Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 37
Điệp Chi Linh
10/09/2020
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, An Lạc phát hiện trước mắt mình là một khuôn ngực màu mật ong, hít một hơi, là mùi hương quen thuộc. Anh vùi đầu vào ngực cậu ngủ say cả một đêm…
“Anh dậy rồi ư?” Giọng nói của An Trạch đột nhiên vang lên bên tai, mặt An Lạc vẫn đang dán vào ngực cậu, thậm chí có thể cảm nhận được sự rung động của lồng ngực khi tiếng nói phát ra, giọng nói trầm thấp khiến da đầu An Lạc tê dại.
An Lạc toàn thân cứng đơ, vội vàng lùi mặt ra xa, xoay người ngồi dậy. Nhớ lại cảnh tượng mình run rẩy ôm cậu tối hôm qua, sắc mặt An Lạc khẽ đỏ lên vì xấu hổ, ho một tiếng: “Tôi… Tối hôm qua…”
An Trạch cũng ngồi dậy, nhìn An Lạc, khẽ cười, giải vây giúp anh: “Em biết, tối hôm qua anh chỉ là gặp ác mộng thôi.”
An Lạc trầm mặc một hồi, lắc đầu, “Có lẽ… không chỉ là một giấc mộng đơn giản như vậy.”
An Trạch khó hiểu, “Anh?”
An Lạc không biết nên nói ra như thế nào. Chuyện bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, anh đặc biệt không muốn nói cho An Trạch biết. Cũng chẳng biết tại sao, anh cảm thấy nói chuyện này cho An Trạch rất khó, hơn nữa, ngay cả bản thân anh cũng không xác định được rốt cuộc người nào mới là An Lạc thật sự, người nào mới là ảo giác do tinh thần phân liệt sản sinh, chuyện này càng khó nói hơn.
Trong giấc mơ tối hôm qua, một loạt những hình ảnh tàn nhẫn và cực kỳ đẫm máu tái hiện, anh thấy mình bị vứt vào nhà máy, những gương mặt mơ hồ, tiếng cười dữ tợn đáng sợ, có kẻ trói tay chân anh lại, cầm một cây roi, ra sức quất lên người anh.
Quần áo đều bị quất rách bươm, người lằn lên những vệt máu dài. An Lạc cắn chặt răng, không phát ra bất cứ một âm thanh phản kháng nào, những kẻ đó dường như không cam tâm, cầm lấy một thanh sắt, nện mạnh lên chân anh.
Tiếng thanh sắt nện xuống xương cốt vang bên tai rõ mồn một, cả cơ thể bị đánh đập thống khổ, cuối cùng khiến anh hôn mê bất tỉnh hoàn toàn.
Trước khi mất ý thức, anh vẫn luôn tự ám chỉ mình, không được chết, phải sống, nhất định không được chết…
An Lạc nhớ lại giây phút sống lại kia của mình, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, trên người đích xác có rất nhiều vết roi vụt, hơn nữa hai chân cũng bị đánh gãy. Như vậy có thể suy ra rằng, giấc mộng tối hôm qua — có thể không nên gọi là mộng, mà là thuộc về ký ức của An Lạc trước.
Xem ra, An Lạc này sau khi bị bắt cóc thì bị đánh đập, nhưng anh ta từ đầu tới cuối đều mạnh mẽ đấu tranh bằng hơi thở cuối cùng, không để mình bị chết.
Như vậy, rốt cuộc anh ta đã chết hay chưa?
Mình là ai? Là ảo giác sản sinh từ tinh thần phân liệt? Hay là An Lạc mượn thân thể của anh ta để sống lại?
Hai khả năng này, cái nào mới là thật? Nếu là tinh thần phân liệt, vậy những chuyện cũ về An Dương làm sau giải thích thông suốt? Nếu là tá thi hoàn hồn (mượn xác hoàn hồn), vì sao lại sản sinh cộng hưởng với thân thể này?
An Lạc càng nghĩ càng đau đầu, không kiềm được đưa tay lên vỗ vỗ thái dương đang đập thình thịch.
Đột nhiên, bàn tay bị nắm lấy nhẹ nhàng, tiếng nói trầm thấp của An Trạch vang lên: “Anh à, không cần nhớ lại, không nhớ lại cũng đừng lo, đừng tự ép mình.”
Đừng tự ép mình…
Tất cả mọi người đang ép An Lạc, tất cả mọi người đều muốn An Lạc có thể nhớ lại quá khứ. Người nhà muốn anh nhớ lại quá khứ, trở lại là An Lạc quen thuộc của bọn họ, cảnh sát càng muốn anh nhớ lại hơn để giúp họ phá án. Nhưng An Trạch, chỉ nói là đừng lo, đừng tự ép mình…
Bởi vì chỉ có mình Trạch là thật tâm yêu thương anh. Bất kể anh biến thành cái gì, bất kể anh có nhớ lại quá khứ hay không, cậu vẫn như cũ, vẫn yêu anh như lúc ban đầu.
Tình cảm của An Trạch với anh trai còn sâu sắc hơn nhiều so với tưởng tượng…
An Lạc đột nhiên có chút không nỡ nhẫn tâm mà nói cho An Trạch biết sự thực tàn nhẫn: “Anh cậu đã chết rồi.”
***
Sau khi ăn xong bữa sáng, An Dương gọi An Lạc vào thư phòng nói chuyện, An Trạch bị chặn ngoài cửa, đành phải trở lại phòng khách xem TV cùng Tô Tây.
Tô Tây là một cô gái rất đặc biệt, đội tóc giả mặc váy vào thì biến thành một tiểu thư khuê các dịu dàng thanh tú, nhưng khi bỏ tóc giả xuống cầm súng lên, cô lại là một nữ cảnh sát trẻ tuổi khôn khéo giỏi giang.
An Trạch nhìn cô, im lặng một hồi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Cô giả trang Từ Uyển mà không ai nhận ra sao?”
Tô Tây cười: “Từ Uyển mười năm nay đã được gửi ra nước ngoài du học rồi, thời gian ở nhà không quá bảy ngày, khi tôi giả trang thành Từ Uyển, bố nuôi của cô ấy bận đến nỗi không rảnh để gặp tôi, người anh Từ Thiếu Khiêm cũng là một người rất bận rộn*, vất vả lắm mới gặp mặt được một lần thì cũng không nói quá năm câu. Nếu như vậy mà còn bị nhận ra thì tôi đây chỉ có nước nhảy xuống Trường Giang thôi.”
An Trạch im lặng chốc lát, gật đầu, “Sau khi Tiểu Uyển xuất ngoại, quả thực rất ít khi liên lạc về quốc nội, giả trang cô ấy rất dễ, ngoại hình của cô cũng giống cô ấy bảy phần.” Thoáng dừng lại, “Hiện tại cô không cần giả trang cô ấy nữa sao?”
Tô Tây nói: “Không cần, tiểu thư Từ sáng nay đã lên máy bay xuất ngoại rồi, tôi muốn điều tra cô ấy cái gì cũng xong rồi.”
An Trạch hỏi: “Cô giả trang cô ấy cũng là để điều tra vụ án của anh tôi?”
Tô Tây đáp: “Đúng, là để điều tra Từ Thiếu Khiêm.”
An Trạch khẽ nhíu mày, “Từ Thiếu Khiêm cũng có liên quan đến vụ này?”
Tô Tây đáp: “Anh ta quen biết anh cậu nhiều năm liền, hơn nữa, tình cảm của anh ta với anh cậu dường như không giống như bạn bè bình thường.”
An Trạch đột nhiên quay đầu lại, “Cô nói gì?”
Tô Tây bị giật mình vì phản ứng của cậu, ngẩn người, rồi trả lời: “A, ý tôi là, tình cảm của anh ta với anh cậu cũng không đơn giản, trong ví của anh ta có hình của anh cậu, trong phòng ngủ cũng có rất nhiều ảnh hai người chụp chung, tình cảm chắc là phải thân hơn rất nhiều so với bạn bè bình thường. Có điều, khi anh cậu xảy ra tai nạn, anh ta ở suốt Paris đóng quảng cáo, hẳn là không có nghi ngờ.”
An Trạch khẽ nhíu mày.
Tô Tây khó hiểu nhìn cậu, “Cậu có quen Từ Thiếu Khiêm không?”
An Trạch lạnh lùng đáp: “Không quen.”
***
Trong thư phòng, An Lạc mặt không biểu cảm ngồi trên xe lăn.
An Dương rót cà phê đưa cho anh, “Uống cà phê không?”
An Lạc lắc đầu, “Không cần.”
An Dương khẽ cười, thu lại cốc cà phê, uống mấy ngụm, “Lúc trước anh nói, anh của anh thích uống cà phê Blue Moutain, có nguyên nhân đặc biệt nào khác không?”
An Lạc im lặng một hồi, rồi đáp: “Anh ấy thích thứ nào đó thì không bao giờ đi tìm nguyên nhân, chỉ đơn thuần là thích thôi. Như hoa hồng đen, một lần anh ấy thấy nó ở một cuộc triển lãm thì thích luôn. Tính cách của anh ấy là như vậy, rất tuỳ tiện làm liều.”
An Dương như có chút đăm chiêu suy nghĩ, vuốt cằm “Hình như hơi giống tôi.”
An Lạc lạnh lùng nhìn anh ta.
An Dương mỉm cười, “Anh không chịu gặp bác sĩ tâm lý sao?”
An Lạc lắc đầu, “Không cần, bởi vì tôi xác định, ký ức của tôi không phải là ảo giác sản sinh từ tinh thần phân liệt.”
An Dương hứng thú nhìn anh, “Nhưng mà An Lạc này, những người mắc bệnh tâm thần không bao giờ cho mình là mắc bệnh, anh không nên cố chấp, chỉ cần để bác sĩ tâm lý đánh giá anh một lần là có thể xác định rốt cục anh có sinh bệnh hay không.”
An Lạc cúi đầu trầm tư một hồi, đột nhiên nói: “Nếu tôi bị tâm thần phân liệt, như vậy, ảo giác sản sinh nhất định có liên quan với công năng đại não, kiểu dị thường này có thể dùng thuốc tương ứng trị liệu, nói cách khác, sau khi tôi uống thuốc, triệu chứng ảo giác trong đầu sẽ giảm bớt, thậm chí là biến mất.”
An Dương gật đầu, “Theo góc độ y học mà nói thì đích xác là như vậy.”
An Lạc lấy một lọ thuốc từ trong túi ra, “Đây là lọ thuốc cô Tô đã đưa cho tôi, có người nói tôi bị mất trí nhớ nên phải uống thuốc chlorpromazine** để trị bệnh tâm thần phân liệt, nếu hiện tại tôi tiếp tục dùng nó mà những ký ức của tôi về anh mình vẫn tồn tại và không biến mất, liệu có thể chứng minh chúng không phải là ảo giác?”
An Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu bệnh tình cực kỳ nghiêm trọng thì thuốc cũng có thể không có tác dụng.”
An Lạc lạnh mặt: “Anh có chắc chắn tôi bị tâm thần phân liệt không?”
An Dương đáp: “Tôi chỉ tin tưởng chẩn đoán của bác sĩ thôi.”
An Lạc im lặng một hồi, ngẩng đầu: “Anh nói tất cả ký ức trong đầu tôi đều là ảo giác, vậy người và sự việc trong ảo giác của tôi đều không tồn tại chân thực, đúng không?”
An Dương gật đầu, “Ảo giác đương nhiên là không tồn tại rồi.”
“Nếu người trong ảo giác của tôi thực sự tồn tại, vả lại… miêu tả của người đó và ký ức của tôi hoàn toàn nhất trí thì sao?”
An Dương lắc đầu, “Chuyện đó không có khả năng.”
An Lạc chống cằm, dường như đang suy nghĩ mông lung, như nghĩ ra cách, anh ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa sự vui sướng hiếm có, “Được rồi, tôi có thể tìm ra chứng cứ. Tôi mượn máy vi tính của anh một lát được không?”
An Dương nghi hoặc nhìn anh, nhưng vẫn đưa máy vi tính tới trước mặt An Lạc.
An Lạc mở máy vi tính: “Có thể nhân tiện cho tôi mượn hòm thư của anh gửi một cái mail được không?”
“Đương nhiên.” An Dương gật đầu, mở trang web đăng nhập hòm thư của mình.
An Lạc nhanh chóng gõ địa chỉ người nhận: [email protected], sau đó viết mấy câu đơn giản trong ô nội dung: “Tiểu Vinh, cháu có khoẻ không? Cháu có nhớ hai người bác và cậu của cháu đã gặp tai nạn máy bay không? An Lạc đã từng lập di chúc, toàn bộ tài sản đều do An Dương thừa kế, nhưng cả hai anh em bọn họ đều chết trong tai nạn, cháu là người duy nhất được quyền thừa kế tài sản, về sau luật sư có đi tìm cháu không? Nếu cháu vẫn còn dùng địa chỉ mail này thì hồi âm nhanh chóng nhé.”
An Lạc ấn nút gửi, sau đó bắt đầu im lặng chờ đợi.
An Dương cũng có phần hiếu kỳ, “Tiểu Vinh này, cũng là người trong ảo giác của anh sao?”
An Lạc lạnh lùng nhìn anh ta, “Tiểu Vinh không phải là người trong ảo giác, nó là cháu ngoại của tôi. Lúc tôi chết, nó còn chưa được 20, hiện tại chắc chắn nó còn sống.”
An Dương sờ mũi, “Lúc anh chết…” Anh cảm thấy cái người tên An Lạc này đã bị tâm thần phân liệt nghiêm trọng đến mức phải cho vào bệnh viện tâm thần giám sát 24/7 rồi, chắc phải mau chóng gọi bác sĩ tới khám cho anh ta thôi.
An Lạc quay lại nhìn An Dương: “Tôi biết anh sẽ không tin, chuyện này đến ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng nổi. 20 năm trước tôi ngồi máy bay từ Vancouver về nước thì gặp tai nạn, khi tỉnh lại thì không hiểu sao mình lại có mặt ở đây.”
An Dương lại sờ mũi, “Trùng sinh xuyên việt, kiểu này phim truyền hình đã chiếu nhiều lần rồi, hiện tại đề tài khoa học viễn tưởng tương đối thịnh hành.”
Kê đồng áp giảng, An Lạc mặc xác anh ta.
Quay lại nhìn máy vi tính, hòm thư vẫn không có phản ứng, An Dương không nhịn được bèn nói: “Tiểu Vinh của anh không hồi âm, hiện tại anh đã hết hy vọng chưa?”
An Lạc im lặng một chốc, “Sẽ không… Giờ này chắc là nó đang ở trong phòng giải phẫu, không thấy mail cũng không nhất định.”
An Dương cười, hỏi: “Cậu ta là bác sĩ?”
An Lạc trả lời: “Đúng vậy, nó đang làm bác sĩ ở Anh, sống cùng bố nó, chuyên môn nghiên cứu cấy ghép bộ phận cơ thể.” Hơi dừng lại, “Nó là một đứa trẻ rất thông minh, thực ra, tôi và anh tôi trước đây đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với nó, nhưng nó không trách chúng tôi, vẫn đối xử thân thiết với chúng tôi… Không biết hiện giờ nó sao rồi…”
An Dương nghe anh kể lại những chuyện này, rốt cục cũng chậm rãi thu lại điệu bộ cười cợt.
Ảo giác của người mắc tâm thần thông thường là những mẩu chuyện vụn vặt, rất khó liên kết với nhau, cũng rất khó giải thích theo lẽ thường, vậy mà ảo giác của An Lạc lại là một đoạn nhân sinh vô cùng hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả mỗi một người trong ảo giác cũng đều có tính cách, nghề nghiệp, thậm chí là ái hận tình cừu tương ứng với họ…
Thực sự chỉ là ảo giác thôi sao?
An Lạc nhìn có vẻ rất bình thường, rất bình tĩnh, cũng rất lý trí, hoàn toàn không giống một người mắc bệnh tâm thần.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Lạc, lòng An Dương mềm nhũn, không thể làm gì khác là thoả hiệp, nói: “Được rồi, tôi tạm thời tin lời anh nói, cho anh thêm hai ngày. Nếu đến tối ngày kia mà cái mail này không có hồi đáp thì anh sẽ phải nghe theo sắp xếp của tôi, đi gặp bác sĩ tâm lý.”
“Được, chờ hai ngày sau.” An Lạc gật đầu, chuyển động xe lăn, xoay người ra ngoài.
Xe lăn tới cửa thì máy vi tính đột nhiên phát ra một âm thanh. An Dương quay lại di chuột, bên dưới góc phải màn hình hiển thị một mail chưa đọc, gửi đến từ: Doctor Avin.
“An Lạc, khoan đã,” An Dương đẩy xe lăn An Lạc trở lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
An Lạc khó hiểu quay đầu, chỉ thấy An Dương nghiêm túc nói: “Người tên Thiệu Vinh như lời anh nói kia, đã hồi âm rồi.”
“Anh dậy rồi ư?” Giọng nói của An Trạch đột nhiên vang lên bên tai, mặt An Lạc vẫn đang dán vào ngực cậu, thậm chí có thể cảm nhận được sự rung động của lồng ngực khi tiếng nói phát ra, giọng nói trầm thấp khiến da đầu An Lạc tê dại.
An Lạc toàn thân cứng đơ, vội vàng lùi mặt ra xa, xoay người ngồi dậy. Nhớ lại cảnh tượng mình run rẩy ôm cậu tối hôm qua, sắc mặt An Lạc khẽ đỏ lên vì xấu hổ, ho một tiếng: “Tôi… Tối hôm qua…”
An Trạch cũng ngồi dậy, nhìn An Lạc, khẽ cười, giải vây giúp anh: “Em biết, tối hôm qua anh chỉ là gặp ác mộng thôi.”
An Lạc trầm mặc một hồi, lắc đầu, “Có lẽ… không chỉ là một giấc mộng đơn giản như vậy.”
An Trạch khó hiểu, “Anh?”
An Lạc không biết nên nói ra như thế nào. Chuyện bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, anh đặc biệt không muốn nói cho An Trạch biết. Cũng chẳng biết tại sao, anh cảm thấy nói chuyện này cho An Trạch rất khó, hơn nữa, ngay cả bản thân anh cũng không xác định được rốt cuộc người nào mới là An Lạc thật sự, người nào mới là ảo giác do tinh thần phân liệt sản sinh, chuyện này càng khó nói hơn.
Trong giấc mơ tối hôm qua, một loạt những hình ảnh tàn nhẫn và cực kỳ đẫm máu tái hiện, anh thấy mình bị vứt vào nhà máy, những gương mặt mơ hồ, tiếng cười dữ tợn đáng sợ, có kẻ trói tay chân anh lại, cầm một cây roi, ra sức quất lên người anh.
Quần áo đều bị quất rách bươm, người lằn lên những vệt máu dài. An Lạc cắn chặt răng, không phát ra bất cứ một âm thanh phản kháng nào, những kẻ đó dường như không cam tâm, cầm lấy một thanh sắt, nện mạnh lên chân anh.
Tiếng thanh sắt nện xuống xương cốt vang bên tai rõ mồn một, cả cơ thể bị đánh đập thống khổ, cuối cùng khiến anh hôn mê bất tỉnh hoàn toàn.
Trước khi mất ý thức, anh vẫn luôn tự ám chỉ mình, không được chết, phải sống, nhất định không được chết…
An Lạc nhớ lại giây phút sống lại kia của mình, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, trên người đích xác có rất nhiều vết roi vụt, hơn nữa hai chân cũng bị đánh gãy. Như vậy có thể suy ra rằng, giấc mộng tối hôm qua — có thể không nên gọi là mộng, mà là thuộc về ký ức của An Lạc trước.
Xem ra, An Lạc này sau khi bị bắt cóc thì bị đánh đập, nhưng anh ta từ đầu tới cuối đều mạnh mẽ đấu tranh bằng hơi thở cuối cùng, không để mình bị chết.
Như vậy, rốt cuộc anh ta đã chết hay chưa?
Mình là ai? Là ảo giác sản sinh từ tinh thần phân liệt? Hay là An Lạc mượn thân thể của anh ta để sống lại?
Hai khả năng này, cái nào mới là thật? Nếu là tinh thần phân liệt, vậy những chuyện cũ về An Dương làm sau giải thích thông suốt? Nếu là tá thi hoàn hồn (mượn xác hoàn hồn), vì sao lại sản sinh cộng hưởng với thân thể này?
An Lạc càng nghĩ càng đau đầu, không kiềm được đưa tay lên vỗ vỗ thái dương đang đập thình thịch.
Đột nhiên, bàn tay bị nắm lấy nhẹ nhàng, tiếng nói trầm thấp của An Trạch vang lên: “Anh à, không cần nhớ lại, không nhớ lại cũng đừng lo, đừng tự ép mình.”
Đừng tự ép mình…
Tất cả mọi người đang ép An Lạc, tất cả mọi người đều muốn An Lạc có thể nhớ lại quá khứ. Người nhà muốn anh nhớ lại quá khứ, trở lại là An Lạc quen thuộc của bọn họ, cảnh sát càng muốn anh nhớ lại hơn để giúp họ phá án. Nhưng An Trạch, chỉ nói là đừng lo, đừng tự ép mình…
Bởi vì chỉ có mình Trạch là thật tâm yêu thương anh. Bất kể anh biến thành cái gì, bất kể anh có nhớ lại quá khứ hay không, cậu vẫn như cũ, vẫn yêu anh như lúc ban đầu.
Tình cảm của An Trạch với anh trai còn sâu sắc hơn nhiều so với tưởng tượng…
An Lạc đột nhiên có chút không nỡ nhẫn tâm mà nói cho An Trạch biết sự thực tàn nhẫn: “Anh cậu đã chết rồi.”
***
Sau khi ăn xong bữa sáng, An Dương gọi An Lạc vào thư phòng nói chuyện, An Trạch bị chặn ngoài cửa, đành phải trở lại phòng khách xem TV cùng Tô Tây.
Tô Tây là một cô gái rất đặc biệt, đội tóc giả mặc váy vào thì biến thành một tiểu thư khuê các dịu dàng thanh tú, nhưng khi bỏ tóc giả xuống cầm súng lên, cô lại là một nữ cảnh sát trẻ tuổi khôn khéo giỏi giang.
An Trạch nhìn cô, im lặng một hồi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Cô giả trang Từ Uyển mà không ai nhận ra sao?”
Tô Tây cười: “Từ Uyển mười năm nay đã được gửi ra nước ngoài du học rồi, thời gian ở nhà không quá bảy ngày, khi tôi giả trang thành Từ Uyển, bố nuôi của cô ấy bận đến nỗi không rảnh để gặp tôi, người anh Từ Thiếu Khiêm cũng là một người rất bận rộn*, vất vả lắm mới gặp mặt được một lần thì cũng không nói quá năm câu. Nếu như vậy mà còn bị nhận ra thì tôi đây chỉ có nước nhảy xuống Trường Giang thôi.”
An Trạch im lặng chốc lát, gật đầu, “Sau khi Tiểu Uyển xuất ngoại, quả thực rất ít khi liên lạc về quốc nội, giả trang cô ấy rất dễ, ngoại hình của cô cũng giống cô ấy bảy phần.” Thoáng dừng lại, “Hiện tại cô không cần giả trang cô ấy nữa sao?”
Tô Tây nói: “Không cần, tiểu thư Từ sáng nay đã lên máy bay xuất ngoại rồi, tôi muốn điều tra cô ấy cái gì cũng xong rồi.”
An Trạch hỏi: “Cô giả trang cô ấy cũng là để điều tra vụ án của anh tôi?”
Tô Tây đáp: “Đúng, là để điều tra Từ Thiếu Khiêm.”
An Trạch khẽ nhíu mày, “Từ Thiếu Khiêm cũng có liên quan đến vụ này?”
Tô Tây đáp: “Anh ta quen biết anh cậu nhiều năm liền, hơn nữa, tình cảm của anh ta với anh cậu dường như không giống như bạn bè bình thường.”
An Trạch đột nhiên quay đầu lại, “Cô nói gì?”
Tô Tây bị giật mình vì phản ứng của cậu, ngẩn người, rồi trả lời: “A, ý tôi là, tình cảm của anh ta với anh cậu cũng không đơn giản, trong ví của anh ta có hình của anh cậu, trong phòng ngủ cũng có rất nhiều ảnh hai người chụp chung, tình cảm chắc là phải thân hơn rất nhiều so với bạn bè bình thường. Có điều, khi anh cậu xảy ra tai nạn, anh ta ở suốt Paris đóng quảng cáo, hẳn là không có nghi ngờ.”
An Trạch khẽ nhíu mày.
Tô Tây khó hiểu nhìn cậu, “Cậu có quen Từ Thiếu Khiêm không?”
An Trạch lạnh lùng đáp: “Không quen.”
***
Trong thư phòng, An Lạc mặt không biểu cảm ngồi trên xe lăn.
An Dương rót cà phê đưa cho anh, “Uống cà phê không?”
An Lạc lắc đầu, “Không cần.”
An Dương khẽ cười, thu lại cốc cà phê, uống mấy ngụm, “Lúc trước anh nói, anh của anh thích uống cà phê Blue Moutain, có nguyên nhân đặc biệt nào khác không?”
An Lạc im lặng một hồi, rồi đáp: “Anh ấy thích thứ nào đó thì không bao giờ đi tìm nguyên nhân, chỉ đơn thuần là thích thôi. Như hoa hồng đen, một lần anh ấy thấy nó ở một cuộc triển lãm thì thích luôn. Tính cách của anh ấy là như vậy, rất tuỳ tiện làm liều.”
An Dương như có chút đăm chiêu suy nghĩ, vuốt cằm “Hình như hơi giống tôi.”
An Lạc lạnh lùng nhìn anh ta.
An Dương mỉm cười, “Anh không chịu gặp bác sĩ tâm lý sao?”
An Lạc lắc đầu, “Không cần, bởi vì tôi xác định, ký ức của tôi không phải là ảo giác sản sinh từ tinh thần phân liệt.”
An Dương hứng thú nhìn anh, “Nhưng mà An Lạc này, những người mắc bệnh tâm thần không bao giờ cho mình là mắc bệnh, anh không nên cố chấp, chỉ cần để bác sĩ tâm lý đánh giá anh một lần là có thể xác định rốt cục anh có sinh bệnh hay không.”
An Lạc cúi đầu trầm tư một hồi, đột nhiên nói: “Nếu tôi bị tâm thần phân liệt, như vậy, ảo giác sản sinh nhất định có liên quan với công năng đại não, kiểu dị thường này có thể dùng thuốc tương ứng trị liệu, nói cách khác, sau khi tôi uống thuốc, triệu chứng ảo giác trong đầu sẽ giảm bớt, thậm chí là biến mất.”
An Dương gật đầu, “Theo góc độ y học mà nói thì đích xác là như vậy.”
An Lạc lấy một lọ thuốc từ trong túi ra, “Đây là lọ thuốc cô Tô đã đưa cho tôi, có người nói tôi bị mất trí nhớ nên phải uống thuốc chlorpromazine** để trị bệnh tâm thần phân liệt, nếu hiện tại tôi tiếp tục dùng nó mà những ký ức của tôi về anh mình vẫn tồn tại và không biến mất, liệu có thể chứng minh chúng không phải là ảo giác?”
An Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu bệnh tình cực kỳ nghiêm trọng thì thuốc cũng có thể không có tác dụng.”
An Lạc lạnh mặt: “Anh có chắc chắn tôi bị tâm thần phân liệt không?”
An Dương đáp: “Tôi chỉ tin tưởng chẩn đoán của bác sĩ thôi.”
An Lạc im lặng một hồi, ngẩng đầu: “Anh nói tất cả ký ức trong đầu tôi đều là ảo giác, vậy người và sự việc trong ảo giác của tôi đều không tồn tại chân thực, đúng không?”
An Dương gật đầu, “Ảo giác đương nhiên là không tồn tại rồi.”
“Nếu người trong ảo giác của tôi thực sự tồn tại, vả lại… miêu tả của người đó và ký ức của tôi hoàn toàn nhất trí thì sao?”
An Dương lắc đầu, “Chuyện đó không có khả năng.”
An Lạc chống cằm, dường như đang suy nghĩ mông lung, như nghĩ ra cách, anh ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa sự vui sướng hiếm có, “Được rồi, tôi có thể tìm ra chứng cứ. Tôi mượn máy vi tính của anh một lát được không?”
An Dương nghi hoặc nhìn anh, nhưng vẫn đưa máy vi tính tới trước mặt An Lạc.
An Lạc mở máy vi tính: “Có thể nhân tiện cho tôi mượn hòm thư của anh gửi một cái mail được không?”
“Đương nhiên.” An Dương gật đầu, mở trang web đăng nhập hòm thư của mình.
An Lạc nhanh chóng gõ địa chỉ người nhận: [email protected], sau đó viết mấy câu đơn giản trong ô nội dung: “Tiểu Vinh, cháu có khoẻ không? Cháu có nhớ hai người bác và cậu của cháu đã gặp tai nạn máy bay không? An Lạc đã từng lập di chúc, toàn bộ tài sản đều do An Dương thừa kế, nhưng cả hai anh em bọn họ đều chết trong tai nạn, cháu là người duy nhất được quyền thừa kế tài sản, về sau luật sư có đi tìm cháu không? Nếu cháu vẫn còn dùng địa chỉ mail này thì hồi âm nhanh chóng nhé.”
An Lạc ấn nút gửi, sau đó bắt đầu im lặng chờ đợi.
An Dương cũng có phần hiếu kỳ, “Tiểu Vinh này, cũng là người trong ảo giác của anh sao?”
An Lạc lạnh lùng nhìn anh ta, “Tiểu Vinh không phải là người trong ảo giác, nó là cháu ngoại của tôi. Lúc tôi chết, nó còn chưa được 20, hiện tại chắc chắn nó còn sống.”
An Dương sờ mũi, “Lúc anh chết…” Anh cảm thấy cái người tên An Lạc này đã bị tâm thần phân liệt nghiêm trọng đến mức phải cho vào bệnh viện tâm thần giám sát 24/7 rồi, chắc phải mau chóng gọi bác sĩ tới khám cho anh ta thôi.
An Lạc quay lại nhìn An Dương: “Tôi biết anh sẽ không tin, chuyện này đến ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng nổi. 20 năm trước tôi ngồi máy bay từ Vancouver về nước thì gặp tai nạn, khi tỉnh lại thì không hiểu sao mình lại có mặt ở đây.”
An Dương lại sờ mũi, “Trùng sinh xuyên việt, kiểu này phim truyền hình đã chiếu nhiều lần rồi, hiện tại đề tài khoa học viễn tưởng tương đối thịnh hành.”
Kê đồng áp giảng, An Lạc mặc xác anh ta.
Quay lại nhìn máy vi tính, hòm thư vẫn không có phản ứng, An Dương không nhịn được bèn nói: “Tiểu Vinh của anh không hồi âm, hiện tại anh đã hết hy vọng chưa?”
An Lạc im lặng một chốc, “Sẽ không… Giờ này chắc là nó đang ở trong phòng giải phẫu, không thấy mail cũng không nhất định.”
An Dương cười, hỏi: “Cậu ta là bác sĩ?”
An Lạc trả lời: “Đúng vậy, nó đang làm bác sĩ ở Anh, sống cùng bố nó, chuyên môn nghiên cứu cấy ghép bộ phận cơ thể.” Hơi dừng lại, “Nó là một đứa trẻ rất thông minh, thực ra, tôi và anh tôi trước đây đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với nó, nhưng nó không trách chúng tôi, vẫn đối xử thân thiết với chúng tôi… Không biết hiện giờ nó sao rồi…”
An Dương nghe anh kể lại những chuyện này, rốt cục cũng chậm rãi thu lại điệu bộ cười cợt.
Ảo giác của người mắc tâm thần thông thường là những mẩu chuyện vụn vặt, rất khó liên kết với nhau, cũng rất khó giải thích theo lẽ thường, vậy mà ảo giác của An Lạc lại là một đoạn nhân sinh vô cùng hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả mỗi một người trong ảo giác cũng đều có tính cách, nghề nghiệp, thậm chí là ái hận tình cừu tương ứng với họ…
Thực sự chỉ là ảo giác thôi sao?
An Lạc nhìn có vẻ rất bình thường, rất bình tĩnh, cũng rất lý trí, hoàn toàn không giống một người mắc bệnh tâm thần.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Lạc, lòng An Dương mềm nhũn, không thể làm gì khác là thoả hiệp, nói: “Được rồi, tôi tạm thời tin lời anh nói, cho anh thêm hai ngày. Nếu đến tối ngày kia mà cái mail này không có hồi đáp thì anh sẽ phải nghe theo sắp xếp của tôi, đi gặp bác sĩ tâm lý.”
“Được, chờ hai ngày sau.” An Lạc gật đầu, chuyển động xe lăn, xoay người ra ngoài.
Xe lăn tới cửa thì máy vi tính đột nhiên phát ra một âm thanh. An Dương quay lại di chuột, bên dưới góc phải màn hình hiển thị một mail chưa đọc, gửi đến từ: Doctor Avin.
“An Lạc, khoan đã,” An Dương đẩy xe lăn An Lạc trở lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
An Lạc khó hiểu quay đầu, chỉ thấy An Dương nghiêm túc nói: “Người tên Thiệu Vinh như lời anh nói kia, đã hồi âm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.