Chương 1850: Mình lấy tiền của mình mà cũng là hối lộ à?
Khuyết Danh
28/05/2017
Chủ tịch Quách vội vàng tới bái phỏng Đàm thiếu gia, nhưng lại diễn ra màn "nhận thân" này, đúng là nằm ngoài dự liệu tất cả mọi người.
- Tuấn thiếu gia, tôi nằm mơ cũng không ngờ thiếu gia tới tham gia triển lãm này, đồ nơi đây sao lọt vào mắt thiếu gia được chứ, thật xấu hổ quá...
Quách Hoành Vĩ nắm chặt tay Liễu Tuấn lặc liên tục, cảm khái nói.
Chỉ có những người cũ khi quỹ Thịnh Nghiệp mới khai trương không lâu mới được biết tập đoàn Thịnh Nghiệp oai phong ngày nay, do người trẻ tuổi này sáng tạo ra.
- Ha ha, chủ tịch Quách khách khí quá, tôi chỉ cùng vợ tới đây dạo chơi thôi, hai mươi năm không gặp, sự nghiệp chủ tịch Quách phát triển tới mức này, thật đáng mừng.
Liễu Tuấn kinh ngạc qua rất nhanh, khôi phục lễ tiết xã giao phải có.
Dù sao người ta hiện giờ là chủ tịch công ty có tiếng, cứ luôn miệng gọi là Tiểu Quách không khỏi quá thất lễ.
- Ài, Tuấn thiếu gia quá khen, đâu có là gì... Ha ha, Tuấn thiếu gia, nếu như đã trùng hợp như thế, bất kể thế nào tôi cũng phải mời ngài dùng bữa cơm... Đương nhiên, mong Đàm thiếu gia nể mặt, bốn vị hôm nay đều là khách tôn quý nhất của tôi.
Quách Hoành Vĩ qua sự chấn kinh ban đầu, lập tức khôi phục sự tinh minh của thương nhân, tươi cười mời mọc, bất kể thế nào cũng không thể thiếu chu đáo với Đàm Quốc Tử.
Đàm Quốc Tử không ngờ xuất hiện cảnh này, khiến mình thành vật làm nền, trong lòng tất nhiên cảm thấy rất thất bại. Có điều ở trước mặt Liễu Tuấn không thể tùy tiện phát tác. Trong kinh thành, bất kể tên hoàn khố ngông cuồng đến đâu cũng không dám lên mặt trước Liễu Tuấn.
- Chủ tịch Quách, ăn cơm thì thôi vậy, đợi ngày khác có cơ hội hãy nói.
Đàm Quốc Tử lịch sự nói.
Quách Hoành Vĩ ý thức được mình nhất thời thất thái, quá thân thiết với Liễu Tuấn, đã đắc tội với hắn. Có điều nhìn qua Quách Hoành Vi cũng là người quyết đoán, vô tình đắc tội với Đàm Quốc Tử, không dễ vãn hồi ngà được. May là không phải là cố ý làm bẽ mặt Đàm thiếu gia, đợi qua hôm nay tìm cách vãn hồi cũng không muộn, liền cười bồi với Đàm Quốc Tử, nịnh bợ không ngớt.
Đàm Quốc Tử nghe nịnh bợ lòng khá hơn một chút, Phạm tiên sinh ở bên cạnh nói:
- Chủ tịch, Tuấn thiếu gia vốn nhìn trúng món đồ không bán số 11 của chúng ta, nhưng...
Thì ra Phạm tiên sinh thấy Quách Hoành Vĩ sùng bái Liễu Tuấn vô cùng, liền nhắc nhở, đừng chỉ mải lo ăn uống, chúng ta ở đây còn có nhiều đồ đắt giá. Muốn vỗ mông cũng phải vỗ mạnh một chút.
- Đồ không bán số 11? Đó là cái vòng ngọc? Ài, lão Phạm, ông hồ đồ rồi. Nếu tuấn thiếu gia đã nhìn trúng thì dâng ngay lên, không bán không bán cái gì, quy tắc đừng nhắc tới trước mặt Tuấn thiếu gia và Đàm thiếu gia. Mau lấy ra đây.
Thấy Phạm tiên sinh nói ấp a ấp úng, Quách Hoành Vĩ liền cuống lên. Chẳng lẽ hôm nay đen như thế, đắc tội với Đàm Quốc Tử rồi, ngay cả Liễu Tuấn cũng đắc tội luôn.
Quách Hoành Vĩ trong lòng biết rõ, đắc tử với Đàm Quốc Tử chưa sao, nếu đắc tội với Liễu Tuấn thì tiền đồ mình rất đáng lo. Bí mật kia đám Phạm tiên sinh không biết, sao mình lại chẳng rõ?
- Không phải đâu chủ tịch... Không phải chúng tôi không chịu bán, mà là Tuấn thiếu gia không để mắt tới cái vòng đó..
Phạm tiên sinh lúng túng giải thích.
Quách Hoành Vĩ vỗ đầu, vội nói:
- Đúng đúng, xem cái trí nhớ của tôi này, cái vòng đó Tuấn thiếu gia sao nhìn trúng được. Jenny, cô mau tới kho, lấy đồ số 001 lên đây, ngay lập tức...
Quách Hoành Vĩ vội vàng nói với một cô gái tóc vàng mắt xanh.
Phạm tiên sinh liền trố mắt ra, lúng búng nói:
- Chủ tích, món đồ không bán số 001 là "Bích Lục"... Nó.. Nó...
Phạm tiên sinh tựa hồ nhắc nhở cái gì, nhưng ở trước mặt Liễu Tuấn, lại không dám nói ra.
Quách Hoành Vĩ trừng mắt nhìn hắn, Phạm tiên sinh nuốt nước bọt không dám nói nữa.
- Chủ tịch Quách không cần đâu! Chúng tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi, chủ tịch Quách có lòng được rồi, tạm biệt.
Liễu Tuấn mỉm cười ngăn Quách Hoành Vĩ lại, gật đầu với Đàm Quốc Tử, nắm tay Nghiêm Phi rời đi.
Quách Hoành Vi mồm cứ há ra, tựa hồ muốn nói gì, nhưng chỉ nhìn theo bóng lưng của Liễu Tuấn không dám nói ra.
.... ....
Ngày hôm sau, Liễu tỉnh trưởng cùng vợ trở về Ngọc Lan, Dương Dương tới 20 ngày chưa gặp mẹ, vừa vui mừng vừa quấn lấy đòi quà, Nghiêm Phi như làm ảo thuật, lấy ra một đống đồ chơi đủ thể loại, hai mẹ coi chơi chung.
Liễu tỉnh trưởng lắc đầu.
Buổi chiều vừa mới tới văn phòng thì gặp được điện thoại của Tiểu Thanh.
- Hi hi! Tuấn thiếu gia, còn ở thủ đô không?
Tiểu Thanh trêu.
Liễu Tuấn hơi đau đầu đáp:
- Về tỉnh làm việc rồi.
Tiểu Thanh tiếp tục trêu:
- Tuấn thiếu gia này, anh cũng thật không phải, Quách Hoành Vĩ khó khăn lắm mới tổ chức được buổi triển lãm ở thủ đô, anh tới đập bể, không tốt lắm phải không? Chẳng nể tình nghĩa cũ gì cả.
- Không phải chứ? Anh có đập phá gì đâu.
- Anh còn nói nữa, người ta sợ chết khiếp, khóc lóc với em, nói đắc tội với hai nhân vật lớn, mồ hôi ướt hết áo. Hay anh cho người ta cơ hội lập công chuộc tội.
Tiểu Thanh cười nói.
- Lập công chuộc tội là sao?
- Không phải anh nhìn trúng cái vòng phỉ thúy định tặng cho Nghiêm Phi sao? Ừm, xem như anh có nhãn quãng, chị cả của bọn em đẹp như tiên trên trời, đeo vòng ngọc rất xứng.
Liễu tỉnh trưởng đau đầu vô cùng.
Nghe đi, "chị cả của bọn em", lời như thế mà cũng nói ra được.
- Nói thật với anh đó, Quách Hoành Vĩ còn có thứ dự phòng, chỗ hắn có vòng ngọc của vường triều A Ngõa Myanma, chính là món đồ không bán số 001. Đó mới là phỉ thủy thượng đẳng, tên rất đơn giản, dịch ra là "Bích Lục", em đã thấy rồi, không tệ đâu. Vài ngày nữa bảo hắn mang qua cho anh nhé.
- Cái vòng đó lai lịch lớn thế, giá hẳn là không nhỏ?
- Không đắt đâu, hơn cái dây chuyền Đàm Quốc Tử mua một chút thôi, chừng 2,3 chục triệu. Anh hỏi kỹ thế làm gì?
Tiểu Thanh hơi lạ, Liễu Tuấn lâu lắm rồi không nói chuyện tiền nong với cô.
Liễu Tuấn cười:
- Này chủ tịch Liễu, cô có biết mình đang sai phái thương nhân hối lộ quan viên chính phủ không? Có có thấy tôi giống tham quan ô lại không?
- Thế à? Mới mẻ thật đấy, mình lấy tiền của mình cũng gọi là hối lộ à?
Liễu tỉnh trưởng cứng họng, xem ra cái công ty Hào Nghệ kia cũng là sản nghiệp thuộc tập đoàn Thịnh Nghiệp, nếu không Quách Hoành Vĩ cũng chẳng nịnh bợ y tới thế, hắn đang lấy lòng ông chủ mà. Vì Liễu Tuấn lâu rồi không hỏi tới chuyện trong tập đoàn, cho nên Tiểu Thanh không nói cho y.
Thật ra công ty trực thuộc Thịnh Nghiệp hiện giờ đếm không xuể nữa, dù Liễu Tuấn có quan tâm, chỉ riêng nhớ tên những công ty đó đủ hoa mày chóng mặt rồi.
- Được, nếu là tiền của mình thì chẳng sao. Em bảo hắn mang qua đi.
Liễu tuấn mỉm cười đồng ý.
... ....
Quách Hoành Vĩ tới rất nhanh, một ngày sau Quách Hoành Vĩ đích thân tới biệt thự số 18 tỉnh ủy bái phỏng.
Vì hắn là cấp dưới Tiểu Thanh coi trọng, nên Liễu Tuấn cho hắn thể diện, tiếp kiến hắn ở nhà.
Quách Hoành Vĩ tới một mình, không mang theo bất kỳ tùy tùng nào.
Đi gặp ông chủ ai dám mang theo "đàn em"?
Vừa mới vào cửa, Quách Hoành Vĩ cung kính khom người :
- Chào tỉnh trưởng.
Kỳ thực sau khi Tiểu Thanh đem tình hình Liễu Tuấn nói cho hắn, Quách Hoành Vĩ ngây ra hồi lâu. Sao "Tuấn thiếu gia" lại thành tỉnh trưởng rồi? Cả tập đoàn Thịnh Nghiệp biết rõ thân phận, cùng quan hệ của Liễu Tuấn và Tiểu Thanh chỉ có Hoàng Diệu Kỳ. Quách Hoành Vĩ tuy là cấp dưới lâu năm, nhưng còn xa mới thân cận bằng.
Có điều Quách Hoành Vĩ biết một số việc không nên hỏi thì kiên quyết không được hỏi, thậm chí ngầm nghe ngóng cũng không được. Nếu không nói không chừng hôm nào đó đại họa đổ xuống đầu.
- Chủ tịch Quách vất vả rồi.
Liễu Tuấn gật đầu khách khí nói.
- Không dám, không dám, tỉnh trưởng cứ gọi tôi là Tiểu Quách như xưa đi, nghe trong lòng thấy thân thiết, cứ như quay về thời xưa, được đi theo tỉnh trưởng, lúc đó thật khiến người ta hoài niệm.
Quách Hoành Vĩ mồm mép rất khéo.
Liễu Tuấn cười xua tay.
Quách Hoành Vĩ hàn huyên mấy câu, lấy ra một chiếc hợp cực kỳ tinh xảo, nói:
- Đây là Bích Lục mà tỉnh trưởng dặn mang tới.
Nói rồi mở hộp ra, màu xanh êm dịu tràn ngập khắp phòng.
- Ừm, cái vòng này không tệ. Nào Phi Phi, em đeo thử xem.
Liễu Tuấn lấy chiếc vòng ra đích thân đeo lên tay Nghiêm Phi, Nghiêm Phi hôm nay mặc bộ váy mày hoa hồng, da dẻ trắng mịn, thực sự xứng với câu làn da nhưu ngọc, đeo thêm chiếc vòng phỉ thủy, tức thì làm toàn thân cô như tỏa ra ánh sáng mỹ lệ.
Liễu Tuấn nhìn vợ từ trên xuống, lắc đầu than:
- Thật xinh đẹp... Cái vòng này cứ như đặt riêng cho em vậy, thế giới không có cô gái thứ hai nào có thể hợp hơn.
Quách Hoành Vĩ cá hốc mồm, thấy lời Liễu tỉnh trưởng rất hợp ý mình.
- Tuấn thiếu gia, tôi nằm mơ cũng không ngờ thiếu gia tới tham gia triển lãm này, đồ nơi đây sao lọt vào mắt thiếu gia được chứ, thật xấu hổ quá...
Quách Hoành Vĩ nắm chặt tay Liễu Tuấn lặc liên tục, cảm khái nói.
Chỉ có những người cũ khi quỹ Thịnh Nghiệp mới khai trương không lâu mới được biết tập đoàn Thịnh Nghiệp oai phong ngày nay, do người trẻ tuổi này sáng tạo ra.
- Ha ha, chủ tịch Quách khách khí quá, tôi chỉ cùng vợ tới đây dạo chơi thôi, hai mươi năm không gặp, sự nghiệp chủ tịch Quách phát triển tới mức này, thật đáng mừng.
Liễu Tuấn kinh ngạc qua rất nhanh, khôi phục lễ tiết xã giao phải có.
Dù sao người ta hiện giờ là chủ tịch công ty có tiếng, cứ luôn miệng gọi là Tiểu Quách không khỏi quá thất lễ.
- Ài, Tuấn thiếu gia quá khen, đâu có là gì... Ha ha, Tuấn thiếu gia, nếu như đã trùng hợp như thế, bất kể thế nào tôi cũng phải mời ngài dùng bữa cơm... Đương nhiên, mong Đàm thiếu gia nể mặt, bốn vị hôm nay đều là khách tôn quý nhất của tôi.
Quách Hoành Vĩ qua sự chấn kinh ban đầu, lập tức khôi phục sự tinh minh của thương nhân, tươi cười mời mọc, bất kể thế nào cũng không thể thiếu chu đáo với Đàm Quốc Tử.
Đàm Quốc Tử không ngờ xuất hiện cảnh này, khiến mình thành vật làm nền, trong lòng tất nhiên cảm thấy rất thất bại. Có điều ở trước mặt Liễu Tuấn không thể tùy tiện phát tác. Trong kinh thành, bất kể tên hoàn khố ngông cuồng đến đâu cũng không dám lên mặt trước Liễu Tuấn.
- Chủ tịch Quách, ăn cơm thì thôi vậy, đợi ngày khác có cơ hội hãy nói.
Đàm Quốc Tử lịch sự nói.
Quách Hoành Vĩ ý thức được mình nhất thời thất thái, quá thân thiết với Liễu Tuấn, đã đắc tội với hắn. Có điều nhìn qua Quách Hoành Vi cũng là người quyết đoán, vô tình đắc tội với Đàm Quốc Tử, không dễ vãn hồi ngà được. May là không phải là cố ý làm bẽ mặt Đàm thiếu gia, đợi qua hôm nay tìm cách vãn hồi cũng không muộn, liền cười bồi với Đàm Quốc Tử, nịnh bợ không ngớt.
Đàm Quốc Tử nghe nịnh bợ lòng khá hơn một chút, Phạm tiên sinh ở bên cạnh nói:
- Chủ tịch, Tuấn thiếu gia vốn nhìn trúng món đồ không bán số 11 của chúng ta, nhưng...
Thì ra Phạm tiên sinh thấy Quách Hoành Vĩ sùng bái Liễu Tuấn vô cùng, liền nhắc nhở, đừng chỉ mải lo ăn uống, chúng ta ở đây còn có nhiều đồ đắt giá. Muốn vỗ mông cũng phải vỗ mạnh một chút.
- Đồ không bán số 11? Đó là cái vòng ngọc? Ài, lão Phạm, ông hồ đồ rồi. Nếu tuấn thiếu gia đã nhìn trúng thì dâng ngay lên, không bán không bán cái gì, quy tắc đừng nhắc tới trước mặt Tuấn thiếu gia và Đàm thiếu gia. Mau lấy ra đây.
Thấy Phạm tiên sinh nói ấp a ấp úng, Quách Hoành Vĩ liền cuống lên. Chẳng lẽ hôm nay đen như thế, đắc tội với Đàm Quốc Tử rồi, ngay cả Liễu Tuấn cũng đắc tội luôn.
Quách Hoành Vĩ trong lòng biết rõ, đắc tử với Đàm Quốc Tử chưa sao, nếu đắc tội với Liễu Tuấn thì tiền đồ mình rất đáng lo. Bí mật kia đám Phạm tiên sinh không biết, sao mình lại chẳng rõ?
- Không phải đâu chủ tịch... Không phải chúng tôi không chịu bán, mà là Tuấn thiếu gia không để mắt tới cái vòng đó..
Phạm tiên sinh lúng túng giải thích.
Quách Hoành Vĩ vỗ đầu, vội nói:
- Đúng đúng, xem cái trí nhớ của tôi này, cái vòng đó Tuấn thiếu gia sao nhìn trúng được. Jenny, cô mau tới kho, lấy đồ số 001 lên đây, ngay lập tức...
Quách Hoành Vĩ vội vàng nói với một cô gái tóc vàng mắt xanh.
Phạm tiên sinh liền trố mắt ra, lúng búng nói:
- Chủ tích, món đồ không bán số 001 là "Bích Lục"... Nó.. Nó...
Phạm tiên sinh tựa hồ nhắc nhở cái gì, nhưng ở trước mặt Liễu Tuấn, lại không dám nói ra.
Quách Hoành Vĩ trừng mắt nhìn hắn, Phạm tiên sinh nuốt nước bọt không dám nói nữa.
- Chủ tịch Quách không cần đâu! Chúng tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi, chủ tịch Quách có lòng được rồi, tạm biệt.
Liễu Tuấn mỉm cười ngăn Quách Hoành Vĩ lại, gật đầu với Đàm Quốc Tử, nắm tay Nghiêm Phi rời đi.
Quách Hoành Vi mồm cứ há ra, tựa hồ muốn nói gì, nhưng chỉ nhìn theo bóng lưng của Liễu Tuấn không dám nói ra.
.... ....
Ngày hôm sau, Liễu tỉnh trưởng cùng vợ trở về Ngọc Lan, Dương Dương tới 20 ngày chưa gặp mẹ, vừa vui mừng vừa quấn lấy đòi quà, Nghiêm Phi như làm ảo thuật, lấy ra một đống đồ chơi đủ thể loại, hai mẹ coi chơi chung.
Liễu tỉnh trưởng lắc đầu.
Buổi chiều vừa mới tới văn phòng thì gặp được điện thoại của Tiểu Thanh.
- Hi hi! Tuấn thiếu gia, còn ở thủ đô không?
Tiểu Thanh trêu.
Liễu Tuấn hơi đau đầu đáp:
- Về tỉnh làm việc rồi.
Tiểu Thanh tiếp tục trêu:
- Tuấn thiếu gia này, anh cũng thật không phải, Quách Hoành Vĩ khó khăn lắm mới tổ chức được buổi triển lãm ở thủ đô, anh tới đập bể, không tốt lắm phải không? Chẳng nể tình nghĩa cũ gì cả.
- Không phải chứ? Anh có đập phá gì đâu.
- Anh còn nói nữa, người ta sợ chết khiếp, khóc lóc với em, nói đắc tội với hai nhân vật lớn, mồ hôi ướt hết áo. Hay anh cho người ta cơ hội lập công chuộc tội.
Tiểu Thanh cười nói.
- Lập công chuộc tội là sao?
- Không phải anh nhìn trúng cái vòng phỉ thúy định tặng cho Nghiêm Phi sao? Ừm, xem như anh có nhãn quãng, chị cả của bọn em đẹp như tiên trên trời, đeo vòng ngọc rất xứng.
Liễu tỉnh trưởng đau đầu vô cùng.
Nghe đi, "chị cả của bọn em", lời như thế mà cũng nói ra được.
- Nói thật với anh đó, Quách Hoành Vĩ còn có thứ dự phòng, chỗ hắn có vòng ngọc của vường triều A Ngõa Myanma, chính là món đồ không bán số 001. Đó mới là phỉ thủy thượng đẳng, tên rất đơn giản, dịch ra là "Bích Lục", em đã thấy rồi, không tệ đâu. Vài ngày nữa bảo hắn mang qua cho anh nhé.
- Cái vòng đó lai lịch lớn thế, giá hẳn là không nhỏ?
- Không đắt đâu, hơn cái dây chuyền Đàm Quốc Tử mua một chút thôi, chừng 2,3 chục triệu. Anh hỏi kỹ thế làm gì?
Tiểu Thanh hơi lạ, Liễu Tuấn lâu lắm rồi không nói chuyện tiền nong với cô.
Liễu Tuấn cười:
- Này chủ tịch Liễu, cô có biết mình đang sai phái thương nhân hối lộ quan viên chính phủ không? Có có thấy tôi giống tham quan ô lại không?
- Thế à? Mới mẻ thật đấy, mình lấy tiền của mình cũng gọi là hối lộ à?
Liễu tỉnh trưởng cứng họng, xem ra cái công ty Hào Nghệ kia cũng là sản nghiệp thuộc tập đoàn Thịnh Nghiệp, nếu không Quách Hoành Vĩ cũng chẳng nịnh bợ y tới thế, hắn đang lấy lòng ông chủ mà. Vì Liễu Tuấn lâu rồi không hỏi tới chuyện trong tập đoàn, cho nên Tiểu Thanh không nói cho y.
Thật ra công ty trực thuộc Thịnh Nghiệp hiện giờ đếm không xuể nữa, dù Liễu Tuấn có quan tâm, chỉ riêng nhớ tên những công ty đó đủ hoa mày chóng mặt rồi.
- Được, nếu là tiền của mình thì chẳng sao. Em bảo hắn mang qua đi.
Liễu tuấn mỉm cười đồng ý.
... ....
Quách Hoành Vĩ tới rất nhanh, một ngày sau Quách Hoành Vĩ đích thân tới biệt thự số 18 tỉnh ủy bái phỏng.
Vì hắn là cấp dưới Tiểu Thanh coi trọng, nên Liễu Tuấn cho hắn thể diện, tiếp kiến hắn ở nhà.
Quách Hoành Vĩ tới một mình, không mang theo bất kỳ tùy tùng nào.
Đi gặp ông chủ ai dám mang theo "đàn em"?
Vừa mới vào cửa, Quách Hoành Vĩ cung kính khom người :
- Chào tỉnh trưởng.
Kỳ thực sau khi Tiểu Thanh đem tình hình Liễu Tuấn nói cho hắn, Quách Hoành Vĩ ngây ra hồi lâu. Sao "Tuấn thiếu gia" lại thành tỉnh trưởng rồi? Cả tập đoàn Thịnh Nghiệp biết rõ thân phận, cùng quan hệ của Liễu Tuấn và Tiểu Thanh chỉ có Hoàng Diệu Kỳ. Quách Hoành Vĩ tuy là cấp dưới lâu năm, nhưng còn xa mới thân cận bằng.
Có điều Quách Hoành Vĩ biết một số việc không nên hỏi thì kiên quyết không được hỏi, thậm chí ngầm nghe ngóng cũng không được. Nếu không nói không chừng hôm nào đó đại họa đổ xuống đầu.
- Chủ tịch Quách vất vả rồi.
Liễu Tuấn gật đầu khách khí nói.
- Không dám, không dám, tỉnh trưởng cứ gọi tôi là Tiểu Quách như xưa đi, nghe trong lòng thấy thân thiết, cứ như quay về thời xưa, được đi theo tỉnh trưởng, lúc đó thật khiến người ta hoài niệm.
Quách Hoành Vĩ mồm mép rất khéo.
Liễu Tuấn cười xua tay.
Quách Hoành Vĩ hàn huyên mấy câu, lấy ra một chiếc hợp cực kỳ tinh xảo, nói:
- Đây là Bích Lục mà tỉnh trưởng dặn mang tới.
Nói rồi mở hộp ra, màu xanh êm dịu tràn ngập khắp phòng.
- Ừm, cái vòng này không tệ. Nào Phi Phi, em đeo thử xem.
Liễu Tuấn lấy chiếc vòng ra đích thân đeo lên tay Nghiêm Phi, Nghiêm Phi hôm nay mặc bộ váy mày hoa hồng, da dẻ trắng mịn, thực sự xứng với câu làn da nhưu ngọc, đeo thêm chiếc vòng phỉ thủy, tức thì làm toàn thân cô như tỏa ra ánh sáng mỹ lệ.
Liễu Tuấn nhìn vợ từ trên xuống, lắc đầu than:
- Thật xinh đẹp... Cái vòng này cứ như đặt riêng cho em vậy, thế giới không có cô gái thứ hai nào có thể hợp hơn.
Quách Hoành Vĩ cá hốc mồm, thấy lời Liễu tỉnh trưởng rất hợp ý mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.