Chương 1857: Đại tham quan.
Khuyết Danh
28/05/2017
Hứa Hoành Cửu mở sổ tay ra, đeo kính lão vào.
Hứa Hoành Cứu trên 50, tóc nhuộm đen bóng, ăn mặc cũng rất để ý sao cho thật trẻ trung, nhìn qua chỉ bốn mấy. Hứa Hoành Cửu rất có tham vọng, mong muốn có thể tiến bộ thêm một bậc nữa.
Nhưng cái kính lão này nói lên một sự thực rõ ràng, hắn không còn trẻ nữa.
Đương nhiên trên năm mươi thành phó bí thư kỷ ủy tỉnh, cũng chẳng phải là già, thuộc vào tuổi tráng niên. Năm sau đổi khóa, nếu thao tác hợp lý, tham vọng của Hứa Hoành Cửu vẫn rất có hi vọng trở thành sự thực.
- Các đồng chí, căn cứ vào xác minh sơ bộ, Tằng Vĩnh Chính đúng là tồn tại vấn đề khá nghiêm trọng.
Hứa Hoành Cửu thong thả nói, làm cán bộ kỷ ủy lâu năm, vấn đề tương tự hắn thấy quen rồi, chẳng phải vụ án kinh động thiên địa, chẳng làm hắn kích động được.
- Hiện giờ tra ra, Tằng Vĩnh Chính từ khi đảm nhận chức bí thư kỷ ỷ thành phố năm 1998 tới nay, lợi dụng chức vụ, trong việc bao thầu hạng mục, xử lý tranh chấp, bố nhiệm chức vụ, làm sai trí vụ án, chiếm lợi bất chính v...v...v. Cho tới hiện giờ biết được có 17 người hối lộ hắn, tổng cộng hơn 12 triệu tệ, hơn 200.000 USD, 30.000 đô la Hồng Kông...
Hứa Hoành Cứu báo cáo ra các con số, thành viên tham dự họp lập tức trở nên nghiêm túc.
Hơn 12 triệu đồng ở một vùng xa xổi hẻo lánh, kinh tế lạc hậu như Đơn Dương mà nói, tuyệt đối là con số kinh khủng. Mà đó mới chỉ là xác minh sơ bộ, sau khi chính thức lập án, đi sâu điều tra, khẳng định còn nhiều chuyện hơn nữa bể ra.
Đại tham! Tằng Vĩnh Chính dứt khoát được coi là đại tham! Nói không chừng còn chẳng hề kém hơn Hồng Thiên Kính.
- Tằng Vĩnh Chính đúng là có hành vi vi phạm kỷ luật, vợ hắn cũng là đồng lõa, tham dự vào với mức độ khác nhau. Căn cứ vào tình hình xác minh sơ bộ, Tằng Vĩnh Chính có mấy vấn đề quan trọng sau. Sai lầm thứ nhất, là hối lộ, các chủ công trình xây dụng ở Đơn Dương đã hội lộ cho hắn cùng vợ hơn 5 triệu đồng. Ngoài ra còn có những người khác hối lộ Tằng Vĩnh Chính...
Nói tới đây, Hứa Hoành Cứu uống một ngụm nước.
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
- Sai lầm thứ hai của Tằng Vĩnh Chính, là lợi dụng chức quyền, can thiệp vào công tác tổ chức bình thường....
Hứa Hoành Cứu tiếp tục nói rõ vấn đề của Tằng Vĩnh Chính, lấy mấy ví dụ đơn giản. Tằng Vĩnh Chính là cán bộ sinh ra và lớn lên ở Đơn Dương, trước khi công tác ở thành phố Đơn Dương, cũng đảm nhận chức vụ bí thư huyện ủy một thời gian dài.
Tằng Vĩnh Chính sau khi thu nhận hối lộ của quan viên cấp dưới, can thiệp vào quá trình đề bạt cán bộ, nói trắng ra là "mua quan bán chức".
Đây là bệnh chung của quan trường, đó gọi là "không chạy chức, đứng tại chỗ, có chạy có tặng, đợi ngày để thăng".
Những người ngồi đây đều là cán bộ lãnh đạo lâu năm, chuyện như thế này trong lòng hiểu cả.
- Sai lầm thứ ba của Tằng Vĩnh Chính, là tác phong sinh hoạt thối nát, căn cứ vào tìm hiểu, có quan hệ không chính đáng với với sáu nữ nhân, trong đó có hai nữ cán bộ của cơ quan chính quyền. Tằng Vĩnh Chính cũng có hiềm nghi lợi dụng chức quyền, để kiếm lợi cho những nhân tình này.
Đó cũng là chuyện thường trong quan trường, gần như sau mỗi một viên quan, đầu có cả đống tình nhân. Nếu như không có mới là lạ.
- Thứ tư, Tằng Vĩnh Chính chẳng những nhận hối lộ mà còn đòi hối lộ, đồng thời dùng đủ mọi thủ đoạn, chiếm đoạt tài sản của người khác một cách bất hợp pháp. Không ngần ngại sử dụng lực lượng của kỷ ủy tiến hành biện pháp kỷ luật song quy với cán bộ không phải đảng viên. Ngang nhiên đòi người bị hại hối lộ. Ở Đơn Dương có lời đồn, nó là làm ăn phải có được kỷ ủy bảo hộ, phải treo biển đơn vị bảo hộ trọng điểm của kỷ ủy, nếu không sẽ gặp phải tai ương. Căn cứ vào điều tra tìm hiểu , tình hình như thế, đúng là có tồn tại, rất nhiều đơn vị tư doanh ở Đơn Dương thường ngày đều treo tấm biển do kỷ ủy phát cho này...
Hứa Hoành Cửu chậm rãi nói.
- Kỷ ủy bảo vệ cho đơn vị tư doanh, Tằng Vĩnh Chính đúng là sáng tạo, thực sự ngông cuồng cực độ.
Nghe tới đây Liễu Tuấn hừ một tiếng, tỏ ra rất bất mãn nói.
Lưu Quang Hưng nói tiếp ngay:
- Đó gọi là bị tiền làm cho mê muội, kỷ ủy Đơn Dương, biến thành cơ quan thu phí bảo hộ rồi.
Lưu Phi Bằng và La Tự Lập nhìn nhau không nói.
Hứa Hoành Cửu khẽ gật đầu:
- Đúng thế, vấn đề của Tằng Vĩnh Chính đúng là rất nghiêm trọng.
Thông báo này của Hứa Hoành Cửu rất đúng quy củ, vì kỷ ủy là cơ quan giám sát, không phải là cơ quan tư pháp cho nên hắn chỉ nói là sai lầm, chứ không nói là sai phạm.
Định tội không phải do kỷ ủy quyết mà do cơ quan tư pháp quyết.
Ở vấn đề trình tự này, Hứa Hoành Cửu luôn chú ý.
- Căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi, "uy vọng" của Tằng Vĩnh Chính trong đội ngũ cán bộ Đơn Dương rất cao, rất nhiều cán bộ Đương Dương đều rất sợ hắn, có thể nói là sợ như sợ hổ. Huyện Đức Thành chính là quê của Tằng Vĩnh Chính, có một cục trưởng xây dựng, vì trong quá trành đấu thầu công trình không chịu nghe Tằng Vĩnh Chính, kết quả bị kỷ ủy song quy, tra xét hơn 50 ngày không ra vấn đề gì, nhưng cuối cùng vẫn bị cách chức điều tới chức vụ nhàn tản. Tằng Vĩnh Chính đã dùng phương thức đó để tạo dựng lên quyền uy của hắn.
Hứa Hoành Cửu tiếp tục nói.
Mặc dù trước đó đúng là hắn có ý bảo vệ Tằng Vĩnh Chính, nhưng sau khi biết thái độ của Liễu Tuấn liền thay đổi chủ ý. Nếu như muốn tra thì phải tra cho rõ, làm không ra nạc ra mỡ chẳng có ý nghĩa gì. Bảo vệ cán bộ để tạo dựng quyền uy, giống như thế, trừng trị quan viên xa đọa cũng có thể tạo dựng quyền uy.
Con đường thứ nhất đi không thông thì đi đường thứ hai.
Ít nhất hiện giờ nghe ra Hứa Hoành Cửu thiết diện vô tư, không giải vây cho Tằng Vĩnh Chính.
Hứa Hoành Cửu trình bày tới hơn một tiếng mới xong.
Phòng họp lặng ngắt, mọi người nhìn về phía Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng cau mày nói:
- Như vậy tức là Tằng Vĩnh Chính đã hoàn toàn thối nát rồi.
Hứa Hoành Cửu gật đầu nói:
- Theo tình hình xác minh sơ bô mà xét, có thể phán định như thế. Chúng tôi đã có phương án giám thị hắn, đề đề phòng hắn sợ tội bỏ chốn.
Lưu Phi Bằng gật đầu:
- Nếu như thế, tôi thấy có thể tiến thêm một bước xử lý việc này rồi. Các đồng chí có ý kiến thế nào?
- Tôi đồng ý.
Liễu Tuấn giơ tay lên.
Cho dù cuộc họp ban bí thư không đưa ra quyết định với vấn đề cụ thể , chỉ thảo luận, nhưng mọi người vẫn có thói quen giơ tay đồng ý như ở trên thường ủy.
La Tự Lập cũng giơ tay:
- Tôi đồng ý.
- Tôi cũng đồng ý.
Lưu Quang Hưng tỏ thái độ.
Còn về Hứa Hoành Cửu vừa rồi thông báo tình hình, đã là tỏ thái độ rồi.
- Được, vậy thì bí thư Hoành Cửu, vụ án này phải làm phiền đồng chí rồi. Xét thấy Tằng Vĩnh Chín đảm nhận chức bí thư kỷ ủy Đơn Dương thời gian dài, coi như là cán bộ lãnh đạo lão thành, vụ án này khả năng rất phức tạp. Cho nên tôi kiến nghị bí thư Hoành Cửu đích thân tra xét vụ án này. Nhân viên tổ chuyên án do bí thư Hướng Hoành điều phối, đồng chí thấy sao?
Lưu Phi Bằng rất khách khí chưng cầu ý kiến của hắn.
Hứa Hoành Cửu gật đầu đồng ý, cho dù Lưu Phi Bằng có không an bài như thế, hắn cũng sẽ chủ động, không thể giao quyền sinh sát vào trong tay kẻ khác được.
- Lưu bí thư, Hứa bí thư, tôi còn có một kiến nghị..
Bỗng nhiên La Tự Lập nói.
Lưu Phi Bằng nói:
- Mời bí thư Tự Lập.
- Vấn đề của Tằng Vĩnh Chính rất nghiêm trọng, điều này không cần phải nói. Nhưng tôi cho rằng vụ án này phải khống chế phạm vi ảnh hưởng, không nên làm quá ầm ĩ. Dù thế nào thì Đơn Dương là vùng kinh tế kém phát triển, chúng ta phải nên tuyên truyền chuyện tốt, lấy khí thế. Nếu như không khống chế phạm vi, để liên lụy quá nhiều, rất dễ khiến cho đội ngũ cán bộ Đơn Dương bất ổn, điều này bất lợi với việc phát triển kinh tế Đơn Dương.
- Bí thư Tự Lập nói lời này rất có lý, tôi cũng cho rằng như vậy. Tằng Vĩnh Chính có sai lầm, chỉ đại biểu cho bản thân hắn xoa đọa, phải tách hắn và các cán bộ kỷ ủy Đơn Dương khác ra để xem xét. Mục đích chúng ta điều tra cán bộ, là trước trừng phạt sau cứu chữa, trị bệnh cứu người, là để phục vụ kiến thiết kinh tế. Không thể làm trái ngược, tra xét một quan viên khiến cho cả hệ thống thậm chí làm toàn bộ đội ngũ cán bộ Đơn Dương bất ổn thì được không bằng mất. Bí thư Hoành Cửu, hi vọng đồng chí suy nghĩ tới ý kiến của bí thư Tự Lập.
Lưu Phi Bằng nói ngay.
Rất hiển nhiên La Tự Lập và Lưu Phi Bằng đều lo lắng Liễu Tuấn nhân cơ hội này để giở trò, giống như ở An Phong, cho dù Hồng Thiên Kính có ngã ngựa, phái Hứa Vân Huy và Vương Lương Húc đều có thể coi là cán bộ thuộc Lưu phái, nhưng An Phong không còn là An Phong trước kia nũa, nói cách khác không phải là hậu hoa viên của Lưu Phi Bằng nữa.
Liễu Tuấn nói dùng đúng chiêu thức này ở Đơn Dương, thì không thể không đề phòng. Hứa Hoành Cửu gật đầu, bất giác nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn thản nhiên uống trà, không định phát biểu ý kiến. Kỳ thực Liễu tỉnh trưởng hiện giờ không có hứng thú xen vào chuyện của Đơn Dương, Lưu bí thư và La bí thư đã quá lo rồi.
- Các đồng chí, đây là một bài học...
Thấy Liễu Tuấn không có phản ứng, Lưu Phi Bằng liền bắt đầu tổng kết.
Hứa Hoành Cứu trên 50, tóc nhuộm đen bóng, ăn mặc cũng rất để ý sao cho thật trẻ trung, nhìn qua chỉ bốn mấy. Hứa Hoành Cửu rất có tham vọng, mong muốn có thể tiến bộ thêm một bậc nữa.
Nhưng cái kính lão này nói lên một sự thực rõ ràng, hắn không còn trẻ nữa.
Đương nhiên trên năm mươi thành phó bí thư kỷ ủy tỉnh, cũng chẳng phải là già, thuộc vào tuổi tráng niên. Năm sau đổi khóa, nếu thao tác hợp lý, tham vọng của Hứa Hoành Cửu vẫn rất có hi vọng trở thành sự thực.
- Các đồng chí, căn cứ vào xác minh sơ bộ, Tằng Vĩnh Chính đúng là tồn tại vấn đề khá nghiêm trọng.
Hứa Hoành Cửu thong thả nói, làm cán bộ kỷ ủy lâu năm, vấn đề tương tự hắn thấy quen rồi, chẳng phải vụ án kinh động thiên địa, chẳng làm hắn kích động được.
- Hiện giờ tra ra, Tằng Vĩnh Chính từ khi đảm nhận chức bí thư kỷ ỷ thành phố năm 1998 tới nay, lợi dụng chức vụ, trong việc bao thầu hạng mục, xử lý tranh chấp, bố nhiệm chức vụ, làm sai trí vụ án, chiếm lợi bất chính v...v...v. Cho tới hiện giờ biết được có 17 người hối lộ hắn, tổng cộng hơn 12 triệu tệ, hơn 200.000 USD, 30.000 đô la Hồng Kông...
Hứa Hoành Cứu báo cáo ra các con số, thành viên tham dự họp lập tức trở nên nghiêm túc.
Hơn 12 triệu đồng ở một vùng xa xổi hẻo lánh, kinh tế lạc hậu như Đơn Dương mà nói, tuyệt đối là con số kinh khủng. Mà đó mới chỉ là xác minh sơ bộ, sau khi chính thức lập án, đi sâu điều tra, khẳng định còn nhiều chuyện hơn nữa bể ra.
Đại tham! Tằng Vĩnh Chính dứt khoát được coi là đại tham! Nói không chừng còn chẳng hề kém hơn Hồng Thiên Kính.
- Tằng Vĩnh Chính đúng là có hành vi vi phạm kỷ luật, vợ hắn cũng là đồng lõa, tham dự vào với mức độ khác nhau. Căn cứ vào tình hình xác minh sơ bộ, Tằng Vĩnh Chính có mấy vấn đề quan trọng sau. Sai lầm thứ nhất, là hối lộ, các chủ công trình xây dụng ở Đơn Dương đã hội lộ cho hắn cùng vợ hơn 5 triệu đồng. Ngoài ra còn có những người khác hối lộ Tằng Vĩnh Chính...
Nói tới đây, Hứa Hoành Cứu uống một ngụm nước.
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
- Sai lầm thứ hai của Tằng Vĩnh Chính, là lợi dụng chức quyền, can thiệp vào công tác tổ chức bình thường....
Hứa Hoành Cứu tiếp tục nói rõ vấn đề của Tằng Vĩnh Chính, lấy mấy ví dụ đơn giản. Tằng Vĩnh Chính là cán bộ sinh ra và lớn lên ở Đơn Dương, trước khi công tác ở thành phố Đơn Dương, cũng đảm nhận chức vụ bí thư huyện ủy một thời gian dài.
Tằng Vĩnh Chính sau khi thu nhận hối lộ của quan viên cấp dưới, can thiệp vào quá trình đề bạt cán bộ, nói trắng ra là "mua quan bán chức".
Đây là bệnh chung của quan trường, đó gọi là "không chạy chức, đứng tại chỗ, có chạy có tặng, đợi ngày để thăng".
Những người ngồi đây đều là cán bộ lãnh đạo lâu năm, chuyện như thế này trong lòng hiểu cả.
- Sai lầm thứ ba của Tằng Vĩnh Chính, là tác phong sinh hoạt thối nát, căn cứ vào tìm hiểu, có quan hệ không chính đáng với với sáu nữ nhân, trong đó có hai nữ cán bộ của cơ quan chính quyền. Tằng Vĩnh Chính cũng có hiềm nghi lợi dụng chức quyền, để kiếm lợi cho những nhân tình này.
Đó cũng là chuyện thường trong quan trường, gần như sau mỗi một viên quan, đầu có cả đống tình nhân. Nếu như không có mới là lạ.
- Thứ tư, Tằng Vĩnh Chính chẳng những nhận hối lộ mà còn đòi hối lộ, đồng thời dùng đủ mọi thủ đoạn, chiếm đoạt tài sản của người khác một cách bất hợp pháp. Không ngần ngại sử dụng lực lượng của kỷ ủy tiến hành biện pháp kỷ luật song quy với cán bộ không phải đảng viên. Ngang nhiên đòi người bị hại hối lộ. Ở Đơn Dương có lời đồn, nó là làm ăn phải có được kỷ ủy bảo hộ, phải treo biển đơn vị bảo hộ trọng điểm của kỷ ủy, nếu không sẽ gặp phải tai ương. Căn cứ vào điều tra tìm hiểu , tình hình như thế, đúng là có tồn tại, rất nhiều đơn vị tư doanh ở Đơn Dương thường ngày đều treo tấm biển do kỷ ủy phát cho này...
Hứa Hoành Cửu chậm rãi nói.
- Kỷ ủy bảo vệ cho đơn vị tư doanh, Tằng Vĩnh Chính đúng là sáng tạo, thực sự ngông cuồng cực độ.
Nghe tới đây Liễu Tuấn hừ một tiếng, tỏ ra rất bất mãn nói.
Lưu Quang Hưng nói tiếp ngay:
- Đó gọi là bị tiền làm cho mê muội, kỷ ủy Đơn Dương, biến thành cơ quan thu phí bảo hộ rồi.
Lưu Phi Bằng và La Tự Lập nhìn nhau không nói.
Hứa Hoành Cửu khẽ gật đầu:
- Đúng thế, vấn đề của Tằng Vĩnh Chính đúng là rất nghiêm trọng.
Thông báo này của Hứa Hoành Cửu rất đúng quy củ, vì kỷ ủy là cơ quan giám sát, không phải là cơ quan tư pháp cho nên hắn chỉ nói là sai lầm, chứ không nói là sai phạm.
Định tội không phải do kỷ ủy quyết mà do cơ quan tư pháp quyết.
Ở vấn đề trình tự này, Hứa Hoành Cửu luôn chú ý.
- Căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi, "uy vọng" của Tằng Vĩnh Chính trong đội ngũ cán bộ Đơn Dương rất cao, rất nhiều cán bộ Đương Dương đều rất sợ hắn, có thể nói là sợ như sợ hổ. Huyện Đức Thành chính là quê của Tằng Vĩnh Chính, có một cục trưởng xây dựng, vì trong quá trành đấu thầu công trình không chịu nghe Tằng Vĩnh Chính, kết quả bị kỷ ủy song quy, tra xét hơn 50 ngày không ra vấn đề gì, nhưng cuối cùng vẫn bị cách chức điều tới chức vụ nhàn tản. Tằng Vĩnh Chính đã dùng phương thức đó để tạo dựng lên quyền uy của hắn.
Hứa Hoành Cửu tiếp tục nói.
Mặc dù trước đó đúng là hắn có ý bảo vệ Tằng Vĩnh Chính, nhưng sau khi biết thái độ của Liễu Tuấn liền thay đổi chủ ý. Nếu như muốn tra thì phải tra cho rõ, làm không ra nạc ra mỡ chẳng có ý nghĩa gì. Bảo vệ cán bộ để tạo dựng quyền uy, giống như thế, trừng trị quan viên xa đọa cũng có thể tạo dựng quyền uy.
Con đường thứ nhất đi không thông thì đi đường thứ hai.
Ít nhất hiện giờ nghe ra Hứa Hoành Cửu thiết diện vô tư, không giải vây cho Tằng Vĩnh Chính.
Hứa Hoành Cửu trình bày tới hơn một tiếng mới xong.
Phòng họp lặng ngắt, mọi người nhìn về phía Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng cau mày nói:
- Như vậy tức là Tằng Vĩnh Chính đã hoàn toàn thối nát rồi.
Hứa Hoành Cửu gật đầu nói:
- Theo tình hình xác minh sơ bô mà xét, có thể phán định như thế. Chúng tôi đã có phương án giám thị hắn, đề đề phòng hắn sợ tội bỏ chốn.
Lưu Phi Bằng gật đầu:
- Nếu như thế, tôi thấy có thể tiến thêm một bước xử lý việc này rồi. Các đồng chí có ý kiến thế nào?
- Tôi đồng ý.
Liễu Tuấn giơ tay lên.
Cho dù cuộc họp ban bí thư không đưa ra quyết định với vấn đề cụ thể , chỉ thảo luận, nhưng mọi người vẫn có thói quen giơ tay đồng ý như ở trên thường ủy.
La Tự Lập cũng giơ tay:
- Tôi đồng ý.
- Tôi cũng đồng ý.
Lưu Quang Hưng tỏ thái độ.
Còn về Hứa Hoành Cửu vừa rồi thông báo tình hình, đã là tỏ thái độ rồi.
- Được, vậy thì bí thư Hoành Cửu, vụ án này phải làm phiền đồng chí rồi. Xét thấy Tằng Vĩnh Chín đảm nhận chức bí thư kỷ ủy Đơn Dương thời gian dài, coi như là cán bộ lãnh đạo lão thành, vụ án này khả năng rất phức tạp. Cho nên tôi kiến nghị bí thư Hoành Cửu đích thân tra xét vụ án này. Nhân viên tổ chuyên án do bí thư Hướng Hoành điều phối, đồng chí thấy sao?
Lưu Phi Bằng rất khách khí chưng cầu ý kiến của hắn.
Hứa Hoành Cửu gật đầu đồng ý, cho dù Lưu Phi Bằng có không an bài như thế, hắn cũng sẽ chủ động, không thể giao quyền sinh sát vào trong tay kẻ khác được.
- Lưu bí thư, Hứa bí thư, tôi còn có một kiến nghị..
Bỗng nhiên La Tự Lập nói.
Lưu Phi Bằng nói:
- Mời bí thư Tự Lập.
- Vấn đề của Tằng Vĩnh Chính rất nghiêm trọng, điều này không cần phải nói. Nhưng tôi cho rằng vụ án này phải khống chế phạm vi ảnh hưởng, không nên làm quá ầm ĩ. Dù thế nào thì Đơn Dương là vùng kinh tế kém phát triển, chúng ta phải nên tuyên truyền chuyện tốt, lấy khí thế. Nếu như không khống chế phạm vi, để liên lụy quá nhiều, rất dễ khiến cho đội ngũ cán bộ Đơn Dương bất ổn, điều này bất lợi với việc phát triển kinh tế Đơn Dương.
- Bí thư Tự Lập nói lời này rất có lý, tôi cũng cho rằng như vậy. Tằng Vĩnh Chính có sai lầm, chỉ đại biểu cho bản thân hắn xoa đọa, phải tách hắn và các cán bộ kỷ ủy Đơn Dương khác ra để xem xét. Mục đích chúng ta điều tra cán bộ, là trước trừng phạt sau cứu chữa, trị bệnh cứu người, là để phục vụ kiến thiết kinh tế. Không thể làm trái ngược, tra xét một quan viên khiến cho cả hệ thống thậm chí làm toàn bộ đội ngũ cán bộ Đơn Dương bất ổn thì được không bằng mất. Bí thư Hoành Cửu, hi vọng đồng chí suy nghĩ tới ý kiến của bí thư Tự Lập.
Lưu Phi Bằng nói ngay.
Rất hiển nhiên La Tự Lập và Lưu Phi Bằng đều lo lắng Liễu Tuấn nhân cơ hội này để giở trò, giống như ở An Phong, cho dù Hồng Thiên Kính có ngã ngựa, phái Hứa Vân Huy và Vương Lương Húc đều có thể coi là cán bộ thuộc Lưu phái, nhưng An Phong không còn là An Phong trước kia nũa, nói cách khác không phải là hậu hoa viên của Lưu Phi Bằng nữa.
Liễu Tuấn nói dùng đúng chiêu thức này ở Đơn Dương, thì không thể không đề phòng. Hứa Hoành Cửu gật đầu, bất giác nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn thản nhiên uống trà, không định phát biểu ý kiến. Kỳ thực Liễu tỉnh trưởng hiện giờ không có hứng thú xen vào chuyện của Đơn Dương, Lưu bí thư và La bí thư đã quá lo rồi.
- Các đồng chí, đây là một bài học...
Thấy Liễu Tuấn không có phản ứng, Lưu Phi Bằng liền bắt đầu tổng kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.