Chương 89
Phượng Vân
04/08/2015
Thần Hi cung, Tô Mộ Tịch đang cầm khăn lau mặt cho Hiên Viên Hạo Thành vừa thấy Lưu thái y bắt mạch xong thì vội hỏi: “ Lưu thái y, thân thể Thành hoàng tử thế nào? Khi nào thì hắn tỉnh dậy? Hắn không bị thương nhưng sao tự dưng lại bất tỉnh?”
Lưu thái y giật mình một chút rồi bình tĩnh trả lời: “ Hoàng tử phi đừng nóng vội, thân thể Thành hoàng tử không đáng ngại, còn khi nào người tỉnh thì vi thần…..Vi thần cũng không biết…….” Nói xong, Lưu thái y lấy tay lau lau mồ hôi trên trán. Hắn hành nghề y đã mấy chục năm, mặc dù y thuật không được coi là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng có thể coi là một đại phu giỏi. Lần đầu tiên, Lưu thái y hoài nghi y thuật của mình vì hắn hoàn toàn không nhìn ra được tình trạng thân thể của Thành hoàng tử.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Tô Mộ Tịch mệt mỏi vuốt trán: “ Thôi ngươi lui xuống đi.” Có lẽ một lát nữa Hạo Thành sẽ tỉnh thôi. Nhưng ngày hôm sau Hiên Viên Hạo Thành vẫn nằm lẳng lặng trên giường không mở mắt, Tô Mộ Tịch càng lo lắng hơn.
Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt cũng đã không ngủ một đêm, sáng sớm liền đến Thần Hi cung. Biết Hiên Viên Hạo Thành chưa tỉnh, trong lòng lo lắng không thôi, rốt cuộc Thành nhi bị sao vậy? Vì sao lại bị ngất? Hiên Viên Vinh Hi trầm mặc một lát lên tiếng: “ Người đâu, sai người đi dán cáo thị cả nước, nhất định phải tìm bằng được quốc sư cho trẫm.” Hiên Viên Vinh Hi vừa nói xong thì một bóng dáng từ cửa đi vào, vẻ mặt đầy ý cười: “ Ôi, là ai muốn tìm lão quốc sư ta đây?”
Mọi người nhìn đi, không phải quốc sư vô lương tâm của chúng ta thì còn có thể là ai? Hiên Viên Vinh Hi đi nhanh đến trước mặt quốc sư: “ Quốc sư, mau giúp trẫm xem, vì sao Thành nhi lại như vậy? Thảo dược hắn ăn vào sẽ để lại hậu quả gì? Vì sao vẫn hôn mê còn chưa tỉnh? Tóm lại khi nào thì hắn tỉnh lại?”
Tô Mộ Tịch ngẩng đầu hỏi: “ Phụ hoàng, cái gì mà ăn vào thảo dược sẽ để lại hiệu quả gì? Vậy là ý gì? Hạo Thành đã ăn thảo dược gì sao?” Vì sao nàng lại không biết Hạo Thành đã ăn thảo dược gì đó? Chẳng lẽ có liên quan đến việc Hạo Thành trở nên thông minh hơn?
Quốc sư e sợ thiên hạ còn không đủ loạn liền lên tiếng: “ Tiểu oa nhi, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Ngốc tử này vì ngươi mà ăn thảo dược để tài giỏi hơn nên hiện tại mới biến thành dạng này. Đáng thương, đáng thương a, sẽ phải nằm cả đời trên giường.” Nói xong còn cố ý tỏ vẻ khổ sở vuốt vuốt râu.
“Cái gì?” Ba người bên cạnh đồng loạt lên tiếng, chỉ có Tô Mộ Tịch nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nằm trên giường cả đời…………..Nằm trên giường cả đời……..Không đâu………Ngày mai………….Nhất định ngày mai Hạo Thành sẽ tỉnh……….Nhất định sẽ tỉnh…….Chàng đã hứa là sẽ đi tìm Minh Nguyệt với ta………Ngày mai………….Ngày mai Hạo Thành sẽ tỉnh rồi đi tìm Minh Nguyệt với ta…………Hắn sẽ không nằm trên giường cả đời………Ngươi gạt ta……..” Hạo Thành rất hay náo loạn, sao có thể nằm trên giường cả đời?
“Ôi, hắn ngốc như vậy, không phải ngươi vẫn luôn ghét ngốc tử này? Tiểu oa nhi, không bằng ngươi tìm người tốt hơn mà lấy đi?” Không để ý đến sắc mặt Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt ngày càng đen, quốc sư đại nhân vẫn tiếp tục nói.
Rõ ràng Tô Mộ Tịch không để ý đến lời nói của quốc sư nhưng vẫn theo thói quen lẩm bẩm: “ Không cần, không cần……..Dù Hạo Thành có làm sao đi nữa………Ta đều ở bên cạnh hắn……….Ta là thê tử của Hạo Thành……….Mãi mãi là thê tử duy nhất mà Hạo Thành yêu…….”
Nghe xong lời này, hai mắt quốc sư sáng lên, nói với Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt: “ Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, nếu hai người muốn ta cứu con trai bảo bối của hai người thì hai người hãy rời khỏi đây đi, lão nhân muốn làm phép cứu con của hai người.” Nói xong, quốc sư còn lắc lắc tay rồi nhảy nhảy mấy cái. Sắc mặt Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyêt xanh mét, nhưng biết rõ lão nhân này có cách nên đành phải rời đi. Trong lòng Hiên Viên Vinh Hi thầm nghĩ, chờ Thành nhi tỉnh, nhất định phải sai người cắt phăng râu của lão.
Sau khi Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt rời đi, ánh mắt quốc sư đại nhân chợt lóe rồi cười nói: “ Tiểu oa nhi, ngươi mau hoàn hồn đi. Lời ta nói vừa nãy là gạt ngươi thôi, chỉ ăn có một cây thảo dược thì sao có thể nằm cả đời, ta còn có cách để chữa.” Vẻ mặt quốc sư khi nói những lời này rất đáng đánh đòn. Đáng tiếc là Tô Mộ Tịch không chú ý đến điểm này, nghe xong lời của quốc sư thì lập tức ngẩng đầu: “ Vậy khi nào chàng sẽ tỉnh? Làm thế nào thì chàng mới tỉnh được?”
Trong mắt quốc sư hiện lên một tia sáng, lên tiếng nói: “ Cần phải có tấm lòng của nữ tử yêu hắn nhất, ngươi có bằng lòng bỏ ra hay không?” Tiểu tử ngốc này đã vì tiểu oa nhi này mà mất đi rất nhiều thứ, cần phải thử thách nàng một chút để xem nàng có xứng đáng với những gì tiểu tử kia đã bỏ ra không? Không biết tiểu oa nhi này có thể bỏ ra bao nhiêu vì tiểu tử ngốc kia? Kiếp trước, duyên phận của hai người là nghiệt duyên. Kiếp này, hi vọng đúng như lời nói của tiểu oa nhi, hai người sẽ có kết quả hạnh phúc.
“ Được” Tô Mộ Tịch không chút do dự mà lên tiếng. Nói xong, ngay cả bản thân nàng cũng kinh ngạc, lập tức nhìn về phía giường rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. Cũng vậy thôi, mạng của nàng đã sớm không còn, có thể sống lại một lần nữa mà dùng mạng mình để cứu Hạo Thành thì sao không làm?
Lời nói của Tô Mộ Tịch khiến quốc sư vừa lòng gật gật đầu: “ Tốt lắm, không uổng công tiểu tử này vì ngươi trả giá nhiều như vậy. Ngươi nghĩ thử xem, ngươi có thể sống lại là do ông trời thương cảm sao? Kiếp trước khi ngươi vào cung, ngươi thầm oán hận huynh trưởng và cha mẹ ngươi, không trung thành với phu quân của ngươi, không có cống hiến gì cho triều đình Hiên Viên. Có thể nói kiếp trước ngươi là một người bất trung bất nghĩa bất hiếu thì ông trời sao có hậu đãi ngươi như vậy, cho ngươi sống lại? Ngươi có thể sống lại cũng do tiểu tử này cầu xin cho ngươi. Tiểu oa nhi, ngươi có muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó không? Cũng là lúc linh hồn ngươi đã biến mất?”
Tô Mộ Tịch không nói gì, trong mắt tràn đầy khó hiểu, nghe câu cuối cùng của quốc sư thì nhẹ nhàng gật đầu. Nàng cũng rất muốn biết khi linh hồn nàng biến mất, Hạo Thành và nhị ca đã xảy ra chuyện gì? Mà nàng, vì sao có cơ hội sống lại lúc sáu tuổi? Tất cả chuyện này có liên quan gì đến Hạo Thành?
Quốc sư sờ sờ bộ râu của mình chậm rãi nói: “ Kiếp trước……”
Hiên Viên Hạo Thành bị giáng làm thứ dân, cầm bài bị của Lâm Ánh Nguyệt và Tô Mộ Tịch ăn xin ở trên đường cái của Hoàng thành. Không còn ai là lá chắn cho hắn nên mỗi ngày có rất nhiều người đến chế nhạo Hiên Viên Hạo Thành. Cứ như vậy qua hai năm, những chuyện này Tô Mộ Tịch nhìn thấy hết.
Sau khi linh hồn biến mất không còn ý thức thì cũng không thấy quốc sư xuất hiện, mà triều đình Hiên Viên đã dần thay đổi. Hai năm này, Hiên Viên Hạo Dạ cho rằng mình đã an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, liền không kiêng nể gì lập Đỗ Chính Liên lên làm thái hậu, một nhà Đỗ thị thì quyền thế ngập trời không ai sánh bằng. Mà Đỗ Chính Liên không cam lòng làm một thái hậu an phận sống trong cung, sau khi đã công khai mình là mẹ đẻ của Hiên Viên Hạo Dạ cũng chính là người giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế liền ở phía sau giật dây muốn cùng Hiên Viên Hạo Dạ xử lí tấu chương. Sau khi Đỗ Chính Liên buông rèm chấp chính, phần lớn mọi chuyện trong triều đều do nàng làm chủ, mà Hiên Viên Hạo Dạ không nghe lời thì sẽ bị bắt ép phải chết.
Mà sau khi Tô Mộ Tịch chết thì Hiên Viên Hạo Dạ mới biết mình yêu nàng, còn Đỗ Chính Liên đã sớm biết nhưng không vạch trần. Từ khi Đỗ Chính Liên làm thái hậu rồi buông rèm chấp chính liền sai người ở Ảnh môn đi tìm những nữ tử có khí chất rồi cho dịch dung thành bộ dáng của Tô Mộ Tịch. Còn Hiên Viên Hạo Dạ tự cho là mình thâm tình, liền vì nữ tử đó mà mỗi ngày ca múa tiệc tùng bỏ bê triều chính.
Có thể nói Đỗ Chính Liên không tốn chút công sức nào đã nắm toàn quyền cai quản trong tay, còn hậu cung thì bị quý phi nương nương Tô Mộ Tuyết chi phối, nếu có một nữ tử nào mang thai thì chỉ có một con đường đó là chết. Bốn năm sau, trong hậu cung ngoại trừ Tô Mộ Tuyết sinh hạ một “ hoàng tử” ( không phải hoàng tử) thì tất cả các phi tần khác đều không hề có con. Lúc Hiên Viên Hạo Thành vừa lên ngôi hoàng đế đã bị Đỗ Chính Liên hạ thuốc tuyệt tự, nguyên nhân rất đơn giản, bởi bì trên người Hiên Viên Hạo Dạ cũng chảy dòng máu của Hiên Viên Vinh Hi mà nàng hận tất cả những gì liên quan đến Hiên Viên Vinh Hi, những gì có liên quan đến Hiên Viên Vinh Hi thì nàng đều muốn hủy diệt……
Mà dân chúng triều đình Hiên Viên lầm than, ở những nơi xảy ra thiên tai, Đỗ Chính Liên lại không hạ lệnh nghỉ ngơi lấy lại sức, mà lại hạ lệnh muốn binh lính triều đình Hiên Viên tiếp tục chinh chiến, tự cho là bản thân mình có khả năng thống nhất thiên hạ.Cuối cùng, Duyệt quốc liên minh với Mạc quốc tiến đánh triều đình Hiên Viên, rất nhanh triều đình Hiên Viên đã mất đi một nửa giang sơn.
Mà sau khi quốc sư đại nhân tỉnh lại nhìn thấy cảnh hoang tàn của triều đình Hiên Viên. Trong lòng hoảng hốt, hắn không thành tiên thì cũng muốn thay nàng bảo vệ hoàng triều, khi nào thì đã biến thành như vậy? Rất nhanh hắn đã tìm được Hiên Viên Hạo Thành, không quản nghịch thiên cải mệnh giúp Hiên Viên Hạo Thành khôi phục trí lực. Nghịch thiên cải mệnh là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi vì sau đó quốc sư không biết sẽ để lại hậu quả gì? Mà lúc ấy hắn chỉ có thể làm như vậy, bởi vì Hiên Viên Hạo Thành là huyết mạch duy nhất mà nữ nhân hắn yêu lưu lại có thể khôi phục được triều đình Hiên Viên.
Những người có huyết mạch hoàng thất đều bị Đỗ Chính Liên lấy đủ loại lý do giết chết, mà huyết mạch Hiên Viên Vinh Hôn lưu lại quá nhỏ, không thể gánh vác trọng trách lớn như vậy.
Sau khi Hiên Viên Hạo Thành khôi phục trí lực lại nhìn thấy sự đổ nát của triều đình Hiên Viên. Giang sơn phụ hoàng hắn dùng cả đời để bảo vệ biến thành như vậy, hắn nghẹn ngào khóc lớn, khóc xong, hắn bắt tay với Quân Mạc Ly, người nắm trong tay một nửa binh quyền của triều đình Hiên Viên đã sớm muốn đối phó với Đỗ Chính Liên và Hiên Viên Hạo Dạ. Lại tìm được Tô Thanh Hiệp và Tô Hoành Xán suy sụp sắp chết. Nhóm người kết hợp với mấy đại thần trong triều đã sớm bất mãn với việc Đỗ Chính Liên chấp chính, thấy Hiên Viên Hạo Thành đã không còn bộ dáng ngây ngốc thì dốc toàn lực hỗ trợ.
Hiên Viên Hạo Thành dùng một tháng để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sau khi lên ngôi, Đỗ Chính Liên bị thiên đao vạn quả mà chết, Tô Mộ Tuyết và Cận Băng Tâm nhận hình phạt treo cổ, “ hoàng tử” mà Tô Mộ Tuyết sinh hạ thì được đưa cho một nông phu không có con nuôi dưỡng. Hiên Viên Hạo Dạ thì bị Hiên Viên Hạo Thành vây hãm ở một nơi vắng vẻ trong cung, toàn bộ tài sản nhà Đỗ thị bị tịch thu và tru di cả nhà không chừa một ai.
Hiên Viên Hạo Thành dùng một năm để dẹp yên phản loạn. Mà Quân Mạc Ly thì chết trên chiến trường, thực ra cái chết của hắn là do Hiên Viên Hạo Thành sắp đặt. Hiên Viên Hạo Thành biết nếu để người này sống thì tương lai triều đình Hiên Viên có thể lâm vào chiến loạn, chi bằng để hắn chết thì mọi chuyện đều yên ổn. Sau khi kết thúc chiến tranh, Hiên Viên Hạo Thành dùng thời gian năm năm để dân chúng triều đình Hiên Viên nghỉ ngơi lấy lại sức. Lại thêm năm năm nữa, làm cho triều đình Hiên Viên phát triển thịnh vượng, là một thời kì hoàng kim, năm nào các quốc gia xung quanh cũng tiến cống, không dám có ý định động vào triều đình Hiên Viên.
Rõ ràng chỉ mới mười mấy năm, Hiên Viên Hạo Thành mới hơn ba mươi tuổi mà trông không khác gì người đã bốn mươi. Mà trong mười năm này, hậu cung của Hiên Viên Hạo Thành không có một phi tần nào, mà các công chúa quốc gia khác đưa tới cũng bị ban thưởng cho các đại thần khác. Đêm dài yên tĩnh, Hiên Viên Hạo Thành ngồi ở bàn đu dây của Thần Hi cung. Thân ảnh của hắn nhìn thật cô đơn, toàn bộ Thần Hi cung đèn đuốc sáng trưng, Hiên Viên Hạo Thành lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Mà quốc sư cũng âm thầm lo lắng, dưới gối Hiên Viên Hạo Thành vẫn không có con kế vị. Thế này không được, quốc sư quyết định đến Thần Hi cung một chuyến, vừa thấy bộ dáng lúc này của Hiên Viên Hạo Thành thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Tiểu tử ngốc, ngươi xem bộ dáng hiện giờ của ngươi đi? Có chỗ nào giống vua của một nước không.” Thấy Hiên Viên Hạo Thành vẫn không để ý đến hắn liền đưa ra một đống bức tranh: “ Đây là những nữ nhân ta tìm được khắp cả nước, ngươi nhìn xem rồi chọn một người đi, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nên sinh một đứa con trai đi!”
Hiên Viên Hạo Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã không còn sự ngây ngô lúc trước mà đã thành một nam nhân chính chắn, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm quốc sư, nhẹ nhàng hỏi: “ Quốc sư gia gia, ngươi từng yêu ai chưa?”
Động tác trên tay quốc sư dừng một chút nhưng không nói gì. Nhưng cũng không phủ nhận, tình yêu của hắn là đau khổ, cho đi mà không có khả năng được đáp lại, cho nên hắn lựa chọn im lặng. Vì nàng mà bảo vệ con cháu của nàng và nam nhân khác, vì nàng mà trông coi giang sơn của nam nhân mà nàng yêu. Cho dù người nàng yêu không tốt.
Nàng chưa từng nghĩ tới hắn, cho dù như vậy hắn cũng không oán không hối hận. Lập tức quốc sư hiểu rõ rồi, Hiên Viên Hạo Thành cũng giống hắn, rất ngốc, cho dù không được người mình yêu đáp lại nhưng vẫn vì nàng mà làm mọi thứ.
Thấy quốc sư trầm mặc, Hiên Viên Hạo Thành tiếp tục nói: “ Quốc sư gia gia, mười mấy năm này ta đã làm cho triều đình Hiên Viên trở nên giàu có hùng mạnh, sau này để cho con của hoàng thúc tiếp quản đi! Có phải trách nhiệm của ta đã xong rồi đúng không? Ta thật sự muốn từ bỏ, nếu không ta sẽ không đuổi kịp Tịch nhi thì sao? Nàng đã đầu thai rồi sao? Đến lúc đó ta chậm mười mấy năm so với Tịch nhi, Tịch nhi đã thành một bà lão thì sao? Ta không ngại cưới nàng, nhưng ta sợ Tịch nhi sẽ để ý, không chịu gả cho ta thì biết làm sao? Nếu không, Tịch nhi là nam còn ta là nữ thì thật là tốt, ta có nhỏ hơn nàng mười mấy tuổi cũng không sao……….” Giọng nói của Hiên Viên Hạo Thành rất hờ hững, chỉ khi nhắc đến Tô Mộ Tịch mới mang theo tình cảm khó nói.
Đáng lẽ quốc sư nên nổi giận nhưng nhìn thấy hơi nước trong mắt Hiên Viên Hạo Thành thì một câu cũng không thể nói. Hai người im lặng thật lâu, quốc sư mới chậm rãi mở miệng: “ Trên núi Thiên Lôi, thông qua khảo nghiệm sinh tử, bắt được vòng thời gian, ngươi chỉ có một cơ hội. Hi vọng ngươi có thể thông qua.” Quốc sư tuy nói như vậy nhưng hắn biết Hiên Viên Hạo Thành không có khả năng thành công, ít nhất hắn đã không thành công. Năm ấy, nếu hắn gặp nàng trước thì sẽ thế nào? Có phải mọi chuyện sẽ không giống ngày hôm nay, người nàng yêu sẽ là mình? Cho nên hắn đến núi Thiên Lôi, nhưng lúc hắn bị lửa địa ngục thiêu đốt, thống khổ này, cho dù hắn đã khổ luyện mấy trăm năm tiên thuật đều không chịu đựng được. Chứ đừng nói đến một phàm nhân như Hiên Viên Hạo Thành, sao hắn có thể chịu được?
Hiên Viên Hạo Thành nghe xong lời nói của quốc sư liền sai người tìm vị trí của núi Thiên Lôi, sau khi để lại thánh chỉ an bài tốt mọi chuyện của triều đình thì hắn tự mình đến nơi ấy.
Mấy tháng sau, ngoại trừ quốc sư, tất cả đều về tới vương triều Hiên Viên Vinh Hi đế năm mười hai, hết thảy cũng chỉ có một mình quốc sư biết chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng dậy sóng, một tiểu tử ngốc, một phàm nhân làm sao có thể thông qua tầng tầng thử thách như vậy? Có thể bắt được vòng thời gian chứ? Muốn do thám, nhưng phát hiện năng lực của mình không còn đến phân nửa. Lập tức, hắn đã biết chuyện gì xảy ra? Trừng phạt vì đã nghịch thiên cải mệnh, hơn nữa tuổi thọ của hắn cũng không phải vạn thọ vô cương (sống lâu muôn tuổi), vẫn có thời hạn, nhưng cũng được, đối với phàm nhân thì mạng hắn vẫn còn rất dài.
Quốc sư nói xong tất cả mọi chuyện thì thở dài: “ Tiểu oa nhi, ngươi nói xem có phải tiểu tử này hết thuốc chữa rồi không? Bắt được vòng thời gian, ta không làm được mà hắn lại có thể thành công.”
Trên mặt Tô Mộ Tịch toàn nước mắt: “ Hắn……Hắn……….” Tô Mộ Tịch muốn nói thêm mà không thể phát ra từ nào. Nàng vẫn luôn nghĩ do ông trời thương xót mình, lại không nghĩ tất cả mọi thứ đều do Hạo Thành thiên tân vạn khổ đổi lấy. Nếu, nếu tấm lòng của nàng có thể đổi lấy mạng sống của hắn? Tô Mộ Tịch lau khô nước mắt trên mặt: “ Quốc sư, nếu thật lòng có thể cứu Hạo Thành thì ngươi bắt đầu đi! Ta sẽ hoàn toàn phối hợp.”
Quốc sư vỗ vỗ đầu Tô Mộ Tịch: “ Tiểu oa nhi yên tâm đi! Hạo Thành không có việc gì, hồng thảo hắn ăn vào có thể khôi phục trí lực một năm, hắn cũng chỉ ngủ một năm, hết một năm hắn sẽ tỉnh, ngươi không cần lo lắng.”
“ Thật sao?” Tô Mộ Tịch sợ mình nghe lầm, không xác định hỏi lại lần nữa.
“ Thật, lão nhân ta lừa gạt ngươi lần nào chưa?” Vẻ mặt quốc sư như nhìn rõ tất cả mọi chuyện.
“ Quốc sư, còn ngươi?” Tô Mộ Tịch muốn hỏi, sao quốc sư có thể sống lâu như thế?
“ Ta không có chuyện gì, dương thọ hết thì sẽ được làm thần tiên trên trời, ngươi không biết ta là người duy nhất trên đời có tiên pháp sao, hắc hắc……Lão nhân ta rất lợi hại. Rất sùng bái ta đúng không……..” Quốc sư nói xong còn tự mình phụ họa gật đầu mấy cái. Thật ra hắn nói vậy cho thoải mái thôi, hắn không giống phàm nhân, nhưng hắn chỉ có một con đường, hồn phi phách tán……..Thôi, không nghĩ đến vấn đề này nữa, dù sao hắn vẫn còn có thể sống được mấy trăm năm, có gắng kiếm thêm chút tiền vậy…..
Tô Mộ Tịch nở nụ cười thản nhiên, cũng không vạch trần lời nói dối của quốc sư. Lại nhớ đến lời nói của Hiên Viên Hạo Thành, có lẽ quốc sư biết Minh Nguyệt ở nơi nào, không đợi nàng mở miệng quốc sư đã nói: “ Tiểu oa nhi, có phải ngươi muốn hỏi ta về con gái Minh Nguyệt của ngươi không? Ta nói luôn cho ngươi biết! Ít nhất mười tám năm sau thì nữ nhi bảo bối của ngươi mới trở về, nàng cũng trải qua chuyện giống ngươi mới tìm được người thực sự yêu mình, đến lúc đó nàng sẽ tự trở về. Hơn nữa, đời này ngươi sẽ chỉ có một đứa con gái là nàng. Bây giờ tong bụng ngươi có hai hài tử, một văn một võ, sẽ phụ tá Minh Nhật tạo ra một triều đình huy hoàng.”
Tô Mộ Tịch giật mình hỏi: “ Ngươi nói con gái ta cũng sẽ chịu nhiều đau khổ. Không, không đâu, Hạo Thành tỉnh rồi sẽ nhờ các tiểu động vật đi tìm nàng, sẽ không để nàng phải chịu đau khổ…….”
Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của quốc sư, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn từ xa tuyền đến: “ Đó là vận mệnh của con bé, không thể thay đổi được, cho dù tiểu tử ngốc kia tỉnh lại cũng vậy thôi, những động vật nhỏ ấy cũng sẽ không nói, lão nhân không gạt người. Nếu không tin thì ngươi đợi một năm sau xem có phải lão nhân nói dối hay không.”
Lời nói của quốc sư kiên định như vậy khiến trong lòng Tô Mộ Tịch đau đớn, chẳng lẽ như thế thật sao? Con gái của nàng cũng sẽ giống nàng, trải qua đau khổ mới có thể gặp được người thực sự yêu mình? Chẳng lẽ nàng không thể làm gì sao? Tô Mộ Tịch sờ sờ bụng mình, nàng lại mang thai rồi?
Lau người cho Hiên Viên Hạo Thành xong rồi Tô Mộ Tịch nằm ngủ bên cạnh hắn. Mười ngón tay đan chặt nhau, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng Tô Mộ Tịch bình tĩnh hơn nhiều. Không lâu sau, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, nàng mơ hồ thấy một đôi vợ chồng ôm con gái bảo bối vào lòng, ba đứa con khác thì đứng bên cạnh. Đáng tiếc nàng nhìn không rõ mặt bọn họ.
Ngày hôm sau khi Tô Mộ Tịch tỉnh lại thì thấy Hiên Viên Hạo Thành vẫn ngủ. Tô Mộ Tịch đến thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, nói lại lời nói của quốc sư ngày hôm qua để hai người yên tâm. Trở lại Thần Hi cung rồi sai Hoa Ngữ gọi Thư Minh đến, để toàn bộ ám vệ đi tìm Minh Nguyệt.
Chín tháng sau, vẫn không tìm được Minh Nguyệt. Sau khi Lưu thái y bắt mạch phát hiện Tô Mộ Tịch lại mang thai song sinh thì hoàng thượng và hoàng hậu nương nương rất vui. Mà lúc này Minh Nhật cũng đã biết nói, biết đi, đứng ở bên giường kêu: “ Phụ thân……Phụ thân……”
Tô Mộ Tịch yêu thương sờ sờ đầu Hiên Viên Minh Nhật: “ Minh Nhật, nếu muội muội con cũng có ở đây thì thật tốt. Con nha, trong tương lai không những phải trở thành một vị hoàng đế tốt mà còn phải cố gắng tìm được muội muội con.”
Minh Nhật mở to mắt nhìn Tô Mộ Tịch, bi bô nói: “ Nương, muội muội………..Muội muội………” Nói xong liền nở nụ cười rất đáng yêu. Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Hiên Viên Minh Nhật, rất muốn ôm hắn vào lòng nhưng nhìn bụng mình lại thôi.
Không lâu sau, Tô Mộ Tịch thuận lợi sinh hạ hai bé trai, ca ca gọi là Hiên Viên Minh Văn, đệ đệ gọi là Hiên Viên Minh Võ.
Lại qua một thời gian, Tô Mộ Tịch và ba con ở trong Thần Hi cung, Minh Nhật đứng ở bên cạnh nôi của hai đệ đệ, nhẹ nhàng đưa tay chọc chọc người hai đệ đệ. Chọc đến khi hai đệ đệ khóc mới thôi, Tô Mộ Tịch nói thế nào cũng không nghe. Trong tiếng nói của Tô Mộ Tịch, tiếng cười của Minh Nhật, và tiếng khóc của hai con trai, Hiên Viên Hạo Thành chậm rãi mở mắt, suy yếu kêu: “ Tịch nhi…..”
Tô Mộ Tịch còn cho rằng mình nghe lầm, quay đầu nhìn lại người đang nằm trên giường sau đó trợn to mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành, lập tức nước mắt chảy ra, Hạo Thành tỉnh rồi…….
Một lúc sau, Tô Mộ Tịch mới thu hồi tâm tình kích động bế hai con trai đến bên người Hiên Viên Hạo Thành: “ Hạo Thành, đây là con trai chàng, nhìn hai con đi! Ca ca gọi là Hiên Viên Minh Văn, đệ đệ gọi là Hiên Viên Minh Võ.”
Hiên Viên Hạo Thành nhìn chằm chằm hai bé thật lâu rồi vô tội sờ sờ đầu nói: “ Tịch nhi, khi nào thì Thành nhi có hai đứa con trai, vì sao Thành nhi lại không hề biết?”
Tô Mộ Tịch trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành, mắng: “ Hiên Viên Hạo Thành, sao chàng dám nói những lời đó, ta hận chàng chết đi được!” Nói xong, Tô Mộ Tịch ôm Minh Nhật rời đi, để lại Hiên Viên Hạo Thành với vẻ mặt khó hiểu và hai con trai bị phụ thân ghét bỏ.
Hiên Viên Hạo Thành nhìn hai con khóc đến mặt mũi đỏ bừng, có lẽ do huyết mạch tương liên đi! Rất tự nhiên ôm một bé, rồi cười ngây ngô, hắn lại có thêm hai con trai, tốt quá…….
Tô Mộ Tịch ôm con đứng ngoài cửa, sao nàng có thể bỏ đi được, vất vả lắm Hạo Thành mới tỉnh. Nhìn Hiên Viên Hạo Thành ôm con, Tô Mộ Tịch cười cười, ôm tiểu Minh Nhật đi vào: “ Ngốc tử, lần sau còn dám nói như thế, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng.”
Hiên Viên Hạo Thành cười ngây ngô với Tô Mộ Tịch: “ Tịch nhi, Thành nhi sẽ không bao giờ nói như thế nữa. Nàng xem này, con của chúng ta thật đáng yêu.” Hắn biết Tịch nhi tốt với hắn nhất.
Hiên Viên Minh Nhật chập chững đi đến bên người Hiên Viên Hạo Thành, bộ dáng rất đáng yêu gọi: “ Phụ thân………Phụ thân…….”
Tất cả đều tốt, chỉ thiếu Minh Nguyệt…..
Lưu thái y giật mình một chút rồi bình tĩnh trả lời: “ Hoàng tử phi đừng nóng vội, thân thể Thành hoàng tử không đáng ngại, còn khi nào người tỉnh thì vi thần…..Vi thần cũng không biết…….” Nói xong, Lưu thái y lấy tay lau lau mồ hôi trên trán. Hắn hành nghề y đã mấy chục năm, mặc dù y thuật không được coi là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng có thể coi là một đại phu giỏi. Lần đầu tiên, Lưu thái y hoài nghi y thuật của mình vì hắn hoàn toàn không nhìn ra được tình trạng thân thể của Thành hoàng tử.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Tô Mộ Tịch mệt mỏi vuốt trán: “ Thôi ngươi lui xuống đi.” Có lẽ một lát nữa Hạo Thành sẽ tỉnh thôi. Nhưng ngày hôm sau Hiên Viên Hạo Thành vẫn nằm lẳng lặng trên giường không mở mắt, Tô Mộ Tịch càng lo lắng hơn.
Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt cũng đã không ngủ một đêm, sáng sớm liền đến Thần Hi cung. Biết Hiên Viên Hạo Thành chưa tỉnh, trong lòng lo lắng không thôi, rốt cuộc Thành nhi bị sao vậy? Vì sao lại bị ngất? Hiên Viên Vinh Hi trầm mặc một lát lên tiếng: “ Người đâu, sai người đi dán cáo thị cả nước, nhất định phải tìm bằng được quốc sư cho trẫm.” Hiên Viên Vinh Hi vừa nói xong thì một bóng dáng từ cửa đi vào, vẻ mặt đầy ý cười: “ Ôi, là ai muốn tìm lão quốc sư ta đây?”
Mọi người nhìn đi, không phải quốc sư vô lương tâm của chúng ta thì còn có thể là ai? Hiên Viên Vinh Hi đi nhanh đến trước mặt quốc sư: “ Quốc sư, mau giúp trẫm xem, vì sao Thành nhi lại như vậy? Thảo dược hắn ăn vào sẽ để lại hậu quả gì? Vì sao vẫn hôn mê còn chưa tỉnh? Tóm lại khi nào thì hắn tỉnh lại?”
Tô Mộ Tịch ngẩng đầu hỏi: “ Phụ hoàng, cái gì mà ăn vào thảo dược sẽ để lại hiệu quả gì? Vậy là ý gì? Hạo Thành đã ăn thảo dược gì sao?” Vì sao nàng lại không biết Hạo Thành đã ăn thảo dược gì đó? Chẳng lẽ có liên quan đến việc Hạo Thành trở nên thông minh hơn?
Quốc sư e sợ thiên hạ còn không đủ loạn liền lên tiếng: “ Tiểu oa nhi, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Ngốc tử này vì ngươi mà ăn thảo dược để tài giỏi hơn nên hiện tại mới biến thành dạng này. Đáng thương, đáng thương a, sẽ phải nằm cả đời trên giường.” Nói xong còn cố ý tỏ vẻ khổ sở vuốt vuốt râu.
“Cái gì?” Ba người bên cạnh đồng loạt lên tiếng, chỉ có Tô Mộ Tịch nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nằm trên giường cả đời…………..Nằm trên giường cả đời……..Không đâu………Ngày mai………….Nhất định ngày mai Hạo Thành sẽ tỉnh……….Nhất định sẽ tỉnh…….Chàng đã hứa là sẽ đi tìm Minh Nguyệt với ta………Ngày mai………….Ngày mai Hạo Thành sẽ tỉnh rồi đi tìm Minh Nguyệt với ta…………Hắn sẽ không nằm trên giường cả đời………Ngươi gạt ta……..” Hạo Thành rất hay náo loạn, sao có thể nằm trên giường cả đời?
“Ôi, hắn ngốc như vậy, không phải ngươi vẫn luôn ghét ngốc tử này? Tiểu oa nhi, không bằng ngươi tìm người tốt hơn mà lấy đi?” Không để ý đến sắc mặt Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt ngày càng đen, quốc sư đại nhân vẫn tiếp tục nói.
Rõ ràng Tô Mộ Tịch không để ý đến lời nói của quốc sư nhưng vẫn theo thói quen lẩm bẩm: “ Không cần, không cần……..Dù Hạo Thành có làm sao đi nữa………Ta đều ở bên cạnh hắn……….Ta là thê tử của Hạo Thành……….Mãi mãi là thê tử duy nhất mà Hạo Thành yêu…….”
Nghe xong lời này, hai mắt quốc sư sáng lên, nói với Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt: “ Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, nếu hai người muốn ta cứu con trai bảo bối của hai người thì hai người hãy rời khỏi đây đi, lão nhân muốn làm phép cứu con của hai người.” Nói xong, quốc sư còn lắc lắc tay rồi nhảy nhảy mấy cái. Sắc mặt Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyêt xanh mét, nhưng biết rõ lão nhân này có cách nên đành phải rời đi. Trong lòng Hiên Viên Vinh Hi thầm nghĩ, chờ Thành nhi tỉnh, nhất định phải sai người cắt phăng râu của lão.
Sau khi Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt rời đi, ánh mắt quốc sư đại nhân chợt lóe rồi cười nói: “ Tiểu oa nhi, ngươi mau hoàn hồn đi. Lời ta nói vừa nãy là gạt ngươi thôi, chỉ ăn có một cây thảo dược thì sao có thể nằm cả đời, ta còn có cách để chữa.” Vẻ mặt quốc sư khi nói những lời này rất đáng đánh đòn. Đáng tiếc là Tô Mộ Tịch không chú ý đến điểm này, nghe xong lời của quốc sư thì lập tức ngẩng đầu: “ Vậy khi nào chàng sẽ tỉnh? Làm thế nào thì chàng mới tỉnh được?”
Trong mắt quốc sư hiện lên một tia sáng, lên tiếng nói: “ Cần phải có tấm lòng của nữ tử yêu hắn nhất, ngươi có bằng lòng bỏ ra hay không?” Tiểu tử ngốc này đã vì tiểu oa nhi này mà mất đi rất nhiều thứ, cần phải thử thách nàng một chút để xem nàng có xứng đáng với những gì tiểu tử kia đã bỏ ra không? Không biết tiểu oa nhi này có thể bỏ ra bao nhiêu vì tiểu tử ngốc kia? Kiếp trước, duyên phận của hai người là nghiệt duyên. Kiếp này, hi vọng đúng như lời nói của tiểu oa nhi, hai người sẽ có kết quả hạnh phúc.
“ Được” Tô Mộ Tịch không chút do dự mà lên tiếng. Nói xong, ngay cả bản thân nàng cũng kinh ngạc, lập tức nhìn về phía giường rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. Cũng vậy thôi, mạng của nàng đã sớm không còn, có thể sống lại một lần nữa mà dùng mạng mình để cứu Hạo Thành thì sao không làm?
Lời nói của Tô Mộ Tịch khiến quốc sư vừa lòng gật gật đầu: “ Tốt lắm, không uổng công tiểu tử này vì ngươi trả giá nhiều như vậy. Ngươi nghĩ thử xem, ngươi có thể sống lại là do ông trời thương cảm sao? Kiếp trước khi ngươi vào cung, ngươi thầm oán hận huynh trưởng và cha mẹ ngươi, không trung thành với phu quân của ngươi, không có cống hiến gì cho triều đình Hiên Viên. Có thể nói kiếp trước ngươi là một người bất trung bất nghĩa bất hiếu thì ông trời sao có hậu đãi ngươi như vậy, cho ngươi sống lại? Ngươi có thể sống lại cũng do tiểu tử này cầu xin cho ngươi. Tiểu oa nhi, ngươi có muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó không? Cũng là lúc linh hồn ngươi đã biến mất?”
Tô Mộ Tịch không nói gì, trong mắt tràn đầy khó hiểu, nghe câu cuối cùng của quốc sư thì nhẹ nhàng gật đầu. Nàng cũng rất muốn biết khi linh hồn nàng biến mất, Hạo Thành và nhị ca đã xảy ra chuyện gì? Mà nàng, vì sao có cơ hội sống lại lúc sáu tuổi? Tất cả chuyện này có liên quan gì đến Hạo Thành?
Quốc sư sờ sờ bộ râu của mình chậm rãi nói: “ Kiếp trước……”
Hiên Viên Hạo Thành bị giáng làm thứ dân, cầm bài bị của Lâm Ánh Nguyệt và Tô Mộ Tịch ăn xin ở trên đường cái của Hoàng thành. Không còn ai là lá chắn cho hắn nên mỗi ngày có rất nhiều người đến chế nhạo Hiên Viên Hạo Thành. Cứ như vậy qua hai năm, những chuyện này Tô Mộ Tịch nhìn thấy hết.
Sau khi linh hồn biến mất không còn ý thức thì cũng không thấy quốc sư xuất hiện, mà triều đình Hiên Viên đã dần thay đổi. Hai năm này, Hiên Viên Hạo Dạ cho rằng mình đã an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, liền không kiêng nể gì lập Đỗ Chính Liên lên làm thái hậu, một nhà Đỗ thị thì quyền thế ngập trời không ai sánh bằng. Mà Đỗ Chính Liên không cam lòng làm một thái hậu an phận sống trong cung, sau khi đã công khai mình là mẹ đẻ của Hiên Viên Hạo Dạ cũng chính là người giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế liền ở phía sau giật dây muốn cùng Hiên Viên Hạo Dạ xử lí tấu chương. Sau khi Đỗ Chính Liên buông rèm chấp chính, phần lớn mọi chuyện trong triều đều do nàng làm chủ, mà Hiên Viên Hạo Dạ không nghe lời thì sẽ bị bắt ép phải chết.
Mà sau khi Tô Mộ Tịch chết thì Hiên Viên Hạo Dạ mới biết mình yêu nàng, còn Đỗ Chính Liên đã sớm biết nhưng không vạch trần. Từ khi Đỗ Chính Liên làm thái hậu rồi buông rèm chấp chính liền sai người ở Ảnh môn đi tìm những nữ tử có khí chất rồi cho dịch dung thành bộ dáng của Tô Mộ Tịch. Còn Hiên Viên Hạo Dạ tự cho là mình thâm tình, liền vì nữ tử đó mà mỗi ngày ca múa tiệc tùng bỏ bê triều chính.
Có thể nói Đỗ Chính Liên không tốn chút công sức nào đã nắm toàn quyền cai quản trong tay, còn hậu cung thì bị quý phi nương nương Tô Mộ Tuyết chi phối, nếu có một nữ tử nào mang thai thì chỉ có một con đường đó là chết. Bốn năm sau, trong hậu cung ngoại trừ Tô Mộ Tuyết sinh hạ một “ hoàng tử” ( không phải hoàng tử) thì tất cả các phi tần khác đều không hề có con. Lúc Hiên Viên Hạo Thành vừa lên ngôi hoàng đế đã bị Đỗ Chính Liên hạ thuốc tuyệt tự, nguyên nhân rất đơn giản, bởi bì trên người Hiên Viên Hạo Dạ cũng chảy dòng máu của Hiên Viên Vinh Hi mà nàng hận tất cả những gì liên quan đến Hiên Viên Vinh Hi, những gì có liên quan đến Hiên Viên Vinh Hi thì nàng đều muốn hủy diệt……
Mà dân chúng triều đình Hiên Viên lầm than, ở những nơi xảy ra thiên tai, Đỗ Chính Liên lại không hạ lệnh nghỉ ngơi lấy lại sức, mà lại hạ lệnh muốn binh lính triều đình Hiên Viên tiếp tục chinh chiến, tự cho là bản thân mình có khả năng thống nhất thiên hạ.Cuối cùng, Duyệt quốc liên minh với Mạc quốc tiến đánh triều đình Hiên Viên, rất nhanh triều đình Hiên Viên đã mất đi một nửa giang sơn.
Mà sau khi quốc sư đại nhân tỉnh lại nhìn thấy cảnh hoang tàn của triều đình Hiên Viên. Trong lòng hoảng hốt, hắn không thành tiên thì cũng muốn thay nàng bảo vệ hoàng triều, khi nào thì đã biến thành như vậy? Rất nhanh hắn đã tìm được Hiên Viên Hạo Thành, không quản nghịch thiên cải mệnh giúp Hiên Viên Hạo Thành khôi phục trí lực. Nghịch thiên cải mệnh là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi vì sau đó quốc sư không biết sẽ để lại hậu quả gì? Mà lúc ấy hắn chỉ có thể làm như vậy, bởi vì Hiên Viên Hạo Thành là huyết mạch duy nhất mà nữ nhân hắn yêu lưu lại có thể khôi phục được triều đình Hiên Viên.
Những người có huyết mạch hoàng thất đều bị Đỗ Chính Liên lấy đủ loại lý do giết chết, mà huyết mạch Hiên Viên Vinh Hôn lưu lại quá nhỏ, không thể gánh vác trọng trách lớn như vậy.
Sau khi Hiên Viên Hạo Thành khôi phục trí lực lại nhìn thấy sự đổ nát của triều đình Hiên Viên. Giang sơn phụ hoàng hắn dùng cả đời để bảo vệ biến thành như vậy, hắn nghẹn ngào khóc lớn, khóc xong, hắn bắt tay với Quân Mạc Ly, người nắm trong tay một nửa binh quyền của triều đình Hiên Viên đã sớm muốn đối phó với Đỗ Chính Liên và Hiên Viên Hạo Dạ. Lại tìm được Tô Thanh Hiệp và Tô Hoành Xán suy sụp sắp chết. Nhóm người kết hợp với mấy đại thần trong triều đã sớm bất mãn với việc Đỗ Chính Liên chấp chính, thấy Hiên Viên Hạo Thành đã không còn bộ dáng ngây ngốc thì dốc toàn lực hỗ trợ.
Hiên Viên Hạo Thành dùng một tháng để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sau khi lên ngôi, Đỗ Chính Liên bị thiên đao vạn quả mà chết, Tô Mộ Tuyết và Cận Băng Tâm nhận hình phạt treo cổ, “ hoàng tử” mà Tô Mộ Tuyết sinh hạ thì được đưa cho một nông phu không có con nuôi dưỡng. Hiên Viên Hạo Dạ thì bị Hiên Viên Hạo Thành vây hãm ở một nơi vắng vẻ trong cung, toàn bộ tài sản nhà Đỗ thị bị tịch thu và tru di cả nhà không chừa một ai.
Hiên Viên Hạo Thành dùng một năm để dẹp yên phản loạn. Mà Quân Mạc Ly thì chết trên chiến trường, thực ra cái chết của hắn là do Hiên Viên Hạo Thành sắp đặt. Hiên Viên Hạo Thành biết nếu để người này sống thì tương lai triều đình Hiên Viên có thể lâm vào chiến loạn, chi bằng để hắn chết thì mọi chuyện đều yên ổn. Sau khi kết thúc chiến tranh, Hiên Viên Hạo Thành dùng thời gian năm năm để dân chúng triều đình Hiên Viên nghỉ ngơi lấy lại sức. Lại thêm năm năm nữa, làm cho triều đình Hiên Viên phát triển thịnh vượng, là một thời kì hoàng kim, năm nào các quốc gia xung quanh cũng tiến cống, không dám có ý định động vào triều đình Hiên Viên.
Rõ ràng chỉ mới mười mấy năm, Hiên Viên Hạo Thành mới hơn ba mươi tuổi mà trông không khác gì người đã bốn mươi. Mà trong mười năm này, hậu cung của Hiên Viên Hạo Thành không có một phi tần nào, mà các công chúa quốc gia khác đưa tới cũng bị ban thưởng cho các đại thần khác. Đêm dài yên tĩnh, Hiên Viên Hạo Thành ngồi ở bàn đu dây của Thần Hi cung. Thân ảnh của hắn nhìn thật cô đơn, toàn bộ Thần Hi cung đèn đuốc sáng trưng, Hiên Viên Hạo Thành lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Mà quốc sư cũng âm thầm lo lắng, dưới gối Hiên Viên Hạo Thành vẫn không có con kế vị. Thế này không được, quốc sư quyết định đến Thần Hi cung một chuyến, vừa thấy bộ dáng lúc này của Hiên Viên Hạo Thành thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Tiểu tử ngốc, ngươi xem bộ dáng hiện giờ của ngươi đi? Có chỗ nào giống vua của một nước không.” Thấy Hiên Viên Hạo Thành vẫn không để ý đến hắn liền đưa ra một đống bức tranh: “ Đây là những nữ nhân ta tìm được khắp cả nước, ngươi nhìn xem rồi chọn một người đi, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nên sinh một đứa con trai đi!”
Hiên Viên Hạo Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã không còn sự ngây ngô lúc trước mà đã thành một nam nhân chính chắn, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm quốc sư, nhẹ nhàng hỏi: “ Quốc sư gia gia, ngươi từng yêu ai chưa?”
Động tác trên tay quốc sư dừng một chút nhưng không nói gì. Nhưng cũng không phủ nhận, tình yêu của hắn là đau khổ, cho đi mà không có khả năng được đáp lại, cho nên hắn lựa chọn im lặng. Vì nàng mà bảo vệ con cháu của nàng và nam nhân khác, vì nàng mà trông coi giang sơn của nam nhân mà nàng yêu. Cho dù người nàng yêu không tốt.
Nàng chưa từng nghĩ tới hắn, cho dù như vậy hắn cũng không oán không hối hận. Lập tức quốc sư hiểu rõ rồi, Hiên Viên Hạo Thành cũng giống hắn, rất ngốc, cho dù không được người mình yêu đáp lại nhưng vẫn vì nàng mà làm mọi thứ.
Thấy quốc sư trầm mặc, Hiên Viên Hạo Thành tiếp tục nói: “ Quốc sư gia gia, mười mấy năm này ta đã làm cho triều đình Hiên Viên trở nên giàu có hùng mạnh, sau này để cho con của hoàng thúc tiếp quản đi! Có phải trách nhiệm của ta đã xong rồi đúng không? Ta thật sự muốn từ bỏ, nếu không ta sẽ không đuổi kịp Tịch nhi thì sao? Nàng đã đầu thai rồi sao? Đến lúc đó ta chậm mười mấy năm so với Tịch nhi, Tịch nhi đã thành một bà lão thì sao? Ta không ngại cưới nàng, nhưng ta sợ Tịch nhi sẽ để ý, không chịu gả cho ta thì biết làm sao? Nếu không, Tịch nhi là nam còn ta là nữ thì thật là tốt, ta có nhỏ hơn nàng mười mấy tuổi cũng không sao……….” Giọng nói của Hiên Viên Hạo Thành rất hờ hững, chỉ khi nhắc đến Tô Mộ Tịch mới mang theo tình cảm khó nói.
Đáng lẽ quốc sư nên nổi giận nhưng nhìn thấy hơi nước trong mắt Hiên Viên Hạo Thành thì một câu cũng không thể nói. Hai người im lặng thật lâu, quốc sư mới chậm rãi mở miệng: “ Trên núi Thiên Lôi, thông qua khảo nghiệm sinh tử, bắt được vòng thời gian, ngươi chỉ có một cơ hội. Hi vọng ngươi có thể thông qua.” Quốc sư tuy nói như vậy nhưng hắn biết Hiên Viên Hạo Thành không có khả năng thành công, ít nhất hắn đã không thành công. Năm ấy, nếu hắn gặp nàng trước thì sẽ thế nào? Có phải mọi chuyện sẽ không giống ngày hôm nay, người nàng yêu sẽ là mình? Cho nên hắn đến núi Thiên Lôi, nhưng lúc hắn bị lửa địa ngục thiêu đốt, thống khổ này, cho dù hắn đã khổ luyện mấy trăm năm tiên thuật đều không chịu đựng được. Chứ đừng nói đến một phàm nhân như Hiên Viên Hạo Thành, sao hắn có thể chịu được?
Hiên Viên Hạo Thành nghe xong lời nói của quốc sư liền sai người tìm vị trí của núi Thiên Lôi, sau khi để lại thánh chỉ an bài tốt mọi chuyện của triều đình thì hắn tự mình đến nơi ấy.
Mấy tháng sau, ngoại trừ quốc sư, tất cả đều về tới vương triều Hiên Viên Vinh Hi đế năm mười hai, hết thảy cũng chỉ có một mình quốc sư biết chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng dậy sóng, một tiểu tử ngốc, một phàm nhân làm sao có thể thông qua tầng tầng thử thách như vậy? Có thể bắt được vòng thời gian chứ? Muốn do thám, nhưng phát hiện năng lực của mình không còn đến phân nửa. Lập tức, hắn đã biết chuyện gì xảy ra? Trừng phạt vì đã nghịch thiên cải mệnh, hơn nữa tuổi thọ của hắn cũng không phải vạn thọ vô cương (sống lâu muôn tuổi), vẫn có thời hạn, nhưng cũng được, đối với phàm nhân thì mạng hắn vẫn còn rất dài.
Quốc sư nói xong tất cả mọi chuyện thì thở dài: “ Tiểu oa nhi, ngươi nói xem có phải tiểu tử này hết thuốc chữa rồi không? Bắt được vòng thời gian, ta không làm được mà hắn lại có thể thành công.”
Trên mặt Tô Mộ Tịch toàn nước mắt: “ Hắn……Hắn……….” Tô Mộ Tịch muốn nói thêm mà không thể phát ra từ nào. Nàng vẫn luôn nghĩ do ông trời thương xót mình, lại không nghĩ tất cả mọi thứ đều do Hạo Thành thiên tân vạn khổ đổi lấy. Nếu, nếu tấm lòng của nàng có thể đổi lấy mạng sống của hắn? Tô Mộ Tịch lau khô nước mắt trên mặt: “ Quốc sư, nếu thật lòng có thể cứu Hạo Thành thì ngươi bắt đầu đi! Ta sẽ hoàn toàn phối hợp.”
Quốc sư vỗ vỗ đầu Tô Mộ Tịch: “ Tiểu oa nhi yên tâm đi! Hạo Thành không có việc gì, hồng thảo hắn ăn vào có thể khôi phục trí lực một năm, hắn cũng chỉ ngủ một năm, hết một năm hắn sẽ tỉnh, ngươi không cần lo lắng.”
“ Thật sao?” Tô Mộ Tịch sợ mình nghe lầm, không xác định hỏi lại lần nữa.
“ Thật, lão nhân ta lừa gạt ngươi lần nào chưa?” Vẻ mặt quốc sư như nhìn rõ tất cả mọi chuyện.
“ Quốc sư, còn ngươi?” Tô Mộ Tịch muốn hỏi, sao quốc sư có thể sống lâu như thế?
“ Ta không có chuyện gì, dương thọ hết thì sẽ được làm thần tiên trên trời, ngươi không biết ta là người duy nhất trên đời có tiên pháp sao, hắc hắc……Lão nhân ta rất lợi hại. Rất sùng bái ta đúng không……..” Quốc sư nói xong còn tự mình phụ họa gật đầu mấy cái. Thật ra hắn nói vậy cho thoải mái thôi, hắn không giống phàm nhân, nhưng hắn chỉ có một con đường, hồn phi phách tán……..Thôi, không nghĩ đến vấn đề này nữa, dù sao hắn vẫn còn có thể sống được mấy trăm năm, có gắng kiếm thêm chút tiền vậy…..
Tô Mộ Tịch nở nụ cười thản nhiên, cũng không vạch trần lời nói dối của quốc sư. Lại nhớ đến lời nói của Hiên Viên Hạo Thành, có lẽ quốc sư biết Minh Nguyệt ở nơi nào, không đợi nàng mở miệng quốc sư đã nói: “ Tiểu oa nhi, có phải ngươi muốn hỏi ta về con gái Minh Nguyệt của ngươi không? Ta nói luôn cho ngươi biết! Ít nhất mười tám năm sau thì nữ nhi bảo bối của ngươi mới trở về, nàng cũng trải qua chuyện giống ngươi mới tìm được người thực sự yêu mình, đến lúc đó nàng sẽ tự trở về. Hơn nữa, đời này ngươi sẽ chỉ có một đứa con gái là nàng. Bây giờ tong bụng ngươi có hai hài tử, một văn một võ, sẽ phụ tá Minh Nhật tạo ra một triều đình huy hoàng.”
Tô Mộ Tịch giật mình hỏi: “ Ngươi nói con gái ta cũng sẽ chịu nhiều đau khổ. Không, không đâu, Hạo Thành tỉnh rồi sẽ nhờ các tiểu động vật đi tìm nàng, sẽ không để nàng phải chịu đau khổ…….”
Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của quốc sư, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn từ xa tuyền đến: “ Đó là vận mệnh của con bé, không thể thay đổi được, cho dù tiểu tử ngốc kia tỉnh lại cũng vậy thôi, những động vật nhỏ ấy cũng sẽ không nói, lão nhân không gạt người. Nếu không tin thì ngươi đợi một năm sau xem có phải lão nhân nói dối hay không.”
Lời nói của quốc sư kiên định như vậy khiến trong lòng Tô Mộ Tịch đau đớn, chẳng lẽ như thế thật sao? Con gái của nàng cũng sẽ giống nàng, trải qua đau khổ mới có thể gặp được người thực sự yêu mình? Chẳng lẽ nàng không thể làm gì sao? Tô Mộ Tịch sờ sờ bụng mình, nàng lại mang thai rồi?
Lau người cho Hiên Viên Hạo Thành xong rồi Tô Mộ Tịch nằm ngủ bên cạnh hắn. Mười ngón tay đan chặt nhau, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng Tô Mộ Tịch bình tĩnh hơn nhiều. Không lâu sau, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, nàng mơ hồ thấy một đôi vợ chồng ôm con gái bảo bối vào lòng, ba đứa con khác thì đứng bên cạnh. Đáng tiếc nàng nhìn không rõ mặt bọn họ.
Ngày hôm sau khi Tô Mộ Tịch tỉnh lại thì thấy Hiên Viên Hạo Thành vẫn ngủ. Tô Mộ Tịch đến thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, nói lại lời nói của quốc sư ngày hôm qua để hai người yên tâm. Trở lại Thần Hi cung rồi sai Hoa Ngữ gọi Thư Minh đến, để toàn bộ ám vệ đi tìm Minh Nguyệt.
Chín tháng sau, vẫn không tìm được Minh Nguyệt. Sau khi Lưu thái y bắt mạch phát hiện Tô Mộ Tịch lại mang thai song sinh thì hoàng thượng và hoàng hậu nương nương rất vui. Mà lúc này Minh Nhật cũng đã biết nói, biết đi, đứng ở bên giường kêu: “ Phụ thân……Phụ thân……”
Tô Mộ Tịch yêu thương sờ sờ đầu Hiên Viên Minh Nhật: “ Minh Nhật, nếu muội muội con cũng có ở đây thì thật tốt. Con nha, trong tương lai không những phải trở thành một vị hoàng đế tốt mà còn phải cố gắng tìm được muội muội con.”
Minh Nhật mở to mắt nhìn Tô Mộ Tịch, bi bô nói: “ Nương, muội muội………..Muội muội………” Nói xong liền nở nụ cười rất đáng yêu. Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Hiên Viên Minh Nhật, rất muốn ôm hắn vào lòng nhưng nhìn bụng mình lại thôi.
Không lâu sau, Tô Mộ Tịch thuận lợi sinh hạ hai bé trai, ca ca gọi là Hiên Viên Minh Văn, đệ đệ gọi là Hiên Viên Minh Võ.
Lại qua một thời gian, Tô Mộ Tịch và ba con ở trong Thần Hi cung, Minh Nhật đứng ở bên cạnh nôi của hai đệ đệ, nhẹ nhàng đưa tay chọc chọc người hai đệ đệ. Chọc đến khi hai đệ đệ khóc mới thôi, Tô Mộ Tịch nói thế nào cũng không nghe. Trong tiếng nói của Tô Mộ Tịch, tiếng cười của Minh Nhật, và tiếng khóc của hai con trai, Hiên Viên Hạo Thành chậm rãi mở mắt, suy yếu kêu: “ Tịch nhi…..”
Tô Mộ Tịch còn cho rằng mình nghe lầm, quay đầu nhìn lại người đang nằm trên giường sau đó trợn to mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành, lập tức nước mắt chảy ra, Hạo Thành tỉnh rồi…….
Một lúc sau, Tô Mộ Tịch mới thu hồi tâm tình kích động bế hai con trai đến bên người Hiên Viên Hạo Thành: “ Hạo Thành, đây là con trai chàng, nhìn hai con đi! Ca ca gọi là Hiên Viên Minh Văn, đệ đệ gọi là Hiên Viên Minh Võ.”
Hiên Viên Hạo Thành nhìn chằm chằm hai bé thật lâu rồi vô tội sờ sờ đầu nói: “ Tịch nhi, khi nào thì Thành nhi có hai đứa con trai, vì sao Thành nhi lại không hề biết?”
Tô Mộ Tịch trừng mắt nhìn Hiên Viên Hạo Thành, mắng: “ Hiên Viên Hạo Thành, sao chàng dám nói những lời đó, ta hận chàng chết đi được!” Nói xong, Tô Mộ Tịch ôm Minh Nhật rời đi, để lại Hiên Viên Hạo Thành với vẻ mặt khó hiểu và hai con trai bị phụ thân ghét bỏ.
Hiên Viên Hạo Thành nhìn hai con khóc đến mặt mũi đỏ bừng, có lẽ do huyết mạch tương liên đi! Rất tự nhiên ôm một bé, rồi cười ngây ngô, hắn lại có thêm hai con trai, tốt quá…….
Tô Mộ Tịch ôm con đứng ngoài cửa, sao nàng có thể bỏ đi được, vất vả lắm Hạo Thành mới tỉnh. Nhìn Hiên Viên Hạo Thành ôm con, Tô Mộ Tịch cười cười, ôm tiểu Minh Nhật đi vào: “ Ngốc tử, lần sau còn dám nói như thế, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng.”
Hiên Viên Hạo Thành cười ngây ngô với Tô Mộ Tịch: “ Tịch nhi, Thành nhi sẽ không bao giờ nói như thế nữa. Nàng xem này, con của chúng ta thật đáng yêu.” Hắn biết Tịch nhi tốt với hắn nhất.
Hiên Viên Minh Nhật chập chững đi đến bên người Hiên Viên Hạo Thành, bộ dáng rất đáng yêu gọi: “ Phụ thân………Phụ thân…….”
Tất cả đều tốt, chỉ thiếu Minh Nguyệt…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.