Chương 1877: Chuyển biến phương thức tư duy.
Khuyết Danh
28/05/2017
Tô Duyên Quang trước khi vào văn phòng của Liễu Tuấn có chút thấp thỏm.
Lần này hắn tới tỉnh là nhận lệnh triệu tập, không phải Liễu Tuấn triệu kiến mà là Lưu Phi Bằng. Với Tô Duyên Quang mà nói, làm bí thư thành ủy là điều hắn không hề ngờ tới, hiện giờ đâu phải lúc điều chỉnh cán bộ. Cuối năm sẽ mở đại hội đảng toàn tỉnh rồi, công tác hàng đầu của các bí thư là khống chế chắc chắn đại biểu trong thành phố, đảm bảo ý đồ TW được triển khai thuận lợi.
Vậy mà vào lúc này, cái mũ lớn đột nhiên rơi xuống đầu hắn, Tô Duyên Quang có hơi hồ đồ. Có điều sau khi hưng phấn qua đi, hắn liền trở nên cảnh giác, phàm sự việc bất thường ắt có nguyên nhân.
Đây tuyệt đối không thể chỉ là chuyện tốt, nó còn có nghĩa là hắn phải gánh vác trọng trách càng lớn hơn nũa.
Vừa rồi khi Lưu bí thư triệu kiến đã nói rõ ràng với hắn, phải thiết thực kiểm soát đoàn đại biểu Tiềm Châu, để giữ sự nhất trí với tỉnh ủy, tất nhiên tức là phải đồng lòng với đồng chí Lưu Phi Bằng rồi.
Nhiệm vụ này với các bí thư thành ủy khác có lẽ không khó hoàn thành, nhưng đối với Tô Duyên Quang thì khác rồi.
Từ khi Lý Huệ làm bí thư thành ủy Tiềm Châu, hắn trở thành một dị loại, tiếp sau đó làm thị trưởng vẫn cứ là dị loại, hiện giờ làm bí thư thành ủy, e rằng cái mũ dị loại cũng không thể gỡ được.
Đội ngũ cán bộ Tiềm Châu trải qua ba người Liễu Tuấn, Lý Huệ và Triệu Sư Phạm rèn luyện, sớm đã mang "phong cách họ Liễu", quy hoạch phát triển của Liễu Tấn, được cán bộ Tiềm Châu từ trên xuống dưới coi thành "thước vàng bút ngọc", đừng nói là ngoài miệng không có chút phản đối nào mà ngay cả ở trong lòng cũng thế.
Tân thị trưởng Phượng Trí Dũng cũng là nhân vật uy thế, lại là đích hệ của Liễu Tuấn. Tô Duyên Quang biết rõ, trong lòng cán bộ Tiềm Châu, lấy Phượng Trí Dũng làm trung tâm.
Bất kể là Tô Duyên Quang hay là ai khác làm bí thư thành ủy, muốn phủ định quy hoạch trước đó của Liễu Tuấn làm cái khác đều là chuyện không thể, hoàn toàn không đứng vững được ở Tiềm Châu.
Hơn nữa trong lòng Tô Duyên Quang lại tán thành quy hoạch lâu dài của Liễu Tuấn. Hắn cho rằng chỉ cần kiên định theo phương hướng Liễu Tuấn đã đặt ra, tương lai của Tiềm Châu sẽ là con đường cực kỳ tươi sáng. Quan trọng nhất là tư tưởng quan tâm dân sinh, đẩy mạnh phát triển khoa học kỹ thuật đã nảy mầm bén rễ trong lòng cán bộ Tiềm Châu, đó là điều đáng quy nhất.
Tô Duyên Quang cũng biết chút ít về tình hình cuộc họp thường ủy.
Trước kia cũng là Liễu Tuấn đưa hắn lên làm thị trưởng trong khi mọi người cho rằng đó nhất định là Phượng Trí Dũng.
Đi vào văn phòng tỉnh trưởng, thậm chí trong lòng Tô Duyên Quang cảm thấy có chút sợ hãi, mình có tài đức gì mà được Liễu tỉnh trưởng coi trọng như thế?
- Xin chào Tô bí thư.
Tô Duyên Quang cuối cùng cũng xuất hiện ở văn phòng của Liễu Tuấn, Kha Khải Phàm vội đứng dậy khách khí chào hỏi hắn.
- Xin chào Khả xử.
Tô Duyên Quang tươi cười bắt tay Kha Khải Phàm.
Đối với vị thư ký này của Liễu Tuấn, Tô Duyên Quang không dám thất lễ, cho dù hiện giờ Kha Khải Phàm chỉ là cán bộ cấp chính xử, nhưng hắn tin rồi sẽ có một ngày Kha Khải Phàm đi tới vị trí cao hơn nữa.
Hai vị thư ký trước kia của Liễu Tuấn chính là minh chứng rõ nhất.
- Xin Tô bí thư đợi một chút, tôi xin chỉ thị của tỉnh trưởng.
Thực ra cầu kiến Liễu Tuấn không nằm trong dự tính của Tô Duyên Quang, do Lưu Phi Bằng chủ động nhắc hắn báo cáo với Liễu tỉnh trưởng. Đó là thông lệ quan trường, bí thư thành ủy mới nhậm chức, đi tới tỉnh thành không cầu kiến tỉnh trưởng, bất kể thế nào cũng là thất lễ.
Lưu Phi Bằng biết băn khoăn trong lòng Tô Duyên Quang, chuyện này cần mình đồng ý trước, cho nên chủ động nhắc nhở hắn. Ở phương tiện lễ tiết, Lưu Phi Bằng nắm rất chắc, để cán bộ phía dưới tin rằng Lưu bí thư coi mình là người thân tín nhất.
Hiện giờ Lưu Phi Bằng càng cần các cán bộ dốc sức ủng hộ hơn bất kỳ lúc nào.
- Chào tinh trưởng.
Tô Duyên Quang đi theo sau Kha Khải Phảm, cúi mình thật sâu chào Liễu Tuấn.
- A đồng chí Duyên Quang tới rồi, xin chào.
Liễu Tuấn từ sau bàn làm việc đứng dậy bắt tay hắn, mời hắn ngồi xuống đối diện bàn làm việc.
Tô Duyên Quang là cấp dưới cũ của Liễu Tuấn rồi, biết "đãi ngộ" này cho thấy hôm nay có công việc tương đối quan trọng phải bàn, nếu không Liễu Tuấn đã mời hắn tới ghết sô pha.
- Tỉnh ủy bộ nhiệm đồng chí làm bí thư thành ủy Tiềm Châu, có cảm tưởng gì không?
Liễu Tuấn hỏi với giọng rất tùy ý. Dù Tô Duyên Quang là cán bộ thuộc phe nào, quan hệ cấp trên cấp dưới của họ là không thay đổi.
Tô Duyên Quang vội đứng dậy khom người nói:
- Cám ơn tỉnh trưởng tín nhiệm tôi.
Nghiêm khắc mà nói lời này của hắn là hơi thiếu nguyên tắc.
Văn kiện bổ nhiệm hắn làm bí thư thành ủy là do tỉnh ủy tỉnh A phát ra chứ không phải là chính phủ tỉnh. Có điều rõ ràng là Liễu Tuấn tiến cử hắn, Tô Duyên Quang phải tỏ thái độ như thế.
Liễu Tuấn xua tay nói:
- Đồng chí Duyên Quang, tôi tiến cử đồng chí thật, nhưng đây là quyết định của tập thể. Chúng tôi đều cho rằng, để đồng chí đảm nhận chức bí thư thành ủy Tiềm Châu là thích hợp.
Hai bí thư Tiềm Châu sau Liễu Tuấn đều do chính y "chỉ định", cứ thế mãi ảnh hưởng không tốt. Không thể vì anh từng làm bí thư thành ủy Tiềm Châu mà người kế nhiệm sau này đều phải là người của anh hết chứ?
Đảng ta thực hành chế độ dân chủ, chứ không phải là nhà của một ai.
Nếu như đã không thể thành "nhà" của mình, vậy thì so với việc điều cán bộ ngoài tới Tiềm Châu, không bằng để Tô Duyên Quang làm. Dù thế nào thì hắn là cán bộ Tiềm Châu chính tông, không tránh khói bị ảnh hưởng bởi đường lôi của Liễu Tuấn.
- Vâng, cám ơn tỉnh ủy đã tín nhiệm tôi.
Bị "phê bình", Tô Duyên Quang lập tức liền cái chính "sai lầm".
Liễu Tuấn mỉm cười.
- Tỉnh trưởng, Tiềm Châu là nơi tỉnh trưởng đã từng công tác, tình trưởng vì Tiềm Châu mà gây dựng lên cơ sở phát triển tốt đẹp. Nói thực lòng, đảm nhận cương vị này, tôi vừa vui mừng vừa sợ hãi. Sợ mình không đủ năng lực, làm việc không tốt, hổ thẹn với hương thân phụ lão, cũng có lỗi với cơ sở bền vững tỉnh trưởng đã gây dựng lên cho chúng tôi.
Tô Duyên Quang bắt đầu nói "cảm tưởng" của mình, lời quan trường như thế, thế nào cũng phải nói trước vài câu.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Có áp lực mới có động lực mà, hãy nói đường lối phát triển sau này của đồng chí đi.
Tô Duyên Quang hơi trầm tư một chút mới ưỡn thẳng lưng dậy đáp:
- Tỉnh trưởng, Tiềm Châu có quy hoạch phát triển lâu dài hoàn chỉnh rồi, đó là do tỉnh trưởng định ra trước kia, lấy khoa học kỹ thuật cao làm chủ, thúc đẩy du lịch và công thương nghiệp nông nghiệp phát triển toàn diện, đưa Tiềm Châu thành một thành phố du lịch, thích hợp cuộc sống, để quần chúng sống yên tổn giàu có. Đó là mục tiêu chúng tôi phấn đấu không ngơi nghỉ... Cụ thể là chúng tôi có kế hoạch mở rộng khu Nam Than, để nó thành trụ cột tài chính Tiềm Châu, đồng thời ra sức phát huy ưu thế tài nguyên các huyện xung quanh Giang Thành, đưa kinh tế toàn thành phố cùng phát triển...
Nói tới công việc cụ thể, suy nghĩ của Tô Duyên Quang trở nên mẫn tiệp, lý lẽ rõ ràng.
Liễu Tuấn mỉm cười chăm chú lắng nghe, thi thoảng uống một ngụm trà, không tùy tiện xen vào.
Tô Duyên Quang nói tới sách lược năm xưa y định ra, Liễu Tuấn quen thuộc lắm rồi. Đương nhiên cùng với thời gian trôi đi, Tiềm Châu có bước phát triển dài, Lý Huệ và Triệu Sư Phạm cũng thêm vào phương án mới, bổ sung hữu hiệu cho phương án của y.
- Tỉnh trưởng, trừ ra sức mở rộng các HTX chuyên nghiệp của nông thôn, đó là đẩy mạnh bồi dưỡng lên những thương hiệu và doanh nghiệp bản địa. Ví dụ vi tính Tròa Lưu đã thành thương hiệu có tiếng trong nước, sản xuất các sản phẩm điện tử có ảnh hưởng khá lớn trong nước. Chỉ cần bồi dưỡng lên xí nghiệp của mình, chúng ta mới có sức cạnh tranh thực sự, có năng lực tự nuôi dưỡng bản thân..
- Những điều đồng chí nói tới đều rất tốt, có điều đó đều là công tác chủ yếu của thị trưởng. Là người đứng đầu, đồng chí có suy nghĩ gì không?
Im lặng nghe Tô Duyên Quang nói hết rồi Liễu Tuấn mới mỉm cười nói.
Tổ Duyên Quang hơi ngẩn ra.
Đúng là hắn vừa tiếp nhận chức bí thư thành ủy, phương thức tư duy vẫn ở trên vị trí thị trưởng, toàn nói tới công tác kinh tế, cơ bản không liên quan tới công tác kiến thiết đảng.
- Xin tỉnh trưởng chỉ điểm.
Liễu Tuấn nói như thế khẳng định là có mục đích, chẳng lẽ tỉnh trưởng đang nhắc nhở mình, đảng chính phủ chia tách, không nên can thiệp vào công tác phong phạm vi chức quyền của Phượng Trí Dũng.
- Không thể nói là chỉ thị. Đồng chí Duyên Quang, là bí thư thành ủy, công tác chủ yếu nhất của đồng chí là nắm giữ công tác kiệt thiết đổi ngũ, giám sát ban bệ. Nhất là kinh tế Tiềm Châu phát triển khá nhanh, làm sao trên cơ sở đó để phát triền thêm một bậc là không dễ dàng, cần phải động não. Đồng chí Duyên Quang, một thành hố muốn phát triển không thể chỉ dựa vào một người hay một bộ phận cá nhân nào đó, mà cần mọi người cùng nỗ lực. Kiến thiết đội ngũ cán bộ mới là gốc của phát triển bền vững.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Tô Duyên Quang liên tục gật đầu:
- Vâng, chỉ thị của tỉnh trưởng vô cùng anh minh, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.
Lần này hắn tới tỉnh là nhận lệnh triệu tập, không phải Liễu Tuấn triệu kiến mà là Lưu Phi Bằng. Với Tô Duyên Quang mà nói, làm bí thư thành ủy là điều hắn không hề ngờ tới, hiện giờ đâu phải lúc điều chỉnh cán bộ. Cuối năm sẽ mở đại hội đảng toàn tỉnh rồi, công tác hàng đầu của các bí thư là khống chế chắc chắn đại biểu trong thành phố, đảm bảo ý đồ TW được triển khai thuận lợi.
Vậy mà vào lúc này, cái mũ lớn đột nhiên rơi xuống đầu hắn, Tô Duyên Quang có hơi hồ đồ. Có điều sau khi hưng phấn qua đi, hắn liền trở nên cảnh giác, phàm sự việc bất thường ắt có nguyên nhân.
Đây tuyệt đối không thể chỉ là chuyện tốt, nó còn có nghĩa là hắn phải gánh vác trọng trách càng lớn hơn nũa.
Vừa rồi khi Lưu bí thư triệu kiến đã nói rõ ràng với hắn, phải thiết thực kiểm soát đoàn đại biểu Tiềm Châu, để giữ sự nhất trí với tỉnh ủy, tất nhiên tức là phải đồng lòng với đồng chí Lưu Phi Bằng rồi.
Nhiệm vụ này với các bí thư thành ủy khác có lẽ không khó hoàn thành, nhưng đối với Tô Duyên Quang thì khác rồi.
Từ khi Lý Huệ làm bí thư thành ủy Tiềm Châu, hắn trở thành một dị loại, tiếp sau đó làm thị trưởng vẫn cứ là dị loại, hiện giờ làm bí thư thành ủy, e rằng cái mũ dị loại cũng không thể gỡ được.
Đội ngũ cán bộ Tiềm Châu trải qua ba người Liễu Tuấn, Lý Huệ và Triệu Sư Phạm rèn luyện, sớm đã mang "phong cách họ Liễu", quy hoạch phát triển của Liễu Tấn, được cán bộ Tiềm Châu từ trên xuống dưới coi thành "thước vàng bút ngọc", đừng nói là ngoài miệng không có chút phản đối nào mà ngay cả ở trong lòng cũng thế.
Tân thị trưởng Phượng Trí Dũng cũng là nhân vật uy thế, lại là đích hệ của Liễu Tuấn. Tô Duyên Quang biết rõ, trong lòng cán bộ Tiềm Châu, lấy Phượng Trí Dũng làm trung tâm.
Bất kể là Tô Duyên Quang hay là ai khác làm bí thư thành ủy, muốn phủ định quy hoạch trước đó của Liễu Tuấn làm cái khác đều là chuyện không thể, hoàn toàn không đứng vững được ở Tiềm Châu.
Hơn nữa trong lòng Tô Duyên Quang lại tán thành quy hoạch lâu dài của Liễu Tuấn. Hắn cho rằng chỉ cần kiên định theo phương hướng Liễu Tuấn đã đặt ra, tương lai của Tiềm Châu sẽ là con đường cực kỳ tươi sáng. Quan trọng nhất là tư tưởng quan tâm dân sinh, đẩy mạnh phát triển khoa học kỹ thuật đã nảy mầm bén rễ trong lòng cán bộ Tiềm Châu, đó là điều đáng quy nhất.
Tô Duyên Quang cũng biết chút ít về tình hình cuộc họp thường ủy.
Trước kia cũng là Liễu Tuấn đưa hắn lên làm thị trưởng trong khi mọi người cho rằng đó nhất định là Phượng Trí Dũng.
Đi vào văn phòng tỉnh trưởng, thậm chí trong lòng Tô Duyên Quang cảm thấy có chút sợ hãi, mình có tài đức gì mà được Liễu tỉnh trưởng coi trọng như thế?
- Xin chào Tô bí thư.
Tô Duyên Quang cuối cùng cũng xuất hiện ở văn phòng của Liễu Tuấn, Kha Khải Phàm vội đứng dậy khách khí chào hỏi hắn.
- Xin chào Khả xử.
Tô Duyên Quang tươi cười bắt tay Kha Khải Phàm.
Đối với vị thư ký này của Liễu Tuấn, Tô Duyên Quang không dám thất lễ, cho dù hiện giờ Kha Khải Phàm chỉ là cán bộ cấp chính xử, nhưng hắn tin rồi sẽ có một ngày Kha Khải Phàm đi tới vị trí cao hơn nữa.
Hai vị thư ký trước kia của Liễu Tuấn chính là minh chứng rõ nhất.
- Xin Tô bí thư đợi một chút, tôi xin chỉ thị của tỉnh trưởng.
Thực ra cầu kiến Liễu Tuấn không nằm trong dự tính của Tô Duyên Quang, do Lưu Phi Bằng chủ động nhắc hắn báo cáo với Liễu tỉnh trưởng. Đó là thông lệ quan trường, bí thư thành ủy mới nhậm chức, đi tới tỉnh thành không cầu kiến tỉnh trưởng, bất kể thế nào cũng là thất lễ.
Lưu Phi Bằng biết băn khoăn trong lòng Tô Duyên Quang, chuyện này cần mình đồng ý trước, cho nên chủ động nhắc nhở hắn. Ở phương tiện lễ tiết, Lưu Phi Bằng nắm rất chắc, để cán bộ phía dưới tin rằng Lưu bí thư coi mình là người thân tín nhất.
Hiện giờ Lưu Phi Bằng càng cần các cán bộ dốc sức ủng hộ hơn bất kỳ lúc nào.
- Chào tinh trưởng.
Tô Duyên Quang đi theo sau Kha Khải Phảm, cúi mình thật sâu chào Liễu Tuấn.
- A đồng chí Duyên Quang tới rồi, xin chào.
Liễu Tuấn từ sau bàn làm việc đứng dậy bắt tay hắn, mời hắn ngồi xuống đối diện bàn làm việc.
Tô Duyên Quang là cấp dưới cũ của Liễu Tuấn rồi, biết "đãi ngộ" này cho thấy hôm nay có công việc tương đối quan trọng phải bàn, nếu không Liễu Tuấn đã mời hắn tới ghết sô pha.
- Tỉnh ủy bộ nhiệm đồng chí làm bí thư thành ủy Tiềm Châu, có cảm tưởng gì không?
Liễu Tuấn hỏi với giọng rất tùy ý. Dù Tô Duyên Quang là cán bộ thuộc phe nào, quan hệ cấp trên cấp dưới của họ là không thay đổi.
Tô Duyên Quang vội đứng dậy khom người nói:
- Cám ơn tỉnh trưởng tín nhiệm tôi.
Nghiêm khắc mà nói lời này của hắn là hơi thiếu nguyên tắc.
Văn kiện bổ nhiệm hắn làm bí thư thành ủy là do tỉnh ủy tỉnh A phát ra chứ không phải là chính phủ tỉnh. Có điều rõ ràng là Liễu Tuấn tiến cử hắn, Tô Duyên Quang phải tỏ thái độ như thế.
Liễu Tuấn xua tay nói:
- Đồng chí Duyên Quang, tôi tiến cử đồng chí thật, nhưng đây là quyết định của tập thể. Chúng tôi đều cho rằng, để đồng chí đảm nhận chức bí thư thành ủy Tiềm Châu là thích hợp.
Hai bí thư Tiềm Châu sau Liễu Tuấn đều do chính y "chỉ định", cứ thế mãi ảnh hưởng không tốt. Không thể vì anh từng làm bí thư thành ủy Tiềm Châu mà người kế nhiệm sau này đều phải là người của anh hết chứ?
Đảng ta thực hành chế độ dân chủ, chứ không phải là nhà của một ai.
Nếu như đã không thể thành "nhà" của mình, vậy thì so với việc điều cán bộ ngoài tới Tiềm Châu, không bằng để Tô Duyên Quang làm. Dù thế nào thì hắn là cán bộ Tiềm Châu chính tông, không tránh khói bị ảnh hưởng bởi đường lôi của Liễu Tuấn.
- Vâng, cám ơn tỉnh ủy đã tín nhiệm tôi.
Bị "phê bình", Tô Duyên Quang lập tức liền cái chính "sai lầm".
Liễu Tuấn mỉm cười.
- Tỉnh trưởng, Tiềm Châu là nơi tỉnh trưởng đã từng công tác, tình trưởng vì Tiềm Châu mà gây dựng lên cơ sở phát triển tốt đẹp. Nói thực lòng, đảm nhận cương vị này, tôi vừa vui mừng vừa sợ hãi. Sợ mình không đủ năng lực, làm việc không tốt, hổ thẹn với hương thân phụ lão, cũng có lỗi với cơ sở bền vững tỉnh trưởng đã gây dựng lên cho chúng tôi.
Tô Duyên Quang bắt đầu nói "cảm tưởng" của mình, lời quan trường như thế, thế nào cũng phải nói trước vài câu.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Có áp lực mới có động lực mà, hãy nói đường lối phát triển sau này của đồng chí đi.
Tô Duyên Quang hơi trầm tư một chút mới ưỡn thẳng lưng dậy đáp:
- Tỉnh trưởng, Tiềm Châu có quy hoạch phát triển lâu dài hoàn chỉnh rồi, đó là do tỉnh trưởng định ra trước kia, lấy khoa học kỹ thuật cao làm chủ, thúc đẩy du lịch và công thương nghiệp nông nghiệp phát triển toàn diện, đưa Tiềm Châu thành một thành phố du lịch, thích hợp cuộc sống, để quần chúng sống yên tổn giàu có. Đó là mục tiêu chúng tôi phấn đấu không ngơi nghỉ... Cụ thể là chúng tôi có kế hoạch mở rộng khu Nam Than, để nó thành trụ cột tài chính Tiềm Châu, đồng thời ra sức phát huy ưu thế tài nguyên các huyện xung quanh Giang Thành, đưa kinh tế toàn thành phố cùng phát triển...
Nói tới công việc cụ thể, suy nghĩ của Tô Duyên Quang trở nên mẫn tiệp, lý lẽ rõ ràng.
Liễu Tuấn mỉm cười chăm chú lắng nghe, thi thoảng uống một ngụm trà, không tùy tiện xen vào.
Tô Duyên Quang nói tới sách lược năm xưa y định ra, Liễu Tuấn quen thuộc lắm rồi. Đương nhiên cùng với thời gian trôi đi, Tiềm Châu có bước phát triển dài, Lý Huệ và Triệu Sư Phạm cũng thêm vào phương án mới, bổ sung hữu hiệu cho phương án của y.
- Tỉnh trưởng, trừ ra sức mở rộng các HTX chuyên nghiệp của nông thôn, đó là đẩy mạnh bồi dưỡng lên những thương hiệu và doanh nghiệp bản địa. Ví dụ vi tính Tròa Lưu đã thành thương hiệu có tiếng trong nước, sản xuất các sản phẩm điện tử có ảnh hưởng khá lớn trong nước. Chỉ cần bồi dưỡng lên xí nghiệp của mình, chúng ta mới có sức cạnh tranh thực sự, có năng lực tự nuôi dưỡng bản thân..
- Những điều đồng chí nói tới đều rất tốt, có điều đó đều là công tác chủ yếu của thị trưởng. Là người đứng đầu, đồng chí có suy nghĩ gì không?
Im lặng nghe Tô Duyên Quang nói hết rồi Liễu Tuấn mới mỉm cười nói.
Tổ Duyên Quang hơi ngẩn ra.
Đúng là hắn vừa tiếp nhận chức bí thư thành ủy, phương thức tư duy vẫn ở trên vị trí thị trưởng, toàn nói tới công tác kinh tế, cơ bản không liên quan tới công tác kiến thiết đảng.
- Xin tỉnh trưởng chỉ điểm.
Liễu Tuấn nói như thế khẳng định là có mục đích, chẳng lẽ tỉnh trưởng đang nhắc nhở mình, đảng chính phủ chia tách, không nên can thiệp vào công tác phong phạm vi chức quyền của Phượng Trí Dũng.
- Không thể nói là chỉ thị. Đồng chí Duyên Quang, là bí thư thành ủy, công tác chủ yếu nhất của đồng chí là nắm giữ công tác kiệt thiết đổi ngũ, giám sát ban bệ. Nhất là kinh tế Tiềm Châu phát triển khá nhanh, làm sao trên cơ sở đó để phát triền thêm một bậc là không dễ dàng, cần phải động não. Đồng chí Duyên Quang, một thành hố muốn phát triển không thể chỉ dựa vào một người hay một bộ phận cá nhân nào đó, mà cần mọi người cùng nỗ lực. Kiến thiết đội ngũ cán bộ mới là gốc của phát triển bền vững.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Tô Duyên Quang liên tục gật đầu:
- Vâng, chỉ thị của tỉnh trưởng vô cùng anh minh, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.