Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ
Chương 59
Tô Tiểu Lương
08/04/2020
Quay đầu, Oánh Tú thấy Tề Hạo Minh xuất hiện phía sau, cười như không cười nhìn mình, chút choáng váng cuối cùng kia lập tức biến mất, nàng vô cùng tỉnh táo nhìn y, cười chột dạ.
Sau khi điều tra, họ biết được Công Tôn Khang Đức là kẻ đứng sau sai sử Tề Hạo Quân làm chuyện này, chỉ cần có cơ hội liền hủy hoại danh dự của Oánh Tú, vì chân cẳng Tề Hạo Minh không tiện, bọn họ thành thân đã lâu còn chưa có hài tử, tội danh không giữ phụ đạo dễ bịa đặt nhất. Công Tôn Khang Đức là muốn gả đường muội Công Tôn Oanh Oanh vào Nam Dương hầu phủ.
Không ngờ Tề Hạo Quân bị thương, hiện tại nhận được thư mời của Khang Bình Vương phủ, biết đây là một hồi Hồng Môn Yến, phu thê bọn họ liền quyết định, Oánh Tú theo Gia Cát Ngọc Hân tham gia, Thanh Bích và Bão Cầm đi theo không được rời khỏi, y và Trác Dạ sẽ tới xem tình huống.
Tới Khang Bình Vương phủ rồi, Công Tôn Oanh Oanh bị ca ca dạy bảo, chạy tới chỗ Tề Hạo Minh, ý đồ khiến y có thêm gánh nặng, không ngờ bị Trác Dạ đánh cho hôn mê. Biết Oánh Tú đi theo một nha hoàn thân phận không rõ tới nơi hẻo lánh, Tề Hạo Minh liền phân phó Trác dạ cõng Công Tôn Oanh Oanh qua, sẵn sàng đổi người.
Nào ngờ Oánh Tú rõ ràng biết trong nước có vấn đề vẫn tự mình uống, khiến bản thân choáng váng, che mắt nha hoàn kia, chỉ là nàng ta không phát hiện khác thường, vì sao Oánh Tú lại thưởng điểm tâm cho nha hoàn của mình, thời gian lâu như vậy Tam nãi nãi không tới, các nàng cũng không nghi ngờ. Vừa thấy họ ngất, Khổng Tước lập tức gọi người tiến vào nâng nàng lên giường.
Một kẻ sớm lập mưu, một người phối hợp diễn xuất, cho dù sơ hở chất chồng, hai bên đều hoài tâm tư của mình mà diễn.
Oánh Tú ủy khuất nhìn Tề Hạo Minh: "Thiếp cũng chỉ uống một chút, nếu không, thiếp đây ngất xỉu thế nào?"
Phía sau đã náo loạn lên, Công Tôn Oanh Oanh vừa xốc chăn liền thấy vết máu bên dưới, lại cảm thấy cả người như đau nhức, lập tức tay đấm chân đá nam tử bên cạnh. Mọi người vòng ra sau bình phong liền thấy tất cả, vốn thiết kế khiến càng nhiều người tới càng tốt, hiện tại lại biến thành cục diện Công Tôn tiểu thư lén lút với nam nhân bị mọi người bắt gặp.
"Về nhà trước." Tề Hạo Minh trước sau vẫn không bỏ qua, nàng to gan uống ly trà kia như vậy, còn dẫn Đường Tĩnh Nam vào, cho dù đánh ngất gã, nguy hiểm vẫn còn tồn tại.
Oánh Tú tự biết đuối lý, nhìn y sắc mặt âm trầm liền biết đang tức giận, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo. Thanh Bích đi báo với thế tử phu nhân, nói thân mình Oánh Tú không khỏe muốn về trước. Lên xe ngựa, Tề Hạo Minh vẫn không nói một lời, Oánh Tú vốn cảm thấy ủy khuất cũng quật cường lên, dứt khoát không thèm nhìn y.
Về tới Đinh Phong Viện, Oánh Tú trực tiếp dẫn Bão Cầm đi băng bó vết thương, chủy thủ của Trác Dạ rất sắc bén, Bão Cầm lại xuống tay tàn nhẫn, miệng vết thương lúc này đã trắng bệch.
Đau lòng bôi thuốc cho Bão Cầm, Oánh Tú nhận băng gạc Thanh Bích đưa qua, cẩn thận quấn lên: "Không cho chạm nước, nha hoàn bên dưới nhiều, ngươi sai sử là được, lúc này trời đang lạnh, không biết khi nào mới khỏi."
"Không sao đâu tiểu thư, người mau đi nghỉ ngơi đi, chút thương tích mà thôi, nào quý giá như vậy, tiểu thư không sao thì tốt rồi."
Lời Bão Cầm nói suýt chút khiến Oánh Tú rơi lệ, kiếp trước, bên cạnh nàng tới cuối cùng chỉ có nha đầu này, vì nàng mà làm biết bao nhiêu chuyện, vì không muốn nàng lo lắng mà cái gì cũng không nói.
"Nói bậy gì đó, ngày sau không chuẩn làm thế nữa." Oánh Tú kìm nén nghẹn ngào, rầu rĩ nói, sau đó kêu Thanh Bích thu dọn. Hôm nay nếu Đường Tĩnh Nam không ngất xỉu, nàng cũng sẽ không để gả có được cơ hội, đúng là mẫu thân tốt của nàng, Đường gia là nhà mẹ đẻ của bà ta, nếu nàng bị hưu về, mặc kệ ngôn luận mắng Thẩm Oánh Tú nàng không giữ phụ đạo thế nào, tương lai hoặc ở lại Thẩm gia, hoặc tái giá với Đường Tĩnh Nam, của hồi môn kia cũng sẽ bị bà ta tìm cớ thu hồi, nàng thật lo cho tương lai của Oánh Huệ và Kỳ Chí.
Chỉ là không biết, chuyện này Đường gia và Thẩm Hạc Nghiệp có biết hay không.
Oánh Tú nhận chén trà Nghiêm ma ma đưa qua, làm ấm lòng bàn tay. Nghiêm ma ma thở dài, ra hiệu cho Bão Cầm và Thanh Bích lui xuống, ngồi bên cạnh nàng, khuyên nhủ: "Có chuyện gì nói ra liền không sao cả, đừng buồn bực, ai cũng không để ý đến."
Vừa rồi thời điểm bọn họ trở về, toàn bộ Đinh Phong Viện đều cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, thiếu gia không còn ôn nhu tươi cười, tiểu thư cũng rầu rĩ trầm mặc, hai người giống như vừa cãi nhau, Nghiêm ma ma lo Oánh Tú tính tình quật cường, một chút cũng không nhượng bộ, cả hai thành thân nửa năm, cô gia đối tốt với tiểu thư bà đều thấy hết, trước nay chưa từng thấy họ vì chuyện gì mà không nhìn mặt nhau.
"Bà vú, không phải như vậy." Oánh Tú nghiêng người tựa vào lòng Nghiêm ma ma. Nàng biết Tề Hạo Minh tức giận vì nàng không mang nguy hiểm, nhưng không đợi Trác Dạ tới, uống ly trà kia, nàng cũng đã có suy nghĩ của nàng, nếu không làm vậy, Đường Tĩnh Nam sao có thể không chút phòng bị mà vào. Kêu nàng đi dỗ Tề Hạo Minh, nàng không làm được.
Dù sao cũng phu thê trẻ tuổi, có tranh chấp luôn muốn đối phương nhường nhịn mình, Nghiêm ma ma nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng: "Hài tử ngốc, bà vú còn không hiểu con sao, Tú Nhi của chúng ta chính là mềm lòng, đương nhiên không thể đẩy cô gia ra bên ngoài đúng không? Nếu y cường ngạnh, con cứ lui một bước, hai người cứ như vậy thì sao cho phải đây?"
Oánh Tú rầu rĩ không nói lời nào, thật lâu sau mới ngồi thẳng dậy: "Bà vú, Bão Cầm bị thương, mấy ngày nay đừng để nàng tới chỗ con hầu hạ."
"Nha đầu kia từ nhỏ đã trung thành, được rồi, ta kêu Tử Yên đi đổi cho nó." Nghiêm ma ma từ ái xoa mặt nàng, "Kiều ma ma có làm ít bánh con thích, lát nữa kêu Bình Nhi mang lên cho con."
Thời điểm ăn cơm chiều, không khí trong phòng vẫn căng thẳng, chỉ có tiếng chén đũa va chạm. Oánh Tú ăn nửa chén đã no, gác đũa xuống bàn, muốn Tử Yên lấy chút nước nhuận yết hầu.
Tề Hạo Minh nhìn chén cơm còn thừa của nàng, ánh mắt ảm đạm, bất động thanh sắc ăn hết phần của mình.
Rửa mặt chải đầu xong, Oánh Tú chờ y lên giường, lúc này mới cởi giày kéo màn xuống, đang muốn vượt qua y qua phía bên kia ngủ, Tề Hạo Minh lại bắt lấy tay nàng, kéo xuống, Oánh Tú liền ngã vào lòng y, một chân đè lên đùi.
Nghe y kêu rên một tiếng, Oánh Tú liền thu chân về, đáy mắt hiện lên một tia động dung, giãy giụa muốn tránh đi, Tề Hạo Minh lại ôm chặt, bất đắc dĩ nói: "Đừng náo loạn."
Oánh Tú thật sự không động, rầu rĩ nói: "Ai náo loạn, chàng buông thiếp ra, thiếp ngủ không thoải mái."
Bên tai truyền tới tiếng cười của Tề Hạo Minh, Oánh Tú không khỏi tức giận, lại nghe y hỏi: "Là trong lòng không thoải mái, hay ngủ không thoải mái?"
Oánh Tú không đáp, nhắm mắt giả bộ ngủ. Tề Hạo Minh duỗi tay vén tóc giúp nàng, một hồi lại nhéo nhéo cái ngủ, khiến nàng không thể ngủ được. Oánh Tú đột nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn y.
Tề Hạo Minh mỉm cười, trừng mắt trở về: "Nàng nói xem nàng tức giận gì chứ, chuyện lớn như vậy, nàng uống hết ly trà, vạn nhất là độc dược thì phải làm sao, cho dù chỉ uống một chút cũng sẽ lấy mạng nàng." Tề Hạo Minh cuối cùng cũng bị đánh bại, chỉ đành nhẹ giọng.
"Không có khả năng bọn họ hạ độc!" Oánh Tú lẩm bẩm, có chút ủy khuất, "Thiếp biết Trác Dạ sẽ đến kịp."
Tề Hạo Minh bật cười, hóa ra là đoán chuẩn Trác Dạ sẽ đưa Công Tôn Oanh Oanh đến đúng lúc, nàng mới không cố kỵ như vậy: "Vạn nhất đến trễ thì sao? Lúc đó bọn họ dẫn người xông vào, nàng sẽ thế nào đây?"
"Thiếp..." Nếu bọn họ xông vào? Đây vốn dĩ là thế cục của người ta thiết kế, đường tỷ chưa chắc đã phái nha hoàn tới, Khổng Tước kia cũng chưa chắc là hạ nhân của Khang Bình Vương phủ, cho dù có người phát hiện có kẻ muốn hãm hại nàng, việc này cũng không thể cứu vãn.
Nhưng nếu không mạo hiểm, bọn họ sao có thể buông bỏ đề phòng? Nếu không giải quyết chuyện này, sau này chẳng lẽ nàng phải tiếp tục lo lắng, sợ bọn họ lại hạ thủ đoạn sao?
Tề Hạo Minh ôm nàng vào lòng, dùng sức mà ôm, trong mắt tràn ngập sợ hãi và lo lắng: "Cho dù không vạn nhất này cũng sẽ có ngã rẽ, đến lúc đó tướng công nàng phải làm sao đây?"
Trái tim Oánh Tú mềm xuống, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ bờ vai y: "Lần sau thiếp nhất định sẽ thương lượng với chàng, sau này sẽ không nóng giận nữa, chàng đừng nóng giận, được không?"
Một cổ nhiệt khí truyền đến, không chờ Oánh Tú phản ứng lại, Tề Hạo Minh đã mưa rền gió dữ mà hôn xuống, mãnh liệt hơn bất kỳ lúc nào, nụ hôn mãnh liệt khiến Oánh Tú không thở nổi, hai tay chỉ biết nắm lấy vạt áo y.
OoOoO
Sáng hôm sau, đây là lần thứ hai Oánh Tú ngủ quên, tỉnh dậy, tay chân đều lười biếng, thấy Tề Hạo Minh thoải mái thanh tân, nàng liền dứt khoát kéo chăn qua đầu, nhắm mắt làm ngơ.
"Hôm qua trở về đã nói thân mình nàng không khỏe, cho nên ta đã kêu Tử Yên đi nói với mẫu thân, chờ tới buổi chiều nàng lại đi thỉnh an cũng được." Tề Hạo Minh sợ nàng ngột ngạt, vội kéo chăn xuống, thấy trên mặt Oánh Tú vẫn còn vẻ mới tỉnh đỏ ửng, bên ngoài lúc này lại có tuyết rơi, Tề Hạo Minh ôm nàng, cũng nhắm mắt lại, lười nhác ngủ tiếp.
Gièm pha của Nhị thiếu gia Đường gia và tiểu thư Khang Bình Vương phủ, cho dù hai nhà muốn áp chế nhưng bí mật nhiều người khó xử, cứ thế mà truyền ra ngoài. Mồng tám tháng chạp, hai nhà vội định ngày, đầu xuân năm sau sẽ cho bọn họ thành hôn. Oánh Tú ở trên giường, tay cầm lò sưởi, ngồi đọc sổ sách thôn trang mới mang đến, một mặt nghe Bão Cầm kể chuyện.
"Tiểu thư, nghe nói Đường phu nhân suýt nữa đánh chết tôn tử này, mắng là danh dự của Đường gia bị gã hủy hoại hết." Xem ra Đường gia không biết chuyện này, ít nhất Đường đại nhân và Đường phu nhân không rõ lắm, còn về trưởng tử Đường Thái Thức kia có biết hay không, Oánh Tú không nắm chắc. Quan hệ giữa Công Tôn Đức Khang và Cửu hoàng tử rất tốt, chuyện này, đương nhiên không thiếu kẻ âm thầm hỗ trợ.
Nếu Oánh Tú đoán không sai, Cửu hoàng tử đây là muốn thị uy với Định vương gia?
Thời điểm Công Tôn gia và Đường gia vội che đậy việc này, Gia Cát Ngọc Hân phát động sớm, vốn còn hơn nửa tháng mới sinh, nhưng sáng sớm vừa tỉnh dậy, bụng lại bắt đầu đau. Gia Cát Ngọc Hân sớm đã có chuẩn bị, tới tối, nàng thuận lợi sinh hạ một đôi song sinh nữ.
Qua mấy ngày, ở biệt uyển, Liễu Nhứ Nhi ngã bệnh.
Ba ngày tắm, Oánh Tú ở trong phòng cùng Gia Cát Ngọc Hân, bất luận là nam hay nữ, Oánh Tú đều rất thích, đôi tiểu gia hỏa kia lúc này rất khỏe mạnh, căn bản không thể phân biệt đâu là tỷ tỷ, đâu là muội muội.
Gia Cát Ngọc Hân nhìn Oánh Tú chơi đùa cùng Đại nữ nhi của mình, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng thà chúng là nữ nhi.
Lạc Ninh đã hơn một tuổi, ê a nói mấy câu đơn giản, trái tim Gia Cát Ngọc Hân mềm xuống, nói với Oánh Tú: "Chờ ta ra cữ, nơi này chỉ sợ sẽ có người mới, phụ thân sẽ gả thứ muội của ta vào đây, bên mẫu thân cũng sẽ đưa tới ít nha hoàn."
Oánh Tú ngẩng đầu, giao Lạc Ninh cho bà vú. Trong viện Tề Hạo Thịnh vốn có thông phòng, sau khi gả vào, Gia Cát Ngọc Hân đều nâng hết lên làm di nương, hiện tại còn muốn bổ sung, là muốn các nàng sinh con vợ lẽ sao? Lại nói muội muội gả từ Khánh Vương phủ, thân phận đương nhiên cao quý hơn nha hoàn được nâng làm di nương rất nhiều.
Nhưng Gia Cát Ngọc Hân không hề có chút không vui, ngược lại giống như buông xuống tâm sự gì đó.
Cứ tối là không lên wattpad bằng laptop được, phải edit trên điện thoại, đăng hơi trễ, mọi người thông cảm nhé.
Sau khi điều tra, họ biết được Công Tôn Khang Đức là kẻ đứng sau sai sử Tề Hạo Quân làm chuyện này, chỉ cần có cơ hội liền hủy hoại danh dự của Oánh Tú, vì chân cẳng Tề Hạo Minh không tiện, bọn họ thành thân đã lâu còn chưa có hài tử, tội danh không giữ phụ đạo dễ bịa đặt nhất. Công Tôn Khang Đức là muốn gả đường muội Công Tôn Oanh Oanh vào Nam Dương hầu phủ.
Không ngờ Tề Hạo Quân bị thương, hiện tại nhận được thư mời của Khang Bình Vương phủ, biết đây là một hồi Hồng Môn Yến, phu thê bọn họ liền quyết định, Oánh Tú theo Gia Cát Ngọc Hân tham gia, Thanh Bích và Bão Cầm đi theo không được rời khỏi, y và Trác Dạ sẽ tới xem tình huống.
Tới Khang Bình Vương phủ rồi, Công Tôn Oanh Oanh bị ca ca dạy bảo, chạy tới chỗ Tề Hạo Minh, ý đồ khiến y có thêm gánh nặng, không ngờ bị Trác Dạ đánh cho hôn mê. Biết Oánh Tú đi theo một nha hoàn thân phận không rõ tới nơi hẻo lánh, Tề Hạo Minh liền phân phó Trác dạ cõng Công Tôn Oanh Oanh qua, sẵn sàng đổi người.
Nào ngờ Oánh Tú rõ ràng biết trong nước có vấn đề vẫn tự mình uống, khiến bản thân choáng váng, che mắt nha hoàn kia, chỉ là nàng ta không phát hiện khác thường, vì sao Oánh Tú lại thưởng điểm tâm cho nha hoàn của mình, thời gian lâu như vậy Tam nãi nãi không tới, các nàng cũng không nghi ngờ. Vừa thấy họ ngất, Khổng Tước lập tức gọi người tiến vào nâng nàng lên giường.
Một kẻ sớm lập mưu, một người phối hợp diễn xuất, cho dù sơ hở chất chồng, hai bên đều hoài tâm tư của mình mà diễn.
Oánh Tú ủy khuất nhìn Tề Hạo Minh: "Thiếp cũng chỉ uống một chút, nếu không, thiếp đây ngất xỉu thế nào?"
Phía sau đã náo loạn lên, Công Tôn Oanh Oanh vừa xốc chăn liền thấy vết máu bên dưới, lại cảm thấy cả người như đau nhức, lập tức tay đấm chân đá nam tử bên cạnh. Mọi người vòng ra sau bình phong liền thấy tất cả, vốn thiết kế khiến càng nhiều người tới càng tốt, hiện tại lại biến thành cục diện Công Tôn tiểu thư lén lút với nam nhân bị mọi người bắt gặp.
"Về nhà trước." Tề Hạo Minh trước sau vẫn không bỏ qua, nàng to gan uống ly trà kia như vậy, còn dẫn Đường Tĩnh Nam vào, cho dù đánh ngất gã, nguy hiểm vẫn còn tồn tại.
Oánh Tú tự biết đuối lý, nhìn y sắc mặt âm trầm liền biết đang tức giận, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo. Thanh Bích đi báo với thế tử phu nhân, nói thân mình Oánh Tú không khỏe muốn về trước. Lên xe ngựa, Tề Hạo Minh vẫn không nói một lời, Oánh Tú vốn cảm thấy ủy khuất cũng quật cường lên, dứt khoát không thèm nhìn y.
Về tới Đinh Phong Viện, Oánh Tú trực tiếp dẫn Bão Cầm đi băng bó vết thương, chủy thủ của Trác Dạ rất sắc bén, Bão Cầm lại xuống tay tàn nhẫn, miệng vết thương lúc này đã trắng bệch.
Đau lòng bôi thuốc cho Bão Cầm, Oánh Tú nhận băng gạc Thanh Bích đưa qua, cẩn thận quấn lên: "Không cho chạm nước, nha hoàn bên dưới nhiều, ngươi sai sử là được, lúc này trời đang lạnh, không biết khi nào mới khỏi."
"Không sao đâu tiểu thư, người mau đi nghỉ ngơi đi, chút thương tích mà thôi, nào quý giá như vậy, tiểu thư không sao thì tốt rồi."
Lời Bão Cầm nói suýt chút khiến Oánh Tú rơi lệ, kiếp trước, bên cạnh nàng tới cuối cùng chỉ có nha đầu này, vì nàng mà làm biết bao nhiêu chuyện, vì không muốn nàng lo lắng mà cái gì cũng không nói.
"Nói bậy gì đó, ngày sau không chuẩn làm thế nữa." Oánh Tú kìm nén nghẹn ngào, rầu rĩ nói, sau đó kêu Thanh Bích thu dọn. Hôm nay nếu Đường Tĩnh Nam không ngất xỉu, nàng cũng sẽ không để gả có được cơ hội, đúng là mẫu thân tốt của nàng, Đường gia là nhà mẹ đẻ của bà ta, nếu nàng bị hưu về, mặc kệ ngôn luận mắng Thẩm Oánh Tú nàng không giữ phụ đạo thế nào, tương lai hoặc ở lại Thẩm gia, hoặc tái giá với Đường Tĩnh Nam, của hồi môn kia cũng sẽ bị bà ta tìm cớ thu hồi, nàng thật lo cho tương lai của Oánh Huệ và Kỳ Chí.
Chỉ là không biết, chuyện này Đường gia và Thẩm Hạc Nghiệp có biết hay không.
Oánh Tú nhận chén trà Nghiêm ma ma đưa qua, làm ấm lòng bàn tay. Nghiêm ma ma thở dài, ra hiệu cho Bão Cầm và Thanh Bích lui xuống, ngồi bên cạnh nàng, khuyên nhủ: "Có chuyện gì nói ra liền không sao cả, đừng buồn bực, ai cũng không để ý đến."
Vừa rồi thời điểm bọn họ trở về, toàn bộ Đinh Phong Viện đều cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, thiếu gia không còn ôn nhu tươi cười, tiểu thư cũng rầu rĩ trầm mặc, hai người giống như vừa cãi nhau, Nghiêm ma ma lo Oánh Tú tính tình quật cường, một chút cũng không nhượng bộ, cả hai thành thân nửa năm, cô gia đối tốt với tiểu thư bà đều thấy hết, trước nay chưa từng thấy họ vì chuyện gì mà không nhìn mặt nhau.
"Bà vú, không phải như vậy." Oánh Tú nghiêng người tựa vào lòng Nghiêm ma ma. Nàng biết Tề Hạo Minh tức giận vì nàng không mang nguy hiểm, nhưng không đợi Trác Dạ tới, uống ly trà kia, nàng cũng đã có suy nghĩ của nàng, nếu không làm vậy, Đường Tĩnh Nam sao có thể không chút phòng bị mà vào. Kêu nàng đi dỗ Tề Hạo Minh, nàng không làm được.
Dù sao cũng phu thê trẻ tuổi, có tranh chấp luôn muốn đối phương nhường nhịn mình, Nghiêm ma ma nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng: "Hài tử ngốc, bà vú còn không hiểu con sao, Tú Nhi của chúng ta chính là mềm lòng, đương nhiên không thể đẩy cô gia ra bên ngoài đúng không? Nếu y cường ngạnh, con cứ lui một bước, hai người cứ như vậy thì sao cho phải đây?"
Oánh Tú rầu rĩ không nói lời nào, thật lâu sau mới ngồi thẳng dậy: "Bà vú, Bão Cầm bị thương, mấy ngày nay đừng để nàng tới chỗ con hầu hạ."
"Nha đầu kia từ nhỏ đã trung thành, được rồi, ta kêu Tử Yên đi đổi cho nó." Nghiêm ma ma từ ái xoa mặt nàng, "Kiều ma ma có làm ít bánh con thích, lát nữa kêu Bình Nhi mang lên cho con."
Thời điểm ăn cơm chiều, không khí trong phòng vẫn căng thẳng, chỉ có tiếng chén đũa va chạm. Oánh Tú ăn nửa chén đã no, gác đũa xuống bàn, muốn Tử Yên lấy chút nước nhuận yết hầu.
Tề Hạo Minh nhìn chén cơm còn thừa của nàng, ánh mắt ảm đạm, bất động thanh sắc ăn hết phần của mình.
Rửa mặt chải đầu xong, Oánh Tú chờ y lên giường, lúc này mới cởi giày kéo màn xuống, đang muốn vượt qua y qua phía bên kia ngủ, Tề Hạo Minh lại bắt lấy tay nàng, kéo xuống, Oánh Tú liền ngã vào lòng y, một chân đè lên đùi.
Nghe y kêu rên một tiếng, Oánh Tú liền thu chân về, đáy mắt hiện lên một tia động dung, giãy giụa muốn tránh đi, Tề Hạo Minh lại ôm chặt, bất đắc dĩ nói: "Đừng náo loạn."
Oánh Tú thật sự không động, rầu rĩ nói: "Ai náo loạn, chàng buông thiếp ra, thiếp ngủ không thoải mái."
Bên tai truyền tới tiếng cười của Tề Hạo Minh, Oánh Tú không khỏi tức giận, lại nghe y hỏi: "Là trong lòng không thoải mái, hay ngủ không thoải mái?"
Oánh Tú không đáp, nhắm mắt giả bộ ngủ. Tề Hạo Minh duỗi tay vén tóc giúp nàng, một hồi lại nhéo nhéo cái ngủ, khiến nàng không thể ngủ được. Oánh Tú đột nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn y.
Tề Hạo Minh mỉm cười, trừng mắt trở về: "Nàng nói xem nàng tức giận gì chứ, chuyện lớn như vậy, nàng uống hết ly trà, vạn nhất là độc dược thì phải làm sao, cho dù chỉ uống một chút cũng sẽ lấy mạng nàng." Tề Hạo Minh cuối cùng cũng bị đánh bại, chỉ đành nhẹ giọng.
"Không có khả năng bọn họ hạ độc!" Oánh Tú lẩm bẩm, có chút ủy khuất, "Thiếp biết Trác Dạ sẽ đến kịp."
Tề Hạo Minh bật cười, hóa ra là đoán chuẩn Trác Dạ sẽ đưa Công Tôn Oanh Oanh đến đúng lúc, nàng mới không cố kỵ như vậy: "Vạn nhất đến trễ thì sao? Lúc đó bọn họ dẫn người xông vào, nàng sẽ thế nào đây?"
"Thiếp..." Nếu bọn họ xông vào? Đây vốn dĩ là thế cục của người ta thiết kế, đường tỷ chưa chắc đã phái nha hoàn tới, Khổng Tước kia cũng chưa chắc là hạ nhân của Khang Bình Vương phủ, cho dù có người phát hiện có kẻ muốn hãm hại nàng, việc này cũng không thể cứu vãn.
Nhưng nếu không mạo hiểm, bọn họ sao có thể buông bỏ đề phòng? Nếu không giải quyết chuyện này, sau này chẳng lẽ nàng phải tiếp tục lo lắng, sợ bọn họ lại hạ thủ đoạn sao?
Tề Hạo Minh ôm nàng vào lòng, dùng sức mà ôm, trong mắt tràn ngập sợ hãi và lo lắng: "Cho dù không vạn nhất này cũng sẽ có ngã rẽ, đến lúc đó tướng công nàng phải làm sao đây?"
Trái tim Oánh Tú mềm xuống, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ bờ vai y: "Lần sau thiếp nhất định sẽ thương lượng với chàng, sau này sẽ không nóng giận nữa, chàng đừng nóng giận, được không?"
Một cổ nhiệt khí truyền đến, không chờ Oánh Tú phản ứng lại, Tề Hạo Minh đã mưa rền gió dữ mà hôn xuống, mãnh liệt hơn bất kỳ lúc nào, nụ hôn mãnh liệt khiến Oánh Tú không thở nổi, hai tay chỉ biết nắm lấy vạt áo y.
OoOoO
Sáng hôm sau, đây là lần thứ hai Oánh Tú ngủ quên, tỉnh dậy, tay chân đều lười biếng, thấy Tề Hạo Minh thoải mái thanh tân, nàng liền dứt khoát kéo chăn qua đầu, nhắm mắt làm ngơ.
"Hôm qua trở về đã nói thân mình nàng không khỏe, cho nên ta đã kêu Tử Yên đi nói với mẫu thân, chờ tới buổi chiều nàng lại đi thỉnh an cũng được." Tề Hạo Minh sợ nàng ngột ngạt, vội kéo chăn xuống, thấy trên mặt Oánh Tú vẫn còn vẻ mới tỉnh đỏ ửng, bên ngoài lúc này lại có tuyết rơi, Tề Hạo Minh ôm nàng, cũng nhắm mắt lại, lười nhác ngủ tiếp.
Gièm pha của Nhị thiếu gia Đường gia và tiểu thư Khang Bình Vương phủ, cho dù hai nhà muốn áp chế nhưng bí mật nhiều người khó xử, cứ thế mà truyền ra ngoài. Mồng tám tháng chạp, hai nhà vội định ngày, đầu xuân năm sau sẽ cho bọn họ thành hôn. Oánh Tú ở trên giường, tay cầm lò sưởi, ngồi đọc sổ sách thôn trang mới mang đến, một mặt nghe Bão Cầm kể chuyện.
"Tiểu thư, nghe nói Đường phu nhân suýt nữa đánh chết tôn tử này, mắng là danh dự của Đường gia bị gã hủy hoại hết." Xem ra Đường gia không biết chuyện này, ít nhất Đường đại nhân và Đường phu nhân không rõ lắm, còn về trưởng tử Đường Thái Thức kia có biết hay không, Oánh Tú không nắm chắc. Quan hệ giữa Công Tôn Đức Khang và Cửu hoàng tử rất tốt, chuyện này, đương nhiên không thiếu kẻ âm thầm hỗ trợ.
Nếu Oánh Tú đoán không sai, Cửu hoàng tử đây là muốn thị uy với Định vương gia?
Thời điểm Công Tôn gia và Đường gia vội che đậy việc này, Gia Cát Ngọc Hân phát động sớm, vốn còn hơn nửa tháng mới sinh, nhưng sáng sớm vừa tỉnh dậy, bụng lại bắt đầu đau. Gia Cát Ngọc Hân sớm đã có chuẩn bị, tới tối, nàng thuận lợi sinh hạ một đôi song sinh nữ.
Qua mấy ngày, ở biệt uyển, Liễu Nhứ Nhi ngã bệnh.
Ba ngày tắm, Oánh Tú ở trong phòng cùng Gia Cát Ngọc Hân, bất luận là nam hay nữ, Oánh Tú đều rất thích, đôi tiểu gia hỏa kia lúc này rất khỏe mạnh, căn bản không thể phân biệt đâu là tỷ tỷ, đâu là muội muội.
Gia Cát Ngọc Hân nhìn Oánh Tú chơi đùa cùng Đại nữ nhi của mình, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng thà chúng là nữ nhi.
Lạc Ninh đã hơn một tuổi, ê a nói mấy câu đơn giản, trái tim Gia Cát Ngọc Hân mềm xuống, nói với Oánh Tú: "Chờ ta ra cữ, nơi này chỉ sợ sẽ có người mới, phụ thân sẽ gả thứ muội của ta vào đây, bên mẫu thân cũng sẽ đưa tới ít nha hoàn."
Oánh Tú ngẩng đầu, giao Lạc Ninh cho bà vú. Trong viện Tề Hạo Thịnh vốn có thông phòng, sau khi gả vào, Gia Cát Ngọc Hân đều nâng hết lên làm di nương, hiện tại còn muốn bổ sung, là muốn các nàng sinh con vợ lẽ sao? Lại nói muội muội gả từ Khánh Vương phủ, thân phận đương nhiên cao quý hơn nha hoàn được nâng làm di nương rất nhiều.
Nhưng Gia Cát Ngọc Hân không hề có chút không vui, ngược lại giống như buông xuống tâm sự gì đó.
Cứ tối là không lên wattpad bằng laptop được, phải edit trên điện thoại, đăng hơi trễ, mọi người thông cảm nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.