Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ
Chương 11: Màn đêm mị hoặc
Tô Tiểu Lương
16/12/2019
"Tỷ..." Oánh Huệ muốn mắng nhưng nói không ra lời, lồng ngực tức giận
phập phồng. Nàng ta là nguồi quật cường, đương nhiên sẽ không cúi đầu
nhận mình lỗ mãng. Thẩm phu nhân sủng nàng ta, dưỡng nàng ta thành tính
tình này, mà Oánh Tú trước nay đều hận tránh nàng ta không kịp, chưa
từng lớn tiếng như hiện tại.
"Trân châu kia là bảo bối trân quý, cho người ta nhìn một lát cũng không nỡ, nó sao có thể đưa tới chỗ ta? Ta thấy muội là hiểu lầm rồi, bên dưới nào có nha hoàn dám nói bậy như thế?"
Oánh Tú nhàn nhạt liếc nhìn Chu ma ma, Chu ma ma lập tức kéo Oánh Huệ, nói: "Người thiếu gia thân cận nhất chính là người, toàn phủ này ai cũng biết, tiểu thư khẳng định nghe lầm rồi."
Oánh Huệ không ngốc, biết đây là bậc thang nàng cho mình leo xuống, không bằng không chứng, nàng ta sao có thể chạy tới Vân Thư Viện la lối như vậy? Cái gì là ly gián, chẳng qua là suy đoán mà thôi!
Thấy nàng ta ương ngạnh không chịu mở miệng, Oánh Tú mở ngăn tủ, lấy ra một cái hộp đưa cho nàng ta: "Đây là đồ từ Kiều phủ mang về, vốn định cho người đưa qua, nay muội đã tới, các nàng cũng không cần phải vất vả một chuyến."
Chu ma ma nhanh tay nhận lấy, Oánh Huệ đen mặt nhìn một cái, không nói lời nào đã trực tiếp xoay người rời đi. Chu ma ma thấy vậy liền vội đuổi theo.
Đợi các nàng đi xa, Bão Cầm lúc này mới lên tiếng, Oánh Tú cười cười nháo mặt nha đầu: "Sao hả? Nghẹn hỏng rồi sao?"
"Tiểu thư, đó là đồ của biểu tiểu thư tặng người, người cho nàng ta nàng ta không cảm ơn, thậm chí còn gọi thẳng tên húy của tiểu thư người."
"Ngươi còn nói? Càng ngày càng không hiểu quy củ, sao có thể gọi nói Nhị tiểu thư như vậy? Đồ biểu tiểu thư tặng cũng không chỉ có mấy thứ kia, cho nàng ta, để nàng ta thoải mái một chút, ngày mai phu nhân hỏi tới, ngươi không được có khẩu khí hiện tại!"
Bão Cầm thè lưỡi chạy ra ngoài, Thanh Bích đi tới, Oánh Tú kêu nàng mang cái hộp kia ra, nhìn hai viên trân châu giá trị liên thành hiện tại biến thành củ khoai nóng phỏng tay.
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của tiểu thư nhà mình, Thanh Bích cẩn thận đề nghị: "Chi bằng trả lại cho thiếu gia đi."
Oánh Tú đóng lại, cười nói: "Trả thế nào? Nói ta không thích sao? Kỳ Chí tuy thân thiết với ta nhưng tính khí đệ ấy cũng không nhỏ, nếu không Oánh Huệ muốn lâu như vậy vẫn không chịu cho? Nếu ngươi trả về, nói không chừng đệ ấy sẽ chạy tới đây chất vấn ta vì sao không cần thứ này."
"Tiểu thiếu gia sẽ không nói Nhị tiểu thư biết mình đã tặng trân châu cho người chứ?" Thanh Bích thu lại cái hộp, quay đầu hỏi.
"Không đâu, đệ ấy biết thân tỷ tỷ của mình có tính tình gì, chắc chắn sẽ không gây phiền toái cho ta." Oánh Tú đứng dậy ra ngoài vườn, nhìn Tử Yên cùng Hương Lăng đúng lúc cầm hộp đồ ăn tới, nàng mới nhớ bản thân hình như đã quên dùng cơm.
Quả nhiên tới buổi tối, Thẩm phu nhân sai người gọi nàng qua, vì chuyện khi chiều, nhìn Oánh Tú ngồi bên dưới, nội tâm Thẩm phu nhân vô cùng phức tạp. Nữ nhi có tính tình thế nào bà rõ ràng nhất, nàng ta rất dễ bị chọc giận vì thế liền trực tiếp hỏi, không hề vòng vo.
Thẩm Kỳ Chí ngồi tới mất kiên nhẫn, hướng Thẩm phu nhân nói: "Mẫu thân, con còn phải học chữ, nếu không còn việc gì khác con về trước đây."
"Không được, đệ còn chưa đưa trân châu Đại bá tặng cho ta, cây trâm của ta vừa lúc thiếu món đồ trang trí, hôm nay có mặt nương, đệ phải nói cho rõ ràng, đệ vì sao lại không chịu đưa cho ta?" Oánh Huệ vội ngăn cản hắn, vừa mở miệng đã hỏi muốn trân châu kia.
Oánh Tú ngẩng đầu nhìn bọn họ, Thẩm Kỳ Chí quăng cho nàng cái nháy mắt, sau đó hỏi bật lại: "Vì sao đệ phải tặng cho tỷ?"
"Nương, người xem đệ ấy đi!" Oánh Huệ bị hắn chọc cho nổi giận, lúc này chỉ có thể làm nũng với thẩm phu nhân, "Huệ Nhi thật sự rất thích trân châu kia, nương, người giúp con nói với đệ đệ chuyển tặng trân châu kia cho Huệ Nhi đi."
"Kỳ Chí, nếu tỷ tỷ con đã thích, con tặng cho nó đi." Thẩm phu nhân ngồi nhìn Oánh Tú không nói một tiếng, trong lòng có chút đau đầu với nữ nhi ngang bướng này.
Thẩm Kỳ Chí quyết không thuận theo, trực tiếp đáp trả lại: "Ai nói đệ không cần? Tương lai đệ phải tặng nó cho thê tử của mình, nếu tỷ tỷ thật sự trân châu kia, đệ có thể giúp tỷ chọn cái khác."
"Nương, con nghe nói Đại bá gửi tới một đôi." Oánh Huệ thấy làm nũng không thành liền kéo tay Thẩm phu nhân chơi trò vô lại, cũng chỉ có mẫu thân thân sinh nàng ta mới dám làm càn làm nũng như vậy. Đồ càng không chiếm được, nàng ta càng tưởng niệm nó.
Thẩm phu nhân bị nháo tới bực bội, không vui mà nói: "Được rồi, cũng không phải món hiếm lạ gì, chỗ nương cũng có, lát nữa sẽ cho người đưa qua cho con."
Xác thật không phải đồ hiếm lạ gì, tranh giành chẳng qua chỉ ngoài miệng mà thôi! Oánh Huệ vẫn cảm thấy trân châu kia hiện giờ đã ở trong tay Oánh Tú, Thẩm Kỳ Chí càng không giao ra, hoài nghi trong lòng càng giống sự thật, chỉ là buổi chiều bị Thẩm phu nhân giáo huấn một trận, nàng ta không dám tiếp tục lỗ mãng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Oánh Tú một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, Oánh Tú ngẩng đầu hướng nàng ta mỉm cười: "Chỗ ta cũng có mấy viên trân châu, nếu muội muội thích, ta lập tức kêu Thanh Bích trở về lấy cho muội."
Thẩm phu nhân khuyên Oánh Huệ vài câu liền cho nàng ta trở về, lại giữ Oánh Tú ở lại nói chuyện. Quan hệ mẫu nữ vốn không thân cận, Oánh Tú thân là Đại tiểu thư con vợ cả của Thẩm gia, quy quy củ củ không mắc sai lầm, cho dù buổi chiều có nói vài câu, Thẩm phu nhân chỉ coi là tỷ tỷ giáo huấn muội muội vô lý, vì thế nhẹ nhàng hỏi nàng vài câu liền cho nàng về.
Về tới Vân Thư Viện, Oánh Tú liền đứng ngây ra bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Bão Cầm mang chậu nước ấm tới, nói: "Tiểu thư, qua giờ Dậu rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Bão Cầm giúp Oánh Tú vén làn váy lên, cởi vớ, vừa giúp nàng lau chân vừa nhỏ giọng: "Phu nhân chỉ đau lòng cho mỗi Nhị tiểu thư, chuyện tiểu thư người rơi xuống nước và Tưởng gia một chữ cũng không nhắc tới, căn bản là không hề quan tâm người."
Nghe nha đầu bất bình, Oánh Tú khẽ cười, nghịch ngợm đùa giỡn búi tóc của nàng ấy: "Nếu bà ta quan tâm ta, ta cũng sẽ làm loạn, như vậy không phải tốt lắm sao? Bà ta cũng không cần trang, ta cũng không cần nịnh hót."
Bão Cầm có chút không rõ, chỉ là lúc này chỉ biết hầu hạ nàng lên giường, sau đó ra ngoài đóng cửa lại. Thấy Bão Cầm đi ra, Thanh Bích duỗi tay đưa nàng ấy cái đèn lồng, nhẹ giọng: "Hôm nay ta trực đêm là được, ngươi đi xem trong viện một vòng rồi trở về đi."
"Ta xuống bếp xem Tử Yên hâm đồ ăn chưa, lát nữa lại đưa tới cho ngươi." Bão Cầm cũng không thoái thác, cầm đèn lồng đi xung quanh một vòng rồi xuống bếp.
.....................
Nam Dương Hầu phủ.
Ngọn đèn dầu trong Đinh Phong Viện vẫn chưa tắt, Tề Hạo Minh ngồi trên giường, lộ ra hai chân. Một nam tử trước mặt uốn gối ngồi xổm xuống, trong tay cầu cái búa nhỏ nhẹ nhàng gõ vào đầu gối y vài cái, ngẩng đầu, ánh mắt có vài phần tương tự Tề Hạo Minh.
"So với trước khá hơn nhiều, ngày xuân nhiều mưa, đừng ra ngoài đi lại để tránh phong thấp, nên phơi nắng nhiều." Tề Trung Châu cho cái búa vào hộp, giúp y kéo ống quần xuống, vỗ vỗ vai y, thanh âm lộ vẻ hào sảng: "Lần này đi Thiên Sơn thu hoạch rất nhiều, Tứ thúc khẳng định có thể chữa khỏi đôi chân của ngươi."
"Còn thỉnh Tứ thúc đừng báo với phụ thân, miễn cho ông ấy lại thất vọng." Tề Hạo Minh nhìn đôi chân không chút sức lực của mình, trong lòng ẩn ẩn có chút hi vọng, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, "Nếu có người hỏi, Tứ thúc cứ nói tình hình vẫn như vậy đi."
Tề Trung Châu gật đầu, thở dài.
Nơi an bình nhất Nam Dương Hầu phủ lại là nơi cần phải cẩn thận nhất. Ánh trăng ngoài phòng vừa lúc sáng tỏ, Tề Hạo Minh kêu hộ vệ phía sau đẩy mình ra sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu. Tề Trung Châu đi theo ra, hắn là tiểu nhi tử của lão hầu gia, chỉ lớn hơn Tề Hạo Minh ba tuổi.
Lúc nhỏ, Tề Hạo Minh đã rất thông minh, được lão hầu gia vô cùng yêu thích. Chỉ tiếc Tề Hạo Minh năm sáu tuổi không cẩn thận ngã xuống hồ, thời điểm cứu lên, tính mạng đã bị đe dọa, vất vả lắm mới cửa trở về. Y sốt cao mấy ngày không lui khiến đôi chân mất đi tri giác, mười mấy năm qua vẫn không thể đứng dậy, mặc dù Đại ca và phụ thân đều hoài nghi nhưng manh mối khi đó chỉ có thể chứng minh là nha đầu sơ sẩy.
"Trác Dạ, đi lấy huyền cầm giúp ta." Tề Hạo Minh nhìn ánh trăng một hồi, mở miệng phân phó hộ vệ phía sau. Ánh trăng dừng trên dây huyền cầm phát ra ta ngân quang, y đặt trên xe lăn, duỗi tay khảy một cái.
"Đinh" thanh âm thanh thúy vang lên, Tề Hạo Minh cúi đầu, cung mày khẽ nhíu lại, ánh mắt thanh triệt nhìn chằm chằm huyền cầm, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Một nhạc khúc êm ả vang lên trong Đinh Phong Viện, phiêu tán khắp bầu trời đêm yên tĩnh của hầu phủ.
"Trác Dạ, giúp ta đi đem kia cầm múc ra tới." Tề Hạo Minh nhìn một hồi ánh trăng, mở miệng làm phía sau hộ vệ đi trong phòng đem cầm múc ra tới, đây là ngày đó du hồ thời điểm muốn Oánh Tú đạn kia đem cầm, dưới ánh trăng cầm huyền gian phiếm một tia ngân quang, Tề Hạo Minh đem này đặt tại trên xe lăn, duỗi tay khảy một chút cầm huyền.
..........................
Thẩm phủ đã chìm vào màn đêm, Thanh Bích đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, áp tai nghe động tĩnh trong phòng. Xác định Oánh Tú đã ngủ, nàng xoay người về phòng lấy thêm quần áo, còn chưa về tới phòng của Oánh Tú đã nghe gần đó có tiếng khóc vang lên. Sau lưng dâng lên một cổ lạnh lẽo, Thanh Bích đưa mắt nhìn bốn phía, lại không có ai.
Tiếng khóc đứt quãng hỗn loạn trong tiếng gió gào khiến không khí trở nên âm trầm, Thanh Bích kéo chặt y phục trên người, to gan đi về phía cửa Vân Thư Viện, đánh thức ma ma giữ cửa: "Có nghe thấy thanh âm kỳ quái gì không? Hình như ta nghe thấy tiếng người khóc."
Ma ma trông cửa có chút mơ hồ, đợi đến lúc nhìn rõ người trước mặt liền vội đáp: "Thì ra là Thanh Bích cô nương. Nào có thanh âm gì chứ, chẳng qua là gió lớn ban đêm mà thôi."
"Không, ngươi cẩn thận nghe đi, nào chỉ là tiếng gió?"
Thấy sắc mặt Thanh Bích vô cùng nghiêm túc, ma ma liền vãnh tai nghe, tiếng khóc nức nở theo gió thổi truyền tới, không vang nhưng lại thập phần rõ ràng.
Lý ma ma trông cửa lập tức tỉnh táo lại, biểu tình hiện lên mấy tia sợ hãi, lời nói đã không còn trôi chảy: "Thanh... Thanh Bích cô nương, nửa đêm nửa hôm lại có người trốn ra đây khóc, đúng là có chút dọa người." Bà ta vừa nói vừa rụt người về phía nàng.
Thanh Bích buồn cười nhìn thân mình to béo bà ta dịch lại gần mình, nói: "Dù sao cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, chúng ta qua đó xem đi, nếu đánh thức tiểu thư thì không tốt."
Lý ma ma chấn động, vội nói: "Chi bằng Thanh Bích cô nương đi trước đi, ta thân mình cục mịch đi sau cô nương là được."
Thanh Bích nhìn cả người bà ta run run, bất đắc dĩ mà cầm đèn lồng đi trước.
Đêm khuya, Thẩm phủ một mảnh yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi con đường mòn, Thanh Bích cầm đèn lồng đi về phía phát ra thanh âm, rất nhanh liền tới bên một bồn hoa bên ngoài Vân Thư Viện.
Tiếng khóc ngày càng gần, phía sau bỗng nhiên có gì đó lôi kéo mình, Thanh Bích quay đầu, Lý ma ma đang kéo đai lưng nàng xấu hổ cười cười, rất nhanh liền buông tay.
Núi giả sau bồn hoa truyền tới tiếng khóc gián đoạn, Thanh Bích đi về phía trước, loáng thoáng nhìn thấy một bóng hình ở chỗ âm u. Thanh Bích duỗi tay hướng đèn lồng ra trước, Lý ma ma phía sau đột nhiên hét lên một tiếng, cả người cứ thế mà ngã xuống đất ngất đi.
"Trân châu kia là bảo bối trân quý, cho người ta nhìn một lát cũng không nỡ, nó sao có thể đưa tới chỗ ta? Ta thấy muội là hiểu lầm rồi, bên dưới nào có nha hoàn dám nói bậy như thế?"
Oánh Tú nhàn nhạt liếc nhìn Chu ma ma, Chu ma ma lập tức kéo Oánh Huệ, nói: "Người thiếu gia thân cận nhất chính là người, toàn phủ này ai cũng biết, tiểu thư khẳng định nghe lầm rồi."
Oánh Huệ không ngốc, biết đây là bậc thang nàng cho mình leo xuống, không bằng không chứng, nàng ta sao có thể chạy tới Vân Thư Viện la lối như vậy? Cái gì là ly gián, chẳng qua là suy đoán mà thôi!
Thấy nàng ta ương ngạnh không chịu mở miệng, Oánh Tú mở ngăn tủ, lấy ra một cái hộp đưa cho nàng ta: "Đây là đồ từ Kiều phủ mang về, vốn định cho người đưa qua, nay muội đã tới, các nàng cũng không cần phải vất vả một chuyến."
Chu ma ma nhanh tay nhận lấy, Oánh Huệ đen mặt nhìn một cái, không nói lời nào đã trực tiếp xoay người rời đi. Chu ma ma thấy vậy liền vội đuổi theo.
Đợi các nàng đi xa, Bão Cầm lúc này mới lên tiếng, Oánh Tú cười cười nháo mặt nha đầu: "Sao hả? Nghẹn hỏng rồi sao?"
"Tiểu thư, đó là đồ của biểu tiểu thư tặng người, người cho nàng ta nàng ta không cảm ơn, thậm chí còn gọi thẳng tên húy của tiểu thư người."
"Ngươi còn nói? Càng ngày càng không hiểu quy củ, sao có thể gọi nói Nhị tiểu thư như vậy? Đồ biểu tiểu thư tặng cũng không chỉ có mấy thứ kia, cho nàng ta, để nàng ta thoải mái một chút, ngày mai phu nhân hỏi tới, ngươi không được có khẩu khí hiện tại!"
Bão Cầm thè lưỡi chạy ra ngoài, Thanh Bích đi tới, Oánh Tú kêu nàng mang cái hộp kia ra, nhìn hai viên trân châu giá trị liên thành hiện tại biến thành củ khoai nóng phỏng tay.
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của tiểu thư nhà mình, Thanh Bích cẩn thận đề nghị: "Chi bằng trả lại cho thiếu gia đi."
Oánh Tú đóng lại, cười nói: "Trả thế nào? Nói ta không thích sao? Kỳ Chí tuy thân thiết với ta nhưng tính khí đệ ấy cũng không nhỏ, nếu không Oánh Huệ muốn lâu như vậy vẫn không chịu cho? Nếu ngươi trả về, nói không chừng đệ ấy sẽ chạy tới đây chất vấn ta vì sao không cần thứ này."
"Tiểu thiếu gia sẽ không nói Nhị tiểu thư biết mình đã tặng trân châu cho người chứ?" Thanh Bích thu lại cái hộp, quay đầu hỏi.
"Không đâu, đệ ấy biết thân tỷ tỷ của mình có tính tình gì, chắc chắn sẽ không gây phiền toái cho ta." Oánh Tú đứng dậy ra ngoài vườn, nhìn Tử Yên cùng Hương Lăng đúng lúc cầm hộp đồ ăn tới, nàng mới nhớ bản thân hình như đã quên dùng cơm.
Quả nhiên tới buổi tối, Thẩm phu nhân sai người gọi nàng qua, vì chuyện khi chiều, nhìn Oánh Tú ngồi bên dưới, nội tâm Thẩm phu nhân vô cùng phức tạp. Nữ nhi có tính tình thế nào bà rõ ràng nhất, nàng ta rất dễ bị chọc giận vì thế liền trực tiếp hỏi, không hề vòng vo.
Thẩm Kỳ Chí ngồi tới mất kiên nhẫn, hướng Thẩm phu nhân nói: "Mẫu thân, con còn phải học chữ, nếu không còn việc gì khác con về trước đây."
"Không được, đệ còn chưa đưa trân châu Đại bá tặng cho ta, cây trâm của ta vừa lúc thiếu món đồ trang trí, hôm nay có mặt nương, đệ phải nói cho rõ ràng, đệ vì sao lại không chịu đưa cho ta?" Oánh Huệ vội ngăn cản hắn, vừa mở miệng đã hỏi muốn trân châu kia.
Oánh Tú ngẩng đầu nhìn bọn họ, Thẩm Kỳ Chí quăng cho nàng cái nháy mắt, sau đó hỏi bật lại: "Vì sao đệ phải tặng cho tỷ?"
"Nương, người xem đệ ấy đi!" Oánh Huệ bị hắn chọc cho nổi giận, lúc này chỉ có thể làm nũng với thẩm phu nhân, "Huệ Nhi thật sự rất thích trân châu kia, nương, người giúp con nói với đệ đệ chuyển tặng trân châu kia cho Huệ Nhi đi."
"Kỳ Chí, nếu tỷ tỷ con đã thích, con tặng cho nó đi." Thẩm phu nhân ngồi nhìn Oánh Tú không nói một tiếng, trong lòng có chút đau đầu với nữ nhi ngang bướng này.
Thẩm Kỳ Chí quyết không thuận theo, trực tiếp đáp trả lại: "Ai nói đệ không cần? Tương lai đệ phải tặng nó cho thê tử của mình, nếu tỷ tỷ thật sự trân châu kia, đệ có thể giúp tỷ chọn cái khác."
"Nương, con nghe nói Đại bá gửi tới một đôi." Oánh Huệ thấy làm nũng không thành liền kéo tay Thẩm phu nhân chơi trò vô lại, cũng chỉ có mẫu thân thân sinh nàng ta mới dám làm càn làm nũng như vậy. Đồ càng không chiếm được, nàng ta càng tưởng niệm nó.
Thẩm phu nhân bị nháo tới bực bội, không vui mà nói: "Được rồi, cũng không phải món hiếm lạ gì, chỗ nương cũng có, lát nữa sẽ cho người đưa qua cho con."
Xác thật không phải đồ hiếm lạ gì, tranh giành chẳng qua chỉ ngoài miệng mà thôi! Oánh Huệ vẫn cảm thấy trân châu kia hiện giờ đã ở trong tay Oánh Tú, Thẩm Kỳ Chí càng không giao ra, hoài nghi trong lòng càng giống sự thật, chỉ là buổi chiều bị Thẩm phu nhân giáo huấn một trận, nàng ta không dám tiếp tục lỗ mãng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Oánh Tú một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, Oánh Tú ngẩng đầu hướng nàng ta mỉm cười: "Chỗ ta cũng có mấy viên trân châu, nếu muội muội thích, ta lập tức kêu Thanh Bích trở về lấy cho muội."
Thẩm phu nhân khuyên Oánh Huệ vài câu liền cho nàng ta trở về, lại giữ Oánh Tú ở lại nói chuyện. Quan hệ mẫu nữ vốn không thân cận, Oánh Tú thân là Đại tiểu thư con vợ cả của Thẩm gia, quy quy củ củ không mắc sai lầm, cho dù buổi chiều có nói vài câu, Thẩm phu nhân chỉ coi là tỷ tỷ giáo huấn muội muội vô lý, vì thế nhẹ nhàng hỏi nàng vài câu liền cho nàng về.
Về tới Vân Thư Viện, Oánh Tú liền đứng ngây ra bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Bão Cầm mang chậu nước ấm tới, nói: "Tiểu thư, qua giờ Dậu rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Bão Cầm giúp Oánh Tú vén làn váy lên, cởi vớ, vừa giúp nàng lau chân vừa nhỏ giọng: "Phu nhân chỉ đau lòng cho mỗi Nhị tiểu thư, chuyện tiểu thư người rơi xuống nước và Tưởng gia một chữ cũng không nhắc tới, căn bản là không hề quan tâm người."
Nghe nha đầu bất bình, Oánh Tú khẽ cười, nghịch ngợm đùa giỡn búi tóc của nàng ấy: "Nếu bà ta quan tâm ta, ta cũng sẽ làm loạn, như vậy không phải tốt lắm sao? Bà ta cũng không cần trang, ta cũng không cần nịnh hót."
Bão Cầm có chút không rõ, chỉ là lúc này chỉ biết hầu hạ nàng lên giường, sau đó ra ngoài đóng cửa lại. Thấy Bão Cầm đi ra, Thanh Bích duỗi tay đưa nàng ấy cái đèn lồng, nhẹ giọng: "Hôm nay ta trực đêm là được, ngươi đi xem trong viện một vòng rồi trở về đi."
"Ta xuống bếp xem Tử Yên hâm đồ ăn chưa, lát nữa lại đưa tới cho ngươi." Bão Cầm cũng không thoái thác, cầm đèn lồng đi xung quanh một vòng rồi xuống bếp.
.....................
Nam Dương Hầu phủ.
Ngọn đèn dầu trong Đinh Phong Viện vẫn chưa tắt, Tề Hạo Minh ngồi trên giường, lộ ra hai chân. Một nam tử trước mặt uốn gối ngồi xổm xuống, trong tay cầu cái búa nhỏ nhẹ nhàng gõ vào đầu gối y vài cái, ngẩng đầu, ánh mắt có vài phần tương tự Tề Hạo Minh.
"So với trước khá hơn nhiều, ngày xuân nhiều mưa, đừng ra ngoài đi lại để tránh phong thấp, nên phơi nắng nhiều." Tề Trung Châu cho cái búa vào hộp, giúp y kéo ống quần xuống, vỗ vỗ vai y, thanh âm lộ vẻ hào sảng: "Lần này đi Thiên Sơn thu hoạch rất nhiều, Tứ thúc khẳng định có thể chữa khỏi đôi chân của ngươi."
"Còn thỉnh Tứ thúc đừng báo với phụ thân, miễn cho ông ấy lại thất vọng." Tề Hạo Minh nhìn đôi chân không chút sức lực của mình, trong lòng ẩn ẩn có chút hi vọng, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, "Nếu có người hỏi, Tứ thúc cứ nói tình hình vẫn như vậy đi."
Tề Trung Châu gật đầu, thở dài.
Nơi an bình nhất Nam Dương Hầu phủ lại là nơi cần phải cẩn thận nhất. Ánh trăng ngoài phòng vừa lúc sáng tỏ, Tề Hạo Minh kêu hộ vệ phía sau đẩy mình ra sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu. Tề Trung Châu đi theo ra, hắn là tiểu nhi tử của lão hầu gia, chỉ lớn hơn Tề Hạo Minh ba tuổi.
Lúc nhỏ, Tề Hạo Minh đã rất thông minh, được lão hầu gia vô cùng yêu thích. Chỉ tiếc Tề Hạo Minh năm sáu tuổi không cẩn thận ngã xuống hồ, thời điểm cứu lên, tính mạng đã bị đe dọa, vất vả lắm mới cửa trở về. Y sốt cao mấy ngày không lui khiến đôi chân mất đi tri giác, mười mấy năm qua vẫn không thể đứng dậy, mặc dù Đại ca và phụ thân đều hoài nghi nhưng manh mối khi đó chỉ có thể chứng minh là nha đầu sơ sẩy.
"Trác Dạ, đi lấy huyền cầm giúp ta." Tề Hạo Minh nhìn ánh trăng một hồi, mở miệng phân phó hộ vệ phía sau. Ánh trăng dừng trên dây huyền cầm phát ra ta ngân quang, y đặt trên xe lăn, duỗi tay khảy một cái.
"Đinh" thanh âm thanh thúy vang lên, Tề Hạo Minh cúi đầu, cung mày khẽ nhíu lại, ánh mắt thanh triệt nhìn chằm chằm huyền cầm, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Một nhạc khúc êm ả vang lên trong Đinh Phong Viện, phiêu tán khắp bầu trời đêm yên tĩnh của hầu phủ.
"Trác Dạ, giúp ta đi đem kia cầm múc ra tới." Tề Hạo Minh nhìn một hồi ánh trăng, mở miệng làm phía sau hộ vệ đi trong phòng đem cầm múc ra tới, đây là ngày đó du hồ thời điểm muốn Oánh Tú đạn kia đem cầm, dưới ánh trăng cầm huyền gian phiếm một tia ngân quang, Tề Hạo Minh đem này đặt tại trên xe lăn, duỗi tay khảy một chút cầm huyền.
..........................
Thẩm phủ đã chìm vào màn đêm, Thanh Bích đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, áp tai nghe động tĩnh trong phòng. Xác định Oánh Tú đã ngủ, nàng xoay người về phòng lấy thêm quần áo, còn chưa về tới phòng của Oánh Tú đã nghe gần đó có tiếng khóc vang lên. Sau lưng dâng lên một cổ lạnh lẽo, Thanh Bích đưa mắt nhìn bốn phía, lại không có ai.
Tiếng khóc đứt quãng hỗn loạn trong tiếng gió gào khiến không khí trở nên âm trầm, Thanh Bích kéo chặt y phục trên người, to gan đi về phía cửa Vân Thư Viện, đánh thức ma ma giữ cửa: "Có nghe thấy thanh âm kỳ quái gì không? Hình như ta nghe thấy tiếng người khóc."
Ma ma trông cửa có chút mơ hồ, đợi đến lúc nhìn rõ người trước mặt liền vội đáp: "Thì ra là Thanh Bích cô nương. Nào có thanh âm gì chứ, chẳng qua là gió lớn ban đêm mà thôi."
"Không, ngươi cẩn thận nghe đi, nào chỉ là tiếng gió?"
Thấy sắc mặt Thanh Bích vô cùng nghiêm túc, ma ma liền vãnh tai nghe, tiếng khóc nức nở theo gió thổi truyền tới, không vang nhưng lại thập phần rõ ràng.
Lý ma ma trông cửa lập tức tỉnh táo lại, biểu tình hiện lên mấy tia sợ hãi, lời nói đã không còn trôi chảy: "Thanh... Thanh Bích cô nương, nửa đêm nửa hôm lại có người trốn ra đây khóc, đúng là có chút dọa người." Bà ta vừa nói vừa rụt người về phía nàng.
Thanh Bích buồn cười nhìn thân mình to béo bà ta dịch lại gần mình, nói: "Dù sao cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm, chúng ta qua đó xem đi, nếu đánh thức tiểu thư thì không tốt."
Lý ma ma chấn động, vội nói: "Chi bằng Thanh Bích cô nương đi trước đi, ta thân mình cục mịch đi sau cô nương là được."
Thanh Bích nhìn cả người bà ta run run, bất đắc dĩ mà cầm đèn lồng đi trước.
Đêm khuya, Thẩm phủ một mảnh yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi con đường mòn, Thanh Bích cầm đèn lồng đi về phía phát ra thanh âm, rất nhanh liền tới bên một bồn hoa bên ngoài Vân Thư Viện.
Tiếng khóc ngày càng gần, phía sau bỗng nhiên có gì đó lôi kéo mình, Thanh Bích quay đầu, Lý ma ma đang kéo đai lưng nàng xấu hổ cười cười, rất nhanh liền buông tay.
Núi giả sau bồn hoa truyền tới tiếng khóc gián đoạn, Thanh Bích đi về phía trước, loáng thoáng nhìn thấy một bóng hình ở chỗ âm u. Thanh Bích duỗi tay hướng đèn lồng ra trước, Lý ma ma phía sau đột nhiên hét lên một tiếng, cả người cứ thế mà ngã xuống đất ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.