Chương 84
Phượng Vân
04/08/2015
Đêm, giờ tý, trong và ngoài cung đều vô cùng yên tĩnh. Từ từ, đội quân từ bốn đại môn ở Đông Tây Nam Bắc lặng lẽ tiến vào hoàng cung, bọn họ tự cho là thần không biết quỷ không hay đã đến gần cửa cung. Thấy tín hiệu được đốt lên bầu trời, mấy đội quân đến gần các cửa cung chém giết. Không bao lâu sau, thủ vệ đều bị đánh bại, người của Đỗ Chính Tông đều bị bắt.
Tô Mộ Tịch đứng ở trên đài cao, mặc dù không nhìn thấy rõ ràng tình huống của bốn cửa đông tây nam bắc, nhưng cũng đã đoán được kết quả ra sao, trên mặt khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng, quay đầu nói với Thư Băng: “Bọn họ cao hứng như vậy có phải là quá sớm hay không? Thư Băng, người của chúng ta đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Hoàng tử phi yên tâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của người. Cũng may là Thanh tiền bối trở về kịp thời, nếu không chúng ta thật sự không biết chính xác thời gian bọn chúng tiến công.” Thư Băng cười cười, trên mặt hoàn toàn là vẻ sùng bái Thiển Thanh.
Tô Mộ Tịch không trả lời, cái lão già Thiển Thanh kia, lúc nào cũng nói ta đây trở về đúng lúc. Nếu như hai đứa con của nàng xảy ra chuyện, nhất định sẽ nhốt hắn cả đời, hừ…Nghĩ đến hai đứa con, ánh mắt Tô Mộ Tịch đóng băng: “Thư Băng, thả tín hiệu, để người của chúng ta lập tức hành động.”
“Dạ.” Thư Băng lên tiếng trả lời, lập tức phóng tín hiệu trong tay ra.
Nhìn màu đỏ của tín hiệu được phóng lên, quân đội của Đỗ Chính Tông đều ngây ngốc tại chỗ, tình huống gì vậy? Rõ ràng là chỉ có một lần hành động thôi mà? Tín hiệu này là để bọn họ làm cái gì? Lúc bọn họ còn chưa phục hồi tinh thần, một làn khói trắng không biết từ nơi nào xông ra. Không lâu sau, đám người của Đỗ Chính Tông đều ngã xuống, người của Đỗ Chính Tông ở cửa Nam và cửa Bắc đều ngã xuống thành đoàn. Chỉ có Đỗ Chính Tông ở cửa Đông phát hiện thấy khói trắng dị thường, kịp thời cùng một vài đại tướng bưng kín miệng mũi, thế mới không bị ngã xuống.
Đợi khói trắng lan ra, người của hoàng thượng đã cầm đuốc bao vây đám người của Đỗ Chính Tông. Nhìn tình hình này, đối với kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của Đỗ Chính Tông, hắn biết rõ kế hoạch của bọn họ đã thất bại rồi. Dù thế nào hắn cũng không ngờ, hoàng thượng sẽ dùng thủ đoạn không quang minh như vậy để đối phó với bọn họ. Với hai mươi vạn quân của mình, cho dù Hiên Viên Hạo Thành lúc đi để lại một nửa binh lực, hoàng thượng cũng không làm gì được hắn.
Chủ yếu là, làm sao hoàng thượng lại có thể biết rõ hành động đêm nay của bọn hắn, Dạ nhi đâu rồi? Vì sao còn chưa xuất hiện? Ánh mắt Đỗ Chính Tông nhìn về phía “Đỗ Chính Liên” tràn đầy nghi ngờ, không phải Liên nhi nói đã đưa tin đến chỗ Dạ nhi rồi sao? Tất nhiên, lúc này “Đỗ Chính Liên sẽ không cho hắn câu trả lời.
Không lâu sau, binh lính vây quanh Đỗ Chính Tông nhường ra một lối đi, Hàn Gia đi ra rút kiếm chỉ vào Đỗ Chính Tông lên tiếng nói: “Đỗ Chính Tông, buông kiếm trong tay ngươi xuống đầu hàng, bản tướng sẽ cầu xin hoàng thượng cho ngươi được toàn thây. Nếu ngươi còn muốn phản kháng, hoàng thượng nhất định sẽ khiến người của Đỗ gia chết không có chỗ chôn.”
Trong mắt Đỗ Chính Tông không hề cam lòng không hề bình tĩnh, nhưng cũng không dám lấy toàn bộ tính mệnh của Đỗ gia để đánh cược. Nếu hắn đầu hàng, những người khác của Đỗ gia may ra sẽ không chết. “Loảng xoảng…cạch” một tiếng, Đỗ Chính Tông ném thanh kiếm trong tay. Phía sau Đỗ Chính Tông, Đỗ Thanh và “Đỗ Chính Liên” liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười ném thanh kiếm trong tay, bây giờ nhiệm vụ đã rất thuận lợi.
Không lâu sau, Hiên Viên Hạo Dạ vội vàng chạy ra, nhìn thấy tình cảnh này trong lòng chợt nguội lạnh. Hết rồi, tất cả đã hết rồi, hai mươi vạn đại quân trong tay cậu sao lại dễ dàng hạ gục như vậy? Thôi, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến việc này, phải làm thế nào mới có thể để bản thân không dính vào chuyện lần này. Chỉ cần “chứng minh” hắn không hề tham dự vào chuyện này phụ hoàng sẽ tha thứ cho hắn, phụ hoàng tin hắn thì hắn vẫn còn có thể kế thừa ngôi vị. Nghĩ nghĩ, Hiên Viên Hạo Dạ lên tiếng: “Cậu, sao người lại có thể ở đây?”
Đỗ Chính Tông không nói gì liếc nhìn Hiên Viên Hạo Dạ lập tức hiểu được cúi đầu. Đúng vậy, đương nhiên là phải tự bảo vệ mình trước, làm sao lại ngu ngốc nói ra chuyện này có liên quan tới hắn được. Các binh lính gần đó nghe được lời của Hiên Viên Hạo Dạ, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ khinh bỉ không dễ phát hiện, người như vậy lại muốn làm hoàng đế.
Đứng trên đài Vọng Nguyệt, khóe môi Tô Mộ Tịch hơi nhếch lên, Hiên Viên Hạo Dạ có nằm mơ thì toàn bộ cũng đều sụp đổ cả thôi! Hoàng đế, người như hắn làm sao có thể làm hoàng đế. Từ lúc trọng sinh đến bây giờ, chỉ có giờ khắc này, Tô Mộ Tịch mới không còn sợ gì nữa. Mọi thứ ở kiếp trước sẽ không tái diễn nữa, nàng có phu có tử, mà Hiên Viên Hạo Dạ cũng không thể làm vua được nữa, tất cả tất cả đều đã khác…
“Hoàng tử phi, hoàng tử phi…” Thư Băng hô lên, vẻ mặt có chút mơ hồ gọi Tô Mộ Tịch.
“Ừ…” Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần đáp.
“Thời gian cũng sắp đến, chúng ta đến Long Tường cung thôi!” Toàn bộ bên ngoài chắc đều đã nằm trong khống chế của hoàng thượng rồi. Trên mặt Thư Băng không nhịn được nở nụ cười, Đỗ Chính Tông rong ruổi sa trường nhất định sẽ không thể ngờ, hai mươi vạn đại quân tiến cung lại có thể thua bởi mê hương của một tiểu nữ tử.
“Ừ, đi thôi.” Nên tụ họp mọi người lại một chỗ, tất cả mọi chuyện cũng nên có một kết thúc.
Long Tường cung, Đỗ Chính Tông và những người có liên can, tất cả đều bị bắt giữ đứng trước mặt Hiên Viên Vinh Hi. Hiên Viên Vinh Hi nhìn Đỗ Chính Tông thật lâu, chậm rãi lên tiếng: “Đỗ Chính Tông, trẫm không ngờ, tiên hoàng đưa binh lực cho ngươi, ngươi lại dùng như vậy, ngươi cảm thấy ngươi xứng đáng với tiên hoàng sao?”
Đỗ Chính Tông ngẩng mặt, thấy sắc mặt hoàng thượng hồng hào nào có vẻ gì là bệnh tật đâu, trong lòng lập tức hiểu được. Bọn họ đều đã đi vào cái bẫy do hoàng thượng thiết lập ra, Hiên Viên Vinh Hi càng hỏi hắn lại càng á khẩu, hắn thật sự có lỗi với tiên hoàng, hắn đã từng thề với người.
Hiên Viên Hạo Dạ đứng một bên âm thầm sốt ruột, nếu như cữu cữu sụp đổ, hắn không thể dựa vào nữa. Hơn nữa, Đỗ Chính Tông là cữu cữu hắn, nếu không lên tiếng cầu xin phụ hoàng sẽ nghĩ sao? Nghĩ nhue vậy, Hiên Viên Hạo Dạ lấy dũng khí đứng trước điện lên tiếng xin xỏ: “Phụ hoàng, Đỗ tướng quân chỉ là nhất thời hồ đồ, người…”
Hiên Viên Hạo Dạ còn chưa nói xong, Hiên Viên Vinh Hi đã quét tất cả đồ trên ngự án xuống đất: “Nghiệt tử, tốt nhất là ngươi đừng lên tiếng, ngươi muốn làm gì tưởng trẫm không biết sao? Biết trẫm không chết, ngươi rất thất vọng phải không? Hừ…” Hiên Viên Vinh Hi nghi ngờ, Hiên Viên Hạo Dạ thật sự là con hắn sao? Tại sao có tâm địa ác độc như vậy? Mặc dù hắn không muốn truyền ngôi cho Hiên Viên Hạo Dạ, nhưng chuyện của Hiên Viên Hạo Dạ hắn cũng đã an bày xong. Dự định sẽ cấp cho Hiên Viên Hạo Dạ một thái ấp tốt nhất, nhưng sẽ hạ một đạo thánh chỉ, chỉ cẩn nó không mưu phản, cả đời nó nhất định sẽ dược sống an ổn vô lo. Nhưng nghiệt tử này, nó lại dám cấu kết với người khác hạ độc cha nó, hắn là phụ thân của nó mà…
“Phụ hoàng…Dạ nhi…Dạ nhi không hiểu phụ hoàng đang nói gì hết? Biết phụ hoàng bị bệnh, mặc dù Dạ nhi ở Tử Kim cung nhưng ngày đêm nhi thần đều cầu nguyện, hy vọng phụ hoàng bình an vô sự.” Vừa mới bắt đầu nói, Hiên Viên Hạo Dạ còn có chút cà lăm, nhưng sau đó càng nói lại càng lưu loát. Hắn chẳng làm sai gì cả, tại sao phải sợ, người sai là phụ hoàng, là Hiên Viên Hạo Thành, là bọn họ, cho nên hắn không việc gì phải sợ.
“Phải không? Ngươi thật sự không hiểu sao?” Tô Mộ Tịch dẫn theo Thư Băng đi vào, thỉnh an Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt, sau đó liếc mắt nhìn Đỗ Thanh và “Đỗ Chính Liên”. Hai người đứng lên dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố thị vệ, thị vệ vội rút đao, Tô Mộ Tịch đưa tay ngăn lại. Sau khi Đỗ Thanh và “Đỗ Chính Liên” đứng lên, Đỗ Thanh lui sang một bên, “Đỗ Chính Liên” vừa nhận lấy cồn của Thư Băng đưa cho, tẩy sạch thứ trên mặt, lộ ra khuôn mặt vô cùng xa lạ.
Hiên Viên Hạo Thành cố gắng tự trấn tĩnh, hắn không biết nữ nhân này, cho dù thật sự là Đỗ Chính Liên hắn cũng không biết. Đỗ Chính Tông ngồi bệt ra đất, thì ra là vậy, chẳng trách kế hoạch của bọn họ lại bị hoàng thượng biết rõ như vậy.
Tô Mộ Tịch nhìn vẻ mặt khó coi của Hiên Viên Hạo Dạ và Đỗ Chính Tông, cười lạnh lùng: “Có muốn biết Đỗ Chính Liên đang ở đâu không?” Nói xong cũng không đợi Hiên Viên Hạo Dạ và Đỗ Chính Tông trả lời, liền ra hiệu cho Thư Băng. Hôm nay, nàng muốn tất cả phải chấm dứt ở Long Tường cung này.
Không lâu sau, Đỗ Chính Liên bước vào, Tô Mộ Tịch ra hiệu cho thị vệ hai bên buông nàng ra, có xiềng xích huyền thiết không cần phải sợ Đỗ Chính Liên chạy thoát. Đỗ Chính Liên không hề thấy ai khác, chạy thẳng đến chỗ Đỗ Chính Tông và Hiên Viên Hạo Dạ: “Chuyện có thành công hay không? Dạ nhi được làm vua rồi đúng không? Ta có thể lập tức làm thái hậu rồi đúng không? Lâm Ánh Nguyệt đâu? Lâm Ánh Nguyệt và nghiệt tử của ả đã chết rồi sao? Giết bọn chúng đi, giết ngay bọn chúng đi…Giết bọn chúng…” Có lẽ Đỗ Chính Liên không điên, chỉ là không muốn tin sự thật bọn họ đã thất bại mà thôi.
Lúc Đỗ Chính Liên đến bên cạnh Hiên Viên Hạo Dạ, hắn bỗng nhiên đẩy nàng ta ra: “Ở đâu ra bà điên này vậy, bản hoàng tử không quen ngươi, tránh ra…” Hắn làm như vậy Đỗ Chính Liên cũng sẽ không tức giận, chính nàng nói, muốn làm hoàng thượng phải lục thân bất nhận không từ thủ đoạn nào mới được. Bây giờ hắn vẫn còn có cơ hội để hoàng thượng tín nhiệm hắn, thế nên không thể mất hết như vậy được, tuyệt đối không.
“Nhi tử, làm sao con có thể nói với nương như vậy? Con được làm hoàng đế rồi thì quên nương sao, nếu không có nương con làm sao có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế đó được?” Lúc này Đỗ Chính Liên thật sự đã điên rồi, nếu không làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Thật ra thì không, nàng không có được, người khác cũng đừng đụng đến, cho dù là con trai nàng cũng thế.
Mọi người xung quanh đều thờ ơ nhìn Đỗ Chính Liên và Hiên Viên Hạo Dạ diễn tuồng.
Lại qua một lát sau, Lãnh Kỳ Duệ và Thiển Vũ cùng nhau đi vào. Thiển Vũ nhìn thấy bộ mặt thật của Đỗ Chính Liên thì vẫn còn mơ màng một lúc, sau đó chợt nhận ra nàng là ai, áp chế hận ý trong lòng, hoàng thượng và Tịch nhi còn ở đây, không tới phiên nàng giết người. Lãnh Kỳ Duệ bình tĩnh hơn Thiển Vũ, lúc nhìn thấy Tô Mộ Tịch ở ngự thư phòng thì hắn đã biết Đỗ Chính Liên đã xong đời rồi, nàng hoàng toàn không phải là đối thủ của Tô Mộ Tịch. Nữ tử kia tuổi còn nhỏ, lại giống như phượng hoàng được trọng sinh trong biển lửa, thông minh, xinh đẹp, quyết đoán, sư mội không phải là đối thủ của nàng.
Được rồi, đã đến đủ rồi, người mặc kệ là xa cách bao lâu cũng phải trả, Đỗ Chính Liên, bây giờ là lúc ngươi phải trả.
Tô Mộ Tịch đứng ở trên đài cao, mặc dù không nhìn thấy rõ ràng tình huống của bốn cửa đông tây nam bắc, nhưng cũng đã đoán được kết quả ra sao, trên mặt khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng, quay đầu nói với Thư Băng: “Bọn họ cao hứng như vậy có phải là quá sớm hay không? Thư Băng, người của chúng ta đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Hoàng tử phi yên tâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của người. Cũng may là Thanh tiền bối trở về kịp thời, nếu không chúng ta thật sự không biết chính xác thời gian bọn chúng tiến công.” Thư Băng cười cười, trên mặt hoàn toàn là vẻ sùng bái Thiển Thanh.
Tô Mộ Tịch không trả lời, cái lão già Thiển Thanh kia, lúc nào cũng nói ta đây trở về đúng lúc. Nếu như hai đứa con của nàng xảy ra chuyện, nhất định sẽ nhốt hắn cả đời, hừ…Nghĩ đến hai đứa con, ánh mắt Tô Mộ Tịch đóng băng: “Thư Băng, thả tín hiệu, để người của chúng ta lập tức hành động.”
“Dạ.” Thư Băng lên tiếng trả lời, lập tức phóng tín hiệu trong tay ra.
Nhìn màu đỏ của tín hiệu được phóng lên, quân đội của Đỗ Chính Tông đều ngây ngốc tại chỗ, tình huống gì vậy? Rõ ràng là chỉ có một lần hành động thôi mà? Tín hiệu này là để bọn họ làm cái gì? Lúc bọn họ còn chưa phục hồi tinh thần, một làn khói trắng không biết từ nơi nào xông ra. Không lâu sau, đám người của Đỗ Chính Tông đều ngã xuống, người của Đỗ Chính Tông ở cửa Nam và cửa Bắc đều ngã xuống thành đoàn. Chỉ có Đỗ Chính Tông ở cửa Đông phát hiện thấy khói trắng dị thường, kịp thời cùng một vài đại tướng bưng kín miệng mũi, thế mới không bị ngã xuống.
Đợi khói trắng lan ra, người của hoàng thượng đã cầm đuốc bao vây đám người của Đỗ Chính Tông. Nhìn tình hình này, đối với kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của Đỗ Chính Tông, hắn biết rõ kế hoạch của bọn họ đã thất bại rồi. Dù thế nào hắn cũng không ngờ, hoàng thượng sẽ dùng thủ đoạn không quang minh như vậy để đối phó với bọn họ. Với hai mươi vạn quân của mình, cho dù Hiên Viên Hạo Thành lúc đi để lại một nửa binh lực, hoàng thượng cũng không làm gì được hắn.
Chủ yếu là, làm sao hoàng thượng lại có thể biết rõ hành động đêm nay của bọn hắn, Dạ nhi đâu rồi? Vì sao còn chưa xuất hiện? Ánh mắt Đỗ Chính Tông nhìn về phía “Đỗ Chính Liên” tràn đầy nghi ngờ, không phải Liên nhi nói đã đưa tin đến chỗ Dạ nhi rồi sao? Tất nhiên, lúc này “Đỗ Chính Liên sẽ không cho hắn câu trả lời.
Không lâu sau, binh lính vây quanh Đỗ Chính Tông nhường ra một lối đi, Hàn Gia đi ra rút kiếm chỉ vào Đỗ Chính Tông lên tiếng nói: “Đỗ Chính Tông, buông kiếm trong tay ngươi xuống đầu hàng, bản tướng sẽ cầu xin hoàng thượng cho ngươi được toàn thây. Nếu ngươi còn muốn phản kháng, hoàng thượng nhất định sẽ khiến người của Đỗ gia chết không có chỗ chôn.”
Trong mắt Đỗ Chính Tông không hề cam lòng không hề bình tĩnh, nhưng cũng không dám lấy toàn bộ tính mệnh của Đỗ gia để đánh cược. Nếu hắn đầu hàng, những người khác của Đỗ gia may ra sẽ không chết. “Loảng xoảng…cạch” một tiếng, Đỗ Chính Tông ném thanh kiếm trong tay. Phía sau Đỗ Chính Tông, Đỗ Thanh và “Đỗ Chính Liên” liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười ném thanh kiếm trong tay, bây giờ nhiệm vụ đã rất thuận lợi.
Không lâu sau, Hiên Viên Hạo Dạ vội vàng chạy ra, nhìn thấy tình cảnh này trong lòng chợt nguội lạnh. Hết rồi, tất cả đã hết rồi, hai mươi vạn đại quân trong tay cậu sao lại dễ dàng hạ gục như vậy? Thôi, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến việc này, phải làm thế nào mới có thể để bản thân không dính vào chuyện lần này. Chỉ cần “chứng minh” hắn không hề tham dự vào chuyện này phụ hoàng sẽ tha thứ cho hắn, phụ hoàng tin hắn thì hắn vẫn còn có thể kế thừa ngôi vị. Nghĩ nghĩ, Hiên Viên Hạo Dạ lên tiếng: “Cậu, sao người lại có thể ở đây?”
Đỗ Chính Tông không nói gì liếc nhìn Hiên Viên Hạo Dạ lập tức hiểu được cúi đầu. Đúng vậy, đương nhiên là phải tự bảo vệ mình trước, làm sao lại ngu ngốc nói ra chuyện này có liên quan tới hắn được. Các binh lính gần đó nghe được lời của Hiên Viên Hạo Dạ, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ khinh bỉ không dễ phát hiện, người như vậy lại muốn làm hoàng đế.
Đứng trên đài Vọng Nguyệt, khóe môi Tô Mộ Tịch hơi nhếch lên, Hiên Viên Hạo Dạ có nằm mơ thì toàn bộ cũng đều sụp đổ cả thôi! Hoàng đế, người như hắn làm sao có thể làm hoàng đế. Từ lúc trọng sinh đến bây giờ, chỉ có giờ khắc này, Tô Mộ Tịch mới không còn sợ gì nữa. Mọi thứ ở kiếp trước sẽ không tái diễn nữa, nàng có phu có tử, mà Hiên Viên Hạo Dạ cũng không thể làm vua được nữa, tất cả tất cả đều đã khác…
“Hoàng tử phi, hoàng tử phi…” Thư Băng hô lên, vẻ mặt có chút mơ hồ gọi Tô Mộ Tịch.
“Ừ…” Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần đáp.
“Thời gian cũng sắp đến, chúng ta đến Long Tường cung thôi!” Toàn bộ bên ngoài chắc đều đã nằm trong khống chế của hoàng thượng rồi. Trên mặt Thư Băng không nhịn được nở nụ cười, Đỗ Chính Tông rong ruổi sa trường nhất định sẽ không thể ngờ, hai mươi vạn đại quân tiến cung lại có thể thua bởi mê hương của một tiểu nữ tử.
“Ừ, đi thôi.” Nên tụ họp mọi người lại một chỗ, tất cả mọi chuyện cũng nên có một kết thúc.
Long Tường cung, Đỗ Chính Tông và những người có liên can, tất cả đều bị bắt giữ đứng trước mặt Hiên Viên Vinh Hi. Hiên Viên Vinh Hi nhìn Đỗ Chính Tông thật lâu, chậm rãi lên tiếng: “Đỗ Chính Tông, trẫm không ngờ, tiên hoàng đưa binh lực cho ngươi, ngươi lại dùng như vậy, ngươi cảm thấy ngươi xứng đáng với tiên hoàng sao?”
Đỗ Chính Tông ngẩng mặt, thấy sắc mặt hoàng thượng hồng hào nào có vẻ gì là bệnh tật đâu, trong lòng lập tức hiểu được. Bọn họ đều đã đi vào cái bẫy do hoàng thượng thiết lập ra, Hiên Viên Vinh Hi càng hỏi hắn lại càng á khẩu, hắn thật sự có lỗi với tiên hoàng, hắn đã từng thề với người.
Hiên Viên Hạo Dạ đứng một bên âm thầm sốt ruột, nếu như cữu cữu sụp đổ, hắn không thể dựa vào nữa. Hơn nữa, Đỗ Chính Tông là cữu cữu hắn, nếu không lên tiếng cầu xin phụ hoàng sẽ nghĩ sao? Nghĩ nhue vậy, Hiên Viên Hạo Dạ lấy dũng khí đứng trước điện lên tiếng xin xỏ: “Phụ hoàng, Đỗ tướng quân chỉ là nhất thời hồ đồ, người…”
Hiên Viên Hạo Dạ còn chưa nói xong, Hiên Viên Vinh Hi đã quét tất cả đồ trên ngự án xuống đất: “Nghiệt tử, tốt nhất là ngươi đừng lên tiếng, ngươi muốn làm gì tưởng trẫm không biết sao? Biết trẫm không chết, ngươi rất thất vọng phải không? Hừ…” Hiên Viên Vinh Hi nghi ngờ, Hiên Viên Hạo Dạ thật sự là con hắn sao? Tại sao có tâm địa ác độc như vậy? Mặc dù hắn không muốn truyền ngôi cho Hiên Viên Hạo Dạ, nhưng chuyện của Hiên Viên Hạo Dạ hắn cũng đã an bày xong. Dự định sẽ cấp cho Hiên Viên Hạo Dạ một thái ấp tốt nhất, nhưng sẽ hạ một đạo thánh chỉ, chỉ cẩn nó không mưu phản, cả đời nó nhất định sẽ dược sống an ổn vô lo. Nhưng nghiệt tử này, nó lại dám cấu kết với người khác hạ độc cha nó, hắn là phụ thân của nó mà…
“Phụ hoàng…Dạ nhi…Dạ nhi không hiểu phụ hoàng đang nói gì hết? Biết phụ hoàng bị bệnh, mặc dù Dạ nhi ở Tử Kim cung nhưng ngày đêm nhi thần đều cầu nguyện, hy vọng phụ hoàng bình an vô sự.” Vừa mới bắt đầu nói, Hiên Viên Hạo Dạ còn có chút cà lăm, nhưng sau đó càng nói lại càng lưu loát. Hắn chẳng làm sai gì cả, tại sao phải sợ, người sai là phụ hoàng, là Hiên Viên Hạo Thành, là bọn họ, cho nên hắn không việc gì phải sợ.
“Phải không? Ngươi thật sự không hiểu sao?” Tô Mộ Tịch dẫn theo Thư Băng đi vào, thỉnh an Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt, sau đó liếc mắt nhìn Đỗ Thanh và “Đỗ Chính Liên”. Hai người đứng lên dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố thị vệ, thị vệ vội rút đao, Tô Mộ Tịch đưa tay ngăn lại. Sau khi Đỗ Thanh và “Đỗ Chính Liên” đứng lên, Đỗ Thanh lui sang một bên, “Đỗ Chính Liên” vừa nhận lấy cồn của Thư Băng đưa cho, tẩy sạch thứ trên mặt, lộ ra khuôn mặt vô cùng xa lạ.
Hiên Viên Hạo Thành cố gắng tự trấn tĩnh, hắn không biết nữ nhân này, cho dù thật sự là Đỗ Chính Liên hắn cũng không biết. Đỗ Chính Tông ngồi bệt ra đất, thì ra là vậy, chẳng trách kế hoạch của bọn họ lại bị hoàng thượng biết rõ như vậy.
Tô Mộ Tịch nhìn vẻ mặt khó coi của Hiên Viên Hạo Dạ và Đỗ Chính Tông, cười lạnh lùng: “Có muốn biết Đỗ Chính Liên đang ở đâu không?” Nói xong cũng không đợi Hiên Viên Hạo Dạ và Đỗ Chính Tông trả lời, liền ra hiệu cho Thư Băng. Hôm nay, nàng muốn tất cả phải chấm dứt ở Long Tường cung này.
Không lâu sau, Đỗ Chính Liên bước vào, Tô Mộ Tịch ra hiệu cho thị vệ hai bên buông nàng ra, có xiềng xích huyền thiết không cần phải sợ Đỗ Chính Liên chạy thoát. Đỗ Chính Liên không hề thấy ai khác, chạy thẳng đến chỗ Đỗ Chính Tông và Hiên Viên Hạo Dạ: “Chuyện có thành công hay không? Dạ nhi được làm vua rồi đúng không? Ta có thể lập tức làm thái hậu rồi đúng không? Lâm Ánh Nguyệt đâu? Lâm Ánh Nguyệt và nghiệt tử của ả đã chết rồi sao? Giết bọn chúng đi, giết ngay bọn chúng đi…Giết bọn chúng…” Có lẽ Đỗ Chính Liên không điên, chỉ là không muốn tin sự thật bọn họ đã thất bại mà thôi.
Lúc Đỗ Chính Liên đến bên cạnh Hiên Viên Hạo Dạ, hắn bỗng nhiên đẩy nàng ta ra: “Ở đâu ra bà điên này vậy, bản hoàng tử không quen ngươi, tránh ra…” Hắn làm như vậy Đỗ Chính Liên cũng sẽ không tức giận, chính nàng nói, muốn làm hoàng thượng phải lục thân bất nhận không từ thủ đoạn nào mới được. Bây giờ hắn vẫn còn có cơ hội để hoàng thượng tín nhiệm hắn, thế nên không thể mất hết như vậy được, tuyệt đối không.
“Nhi tử, làm sao con có thể nói với nương như vậy? Con được làm hoàng đế rồi thì quên nương sao, nếu không có nương con làm sao có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế đó được?” Lúc này Đỗ Chính Liên thật sự đã điên rồi, nếu không làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Thật ra thì không, nàng không có được, người khác cũng đừng đụng đến, cho dù là con trai nàng cũng thế.
Mọi người xung quanh đều thờ ơ nhìn Đỗ Chính Liên và Hiên Viên Hạo Dạ diễn tuồng.
Lại qua một lát sau, Lãnh Kỳ Duệ và Thiển Vũ cùng nhau đi vào. Thiển Vũ nhìn thấy bộ mặt thật của Đỗ Chính Liên thì vẫn còn mơ màng một lúc, sau đó chợt nhận ra nàng là ai, áp chế hận ý trong lòng, hoàng thượng và Tịch nhi còn ở đây, không tới phiên nàng giết người. Lãnh Kỳ Duệ bình tĩnh hơn Thiển Vũ, lúc nhìn thấy Tô Mộ Tịch ở ngự thư phòng thì hắn đã biết Đỗ Chính Liên đã xong đời rồi, nàng hoàng toàn không phải là đối thủ của Tô Mộ Tịch. Nữ tử kia tuổi còn nhỏ, lại giống như phượng hoàng được trọng sinh trong biển lửa, thông minh, xinh đẹp, quyết đoán, sư mội không phải là đối thủ của nàng.
Được rồi, đã đến đủ rồi, người mặc kệ là xa cách bao lâu cũng phải trả, Đỗ Chính Liên, bây giờ là lúc ngươi phải trả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.