Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ
Chương 23: Đổ thạch (3)
Tần Tam
23/04/2017
Edit: Heidi_Nhược Vũ Các
Nghe thấy giọng nam giới, tay Lưu Triển Bằng đang giải đá sững lại, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người kia, giọng nói mang theo sự tức giận, “Vương Bình!”
Vương Bình cười gằn một tiếng, “Thì ra ông chủ Lưu còn nhớ tôi! Chỉ là không biết khoản ông nợ tôi 200 vạn khi nào trả! Có tiền ở đây đổ thạch lại không chịu trả tiền, uy tín của ông chủ Lưu đây thật tốt quá nhỉ!”
Trong lòng Lưu Triển Bằng phẫn hận không thôi, tên Vương Bình trước mặt nhiều người như vậy, bôi đen danh dự của ông, có thể nói là nham hiểm đến cực điểm!
Đường Linh thản nhiên nhìn Vương Bình một cái, sau đó chuyển tầm mắt đến khối mao liệu ngay, không nói lời nào! Nếu như Lưu Triển Bằng kia dễ bị mấy lời tào lao đó làm kích động, Đường Linh cô coi như đã nhìn lầm người!
Quả nhiên, Lưu Triển Bằng chỉ tức giận gườm Vương Bình mấy giây, đã nhìn về phía Đường Linh, Đường Linh chỉ thản nhiên nhìn Lưu Triển Bằng một cái, không mở miệng nói chuyện.
Lưu Triển Bằng cắn chặt răng, áp lửa giận dưới đáy lòng, chỉ cất giọng thâm trầm nói với Vương Bình, “Ân oán giữa chúng ta hôm nay tự sẽ được giải quyết! Ông không cần bôi nhọ tôi ở đây! Hiện tại tôi đang giải thạch, kính xin ông chủ Vương đứng qua nhìn là được rồi!”
Ông không biết Đường Linh có khả năng giúp ông giải quyết hay không, nhưng bây giờ cũng chỉ biết dồn hết sức đánh một trận, Đường Linh nói muốn nhìn năng lực của ông, vậy ông không thể thất bại được!
“Hừ! Được! Vậy thì tôi phải mở mang tầm mắt nhìn rõ bản lĩnh của ông chủ Lưu đây!”
Vương Bình với giọng điệu bất thiện, rõ ràng mang theo sự khinh thường! Hắn không đánh giá cao khối mao liệu trong tay Lưu Triển Bằng, tuy rằng mài bóng một đầu đã xuất lục, nhưng phải biết, rất nhiều mao liệu đều là “lớp cận vỏ xanh” lừa gạt rất nhiều người! Lớp biểu bì khối mao liệu này hiện màu đen, mặt ngoài lồi lõm, dáng vẻ ngoài rất kém cỏi!
Lưu Triển Bằng không đáp lời, ổn định tinh thần lại, tiếp tục dùng máy mài bóng để đánh bóng tiếp, thủ pháp rất vững, tốc độ thực sự nhanh!
Đường Linh thấy vậy tâm trạng rất thoả mãn, chỉ bằng vào điểm ông ta dưới sự sỉ nhục của đối thủ nhanh như vậy có thể ổn định lại tâm tình, từ đáy lòng Đường Linh đã chấp nhận Lưu Triển Bằng rồi!
Lưu Triển Bằng của mấy ngày trước vẫn cực kỳ coi trọng mặt mũi, bây giờ lại có thể nhẫn nhịn những điều mà người khác cũng không nhịn được, đây không phải người bình thường có thể làm được! Khóe miệng khẽ cong lên, cô dường như đã tìm được một trợ thủ đắc lực rồi!
Lưu Triển Bằng vẫn còn chăm chú vào việc mài mao liệu, mài càng nhiều, đáy lòng càng kích động! Lớp biểu bì đã bị ông mài hơn một nửa, chỉ còn dư lại một phần nhỏ chưa hoàn thành, không nghĩ tới khôi mao liệu da đen này chỉ là lớp vỏ ngoài màu đen thôi, loại trừ đi một lớp vỏ ngoài mỏng manh, bên trong vậy mà tất cả đều là phỉ thúy! Nếu không ngoài suy đoán, phỉ thúy này có kích cỡ khoảng hai bàn tay!
Khối phỉ thúy lớn bằng bai bằng bàn tay thuộc loại Cao Băng chủng Hoàng ương lục, có giá trị không nhỏ a! Lưu Triển Bằng nhanh chóng mài, liền sau đó cầm khăn lau một vòng, rất nhanh khối mao liệu này tất cả đã giải xong, tất cả khối phỉ thúy óng ánh trong suốt, thế nước thuần chất, hố cũ Cao Băng chủng, cầm trong tay xúc cảm bóng loáng, thực khiến người ta yêu thích không buông tay!
Vương Bình đứng một bên nhìn thấy Lưu Triển Bằng vậy mà cắt ra được Cao Băng chủng Hoàng ương lục phỉ thúy hố cũ, trong lòng âm thầm căm ghét!
Thật vất vả mới ngầm mưu hại hắn táng gia bại sản, vậy mà lại để hắn vùng lên lại!
“Ông chủ Lưu, phỉ thúy này ông bán ra không?”. Một người trong đám đông vội cất lời hỏi.
Lưu Triển Bằng sững sờ, lập tức lắc đầu một cái, mở miệng nói, “Phỉ thúy này không phải của tôi, tôi chỉ giúp người ta giải thạch mà thôi!”
Đường Linh âm thầm gật đầu, Lưu Triển Bằng này đúng là một người thành thật, nếu ông ta nổi lên suy nghĩ không đứng đắn, nói phỉ thúy này là của ông ta, nguy cơ ông ta đang đối mặt nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng! Dù sao vừa mới nãy khi Lưu Triển Bằng nhận khối mao liệu này từ tay cô, cũng không có người chú ý, huống hồ nếu nói khối mao liệu này xuất từ một đứa trẻ, tất cả mọi người thà tin tưởng Lưu Triển Bằng này mới đúng là chủ nhân của nó!
“Ồ? Vậy chủ nhân của phỉ thúy này là?”. Người đàn ông nãy muốn mua phỉ thúy lại mở miệng hỏi.
Lưu Triển Bằng nhìn về phía Đường Linh bên này, nhấc một ngón tay chỉ nói, “Hoàng ương lục này là của cô gái nhỏ kia!”
Mọi người nhìn về phía Đường Linh!
Rào!
“Trời ạ! Cao Băng chủng Hoàng ương lục là của cô gái nhỏ kia? Không thể nào! Nhất quyết là đùa giỡn!”
“Thật khó tin được! Đây con cái của vị ông chủ nào?”
“Ông chủ Lưu, ông không phải đang đùa giỡn chúng tôi chứ! Nếu không muốn bán ra thì ông cứ nói thẳng, không cần lấy đứa bé này ra gạt chúng ta đâu!”
“Cô gái nhỏ, phỉ thúy này cháu có bán hay không?”
Đường Linh chỉ cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm mở miệng nói, “Hoàng ương lục này đúng là của cháu! Mọi người đã thích như vậy, không bằng cứ ra giá đi thế nào!”
“Của đứa bé này thật! Tuổi nhỏ thế mà đám đổ thạch! Thực sự là hậu sinh khả úy a!”
“Cô gái nhỏ, Hoàng ương lục của cháu tôi ra 60 vạn!”
Đường Linh nhíu mày, cười lạnh nói, “Hoàng ương lục của Cao Băng chủng này, một bộ vòng tay đã có giá hơn 30 vạn, khối phỉ thúy này tối thiểu cũng đánh ra được 10 đôi, ngọc vụn rìa cạnh có thể là thành đồ trang sức nhỏ, một cái tối thiểu cũng phải mười mấy vạn, ít nhất cũng phải làm được hơn mười cái, nếu như đem toàn bộ phỉ thúy chế tạo thành một vật phẩm lớn, giá tiền càng không chỉ chừng này! Chú ra giá 60 vạn, là muốn mua 2 đôi vòng tay phỉ thúy?”. Còn coi nàng như chim non! Thật biết ra giá!
Người đàn ông ra giá 60 vạn sắc mặt có chút không nhịn được, vốn tưởng rằng đứa nhỏ này không rành nghề, đi theo người nhà tới chơi, vận khí tốt mua được mao liệu xuất lục, nhưng không nghĩ tới ông lần này đá trúng tấm sắt rồi, đứa nhỏ này rành rẽ chuyện trong ngành!
“Ha ha! Lão Lục, lần này đá vào tấm sắt rồi nha! 60 vạn ông định lừa gạt trẻ con hả!”. Một người đàn ông khác cười ha ha! Chỉ là ông đã quên, Đường Linh trong mắt của mọi người đúng là một đứa trẻ con!
“Cô gái nhỏ này không tệ, tôi ra 400 vạn!”. Giọng nói của một lão vang dội, sắc mặt hồng hào tinh thần sáng láng!
“Ông chủ Lý, thân thể vẫn cường tráng như vậy a! Nhưng Hoàng ương lục này lãoTriệu tôi phải tranh với ông một phen! Tôi ra 450 vạn!”
“Lão Triệu a! Ông làm thuốc lá, giành nhiệt tình với tôi như vậy làm chi! 500 vạn!”
“Hắc hắc! Tôi đây không phải muốn tặng quà sinh nhật cho bà nhà tôi sao! Ông chủ Lý à, ông cũng đừng tranh với tôi nữa! Ông cũng biết đó, bà nhà tôi lợi hại thế nào!”
Triệu lão năm nay hơn 60, buôn bán trong ngành thuốc lá, ở bên ngoài phong quang vô hạn, nhưng ai cũng biết ông ta rất sợ vợ! Ông có tiếng là rất mực cưng chiều người bạn già kia!
“Cô gái nhỏ, Hoàng ương lục này tôi ra 600 vạn!”. Triệu lão trực tiếp thêm 100 vạn, mọi người náo động!
Hoàng ương lục phỉ thúy nếu có giá 500 vạn, chế thành vòng tay và trang sức bán qua tay vẫn có thể kiếm không ít tiền, nhưng nếu bỏ ra 600 vạn để mua, không chừng không thể kiếm được xu nào! Nhưng lão Triệu nói rõ là làm lễ vật cho người bạn già, vậy thì coi là chuyện khác!
Lý lão cười không tiếp tục ra giá, ông và Triệu lão quen biết đã lâu, đương nhiên biết được tính cách người bạn già của lão Triệu kia! Nếu là lễ vật ngày mừng thọ, vậy ông liền bỏ vật yêu thích rồi!
Đường Linh nhìn chăm chú Triệu lão một chút, trong lòng sáng tỏ, Triệu lão này chắc hẳn chính là Chủ tịch Triệu Chấn Đông của “Thuốc lá Hoa Hạ”!
Sau khi Đường Linh trưởng thành, Triệu Chấn Đông này đã hơn 70 tuổi, hắn “Thuốc lá Hoa Hạ” sẽ do cháu của ông là Triệu Nguyên tiếp nhận, Triệu Nguyên này có thể nói là cao thủ kinh thương, lũng đoạn ngành nghề thuốc lá trong nước, mà “Thuốc lá Hoa Hạ” cũng lệ thuộc vào Cục độc quyền kinh doanh thuốc lá quốc gia, giống y như ngành nghề muối ăn, thuộc về nhất thể doanh nghiệp nhà nước, nói cách khác “Thuốc lá Hoa Hạ” là xí nghiệp quốc doanh, Cục độc quyền kinh doanh thuốc lá và ban lãnh đạo của “Thuốc lá Hoa Hạ” đều là cùng một nhóm người, Triệu Nguyên ngoài giữ chức Tổng giám đốc của “Thuốc lá Hoa Hạ”, anh ta còn là nhân viên chính phủ!
Ngành nghề thuốc lá Đường Linh cũng không muốn nhúng chàm, nghề này nước quá sâu, nếu muốn làm trong ngành thuốc lá chỉ có đi con đường buôn lậu này, giai đoạn hiện nay mà nói, cô vẫn chưa muốn mạo hiểm đối nghịch với quốc gia! Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc cô muốn kết giao với một phần xã hội thượng lưu quyền quý!
“620 vạn!”. Phía ngoài nhóm người truyền đến một tiếng kêu giá!
Nghe thấy giọng nam giới, tay Lưu Triển Bằng đang giải đá sững lại, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người kia, giọng nói mang theo sự tức giận, “Vương Bình!”
Vương Bình cười gằn một tiếng, “Thì ra ông chủ Lưu còn nhớ tôi! Chỉ là không biết khoản ông nợ tôi 200 vạn khi nào trả! Có tiền ở đây đổ thạch lại không chịu trả tiền, uy tín của ông chủ Lưu đây thật tốt quá nhỉ!”
Trong lòng Lưu Triển Bằng phẫn hận không thôi, tên Vương Bình trước mặt nhiều người như vậy, bôi đen danh dự của ông, có thể nói là nham hiểm đến cực điểm!
Đường Linh thản nhiên nhìn Vương Bình một cái, sau đó chuyển tầm mắt đến khối mao liệu ngay, không nói lời nào! Nếu như Lưu Triển Bằng kia dễ bị mấy lời tào lao đó làm kích động, Đường Linh cô coi như đã nhìn lầm người!
Quả nhiên, Lưu Triển Bằng chỉ tức giận gườm Vương Bình mấy giây, đã nhìn về phía Đường Linh, Đường Linh chỉ thản nhiên nhìn Lưu Triển Bằng một cái, không mở miệng nói chuyện.
Lưu Triển Bằng cắn chặt răng, áp lửa giận dưới đáy lòng, chỉ cất giọng thâm trầm nói với Vương Bình, “Ân oán giữa chúng ta hôm nay tự sẽ được giải quyết! Ông không cần bôi nhọ tôi ở đây! Hiện tại tôi đang giải thạch, kính xin ông chủ Vương đứng qua nhìn là được rồi!”
Ông không biết Đường Linh có khả năng giúp ông giải quyết hay không, nhưng bây giờ cũng chỉ biết dồn hết sức đánh một trận, Đường Linh nói muốn nhìn năng lực của ông, vậy ông không thể thất bại được!
“Hừ! Được! Vậy thì tôi phải mở mang tầm mắt nhìn rõ bản lĩnh của ông chủ Lưu đây!”
Vương Bình với giọng điệu bất thiện, rõ ràng mang theo sự khinh thường! Hắn không đánh giá cao khối mao liệu trong tay Lưu Triển Bằng, tuy rằng mài bóng một đầu đã xuất lục, nhưng phải biết, rất nhiều mao liệu đều là “lớp cận vỏ xanh” lừa gạt rất nhiều người! Lớp biểu bì khối mao liệu này hiện màu đen, mặt ngoài lồi lõm, dáng vẻ ngoài rất kém cỏi!
Lưu Triển Bằng không đáp lời, ổn định tinh thần lại, tiếp tục dùng máy mài bóng để đánh bóng tiếp, thủ pháp rất vững, tốc độ thực sự nhanh!
Đường Linh thấy vậy tâm trạng rất thoả mãn, chỉ bằng vào điểm ông ta dưới sự sỉ nhục của đối thủ nhanh như vậy có thể ổn định lại tâm tình, từ đáy lòng Đường Linh đã chấp nhận Lưu Triển Bằng rồi!
Lưu Triển Bằng của mấy ngày trước vẫn cực kỳ coi trọng mặt mũi, bây giờ lại có thể nhẫn nhịn những điều mà người khác cũng không nhịn được, đây không phải người bình thường có thể làm được! Khóe miệng khẽ cong lên, cô dường như đã tìm được một trợ thủ đắc lực rồi!
Lưu Triển Bằng vẫn còn chăm chú vào việc mài mao liệu, mài càng nhiều, đáy lòng càng kích động! Lớp biểu bì đã bị ông mài hơn một nửa, chỉ còn dư lại một phần nhỏ chưa hoàn thành, không nghĩ tới khôi mao liệu da đen này chỉ là lớp vỏ ngoài màu đen thôi, loại trừ đi một lớp vỏ ngoài mỏng manh, bên trong vậy mà tất cả đều là phỉ thúy! Nếu không ngoài suy đoán, phỉ thúy này có kích cỡ khoảng hai bàn tay!
Khối phỉ thúy lớn bằng bai bằng bàn tay thuộc loại Cao Băng chủng Hoàng ương lục, có giá trị không nhỏ a! Lưu Triển Bằng nhanh chóng mài, liền sau đó cầm khăn lau một vòng, rất nhanh khối mao liệu này tất cả đã giải xong, tất cả khối phỉ thúy óng ánh trong suốt, thế nước thuần chất, hố cũ Cao Băng chủng, cầm trong tay xúc cảm bóng loáng, thực khiến người ta yêu thích không buông tay!
Vương Bình đứng một bên nhìn thấy Lưu Triển Bằng vậy mà cắt ra được Cao Băng chủng Hoàng ương lục phỉ thúy hố cũ, trong lòng âm thầm căm ghét!
Thật vất vả mới ngầm mưu hại hắn táng gia bại sản, vậy mà lại để hắn vùng lên lại!
“Ông chủ Lưu, phỉ thúy này ông bán ra không?”. Một người trong đám đông vội cất lời hỏi.
Lưu Triển Bằng sững sờ, lập tức lắc đầu một cái, mở miệng nói, “Phỉ thúy này không phải của tôi, tôi chỉ giúp người ta giải thạch mà thôi!”
Đường Linh âm thầm gật đầu, Lưu Triển Bằng này đúng là một người thành thật, nếu ông ta nổi lên suy nghĩ không đứng đắn, nói phỉ thúy này là của ông ta, nguy cơ ông ta đang đối mặt nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng! Dù sao vừa mới nãy khi Lưu Triển Bằng nhận khối mao liệu này từ tay cô, cũng không có người chú ý, huống hồ nếu nói khối mao liệu này xuất từ một đứa trẻ, tất cả mọi người thà tin tưởng Lưu Triển Bằng này mới đúng là chủ nhân của nó!
“Ồ? Vậy chủ nhân của phỉ thúy này là?”. Người đàn ông nãy muốn mua phỉ thúy lại mở miệng hỏi.
Lưu Triển Bằng nhìn về phía Đường Linh bên này, nhấc một ngón tay chỉ nói, “Hoàng ương lục này là của cô gái nhỏ kia!”
Mọi người nhìn về phía Đường Linh!
Rào!
“Trời ạ! Cao Băng chủng Hoàng ương lục là của cô gái nhỏ kia? Không thể nào! Nhất quyết là đùa giỡn!”
“Thật khó tin được! Đây con cái của vị ông chủ nào?”
“Ông chủ Lưu, ông không phải đang đùa giỡn chúng tôi chứ! Nếu không muốn bán ra thì ông cứ nói thẳng, không cần lấy đứa bé này ra gạt chúng ta đâu!”
“Cô gái nhỏ, phỉ thúy này cháu có bán hay không?”
Đường Linh chỉ cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm mở miệng nói, “Hoàng ương lục này đúng là của cháu! Mọi người đã thích như vậy, không bằng cứ ra giá đi thế nào!”
“Của đứa bé này thật! Tuổi nhỏ thế mà đám đổ thạch! Thực sự là hậu sinh khả úy a!”
“Cô gái nhỏ, Hoàng ương lục của cháu tôi ra 60 vạn!”
Đường Linh nhíu mày, cười lạnh nói, “Hoàng ương lục của Cao Băng chủng này, một bộ vòng tay đã có giá hơn 30 vạn, khối phỉ thúy này tối thiểu cũng đánh ra được 10 đôi, ngọc vụn rìa cạnh có thể là thành đồ trang sức nhỏ, một cái tối thiểu cũng phải mười mấy vạn, ít nhất cũng phải làm được hơn mười cái, nếu như đem toàn bộ phỉ thúy chế tạo thành một vật phẩm lớn, giá tiền càng không chỉ chừng này! Chú ra giá 60 vạn, là muốn mua 2 đôi vòng tay phỉ thúy?”. Còn coi nàng như chim non! Thật biết ra giá!
Người đàn ông ra giá 60 vạn sắc mặt có chút không nhịn được, vốn tưởng rằng đứa nhỏ này không rành nghề, đi theo người nhà tới chơi, vận khí tốt mua được mao liệu xuất lục, nhưng không nghĩ tới ông lần này đá trúng tấm sắt rồi, đứa nhỏ này rành rẽ chuyện trong ngành!
“Ha ha! Lão Lục, lần này đá vào tấm sắt rồi nha! 60 vạn ông định lừa gạt trẻ con hả!”. Một người đàn ông khác cười ha ha! Chỉ là ông đã quên, Đường Linh trong mắt của mọi người đúng là một đứa trẻ con!
“Cô gái nhỏ này không tệ, tôi ra 400 vạn!”. Giọng nói của một lão vang dội, sắc mặt hồng hào tinh thần sáng láng!
“Ông chủ Lý, thân thể vẫn cường tráng như vậy a! Nhưng Hoàng ương lục này lãoTriệu tôi phải tranh với ông một phen! Tôi ra 450 vạn!”
“Lão Triệu a! Ông làm thuốc lá, giành nhiệt tình với tôi như vậy làm chi! 500 vạn!”
“Hắc hắc! Tôi đây không phải muốn tặng quà sinh nhật cho bà nhà tôi sao! Ông chủ Lý à, ông cũng đừng tranh với tôi nữa! Ông cũng biết đó, bà nhà tôi lợi hại thế nào!”
Triệu lão năm nay hơn 60, buôn bán trong ngành thuốc lá, ở bên ngoài phong quang vô hạn, nhưng ai cũng biết ông ta rất sợ vợ! Ông có tiếng là rất mực cưng chiều người bạn già kia!
“Cô gái nhỏ, Hoàng ương lục này tôi ra 600 vạn!”. Triệu lão trực tiếp thêm 100 vạn, mọi người náo động!
Hoàng ương lục phỉ thúy nếu có giá 500 vạn, chế thành vòng tay và trang sức bán qua tay vẫn có thể kiếm không ít tiền, nhưng nếu bỏ ra 600 vạn để mua, không chừng không thể kiếm được xu nào! Nhưng lão Triệu nói rõ là làm lễ vật cho người bạn già, vậy thì coi là chuyện khác!
Lý lão cười không tiếp tục ra giá, ông và Triệu lão quen biết đã lâu, đương nhiên biết được tính cách người bạn già của lão Triệu kia! Nếu là lễ vật ngày mừng thọ, vậy ông liền bỏ vật yêu thích rồi!
Đường Linh nhìn chăm chú Triệu lão một chút, trong lòng sáng tỏ, Triệu lão này chắc hẳn chính là Chủ tịch Triệu Chấn Đông của “Thuốc lá Hoa Hạ”!
Sau khi Đường Linh trưởng thành, Triệu Chấn Đông này đã hơn 70 tuổi, hắn “Thuốc lá Hoa Hạ” sẽ do cháu của ông là Triệu Nguyên tiếp nhận, Triệu Nguyên này có thể nói là cao thủ kinh thương, lũng đoạn ngành nghề thuốc lá trong nước, mà “Thuốc lá Hoa Hạ” cũng lệ thuộc vào Cục độc quyền kinh doanh thuốc lá quốc gia, giống y như ngành nghề muối ăn, thuộc về nhất thể doanh nghiệp nhà nước, nói cách khác “Thuốc lá Hoa Hạ” là xí nghiệp quốc doanh, Cục độc quyền kinh doanh thuốc lá và ban lãnh đạo của “Thuốc lá Hoa Hạ” đều là cùng một nhóm người, Triệu Nguyên ngoài giữ chức Tổng giám đốc của “Thuốc lá Hoa Hạ”, anh ta còn là nhân viên chính phủ!
Ngành nghề thuốc lá Đường Linh cũng không muốn nhúng chàm, nghề này nước quá sâu, nếu muốn làm trong ngành thuốc lá chỉ có đi con đường buôn lậu này, giai đoạn hiện nay mà nói, cô vẫn chưa muốn mạo hiểm đối nghịch với quốc gia! Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc cô muốn kết giao với một phần xã hội thượng lưu quyền quý!
“620 vạn!”. Phía ngoài nhóm người truyền đến một tiếng kêu giá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.