Chương 1846: đồ nhà quê...
Khuyết Danh
28/05/2017
Tới hội triển lãm này, tất cả hứng thú của Nghiêm Phi đều tập trung ở khu đồ thời trang và trang sức, còn những thứ đồ xa xỉ khác Nghiêm Phi không quan tâm mấy.
Còn Liễu tỉnh trưởng thì thiếu hứng thú với tất cả, thân phận của y hôm nay chỉ là người tháp tùng, Nghiêm Phi nói đi đâu, Liễu tỉnh trưởng đi theo đó bảo hộ là được rồi.
Cty Hạo Nghệ quả nhiên bạo tay, khu triển lãm thời trang quy tụ vô số tác phẩm nổi tiếng.
Tất cả những thứ đó Liễu Tuấn chẳng thích mấy, cho dù mỗi một bộ y phục mà y mặc đều là hàng hiệu, có điều chẳng cái nào do y tự mua. Nghiêm Phi thường lấy y ra làm người mẫu thiết kế thời trang, các vị hồng nhan khác cũng thi thoảng mua quần áo cho y, trong đó Tiểu Thanh là tích cực nhất. Người ta xếp hàng đi đặt y phục của Nghiêm Phi, Tiểu Thanh lại đi đặt của nhà thiết kế khác, vì thế trang phục của Liễu Tuấn cơ bản là độc nhất vô nhị, ít khi đụng hàng.
Có điều hôm nay đã tháp tùng vợ thì thế nào cũng phải bày tỏ thái độ, dù là không ngừng gật đầu, cũng là một loại thái độ.
- Hi hi, bộ đầm mà Ông già thiết kế này rất đặc sắc, anh thấy thế nào.
Nghiêm Phi đứng trước một chiếc tủ kính nói.
Liễu Tuấn lúc này mới chú ý bộ đầm này được Valentino thiết kế, còn có chữ ký của Ông già, liền đứng lại ngắm nghía từ trên xuống dưới y như thật. Nhưng mà trình độ thưởng thức thời trang của Liễu tỉnh trưởng thật chẳng ra làm sao, thậm chí bộ đồ này thích hợp dùng cho trường hợp nào y cũng chẳng hề biết. Xem ra phải học thêm rồi, cùng với địa vị y tăng cao, sau này phải tham gia nhiều những cuộc gặp mặt ngoại giao.
- Đẹp lắm, rất đặc sắc... Nhưng hơi già dặn một chút, à nói cách khá là hơi chính quy , không sức sống mấy.
Liễu tỉnh trưởng liên tục gật đầu, thấy làm kẻ phụ họa mãi cũng không hay thế là thêm ý kiến của mình vào, nói bừa nói bậy, hê bình tác phẩm của Ông già một phen. Hẳn Valentino tuổi cao rồi, thiết kế trang phục không trẻ trung lắm, bình phẩm như thế không lộ cái dốt ra.
Nghiêm Phi cười lắc đầu:
- Anh đó, cho rằng Ông già nhiều tuổi rồi, thì trang phục sẽ nghiêm trang à? Nói cho anh biết, nhầm rồi! Ông già rất đáng yêu, giống một lão ngoan đồng vậy. Bộ trang phục này rấ trẻ trung, muốn thiết kế điều mời mẻ trên trang phục chính thức chẳng phải là đơn giản đâu. Mấy chục năm trong nghề chẳng phải tầm thường đâu.
- Ừm ừ, không phải là tầm thường, Ông gia nổi tiếng thế giới, quả nhiên thực sự có tài...
Liễu Tuấn gật như gà mổ thóc, khen ông già một phen, rồi ngó quanh hỏi:
- Phi Phi, sao không có trang phục do em thiết kế.
- Bọn họ không đặt em, đương nhiên là không có.
Lam Lam ở bên cạnh nói xen vào:
- Chị Phi Phi quá bận, có đặt cũng phải sáu tháng sau.
Cô và Huyên Huyên chẳng những là vệ sĩ, còn là thư ký, theo Phi Phi như hình với bóng, luận quan hệ thân mật, còn thân hơn cả ông chồng kia.
- Đúng thế, người bình thưởng, chẳng thể mặc y phục vợ anh thiết kế.
Liễu nha nội thừa cơ "vô mông vợ đôm đốp".
Phi Phi nhoẻn miệng cười.
Hai vợ chồng chưa ở khu trang phục không lâu, đã có một đám đông ầm ĩ đi vào. Vốn ở nơi thế này, dù là kẻ tố chất không cao, cũng làm bộ làm tịch như mình là một người văn minh. Nhưng đám đông đi tới này có mấy phóng viên, không ngừng vây quanh một mỹ nữ ở giữa chụp anh, đặt câu hỏi, nên rất náo nhiệt.
Mọi người nhìn qua, liền thấy Điền Mỹ Ức, cô gái gặp ở sân bay.
Thú vị là trong số phóng viên kia có cả Tóc Dài, người này đúng là chuyên nghiệp, hôm qua bỉ Lam Lam hủy mất thành quả, hôm nay lại bám dính lấy Điền Mỹ Ức rồi.
Điền Mỹ Ức tỏ ra rất kiêu ngạo, cho dù miệng mỉm cười, nhưng cái vẻ bề trên đó vẫn lộ ra co ràng.
Lam Lam đột nhiên nói:
- Chị Phi Phi, cô ấy mặc đồ do chị thiết kế.
Hai cô ngày bên làm bạn cạnh Phi Phi, nên nhìn một cái là nhận ra ngay phong cách thiết kế của Nghiêm Phi.
Dung mạo của Điền Mỹ Ức, thuộc về mỹ nữ lả lướt, dùng một câu "nhà quê" là rất "sexy", cả người trông vô cùng lả lơi gợi cảm, đầy sức quyến rũ của phụ nữ thanh phục. Trang phục của Nghiêm Phi luôn thiết kế trẻ trung, phối hợp như thế, liền tăng thêm vẻ trẻ trung cho cô ta, đẹp hơn không ít.
Điền Mỹ Ức vừa đi vừa trả lời câu hỏi của phóng viên, mau chóng tới gần đoàn người Liễu Tuấn, đột nhiên hơi biến sắc, hiển nhiên là cô ta đã nhận ra Nghiêm Phi, chính cô gái mỹ lệ xuất trần này đã hoàn toàn che lấp cô ta trên máy bay. Còn bạn trai cô ta thì lại khinh thường mình, làm Điền Mỹ Ức rất bị tổn thương. Từ khi cô ta thành danh cho tới nay, gặp được vô số nam nhân thành đạt, kẻ nào chẳng thèm thuồng nhan sắc của cô ta, tàm trăm phương ngàn kế được phủ phục dưới váy cô ta. Nam nhân chẳng hề bận tâm tới cô ta như Liễu Tuấn đúng là mới thấy lần đầu.
Điền Mỹ Ức sau khi mặt hơi thay đổi liền khôi phục rất nhanh, đầu hếch lên, khẽ hừ một tiếng, tựa hồ tỏ vẻ khinh thường đám người Liễu Tuấn.
Ngươi coi thường tiểu thư đây, chẳng lẽ tiểu thư đây để ý tới ngươi.
Nghiêm Phi tất nhiên không hề bận tâm, chỉ nhìn kỹ phục trang của Điền Mỹ Ức, mày hơi cau lại, nói:
- Không đẹp, bộ trang phục này không nên phối với dây chuyền hồng bảo ngọc, mà phải dùng với ngọc trai, thế mới đặc sắc. Không phải là mình đã chú thích rõ trong sách ghi chú sao?
Mỗi một bộ trang phục do Nghiêm Phi thiết kế đều có một quyển sách ghi chú, viết rõ bộ y phục này nên đi với loại vòng tay nào, ví sách tay nào, dây chuyền nào .v..v.. Rất tỉ mỉ, đó là thủ tục cần có có bộ trang phục cao cấp.
Cả triệu đồng một bộ y phục, đúng là phải rất chú ý.
Vốn nhà thiết kế lớn tới đâu cũng rất ít có cái giá này, đó là do Bàn Đại Hải cố tình đẩy giá lên, hắn dùng phương thức này cô gắn đem tài sản của Tuấn thiếu gia chuyển tới dưới tên Nghiêm Phi. Dù với đế quốc tài chính của Tuấn thiếu gia mà nói đây chỉ như cái lông con trâu. Nhưng khoản thu nhập này hết sức chính quy, nguồn gốc rõ ràng có thể qua được điều tra. Không có người đặt trang phục của Nghiêm Phi cũng chẳng sao, môt mình Bàn Đại Hải bao hết.
Nghiêm Phi tất nhiên là không hiểu được những thao tác này, cô chỉ thiết kế, đó là sở thích của cô, tiền ít tiền nhiều đều không quan trọng.
Không ngờ câu nói này của Nghiêm Phi hơi lớn, Điền Mỹ Ức nghe thấy, có lẽ vì cô ta luôn lưu ý tới Nghiêm Phi, nên dễ dàng nghe được lời dàm thoại của họ, nhưng hiển nhiên cô ta chỉ nghe lọt nửa đầu, nửa sau không nghe thấy.
Nhưng lời đầu của Nghiêm Phi đã làm cho cô ta rất bất mãn rồi.
- Tiểu thư, cô nói chuyện chú ý một chút.
Điền Mỹ Ức gạt đám phóng viên phía trước, đứng ở trước mặt Nghiêm Phi, khuôn mặt sương giá nói.
- Có có biết thưởng thức trang phục không vậy? Có biết bộ y phục trên người tôi do ai thiết kế không? Là do nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới làm! Cô có biết giá trị của nó bao nhiêu không? 200.000 USD! Cho nên cô đừng tùy tiện bình phẩm.
Lam Lam và Huyên Huyên đều bật cười.
Điền Mỹ Ức nhìn như không thể uy hiếp gì được với an toàn nhân thân của Nghiêm Phi, nên hai nha đầu không vội ra mặt bảo vệ.
Nghiêm Phi mỉm cười gật đầu.
Dù sao Điền Mỹ Ức nói cô là nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới, đó là lời tán thưởng rất cao. Nghiêm Phi không chỉ trích cô ta, chỉ nói:
- Tiểu thư, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thấy bộ trang phục này dùng với dây chuyền ngọc trai sẽ đẹp hơn.
- Cho nên tôi mới nói cô không hiểu! Hừ, ngọc trai mà so được với dây chuyền hồng bảo thạch này sao? Đó là vật báu trong hoàng cung nước Nga, xem ra sau này cô phải tăng cường thêm tri thức ở phương diện đồ trang sức. Hiện giờ xã hội còn có rất nhiều người cho rằng ngọc trai là cao cấp nhất? Có loại ngọc trai nào xứng đáng với bộ y phục của tôi chứ?
Điền Mỹ Ức khinh khỉnh nói.
Nghiêm Phi không định tranh cãi với cô ta, lịch sự gật đầu rồi nhìn sang phía Lam Lam. Lam Lam hiểu ý, về sau phàm là cô ta đặt hàng, đều sẽ không nhận.
Loại người này không đáng để cho Nghiêm Phi thiết kế trang phục cho cô ta.
Có điều Nghiêm Phi không ý kiến, không có nghĩa là người khác không có ý kiến.
- A, té ra ngọc trai là để cho người nhà quê đeo à? Lần đầu em mới nghe thấy đấy, Quốc Tử, vậy anh phải đổi vòng khác cho em, nêu không em mất mặt chết đi được.
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh.
Giọng nói này Liễu Tuấn rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, chẳng phải mỹ nữ dẫn chương trình Giang Mân Lâm sao? Giang Mân Lâm trên cổ đeo một chuổi dây chuyền ngọc trai, tỏa ánh sáng dìu dịu. Nam nhân đứng bên cạnh cô, tất nhiên là Đàm Quốc Tử rồi.
Đàm Quốc Tử là người sưu tầm nổi danh trong giới hoàn khổ, cùng Giang Mân Lâm tới triển lãm đồ xa xỉ này là điều hiển nhiên. Không giống như Liễu tỉnh trưởng, tới đây là do hứng thú.
Điền Mỹ Ức vừa nghe lời của Giang Mân Lâm, sắc mặt liền lộ vẻ xấu hổ, là ngôi sao lớn, câu lạc bộ đỉnh cấp ở thủ đô, cô ta tất nhiên thường ra vào, không thể không nhận ra Đàm Quốc Tử, còn mỹ nữ nôi danh của ĐTH TW Giang Mân Lâm, cô ta cũng biết từ lâu.
Không ngờ mình mải lên mặt với người ta, không may đắc tội với hai vị này.
Điền Mỹ Ức biết rõ, trong chốn giải trí, đắc tội với ai chứ không thể đắc tội với đám hoàn khố. Không có đám người này tâng bốc, cô ta liền chẳng là cái gì.
Còn Liễu tỉnh trưởng thì thiếu hứng thú với tất cả, thân phận của y hôm nay chỉ là người tháp tùng, Nghiêm Phi nói đi đâu, Liễu tỉnh trưởng đi theo đó bảo hộ là được rồi.
Cty Hạo Nghệ quả nhiên bạo tay, khu triển lãm thời trang quy tụ vô số tác phẩm nổi tiếng.
Tất cả những thứ đó Liễu Tuấn chẳng thích mấy, cho dù mỗi một bộ y phục mà y mặc đều là hàng hiệu, có điều chẳng cái nào do y tự mua. Nghiêm Phi thường lấy y ra làm người mẫu thiết kế thời trang, các vị hồng nhan khác cũng thi thoảng mua quần áo cho y, trong đó Tiểu Thanh là tích cực nhất. Người ta xếp hàng đi đặt y phục của Nghiêm Phi, Tiểu Thanh lại đi đặt của nhà thiết kế khác, vì thế trang phục của Liễu Tuấn cơ bản là độc nhất vô nhị, ít khi đụng hàng.
Có điều hôm nay đã tháp tùng vợ thì thế nào cũng phải bày tỏ thái độ, dù là không ngừng gật đầu, cũng là một loại thái độ.
- Hi hi, bộ đầm mà Ông già thiết kế này rất đặc sắc, anh thấy thế nào.
Nghiêm Phi đứng trước một chiếc tủ kính nói.
Liễu Tuấn lúc này mới chú ý bộ đầm này được Valentino thiết kế, còn có chữ ký của Ông già, liền đứng lại ngắm nghía từ trên xuống dưới y như thật. Nhưng mà trình độ thưởng thức thời trang của Liễu tỉnh trưởng thật chẳng ra làm sao, thậm chí bộ đồ này thích hợp dùng cho trường hợp nào y cũng chẳng hề biết. Xem ra phải học thêm rồi, cùng với địa vị y tăng cao, sau này phải tham gia nhiều những cuộc gặp mặt ngoại giao.
- Đẹp lắm, rất đặc sắc... Nhưng hơi già dặn một chút, à nói cách khá là hơi chính quy , không sức sống mấy.
Liễu tỉnh trưởng liên tục gật đầu, thấy làm kẻ phụ họa mãi cũng không hay thế là thêm ý kiến của mình vào, nói bừa nói bậy, hê bình tác phẩm của Ông già một phen. Hẳn Valentino tuổi cao rồi, thiết kế trang phục không trẻ trung lắm, bình phẩm như thế không lộ cái dốt ra.
Nghiêm Phi cười lắc đầu:
- Anh đó, cho rằng Ông già nhiều tuổi rồi, thì trang phục sẽ nghiêm trang à? Nói cho anh biết, nhầm rồi! Ông già rất đáng yêu, giống một lão ngoan đồng vậy. Bộ trang phục này rấ trẻ trung, muốn thiết kế điều mời mẻ trên trang phục chính thức chẳng phải là đơn giản đâu. Mấy chục năm trong nghề chẳng phải tầm thường đâu.
- Ừm ừ, không phải là tầm thường, Ông gia nổi tiếng thế giới, quả nhiên thực sự có tài...
Liễu Tuấn gật như gà mổ thóc, khen ông già một phen, rồi ngó quanh hỏi:
- Phi Phi, sao không có trang phục do em thiết kế.
- Bọn họ không đặt em, đương nhiên là không có.
Lam Lam ở bên cạnh nói xen vào:
- Chị Phi Phi quá bận, có đặt cũng phải sáu tháng sau.
Cô và Huyên Huyên chẳng những là vệ sĩ, còn là thư ký, theo Phi Phi như hình với bóng, luận quan hệ thân mật, còn thân hơn cả ông chồng kia.
- Đúng thế, người bình thưởng, chẳng thể mặc y phục vợ anh thiết kế.
Liễu nha nội thừa cơ "vô mông vợ đôm đốp".
Phi Phi nhoẻn miệng cười.
Hai vợ chồng chưa ở khu trang phục không lâu, đã có một đám đông ầm ĩ đi vào. Vốn ở nơi thế này, dù là kẻ tố chất không cao, cũng làm bộ làm tịch như mình là một người văn minh. Nhưng đám đông đi tới này có mấy phóng viên, không ngừng vây quanh một mỹ nữ ở giữa chụp anh, đặt câu hỏi, nên rất náo nhiệt.
Mọi người nhìn qua, liền thấy Điền Mỹ Ức, cô gái gặp ở sân bay.
Thú vị là trong số phóng viên kia có cả Tóc Dài, người này đúng là chuyên nghiệp, hôm qua bỉ Lam Lam hủy mất thành quả, hôm nay lại bám dính lấy Điền Mỹ Ức rồi.
Điền Mỹ Ức tỏ ra rất kiêu ngạo, cho dù miệng mỉm cười, nhưng cái vẻ bề trên đó vẫn lộ ra co ràng.
Lam Lam đột nhiên nói:
- Chị Phi Phi, cô ấy mặc đồ do chị thiết kế.
Hai cô ngày bên làm bạn cạnh Phi Phi, nên nhìn một cái là nhận ra ngay phong cách thiết kế của Nghiêm Phi.
Dung mạo của Điền Mỹ Ức, thuộc về mỹ nữ lả lướt, dùng một câu "nhà quê" là rất "sexy", cả người trông vô cùng lả lơi gợi cảm, đầy sức quyến rũ của phụ nữ thanh phục. Trang phục của Nghiêm Phi luôn thiết kế trẻ trung, phối hợp như thế, liền tăng thêm vẻ trẻ trung cho cô ta, đẹp hơn không ít.
Điền Mỹ Ức vừa đi vừa trả lời câu hỏi của phóng viên, mau chóng tới gần đoàn người Liễu Tuấn, đột nhiên hơi biến sắc, hiển nhiên là cô ta đã nhận ra Nghiêm Phi, chính cô gái mỹ lệ xuất trần này đã hoàn toàn che lấp cô ta trên máy bay. Còn bạn trai cô ta thì lại khinh thường mình, làm Điền Mỹ Ức rất bị tổn thương. Từ khi cô ta thành danh cho tới nay, gặp được vô số nam nhân thành đạt, kẻ nào chẳng thèm thuồng nhan sắc của cô ta, tàm trăm phương ngàn kế được phủ phục dưới váy cô ta. Nam nhân chẳng hề bận tâm tới cô ta như Liễu Tuấn đúng là mới thấy lần đầu.
Điền Mỹ Ức sau khi mặt hơi thay đổi liền khôi phục rất nhanh, đầu hếch lên, khẽ hừ một tiếng, tựa hồ tỏ vẻ khinh thường đám người Liễu Tuấn.
Ngươi coi thường tiểu thư đây, chẳng lẽ tiểu thư đây để ý tới ngươi.
Nghiêm Phi tất nhiên không hề bận tâm, chỉ nhìn kỹ phục trang của Điền Mỹ Ức, mày hơi cau lại, nói:
- Không đẹp, bộ trang phục này không nên phối với dây chuyền hồng bảo ngọc, mà phải dùng với ngọc trai, thế mới đặc sắc. Không phải là mình đã chú thích rõ trong sách ghi chú sao?
Mỗi một bộ trang phục do Nghiêm Phi thiết kế đều có một quyển sách ghi chú, viết rõ bộ y phục này nên đi với loại vòng tay nào, ví sách tay nào, dây chuyền nào .v..v.. Rất tỉ mỉ, đó là thủ tục cần có có bộ trang phục cao cấp.
Cả triệu đồng một bộ y phục, đúng là phải rất chú ý.
Vốn nhà thiết kế lớn tới đâu cũng rất ít có cái giá này, đó là do Bàn Đại Hải cố tình đẩy giá lên, hắn dùng phương thức này cô gắn đem tài sản của Tuấn thiếu gia chuyển tới dưới tên Nghiêm Phi. Dù với đế quốc tài chính của Tuấn thiếu gia mà nói đây chỉ như cái lông con trâu. Nhưng khoản thu nhập này hết sức chính quy, nguồn gốc rõ ràng có thể qua được điều tra. Không có người đặt trang phục của Nghiêm Phi cũng chẳng sao, môt mình Bàn Đại Hải bao hết.
Nghiêm Phi tất nhiên là không hiểu được những thao tác này, cô chỉ thiết kế, đó là sở thích của cô, tiền ít tiền nhiều đều không quan trọng.
Không ngờ câu nói này của Nghiêm Phi hơi lớn, Điền Mỹ Ức nghe thấy, có lẽ vì cô ta luôn lưu ý tới Nghiêm Phi, nên dễ dàng nghe được lời dàm thoại của họ, nhưng hiển nhiên cô ta chỉ nghe lọt nửa đầu, nửa sau không nghe thấy.
Nhưng lời đầu của Nghiêm Phi đã làm cho cô ta rất bất mãn rồi.
- Tiểu thư, cô nói chuyện chú ý một chút.
Điền Mỹ Ức gạt đám phóng viên phía trước, đứng ở trước mặt Nghiêm Phi, khuôn mặt sương giá nói.
- Có có biết thưởng thức trang phục không vậy? Có biết bộ y phục trên người tôi do ai thiết kế không? Là do nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới làm! Cô có biết giá trị của nó bao nhiêu không? 200.000 USD! Cho nên cô đừng tùy tiện bình phẩm.
Lam Lam và Huyên Huyên đều bật cười.
Điền Mỹ Ức nhìn như không thể uy hiếp gì được với an toàn nhân thân của Nghiêm Phi, nên hai nha đầu không vội ra mặt bảo vệ.
Nghiêm Phi mỉm cười gật đầu.
Dù sao Điền Mỹ Ức nói cô là nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới, đó là lời tán thưởng rất cao. Nghiêm Phi không chỉ trích cô ta, chỉ nói:
- Tiểu thư, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thấy bộ trang phục này dùng với dây chuyền ngọc trai sẽ đẹp hơn.
- Cho nên tôi mới nói cô không hiểu! Hừ, ngọc trai mà so được với dây chuyền hồng bảo thạch này sao? Đó là vật báu trong hoàng cung nước Nga, xem ra sau này cô phải tăng cường thêm tri thức ở phương diện đồ trang sức. Hiện giờ xã hội còn có rất nhiều người cho rằng ngọc trai là cao cấp nhất? Có loại ngọc trai nào xứng đáng với bộ y phục của tôi chứ?
Điền Mỹ Ức khinh khỉnh nói.
Nghiêm Phi không định tranh cãi với cô ta, lịch sự gật đầu rồi nhìn sang phía Lam Lam. Lam Lam hiểu ý, về sau phàm là cô ta đặt hàng, đều sẽ không nhận.
Loại người này không đáng để cho Nghiêm Phi thiết kế trang phục cho cô ta.
Có điều Nghiêm Phi không ý kiến, không có nghĩa là người khác không có ý kiến.
- A, té ra ngọc trai là để cho người nhà quê đeo à? Lần đầu em mới nghe thấy đấy, Quốc Tử, vậy anh phải đổi vòng khác cho em, nêu không em mất mặt chết đi được.
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh.
Giọng nói này Liễu Tuấn rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại, chẳng phải mỹ nữ dẫn chương trình Giang Mân Lâm sao? Giang Mân Lâm trên cổ đeo một chuổi dây chuyền ngọc trai, tỏa ánh sáng dìu dịu. Nam nhân đứng bên cạnh cô, tất nhiên là Đàm Quốc Tử rồi.
Đàm Quốc Tử là người sưu tầm nổi danh trong giới hoàn khổ, cùng Giang Mân Lâm tới triển lãm đồ xa xỉ này là điều hiển nhiên. Không giống như Liễu tỉnh trưởng, tới đây là do hứng thú.
Điền Mỹ Ức vừa nghe lời của Giang Mân Lâm, sắc mặt liền lộ vẻ xấu hổ, là ngôi sao lớn, câu lạc bộ đỉnh cấp ở thủ đô, cô ta tất nhiên thường ra vào, không thể không nhận ra Đàm Quốc Tử, còn mỹ nữ nôi danh của ĐTH TW Giang Mân Lâm, cô ta cũng biết từ lâu.
Không ngờ mình mải lên mặt với người ta, không may đắc tội với hai vị này.
Điền Mỹ Ức biết rõ, trong chốn giải trí, đắc tội với ai chứ không thể đắc tội với đám hoàn khố. Không có đám người này tâng bốc, cô ta liền chẳng là cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.