Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ
Chương 94
Tô Tiểu Lương
05/05/2020
Trác Dạ ngẩn người không đáp, Oánh Tú tiếp tục: "Hai ngươi vốn đã có hôn ước, ngươi lại không muốn theo Trác Nhân trở về, ta và tướng công nghĩ ngươi hẳn nguyện ý với hôn sự này, chỉ là để cô nương người ta chờ lâu không tốt cho lắm, chi bằng sớm làm xong hôn sự này. Ngươi là hộ vệ của tướng công, là người Tề gia chúng ta, bên Di Châu hẳn không phải không nói lý."
Thật lâu sau, trong phòng bỗng nhiên truyền ra động tĩnh, Oánh Tú theo bản năng đưa mắt nhìn ra sau tấm bình phong.
Khóe miệng Trác Dạ khẽ nhếch lên, chân đã lộ ra ngoài, người nọ còn hồn nhiên không biết!
"Trác Dạ nhiều năm ở bên ngoài, là kẻ quê mùa, lễ nghi hôn lễ cũng không hiểu, còn phiền phu nhân hỗ trợ." Trác Dạ thu lại ánh mắt, trả lời Oánh Tú, "Cần bao nhiêu bạc, phu nhân cứ lên tiếng."
"Việc này không đáng ngại." Oánh Tú mỉm cười.
Sau khi Trác Dạ rời đi, chỉ chốc lát, Trác Nhân trốn sau bình phong bước ra, vẻ mặt ửng đỏ, thậm chí còn mang chút hậm hực mà nhìn Oánh Tú.
Oánh Tú nhẹ nhàng gõ lên trán nàng một cái, cười mắng: "Không ngờ lại thiếu kiên nhẫn như vậy."
"Phu nhân, chuyện hỉ phục, người có thể dạy ta thêu như thế nào không?" Trác Dạ ngượng ngùng ngẩng đầu, hỏi.
"Ngươi không thêu cũng được, cứ phái người tới Cẩm Tú Các đặt, cũng giống nhau thôi." Oánh Tú lo lắng nàng ấy chỉ biết võ công không biết thêu thùa, nhưng Trác Nhân lại một mực kiên trì.
OoOoO
Chỉ dạy hai ngày, Oánh Tú thật sự thất bại, đâu chỉ không biết thêu thùa, ngay cả chút thiên phú cũng không có. Nhìn nàng bị kim đâm vào tay, Oánh Tú nhịn không được, vội nói: "Học không được thì thôi, lúc đó ta cũng không tự mình thêu hỉ phục."
"Không được, ta có thể học phu nhân, hỉ phục này này ta nhất định phải tự mình thêu." Trác Nhân nhìn vào cuốn sách bên cạnh, tiếp tục cẩn thận thêu.
"Hỉ phục chỗ các ngươi đều là tự mình thêu sao?" Oánh Tú thấy vậy đành phải thôi, chỉ đành nhìn nàng chầm chằm, sợ nàng một chút không chú ý sẽ đâm kim vào tay mình.
"Ở đảo Di Châu, càng là hôn phu vừa ý, hỉ phục các nàng tự mình thêu càng đẹp, thời điểm nữ nhi của Trác quản gia xuất giá, ta thấy hỉ phục của nàng ấy rất đẹp, nghe nói nàng ấy tự thêu ba năm, mỗi đường chỉ bên trên đều là nàng ấy tự mình làm." Trong mắt Trác Nhân hoài một khát khao, hốc mắt bỗng nhiên ướt át, lại đâm trúng tay.
Trong mắt Oánh Tú, với tốc độ của Trác Nhân, đừng nói là ba năm thêu bộ hỉ phục xinh đẹp, ba năm cho dù nàng ấy thêu xong, nàng cũng cảm thấy quá sức.
Nếu quê nhà Trác Nhân đã có cách thể hiện tình yêu đặc biệt như vậy, cho dù Oánh Tú đau lòng cũng không thể dứt khoát ngăn cản, vì vậy chỉ đành kêu Nghiêm ma ma cùng hỗ trợ, tranh thủ trong một tháng ngắn ngủi giúp nàng nâng cao tay nghề.
Trác Dạ rất nhanh biết chuyện Trác Nhân thêu hỉ phục, bọn họ mỗi sáng đều luyện võ rèn luyện thân mình, nhưng Trác Nhân đã mấy ngày không tới, mỗi lần đi tìm nàng, phản ứng đầu tiên của Trác Nhân chỉ là giấu tay ra sau, không cho hắn nhìn thấy bàn tay đầy vết kim đâm.
Nắm lấy tay nàng liền thấy, mười ngón không ngón nào may mắn thoát khỏi, Trác Nhân còn kiêu ngạo nói với hắn, hiện tại đã học được cách thêu cổ áo thế nào.
"Nơi này không phải Di Châu, muội có thể không thêu."
Trác Nhân rút tay về, lẩm bẩm: "Sao có thể không thêu? Chúng ta đều là người đảo Di Châu, tương lai sẽ có một ngày trở về thăm người thân, tới lúc đó, mặt mũi muội biết để đi đâu?"
Tỷ muội gả chồng đều tự mình thêu hỉ phục, Trác Nhân tự nhỏ học võ, đối với nữ hồng không hề hay biết, từ nhỏ tang mẫu, nàng là nhi tử của đảo chủ được giáo dưỡng cách đặc biệt, hiện tại theo Oánh Tú học cái này, vô cùng khó khăn.
"Nếu tương lai không quay về thì sao?" Trác Dạ thấy nàng cúi đầu che tay, thử hỏi.
Trác Nhân sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mang vài phần ngượng ngùng, kiên trì đáp: "Muội vẫn muốn tự mình thêu hỉ phục.."
Trác Dạ không nói gì nữa, chỉ là mấy ngày sau, mỗi lần Trác Nhân học thêu trở về, trên bàn sẽ luôn có một hộp thuốc trị thương.
OoOoO
Lãm Châu mùa đông không quá lạnh, cũng không có tuyết. Ở kinh thành, Nam Dương Hầu phủ nghe hạ nhân bẩm báo, Nhị thiếu gia bọn họ đã đi gần một tháng, khi nào trở về, người Tề phủ cũng không rõ lắm.
Lần này Tề Hạo Minh rời đi, ít nhiều có ý tránh họa, Tề Hạo Chi đã đính hôn, sang năm sẽ thành thân, hiện tại Nam Dương Hầu phủ là một vũng nước đục, y không muốn bản thân và thê nhi chịu liên lụy.
"Ngươi lập tức đi Lãm Châu, kêu nó trở về." Mấy ngày trước Tề Trung Dương vô tình biết được chân của Tề Hạo Minh đã khôi phục rất khá, có thể chống quải trượng tự đi một đoạn, tình thế hiện tại của Nam Dương Hầu phủ ông càng phải coi trọng, Định Vương coi trọng y, hai người từ nhỏ đã giao hảo, mà hiện tại biên cảnh đang bắt đầu nổi lên chiến sự.
Trong các hoàng tử, Định Vương đã từng phụ trách chuyện Man tộc ở Lô Châu kia, Bắc Quyết khác xa Man tộc, hoàng đế không thể giao toàn quyền cho Định Vương. Lúc này, Triệu Vương chủ động xin ra trận bình loạn Bắc Quyết, giống như Định Vương năm đó, nhưng lần này, Trương Quý Phi lại không thể giống Hoàng Hậu thâm minh đại nghĩa, bà ta lấy cái chết ép buộc, không cho Triệu Vương đi, ngược lại kiến nghị hoàng đế để Thượng Quan gia vì mình mà phân ưu.
Trong đó rõ ràng có ý muốn hả giận, chuyện của Trương gia Thượng Quan tướng quân xử lý không chút niệm tình, Trương Quý Phi đương nhiên ghi hận. Một Trương Nghiên không thể dao động căn cơ gì, nhưng lại khiến danh dự Trương gia mất hết, trong kinh thành đã không ngừng lưu truyền nữ nhi Trương gia giáo dưỡng tương lai đều sẽ hại di nương giết hài tử, nhất thời, các cô nương Trương gia danh tiếng vốn dĩ rất tốt đều khó gả chồng.
Việc này còn liên lụy tới thê tử mới cưới của Triệu Vương tiểu Trương thị, hai trắc phi trong phủ càng thêm phòng bị, sợ một khi không chú ý sẽ chết dưới tay nữ nhi Trương gia ngoan độc.
Thượng Quan tướng quân là người nghĩ sao nói vậy, lập tức lên án chuyện Trương Quý Phi nhúng tay bố trí mấy quan văn. Một phi tử hậu cung, ánh mắt và kiến thức đều nông cạn, ngăn cản không cho nhi tử vì quốc gia mà tận tâm tận lực, còn dùng việc công báo thù riêng, thật sự là làm loạn cung kỷ!
Thân mình Hoàng Hậu không khỏe phải nằm trên giường nhiều người, công việc trong cung đa phần do Trương Quý Phi xử lý, tuy rằng địa vị cao, nhưng bà ta không phải mẫu nghi thiên hạ, cho dù mỗi ngày đều dùng phượng ấn thì đó cũng chỉ là mượn, đồ mượn sớm muộn gì cũng phải có ngày trả lại, nếu đặt ở đại trạch bình thường, Trương Quý Phi chẳng qua là một quý thiếp. Quý thiếp là gì chứ, cũng chỉ là thiếp, là nô tỳ mà thôi.
Lần này bị người ta mắng chửi Trương Quý Phi chỉ dám giận chứ không dám truy cứu, hiện tại chiến sự ở Bắc Quyết đang cần một người lãnh đạo, thành công thì tốt, nhưng không thành công sẽ chịu phê bình, người không có gan đương nhiên không dám nếm thử.
Thượng Quan tướng quân châm chọc đủ rồi, trong lòng cũng thoải mái, liền chủ động cầu xin hoàng đế ra trận thăm dò Bắc Quyết kia, hiện tại đã dẫn theo Nhị nhi tử Thượng Quan Linh xuất phát.
Nhưng việc này với Nam Dương Hầu mà nói không quan trọng, quan trọng nhất là, hai nhi tử của mình rõ ràng đứng phía đối nghịch, lúc trước ông ta lựa chọn Khánh Vương, đồng ý liên hôn với Gia Cát gia là muốn củng cố địa vị thế tử của Đại nhi tử, nhưng hôm nay, chút tâm tư này của Khánh Vương, thật đúng là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
Đây là một hồi đánh cuộc, mà Nam Dương Hầu phủ không thể nằm ngoài sự lựa chọn của ông ta.
OoOoO
Kinh thành xảy ra chuyện gì bọn người Oánh Tú đều không biết, đây là mồng tám tháng chạp đầu tiên Oánh Tú ở bên ngoài. Mồng bảy tháng chạp, nàng cùng Bình Nhi xuống phố đi chợ mua đồ nấu cháo cho hôm sau, ở đây gần một tháng, không ít cửa hàng ở chợ nhận ra đôi tiểu phu thê mới tới này.
Chưa đến nửa canh giờ, các nàng đã mua đủ nếp, Bình Nhi ra bến tàu mua được hai con cá mới câu về. Về biệt uyển, các nàng ngâm tất cả vào nước, chờ nửa đêm nấu cháo.
Sáng sớm hôm sau, phòng bếp đã nấu xong một nồi cháo rất lớn, Oánh Tú đang chuẩn bị phân phó các nàng mang một ít qua cho hàng sớm, không ngờ bọn họ lại đưa tới sớm hơn, Bão Cầm ra ra vào vào, đều là nhận cháo mồng tám tháng chạp các nhà đưa tới.
Oánh Tú vội vàng đưa cháo ra ngoài trước bữa cơm trưa, Tráng Tráng sớm đã chờ không kịp, hai mắt nhìn chằm chằm chén cháo nóng hổi kia, bên trong còn không ít hải sản.
"Ngoan, Tráng Tráng không thể ăn chén này, chén này là dành cho Trác Nhân cô cô." Oánh Tú còn dời chén cháo hải sản mồng tám tháng chạp khỏi tầm mắt Tráng Tráng, nào ngờ hài tử vẫn không ngừng dõi theo, đưa tay một hai đòi ăn.
Tráng Tráng lúc này không thể ăn quá nhiều hải sản, Oánh Tú lo nó ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, vì thế chỉ đút vài muỗng, còn lại kêu Bão Cầm đem cho Trác Nhân.
Kết quả buổi chiều, Tráng Tráng bĩu môi chỉ vào Oánh Tú liền kêu: "Nương, hư."|
Trong thư phòng, Tề Hạo Minh nhận được thư của Tề Trung Dương, sau khi xem xong liền đốt sạch sẽ. Người đã dọn ra ngoài, há có đạo lý trở về, vị trí Nam Dương Hầu này một ngày còn chưa rõ ràng, y một ngày sẽ không để Oánh Tú và hài tử quay lại.
"Thiếu gia, tính toán lộ trình lúc đi, hiện tại chúng ta cũng nên khởi hành hồi kinh rồi." Kinh thành lúc này đã bị tuyết trắng bao phủ, lúc đi chỉ mất nửa tháng, hiện tại trở về chắc chắn phải hơn hai mươi này, có thể về kịp đêm ba mươi đã là không tồi.
"Ừ, ngày mai theo phu nhân đi mua ít đồ, buổi trưa chúng ta xuất phát." Tề Hạo Minh gật đầu.
OoOoO
Oánh Tú mua không ít hải sản khô, lão bản cửa hàng vô cùng khách khí, tặng thêm rất nhiều đồ cho nàng. Đoàn người lúc tới chỉ có mấy xe ngựa, lúc trở về đã thêm một chiếc xe chuyên chở hàng hóa.
Càng gần kinh thành, thời tiết càng lạnh, dọc đường, Oánh Tú bọc Tráng Tráng thành quả cầu nhỏ, lại không cho nó vén rèm nhìn ra ngoài, mới nửa ngày, Oánh Tú đã bị nó lăn lộn làm cho mệt mỏi, tới chiều, Tề Hạo Minh bớt chút thời gian tới, thê nhi hai người đã ôm nhau ngủ.
Trưa hai mươi chín bọn họ về tới kinh thành, vào cổng thành vừa lúc tuyết đã ngừng, phóng mắt nhìn ra xa, toàn bộ kinh thành đã bị một màu trắng bao phủ.
Thật lâu sau, trong phòng bỗng nhiên truyền ra động tĩnh, Oánh Tú theo bản năng đưa mắt nhìn ra sau tấm bình phong.
Khóe miệng Trác Dạ khẽ nhếch lên, chân đã lộ ra ngoài, người nọ còn hồn nhiên không biết!
"Trác Dạ nhiều năm ở bên ngoài, là kẻ quê mùa, lễ nghi hôn lễ cũng không hiểu, còn phiền phu nhân hỗ trợ." Trác Dạ thu lại ánh mắt, trả lời Oánh Tú, "Cần bao nhiêu bạc, phu nhân cứ lên tiếng."
"Việc này không đáng ngại." Oánh Tú mỉm cười.
Sau khi Trác Dạ rời đi, chỉ chốc lát, Trác Nhân trốn sau bình phong bước ra, vẻ mặt ửng đỏ, thậm chí còn mang chút hậm hực mà nhìn Oánh Tú.
Oánh Tú nhẹ nhàng gõ lên trán nàng một cái, cười mắng: "Không ngờ lại thiếu kiên nhẫn như vậy."
"Phu nhân, chuyện hỉ phục, người có thể dạy ta thêu như thế nào không?" Trác Dạ ngượng ngùng ngẩng đầu, hỏi.
"Ngươi không thêu cũng được, cứ phái người tới Cẩm Tú Các đặt, cũng giống nhau thôi." Oánh Tú lo lắng nàng ấy chỉ biết võ công không biết thêu thùa, nhưng Trác Nhân lại một mực kiên trì.
OoOoO
Chỉ dạy hai ngày, Oánh Tú thật sự thất bại, đâu chỉ không biết thêu thùa, ngay cả chút thiên phú cũng không có. Nhìn nàng bị kim đâm vào tay, Oánh Tú nhịn không được, vội nói: "Học không được thì thôi, lúc đó ta cũng không tự mình thêu hỉ phục."
"Không được, ta có thể học phu nhân, hỉ phục này này ta nhất định phải tự mình thêu." Trác Nhân nhìn vào cuốn sách bên cạnh, tiếp tục cẩn thận thêu.
"Hỉ phục chỗ các ngươi đều là tự mình thêu sao?" Oánh Tú thấy vậy đành phải thôi, chỉ đành nhìn nàng chầm chằm, sợ nàng một chút không chú ý sẽ đâm kim vào tay mình.
"Ở đảo Di Châu, càng là hôn phu vừa ý, hỉ phục các nàng tự mình thêu càng đẹp, thời điểm nữ nhi của Trác quản gia xuất giá, ta thấy hỉ phục của nàng ấy rất đẹp, nghe nói nàng ấy tự thêu ba năm, mỗi đường chỉ bên trên đều là nàng ấy tự mình làm." Trong mắt Trác Nhân hoài một khát khao, hốc mắt bỗng nhiên ướt át, lại đâm trúng tay.
Trong mắt Oánh Tú, với tốc độ của Trác Nhân, đừng nói là ba năm thêu bộ hỉ phục xinh đẹp, ba năm cho dù nàng ấy thêu xong, nàng cũng cảm thấy quá sức.
Nếu quê nhà Trác Nhân đã có cách thể hiện tình yêu đặc biệt như vậy, cho dù Oánh Tú đau lòng cũng không thể dứt khoát ngăn cản, vì vậy chỉ đành kêu Nghiêm ma ma cùng hỗ trợ, tranh thủ trong một tháng ngắn ngủi giúp nàng nâng cao tay nghề.
Trác Dạ rất nhanh biết chuyện Trác Nhân thêu hỉ phục, bọn họ mỗi sáng đều luyện võ rèn luyện thân mình, nhưng Trác Nhân đã mấy ngày không tới, mỗi lần đi tìm nàng, phản ứng đầu tiên của Trác Nhân chỉ là giấu tay ra sau, không cho hắn nhìn thấy bàn tay đầy vết kim đâm.
Nắm lấy tay nàng liền thấy, mười ngón không ngón nào may mắn thoát khỏi, Trác Nhân còn kiêu ngạo nói với hắn, hiện tại đã học được cách thêu cổ áo thế nào.
"Nơi này không phải Di Châu, muội có thể không thêu."
Trác Nhân rút tay về, lẩm bẩm: "Sao có thể không thêu? Chúng ta đều là người đảo Di Châu, tương lai sẽ có một ngày trở về thăm người thân, tới lúc đó, mặt mũi muội biết để đi đâu?"
Tỷ muội gả chồng đều tự mình thêu hỉ phục, Trác Nhân tự nhỏ học võ, đối với nữ hồng không hề hay biết, từ nhỏ tang mẫu, nàng là nhi tử của đảo chủ được giáo dưỡng cách đặc biệt, hiện tại theo Oánh Tú học cái này, vô cùng khó khăn.
"Nếu tương lai không quay về thì sao?" Trác Dạ thấy nàng cúi đầu che tay, thử hỏi.
Trác Nhân sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mang vài phần ngượng ngùng, kiên trì đáp: "Muội vẫn muốn tự mình thêu hỉ phục.."
Trác Dạ không nói gì nữa, chỉ là mấy ngày sau, mỗi lần Trác Nhân học thêu trở về, trên bàn sẽ luôn có một hộp thuốc trị thương.
OoOoO
Lãm Châu mùa đông không quá lạnh, cũng không có tuyết. Ở kinh thành, Nam Dương Hầu phủ nghe hạ nhân bẩm báo, Nhị thiếu gia bọn họ đã đi gần một tháng, khi nào trở về, người Tề phủ cũng không rõ lắm.
Lần này Tề Hạo Minh rời đi, ít nhiều có ý tránh họa, Tề Hạo Chi đã đính hôn, sang năm sẽ thành thân, hiện tại Nam Dương Hầu phủ là một vũng nước đục, y không muốn bản thân và thê nhi chịu liên lụy.
"Ngươi lập tức đi Lãm Châu, kêu nó trở về." Mấy ngày trước Tề Trung Dương vô tình biết được chân của Tề Hạo Minh đã khôi phục rất khá, có thể chống quải trượng tự đi một đoạn, tình thế hiện tại của Nam Dương Hầu phủ ông càng phải coi trọng, Định Vương coi trọng y, hai người từ nhỏ đã giao hảo, mà hiện tại biên cảnh đang bắt đầu nổi lên chiến sự.
Trong các hoàng tử, Định Vương đã từng phụ trách chuyện Man tộc ở Lô Châu kia, Bắc Quyết khác xa Man tộc, hoàng đế không thể giao toàn quyền cho Định Vương. Lúc này, Triệu Vương chủ động xin ra trận bình loạn Bắc Quyết, giống như Định Vương năm đó, nhưng lần này, Trương Quý Phi lại không thể giống Hoàng Hậu thâm minh đại nghĩa, bà ta lấy cái chết ép buộc, không cho Triệu Vương đi, ngược lại kiến nghị hoàng đế để Thượng Quan gia vì mình mà phân ưu.
Trong đó rõ ràng có ý muốn hả giận, chuyện của Trương gia Thượng Quan tướng quân xử lý không chút niệm tình, Trương Quý Phi đương nhiên ghi hận. Một Trương Nghiên không thể dao động căn cơ gì, nhưng lại khiến danh dự Trương gia mất hết, trong kinh thành đã không ngừng lưu truyền nữ nhi Trương gia giáo dưỡng tương lai đều sẽ hại di nương giết hài tử, nhất thời, các cô nương Trương gia danh tiếng vốn dĩ rất tốt đều khó gả chồng.
Việc này còn liên lụy tới thê tử mới cưới của Triệu Vương tiểu Trương thị, hai trắc phi trong phủ càng thêm phòng bị, sợ một khi không chú ý sẽ chết dưới tay nữ nhi Trương gia ngoan độc.
Thượng Quan tướng quân là người nghĩ sao nói vậy, lập tức lên án chuyện Trương Quý Phi nhúng tay bố trí mấy quan văn. Một phi tử hậu cung, ánh mắt và kiến thức đều nông cạn, ngăn cản không cho nhi tử vì quốc gia mà tận tâm tận lực, còn dùng việc công báo thù riêng, thật sự là làm loạn cung kỷ!
Thân mình Hoàng Hậu không khỏe phải nằm trên giường nhiều người, công việc trong cung đa phần do Trương Quý Phi xử lý, tuy rằng địa vị cao, nhưng bà ta không phải mẫu nghi thiên hạ, cho dù mỗi ngày đều dùng phượng ấn thì đó cũng chỉ là mượn, đồ mượn sớm muộn gì cũng phải có ngày trả lại, nếu đặt ở đại trạch bình thường, Trương Quý Phi chẳng qua là một quý thiếp. Quý thiếp là gì chứ, cũng chỉ là thiếp, là nô tỳ mà thôi.
Lần này bị người ta mắng chửi Trương Quý Phi chỉ dám giận chứ không dám truy cứu, hiện tại chiến sự ở Bắc Quyết đang cần một người lãnh đạo, thành công thì tốt, nhưng không thành công sẽ chịu phê bình, người không có gan đương nhiên không dám nếm thử.
Thượng Quan tướng quân châm chọc đủ rồi, trong lòng cũng thoải mái, liền chủ động cầu xin hoàng đế ra trận thăm dò Bắc Quyết kia, hiện tại đã dẫn theo Nhị nhi tử Thượng Quan Linh xuất phát.
Nhưng việc này với Nam Dương Hầu mà nói không quan trọng, quan trọng nhất là, hai nhi tử của mình rõ ràng đứng phía đối nghịch, lúc trước ông ta lựa chọn Khánh Vương, đồng ý liên hôn với Gia Cát gia là muốn củng cố địa vị thế tử của Đại nhi tử, nhưng hôm nay, chút tâm tư này của Khánh Vương, thật đúng là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
Đây là một hồi đánh cuộc, mà Nam Dương Hầu phủ không thể nằm ngoài sự lựa chọn của ông ta.
OoOoO
Kinh thành xảy ra chuyện gì bọn người Oánh Tú đều không biết, đây là mồng tám tháng chạp đầu tiên Oánh Tú ở bên ngoài. Mồng bảy tháng chạp, nàng cùng Bình Nhi xuống phố đi chợ mua đồ nấu cháo cho hôm sau, ở đây gần một tháng, không ít cửa hàng ở chợ nhận ra đôi tiểu phu thê mới tới này.
Chưa đến nửa canh giờ, các nàng đã mua đủ nếp, Bình Nhi ra bến tàu mua được hai con cá mới câu về. Về biệt uyển, các nàng ngâm tất cả vào nước, chờ nửa đêm nấu cháo.
Sáng sớm hôm sau, phòng bếp đã nấu xong một nồi cháo rất lớn, Oánh Tú đang chuẩn bị phân phó các nàng mang một ít qua cho hàng sớm, không ngờ bọn họ lại đưa tới sớm hơn, Bão Cầm ra ra vào vào, đều là nhận cháo mồng tám tháng chạp các nhà đưa tới.
Oánh Tú vội vàng đưa cháo ra ngoài trước bữa cơm trưa, Tráng Tráng sớm đã chờ không kịp, hai mắt nhìn chằm chằm chén cháo nóng hổi kia, bên trong còn không ít hải sản.
"Ngoan, Tráng Tráng không thể ăn chén này, chén này là dành cho Trác Nhân cô cô." Oánh Tú còn dời chén cháo hải sản mồng tám tháng chạp khỏi tầm mắt Tráng Tráng, nào ngờ hài tử vẫn không ngừng dõi theo, đưa tay một hai đòi ăn.
Tráng Tráng lúc này không thể ăn quá nhiều hải sản, Oánh Tú lo nó ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy, vì thế chỉ đút vài muỗng, còn lại kêu Bão Cầm đem cho Trác Nhân.
Kết quả buổi chiều, Tráng Tráng bĩu môi chỉ vào Oánh Tú liền kêu: "Nương, hư."|
Trong thư phòng, Tề Hạo Minh nhận được thư của Tề Trung Dương, sau khi xem xong liền đốt sạch sẽ. Người đã dọn ra ngoài, há có đạo lý trở về, vị trí Nam Dương Hầu này một ngày còn chưa rõ ràng, y một ngày sẽ không để Oánh Tú và hài tử quay lại.
"Thiếu gia, tính toán lộ trình lúc đi, hiện tại chúng ta cũng nên khởi hành hồi kinh rồi." Kinh thành lúc này đã bị tuyết trắng bao phủ, lúc đi chỉ mất nửa tháng, hiện tại trở về chắc chắn phải hơn hai mươi này, có thể về kịp đêm ba mươi đã là không tồi.
"Ừ, ngày mai theo phu nhân đi mua ít đồ, buổi trưa chúng ta xuất phát." Tề Hạo Minh gật đầu.
OoOoO
Oánh Tú mua không ít hải sản khô, lão bản cửa hàng vô cùng khách khí, tặng thêm rất nhiều đồ cho nàng. Đoàn người lúc tới chỉ có mấy xe ngựa, lúc trở về đã thêm một chiếc xe chuyên chở hàng hóa.
Càng gần kinh thành, thời tiết càng lạnh, dọc đường, Oánh Tú bọc Tráng Tráng thành quả cầu nhỏ, lại không cho nó vén rèm nhìn ra ngoài, mới nửa ngày, Oánh Tú đã bị nó lăn lộn làm cho mệt mỏi, tới chiều, Tề Hạo Minh bớt chút thời gian tới, thê nhi hai người đã ôm nhau ngủ.
Trưa hai mươi chín bọn họ về tới kinh thành, vào cổng thành vừa lúc tuyết đã ngừng, phóng mắt nhìn ra xa, toàn bộ kinh thành đã bị một màu trắng bao phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.