Chương 2
Bất Yếu Kiểm Tử Yếu Tiền
01/08/2020
Edit: Lily_Carlos
Huyền Nữ không thể động đậy nhìn sư phụ biến mất trước mắt mình, nàng cũng chỉ có thể lo lắng suông. Bởi vì hạt châu trong cơ thể không để cho nàng một con đường sống nào, hạt châu không ngừng nhảy lên biến lớn, bỗng “Choang” một tiếng, Huyền Nữ càm thấy thức hải vô cùng đau đớn, nàng mất đi ý thức.
Thật lâu sau, Huyền Nữ mới mệt mỏi bò dậy. Nàng xoa xóa đầu vãn còn đang đau đớn, nàng không nghỉ ngơi mà gọi đồ vật trong thức hải ra.
Huyền Nữ bỏ qua hai kiện pháp khí và mấy quyển thư tịch trận pháp, luyện đan, luyện khí, những thứ đó hiện tại nàng không thể sử dụng được. nàng tập chung dụng ý mở huyền mị quyết, nàng tán thưởng nhìn quyển tâm pháp khác hoàn toàn những quyển tâm pháp khác ở tứ hải bát hoang, thật lâu sau nàng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Huyền mị quyết chia thành ba phần. Phần thứ nhất: Luyện thể, tên như ý nghĩa chính là rèn luyện thân thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể, sau khi luyện đến đại thành có thể xây dựng lại xương cốt, cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ nhất để sang giai đoạn thứ hai.
Phần thứ hai: Mị tâm tâm pháp, tu luyện mị tâm tâm pháp đến trung cấp thì nàng mới có thể luyện những pháp thuật do sư phụ để lại. Tâm pháp luyện đến đại thành mới có thể tu luyện phần thứ ba.
Phần thứ ba: Luyện tâm, tu luyện đạo tâm của chính mình.
Huyền Nữ nhìn thoáng qua rồi làm một pháp thuật thanh tẩy để loại bỏ vết bẩn trên người, nàng cảm kích dập đầu ba cái về hướng sư phụ nàng vừa biến mất.
Kế tiếp, trước khi bế quan nàng không nên đến gặp người cha tốt, đại nương(mẹ cả) và vị mẫu thân ích kỷ kia sao?
Huyền Nữ ra khỏi động phủ làm một cái pháp thuật để đến trước cửa động phủ của mẫu thân nàng. Nàng nhìn động phủ rách nát trước mặt bằng ánh mắt phức tạp, miếng lại cười trào phúng.
A ~ nương, Huyền Nữ tới.
Không chờ nàng đi vào của động phủ đã bị đá ra, một vị thiếu phụ ăn mặc diễm lệ mắt hạnh mày ngài xuất hiện ở cửa động, bà ta nhìn thấy Huyền Nữ đứng ở trước cửa động thì cũng không ngạc nhiên bà ta vẫy tay gọi nàng lại.
“Còn đứng ngốc đấy làm cái gì? Mau lại đây.”
Huyền Nữ tiền vào động, nàng còn chưa kịp ngồi xuống thì một bàn tay bỗng đánh tới. “Chát”, Huyền Nữ ăn một cái tát, nàng xa lạ nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Mẫu thân, vì sao?”
“Vì sao? Ha hả, tiểu tiện nhân hôm trước ta bảo ngươi nghĩ cách đi theo đại tỷ của mình sang bên chỗ hồ đế chơi ngươi không nghe sao? Hồ Đế có bốn nhi tử, nếu ngươi có bản lĩnh được một trong số họ coi trọng hoặc chơi thân với Bạch Thiển đế cơ thì sau này không phải sẽ có chỗ tốt sao? Làm sao? Không phải chỉ bị đại nương nói vài câu thôi sao? Không phải thường ngày ngươi rất biết giả vờ à? Lúc này còn dám chơi trò tự trọng? Hôm qua còn dám trốn tránh lão nương, dạo này ngươi ngứa đòn đúng không?”
Khuôn mặt Huyền Nữ trở nên bi thương nhưng trong lòng nàng đã sớm lạnh nhạt. Đúng vậy, làm sao nàng có thể quên chứ! Không phải mẫu thân nàng nhìn thấy đại tỷ được gả tốt nên mới đánh chủ ý lên nàng sao?
Nàng nhớ rõ năm nàng hai vạn tuổi nàng bị mẫu thân xúi giục nên mới mặt dày mặt dạn đi đến Thanh Khâu cùng đại tỷ, hơn nữa còn ở nhà Bạch Thiển một thời gian kết quả nàng bị Bạch Thiển đả kích từ đầu đến chân một lần.
Gia thế không so được với người ta, cha mẹ không bằng người ta, gương mặt cũng không đẹp bằng người ta, người ta còn có bốn vị ca ca sủng nàng(Bạch Thiển) đến vô pháp vô thiên. Hơn nữa đã ở nhà người ta phải cư xử cho cẩn thận, cả ngày nàng chỉ biết đi theo sau mông Bạch Thiển đến đầu cũng không dám ngẩng lên, sau khi trở về lại bị đả kích, bị tổn thương.
Cho nên lần này đại tỷ nàng lại trở về thăm người thân, mẫu thân nàng lại muốn thực hiện lại kế cũ lại không ngờ nàng bị đại nương châm chọc vài câu đã thuận thế ở lại, đây là nguyên nhân nàng bị đánh lần này.
Huyền Nữ thật sự không muốn lại nhịn, mẫu thân nàng luôn không tự thấy được vị trí của mình.
Quả nhiên nàng là con ruột của mẫu thân nàng, nhưng mà nàng đã sớm bị giáo huấn, một đời này nàng nhất định sẽ không lại đi giành thứ không thuộc về mình.
Huyền Nữ ngẩng đầu trừng mắt lên, nàng không muốn để nước mắt chảy xuống.
“Mẫu thân, làm sao con có thể so được với đại tỷ? Không nói đến việc con còn nhỏ tướng mạo không xuất sắc, chỉ bằng thân phận con thiếp thất này thì đừng nói nhà hồ đế cho dù nhà có chút uy tín ở Thanh Khâu cũng không muốn lấy con làm chính thê. Mẫu thân, người nên nhận rõ hiện thực đi! Bắt đầu từ ngày mai Huyền Nữ sẽ nghiêm túc tu luyện, nếu không có chuyện gì ngài đừng có đến làm phiền con, con sẽ tự đi nói với cha và đại nương.”
Nàng nói xong thì thấy sắc mắt của mẫu thân nàng hết xanh lại đen, nàng không chờ bà ấy nói thêm gì nữa liền quay đầu rời đi.
Huyền Nữ đứng ngoài động nhìn bầu trờ xanh xanh phía xa thở dài, nàng nâng bàn tay còn mum múp thịt lên lau nước mắt.
Nàng nghĩ cũng không cần đến nói với cha và đại nương đâu! Vì dù sao họ cũng sẽ không để tâm đến một thứ nữ như nàng…
Nàng nhanh chóng về động viết một phong thư giao cho thị nữ chuyển qua đó.
Vì an tâm tu luyện, nàng bày một trận pháp phòng ngự đơn giản mà lúc nhàm chán nàng học được ở Dực giới, nàng bày một trận pháp phòng ngự tạm ổn rồi phủi tay quay vào động.
Nàng không kịp chờ đợi mà ngồi xếp bằng trong ổ hồ ly của nàng, nàng nhắm mắt lại mở phần luyện thể ra đọc kỹ, đến khi nàng nhớ kỹ được tất cả khẩu quyết trong đó thì nàng lại mở tâm đắc khi tu luyện của sư phụ ra đọc kỹ một lượt nữa, sau đó nàng mới bắt đầu tu luyện.
Huyền Nữ mặc niệm những thứ quan trọng trong luyện thể quyết, nàng dụng tâm cảm nhận dòng linh khí chậm rãi chảy trong cơ thể, mười ngày trôi qua Huyền Nữ thấy linh khí trong cơ thể không nhúc nhích chút nào cũng hơi sốt ruột.
Chẳng lẽ thiên phú của nàng kém đến như vậy sao?
Lúc nàng đang định bắt đầu lại từ đầu thì dòng linh khí im lặng suốt mười ngày bắt đầu chuyển động, một lát sau sợi linh khí nhỏ bằng sợi tóc của nàng biến lớn lên to bằng ngón tay cái rồi.
Lúc Huyền Nữ đang vui vẻ thì linh khí trong cơ thể nàng lại không bị khống chế mà biến lớn lên, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mà không ngừng lớn lên nàng dùng biện pháp nào cũng không ngăn được nó.
Nàng trơ mắt nhìn chúng nó làm cho cơ thể nàng đến cực hạn, nhìn từ xa giống như một trái cầu đang không ngừng lớn lên.
Ngay sau đó “Bành” một tiếng, một trận đau nhức đánh úp lại, Huyền Nữ cảm giác được thân thể cực hạn của nàng bắt đầu vặn vẹo, phóng lớn, thu nhỏ lại, phóng lớn, thu nhỏ lại……
Đau đớn kịch liệt làm cho nàng không có thời gian nghĩ đến cái khác, nàng chỉ có thể cắn chặt răng lại vận chuyển linh khi theo quỹ đạo cũ.
Áp chế, lại áp chế, những đợt đau nhức truyền đến làm nàng khó có thể chịu đựng nhưng nàng chỉ có thể tiếp tục cắn chặt răng. Không, nàng tuyệt đối không thể từ bỏ, nàng không cam lòng, rất nhanh thôi, nàng sẽ thành công……
Dòng linh khí giống như cảm nhận được sự quyết tâm hơn người khác rất nhiều của Huyền Nữ rốt cuộc chậm rãi từ bỏ chống cự, co lại thành một sợi chỉ bạc to bằng ngón tay cái, chậm rãi ôn dưỡng kinh mạch bị hao tổn, tẩm bổ đan điền rách nát.
Chờ tất cả đều sóng yên biển lặng, Huyền Nữ thành công tránh được một kiếp lặng lẽ thở dài một tiếng.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu lời nói đầy thâm ý của sư phụ rồi, huyền mị quyết này rất cổ quái khác hoàn toàn những tâm pháp nàng từng xem ở kiếp trước, trong lúc tu luyện không được phân tâm chút nào mà sự nguy hiển của nó các tâm pháp khác cũng không thể so sánh được.
Nàng tưởng tượng về sau mỗi lần tu luyện nàng lại được “Hưởng thụ” sự tra tấn như vậy khóe miệng không khỏi giật giất. Nhớ tới biểu tình cổ quái của sư phụ lúc truyền công pháp cho nàng thì mồ hôi lạnh của nàng đều phải chảy xuống, chẳng lẽ lúc này nàng lại lật thuyền trong mương?
Nàng phân thần suy nghĩ làm cho đan điền lại truyền tới một trận đau đớn. Thôi! Thôi! Nếu đã luyện rồi thì phải nỗ lực làm được tốt nhất, sư phụ của nàng là thượng cổ yêu thần cơ mà!
Khi tiên nhân tu luyện dù thời gian dài đến đâu cũng chỉ một thoáng là biến mất, sau hai trăm năm bế quan Huyền Nữ mới luyện phần luyện thể đến mức viên mãn.
Huyền Nữ phun ra ngụm trọc khí cuối cùng rồi mới mở to hai mắt, đôi mắt hạnh trở nên rực rỡ lung linh, cảm giác thân thể hết sức uyển chuyển nhẹ nhàng tràn đầy lực lượng, từ giờ phút này nàng đã có năng lực tự bảo vệ mình.
Nàng đứng dậy, dù thân thể nàng đầy vết máu còn có cả mùi hôi thối cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ lúc này của nàng.
Nàng tùy tay dùng thanh khiết thuật rồi đổi một bộ y phục sạch sẽ khác, nhưng nàng vẫn mơ hổ ngửi được một mùi hương lạ trên cơ thể.
Tác giả có lời muốn nói: Thời gian hữu hạn, này hai chương trước hãy chờ xem!
Huyền Nữ không thể động đậy nhìn sư phụ biến mất trước mắt mình, nàng cũng chỉ có thể lo lắng suông. Bởi vì hạt châu trong cơ thể không để cho nàng một con đường sống nào, hạt châu không ngừng nhảy lên biến lớn, bỗng “Choang” một tiếng, Huyền Nữ càm thấy thức hải vô cùng đau đớn, nàng mất đi ý thức.
Thật lâu sau, Huyền Nữ mới mệt mỏi bò dậy. Nàng xoa xóa đầu vãn còn đang đau đớn, nàng không nghỉ ngơi mà gọi đồ vật trong thức hải ra.
Huyền Nữ bỏ qua hai kiện pháp khí và mấy quyển thư tịch trận pháp, luyện đan, luyện khí, những thứ đó hiện tại nàng không thể sử dụng được. nàng tập chung dụng ý mở huyền mị quyết, nàng tán thưởng nhìn quyển tâm pháp khác hoàn toàn những quyển tâm pháp khác ở tứ hải bát hoang, thật lâu sau nàng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Huyền mị quyết chia thành ba phần. Phần thứ nhất: Luyện thể, tên như ý nghĩa chính là rèn luyện thân thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể, sau khi luyện đến đại thành có thể xây dựng lại xương cốt, cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ nhất để sang giai đoạn thứ hai.
Phần thứ hai: Mị tâm tâm pháp, tu luyện mị tâm tâm pháp đến trung cấp thì nàng mới có thể luyện những pháp thuật do sư phụ để lại. Tâm pháp luyện đến đại thành mới có thể tu luyện phần thứ ba.
Phần thứ ba: Luyện tâm, tu luyện đạo tâm của chính mình.
Huyền Nữ nhìn thoáng qua rồi làm một pháp thuật thanh tẩy để loại bỏ vết bẩn trên người, nàng cảm kích dập đầu ba cái về hướng sư phụ nàng vừa biến mất.
Kế tiếp, trước khi bế quan nàng không nên đến gặp người cha tốt, đại nương(mẹ cả) và vị mẫu thân ích kỷ kia sao?
Huyền Nữ ra khỏi động phủ làm một cái pháp thuật để đến trước cửa động phủ của mẫu thân nàng. Nàng nhìn động phủ rách nát trước mặt bằng ánh mắt phức tạp, miếng lại cười trào phúng.
A ~ nương, Huyền Nữ tới.
Không chờ nàng đi vào của động phủ đã bị đá ra, một vị thiếu phụ ăn mặc diễm lệ mắt hạnh mày ngài xuất hiện ở cửa động, bà ta nhìn thấy Huyền Nữ đứng ở trước cửa động thì cũng không ngạc nhiên bà ta vẫy tay gọi nàng lại.
“Còn đứng ngốc đấy làm cái gì? Mau lại đây.”
Huyền Nữ tiền vào động, nàng còn chưa kịp ngồi xuống thì một bàn tay bỗng đánh tới. “Chát”, Huyền Nữ ăn một cái tát, nàng xa lạ nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Mẫu thân, vì sao?”
“Vì sao? Ha hả, tiểu tiện nhân hôm trước ta bảo ngươi nghĩ cách đi theo đại tỷ của mình sang bên chỗ hồ đế chơi ngươi không nghe sao? Hồ Đế có bốn nhi tử, nếu ngươi có bản lĩnh được một trong số họ coi trọng hoặc chơi thân với Bạch Thiển đế cơ thì sau này không phải sẽ có chỗ tốt sao? Làm sao? Không phải chỉ bị đại nương nói vài câu thôi sao? Không phải thường ngày ngươi rất biết giả vờ à? Lúc này còn dám chơi trò tự trọng? Hôm qua còn dám trốn tránh lão nương, dạo này ngươi ngứa đòn đúng không?”
Khuôn mặt Huyền Nữ trở nên bi thương nhưng trong lòng nàng đã sớm lạnh nhạt. Đúng vậy, làm sao nàng có thể quên chứ! Không phải mẫu thân nàng nhìn thấy đại tỷ được gả tốt nên mới đánh chủ ý lên nàng sao?
Nàng nhớ rõ năm nàng hai vạn tuổi nàng bị mẫu thân xúi giục nên mới mặt dày mặt dạn đi đến Thanh Khâu cùng đại tỷ, hơn nữa còn ở nhà Bạch Thiển một thời gian kết quả nàng bị Bạch Thiển đả kích từ đầu đến chân một lần.
Gia thế không so được với người ta, cha mẹ không bằng người ta, gương mặt cũng không đẹp bằng người ta, người ta còn có bốn vị ca ca sủng nàng(Bạch Thiển) đến vô pháp vô thiên. Hơn nữa đã ở nhà người ta phải cư xử cho cẩn thận, cả ngày nàng chỉ biết đi theo sau mông Bạch Thiển đến đầu cũng không dám ngẩng lên, sau khi trở về lại bị đả kích, bị tổn thương.
Cho nên lần này đại tỷ nàng lại trở về thăm người thân, mẫu thân nàng lại muốn thực hiện lại kế cũ lại không ngờ nàng bị đại nương châm chọc vài câu đã thuận thế ở lại, đây là nguyên nhân nàng bị đánh lần này.
Huyền Nữ thật sự không muốn lại nhịn, mẫu thân nàng luôn không tự thấy được vị trí của mình.
Quả nhiên nàng là con ruột của mẫu thân nàng, nhưng mà nàng đã sớm bị giáo huấn, một đời này nàng nhất định sẽ không lại đi giành thứ không thuộc về mình.
Huyền Nữ ngẩng đầu trừng mắt lên, nàng không muốn để nước mắt chảy xuống.
“Mẫu thân, làm sao con có thể so được với đại tỷ? Không nói đến việc con còn nhỏ tướng mạo không xuất sắc, chỉ bằng thân phận con thiếp thất này thì đừng nói nhà hồ đế cho dù nhà có chút uy tín ở Thanh Khâu cũng không muốn lấy con làm chính thê. Mẫu thân, người nên nhận rõ hiện thực đi! Bắt đầu từ ngày mai Huyền Nữ sẽ nghiêm túc tu luyện, nếu không có chuyện gì ngài đừng có đến làm phiền con, con sẽ tự đi nói với cha và đại nương.”
Nàng nói xong thì thấy sắc mắt của mẫu thân nàng hết xanh lại đen, nàng không chờ bà ấy nói thêm gì nữa liền quay đầu rời đi.
Huyền Nữ đứng ngoài động nhìn bầu trờ xanh xanh phía xa thở dài, nàng nâng bàn tay còn mum múp thịt lên lau nước mắt.
Nàng nghĩ cũng không cần đến nói với cha và đại nương đâu! Vì dù sao họ cũng sẽ không để tâm đến một thứ nữ như nàng…
Nàng nhanh chóng về động viết một phong thư giao cho thị nữ chuyển qua đó.
Vì an tâm tu luyện, nàng bày một trận pháp phòng ngự đơn giản mà lúc nhàm chán nàng học được ở Dực giới, nàng bày một trận pháp phòng ngự tạm ổn rồi phủi tay quay vào động.
Nàng không kịp chờ đợi mà ngồi xếp bằng trong ổ hồ ly của nàng, nàng nhắm mắt lại mở phần luyện thể ra đọc kỹ, đến khi nàng nhớ kỹ được tất cả khẩu quyết trong đó thì nàng lại mở tâm đắc khi tu luyện của sư phụ ra đọc kỹ một lượt nữa, sau đó nàng mới bắt đầu tu luyện.
Huyền Nữ mặc niệm những thứ quan trọng trong luyện thể quyết, nàng dụng tâm cảm nhận dòng linh khí chậm rãi chảy trong cơ thể, mười ngày trôi qua Huyền Nữ thấy linh khí trong cơ thể không nhúc nhích chút nào cũng hơi sốt ruột.
Chẳng lẽ thiên phú của nàng kém đến như vậy sao?
Lúc nàng đang định bắt đầu lại từ đầu thì dòng linh khí im lặng suốt mười ngày bắt đầu chuyển động, một lát sau sợi linh khí nhỏ bằng sợi tóc của nàng biến lớn lên to bằng ngón tay cái rồi.
Lúc Huyền Nữ đang vui vẻ thì linh khí trong cơ thể nàng lại không bị khống chế mà biến lớn lên, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mà không ngừng lớn lên nàng dùng biện pháp nào cũng không ngăn được nó.
Nàng trơ mắt nhìn chúng nó làm cho cơ thể nàng đến cực hạn, nhìn từ xa giống như một trái cầu đang không ngừng lớn lên.
Ngay sau đó “Bành” một tiếng, một trận đau nhức đánh úp lại, Huyền Nữ cảm giác được thân thể cực hạn của nàng bắt đầu vặn vẹo, phóng lớn, thu nhỏ lại, phóng lớn, thu nhỏ lại……
Đau đớn kịch liệt làm cho nàng không có thời gian nghĩ đến cái khác, nàng chỉ có thể cắn chặt răng lại vận chuyển linh khi theo quỹ đạo cũ.
Áp chế, lại áp chế, những đợt đau nhức truyền đến làm nàng khó có thể chịu đựng nhưng nàng chỉ có thể tiếp tục cắn chặt răng. Không, nàng tuyệt đối không thể từ bỏ, nàng không cam lòng, rất nhanh thôi, nàng sẽ thành công……
Dòng linh khí giống như cảm nhận được sự quyết tâm hơn người khác rất nhiều của Huyền Nữ rốt cuộc chậm rãi từ bỏ chống cự, co lại thành một sợi chỉ bạc to bằng ngón tay cái, chậm rãi ôn dưỡng kinh mạch bị hao tổn, tẩm bổ đan điền rách nát.
Chờ tất cả đều sóng yên biển lặng, Huyền Nữ thành công tránh được một kiếp lặng lẽ thở dài một tiếng.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu lời nói đầy thâm ý của sư phụ rồi, huyền mị quyết này rất cổ quái khác hoàn toàn những tâm pháp nàng từng xem ở kiếp trước, trong lúc tu luyện không được phân tâm chút nào mà sự nguy hiển của nó các tâm pháp khác cũng không thể so sánh được.
Nàng tưởng tượng về sau mỗi lần tu luyện nàng lại được “Hưởng thụ” sự tra tấn như vậy khóe miệng không khỏi giật giất. Nhớ tới biểu tình cổ quái của sư phụ lúc truyền công pháp cho nàng thì mồ hôi lạnh của nàng đều phải chảy xuống, chẳng lẽ lúc này nàng lại lật thuyền trong mương?
Nàng phân thần suy nghĩ làm cho đan điền lại truyền tới một trận đau đớn. Thôi! Thôi! Nếu đã luyện rồi thì phải nỗ lực làm được tốt nhất, sư phụ của nàng là thượng cổ yêu thần cơ mà!
Khi tiên nhân tu luyện dù thời gian dài đến đâu cũng chỉ một thoáng là biến mất, sau hai trăm năm bế quan Huyền Nữ mới luyện phần luyện thể đến mức viên mãn.
Huyền Nữ phun ra ngụm trọc khí cuối cùng rồi mới mở to hai mắt, đôi mắt hạnh trở nên rực rỡ lung linh, cảm giác thân thể hết sức uyển chuyển nhẹ nhàng tràn đầy lực lượng, từ giờ phút này nàng đã có năng lực tự bảo vệ mình.
Nàng đứng dậy, dù thân thể nàng đầy vết máu còn có cả mùi hôi thối cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ lúc này của nàng.
Nàng tùy tay dùng thanh khiết thuật rồi đổi một bộ y phục sạch sẽ khác, nhưng nàng vẫn mơ hổ ngửi được một mùi hương lạ trên cơ thể.
Tác giả có lời muốn nói: Thời gian hữu hạn, này hai chương trước hãy chờ xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.