Trùng Sinh Chi Kiều Kiều

Chương 6: Khởi đầu đại thắng

Vivian

27/06/2015

Edit: Trucxinh

“Kem sữa, kem đá đi ~!” Kiều Kiều bắt đầu rao hàng.

Vóc dáng của Kiều Kiều nhỏ nhắn căn bản không giống một cô bé tám tuổi, cô lại mặc quần áo kín mít, người ngoài nhìn vào, cho rằng đây chỉ là một cô bé chừng sáu tuổi. Cô bé còn nhỏ như vậy đã ra ngoài bán kem, cho dù là ở niên đại này cũng không nhiều. Mọi người thấy lạ đều quay đầu lại nhìn vài lần. Giờ còn là buổi sáng vẫn chưa quá nóng, chỉ có một bé trai mua một cây kem, thu hoạch của Kiều Kiều không tốt lắm.

Kiều Kiều nén chán nản, đợi chút đi, chờ đến buổi trưa nóng nực là thời điểm tốt nhất để bán kem. Lúc này trong tay trẻ con cũng có chút tiền tiêu vặt, Kiều Kiều nghĩ một lúc liền đạp xe đến chỗ đứa nhỏ đang đứng kia.

“Kem sữa, kem đá đi ~!”

Kiều Kiều đi một bước này là đúng rồi, người lớn trời không nóng sẽ không mua, trẻ con thì khác, hơn nữa tâm tư ganh đua của trẻ con rất mạnh, chỉ cần một đứa mua thì những đứa khác cũng sẽ muốn mua.

“Bạn nhỏ, kem bán thế nào?”

Thật ra mọi người đều biết giá tiền, cái thời buổi này làm gì có nhiều lựa chọn như vậy. Đơn giản chính là kem sữa năm xu, kem đá hai xu.

“Kem sữa năm xu, kem đá hai xu” Kiều Kiều cười hì hì.

“Vậy cho một cây kem sữa, kem đá chỉ toàn đá ăn không ngon.” Bé trai mở miệng nói.

“Ừ, được, ăn thật ngon nha! Ở nhà mình cũng không nhịn được mà muốn ăn.” Kiều Kiều cố ý nói như vậy.

Đứa bé trai kia giống như có chút đắc ý.

Những đứa trẻ khác thấy bé trai mua cũng đều bu lại. Chỉ trong chốc lát bên cạnh Kiều Kiều chật ních những bạn nhỏ.

“Em mua một cây kem đá, em rất thích cảm giác khi ăn kem đá, rất mát mẻ!”

“Mới không phải, kem sữa có mùi sữa nhàn nhạt, rất thơm ăn mới ngon.”

“Bán cho một cây kem sữa.”

Bán được một lúc, Kiều Kiều tính lại, mình bán được mười năm cây kem sữa, chín cây kem đá. Ừ, giờ còn chưa tới buổi trưa, thành tích này cũng không tệ lắm. Ý nghĩ của Kiều Kiều rất chính xác, buổi trưa cô đi khắp mọi ngóc ngách ngõ hẻm rao hàng, quả nhiên thu được thành quả lớn, còn thấy vài người lớn từ trong nhà đi ra mua, mua liền một lúc mấy cây, Kiều Kiều cười ngọt ngào với họ: “Cô à, mua mười cây được tặng một cây kem đá đấy!”-Trucxinh-

“Mua cái gì cũng được tặng một cây kem đá sao?” Người phụ nữ trung niên cười hỏi.



“Đúng vậy, mua một lúc mười cây được tặng một cây kem đá, mua một lúc mười lăm cây sẽ được tặng một cây kem sữa nha!”

Người phụ nữ trung niên kia mua năm cây kem sữa, ba cây kem đá tổng cộng là tám cây. Suy nghĩ một chút lại lấy thêm hai que kem sữa. Được, mua thêm hai cây được tặng một cây, cũng tốt.

“Được, vậy cho cô thêm hai que kem sữa đi.”

“Vâng, của cô đây!” Kiều Kiều lấy tiền thả trên tay người phụ nữ, dặn dò: “Sau này nếu cô thường xuyên mua của cháu, có thể mua chín cây tặng cô một cây kem đá, mua mười ba cây tặng cô một cây kem sữa.”

“Ui~, tiểu cô nương này còn rất biết bán hàng nha. Được rồi, say này nhất định mua của cháu nhiều hơn.” Nếu giá tiền như nhau, bên này còn được tặng vậy thì đương nhiên là mua của con bé. Nhìn bé gái lấy tiền, vừa vặn, không khỏi nhìn lại bé gái nhỏ này, thật sự là một đứa trẻ lanh lợi.

“Cảm ơn cô!

Hơn năm giờ chiều Kiều Kiều về đến nhà, đúng lúc gặp được Kiều ba và Kiều mẹ đi làm về, hai bên đụng nhau. Nếu không phải bóng dáng nhỏ kia và cái xe đạp nhìn quen mắt chỉ sợ Kiều ba Kiều mẹ không nhận ra đó là con gái của họ.

“Bán thế nào?” Kiều mẹ không nhịn được hỏi.

Kiều Kiều chỉ cười một chút vẫn đi xe đạp về phía trước. Thật ra cô ngồi không ngồi tới yên xe đạp, cô giống như một đứa bé trai vậy, nhún nhún trông như người trong phòng tập thể hình.-Trucxinh-

Trên đường có rất nhiều người nên cô không muốn nói. Mọi người đều thích theo phong trào, nếu họ thấy cô kiếm được lời thế nào cũng lại nhiều ra mấy bạn nhỏ bán kem.

Lần này thì Kiều Kiều nghĩ sai rồi, trẻ con tuổi này có đứa nào tình nguyện ra ngoài bán đồ, ngoài thẹn thùng xấu hổ ra một số bộ phận còn cảm thấy mất mặt, khi còn bé Kiều Kiều cũng như vậy.

Kiều ba Kiều mẹ thấy vậy cho rằng cô không bán được đồ.

Kiều mẹ thở dài, aiz, đây chính là ba mươi đồng tiền đấy.

Kiều ba an ủi vỗ vỗ tay Kiều mẹ.

Sau khi vào sân Kiều Kiều ôm cái hộp lớn của mình vọt vào trong phòng, tốc độ cực nhanh.

Đem hộp để ở trong phòng, Kiều Kiều lấy túi nhỏ đổ tiền ra bắt đầu đếm, tổng cộng bốn mươi lăm đồng bốn xu. Kiều Kiều tính nhẩm, ừ, kem sữa bán hết toàn bộ, kem đá bán ba bảy cây, tặng ba cây, thu được bốn năm đồng bốn xu. Kiều ba Kiều mẹ đi vào thấy Kiều Kiều cầm rất nhiều tiên lẻ, lấy làm kinh hãi.

“Con bán rất tốt?” Kiều mẹ hỏi.

“Vâng, tất cả đầu bán hết!” Kiều Kiều thu dọn lại. “Tối hôm qua bà nội và Kiều Dĩnh ăn hai cây, hôm nay con tặng người ta một cây, lợi nhuận thu được là bốn mươi lăm đồng bốn xu.”

Số tiền này vài năm sau cũng chỉ đủ ăn một bữa cơm nhưng hiện tại cũng không tính là ít. Kiều ba Kiều mẹ có chút giật mình



Kiều mẹ hỏi: “Con buổi trưa không trở về ăn cơm sao?”

“Vâng, con không quay về, nhưng con ăn rồi, hì hì, buổi sáng com cầm theo một cái bánh bao.”

“Ăn hết bánh bao kia không? Cái nha đầu này, sau này về nhà ăn cơm, trong nhà không có thì sang bên bà nội ăn.” Kiều mẹ sờ đầu con gái cảm khái: “Con gái của mẹ đã biết kiếm tiền rồi.”

Kiều Kiều cười ha ha.-Trucxinh-

“Mẹ, lát nữa mẹ lại đi lấy kem cùng con đi, tiện thể con muốn xem mấy thứ khác nữa.” Hôm nay Kiều Kiều đi qua chỗ mấy đứa trẻ con, cô cảm thấy có thể bán thêm mấy thứ đồ ăn vặt nữa.

“Ừ, được rồi”.

Kiều Kiều ở trên giường cẩn thận nghĩ bước tiếp theo, mặc kệ thế nào, tuổi của cô còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể làm được. Trước cứ từ nhỏ làm nên, ừ, Kiều Kiều cố lên! Tiếp thêm dũng khí cho mình. Kiều Kiều vào phòng bếp xem mẹ nấu cơm.

Kiều mẹ cho rằng cô nóng lòng muốn đi lấy kem: “Cứ chơi đi, đừng có vào trong này làm phiền mẹ. Ra ngoài tìm Tiểu Dĩnh đi, chờ ăn cơm xong mẹ sẽ đưa con đi lấy kem.”

“Con không đi, không có ý nghĩa.” Suy nghĩ một chút, Kiều Kiều đi lấy túi sách nhỏ trong góc, tìm một quyển vở mỏng. Ừ, cái này rất cần thiết, Kiều Kiều ghi thu chi của ngày hôm nay vào vở, rồi lại cất quyển vở vào trong túi sách.-Trucxinh-

Nếu như thường xuyên bán hàng, khó tránh khỏi nhầm lẫn, nên ghi hết vào một quyển vở mới là đúng đắn.

Kiều ba thấy bộ dạng kia của Kiều Kiều thì buồn cười lắc đầu. Không biết con bé có thể kiên trì được mấy ngày.

Sau khi ghi xong Kiều Kiều còn kiểm tra lại một lượt. Mới sống lại nên cô rất khẩn trương, cô không muốn bản thân có thời gian rảnh rỗi, cô sợ nếu rảnh rỗi thì mình sẽ lo lắng, lo lắng mình sẽ trở lại quá khứ. Cho nên cô không ngừng tự làm mình bận bận rộn, để khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Kiều ba nhìn con gái nhỏ giống như con quay, cảm thấy kì quái. Đứa nhỏ này gần đây có chút kỳ lạ nha!.

Cơm nước xong, Kiều Kiều và Kiều mẹ đi đến mấy cửa hàng bán buôn, chỗ này ngoài bán buôn kem ra còn bán buôn đồ ăn vặt, Kiều Kiều không có nhiều tiên, chỉ mua mấy thử đơn giản. Thật ra trận đầu thắng lợi như vậy Kiều Kiều hoàn toàn có thể xin Kiều ba và Kiều mẹ thêm chút tiền nhưng suy nghĩ một chút Kiều Kiều quyết định không làm như vậy, mua vào nhiều cũng chưa chắc đã bán hết. Chỉ chừa năm đồng tiền lẻ làm vốn lưu động còn lại đều dùng để mua hàng, mua một chút mấy đồ ăn vặt có vẻ bán nhanh, cũng không nhiều lắm. Cô nói với ông chủ, trước tiên bán thử xem thế nào.

Ông chủ nở nụ cười, phá lệ cho Kiều Kiều một đồng kẹo đường, Kiều Kiều vui mừng.

Nhìn bộ dạng Kiều Kiều giống một bé trai, ông chủ cử hàng cười với Kiều mẹ nói: “Con của cô nhỏ như vậy mà đã biết bán hàng rồi!”-Trucxinh-

Kiều mẹ cũng vui vẻ: “Còn không phải tại nó đang đang được nghỉ sao? Lại nghĩ muốn đi bán đồ. Chúng tôi nghĩ, nếu ở nhà cũng chỉ chơi thì cứ cho nó đi bán đồ, ra ngoài rồi đỡ phải lo lắng nó ngày nào cũng chạy lung tung.”

“Ừ, đúng như vậy.” Ông chủ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Kiều Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook