Chương 75: LƯỠNG TÌNH TƯƠNG DUYỆT
Luna Huang
15/02/2020
Sáng hôm
sau, tin tức Niên gia kén rể lan truyền khắp nơi ở Lan Châu, để đám bà
mai sáng sớm đã xếp hàng ở ngoài Niên phủ chờ gặp Khúc thị. Đây để Niên
Tuệ Nhàn đứng ngồi không yên, lại không có cách nào liên lạc với Hứa Bộ
Nam.
Niên Khai Điềm ôm lấy hộp y phục mua cho Lương Tuấn Hy lúc ở kinh thành cùng Thước nhi đến gặp hắn. Lúc này hắn đang cùng Lương Vân Kha phơi dược. Lần áp tiêu này, Lương Vân Kha bị nhiễm phong hàn nên không có đi, Niên Sở Hoằng thuê một đại phu trong thành đi thay hắn.
“Điềm Điềm sớm như vậy đã tìm đến ta a?” Lương Tuấn Hy ngọt tận tâm can, nhưng tay vẫn không ngừng trải dược trên cái sàn bằng mây.
“Ta có lễ vật tặng ngươi.” Niên Khai Điềm bước đến chỗ hắn, hơi khom người nhìn nhìn đám dược đang được hắn giàn phẳng trên sàn mây.
Lễ vật? Nàng lại muốn làm gì? Lần trước nàng cũng nói rõ người nàng đợi xuất hiện sẽ gả cho hắn cơ mà. Động tác trên tay của hắn ngừng lại, đầu não nhanh chóng suy nghĩ mục đích đến của nàng.
Lương Vân Kha nhìn thấy cái hộp trên tay Niên Khai Điềm liền rất là kinh hách, phải nói miệng hắn há to đến cực đại. Nói ra là nàng mua cho đại ca hắn sao? Lần trước lúc nàng rời đi, hắn bước vào viện không thấy được đại ca chỉ thấy những công việc còn chưa hoàn thành.
Khi hắn gọi to tìm, thì thấy đại ca bước ra, tuy là không có biểu hiện khác thường, nhưng hắn cùng đại ca bao năm cũng biết rõ đại ca đang giận.
Mà nàng tặng lễ vật đại ca không phải nên vui sao? Hay là đó là lễ vật đại ca tặng nàng, nàng mang trả nên đại ca không vui? Vậy cũng không phải, nếu mang trả Thước nhi cầm về làm gì. Sau lại không thấy nàng cùng đại ca lai vãng, hắn lại nghĩ hôm đó chắc là xảy ra đại sự rồi, hộp kia có lẽ là tặng Hứa Bộ Nam.
Hôm nay lại thấy nàng cầm nó, không lẽ nàng cũng là mua từ y trang đó? Vậy mà lại từ rất lâu phí một đống bạc như vậy mua tặng cho đại ca hắn? Đây là có ý đồ gì?
Thước nhi nhân cơ hội Lương Vân Kha há miệng, nàng lấy một nắm dược khô cho vào trong miệng hắn. Dám chê bai nàng, đây là cơ hội để nàng tận lực trả thù.
Lương Vân Kha không chút phòng bị đã bị nhét một đống đương quy vào miệng, hắn lập tức cúi đầu phun ra. Phải biết, đương quy tuy không so được với hoàng liên nhưng nó vẫn là đắng.
“Nữ nhân đáng chết này, có phải ngứa da rồi không?” Hắn không chọc nàng, nàng cư nhiên chọc hắn?
“Sao nào sao nào?” Thước nhi lưu manh xắn tay áo lên, thách thức hất cằm, “Muốn đánh nhau thì qua đây.” Nàng còn không tin mình đánh không lại một người bệnh.
Niên Khai Điềm cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp túm tay Lương Tuấn Hy kéo vào trong phòng. Lương Tuấn Hy phản ứng kịp là lúc nàng để tay hắn đặt lên y phục trong hộp lễ vật, “Hôm đó ngươi nói rất thích mà, đúng không?”
Lại là kiện lễ vật đó. Hắn nhất định không sai được, bởi hôm đó là hôm hắn nhớ rõ nhất. “Điềm Điềm, nàng. . .”
“Hôm đó ta vốn là mang đến tặng cho ngươi, nhân cơ hội mới mở miệng khuyên ngươi thôi. Ai biết ngươi phản ứng mạnh như vậy chứ. Đây là ta mua cho ngươi từ lúc ở kinh thành a, lúc mua chỉ nghĩ nếu ngươi vận vậy sẽ rất đẹp mà thôi.” Niên Khai Điềm sợ hắn hiểu lầm ý của mình, vội vãi giải thích một tràng cực kỳ dài. “Ngươi mau thử đi.”
“Được.” Nghe nàng giải thích xong, Lương Tuấn Hy cũng không nói gì nữa. Mặc kệ nàng lúc nàng mua có tồn tại suy nghĩ dùng lễ vật đuổi hắn hay không, chỉ biết hiện tại nàng đã hứa người kia đến sẽ gả cho hắn. Đây là chính miệng nàng hứa, muốn lật lộng cũng không được.
Niên Khai Điềm bước ra ngoài cũng không quên khép cửa lại. Nàng đã từng tưởng tượng ra lúc hắn vận bộ y phục này rất nhiều lần, hiện lại sắp được nhìn tận mắt rồi. Hai người kia không ngừng nháo nàng cũng không cảm thấy phiền, nhìn bọn họ hỗ động mà nàng chỉ nghĩ đến lúc Lương Tuấn Hy bước ra thôi.
---Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Qua một lúc, nàng không nghe thấy âm thanh, nên vội vỗ cửa: “Hy, ngươi xong chưa vậy?” Hay là hắn không biết cách mặc? Lúc nãy nàng nên bảo Lương Vân Kha vào giúp hắn.
Chỉ nghe thấy hắn lắp bắp nói: “Xong. . .xong rồi.”
Thước nhi nghe vậy cũng đình chiến chạy đến xem, “Tiểu thư, ta cũng muốn xem.”
Niên Khai Điềm đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt nàng chỉ thấy thấy được quý khí không ngừng phát ra trên người của hắn, cả nụ cười kia nữa khiến nàng nhất thời không định được thần. Nàng từng tưởng tượng ra không ít, nhưng cũng không thể bằng được người thật việc thật trước mắt.
Mà không chỉ nàng cả Thước nhi cùng Lương Vân Kha cũng mồm trương khẩu ngốc nói không nên lời. Đây là lần đầu mọi người nhìn thấy Lương Tuấn Hy vận y màu sáng lại là loại của các công tử quý tộc trên kinh thành mới có.
Lương Tuấn Hy nghe chung quanh im phẳng phắt, liền có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi: “Thế nào? Không được sao?” Cho dù không được hắn cũng sẽ quý như vàng như ngọc.
Niên Khai Điềm hồi thần, nàng bước đến chỗ hắn ấn xuống giường, “Còn một cái ngân quan, ta giúp ngươi đội.” Đây là hiệu ứng chưa có phát quan nha, nếu là mang phát quan lên, vậy sẽ là chói mắt đến mức độ nào?
Quả nhiên ngân quan mang lên càng không thể là người bình thường có thể sánh được. Thước nhi là người đầu tiên kiềm chế không được hô to: “Hy ca, ngươi mặc thế này rất đẹp a.”
Lương Vân Kha nhìn thấy hai con mắt muốn rơi ra ngoài. Đây đâu khác gì kiện y phục hắn cùng đại ca mua cho nàng đâu, nếu có khác thì cũng chỉ là khác kiện dành cho nam kiện dành cho nữ thôi. Vậy hôm đó ở kinh thành là nàng nhìn trúng kiện y phục này mua cho đại ca sao?
Hiện tại. . .
Nói ra. . .
Hai người bọn họ. . .
Bất quá hắn cũng không tiện xen mồn, chờ Niên Khai Điềm tự phát hiện tự nói với đại ca như vậy mới thỏa đáng.
“Thước nhi nói đúng, ngươi mặc rất đẹp.” Đẹp đến nàng cũng có chút xấu hổ khi đứng ở đối diện hắn. Đây khiến nàng phải lui ra vài bước đến tránh mình bị say đến không thể tỉnh lại.
Lương Tuấn Hy còn chưa kịp nói gì đã nghe Thước nhi chỉ vào giá treo y phục, tiếp tục kinh hô: “A, kiện y phục kia sao nhiều máu như vậy, còn có. . .” Sau đó nàng bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay một cái, “Ta biết rồi, có phải những kiện y phục này do tiểu thư từng chạm qua nên. . .ưm ưm. . .”
Không để cho nàng có cơ hội tiếp tục phát ngôn bừa bãi nữa, Lương Vân Kha lập tức đưa tay bịt miệng nàng lại, gằng giọng, “Ngươi bớt nói một chút thì thiên hạ mới không loạn, có biết không?”
Kỳ thực lúc đại ca giữ lại vô số y phục hắn cũng choáng váng lắm, còn có y phục có máu nữa, mà hắn quan sát hết rồi, cả đại ca cùng Niên Khai Điềm đều không có bị thương. Vậy đại ca giữ lại làm gì? Đến cùng hắn nhường giá treo y phục của mình cho đại ca còn không đủ, trong phòng phải đóng thêm vài cây đinh cho đại ca treo.
Thước nhi liều mạng vùng vẫy, tay bám chặt khung cửa tận lực không để Lương Vân Kha có thể thành công kéo nàng ra ngoài. Nàng còn chưa nói xong, còn chưa có được đáp án của Hy ca a.
Chỉ là khí lực của một nữ tử làm sao bằng một nam tử được. Nhưng trước khi rời khỏi, mắt của Lương Vân Kha nhìn thấy Niên Khai Điềm ôm lấy đại ca hắn. Đây liền chứng tỏ rõ tâm ý của nàng rồi, hắn cũng an tâm rồi.
---Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Lương Tuấn Hy nghe được câu nói của Thước nhi lập tức đứng bật dậy. Hắn rất sợ nàng hiểu lầm nghĩ mình biến thái, muốn giải thích lại nghe nàng hỏi, “Có phải không?” Hắn cũng không biết nên đáp thế nào, vì vậy vô cùng lúng túng xoay lưng về phía nàng.
Niên Khai Điềm khẽ cười, bước lên vài bước, chậm rãi vươn tay từ sau ôm lấy hắn, gò má sớm đã đỏ bừng áp sát lên cái lưng to lớn kia. “Nếu vậy mỗi ngày ta ôm ngươi một cái là được rồi, y phục kia mang đi giặt đi.” Mỗi kiện y phục hắn treo ở đó nàng đều nhớ rõ đó là trong hoàn cảnh nào, là lúc nãy nàng không lưu ý mà thôi.
Trái tim của Lương Tuấn Hy như muốn từ cổ họng vọt ra ngoài, đồng ý hắn biết nàng đáp ứng gả lại không nghĩ đến nàng nói ra câu này. Tay hắn chạm vào tay nàng mạnh kéo ra trước, đồng thời nói: “Sai rồi, phải như vậy mới đúng.”
Hành động của hắn quá nhanh, nhanh đến nỗi Niên Khai Điềm phản ứng không kịp. Đến khi nàng trấn định thì đã thấy bản thân đứng trước mặt hắn, còn hắn từ sau ôm lấy nàng, cằm đặt lên vai nàng nỉ non: “Đã nói không được nuốt lời đâu đó.”
Nói vậy mỗi ngày đều có đậu hũ ăn rồi, chỉ là hắn biết đây là điều không thể, chí ít phải đợi bọn họ thành thân đã. Còn hôm nay thì thỏa mãn bản thân một chút cũng không sao, nàng đã mở miệng hắn làm sao có thể không biết điều mà từ chối được.
“Ân.” Nhẹ nhẹ một tiếng, Niên Khai Điềm xoay người ôm hồi hắn. Mặt nàng hiện tại như bị lửa thiêu, vùi trong lòng hắn, người dược liệu trên người hắn thuận lợi xông vào mũi, nhưng nàng lại không có chút chán ghét nào cả.
“Điềm Điềm.” Mỗi lần gọi tên nàng, hắn đều cảm thấy ngọt từ đầu ngón chân lên não, đến giờ đây hắn vẫn ngỡ rằng mình đang nằm mộng. Lúc nãy nàng nói nàng mua cho hắn kiện y phục này là lúc ở kinh thành, vậy hôm đó nàng nhìn trúng kiện y phục này cho hắn, mà lời của điếm tiểu nhị để hắn biết một điều, liền hỏi:
“Nàng xem qua lễ vật ta tặng nàng chưa?”
Miệng hỏi như hắn biết rõ nàng chưa xem. Người ta nói với hắn đó là một đôi, và chỉ có hai kiện, không lý nào nàng xem rồi mà vẫn bình thản tặng hắn như vậy.
“Vẫn chưa.” Niên Khai Điềm ngẩng đầu đáp trả. Nàng sớm quên mất hộp lễ vật đó, lại nói dạo này cũng có rất nhiều chuyện phải làm, nào có thời gian để nàng nhớ đến chứ. Tối nay nhất định phải trở về xem mới được.
Lúc này gương mặt tuấn tú của hắn cúi xuống, phóng đại trước mặt nàng, đôi môi mỏng đỏ kia thật để người nhịn không được muốn chạm. Ai biết, não thì nghĩ, chân của nàng cũng đã kiểng lên rồi, ánh mắt đầy si mê, nói rõ nàng vẫn chưa nhận thức được hành động hiện tại của mình.
Lương Tuấn Hy cảm nhận được nàng động, rất nhanh liền cảm nhận được khí tức của nàng ở rất gần mình. Khi môi của hai người còn thiếu một chút ít nữa liền chạm, hắn phì cười một tiếng nghiên đầu ôm chặt nàng, “Điềm Điềm, ta muốn đợi đến tân hôn của chúng ta. Nếu nàng đợi không được, vậy chúng ta thành thân trước có được không?”
Hắn không biết nàng chờ người nào, người đó lại có quan trọng thế nào mà ảnh hưởng đến chuyện thành thân của hắn và nàng. Chỉ là thành thân xong cùng đợi cũng được, vì sao lại phải đợi trước? Chỉ là hắn hoàn toàn không cảm thấy bất an, cũng không nói rõ được đây là nguyên nhân gì.
Đáng chết, sao nàng lại có thể háo sắc như thế này chứ. Hắn lại còn bảo nàng đợi không được nữa chứ, tức chết được. Nàng dùng lực chỉ chỉ vào vai hắn, đanh giọng nói: “Không đợi được cũng phải đợi, người này quan trọng lắm đấy, không có hắn thì không có cái gì nữa hết.”
“Được được được, đợi liền đợi.” Lương Tuấn Hy rất nhanh đã đầu hàng. Người này quan trọng đến mức độ không xuất hiện thì nàng không gả cho hắn sao?
Niên Khai Điềm ôm lấy hộp y phục mua cho Lương Tuấn Hy lúc ở kinh thành cùng Thước nhi đến gặp hắn. Lúc này hắn đang cùng Lương Vân Kha phơi dược. Lần áp tiêu này, Lương Vân Kha bị nhiễm phong hàn nên không có đi, Niên Sở Hoằng thuê một đại phu trong thành đi thay hắn.
“Điềm Điềm sớm như vậy đã tìm đến ta a?” Lương Tuấn Hy ngọt tận tâm can, nhưng tay vẫn không ngừng trải dược trên cái sàn bằng mây.
“Ta có lễ vật tặng ngươi.” Niên Khai Điềm bước đến chỗ hắn, hơi khom người nhìn nhìn đám dược đang được hắn giàn phẳng trên sàn mây.
Lễ vật? Nàng lại muốn làm gì? Lần trước nàng cũng nói rõ người nàng đợi xuất hiện sẽ gả cho hắn cơ mà. Động tác trên tay của hắn ngừng lại, đầu não nhanh chóng suy nghĩ mục đích đến của nàng.
Lương Vân Kha nhìn thấy cái hộp trên tay Niên Khai Điềm liền rất là kinh hách, phải nói miệng hắn há to đến cực đại. Nói ra là nàng mua cho đại ca hắn sao? Lần trước lúc nàng rời đi, hắn bước vào viện không thấy được đại ca chỉ thấy những công việc còn chưa hoàn thành.
Khi hắn gọi to tìm, thì thấy đại ca bước ra, tuy là không có biểu hiện khác thường, nhưng hắn cùng đại ca bao năm cũng biết rõ đại ca đang giận.
Mà nàng tặng lễ vật đại ca không phải nên vui sao? Hay là đó là lễ vật đại ca tặng nàng, nàng mang trả nên đại ca không vui? Vậy cũng không phải, nếu mang trả Thước nhi cầm về làm gì. Sau lại không thấy nàng cùng đại ca lai vãng, hắn lại nghĩ hôm đó chắc là xảy ra đại sự rồi, hộp kia có lẽ là tặng Hứa Bộ Nam.
Hôm nay lại thấy nàng cầm nó, không lẽ nàng cũng là mua từ y trang đó? Vậy mà lại từ rất lâu phí một đống bạc như vậy mua tặng cho đại ca hắn? Đây là có ý đồ gì?
Thước nhi nhân cơ hội Lương Vân Kha há miệng, nàng lấy một nắm dược khô cho vào trong miệng hắn. Dám chê bai nàng, đây là cơ hội để nàng tận lực trả thù.
Lương Vân Kha không chút phòng bị đã bị nhét một đống đương quy vào miệng, hắn lập tức cúi đầu phun ra. Phải biết, đương quy tuy không so được với hoàng liên nhưng nó vẫn là đắng.
“Nữ nhân đáng chết này, có phải ngứa da rồi không?” Hắn không chọc nàng, nàng cư nhiên chọc hắn?
“Sao nào sao nào?” Thước nhi lưu manh xắn tay áo lên, thách thức hất cằm, “Muốn đánh nhau thì qua đây.” Nàng còn không tin mình đánh không lại một người bệnh.
Niên Khai Điềm cũng không nhìn bọn họ, trực tiếp túm tay Lương Tuấn Hy kéo vào trong phòng. Lương Tuấn Hy phản ứng kịp là lúc nàng để tay hắn đặt lên y phục trong hộp lễ vật, “Hôm đó ngươi nói rất thích mà, đúng không?”
Lại là kiện lễ vật đó. Hắn nhất định không sai được, bởi hôm đó là hôm hắn nhớ rõ nhất. “Điềm Điềm, nàng. . .”
“Hôm đó ta vốn là mang đến tặng cho ngươi, nhân cơ hội mới mở miệng khuyên ngươi thôi. Ai biết ngươi phản ứng mạnh như vậy chứ. Đây là ta mua cho ngươi từ lúc ở kinh thành a, lúc mua chỉ nghĩ nếu ngươi vận vậy sẽ rất đẹp mà thôi.” Niên Khai Điềm sợ hắn hiểu lầm ý của mình, vội vãi giải thích một tràng cực kỳ dài. “Ngươi mau thử đi.”
“Được.” Nghe nàng giải thích xong, Lương Tuấn Hy cũng không nói gì nữa. Mặc kệ nàng lúc nàng mua có tồn tại suy nghĩ dùng lễ vật đuổi hắn hay không, chỉ biết hiện tại nàng đã hứa người kia đến sẽ gả cho hắn. Đây là chính miệng nàng hứa, muốn lật lộng cũng không được.
Niên Khai Điềm bước ra ngoài cũng không quên khép cửa lại. Nàng đã từng tưởng tượng ra lúc hắn vận bộ y phục này rất nhiều lần, hiện lại sắp được nhìn tận mắt rồi. Hai người kia không ngừng nháo nàng cũng không cảm thấy phiền, nhìn bọn họ hỗ động mà nàng chỉ nghĩ đến lúc Lương Tuấn Hy bước ra thôi.
---Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Qua một lúc, nàng không nghe thấy âm thanh, nên vội vỗ cửa: “Hy, ngươi xong chưa vậy?” Hay là hắn không biết cách mặc? Lúc nãy nàng nên bảo Lương Vân Kha vào giúp hắn.
Chỉ nghe thấy hắn lắp bắp nói: “Xong. . .xong rồi.”
Thước nhi nghe vậy cũng đình chiến chạy đến xem, “Tiểu thư, ta cũng muốn xem.”
Niên Khai Điềm đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt nàng chỉ thấy thấy được quý khí không ngừng phát ra trên người của hắn, cả nụ cười kia nữa khiến nàng nhất thời không định được thần. Nàng từng tưởng tượng ra không ít, nhưng cũng không thể bằng được người thật việc thật trước mắt.
Mà không chỉ nàng cả Thước nhi cùng Lương Vân Kha cũng mồm trương khẩu ngốc nói không nên lời. Đây là lần đầu mọi người nhìn thấy Lương Tuấn Hy vận y màu sáng lại là loại của các công tử quý tộc trên kinh thành mới có.
Lương Tuấn Hy nghe chung quanh im phẳng phắt, liền có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi: “Thế nào? Không được sao?” Cho dù không được hắn cũng sẽ quý như vàng như ngọc.
Niên Khai Điềm hồi thần, nàng bước đến chỗ hắn ấn xuống giường, “Còn một cái ngân quan, ta giúp ngươi đội.” Đây là hiệu ứng chưa có phát quan nha, nếu là mang phát quan lên, vậy sẽ là chói mắt đến mức độ nào?
Quả nhiên ngân quan mang lên càng không thể là người bình thường có thể sánh được. Thước nhi là người đầu tiên kiềm chế không được hô to: “Hy ca, ngươi mặc thế này rất đẹp a.”
Lương Vân Kha nhìn thấy hai con mắt muốn rơi ra ngoài. Đây đâu khác gì kiện y phục hắn cùng đại ca mua cho nàng đâu, nếu có khác thì cũng chỉ là khác kiện dành cho nam kiện dành cho nữ thôi. Vậy hôm đó ở kinh thành là nàng nhìn trúng kiện y phục này mua cho đại ca sao?
Hiện tại. . .
Nói ra. . .
Hai người bọn họ. . .
Bất quá hắn cũng không tiện xen mồn, chờ Niên Khai Điềm tự phát hiện tự nói với đại ca như vậy mới thỏa đáng.
“Thước nhi nói đúng, ngươi mặc rất đẹp.” Đẹp đến nàng cũng có chút xấu hổ khi đứng ở đối diện hắn. Đây khiến nàng phải lui ra vài bước đến tránh mình bị say đến không thể tỉnh lại.
Lương Tuấn Hy còn chưa kịp nói gì đã nghe Thước nhi chỉ vào giá treo y phục, tiếp tục kinh hô: “A, kiện y phục kia sao nhiều máu như vậy, còn có. . .” Sau đó nàng bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay một cái, “Ta biết rồi, có phải những kiện y phục này do tiểu thư từng chạm qua nên. . .ưm ưm. . .”
Không để cho nàng có cơ hội tiếp tục phát ngôn bừa bãi nữa, Lương Vân Kha lập tức đưa tay bịt miệng nàng lại, gằng giọng, “Ngươi bớt nói một chút thì thiên hạ mới không loạn, có biết không?”
Kỳ thực lúc đại ca giữ lại vô số y phục hắn cũng choáng váng lắm, còn có y phục có máu nữa, mà hắn quan sát hết rồi, cả đại ca cùng Niên Khai Điềm đều không có bị thương. Vậy đại ca giữ lại làm gì? Đến cùng hắn nhường giá treo y phục của mình cho đại ca còn không đủ, trong phòng phải đóng thêm vài cây đinh cho đại ca treo.
Thước nhi liều mạng vùng vẫy, tay bám chặt khung cửa tận lực không để Lương Vân Kha có thể thành công kéo nàng ra ngoài. Nàng còn chưa nói xong, còn chưa có được đáp án của Hy ca a.
Chỉ là khí lực của một nữ tử làm sao bằng một nam tử được. Nhưng trước khi rời khỏi, mắt của Lương Vân Kha nhìn thấy Niên Khai Điềm ôm lấy đại ca hắn. Đây liền chứng tỏ rõ tâm ý của nàng rồi, hắn cũng an tâm rồi.
---Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Lương Tuấn Hy nghe được câu nói của Thước nhi lập tức đứng bật dậy. Hắn rất sợ nàng hiểu lầm nghĩ mình biến thái, muốn giải thích lại nghe nàng hỏi, “Có phải không?” Hắn cũng không biết nên đáp thế nào, vì vậy vô cùng lúng túng xoay lưng về phía nàng.
Niên Khai Điềm khẽ cười, bước lên vài bước, chậm rãi vươn tay từ sau ôm lấy hắn, gò má sớm đã đỏ bừng áp sát lên cái lưng to lớn kia. “Nếu vậy mỗi ngày ta ôm ngươi một cái là được rồi, y phục kia mang đi giặt đi.” Mỗi kiện y phục hắn treo ở đó nàng đều nhớ rõ đó là trong hoàn cảnh nào, là lúc nãy nàng không lưu ý mà thôi.
Trái tim của Lương Tuấn Hy như muốn từ cổ họng vọt ra ngoài, đồng ý hắn biết nàng đáp ứng gả lại không nghĩ đến nàng nói ra câu này. Tay hắn chạm vào tay nàng mạnh kéo ra trước, đồng thời nói: “Sai rồi, phải như vậy mới đúng.”
Hành động của hắn quá nhanh, nhanh đến nỗi Niên Khai Điềm phản ứng không kịp. Đến khi nàng trấn định thì đã thấy bản thân đứng trước mặt hắn, còn hắn từ sau ôm lấy nàng, cằm đặt lên vai nàng nỉ non: “Đã nói không được nuốt lời đâu đó.”
Nói vậy mỗi ngày đều có đậu hũ ăn rồi, chỉ là hắn biết đây là điều không thể, chí ít phải đợi bọn họ thành thân đã. Còn hôm nay thì thỏa mãn bản thân một chút cũng không sao, nàng đã mở miệng hắn làm sao có thể không biết điều mà từ chối được.
“Ân.” Nhẹ nhẹ một tiếng, Niên Khai Điềm xoay người ôm hồi hắn. Mặt nàng hiện tại như bị lửa thiêu, vùi trong lòng hắn, người dược liệu trên người hắn thuận lợi xông vào mũi, nhưng nàng lại không có chút chán ghét nào cả.
“Điềm Điềm.” Mỗi lần gọi tên nàng, hắn đều cảm thấy ngọt từ đầu ngón chân lên não, đến giờ đây hắn vẫn ngỡ rằng mình đang nằm mộng. Lúc nãy nàng nói nàng mua cho hắn kiện y phục này là lúc ở kinh thành, vậy hôm đó nàng nhìn trúng kiện y phục này cho hắn, mà lời của điếm tiểu nhị để hắn biết một điều, liền hỏi:
“Nàng xem qua lễ vật ta tặng nàng chưa?”
Miệng hỏi như hắn biết rõ nàng chưa xem. Người ta nói với hắn đó là một đôi, và chỉ có hai kiện, không lý nào nàng xem rồi mà vẫn bình thản tặng hắn như vậy.
“Vẫn chưa.” Niên Khai Điềm ngẩng đầu đáp trả. Nàng sớm quên mất hộp lễ vật đó, lại nói dạo này cũng có rất nhiều chuyện phải làm, nào có thời gian để nàng nhớ đến chứ. Tối nay nhất định phải trở về xem mới được.
Lúc này gương mặt tuấn tú của hắn cúi xuống, phóng đại trước mặt nàng, đôi môi mỏng đỏ kia thật để người nhịn không được muốn chạm. Ai biết, não thì nghĩ, chân của nàng cũng đã kiểng lên rồi, ánh mắt đầy si mê, nói rõ nàng vẫn chưa nhận thức được hành động hiện tại của mình.
Lương Tuấn Hy cảm nhận được nàng động, rất nhanh liền cảm nhận được khí tức của nàng ở rất gần mình. Khi môi của hai người còn thiếu một chút ít nữa liền chạm, hắn phì cười một tiếng nghiên đầu ôm chặt nàng, “Điềm Điềm, ta muốn đợi đến tân hôn của chúng ta. Nếu nàng đợi không được, vậy chúng ta thành thân trước có được không?”
Hắn không biết nàng chờ người nào, người đó lại có quan trọng thế nào mà ảnh hưởng đến chuyện thành thân của hắn và nàng. Chỉ là thành thân xong cùng đợi cũng được, vì sao lại phải đợi trước? Chỉ là hắn hoàn toàn không cảm thấy bất an, cũng không nói rõ được đây là nguyên nhân gì.
Đáng chết, sao nàng lại có thể háo sắc như thế này chứ. Hắn lại còn bảo nàng đợi không được nữa chứ, tức chết được. Nàng dùng lực chỉ chỉ vào vai hắn, đanh giọng nói: “Không đợi được cũng phải đợi, người này quan trọng lắm đấy, không có hắn thì không có cái gì nữa hết.”
“Được được được, đợi liền đợi.” Lương Tuấn Hy rất nhanh đã đầu hàng. Người này quan trọng đến mức độ không xuất hiện thì nàng không gả cho hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.