Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)
Chương 19: Mượn Chuyện Giết Người
Đại Đại Quyển
23/09/2023
Tin tức ngầm bay đầy trời, nhưng mà người của song phương lại giống như không có chuyện gì, không có động tĩnh gì.
Gần như tất cả mọi người biết, Tiểu Hồng Bào hung ác, Tưởng Môn Thần độc, mọi người đều biết một khi song phương xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Tô Bình Nam vẫn làm từng bước như cũ, hợp nhất công ty đã đổi tên thành công ty xe taxi Cẩm Tú.
Tô Văn Văn bị hắn đưa đến thị trấn Nhị Đài, quán tính kiếp trước khổng lồ như thế, Tô Bình Nam sợ hắn lại đi lên đường xưa.
Đối với những người khác, Tô Bình Nam nghiêm khắc nói: "Chúng ta là người làm ăn mặc tây phục, những chuyện đó không ai được phép tự chủ trương làm liều."
"Khoái Hoạt Lâm."
Là khu ăn chơi của Tưởng Môn Thần ở nam khu Ô Thành, mỗi tối lên đèn, xa hoa truỵ lạc, thần ma loạn vũ. Đây là một khu tổng hợp có KTV, quán bar, sàn nhảy lớn Ô Thành, chuyện làm ăn luôn náo nhiệt.
Tam giáo cửu lưu, người kiếm tiền, người tìm cơ hội với gái bán hoa, muôn hình muôn vẻ tạo thành một chỗ kỳ quái.
Tưởng Môn Thần ngồi ngay ngắn ở lầu hai, nơi có tầm nhìn tốt nhất, nhìn xuống đám người ngợp trong vàng son phía dưới, không nhanh không chậm, uống Remy Martin.
Trong mắt mấy người ở thời đại này, Remy Martin chính là rượu tây siêu sang.
Mặc dù Tưởng Môn Thần không ngấm ra được nó ngon ở chỗ nào nhưng hắn lại thích làm thế.
"Đại ca, Tiểu Hồng Bào tới."
Hàn ý lóe lên trong mắt Tưởng Môn Thần, ngồi thẳng dậy.
"Hắn lại dám tới đây? Bao nhiêu người?"
"Ba người."
Tưởng Môn Thần nghe được nhân số thì cười ha ha, lập tức yên lòng. Xem ra Tiểu Hồng Bào chỉ được cái mã ngoài, mình vừa định động thủ thì tự mình tới cửa xin tha? Mình không phải chó của Lý Xương Hải, chỉ cần tiền đền bù ổn thỏa, hắn không ngại thả Tô Bình Nam một cửa.
Trương Đồng đi theo đằng sau Tô Bình Nam, cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài, nhìn vẻ mặt tỉnh táo của Dương Thiên Lý, hắn cảm thấy biểu hiện của mình có chút mất mặt.
Từ khi Tô Bình Nam bước vào cửa, chỗ này dần dần yên tĩnh lại. Hẳn là cảm thấy bầu không khí không đúng, nữ ca sĩ xinh đẹp đang ngân nga trên bục cũng ngừng hát, nhìn ba người đang đi thẳng lên lầu hai, người dẫn đầu nàng có nghe nói tới, không ngờ được là anh tuấn như thế, trong lúc nhất thời lại có chút ngây người.
Bên trong có không ít người biết hắn, một truyền mười mười truyền trăm, tất cả mọi người đều là người trà trộn xã hội, đương nhiên biết chuyện của hai người, không hẹn mà cùng im lặng. Đại sảnh vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
"Khách quý ít gặp, ngươi tới đây, lẽ nào không nghĩ đến chuyện có đi mà không có về sao?" Tưởng Môn Thần dựa vào một cô gái tiếp rượu, nói.
Tô Bình Nam đi thẳng tới đối diện Tưởng Môn Thần, khoan thai ngồi xuống, cười nói: "Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lại là địa bàn của ngươi, nếu ngươi vẫn còn có chút đầu óc thì nên biết làm như thế nào."
Tưởng Môn Thần có thể lăn lộn đến mức này đương nhiên không phải đồ ngốc, đưa tay ra hiệu cho mấy người vây tới lui ra phía sau, giọng điệu lạnh như băng: "Khó được khi Hồng Bào ca tới đây, uống gì."
Tô Bình Nam ung dung, ra hiệu Trương Đồng rót rượu, mở miệng nói: "Bản thân ta, rất mê tín."
Gõ bàn một cái, Trương Đồng lập tức buông bình rượu xuống, đứng nghiêm sau lưng Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam hai tay chống bàn, toàn bộ thân thể chồm tới trước, dùng âm lượng chỉ có hắn và Tưởng Môn Thần mới có thể nghe được nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Tưởng Môn Thần khó coi, Tô Bình Nam vươn người đứng dậy, uống một hơi cạn sạch ly rượu trước mặt, dẫn theo hai người Dương Thiên Lý, Trương Đồng nghênh ngang rời đi.
Tưởng Môn Thần sắc mặt lạnh lẽo, tiếng kèn ở lầu dưới bỗng vang lên đinh tai nhức óc.
"Mọi người ở đây, tối nay Hồng Bào ca tính tiền!"
"Đồ chó chết, ngươi chết chắc rồi."
Một cái bình mình ngựa đầu người đắt đỏ rơi xuống đất vỡ vụn, Tưởng Môn Thần nổi giận mắng.
Chạy tới cổng, Tô Bình Nam như cảm nhận được, chậm rãi quay đầu, ánh mắt kiệt ngạo. Tay trái chậm rãi làm ra một cái động tác cắt yết hầu.
Mấy nữ phục vụ tiếp khách ở cổng bị khí thế của hắn làm cho hơi sợ, cho đến khi Tô Bình Nam đi mới xì xào bàn tán.
"Không hổ là Tiểu Hồng Bào."
"Đúng vậy, quá dữ."
Ba ngày sau, rạng sáng 12 giờ, một vụ tai nạn giao thông lớn chấn động toàn bộ Thiên Nam xảy ra, một xe hàng quá tải ép sụp cầu Tân môn ở nam bộ Ô Thành.
Trùng hợp là Tưởng Môn Thần danh tiếng lừng lẫy Ô Thành và một đội hơn ba mươi người của hắn đều bị cầu lớn sụp đổ vùi lấp, không ai sống sót.
Chính phủ nhanh chóng đưa ra kết luận về sự cố, do lâu năm không tu sửa, xe quá tải, khiến cho cầu lớn sụp đổ, về phần nhân viên tử vong là phần tử làm việc phi pháp.
Người của Ô Thành xôn xao. Sắc mặt Lý Xương Hải xanh xám, nhìn văn kiện điều tra nội bộ của công an tỉnh và bộ giao thông, hoàn toàn là một sự kiện ngẫu nhiên.
Nhìn hồi lâu, Lý Xương Hải thở dài, đắng chát nói với người phía dưới: "Không có vấn đề, thủ đoạn cao minh. Tàn nhẫn nhất Ô Thành, đúng là người cũng như danh."
Không có ai biết đêm hôm đó Tô Bình Nam nói cái gì, hắn đã làm gì trong chuyện này. Nhưng tiếng xấu của hắn lại gần như lên đến đỉnh điểm sau sự kiện này.
Khi đánh giá của Lý Xương Hải truyền ra bên ngoài, tất cả mọi người cảm thấy đánh giá đúng trọng tâm, trong lúc bất tri bất giác, khi tất cả mọi người đối mặt với Tô Bình Nam thì đều lễ nhượng ba phần.
Trên thế giới này, chỉ có một mình Tô Bình Nam biết, đó đúng là một sự cố thật, hắn chỉ hẹn Tưởng Môn Thần đến chỗ nhất định phải chết thôi.
Gần như tất cả mọi người biết, Tiểu Hồng Bào hung ác, Tưởng Môn Thần độc, mọi người đều biết một khi song phương xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Tô Bình Nam vẫn làm từng bước như cũ, hợp nhất công ty đã đổi tên thành công ty xe taxi Cẩm Tú.
Tô Văn Văn bị hắn đưa đến thị trấn Nhị Đài, quán tính kiếp trước khổng lồ như thế, Tô Bình Nam sợ hắn lại đi lên đường xưa.
Đối với những người khác, Tô Bình Nam nghiêm khắc nói: "Chúng ta là người làm ăn mặc tây phục, những chuyện đó không ai được phép tự chủ trương làm liều."
"Khoái Hoạt Lâm."
Là khu ăn chơi của Tưởng Môn Thần ở nam khu Ô Thành, mỗi tối lên đèn, xa hoa truỵ lạc, thần ma loạn vũ. Đây là một khu tổng hợp có KTV, quán bar, sàn nhảy lớn Ô Thành, chuyện làm ăn luôn náo nhiệt.
Tam giáo cửu lưu, người kiếm tiền, người tìm cơ hội với gái bán hoa, muôn hình muôn vẻ tạo thành một chỗ kỳ quái.
Tưởng Môn Thần ngồi ngay ngắn ở lầu hai, nơi có tầm nhìn tốt nhất, nhìn xuống đám người ngợp trong vàng son phía dưới, không nhanh không chậm, uống Remy Martin.
Trong mắt mấy người ở thời đại này, Remy Martin chính là rượu tây siêu sang.
Mặc dù Tưởng Môn Thần không ngấm ra được nó ngon ở chỗ nào nhưng hắn lại thích làm thế.
"Đại ca, Tiểu Hồng Bào tới."
Hàn ý lóe lên trong mắt Tưởng Môn Thần, ngồi thẳng dậy.
"Hắn lại dám tới đây? Bao nhiêu người?"
"Ba người."
Tưởng Môn Thần nghe được nhân số thì cười ha ha, lập tức yên lòng. Xem ra Tiểu Hồng Bào chỉ được cái mã ngoài, mình vừa định động thủ thì tự mình tới cửa xin tha? Mình không phải chó của Lý Xương Hải, chỉ cần tiền đền bù ổn thỏa, hắn không ngại thả Tô Bình Nam một cửa.
Trương Đồng đi theo đằng sau Tô Bình Nam, cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài, nhìn vẻ mặt tỉnh táo của Dương Thiên Lý, hắn cảm thấy biểu hiện của mình có chút mất mặt.
Từ khi Tô Bình Nam bước vào cửa, chỗ này dần dần yên tĩnh lại. Hẳn là cảm thấy bầu không khí không đúng, nữ ca sĩ xinh đẹp đang ngân nga trên bục cũng ngừng hát, nhìn ba người đang đi thẳng lên lầu hai, người dẫn đầu nàng có nghe nói tới, không ngờ được là anh tuấn như thế, trong lúc nhất thời lại có chút ngây người.
Bên trong có không ít người biết hắn, một truyền mười mười truyền trăm, tất cả mọi người đều là người trà trộn xã hội, đương nhiên biết chuyện của hai người, không hẹn mà cùng im lặng. Đại sảnh vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
"Khách quý ít gặp, ngươi tới đây, lẽ nào không nghĩ đến chuyện có đi mà không có về sao?" Tưởng Môn Thần dựa vào một cô gái tiếp rượu, nói.
Tô Bình Nam đi thẳng tới đối diện Tưởng Môn Thần, khoan thai ngồi xuống, cười nói: "Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lại là địa bàn của ngươi, nếu ngươi vẫn còn có chút đầu óc thì nên biết làm như thế nào."
Tưởng Môn Thần có thể lăn lộn đến mức này đương nhiên không phải đồ ngốc, đưa tay ra hiệu cho mấy người vây tới lui ra phía sau, giọng điệu lạnh như băng: "Khó được khi Hồng Bào ca tới đây, uống gì."
Tô Bình Nam ung dung, ra hiệu Trương Đồng rót rượu, mở miệng nói: "Bản thân ta, rất mê tín."
Gõ bàn một cái, Trương Đồng lập tức buông bình rượu xuống, đứng nghiêm sau lưng Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam hai tay chống bàn, toàn bộ thân thể chồm tới trước, dùng âm lượng chỉ có hắn và Tưởng Môn Thần mới có thể nghe được nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Tưởng Môn Thần khó coi, Tô Bình Nam vươn người đứng dậy, uống một hơi cạn sạch ly rượu trước mặt, dẫn theo hai người Dương Thiên Lý, Trương Đồng nghênh ngang rời đi.
Tưởng Môn Thần sắc mặt lạnh lẽo, tiếng kèn ở lầu dưới bỗng vang lên đinh tai nhức óc.
"Mọi người ở đây, tối nay Hồng Bào ca tính tiền!"
"Đồ chó chết, ngươi chết chắc rồi."
Một cái bình mình ngựa đầu người đắt đỏ rơi xuống đất vỡ vụn, Tưởng Môn Thần nổi giận mắng.
Chạy tới cổng, Tô Bình Nam như cảm nhận được, chậm rãi quay đầu, ánh mắt kiệt ngạo. Tay trái chậm rãi làm ra một cái động tác cắt yết hầu.
Mấy nữ phục vụ tiếp khách ở cổng bị khí thế của hắn làm cho hơi sợ, cho đến khi Tô Bình Nam đi mới xì xào bàn tán.
"Không hổ là Tiểu Hồng Bào."
"Đúng vậy, quá dữ."
Ba ngày sau, rạng sáng 12 giờ, một vụ tai nạn giao thông lớn chấn động toàn bộ Thiên Nam xảy ra, một xe hàng quá tải ép sụp cầu Tân môn ở nam bộ Ô Thành.
Trùng hợp là Tưởng Môn Thần danh tiếng lừng lẫy Ô Thành và một đội hơn ba mươi người của hắn đều bị cầu lớn sụp đổ vùi lấp, không ai sống sót.
Chính phủ nhanh chóng đưa ra kết luận về sự cố, do lâu năm không tu sửa, xe quá tải, khiến cho cầu lớn sụp đổ, về phần nhân viên tử vong là phần tử làm việc phi pháp.
Người của Ô Thành xôn xao. Sắc mặt Lý Xương Hải xanh xám, nhìn văn kiện điều tra nội bộ của công an tỉnh và bộ giao thông, hoàn toàn là một sự kiện ngẫu nhiên.
Nhìn hồi lâu, Lý Xương Hải thở dài, đắng chát nói với người phía dưới: "Không có vấn đề, thủ đoạn cao minh. Tàn nhẫn nhất Ô Thành, đúng là người cũng như danh."
Không có ai biết đêm hôm đó Tô Bình Nam nói cái gì, hắn đã làm gì trong chuyện này. Nhưng tiếng xấu của hắn lại gần như lên đến đỉnh điểm sau sự kiện này.
Khi đánh giá của Lý Xương Hải truyền ra bên ngoài, tất cả mọi người cảm thấy đánh giá đúng trọng tâm, trong lúc bất tri bất giác, khi tất cả mọi người đối mặt với Tô Bình Nam thì đều lễ nhượng ba phần.
Trên thế giới này, chỉ có một mình Tô Bình Nam biết, đó đúng là một sự cố thật, hắn chỉ hẹn Tưởng Môn Thần đến chỗ nhất định phải chết thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.