Chương 76
Phượng Vân
04/08/2015
Giang Tròn
Tô Mộ Tịch vội vàng đưa Duyệt Tâm về thiên lao rồi nhanh chóng quay lại ngự thư phòng, hỏi hoàng hậu nương nương mới biết Hiên Viên Hạo Thành theo Lưu thái y đi sắc thuốc, Tô Mộ Tịch lại mang theo Hoa Ngữ đi đến ngự thiện phòng.
Vừa đi vào đã thấy trong một tay Hiên Viên Hạo Thành cầm con dao nhỏ, máu ở cổ tay kia vẫn chảy. Tô Mộ Tịch vội bước lên, lấy khăn lụa quấn lên vết thương ở cổ tay của Hiên Viên Hạo Thành, nhìn thấy vết thương này trong lòng nàng rất đau, cố kiềm nén không rơi nước mắt lên tiếng hỏi: “ Lưu thái y, sao ngươi lại không xử lí miệng vết thương cho Thành hoàng tử? Sao chàng lại chảy nhiều máu như vậy?”
Lưu thái y hít phải khói ho khan mấy tiếng rồi mới ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Tịch: “ Không phải, Thành hoàng tử không để vi thần băng bó vết thương cho người, người muốn thần sắc thuốc trước, vì bệnh của hoàng thượng nặng hơn, người còn nói vết thương của người không quan trọng bằng thuốc của hoàng thượng.” Dạ hoàng tử thông minh nhưng lòng hiếu thảo thì không bằng một nửa của Thành hoàng tử. Thảo nào hoàng thượng vẫn luôn thiên vị Thành hoàng tử. Lòng người không phải làm bằng đá, ai tốt ai xấu đều có thể dễ dàng thấy được.
Hoa Ngữ không cần Tô Mộ Tịch phân phó đã đi lên cầm quạt hương bồ trong tay Lưu thái y : “ Lưu thái y, ngươi đi xem vết thương giúp Thành hoàng tử đi, thuốc này để nô tỳ trông cho.”
Tô Mộ Tịch trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành: “ Ngày mai chàng xuất chinh rồi còn để tay bị thương như thế thì sao ta có thể yên tâm đây. Lưu thái y, dùng thuốc tốt nhất đừng để tay chàng nhiễm trùng.”
Lưu thái y gật đầu: “ Vâng.” Lưu thái y đứng bên người Hiên Viên Hạo Thành, nhẹ nhàng mở khăn lụa của Tô Mộ Tịch ra, lấy thuốc cầm máu đắp lên rồi lấy vải sạch băng bó vết thương lại. “ Thành hoàng tử, không nên để miệng vết thương chạm vào nước thì không có vấn đề gì.”
Băng bó vết thương xong thì Hoa Ngữ cũng đã sắc xong thuốc. Lưu thái y cẩn thận đổ thuốc vào trong bát, có thể lờ mờ thấy được màu đỏ tươi của máu, đây là máu của Hiên Viên Hạo Thành.
Hiên Viên Hạo Thành vui mừng cười với Tô Mộ Tịch: “ Tịch nhi, thuốc đã sắc xong, chúng ta mang cho phụ hoàng uống.” Vẻ mặt như vậy, giống y hệt lúc hắn muốn đi tìm hoàng hậu nương nương trước đây, Tô Mộ Tịch cũng không biết nói gì với hắn cho tốt, chỉ lẳng lặng đi cùng hắn đến thư phòng.
Lâm Ánh Nguyệt thấy bọn họ đi vào liền vỗ vỗ tay Hiên Viên Vinh Hi bảo hắn ngồi dậy: “ Vinh Hi, con của chúng ta đã sắc xong thuốc để cứu ngươi, lát nữa ngươi phải uống hết.” Cho dù nàng chịu nhiều đau đớn khi sinh Thành nhi nhưng nàng không hối hận. Đứa con trai ngốc của nàng đã không làm cho nàng thất vọng.
Hiên Viên Hạo Thành cẩn thận đặt bát thuốc vào trong tay Lâm Ánh Nguyệt: “ Mẫu hậu, người mau cho phụ hoàng uống đi, thuốc để lạnh uống vào không tốt.” Phụ hoàng uống thuốc xong sẽ khỏe ngay thôi.
Lâm Ánh Nguyệt gật gật đầu, cầm thìa múc thuốc đưa đến bên môi Hiên Viên Vinh Hi. Hiên Viên Vinh Hi không há mồm, bởi vì vị trí hắn nằm đúng lúc có thể thấy cổ tay đã được quấn vải trắng của Hiên Viên Hạo Thành. Lâm Ánh Nguyệt thấy hắn không chịu uống, gấp gáp gọi mấy tiếng. Hiên Viên Vinh Hi cầm lấy bát thuốc trong tay Lâm Ánh Nguyệt, một hơi uống cạn. Uống xong, Hiên Viên Vinh Hi cảm thấy thuốc có mùi vị rất lạ, hắn biết đó là máu của con hắn. Ngẩng đầu, hắn thấy sự chờ đợi trong mắt Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng âm thầm quyết định, hắn nhất định phải sống thêm hai mươi năm để nhìn thấy Hạo Thành sống thật hạnh phúc và Minh Nhật lên ngôi hoàng đế.
Hiên Viên Hạo Thành bước lên phía trước rồi hỏi: “ Phụ hoàng, người cảm thấy thế nào? Đỡ hơn trước sao?”
Hiên Viên Vinh Hi hít thật sâu, cảm thấy ngực đã không còn đau: “ Trẫm không có việc gì.” Có nhi tử hiếu thảo như thế, sao hắn có thể không tốt lên, hắn cũng không muốn nhìn con phải vì hắn mà chảy máu.
Hiên Viên Hạo Thành cười mừng rỡ: “ Phụ hoàng không sao là tốt rồi.” Như vậy thì hắn mới có thể yên tâm khi ở biên ải. Còn chuyện ở Hoàng thành, hắn tin Tịch nhi nhất định sẽ làm tốt, hắn biết rất rõ năng lực của Tịch nhi.
Hiên Viên Vinh Hi nhìn mọi người rồi lên tiếng: “ Hai người lui xuống trước đi! Ta có việc muốn nói với Thành nhi.” Con trai sắp ra chiến trường, hắn làm phụ thân phải dặn dò con một số chuyện.
Sau khi Lâm Ánh Nguyệt và Tô Mộ Tịch rời đi, Hiên Viên Vinh Hi lấy một bọc nhỏ dưới gối đầu giao cho Hiên Viên Hạo Thành: “ Thành nhi, cái này cho con, phòng ngừa khi đến biên thành có chuyện gì xảy ra.” (biên thành: thành phố gần biên giới). Nếu phụ hoàng thật sự xảy ra chuyện thì con hãy cầm nó quay về Hoàng thành đoạt lại ngôi vị hoàng đế.”
Hiên Viên Hạo Thành mở ra, xem nội dung bên trong thì giận tím mặt: “ Phụ hoàng, người sẽ không có việc gì. Mà tình trạng của Thành nhi phụ hoàng cũng rõ, Thành nhi không thể làm hoàng đế.”
Hiên Viên Vinh Hi cười gật đầu: “ Thành nhi, phụ hoàng biết, phụ hoàng chỉ muốn phòng ngừa trước. Hoàng huynh con không xứng được ngồi lên ngôi vị hoàng đế, phụ hoàng nghi ngờ người đứng sau lưng bày mưu tính kế giúp Hiên Viên Hạo Dạ là Đỗ Chính Liên. Nếu thật sự là nữ nhân đó thì ngôi vị hoàng đế này càng không thể cho Hiên Viên Hạo Dạ ngồi lên.” Cũng chỉ có nữ nhân đó mới có thể nghĩ ra mưu kế hiểm độc như vậy, không thì hắn không thể nghĩ ra là ai đã giúp Hiên Viên Hạo Dạ. Trưởng công chúa là người hoàng thất, tiên hoàng nhất định sẽ không dạy nàng những chuyện như vậy. Cho dù nàng hận Nguyệt nhi và Thành nhi thấu xương thì cũng sẽ không liên thủ với Mạc quốc, lại càng không nói đến những chiến công của Đỗ Chính Tông. Nếu Hiên Viên Hạo Dạ tự mình làm thì hoàn toàn không có khả năng dám nghĩ ra mưu kế hợp tác với Mạc quốc. Nhưng nếu là do Đỗ Chính Liên hỗ trợ thì sao những ám vệ hắn phái đi giám sát nhất cử nhất động của Hiên Viên Hạo Dạ lại không phát hiện ra nàng ta?
“ Đỗ Chính Liên………Phụ hoàng, không phải nàng chết rồi sao?” Hắn cũng thường nghe những cung nữ hay buôn chuyện nói về Đỗ phi nương nương, hơn nữa hắn biết hắn lớn lên thành như vậy có liên quan đến Đỗ phi nương nương.
Hiên Viên Vinh Hi gật gật đầu: “ Đáng lẽ là như vậy, nhưng con biết không? Không lâu sau khi nàng thắt cổ thì Cảnh Liên cung liền xảy ra hỏa hoạn. Dập lửa xong thì thi thể đã cháy thành tro không thể nhận ra ai với ai.” Nghe xong lời nói của Hiên Viên Vinh Hi, Hiên Viên Hạo Thành liền nghĩ, có thể cung nữ và Đỗ ma ma hắn nhìn thấy chính là Đỗ Chính Liên, nếu thật sự như vậy thì hắn phải nhắc Tịch nhi nên cẩn thận.
Trời tối, Hiên Viên Hạo Thành trở về Thần Hi cung, đến nhìn Minh Nhật và Minh Nguyệt một lát rồi với đi vào nội thất. Thấy Tô Mộ Tịch đã ngồi trên giường đợi hắn, Hiên Viên Hạo Thành cũng không tắm rửa thay quần áo liền ôm Tô Mộ Tịch vào lòng. Hai người cùng nằm trên giường, một đêm không ngủ, chỉ nhìn nhau mà không nói gì, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của đối phương vào trong tim.
Trời vừa sáng thì Tô Mộ Tịch đã đứng dậy trước: “ Hạo Thành, đứng lên đi, Tịch nhi mặc quần áo giúp chàng.” Cho dù có nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được gì, đây là lần đầu tiên Hạo Thành kiên quyết muốn làm một chuyện như vậy, nàng nhất định phải ủng hộ hắn.
“Ừm, Tịch nhi……..” Hiên Viên Hạo Thành muốn nói lại thôi, nhất định là Tịch nhi rất lo lắng. Nhưng hắn không thể bỏ mặc chuyện ở biên quan, triều đình Hiên Viên là nhà của hắn và Tịch nhi, cũng là giang sơn mà phụ hoàng đã dốc hết tâm sức để bảo vệ. Hắn không thể trơ mắt ra nhìn nó bị đoạt đi mà mình không làm gì cả.
Tô Mộ Tịch quay đầu cười cười với Hiên Viên Hạo Thành: “ Hạo Thành, chàng đừng nói gì cả. Ta hiểu, ta chờ chàng trở về, nhất định phải bình an trở về. Ta và Minh Nguyệt và Minh Nhật, còn có mọi người chờ chàng trở về.” Hiên Viên Hạo Thành cầm kiếm bước lên, ôm Tô Mộ Tịch vào lòng. “ Tịch nhi, ta nhất sẽ bình an quay trở về. À, Tịch nhi, phụ hoàng nói người đứng sau lưng giúp đỡ hoàng huynh có thể là Đỗ Chính Liên.”
“ Ta đã biết, chàng yên tâm đi.”
Hôm nay ánh nắng vô cùng rực rỡ, Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành cùng đi ra. Một người toàn thân khôi giáp sáng ngời, một người toàn thân hồng y diễm lệ. Rõ ràng là hai trang phục hoàn toàn khác nhau, nhưng ở chung một chỗ lại vô cùng hài hòa, giống như hòa quyện vào cũng một chỗ.
Hoa Ngữ và Xảo Tâm đã ôm Minh Nguyệt và Minh Nhật chờ ở bên ngoài, thấy hai người thì cúi đầu hành lễ. Hiên Viên Hạo Thành bế Minh Nhật trong tay Hoa Ngữ, còn Tô Mộ Tịch bế Minh Nguyệt trong tay Xảo Tâm. Hiên Viên Hạo Thành thấp giọng nói: “ Con trai, tiễn phụ thân một đoạn đường nào.” Tô Mộ Tịch cũng thấp giọng nói: “Con gái, chúng ta cũng đi tiễn phụ thân nào.”
Ngoài cửa cung đã có rất nhiều tướng sĩ đang đứng chờ. Thấy Hiên Viên Hạo Thành đi ra, tất cả đều giơ binh khí lên hô: “ Thành hoàng tử……..Thành hoàng tử………..”
Đến khi Lâm Ánh Nguyệt và Quý công công đỡ Hiên Viên Vinh Hi đi ra thì tiếng hô mới nhỏ dần. Chúng tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống, kêu to: “ Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thành hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……… Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……… Thành hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…….” Ở trong mắt bọn họ, một hoàng tử ngốc còn đáng để tôn kính hơn một hoàng tử trước khi ra tiền tuyến lại tự dưng ngã bệnh.
Hiên Viên Vinh Hi ngẩng đầu, đặt một phần hai Hổ Phù vào trong tay Hiên Viên Hạo Thành, suy nghĩ một lát rồi dặn dò: “ Thành nhi, chuyện của Mạc quốc giao cho con, mọi việc phải cẩn thận.” Tuy hắn là vua của một nước nhưng cũng có lúc yếu đuối.
Mặc dù đêm qua hắn đã sai người thả Tô Hoành Diệp, để hắn ra chiến trường cùng Thành nhi nhưng hắn vẫn không thể an tâm. Con trai hắn bảo hộ trong lòng bàn tay, nay lại vì hắn mà bị thương. Lâm Ánh Nguyệt nhìn con trai của mình, nước mắt đã rơi đầy mặt, không nói nên lời.
Hiên Viên Hạo Thành quỳ một gối xuống, giọng nói vang dội: “ Phụ hoàng, mẫu hậu hai người hãy yên tâm, con nhất định sẽ đánh bại Mạc quốc rồi trở về.”
“ Tốt, không hổ là con trai của Hiên Viên Vinh Hi ta, phụ hoàng chờ con trở về.” Trong mắt Hiên Viên Vinh Hi đầy vui mừng, Thành nhi xứng đáng là con trai hắn. Lâm Ánh Nguyệt lấy tay che miệng, không muốn bật khóc thành tiếng.
Hiên Viên Hạo Dạ hãy còn mang “bệnh” trong người cũng đi lên, vẻ mặt áy này: “ Hoàng đệ, đây vốn là trách nhiệm của ta, đều tại ta. Hoàng đệ, ngươi nhất định phải sống sót quay về, hoàng huynh tin ngươi sẽ làm được.”
Hiên Viên Hạo Thành ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo Dạ: “ Hoàng huynh, ta nhất định sẽ bình an trở về.” Giọng nói rất nặng nề, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, không hiểu sao lại khiến trong lòng Hiên Viên Hạo Dạ vô cùng hoảng hốt. Ánh mắt này của Hiên Viên Hạo Thành là có ý gì?
Nhìn đủ lâu, Hiên Viên Hạo Thành chuyển ánh mắt sang Hiên Viên Hạo Y, trên toàn nước mắt, trong lòng mềm nhũn, muội muội này lúc nào cũng giống gà mẹ luôn bảo vệ hắn, ánh mắt dịu dàng: “ Nha đầu ngốc, đừng khóc, ca ca sẽ bình an trở về, ta còn phải nhìn thấy Y nhi lập gia đình cho nên Y nhi đừng lo lắng.”
Hiên Viên Hạo Y khóc gật gật đầu: “ Tốt, chính ca ca nói lời này, không được quên. Huynh yên tâm, Y nhi sẽ giúp huynh chăm sóc chị dâu, Minh Nhật và Minh Nguyệt.”
Hiên Viên Hạo Thành xoa xoa đầu Hiên Viên Hạo Y: “Ừm, Y nhi giỏi nhất là bảo vệ người khác, có Y nhi ở bên bảo vệ Tịch nhi Minh Nhật và Minh Nguyệt thì ca ca rất yên tâm.”
Cuối cùng, Hiên Viên Hạo Thành bế Minh Nhật và Minh Nguyệt, hôn lên mặt hai con rồi ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Tịch: “ Tịch nhi……”
Tô Mộ Tịch ra sức kiềm chế để mình không khóc trước mặt hắn, quay đầu đi chỗ khác, giọng nói nghẹn ngào: “ Chàng đi đi, có chuyện gì trở về hãy nói với ta. Mà ta có một câu muốn nói với chàng, nếu chàng không về, ta liền bỏ lại Minh Nhật và Minh Nguyệt mà đi theo chàng. Cho nên chàng nhất định phải bảo trọng.” Thực ra nàng muốn nói hắn ở bên ngoài nhớ chú ý đến thân thể……nhưng vì sao lại nói như vậy?
“ Tịch nhi……” Hiên Viên Hạo Thành muốn nói hắn nhất định sẽ bình an trở về nhưng Tô Mộ Tịch đã ôm con quay đi.
Điểm binh, xuất phát, đội ngũ chậm rãi đi đến cửa Hoàng thành, Hiên Viên Hạo Thành quay đầu nhìn Tô Mộ Tịch đứng ở trên Vọng đài, khóe môi khẽ nhếch. Bất kể như thế nào, hắn sẽ sống mà quay về, hắn không thể phụ Tịch nhi cũng như không thể để nàng chết theo mình.
Tô Mộ Tịch đứng ở trên Vọng đài, nhìn áo giáp sáng lóa của Hiên Viên Hạo Thành dưới ánh mặt trời. Trong lòng không yên tâm, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ đợi, Hạo Thành, chàng nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?
Hoa Ngữ đi đến bên cạnh Tô Mộ Tịch rồi lên tiếng: “ Tiểu thư, chúng ta quay về Thần Hi cung đi! Nơi này gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.” Chẳng lẽ tiểu thư muốn đứng đây đến khi không nhìn thấy đội ngũ nữa mới quay về Thần Hi cung?
Tô Mộ Tịch để Hoa Ngữ bế Minh Nhật: “ Hoa Ngữ, ngươi ôm Minh Nhật và Minh Nguyệt xuống đi, lát nữa ta sẽ quay về.” Nàng muốn đứng đây đến khi không nhìn thấy Hạo Thành nữa mới thôi.
Hoa Ngữ và Xảo Tâm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi mới cùng nhau rời Vọng đài.
Tô Mộ Tịch đứng yên ở Vọng đài thật lâu, cho đến khi đội ngũ hoàn toàn biến mất. Lấy lại tinh thần thì trên mặt toàn nước mắt. Hiên Viên Hạo Thành, lời ta vừa nói: Nếu chàng không về, ta sẽ bỏ lại Minh Nhật và Minh Nguyệt rồi chết cùng chàng. Đây là lời nói thật lòng của ta, là thật, cho nên……
Tô Mộ Tịch vội vàng đưa Duyệt Tâm về thiên lao rồi nhanh chóng quay lại ngự thư phòng, hỏi hoàng hậu nương nương mới biết Hiên Viên Hạo Thành theo Lưu thái y đi sắc thuốc, Tô Mộ Tịch lại mang theo Hoa Ngữ đi đến ngự thiện phòng.
Vừa đi vào đã thấy trong một tay Hiên Viên Hạo Thành cầm con dao nhỏ, máu ở cổ tay kia vẫn chảy. Tô Mộ Tịch vội bước lên, lấy khăn lụa quấn lên vết thương ở cổ tay của Hiên Viên Hạo Thành, nhìn thấy vết thương này trong lòng nàng rất đau, cố kiềm nén không rơi nước mắt lên tiếng hỏi: “ Lưu thái y, sao ngươi lại không xử lí miệng vết thương cho Thành hoàng tử? Sao chàng lại chảy nhiều máu như vậy?”
Lưu thái y hít phải khói ho khan mấy tiếng rồi mới ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Tịch: “ Không phải, Thành hoàng tử không để vi thần băng bó vết thương cho người, người muốn thần sắc thuốc trước, vì bệnh của hoàng thượng nặng hơn, người còn nói vết thương của người không quan trọng bằng thuốc của hoàng thượng.” Dạ hoàng tử thông minh nhưng lòng hiếu thảo thì không bằng một nửa của Thành hoàng tử. Thảo nào hoàng thượng vẫn luôn thiên vị Thành hoàng tử. Lòng người không phải làm bằng đá, ai tốt ai xấu đều có thể dễ dàng thấy được.
Hoa Ngữ không cần Tô Mộ Tịch phân phó đã đi lên cầm quạt hương bồ trong tay Lưu thái y : “ Lưu thái y, ngươi đi xem vết thương giúp Thành hoàng tử đi, thuốc này để nô tỳ trông cho.”
Tô Mộ Tịch trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành: “ Ngày mai chàng xuất chinh rồi còn để tay bị thương như thế thì sao ta có thể yên tâm đây. Lưu thái y, dùng thuốc tốt nhất đừng để tay chàng nhiễm trùng.”
Lưu thái y gật đầu: “ Vâng.” Lưu thái y đứng bên người Hiên Viên Hạo Thành, nhẹ nhàng mở khăn lụa của Tô Mộ Tịch ra, lấy thuốc cầm máu đắp lên rồi lấy vải sạch băng bó vết thương lại. “ Thành hoàng tử, không nên để miệng vết thương chạm vào nước thì không có vấn đề gì.”
Băng bó vết thương xong thì Hoa Ngữ cũng đã sắc xong thuốc. Lưu thái y cẩn thận đổ thuốc vào trong bát, có thể lờ mờ thấy được màu đỏ tươi của máu, đây là máu của Hiên Viên Hạo Thành.
Hiên Viên Hạo Thành vui mừng cười với Tô Mộ Tịch: “ Tịch nhi, thuốc đã sắc xong, chúng ta mang cho phụ hoàng uống.” Vẻ mặt như vậy, giống y hệt lúc hắn muốn đi tìm hoàng hậu nương nương trước đây, Tô Mộ Tịch cũng không biết nói gì với hắn cho tốt, chỉ lẳng lặng đi cùng hắn đến thư phòng.
Lâm Ánh Nguyệt thấy bọn họ đi vào liền vỗ vỗ tay Hiên Viên Vinh Hi bảo hắn ngồi dậy: “ Vinh Hi, con của chúng ta đã sắc xong thuốc để cứu ngươi, lát nữa ngươi phải uống hết.” Cho dù nàng chịu nhiều đau đớn khi sinh Thành nhi nhưng nàng không hối hận. Đứa con trai ngốc của nàng đã không làm cho nàng thất vọng.
Hiên Viên Hạo Thành cẩn thận đặt bát thuốc vào trong tay Lâm Ánh Nguyệt: “ Mẫu hậu, người mau cho phụ hoàng uống đi, thuốc để lạnh uống vào không tốt.” Phụ hoàng uống thuốc xong sẽ khỏe ngay thôi.
Lâm Ánh Nguyệt gật gật đầu, cầm thìa múc thuốc đưa đến bên môi Hiên Viên Vinh Hi. Hiên Viên Vinh Hi không há mồm, bởi vì vị trí hắn nằm đúng lúc có thể thấy cổ tay đã được quấn vải trắng của Hiên Viên Hạo Thành. Lâm Ánh Nguyệt thấy hắn không chịu uống, gấp gáp gọi mấy tiếng. Hiên Viên Vinh Hi cầm lấy bát thuốc trong tay Lâm Ánh Nguyệt, một hơi uống cạn. Uống xong, Hiên Viên Vinh Hi cảm thấy thuốc có mùi vị rất lạ, hắn biết đó là máu của con hắn. Ngẩng đầu, hắn thấy sự chờ đợi trong mắt Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng âm thầm quyết định, hắn nhất định phải sống thêm hai mươi năm để nhìn thấy Hạo Thành sống thật hạnh phúc và Minh Nhật lên ngôi hoàng đế.
Hiên Viên Hạo Thành bước lên phía trước rồi hỏi: “ Phụ hoàng, người cảm thấy thế nào? Đỡ hơn trước sao?”
Hiên Viên Vinh Hi hít thật sâu, cảm thấy ngực đã không còn đau: “ Trẫm không có việc gì.” Có nhi tử hiếu thảo như thế, sao hắn có thể không tốt lên, hắn cũng không muốn nhìn con phải vì hắn mà chảy máu.
Hiên Viên Hạo Thành cười mừng rỡ: “ Phụ hoàng không sao là tốt rồi.” Như vậy thì hắn mới có thể yên tâm khi ở biên ải. Còn chuyện ở Hoàng thành, hắn tin Tịch nhi nhất định sẽ làm tốt, hắn biết rất rõ năng lực của Tịch nhi.
Hiên Viên Vinh Hi nhìn mọi người rồi lên tiếng: “ Hai người lui xuống trước đi! Ta có việc muốn nói với Thành nhi.” Con trai sắp ra chiến trường, hắn làm phụ thân phải dặn dò con một số chuyện.
Sau khi Lâm Ánh Nguyệt và Tô Mộ Tịch rời đi, Hiên Viên Vinh Hi lấy một bọc nhỏ dưới gối đầu giao cho Hiên Viên Hạo Thành: “ Thành nhi, cái này cho con, phòng ngừa khi đến biên thành có chuyện gì xảy ra.” (biên thành: thành phố gần biên giới). Nếu phụ hoàng thật sự xảy ra chuyện thì con hãy cầm nó quay về Hoàng thành đoạt lại ngôi vị hoàng đế.”
Hiên Viên Hạo Thành mở ra, xem nội dung bên trong thì giận tím mặt: “ Phụ hoàng, người sẽ không có việc gì. Mà tình trạng của Thành nhi phụ hoàng cũng rõ, Thành nhi không thể làm hoàng đế.”
Hiên Viên Vinh Hi cười gật đầu: “ Thành nhi, phụ hoàng biết, phụ hoàng chỉ muốn phòng ngừa trước. Hoàng huynh con không xứng được ngồi lên ngôi vị hoàng đế, phụ hoàng nghi ngờ người đứng sau lưng bày mưu tính kế giúp Hiên Viên Hạo Dạ là Đỗ Chính Liên. Nếu thật sự là nữ nhân đó thì ngôi vị hoàng đế này càng không thể cho Hiên Viên Hạo Dạ ngồi lên.” Cũng chỉ có nữ nhân đó mới có thể nghĩ ra mưu kế hiểm độc như vậy, không thì hắn không thể nghĩ ra là ai đã giúp Hiên Viên Hạo Dạ. Trưởng công chúa là người hoàng thất, tiên hoàng nhất định sẽ không dạy nàng những chuyện như vậy. Cho dù nàng hận Nguyệt nhi và Thành nhi thấu xương thì cũng sẽ không liên thủ với Mạc quốc, lại càng không nói đến những chiến công của Đỗ Chính Tông. Nếu Hiên Viên Hạo Dạ tự mình làm thì hoàn toàn không có khả năng dám nghĩ ra mưu kế hợp tác với Mạc quốc. Nhưng nếu là do Đỗ Chính Liên hỗ trợ thì sao những ám vệ hắn phái đi giám sát nhất cử nhất động của Hiên Viên Hạo Dạ lại không phát hiện ra nàng ta?
“ Đỗ Chính Liên………Phụ hoàng, không phải nàng chết rồi sao?” Hắn cũng thường nghe những cung nữ hay buôn chuyện nói về Đỗ phi nương nương, hơn nữa hắn biết hắn lớn lên thành như vậy có liên quan đến Đỗ phi nương nương.
Hiên Viên Vinh Hi gật gật đầu: “ Đáng lẽ là như vậy, nhưng con biết không? Không lâu sau khi nàng thắt cổ thì Cảnh Liên cung liền xảy ra hỏa hoạn. Dập lửa xong thì thi thể đã cháy thành tro không thể nhận ra ai với ai.” Nghe xong lời nói của Hiên Viên Vinh Hi, Hiên Viên Hạo Thành liền nghĩ, có thể cung nữ và Đỗ ma ma hắn nhìn thấy chính là Đỗ Chính Liên, nếu thật sự như vậy thì hắn phải nhắc Tịch nhi nên cẩn thận.
Trời tối, Hiên Viên Hạo Thành trở về Thần Hi cung, đến nhìn Minh Nhật và Minh Nguyệt một lát rồi với đi vào nội thất. Thấy Tô Mộ Tịch đã ngồi trên giường đợi hắn, Hiên Viên Hạo Thành cũng không tắm rửa thay quần áo liền ôm Tô Mộ Tịch vào lòng. Hai người cùng nằm trên giường, một đêm không ngủ, chỉ nhìn nhau mà không nói gì, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của đối phương vào trong tim.
Trời vừa sáng thì Tô Mộ Tịch đã đứng dậy trước: “ Hạo Thành, đứng lên đi, Tịch nhi mặc quần áo giúp chàng.” Cho dù có nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được gì, đây là lần đầu tiên Hạo Thành kiên quyết muốn làm một chuyện như vậy, nàng nhất định phải ủng hộ hắn.
“Ừm, Tịch nhi……..” Hiên Viên Hạo Thành muốn nói lại thôi, nhất định là Tịch nhi rất lo lắng. Nhưng hắn không thể bỏ mặc chuyện ở biên quan, triều đình Hiên Viên là nhà của hắn và Tịch nhi, cũng là giang sơn mà phụ hoàng đã dốc hết tâm sức để bảo vệ. Hắn không thể trơ mắt ra nhìn nó bị đoạt đi mà mình không làm gì cả.
Tô Mộ Tịch quay đầu cười cười với Hiên Viên Hạo Thành: “ Hạo Thành, chàng đừng nói gì cả. Ta hiểu, ta chờ chàng trở về, nhất định phải bình an trở về. Ta và Minh Nguyệt và Minh Nhật, còn có mọi người chờ chàng trở về.” Hiên Viên Hạo Thành cầm kiếm bước lên, ôm Tô Mộ Tịch vào lòng. “ Tịch nhi, ta nhất sẽ bình an quay trở về. À, Tịch nhi, phụ hoàng nói người đứng sau lưng giúp đỡ hoàng huynh có thể là Đỗ Chính Liên.”
“ Ta đã biết, chàng yên tâm đi.”
Hôm nay ánh nắng vô cùng rực rỡ, Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành cùng đi ra. Một người toàn thân khôi giáp sáng ngời, một người toàn thân hồng y diễm lệ. Rõ ràng là hai trang phục hoàn toàn khác nhau, nhưng ở chung một chỗ lại vô cùng hài hòa, giống như hòa quyện vào cũng một chỗ.
Hoa Ngữ và Xảo Tâm đã ôm Minh Nguyệt và Minh Nhật chờ ở bên ngoài, thấy hai người thì cúi đầu hành lễ. Hiên Viên Hạo Thành bế Minh Nhật trong tay Hoa Ngữ, còn Tô Mộ Tịch bế Minh Nguyệt trong tay Xảo Tâm. Hiên Viên Hạo Thành thấp giọng nói: “ Con trai, tiễn phụ thân một đoạn đường nào.” Tô Mộ Tịch cũng thấp giọng nói: “Con gái, chúng ta cũng đi tiễn phụ thân nào.”
Ngoài cửa cung đã có rất nhiều tướng sĩ đang đứng chờ. Thấy Hiên Viên Hạo Thành đi ra, tất cả đều giơ binh khí lên hô: “ Thành hoàng tử……..Thành hoàng tử………..”
Đến khi Lâm Ánh Nguyệt và Quý công công đỡ Hiên Viên Vinh Hi đi ra thì tiếng hô mới nhỏ dần. Chúng tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống, kêu to: “ Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thành hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……… Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……… Thành hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…….” Ở trong mắt bọn họ, một hoàng tử ngốc còn đáng để tôn kính hơn một hoàng tử trước khi ra tiền tuyến lại tự dưng ngã bệnh.
Hiên Viên Vinh Hi ngẩng đầu, đặt một phần hai Hổ Phù vào trong tay Hiên Viên Hạo Thành, suy nghĩ một lát rồi dặn dò: “ Thành nhi, chuyện của Mạc quốc giao cho con, mọi việc phải cẩn thận.” Tuy hắn là vua của một nước nhưng cũng có lúc yếu đuối.
Mặc dù đêm qua hắn đã sai người thả Tô Hoành Diệp, để hắn ra chiến trường cùng Thành nhi nhưng hắn vẫn không thể an tâm. Con trai hắn bảo hộ trong lòng bàn tay, nay lại vì hắn mà bị thương. Lâm Ánh Nguyệt nhìn con trai của mình, nước mắt đã rơi đầy mặt, không nói nên lời.
Hiên Viên Hạo Thành quỳ một gối xuống, giọng nói vang dội: “ Phụ hoàng, mẫu hậu hai người hãy yên tâm, con nhất định sẽ đánh bại Mạc quốc rồi trở về.”
“ Tốt, không hổ là con trai của Hiên Viên Vinh Hi ta, phụ hoàng chờ con trở về.” Trong mắt Hiên Viên Vinh Hi đầy vui mừng, Thành nhi xứng đáng là con trai hắn. Lâm Ánh Nguyệt lấy tay che miệng, không muốn bật khóc thành tiếng.
Hiên Viên Hạo Dạ hãy còn mang “bệnh” trong người cũng đi lên, vẻ mặt áy này: “ Hoàng đệ, đây vốn là trách nhiệm của ta, đều tại ta. Hoàng đệ, ngươi nhất định phải sống sót quay về, hoàng huynh tin ngươi sẽ làm được.”
Hiên Viên Hạo Thành ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo Dạ: “ Hoàng huynh, ta nhất định sẽ bình an trở về.” Giọng nói rất nặng nề, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, không hiểu sao lại khiến trong lòng Hiên Viên Hạo Dạ vô cùng hoảng hốt. Ánh mắt này của Hiên Viên Hạo Thành là có ý gì?
Nhìn đủ lâu, Hiên Viên Hạo Thành chuyển ánh mắt sang Hiên Viên Hạo Y, trên toàn nước mắt, trong lòng mềm nhũn, muội muội này lúc nào cũng giống gà mẹ luôn bảo vệ hắn, ánh mắt dịu dàng: “ Nha đầu ngốc, đừng khóc, ca ca sẽ bình an trở về, ta còn phải nhìn thấy Y nhi lập gia đình cho nên Y nhi đừng lo lắng.”
Hiên Viên Hạo Y khóc gật gật đầu: “ Tốt, chính ca ca nói lời này, không được quên. Huynh yên tâm, Y nhi sẽ giúp huynh chăm sóc chị dâu, Minh Nhật và Minh Nguyệt.”
Hiên Viên Hạo Thành xoa xoa đầu Hiên Viên Hạo Y: “Ừm, Y nhi giỏi nhất là bảo vệ người khác, có Y nhi ở bên bảo vệ Tịch nhi Minh Nhật và Minh Nguyệt thì ca ca rất yên tâm.”
Cuối cùng, Hiên Viên Hạo Thành bế Minh Nhật và Minh Nguyệt, hôn lên mặt hai con rồi ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Tịch: “ Tịch nhi……”
Tô Mộ Tịch ra sức kiềm chế để mình không khóc trước mặt hắn, quay đầu đi chỗ khác, giọng nói nghẹn ngào: “ Chàng đi đi, có chuyện gì trở về hãy nói với ta. Mà ta có một câu muốn nói với chàng, nếu chàng không về, ta liền bỏ lại Minh Nhật và Minh Nguyệt mà đi theo chàng. Cho nên chàng nhất định phải bảo trọng.” Thực ra nàng muốn nói hắn ở bên ngoài nhớ chú ý đến thân thể……nhưng vì sao lại nói như vậy?
“ Tịch nhi……” Hiên Viên Hạo Thành muốn nói hắn nhất định sẽ bình an trở về nhưng Tô Mộ Tịch đã ôm con quay đi.
Điểm binh, xuất phát, đội ngũ chậm rãi đi đến cửa Hoàng thành, Hiên Viên Hạo Thành quay đầu nhìn Tô Mộ Tịch đứng ở trên Vọng đài, khóe môi khẽ nhếch. Bất kể như thế nào, hắn sẽ sống mà quay về, hắn không thể phụ Tịch nhi cũng như không thể để nàng chết theo mình.
Tô Mộ Tịch đứng ở trên Vọng đài, nhìn áo giáp sáng lóa của Hiên Viên Hạo Thành dưới ánh mặt trời. Trong lòng không yên tâm, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ đợi, Hạo Thành, chàng nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?
Hoa Ngữ đi đến bên cạnh Tô Mộ Tịch rồi lên tiếng: “ Tiểu thư, chúng ta quay về Thần Hi cung đi! Nơi này gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.” Chẳng lẽ tiểu thư muốn đứng đây đến khi không nhìn thấy đội ngũ nữa mới quay về Thần Hi cung?
Tô Mộ Tịch để Hoa Ngữ bế Minh Nhật: “ Hoa Ngữ, ngươi ôm Minh Nhật và Minh Nguyệt xuống đi, lát nữa ta sẽ quay về.” Nàng muốn đứng đây đến khi không nhìn thấy Hạo Thành nữa mới thôi.
Hoa Ngữ và Xảo Tâm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi mới cùng nhau rời Vọng đài.
Tô Mộ Tịch đứng yên ở Vọng đài thật lâu, cho đến khi đội ngũ hoàn toàn biến mất. Lấy lại tinh thần thì trên mặt toàn nước mắt. Hiên Viên Hạo Thành, lời ta vừa nói: Nếu chàng không về, ta sẽ bỏ lại Minh Nhật và Minh Nguyệt rồi chết cùng chàng. Đây là lời nói thật lòng của ta, là thật, cho nên……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.