Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm
Chương 47
Điệp Chi Linh
10/09/2020
An Lạc cứ nghĩ rằng, sau khi đuổi tới biển không tìm thấy mục tiêu thì bọn sát thủ sẽ tự nhiên mà tới nơi ở của An Dương ở trung tâm thành phố. Nhưng kì lạ là, qua cả một ngày rồi mà ngôi nhà của An Dương vẫn gió êm sóng lặng.
Tối, An Lạc và An Dương ăn cơm trong phòng ăn. Đột nhiên An Dương nhận được một cuộc điện thoại. Anh ta nhìn tên người gọi, rồi cầm di động ra ban công nghe. Lúc quay vào thì vẻ mặt có chút phức tạp.
An Lạc khó hiểu, hỏi: “Sao vậy?”
An Dương nhíu mày: “Tôi vừa nhận được một tin, tất cả sát thủ được cử tới để đối phó anh đã rút lui rồi.”
An Lạc giật mình, “Rút lui?”
An Dương giải thích: “Là tin của cảnh sát nằm vùng, người đó nói rằng một nhân vật trọng yếu vừa về nước, đột nhiên thay đổi kế hoạch, biết anh được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt lại thêm mất trí nhớ, nên bọn chúng tạm thời không muốn lãng phí thời gian đối phó anh nữa.”
An Lạc im lặng một chốc, “Anh biết người được cử đi nằm vùng là ai không?”
An Dương lắc đầu, “Tổ chuyên án đặc biệt của chúng tôi chỉ phụ trách điều tra vụ án, nằm vùng là do phòng tình báo quản lí, thân phận người nằm vùng kia là cơ mật tối cao của lực lượng cảnh sát, chịu giám sát trực tiếp của cấp trên đội chúng tôi, cũng chính người đó vừa cho tôi biết anh đã an toàn.”
Thấy An Dương nói vậy, tâm trí An Lạc đột nhiên có chút hỗn loạn. Anh có một cảm giác kỳ lạ, giống như là, lịch sử đang lặp lại. An Dương kiếp trước là Thái tử của thế giới ngầm, kiếp này lại là cảnh sát ưu tú của tổ chuyên án đặc biệt; Tô Tử Hàng kiếp trước là cảnh sát nằm vùng, liệu kiếp này có xảy ra điều đó nữa không? Người nằm vùng theo An Dương nói, rốt cục là ai?
An Lạc trước đây chưa bao giờ tin vào cách nói ‘số phận’, thế nhưng, những sự kiện ly kỳ liên tiếp hôm nay khiến anh phải nghi ngờ, anh trùng sinh lên người An Lạc, liệu có nguyên nhân đặc biệt nào khác không?
An Dương nói: “An Lạc, tôi có việc gấp phải đến cục một chuyến, anh ở nhà một mình được chứ?”
An Lạc gật đầu, “Không thành vấn đề.” Trong tay có súng, hơn nữa tầng thượng của nhà An Dương cực kỳ an toàn, cho dù có đụng sát thủ, An Lạc cũng tin rằng mình có thể ứng phó.
Nhưng An Dương vẫn không yên tâm, anh kéo rèm cửa sổ phòng khách xuống, rồi quay lại nhìn An Lạc, căn dặn nghiêm túc: “Bất kể là ai gõ cửa cũng không được mở.”
“Biết rồi, anh mau đi đi.”
“Chú ý an toàn, tôi sẽ quay về ngay.” An Dương bước tới vỗ nhẹ lên vai An Lạc, sau mới xoay người rời đi.
Bóng lưng anh nhanh chóng biến mất ở cửa. Cửa nhà được khóa lại, căn phòng dần trở nên tĩnh mịch.
An Lạc quay lại ngồi xuống sô pha, buồn chán tiện tay cầm một quyển tạp chí lên xem.
Đó là một quyển tạp chí tuần san du lịch, bên trong giới thiệu rất nhiều phong cảnh du ngoạn và món ăn vặt địa phương nổi tiếng. Có lẽ An Dương rất thích đi du lịch nên tất cả tạp chí trên bàn đều có liên quan đến du lịch. An Lạc tiện tay lật vài trang rồi chẳng muốn xem nữa, thờ ơ đặt tạp chí xuống chỗ cũ.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Tiếng “đinh đoong” lanh lảnh từng hồi, giữa ngôi nhà vắng vẻ lại càng thêm phần chói tai.
An Dương vừa đi khỏi thì đã có người tới tìm, là ai nhỉ? An Lạc khẽ nhíu mày, tay đè lên khẩu súng trong túi áo, ngừng thở, nhẹ nhàng bước tới trước cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo——
Đứng ngoài cửa là một gã trông vô cùng trẻ tuổi, quần âu và áo sơ mi nhã nhặn nho nhã, khuôn mặt mỉm cười, tạo cho người khác có cảm giác thân thiết ôn hòa. Tay trái gã đang ấn lên chuông cửa, tay phải khoác một cái cặp màu đen. Có lẽ đã ấn chuông quá lâu mà không thấy có hồi đáp, gã bèn ngẩng đầu nhìn kỹ số nhà, sau đó ấn chuông thêm mấy lần nữa.
Sau khi tiếng chuông cửa vang lên lần thứ bốn, cuối cùng cửa cũng được mở. Gã đàn ông đương dợm bước vào nhà thì bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo ——
“Cấm nhúc nhích.”
Hông bị khẩu súng lục áp sát, khiến gã trong nháy mắt chết cứng tại chỗ.
An Lạc tiện tay khóa cửa, lạnh lùng nói: “Giơ tay lên, bỏ cặp xuống.”
Gã kia méo mặt giật giật miệng, từ từ giơ tay lên theo chỉ thị của An Lạc, thả cặp xuống, định quay đầu lại thì tiếng nói lạnh lẽo lại vang lên, “Cấm nhúc nhích.”
“…” Gã chết đứng như pho tượng tại chỗ, im re một hồi, rồi mới khe khẽ mở miệng, “Khụ, anh bạn này, đây cũng không phải là nhà của tôi, tôi cũng không biết tiền cất ở chỗ nào…”
An Lạc không để ý đến hắn, tay vẫn nắm chặt khẩu súng ấn vào hông gã kia, tay còn lại thì cấp tốc mở cặp tài liệu màu đen ra. Không ngờ, trong túi không phải là vũ khí dao súng các loại, mà đó là một tập văn kiện được đóng dấu.
An Lạc rút tập văn kiện ra xem qua, đó là một phần báo cáo bệnh tình của bệnh viện, danh tính người bệnh bất ngờ viết hai chữ: An Dương, chuẩn đoán sơ bộ: bệnh tâm thần phân liệt.
An Lạc nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Vấn đề này tôi hỏi anh mới đúng chứ…” Gã đàn ông còn chưa nói xong thì đã bị An Lạc ngắt lời ——
“Ngươi là ai?”
Giọng nói từ phía sau truyền lên lạnh như băng, cảm tưởng như có con rắn độc đang trườn trên cổ khiến đầu óc tê dại, trán gã đàn ông chảy một giọt mồ hôi. Hắn im lặng một giây, rồi ngoan ngoãn trả lời: “Tôi là bác sĩ tâm lý, ây, cũng là bạn của chủ nhân căn hộ này, tôi tìm cậu ta có chút chuyện. Ờm, anh tìm gì ở đây tôi sẽ không can thiệp đâu, tôi cũng sẽ không báo cảnh sát đâu…”
An Lạc rốt cục cũng thu khẩu súng lại, bước ra trước mắt gã đàn ông, nhìn hắn: “Kết quả chuẩn đoán bệnh án của An Dương là bệnh tâm thần phân liệt, vậy là sao?”
Thấy An Lạc vẻ mặt nghiêm túc trước mắt, gã kia kinh ngạc há miệng, sau đó vừa cười vừa lau trán, “An Lạc, cậu đang đùa cái trò hề gì thế này? Vừa nãy làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng gặp phải phường trộm cướp nào chớ, không ngờ lại là cậu. Mà phải công nhận, cậu đúng là thiên phú làm thổ phỉ đấy.”
An Lạc nhìn gã, khó hiểu hỏi: “Anh biết tôi?”
Gã kia ngẩn người, “Cậu không nhớ tôi à?”
An Lạc bình tĩnh đáp: “Không nhớ.”
Gã trầm mặc giây phút, rồi kiên nhẫn giải thích: “Tôi là anh họ của Chu Thái Bình, Chu Duyệt Bình. Cô Chu Bích Trân của tôi lấy bố cậu, hai nhà chúng ta có họ hàng. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, chỉ là sau khi tôi tốt nghiệp cao trung thì đi du học… Mấy năm không gặp cũng chẳng đến mức không quen biết chớ?”
An Lạc nhìn kỹ gã mấy lượt, phát hiện hắn quả thực có chút giống Chu Thái Bình, lúc đó mới yên tâm, nhét lại khẩu súng vào túi, mở miệng giải thích: “Tôi mất trí nhớ, không nhớ những chuyện này.”
Chu Duyệt Bình kinh ngạc nhìn anh, “Mất trí nhớ?!”
An Lạc gật đầu, “Trước đó tôi bị bắt cóc, bản thân bị trọng thương, lúc tỉnh lại thì đã mất ký ức.” Thoáng dừng lại, “Anh không biết chuyện này?”
Chu Duyệt Bình nhíu mày, “Tôi vừa mới về nước chưa được một tháng, sau cứ bận công việc suốt, không hay biết gì.” Chu Duyệt Bình im lặng một hồi, vừa nghi ngờ vừa hỏi han, “Cậu bị bắt cóc là sao? Còn nữa, sao cậu lại ở trong nhà An Dương? Cậu có quan hệ gì với An Dương? Tại sao lại quan tâm tới bệnh án của hắn?”
An Lạc nói: “An Dương không bị tâm thần phân liệt, anh ta nhất định là đang nhớ lại một vài ký ức, nên mới bị bác sĩ chuẩn đoán sai.”
Chu Duyệt Bình ngạc nhiên: “Hình như cậu biết rất rõ chuyện của An Dương?”
An Lạc bình tĩnh nói tiếp: “Đúng, tôi là… bạn thân của anh ta.” Dừng lại, “Bệnh án này là sao?”
Chu Duyệt Bình lại rơi vào trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện này tôi cũng thấy có hơi kỳ lạ. An Dương nghi ngờ hai mươi năm trước mình bị thôi miên. Tôi tìm kiếm mãi, rốt cục cũng tìm được bệnh án của hai mươi năm trước trong kho bệnh viện. Theo ghi chép trong đó thì An Dương khi còn bé thường hay xuất hiện một số ảo giác kỳ lạ, bố mẹ hắn sợ hắn không chịu nổi áp lực tâm lý nên đưa hắn đi thôi miên, làm những ký ức đó biến mất hoàn toàn.”
“Thôi miên?” An Lạc cuối cùng cũng hiểu vì sao An Dương không nhớ ra anh. Hóa ra, sau khi trùng sinh, ký ức của An Dương hỗn loạn, bố mẹ bèn đưa anh đi thôi miên, ép buộc anh quên đi tất cả. Chỉ là, mặc dù ký ức đã bị xóa, nhưng An Dương vẫn giữ lại rất nhiều thói quen, như, ngày trước anh thích mặc đồ trắng, thích cà phê Blue Moutain, thích đi du lịch.
An Dương vẫn là An Dương, chỉ là, trong trí nhớ của An Dương không có Tô Tử Hàng, lại càng không có An Lạc.
An Lạc hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu nhìn Chu Duyệt Bình, “An Dương bảo anh tra mấy thứ này, có phải là để tìm lại những ký ức đã mất không?”
Chu Duyệt Bình gật đầu, “Đúng vậy.”
An Lạc đột nhiên nói sang chuyện khác: “Anh nghĩ An Dương hiện tại, có đang sống tốt không?”
Chu Duyệt Bình giật mình: “Tôi quen biết hắn lâu năm, hắn là kiểu người lúc nào cũng tươi cười, tinh thần luôn tràn trề, sau khi trở thành cảnh sát thì rất tiêu sái tự tại. Nói chung là, cuộc sống không tệ.”
An Lạc im lặng, rồi thấp giọng nói: “Vậy đừng để anh ta nhớ lại quá khứ.”
Chu Duyệt Bình kinh ngạc: “Cái gì?”
An Lạc bình tĩnh nói: “Nếu hiện tại anh ta đang sống tốt, vậy hãy cứ để anh ta tiếp tục sống cuộc sống ung dung tự tại này. Những chuyện quá khứ kia, quên đi thì tốt.”
Tuy rất muốn An Dương có thể nhớ ra rằng mình đã từng là một cậu em trai, nhưng An Lạc không đành lòng nhìn anh nhớ lại Tô Tử Hàng để rồi chịu giày vò. Kiếp trước An Dương đã chịu đủ dằn vặt rồi, những năm tháng sau khi Tô Tử Hàng mất, anh vẫn luôn sống trong hồi ức thống khổ, có thể nói là sống một ngày không bằng một năm. Rốt cục ngày hôm nay anh cũng quên đi tất cả, với An Dương mà nói, đó quả thực là một điều may mắn.
Không giống anh, cứ ngỡ rằng chết là có thể giải thoát, nhưng cuối cùng lại trùng sinh và vẫn như vậy. Sống lại, và vẫn nhớ rõ tất cả, tất cả thống khổ, tất cả ký ức, chỉ có thể chôn vùi trong lòng, chỉ có thể lặng lẽ một mình chịu đựng.
Nếu nhất định phải có một người khắc ghi những kỉ niệm đã qua, vậy thì hãy nên để chính bản thân mình nhận lấy trách nhiệm. An Dương đã quên quá khứ, vậy hãy để anh ấy sống một cuộc đời hạnh phúc mới.
An Lạc ngẩng đầu nhìn Chu Duyệt Bình, thấp giọng: “Đừng để anh ta nhớ lại chuyện trước đây, được không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Lạc, Chu Duyệt Bình có chút khó hiểu gãi đầu: “An Lạc, cậu biết chuyện gì đó đúng không?”
An Lạc trầm mặc giây phút, cúi đầu, rồi dùng hết sự bình tĩnh mà nói: “Tôi sẽ kể cho anh một cậu chuyện cũ. Hơn hai mươi năm trước, trong một gia tộc cũng mang họ An, trong nhà có ba anh em, An Dương, An Phỉ và cậu em út An Lạc…”
…
Những quá khứ khắc cốt ghi tâm ấy, do chính miệng An Lạc nói ra, vân đạm phong kinh, cứ như đó thực sự chỉ là một câu chuyện cũ bình thường. Nhưng đối với Chu Duyệt Bình, từng câu từng chữ khiến lồng ngực gã lẫn lộn, gã hoàn toàn không ngờ, thậm chí không thể tin được, rằng An Dương đã từng có một tình yêu kết thúc phù dung sớm nở tối tàn* như vậy.
*昙花一现 – đàm hoa nhất hiện: Thành ngữ, ý chỉ một thứ đẹp đẽ nhưng thời gian hiện hữu lại ngắn ngủi.
Chu Duyệt Binh không ngờ rằng, trong câu chuyện An Lạc kể lại cho gã nghe có một bí mật mà anh cố gắng xóa đi, đó là tình cảm thầm kín của anh với anh trai. Bí mật ấy được giấu kín dưới đáy lòng, An Lạc không bao giờ muốn nói với bất kỳ ai.
Cho đến khi An Lạc kết thúc câu chuyện, bầu không khi trong phòng như đọng lại, cả hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường vang vọng.
Không biết trải qua bao lâu, An Lạc mới nhẹ giọng mở miệng: “Biết những quá khứ này rồi, anh có còn bằng lòng giúp An Dương lấy lại trí nhớ không?”
Chu Duyệt Bình rốt cục cũng phục hồi tinh thần, khiếp sợ nhìn An Lạc, “Nói như vậy, cậu với An Dương, ý tôi là kiếp trước của các cậu, đã từng là anh em ruột? Đây quả thực là… bất thường.”
An Lạc ngẩng đầu nhìn gã: “Tôi không có gì phải gạt anh.”
“Không phải tôi nghi cậu gạt tôi, chỉ là… chuyện này, thực sự rất khó chấp nhận.”
An Lạc gật đầu, “Tuy rất khác thường, nhưng đó là sự thực. Anh là bác sĩ tâm lý, hẳn anh cũng biết hậu quả khi An Dương khôi phục trí nhớ. Là bạn của anh ta, anh muốn biến anh ta trở lại như trước đây ư?”
Chu Duyệt Bình tâm tình phức tạp nhìn tệp tư liệu bệnh án, im lặng một hồi mới nói: “Tôi… Tạm thời giấu hắn vậy.”
“Cảm ơn.” An Lạc dừng lại, nói thêm, “Tôi còn có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Chuyện gì?”
“Gần đây tôi luôn mơ thấy một vài chuyện vụn vặt, tôi nghĩ có lẽ đó là ký ức của thân thể này, vùng quản lý ký ức của đại não thân thể này không bị tổn hại, theo lý thuyết mà nói, tôi có thể nhớ được những ký ức thuộc về An Lạc, đúng không?”
Chu Duyệt Bình cúi đầu trầm tư giây lát, rồi nói: “Có một cách gọi là thôi miên chiều sâu, nó có thể đánh thức ký ức bị chôn giấu trong tiềm thức của con người.”
“Tôi muốn thử cách này.”
“Nhưng…”
“Muốn tìm ra nguyên nhân An Lạc bị bắt cóc, trở ngại lớn nhất là ký ức đã bị thiếu mất của tôi. Anh là anh họ của Thái Bình, lại vừa là bạn của An Dương, cũng là một bác sĩ tâm lý, tôi nghĩ, tôi có thể tin tưởng anh. Hy vọng anh có thể giúp tôi.”
Chu Duyệt Bình trầm mặc một hồi, rốt cục dưới cái nhìn nghiêm túc của An Lạc cũng gật đầu, “Được rồi, chúng ta sẽ xem thử.”
Tối, An Lạc và An Dương ăn cơm trong phòng ăn. Đột nhiên An Dương nhận được một cuộc điện thoại. Anh ta nhìn tên người gọi, rồi cầm di động ra ban công nghe. Lúc quay vào thì vẻ mặt có chút phức tạp.
An Lạc khó hiểu, hỏi: “Sao vậy?”
An Dương nhíu mày: “Tôi vừa nhận được một tin, tất cả sát thủ được cử tới để đối phó anh đã rút lui rồi.”
An Lạc giật mình, “Rút lui?”
An Dương giải thích: “Là tin của cảnh sát nằm vùng, người đó nói rằng một nhân vật trọng yếu vừa về nước, đột nhiên thay đổi kế hoạch, biết anh được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt lại thêm mất trí nhớ, nên bọn chúng tạm thời không muốn lãng phí thời gian đối phó anh nữa.”
An Lạc im lặng một chốc, “Anh biết người được cử đi nằm vùng là ai không?”
An Dương lắc đầu, “Tổ chuyên án đặc biệt của chúng tôi chỉ phụ trách điều tra vụ án, nằm vùng là do phòng tình báo quản lí, thân phận người nằm vùng kia là cơ mật tối cao của lực lượng cảnh sát, chịu giám sát trực tiếp của cấp trên đội chúng tôi, cũng chính người đó vừa cho tôi biết anh đã an toàn.”
Thấy An Dương nói vậy, tâm trí An Lạc đột nhiên có chút hỗn loạn. Anh có một cảm giác kỳ lạ, giống như là, lịch sử đang lặp lại. An Dương kiếp trước là Thái tử của thế giới ngầm, kiếp này lại là cảnh sát ưu tú của tổ chuyên án đặc biệt; Tô Tử Hàng kiếp trước là cảnh sát nằm vùng, liệu kiếp này có xảy ra điều đó nữa không? Người nằm vùng theo An Dương nói, rốt cục là ai?
An Lạc trước đây chưa bao giờ tin vào cách nói ‘số phận’, thế nhưng, những sự kiện ly kỳ liên tiếp hôm nay khiến anh phải nghi ngờ, anh trùng sinh lên người An Lạc, liệu có nguyên nhân đặc biệt nào khác không?
An Dương nói: “An Lạc, tôi có việc gấp phải đến cục một chuyến, anh ở nhà một mình được chứ?”
An Lạc gật đầu, “Không thành vấn đề.” Trong tay có súng, hơn nữa tầng thượng của nhà An Dương cực kỳ an toàn, cho dù có đụng sát thủ, An Lạc cũng tin rằng mình có thể ứng phó.
Nhưng An Dương vẫn không yên tâm, anh kéo rèm cửa sổ phòng khách xuống, rồi quay lại nhìn An Lạc, căn dặn nghiêm túc: “Bất kể là ai gõ cửa cũng không được mở.”
“Biết rồi, anh mau đi đi.”
“Chú ý an toàn, tôi sẽ quay về ngay.” An Dương bước tới vỗ nhẹ lên vai An Lạc, sau mới xoay người rời đi.
Bóng lưng anh nhanh chóng biến mất ở cửa. Cửa nhà được khóa lại, căn phòng dần trở nên tĩnh mịch.
An Lạc quay lại ngồi xuống sô pha, buồn chán tiện tay cầm một quyển tạp chí lên xem.
Đó là một quyển tạp chí tuần san du lịch, bên trong giới thiệu rất nhiều phong cảnh du ngoạn và món ăn vặt địa phương nổi tiếng. Có lẽ An Dương rất thích đi du lịch nên tất cả tạp chí trên bàn đều có liên quan đến du lịch. An Lạc tiện tay lật vài trang rồi chẳng muốn xem nữa, thờ ơ đặt tạp chí xuống chỗ cũ.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Tiếng “đinh đoong” lanh lảnh từng hồi, giữa ngôi nhà vắng vẻ lại càng thêm phần chói tai.
An Dương vừa đi khỏi thì đã có người tới tìm, là ai nhỉ? An Lạc khẽ nhíu mày, tay đè lên khẩu súng trong túi áo, ngừng thở, nhẹ nhàng bước tới trước cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo——
Đứng ngoài cửa là một gã trông vô cùng trẻ tuổi, quần âu và áo sơ mi nhã nhặn nho nhã, khuôn mặt mỉm cười, tạo cho người khác có cảm giác thân thiết ôn hòa. Tay trái gã đang ấn lên chuông cửa, tay phải khoác một cái cặp màu đen. Có lẽ đã ấn chuông quá lâu mà không thấy có hồi đáp, gã bèn ngẩng đầu nhìn kỹ số nhà, sau đó ấn chuông thêm mấy lần nữa.
Sau khi tiếng chuông cửa vang lên lần thứ bốn, cuối cùng cửa cũng được mở. Gã đàn ông đương dợm bước vào nhà thì bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo ——
“Cấm nhúc nhích.”
Hông bị khẩu súng lục áp sát, khiến gã trong nháy mắt chết cứng tại chỗ.
An Lạc tiện tay khóa cửa, lạnh lùng nói: “Giơ tay lên, bỏ cặp xuống.”
Gã kia méo mặt giật giật miệng, từ từ giơ tay lên theo chỉ thị của An Lạc, thả cặp xuống, định quay đầu lại thì tiếng nói lạnh lẽo lại vang lên, “Cấm nhúc nhích.”
“…” Gã chết đứng như pho tượng tại chỗ, im re một hồi, rồi mới khe khẽ mở miệng, “Khụ, anh bạn này, đây cũng không phải là nhà của tôi, tôi cũng không biết tiền cất ở chỗ nào…”
An Lạc không để ý đến hắn, tay vẫn nắm chặt khẩu súng ấn vào hông gã kia, tay còn lại thì cấp tốc mở cặp tài liệu màu đen ra. Không ngờ, trong túi không phải là vũ khí dao súng các loại, mà đó là một tập văn kiện được đóng dấu.
An Lạc rút tập văn kiện ra xem qua, đó là một phần báo cáo bệnh tình của bệnh viện, danh tính người bệnh bất ngờ viết hai chữ: An Dương, chuẩn đoán sơ bộ: bệnh tâm thần phân liệt.
An Lạc nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Vấn đề này tôi hỏi anh mới đúng chứ…” Gã đàn ông còn chưa nói xong thì đã bị An Lạc ngắt lời ——
“Ngươi là ai?”
Giọng nói từ phía sau truyền lên lạnh như băng, cảm tưởng như có con rắn độc đang trườn trên cổ khiến đầu óc tê dại, trán gã đàn ông chảy một giọt mồ hôi. Hắn im lặng một giây, rồi ngoan ngoãn trả lời: “Tôi là bác sĩ tâm lý, ây, cũng là bạn của chủ nhân căn hộ này, tôi tìm cậu ta có chút chuyện. Ờm, anh tìm gì ở đây tôi sẽ không can thiệp đâu, tôi cũng sẽ không báo cảnh sát đâu…”
An Lạc rốt cục cũng thu khẩu súng lại, bước ra trước mắt gã đàn ông, nhìn hắn: “Kết quả chuẩn đoán bệnh án của An Dương là bệnh tâm thần phân liệt, vậy là sao?”
Thấy An Lạc vẻ mặt nghiêm túc trước mắt, gã kia kinh ngạc há miệng, sau đó vừa cười vừa lau trán, “An Lạc, cậu đang đùa cái trò hề gì thế này? Vừa nãy làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng gặp phải phường trộm cướp nào chớ, không ngờ lại là cậu. Mà phải công nhận, cậu đúng là thiên phú làm thổ phỉ đấy.”
An Lạc nhìn gã, khó hiểu hỏi: “Anh biết tôi?”
Gã kia ngẩn người, “Cậu không nhớ tôi à?”
An Lạc bình tĩnh đáp: “Không nhớ.”
Gã trầm mặc giây phút, rồi kiên nhẫn giải thích: “Tôi là anh họ của Chu Thái Bình, Chu Duyệt Bình. Cô Chu Bích Trân của tôi lấy bố cậu, hai nhà chúng ta có họ hàng. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, chỉ là sau khi tôi tốt nghiệp cao trung thì đi du học… Mấy năm không gặp cũng chẳng đến mức không quen biết chớ?”
An Lạc nhìn kỹ gã mấy lượt, phát hiện hắn quả thực có chút giống Chu Thái Bình, lúc đó mới yên tâm, nhét lại khẩu súng vào túi, mở miệng giải thích: “Tôi mất trí nhớ, không nhớ những chuyện này.”
Chu Duyệt Bình kinh ngạc nhìn anh, “Mất trí nhớ?!”
An Lạc gật đầu, “Trước đó tôi bị bắt cóc, bản thân bị trọng thương, lúc tỉnh lại thì đã mất ký ức.” Thoáng dừng lại, “Anh không biết chuyện này?”
Chu Duyệt Bình nhíu mày, “Tôi vừa mới về nước chưa được một tháng, sau cứ bận công việc suốt, không hay biết gì.” Chu Duyệt Bình im lặng một hồi, vừa nghi ngờ vừa hỏi han, “Cậu bị bắt cóc là sao? Còn nữa, sao cậu lại ở trong nhà An Dương? Cậu có quan hệ gì với An Dương? Tại sao lại quan tâm tới bệnh án của hắn?”
An Lạc nói: “An Dương không bị tâm thần phân liệt, anh ta nhất định là đang nhớ lại một vài ký ức, nên mới bị bác sĩ chuẩn đoán sai.”
Chu Duyệt Bình ngạc nhiên: “Hình như cậu biết rất rõ chuyện của An Dương?”
An Lạc bình tĩnh nói tiếp: “Đúng, tôi là… bạn thân của anh ta.” Dừng lại, “Bệnh án này là sao?”
Chu Duyệt Bình lại rơi vào trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện này tôi cũng thấy có hơi kỳ lạ. An Dương nghi ngờ hai mươi năm trước mình bị thôi miên. Tôi tìm kiếm mãi, rốt cục cũng tìm được bệnh án của hai mươi năm trước trong kho bệnh viện. Theo ghi chép trong đó thì An Dương khi còn bé thường hay xuất hiện một số ảo giác kỳ lạ, bố mẹ hắn sợ hắn không chịu nổi áp lực tâm lý nên đưa hắn đi thôi miên, làm những ký ức đó biến mất hoàn toàn.”
“Thôi miên?” An Lạc cuối cùng cũng hiểu vì sao An Dương không nhớ ra anh. Hóa ra, sau khi trùng sinh, ký ức của An Dương hỗn loạn, bố mẹ bèn đưa anh đi thôi miên, ép buộc anh quên đi tất cả. Chỉ là, mặc dù ký ức đã bị xóa, nhưng An Dương vẫn giữ lại rất nhiều thói quen, như, ngày trước anh thích mặc đồ trắng, thích cà phê Blue Moutain, thích đi du lịch.
An Dương vẫn là An Dương, chỉ là, trong trí nhớ của An Dương không có Tô Tử Hàng, lại càng không có An Lạc.
An Lạc hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu nhìn Chu Duyệt Bình, “An Dương bảo anh tra mấy thứ này, có phải là để tìm lại những ký ức đã mất không?”
Chu Duyệt Bình gật đầu, “Đúng vậy.”
An Lạc đột nhiên nói sang chuyện khác: “Anh nghĩ An Dương hiện tại, có đang sống tốt không?”
Chu Duyệt Bình giật mình: “Tôi quen biết hắn lâu năm, hắn là kiểu người lúc nào cũng tươi cười, tinh thần luôn tràn trề, sau khi trở thành cảnh sát thì rất tiêu sái tự tại. Nói chung là, cuộc sống không tệ.”
An Lạc im lặng, rồi thấp giọng nói: “Vậy đừng để anh ta nhớ lại quá khứ.”
Chu Duyệt Bình kinh ngạc: “Cái gì?”
An Lạc bình tĩnh nói: “Nếu hiện tại anh ta đang sống tốt, vậy hãy cứ để anh ta tiếp tục sống cuộc sống ung dung tự tại này. Những chuyện quá khứ kia, quên đi thì tốt.”
Tuy rất muốn An Dương có thể nhớ ra rằng mình đã từng là một cậu em trai, nhưng An Lạc không đành lòng nhìn anh nhớ lại Tô Tử Hàng để rồi chịu giày vò. Kiếp trước An Dương đã chịu đủ dằn vặt rồi, những năm tháng sau khi Tô Tử Hàng mất, anh vẫn luôn sống trong hồi ức thống khổ, có thể nói là sống một ngày không bằng một năm. Rốt cục ngày hôm nay anh cũng quên đi tất cả, với An Dương mà nói, đó quả thực là một điều may mắn.
Không giống anh, cứ ngỡ rằng chết là có thể giải thoát, nhưng cuối cùng lại trùng sinh và vẫn như vậy. Sống lại, và vẫn nhớ rõ tất cả, tất cả thống khổ, tất cả ký ức, chỉ có thể chôn vùi trong lòng, chỉ có thể lặng lẽ một mình chịu đựng.
Nếu nhất định phải có một người khắc ghi những kỉ niệm đã qua, vậy thì hãy nên để chính bản thân mình nhận lấy trách nhiệm. An Dương đã quên quá khứ, vậy hãy để anh ấy sống một cuộc đời hạnh phúc mới.
An Lạc ngẩng đầu nhìn Chu Duyệt Bình, thấp giọng: “Đừng để anh ta nhớ lại chuyện trước đây, được không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Lạc, Chu Duyệt Bình có chút khó hiểu gãi đầu: “An Lạc, cậu biết chuyện gì đó đúng không?”
An Lạc trầm mặc giây phút, cúi đầu, rồi dùng hết sự bình tĩnh mà nói: “Tôi sẽ kể cho anh một cậu chuyện cũ. Hơn hai mươi năm trước, trong một gia tộc cũng mang họ An, trong nhà có ba anh em, An Dương, An Phỉ và cậu em út An Lạc…”
…
Những quá khứ khắc cốt ghi tâm ấy, do chính miệng An Lạc nói ra, vân đạm phong kinh, cứ như đó thực sự chỉ là một câu chuyện cũ bình thường. Nhưng đối với Chu Duyệt Bình, từng câu từng chữ khiến lồng ngực gã lẫn lộn, gã hoàn toàn không ngờ, thậm chí không thể tin được, rằng An Dương đã từng có một tình yêu kết thúc phù dung sớm nở tối tàn* như vậy.
*昙花一现 – đàm hoa nhất hiện: Thành ngữ, ý chỉ một thứ đẹp đẽ nhưng thời gian hiện hữu lại ngắn ngủi.
Chu Duyệt Binh không ngờ rằng, trong câu chuyện An Lạc kể lại cho gã nghe có một bí mật mà anh cố gắng xóa đi, đó là tình cảm thầm kín của anh với anh trai. Bí mật ấy được giấu kín dưới đáy lòng, An Lạc không bao giờ muốn nói với bất kỳ ai.
Cho đến khi An Lạc kết thúc câu chuyện, bầu không khi trong phòng như đọng lại, cả hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường vang vọng.
Không biết trải qua bao lâu, An Lạc mới nhẹ giọng mở miệng: “Biết những quá khứ này rồi, anh có còn bằng lòng giúp An Dương lấy lại trí nhớ không?”
Chu Duyệt Bình rốt cục cũng phục hồi tinh thần, khiếp sợ nhìn An Lạc, “Nói như vậy, cậu với An Dương, ý tôi là kiếp trước của các cậu, đã từng là anh em ruột? Đây quả thực là… bất thường.”
An Lạc ngẩng đầu nhìn gã: “Tôi không có gì phải gạt anh.”
“Không phải tôi nghi cậu gạt tôi, chỉ là… chuyện này, thực sự rất khó chấp nhận.”
An Lạc gật đầu, “Tuy rất khác thường, nhưng đó là sự thực. Anh là bác sĩ tâm lý, hẳn anh cũng biết hậu quả khi An Dương khôi phục trí nhớ. Là bạn của anh ta, anh muốn biến anh ta trở lại như trước đây ư?”
Chu Duyệt Bình tâm tình phức tạp nhìn tệp tư liệu bệnh án, im lặng một hồi mới nói: “Tôi… Tạm thời giấu hắn vậy.”
“Cảm ơn.” An Lạc dừng lại, nói thêm, “Tôi còn có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Chuyện gì?”
“Gần đây tôi luôn mơ thấy một vài chuyện vụn vặt, tôi nghĩ có lẽ đó là ký ức của thân thể này, vùng quản lý ký ức của đại não thân thể này không bị tổn hại, theo lý thuyết mà nói, tôi có thể nhớ được những ký ức thuộc về An Lạc, đúng không?”
Chu Duyệt Bình cúi đầu trầm tư giây lát, rồi nói: “Có một cách gọi là thôi miên chiều sâu, nó có thể đánh thức ký ức bị chôn giấu trong tiềm thức của con người.”
“Tôi muốn thử cách này.”
“Nhưng…”
“Muốn tìm ra nguyên nhân An Lạc bị bắt cóc, trở ngại lớn nhất là ký ức đã bị thiếu mất của tôi. Anh là anh họ của Thái Bình, lại vừa là bạn của An Dương, cũng là một bác sĩ tâm lý, tôi nghĩ, tôi có thể tin tưởng anh. Hy vọng anh có thể giúp tôi.”
Chu Duyệt Bình trầm mặc một hồi, rốt cục dưới cái nhìn nghiêm túc của An Lạc cũng gật đầu, “Được rồi, chúng ta sẽ xem thử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.