Chương 117: Chương 117
Bách Dạ
07/01/2017
Ninh Vân Tấn đầu cũng bự ra, quanh co lòng vòng vấn đề lại kéo trở lại. Nếu trực tiếp nói ra với hắn thân thế của mình, có lẽ có thể làm cho người này có chút cố kỵ, nhưng đó cũng là đem Ninh phủ đưa vào chỗ chết. Phải biết một mình nuôi nấng Hoàng tử, một khi bị người chụp lên đầu tội danh bụng dạ khó lường, vậy thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng gột không hết.
Hơn nữa điều đó càng sẽ đưa phụ thân vào hoàn cảnh bất trung bất nghĩa, tuy rằng hắn cứu mình, nhưng đồng dạng hắn vi phạm mệnh lệnh Hoàng đế, đây là bất trung! Hoàng thượng tín nhiệm hắn mới đem chuyện đại sự quan trọng này giao cho hắn làm, mà hắn không làm được, đó là bất nghĩa.
Nếu Văn Chân hướng phương hướng tốt, Ninh gia có lẽ có thể tránh được một kiếp, nhưng mà cố tình vì vậy âm dương sai lầm, khiến hắn yêu phải thân nhi tử của bản thân, ai biết Văn Chân có thể hay không bởi vì nguyên nhân này thẹn quá thành giận lấy Ninh phủ khai đao.
Văn Chân nhìn do dự bất định trên mặt Ninh Vân Tấn, chỉ cho hắn lại nghĩ đến những chuyện chỉ thêm phiền não, hắn đột ngột bắt lấy cánh tay Ninh Vân Tấn, nghiêm túc mà nói, “Không cần suy nghĩ chuyện này, ngươi chỉ hỏi thử lòng ngươi, với trẫm rốt cuộc là suy nghĩ thế nào? Ngươi dám thề nói với trời, một chút tâm động cũng không có sao?”
Ninh Vân Tấn trong lòng càng thêm rối rắm, nếu thật sự phải nói mình với theo đuổi của Văn Chân một chút động tâm cũng không có, đó là không có khả năng! Từ ngàn dặm xa xôi Văn Chân chạy tới cứu mình, đồng thời thời điểm một mình đối mặt Tất Thương Lãng, hắn nguyên bản tưởng rằng có thể giữ vững trái tim đã bị lay động.
Một người như Văn Chân, ném đi thân phận Hoàng đế của hắn, ở trong đám người cũng dường như là tồn tại có thể sáng lên. Bề ngoài hắn không thể xoi mói, cố tình còn tài hoa hơn người, võ công cao cường, nghe nhiều học rộng, lại am hiểu nắm chắc tâm tư con người, khi người này có suy nghĩ muốn chọc người vui vẻ, khiến người ta quả thật không có năng lực ngăn cản.
Nam nhân trời sinh đều là ngưỡng mộ cường giả, mà Văn Chân ở trong lòng mình lại càng là một tồn tại đặc biệt. Hắn là cha mình, càng là Hoàng đế mình nguyện trung thành, hai thế của mình cho dù sở vi sở tác đều không giống nhau, nhưng nếu đã nói toạc ra rồi vẫn không muốn có được hắn là khẳng định sao?!
Ninh Vân Tấn đã từng vô số lần ảo tưởng qua hình ảnh như thế, ngày sau mình sẽ trở nên càng ngày càng xuất sắc, trở thành đại tông sư được người chú mục, sau đó thời điểm Văn Chân sắp già bị những con cháu bất tài tức giận đến nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, lại nói cho người này mình mới là Trưởng tử của hắn, đến lúc đó biểu tình Văn Chân nhất định sẽ hết sức thú vị!
Điều này tuy rằng mình ngẫu nhiên thời điểm nhàm chán méo mó suy nghĩ ra, nhưng cũng nói lên Văn Chân là cây kim trong lòng hắn. Nhìn thấy mình dần dần đạt được khẳng định và cùng nhận thức, thậm chí vì mình làm ra nhiều chuyện vi phạm quy thường như vậy, đáy lòng Ninh Vân Tấn nếu lại không rung động chút nào, vậy mới không khoa học.
Tuy rằng rối rắm thân phận hai người, trả giá cảm động của hắn, nhưng trong lòng cũng có một tia mừng hầm và hư vinh —— mình đã từng chỉ có thể nhìn lên người vì mình thần tình điên đảo, chỉ cần là nam nhân thì sẽ nhịn không được dựng thẳng cái đuôi khổng tước lên.
Hơn nữa tình huống của mình thật sự đặc biệt, hơn nữa đời này đã sống ba cuộc đời rồi, thật sự không biết nên tính tuổi thế nào mới đúng!
Trên một tờ giấy trắng mới có thể mặc cho người vẽ loạn sắc thái. Tính cách người cùng tư duy đồng dạng như thế, với Ninh Vân Tấn mà nói, ký ức khắc sâu nhất tất nhiên là thế thứ nhất, thế thứ nhất kia Văn Chân mới là phụ thân của hắn. Đến thế này, hắn nhiều lần luân hồi, thêm tuổi lên so với Văn Chân lớn không biết bao nhiêu, bởi vậy đối với Văn Chân trước mắt này ngược lại giống như kết giao ngang hàng.
“Ta…” Hắn nhìn Văn Chân ánh mát lóe sáng, môi đóng mở, lại thủy chung khó có thể nói ra lời thề.
Văn Chân tất nhiên nhìn ra được do dự và giãy dụa trong lòng hắn, thẳng đến giờ phút này tâm của hắn mới chính thức hạ xuống. Cho dù vừa rồi hắn nói đến tràn đầy niềm tin, nhưng trên thực tế để bụng vẫn là có chút thấp thỏm, vì hắn nhìn không thấu chân tâm của Ninh Vân Tấn.
Hắn thừa thắng xông lên nói, “Hiện giờ nơi này không có Hoàng đế với thần tử, nếu tìm không thấy biện pháp đi ra ngoài, chúng ta có thể thật sự sẽ chết ở đây. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh này, thì tính chỉ là an ủi ta mà thôi, ngươi cũng không muốn nói ra lời đáy lòng sao?”
“Ngươi thật là ti bỉ.” Ninh Vân Tấn tức giận nói, “Miệng thì nói nào là không bức ta, ba năm làm hạn định, hành động lại là một bộ khác.”
Tại loại chuyện này còn chú ý quân tử chi phong, đây không phải là nhìn người trong lòng bay mất sao? Văn Chân không chút nào cảm thấy hổ thẹn.
Nhìn Văn Chân còn đang chờ đáp án của mình, lại nghĩ đến khốn cảnh hiện tại, Ninh Vân Tấn quyết định phá quán tử phá suất, hơn nữa hắn biết với chấp nhất của Văn Chân, căn bản sẽ không thả mình ra, ngược lại thật sự đối với hắn có hảo cảm khác thường, chi bằng đơn giản…Là đàn ông thì không nên dài dòng, tâm hắn hung hăng thuận tiện nói, “Đúng ta thừa nhận mình đối với ngươi cũng có hảo cảm, nhưng ta không có dũng khí ở bên ngươi. Ngươi tọa ủng thiên hạ tam cung lục viện, ta lại ngay cả một người thừa tự cũng không có, dựa vào cái gì ta phải hy sinh tiền đồ đẹp đi theo con đường không chính đáng của ngươi.”
Tâm Văn Chân thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên, nửa câu đầu của Ninh Vân Tấn khiến lòng hắn vui đến cực điểm, nhưng mà nửa câu sau lại làm cho hắn giống như đặt mình trong hố băng.
Phải biết đó cũng là lo lắng cho tới nay của Văn Chân, hài tử này rất xuất sắc, cho dù hắn không làm quan cũng đồng dạng có thể danh dương thiên hạ, tuyệt đối so với ở với mình đồng thời rơi vào cái danh nịnh thần còn tốt hơn! Vấn đề con nối dòng càng là một cái kết không giải được, mặc dù tế thiên giả con nối dòng gian nan, nhưng mà lại không có nghĩa là làm một người nam nhân không có ý tưởng để lại hậu đại, nhưng nếu Ninh Vân Tấn thật sự đáp ứng mình, mình làm sao có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn hắn đi ôm nữ nhân son phấn tục tằng.
Yết hầu Văn Chân cử động, cho dù biết mình tại một chút chuyện quá mức ích kỷ, lại thủy chung không có biện pháp nói ra chuyện có thể thả hắn đại hôn sinh sản con nói dòng.
Ninh Vân Tấn nếu đã quyết định, cũng chính là có tâm lý chuẩn bị, sẽ không lại có một chút dây dưa. Hắn nghiêm túc nói, “Đều nói tương ai dễ ở chung khó, cho dù ta đáp ứng cùng ngươi bên nhau, nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể đi đến bước cuối. Chúng ta cũng không phải nữ nhân, không có cách nói ai rời khỏi ai thì sống không nổi. Cho nên ta muốn ngươi đáp ứng hai điều kiện.”
Được khẳng định của Ninh Vân Tấn, khiến trong lòng Văn Chân quả thật vui như nở hoa. Bất quá quan sai bảo, hắn cũng không bị kinh hỉ kia xoay vòng đầu óc mà vội không ngừng đáp ứng, ngược lại hỏi, “Nói chút xem?”
“Thứ nhất, ước hẹn ba năm vẫn là tiếp tục tiếp, cha ta gần đây thân thể không tốt, vẫn là không nên lấy chuyện này kích thích hắn, về sau nếu chúng ta vẫn bên nhau, muốn công khai hoặc tiếp tục giấu diếm đều tùy ngươi.” Ninh Vân Tấn gập ngón tay, nhìn Văn Chân, thấy hắn gật đầu, mới tiếp tục nói điều kiện thứ hai, “Còn nữa, ta muốn ngươi phát thệ, chỉ cần Ninh gia không làm ra chuyện theo địch phản quốc, tội ác tày trời, ngươi không thể vì bất cứ chuyện gì giữa hai chúng ta giận chó đánh mèo với bọn họ.”
“Nói cho cùng ngươi cho dù đáp ứng cùng ta một chỗ, cũng không xem trọng hai tai có thể bạc đầu.” Văn Chân trong lòng như là bị hắn hất một chậu nước lạnh, hắn chỉ cho là Ninh Vân Tấn sợ về sau tình cảm hai người xảy ra vấn đề liên lụy tới Ninh phủ, nhưng không biết đã bị người đào hố.
Hắn khí phách mười phần mà đem tay Ninh Vân Tấn nắm chặt, đặt tới bên miệng mình, nói, “Hai điều kiện này trẫm đều đáp ứng, trẫm cũng sẽ cho ngươi thấy, lo lắng của ngươi căn bản sẽ không phát sinh.”
Văn Chân tràn ngập tự tin lộ ra cười tà thật sự có chút vai diễn nam trư đặc biệt của ngôn tình tiểu thuyết, rất có vài phần khí phách quyến cuồng, đáng tiếc Ninh Vân Tấn mới sẽ không bị chút sắc đẹp này mê hoặc, ở trên cánh tay hắn nhéo một phen, “Trước phát thệ.”
Văn Chân không chút do dự phát ra một thề độc, Ninh Vân Tấn lúc này mới vừa lòng mà gật đầu. Hố xong cha ruột, bảo vệ một nhà cha nuôi, điều này làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra. Cả đời phụ thân đã làm qua chuyện khác người là thu dưỡng mình, cũng không thể khiến hắn bởi vì dạng mình đây liên lụy.
Hắn còn đang suy nghĩ chuyện loạn thất bát tao, Văn Chân cũng đã kiềm chế không được vui mừng trong lòng, ôm hắn một phen, tìm môi hắn liền hung hăng hôn lên.
Nụ hôn này so với lúc trước càng thêm kịch liệt, Ninh Vân Tấn mở khớp hàm ra, chủ động cùng đầu lưỡi linh xà của Văn Chân dây dưa với nhau. Hắn đáp lại khiến Văn Chân gần như lâm vào điên cuồng, hai người cũng không phải trẻ con, nhưng Ninh Vân Tấn lần đầu tiên nếm thử loại vị trí bị động này, khó tránh khỏi có chút ngây ngô.
Chờ đến nụ hôn này chấm dứt cũng không biết qua bao lâu, sau khi tách ra hai người đều thở hổn hển, mồm to hô hấp không khí mới mẻ. Phải biết bọn họ đều là người nội tức lâu dài, có thể phản ứng như thế, có thể tưởng tượng có bao nhiêu không dễ dàng.
Rốt cuộc đem người mình thích lâu như vậy thu vào trong túi, Văn Chân nắm tay hắn dường như không đủ.
Ninh Vân Tấn cảm thấy rõ ràng Văn Chân thiếu tốn chỉ số IQ quả thật không đành lòng nhìn thẳng, phi thường không hiểu phong tình mà nói, “Ngươi chẳng lẽ còn thật muốn bị vây chết ở chỗ này hay sao, thừa dịp sắc trời vẫn chưa biến đen, nhanh chóng tìm nhìn xem có biện pháp gì hay không!”
Thật vất vả mới được đền bù mong muốn, Văn Chân tất nhiên cũng không nguyện ý đời ngắn như vậy, vội vàng cùng Ninh Vân Tấn đồng thời bắt đầu nghiên cứu hồ nước quỷ dị này.
Theo lộ tuyến Tất Thương Lãng hai lần bất đồng mà hành động, hai người có thể xác định có thể qua lại trụ đá trong hồ nước là tại thời khắc biến hóa. Bọn họ thử không ít phương pháp, cũng sờ soạng không ra quy luật, nhưng mà nếu nói đem hồ nước phân một thành hai, trụ đá bên trái chìm xuống tuyệt đối sẽ không từ bên phải dâng lên, bởi vậy có thể thấy được loại trận này hẳn là cùng loại âm dương ngũ hành.
Thẳng đến sắc trời hoàn toàn tối xuống, hai người cũng chưa nghiên cứu ra nguyên nhân, đành phải dựa vào một khối đá trên đảo nhỏ ngồi xuống. Văn Chân luyến tiếc để Ninh Vân Tấn ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, đơn giản để hắn ngồi ở trên đùi mình. Tư thế thân mật như vậy khiến Ninh Vân Tấn vừa mới bắt đầu tiếp thu quan hệ hai người có chút không được tự nhiên, nhưng da người này so với mặt đất cứng rắn lạnh băng thoải mái hơn nhiều, bản năng thích hưởng thụ của nhân loại rất nhanh đã dẫn dắt hắn thản nhiên.
Toàn bộ sơn động trở nên gần như đưa tay không thấy được năm ngón, thậm chí nghe không thấy tiếng côn trùng kêu chim hót, âm thanh rõ ràng nhất chỉ có tiếng hít thở của hai người, ở bên trong hoàn cảnh như vậy phá lệ dễ dàng khiến cảm thấy uể oải, gia tăng cảm xúc tiêu cực.
Ninh Vân Tấn nhìn đỉnh, hận không thể tìm được một tia sáng thì đỡ. Tuy rằng mặc chính là y phục Tất Thương Lãng đưa cho, nhưng hà bao của hắn đang còn, bên trong có hỏa chiết. Nhưng mà tại rìa hồ nước tràn ngập metan hắn nào dám thật sự đốt.
“Hôm nay là ngày hai mươi bảy hả?”
Thiếu niên dáng người mềm dẻo, cho dù mặc áo lạnh dày cộm cũng giấu không được vòng eo mảnh khảnh kia. Ôm lấy người trong ngực, Văn Chân vừa thỏa mãn lại có chút tâm viên ý mã, nhưng tại toàn cảnh này thật sự không thích hợp làm những chuyện phong nguyệt, hắn đành phải nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy câu hỏi của Ninh Vân Tấn, hắn không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói, “Ừ, trẫm tìm thấy ngươi là ngày hai mươi ba.”
“Hôm nay là cuối tháng, khó trách ánh sáng trăng cũng chiếu không vào.” Ninh Vân Tấn rầu rĩ mà nói, “Cũng không biết trận pháp hồ nước này biến hóa như thế nào, chẳng lẽ là chúng ta thật sự sẽ chết ở đây?”
Khi hắn nói đã vặn vẹo mông một chút, mông cọ xát giữa hai chân Văn Chân, bên hông lại không biết vật gì cộm Văn Chân một chút, thật sự là đau cũng sung sướng, khiến Văn Chân nhịn không được rên lên một chút.
“Cái gì cứng quá?” Văn Chân vừa nói tay đã sờ soạng tìm bên eo Ninh Vân Tấn, cách lớp y phục hắn đoán được hình dạng đồ vặt bắt được, “Ngọc bán nguyệt kia?”
Ninh Vân Tấn cũng tay sờ lại một phen, đem ngọc bán nguyệt kia cầm ở trong tay, “Đây là Huyền Ngọc Hoàng tế thần lão sư nói qua rồi?” Hắn ý nghĩ kỳ lạ mà nói, “Nghe nói bảo vật này phải một đôi mới có thể ra hết công hiệu, ngươi nói Tất Thương Lãng có thể hay không vì thứ này trở về một chuyến?”
Văn Chân thở dài nói, “Hắn chỉ cần ở tại cửa động chờ chừng mười ngày, thì có thể trực tiếp tới lấy.”
Ninh Vân Tấn nắm ngọc bán nguyệt kia oán hận mà nói, “Ta đây thà rằng đem ngọc bán nguyệt này ném vào hồ nước cũng không tiện cho hắn.”
“Ngươi bỏ được sao?”
Văn Chân hỏi một câu lại khiến Ninh Vân Tấn nhất thời hết chỗ nói, bảo vật như vậy nếu thật sự bị mất, cho dù hắn chết cũng chỉ sợ sẽ cảm thấy đáng tiếc, Tất Thương Lãng đánh cuộc chỉ sợ cũng là điểm này.
Phải biết hai miếng Huyền Ngọc Hoàng tế thần có thể nói là thần vật chân chính của thế giới này, thậm chí vượt qua cửu đỉnh.
Tại trước triều Chu, trong thần thoại hai triều Hạ Thương chính là nhân vật nhiều lần ẩn hiện, thậm chí có phần thẳng thắng cùng người phàm đồng thời sinh hoạt, mà khi đế vương hiến tế là chân chính có thể nhìn thấy cái gọi là Thần, ví dụ nổi danh nhất chính là Thương Trụ vương, hắn vì đắc tội Nữ Oa nương nương, cuối cùng bị triều Chu lật đổ.
Mà có thể làm được như vậy dùng dựa vào chính là hai miếng ngọc bán nguyệt này, chẳng qua Chu Vũ vương cũng không thể từ chỗ Thương Trụ vương tìm được hai miếng ngọc bán nguyệt này, bởi vậy bắt đầu từ triều Chu đã không nghe nói qua chuyện phong tước Thần, thần nhân chân chính triệt để mờ ra khỏi sinh hoạt nhân loại.
Tương truyền hai miếng ngọc này chia làm một âm một dương, miếng dương có thể trị bách bệnh hoạt tử nhân, miếng âm thì tụ hợp âm khí dày nồng nhất trong thiên địa, có thể phóng ra ảo giác tử địa của con người, hai bán nguyệt sau khi hợp lại càng có đủ loại thần thông kỳ diệu.
Ninh Vân Tấn và Văn Chân tuy rằng cũng là người có chút vì tư lợi, nhưng nếu là học như Thương Kiệt đem thứ này chôn theo quanh năm không thấy mặt trời thì thôi, thật sự phải đem thứ này tiêu hủy, vẫn quả thật luyến tiếc.
Hắn thưởng thức miếng ngọc bán nguyệt trong tay, “Ta cảm thấy miếng này có thể là bán nguyệt dương chữa bệnh, trong nó truyền tới dương khí cực kỳ mạnh mẽ dày nồng, Tất Thương Lãng cần hẳn là miếng này rồi?”
Văn Chân nhớ lại một chút cảnh tượng đoạt bán nguyệt, khịt mũi nói, “Trong cơ thể con người trái âm phải dương, bình thường vì trấn tà sẽ đặt dương ở tay trái, đặt vật âm ở tay phải, nhưng hắn chỉ sợ là không biết thức tỉnh huyết mạch giả vừa vặn tương phản.”
“Đại tông sư này thật ngu.” Ninh Vân Tấn không khách khí mà nói.
Văn Chân hình như có thể tưởng tượng được linh động trên mặt tiểu tử này, nhịn không được tựa đầu đặt ở trên cổ Ninh Vân Tấn, từ lỗ tai một đường hôn môi liếm liếm, thẳng đến vị trí môi của đối phương, mút vào. Đều là nam nhân tràn đầy khí huyết, dưới tình huống như thế nếu không có một chút phản ứng chính là quả nhân có tật.
Ninh Vân Tấn cảm giác thấy một khúc gậy cưng cứng đặt ở giữa hai chân mình, hắn nhẹ nhàng ở môi dưới Văn Chân cắn một miếng, ảo não mà nói, “Ngươi cộm ta!”
Văn Chân thở dốc nắm lấy tay hắn, một bên kéo ngón tay hắn, một bên khàn khàn tiếng nói, “Sờ sờ giúp ta.”
Ninh Vân Tấn cảm giác được một đôi tay tặc đã cởi đai lưng của mình, còn ở phía dưới tìm kiếm. Mà vuốt sói bắt mình thì dẫn tay mình, tìm vào trong bụng dưới của Văn Chân.
Chưởng khống dục Văn Chân thật sự không phải suy nghĩ của hắn có thể so sánh, nhưng Ninh Vân Tấn lại đối với tình huống mình bị vây trong bị động như thế hết sức bất mãn. Hắn ý xấu mà nói, “Tay ta chính là sờ qua xác chết.”
Đối với hắn không hiểu phong tình hiện tại Văn Chân đã bình tình mười phần, hắn hồn nhiên không thèm để ý mà nói, “Không sao, ta thấy ngươi dùng nước nóng rửa qua.”
Cái gọi là nước nóng tất nhiên là từ trong hồ nước, khi xác định nước này cũng không độc hại, hai người bọn họ đã dùng đồ đá làm một chút tẩy rửa.
Giữa ỡm ờ y bào Ninh Vân Tấn đã mở rộng, quần của hắn tức thì bị tụt đến cạnh khố.
Một bàn tay Văn Chân ở trên thân thể trắng mịn bóng loáng tuần tra lui tới, từ ngực căng rắn chắc, đến vòng eo mềm dẻo, ở trên cánh mông tràn ngập co dãn như dính vào tay lưu luyến, tiếp từ chỗ đuôi xương sống lấy thủ pháp cực kỳ khiêu khích đem Ninh Vân Tấn đã động tình gắng gượng chộp trong tay.
Ninh Vân Tấn cho tới bây giờ chưa nghĩ qua sẽ có một người so với mình càng thêm quen thuộc thân thể của mình, mỗi một chỗ mẫn cảm đều vừa vặn bị mơn trớn, không nhẹ không nặng, không đau không tê, lại vừa lúc gãi đến tận trong tim, giống như mỗi một chốt mẫn cảm trong cơ thể đều bị nhen nhóm từng chỗ.
Tại địa phương đưa tay không thấy được năm ngón, xúc giác được phóng đại vô hạn, khi hai điểm trước ngực, được gọi là khí quan vô dụng nhất của nam nhân bị Văn Chân ngậm vào trong miệng, khi dùng đầu lưỡi gảy, hắn thậm chí cảm thấy khoái cảm từ cuối xương sống lẻn đến đỉnh đầu
Đêm đó quả nhiêm chiếm không ít tiện nghi của mình! Hắn mơ mơ hồ hồ mà ở trong lòng hộc tào, đầu có chút hỗn độn đang cảm giác tay mình bị Văn Chân dẫn chạm vào một đống lửa nóng, nhất thời bị nóng đến như nhau, cảm người tỉnh táo lại.
Tay Văn Chân cứng rắn mà kiên định đem tay hắn đặt ở trên bộ phận tích trữ đã lâu, thậm chí lửa nóng đã bắt đầu trướng đau, sau đó trợ thủ đắc lực cùng nhau di chuyển, dùng tần suất như nhau ma xát.
Chỗ mẫn cảm nhất của nam nhân bị một đôi tay không thuộc về mình đụng chạm, khoái cảm cực kỳ rất nhanh đã tràn đầy thân thể và trong đầu. Không biết bắt đầu từ thời điểm nào, tay rảnh kia của Ninh Vân Tấn đã khoát lên trên tay Văn Chân, hô hấp hai người cùng tần suất động tác đều bắt đầu nhất trí, tiếp đó hai người đồng thời gầm nhẹ một tiếng, Ninh Vân Tấn cảm giác thấy một dòng dịch nóng dính ướt được bắn vào lòng bàn tay mình.
Sau khi tình cảm mãnh liệt rút lui, hai người dùng nước lạnh giữ lại rửa tay. Thời điểm lần thứ hai bị Văn Chân ôm, Ninh Vân Tấn lần này đã không như trước cảm giác không được tự nhiên, hắn thặt không có tiết tháo nghĩ, nam nhân quả nhiên là động vật nửa thân dưới, đồng thời phá quan hệ có thể thân mật hơn nhiều.
Dần dần Ninh Vân Tấn đã cảm thấy không được bình thường, y phục của hắn còn mặc lỏng lẻo, lúc trước nước gần hồ nước này nóng, cho nên cũng không cảm giác, nhưng mà hiện giờ hắn cư nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Hắn đẩy Văn Chân, hỏi, “Ngươi có cảm giác độ ấm giảm xuống hay không?”
Văn Chân nhất thời ngồi ngay ngắn, cả kinh nói, “Quả thật lạnh hơn không ít!”
Ninh Vân Tấn luống cuống tay chân mặc y phục tử tế, cùng Văn Chân hai người dắt tay cẩn thận sờ soạng đến rìa hồ nước, đầu tiên là thả một mảnh vạt áo vào trong nước. Khi đụng vào vạt áo tay lạnh lẽo, hắn kinh hỉ mà nói, “Nước hồ nước này là lạnh!”
Văn Chân đem bàn tay vào trong hồ, hắn hất nước nói, “Rất lạnh, nước ngầm này chỉ sợ là nước tuyết tan.”
“Nước này không có sức nổi, bơi chỉ sợ bơi không qua. Bất quá chúng ta hiện tại cho dù đạp sai trụ đá cũng không cần sợ rớt vào trong nước…” Vừa nói hai câu, Ninh Vân Tấn lại phủ định suy nghĩ của mình, bất đắc dĩ mà nói, “Không được, cũng không đủ ánh sáng cản bản không thấy rõ vị trí trụ đá.”
Văn Chân càng tiến thêm một bước phân tích nói, “Nơi này chỉ sợ là nơi nguồn nóng lạnh gặp nhau, ban ngày nguồn nóng chiếm thượng phong, ban đêm thì đổi thành nguồn lạnh chiếm thượng phong, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nước nóng không tồn tại.”
Ninh Vân Tấn lập tức hiểu được ý tứ của hắn, “Quả thật, nước nóng kia khẳng định còn nổi ở trên mặt nước, nếu đụng vào dòng nước kia, không chết cũng phải lột da.”
Sau khi vui mừng vô ích một hồi, hai người đành phải lại lui về tại chỗ. Bọn họ tựa sát vào nhau mơ mơ màng màng mà ngủ gật, khi luồng ánh sáng đầu tiên chui vào động, hai người đều không hẹn mà cùng tỉnh.
Vẫn luôn nếm thử bụng đói kêu vang, đã thật lâu chưa được ăn hai người hai mặt nhìn nhau, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ trong lòng.
Văn Chân cả giận nói, “Đám người Lễ bộ kia thật sự là càng ngày càng vô liêm sỉ. Bọn họ bói trẫm ngày sau không bao giờ tin.”
“Ngươi lần này xuất chinh bọn họ bói ra kết quả gì?” Ninh Vân Tấn biết Văn Chân thân là Hoàng đế nhất cử nhất động đều phải qua bói toán hỏi quẻ, phải là điềm lành mới có thể làm việc. Bất quá năng lực huyết mạch mạnh chân chính đều ở tông miếu cung phụng, sao đến Lễ bộ, mà năng lực huyết mạch giả yếu nghĩ muốn bói toán giỏi, vậy mười có tám trong chín không chuẩn.
Chế độ này là tập tự tiền triều, khi đó Hoàng đế không phải là thức tỉnh huyết mạch giả cũng được, căn bản là không có ảnh hưởng, chờ đến triều đại học được hữu hình hữu dạng, mới phát hiện căn bản không hợp thời. Lúc trước hai Hoàng đế đương nhiệm số lần xuất môn ít, đại hôn cũng ít, vẫn không xảy ra ngã rẽ gì, đến lượt Văn Chân thì lại bắt đầu xảy ra vấn đề.
Văn Chân nhớ tới chuyện này liền nổi giận, hắn oán hận nói, “Nói là việc gặp dữ hóa lành, chuyện nghĩ trong lòng thành, chính là thượng cát. Không được, nếu trẫm có thể trở về được, quy củ này nhất định phải sửa.”
Ninh Vân Tấn cười nhạo nói, “Phải nói vẫn có chút chuẩn, ít nhất không bị đại tông sư một chưởng chụp chết…”
Văn Chân nhìn hắn, tức giận cũng tan một ít, “Lại còn chiếm được ngươi!”
“Chẳng lẽ bọn họ chỉ bói ra hai câu như vậy?” Ninh Vân Tấn tò mò hỏi.
“Còn có hai câu mạc danh kỳ diệu.” Văn Chân nói, “Mặt trời mọc phương Đông, mỹ ngọc trình tường.”
Trong lòng Ninh Vân Tấn vừa động, đem ngọc bán nguyệt móc ra, đặt dưới ánh mặt trời. Ở dưới ánh mặt trời chiếu xạ, ngọc bán nguyệt kia màu sáng dần dần trở nên càng ngày càng sáng ánh nước, giống như đang tản ra ánh sáng huỳnh quang.
Hắn đem ngọc bán nguyệt sáng loáng đặt ở gần đó, đầu tiên là cảm giác được có một dòng khí cùng khí tràng mình tiết ra ngoài đang dần dần dung hợp vào nhau.
Ninh Vân Tấn nguyên bản chính là dựa vào cùng Văn Chân tu luyện nội lực cùng một loại bí pháp đặc biệt áp chế tác dụng của Ngũ hành tán huyết tán, nhưng không đáng tin như bình ắc quy, thường thường phải vào để bổ sung, hơn nữa khí tràng tiết ra ngoài vẫn luôn không cách nào khiến nó ngừng lại, chỉ là một loại phương pháp trị phần ngọn không trị được gốc, sớm hay muộn sẽ tiết sạch.
Nhưng hiện tại Ninh Vân Tấn lại rõ ràng cảm giác được dòng khí kia khiến thân thể mình đang khôi phục, mà còn phảng phất có lực lượng cuồn cuộn không dứt. Trong lòng hắn vừa động, nói với Văn Chân, “Thứ này không phải lễ khí sao? Hai người chúng ta đến chiếm đi!”
Văn Chân vừa nghe ánh mắt liền sáng, trụ đá này mặc dù nhiều, nhưng với năng lực của hai người bọn họ lại có ngọc bán nguyệt cung cấp năng lượng, nếu muốn bói ra một con đường an toàn, không phải không có khả năng!
Hơn nữa điều đó càng sẽ đưa phụ thân vào hoàn cảnh bất trung bất nghĩa, tuy rằng hắn cứu mình, nhưng đồng dạng hắn vi phạm mệnh lệnh Hoàng đế, đây là bất trung! Hoàng thượng tín nhiệm hắn mới đem chuyện đại sự quan trọng này giao cho hắn làm, mà hắn không làm được, đó là bất nghĩa.
Nếu Văn Chân hướng phương hướng tốt, Ninh gia có lẽ có thể tránh được một kiếp, nhưng mà cố tình vì vậy âm dương sai lầm, khiến hắn yêu phải thân nhi tử của bản thân, ai biết Văn Chân có thể hay không bởi vì nguyên nhân này thẹn quá thành giận lấy Ninh phủ khai đao.
Văn Chân nhìn do dự bất định trên mặt Ninh Vân Tấn, chỉ cho hắn lại nghĩ đến những chuyện chỉ thêm phiền não, hắn đột ngột bắt lấy cánh tay Ninh Vân Tấn, nghiêm túc mà nói, “Không cần suy nghĩ chuyện này, ngươi chỉ hỏi thử lòng ngươi, với trẫm rốt cuộc là suy nghĩ thế nào? Ngươi dám thề nói với trời, một chút tâm động cũng không có sao?”
Ninh Vân Tấn trong lòng càng thêm rối rắm, nếu thật sự phải nói mình với theo đuổi của Văn Chân một chút động tâm cũng không có, đó là không có khả năng! Từ ngàn dặm xa xôi Văn Chân chạy tới cứu mình, đồng thời thời điểm một mình đối mặt Tất Thương Lãng, hắn nguyên bản tưởng rằng có thể giữ vững trái tim đã bị lay động.
Một người như Văn Chân, ném đi thân phận Hoàng đế của hắn, ở trong đám người cũng dường như là tồn tại có thể sáng lên. Bề ngoài hắn không thể xoi mói, cố tình còn tài hoa hơn người, võ công cao cường, nghe nhiều học rộng, lại am hiểu nắm chắc tâm tư con người, khi người này có suy nghĩ muốn chọc người vui vẻ, khiến người ta quả thật không có năng lực ngăn cản.
Nam nhân trời sinh đều là ngưỡng mộ cường giả, mà Văn Chân ở trong lòng mình lại càng là một tồn tại đặc biệt. Hắn là cha mình, càng là Hoàng đế mình nguyện trung thành, hai thế của mình cho dù sở vi sở tác đều không giống nhau, nhưng nếu đã nói toạc ra rồi vẫn không muốn có được hắn là khẳng định sao?!
Ninh Vân Tấn đã từng vô số lần ảo tưởng qua hình ảnh như thế, ngày sau mình sẽ trở nên càng ngày càng xuất sắc, trở thành đại tông sư được người chú mục, sau đó thời điểm Văn Chân sắp già bị những con cháu bất tài tức giận đến nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, lại nói cho người này mình mới là Trưởng tử của hắn, đến lúc đó biểu tình Văn Chân nhất định sẽ hết sức thú vị!
Điều này tuy rằng mình ngẫu nhiên thời điểm nhàm chán méo mó suy nghĩ ra, nhưng cũng nói lên Văn Chân là cây kim trong lòng hắn. Nhìn thấy mình dần dần đạt được khẳng định và cùng nhận thức, thậm chí vì mình làm ra nhiều chuyện vi phạm quy thường như vậy, đáy lòng Ninh Vân Tấn nếu lại không rung động chút nào, vậy mới không khoa học.
Tuy rằng rối rắm thân phận hai người, trả giá cảm động của hắn, nhưng trong lòng cũng có một tia mừng hầm và hư vinh —— mình đã từng chỉ có thể nhìn lên người vì mình thần tình điên đảo, chỉ cần là nam nhân thì sẽ nhịn không được dựng thẳng cái đuôi khổng tước lên.
Hơn nữa tình huống của mình thật sự đặc biệt, hơn nữa đời này đã sống ba cuộc đời rồi, thật sự không biết nên tính tuổi thế nào mới đúng!
Trên một tờ giấy trắng mới có thể mặc cho người vẽ loạn sắc thái. Tính cách người cùng tư duy đồng dạng như thế, với Ninh Vân Tấn mà nói, ký ức khắc sâu nhất tất nhiên là thế thứ nhất, thế thứ nhất kia Văn Chân mới là phụ thân của hắn. Đến thế này, hắn nhiều lần luân hồi, thêm tuổi lên so với Văn Chân lớn không biết bao nhiêu, bởi vậy đối với Văn Chân trước mắt này ngược lại giống như kết giao ngang hàng.
“Ta…” Hắn nhìn Văn Chân ánh mát lóe sáng, môi đóng mở, lại thủy chung khó có thể nói ra lời thề.
Văn Chân tất nhiên nhìn ra được do dự và giãy dụa trong lòng hắn, thẳng đến giờ phút này tâm của hắn mới chính thức hạ xuống. Cho dù vừa rồi hắn nói đến tràn đầy niềm tin, nhưng trên thực tế để bụng vẫn là có chút thấp thỏm, vì hắn nhìn không thấu chân tâm của Ninh Vân Tấn.
Hắn thừa thắng xông lên nói, “Hiện giờ nơi này không có Hoàng đế với thần tử, nếu tìm không thấy biện pháp đi ra ngoài, chúng ta có thể thật sự sẽ chết ở đây. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh này, thì tính chỉ là an ủi ta mà thôi, ngươi cũng không muốn nói ra lời đáy lòng sao?”
“Ngươi thật là ti bỉ.” Ninh Vân Tấn tức giận nói, “Miệng thì nói nào là không bức ta, ba năm làm hạn định, hành động lại là một bộ khác.”
Tại loại chuyện này còn chú ý quân tử chi phong, đây không phải là nhìn người trong lòng bay mất sao? Văn Chân không chút nào cảm thấy hổ thẹn.
Nhìn Văn Chân còn đang chờ đáp án của mình, lại nghĩ đến khốn cảnh hiện tại, Ninh Vân Tấn quyết định phá quán tử phá suất, hơn nữa hắn biết với chấp nhất của Văn Chân, căn bản sẽ không thả mình ra, ngược lại thật sự đối với hắn có hảo cảm khác thường, chi bằng đơn giản…Là đàn ông thì không nên dài dòng, tâm hắn hung hăng thuận tiện nói, “Đúng ta thừa nhận mình đối với ngươi cũng có hảo cảm, nhưng ta không có dũng khí ở bên ngươi. Ngươi tọa ủng thiên hạ tam cung lục viện, ta lại ngay cả một người thừa tự cũng không có, dựa vào cái gì ta phải hy sinh tiền đồ đẹp đi theo con đường không chính đáng của ngươi.”
Tâm Văn Chân thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên, nửa câu đầu của Ninh Vân Tấn khiến lòng hắn vui đến cực điểm, nhưng mà nửa câu sau lại làm cho hắn giống như đặt mình trong hố băng.
Phải biết đó cũng là lo lắng cho tới nay của Văn Chân, hài tử này rất xuất sắc, cho dù hắn không làm quan cũng đồng dạng có thể danh dương thiên hạ, tuyệt đối so với ở với mình đồng thời rơi vào cái danh nịnh thần còn tốt hơn! Vấn đề con nối dòng càng là một cái kết không giải được, mặc dù tế thiên giả con nối dòng gian nan, nhưng mà lại không có nghĩa là làm một người nam nhân không có ý tưởng để lại hậu đại, nhưng nếu Ninh Vân Tấn thật sự đáp ứng mình, mình làm sao có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn hắn đi ôm nữ nhân son phấn tục tằng.
Yết hầu Văn Chân cử động, cho dù biết mình tại một chút chuyện quá mức ích kỷ, lại thủy chung không có biện pháp nói ra chuyện có thể thả hắn đại hôn sinh sản con nói dòng.
Ninh Vân Tấn nếu đã quyết định, cũng chính là có tâm lý chuẩn bị, sẽ không lại có một chút dây dưa. Hắn nghiêm túc nói, “Đều nói tương ai dễ ở chung khó, cho dù ta đáp ứng cùng ngươi bên nhau, nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể đi đến bước cuối. Chúng ta cũng không phải nữ nhân, không có cách nói ai rời khỏi ai thì sống không nổi. Cho nên ta muốn ngươi đáp ứng hai điều kiện.”
Được khẳng định của Ninh Vân Tấn, khiến trong lòng Văn Chân quả thật vui như nở hoa. Bất quá quan sai bảo, hắn cũng không bị kinh hỉ kia xoay vòng đầu óc mà vội không ngừng đáp ứng, ngược lại hỏi, “Nói chút xem?”
“Thứ nhất, ước hẹn ba năm vẫn là tiếp tục tiếp, cha ta gần đây thân thể không tốt, vẫn là không nên lấy chuyện này kích thích hắn, về sau nếu chúng ta vẫn bên nhau, muốn công khai hoặc tiếp tục giấu diếm đều tùy ngươi.” Ninh Vân Tấn gập ngón tay, nhìn Văn Chân, thấy hắn gật đầu, mới tiếp tục nói điều kiện thứ hai, “Còn nữa, ta muốn ngươi phát thệ, chỉ cần Ninh gia không làm ra chuyện theo địch phản quốc, tội ác tày trời, ngươi không thể vì bất cứ chuyện gì giữa hai chúng ta giận chó đánh mèo với bọn họ.”
“Nói cho cùng ngươi cho dù đáp ứng cùng ta một chỗ, cũng không xem trọng hai tai có thể bạc đầu.” Văn Chân trong lòng như là bị hắn hất một chậu nước lạnh, hắn chỉ cho là Ninh Vân Tấn sợ về sau tình cảm hai người xảy ra vấn đề liên lụy tới Ninh phủ, nhưng không biết đã bị người đào hố.
Hắn khí phách mười phần mà đem tay Ninh Vân Tấn nắm chặt, đặt tới bên miệng mình, nói, “Hai điều kiện này trẫm đều đáp ứng, trẫm cũng sẽ cho ngươi thấy, lo lắng của ngươi căn bản sẽ không phát sinh.”
Văn Chân tràn ngập tự tin lộ ra cười tà thật sự có chút vai diễn nam trư đặc biệt của ngôn tình tiểu thuyết, rất có vài phần khí phách quyến cuồng, đáng tiếc Ninh Vân Tấn mới sẽ không bị chút sắc đẹp này mê hoặc, ở trên cánh tay hắn nhéo một phen, “Trước phát thệ.”
Văn Chân không chút do dự phát ra một thề độc, Ninh Vân Tấn lúc này mới vừa lòng mà gật đầu. Hố xong cha ruột, bảo vệ một nhà cha nuôi, điều này làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra. Cả đời phụ thân đã làm qua chuyện khác người là thu dưỡng mình, cũng không thể khiến hắn bởi vì dạng mình đây liên lụy.
Hắn còn đang suy nghĩ chuyện loạn thất bát tao, Văn Chân cũng đã kiềm chế không được vui mừng trong lòng, ôm hắn một phen, tìm môi hắn liền hung hăng hôn lên.
Nụ hôn này so với lúc trước càng thêm kịch liệt, Ninh Vân Tấn mở khớp hàm ra, chủ động cùng đầu lưỡi linh xà của Văn Chân dây dưa với nhau. Hắn đáp lại khiến Văn Chân gần như lâm vào điên cuồng, hai người cũng không phải trẻ con, nhưng Ninh Vân Tấn lần đầu tiên nếm thử loại vị trí bị động này, khó tránh khỏi có chút ngây ngô.
Chờ đến nụ hôn này chấm dứt cũng không biết qua bao lâu, sau khi tách ra hai người đều thở hổn hển, mồm to hô hấp không khí mới mẻ. Phải biết bọn họ đều là người nội tức lâu dài, có thể phản ứng như thế, có thể tưởng tượng có bao nhiêu không dễ dàng.
Rốt cuộc đem người mình thích lâu như vậy thu vào trong túi, Văn Chân nắm tay hắn dường như không đủ.
Ninh Vân Tấn cảm thấy rõ ràng Văn Chân thiếu tốn chỉ số IQ quả thật không đành lòng nhìn thẳng, phi thường không hiểu phong tình mà nói, “Ngươi chẳng lẽ còn thật muốn bị vây chết ở chỗ này hay sao, thừa dịp sắc trời vẫn chưa biến đen, nhanh chóng tìm nhìn xem có biện pháp gì hay không!”
Thật vất vả mới được đền bù mong muốn, Văn Chân tất nhiên cũng không nguyện ý đời ngắn như vậy, vội vàng cùng Ninh Vân Tấn đồng thời bắt đầu nghiên cứu hồ nước quỷ dị này.
Theo lộ tuyến Tất Thương Lãng hai lần bất đồng mà hành động, hai người có thể xác định có thể qua lại trụ đá trong hồ nước là tại thời khắc biến hóa. Bọn họ thử không ít phương pháp, cũng sờ soạng không ra quy luật, nhưng mà nếu nói đem hồ nước phân một thành hai, trụ đá bên trái chìm xuống tuyệt đối sẽ không từ bên phải dâng lên, bởi vậy có thể thấy được loại trận này hẳn là cùng loại âm dương ngũ hành.
Thẳng đến sắc trời hoàn toàn tối xuống, hai người cũng chưa nghiên cứu ra nguyên nhân, đành phải dựa vào một khối đá trên đảo nhỏ ngồi xuống. Văn Chân luyến tiếc để Ninh Vân Tấn ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, đơn giản để hắn ngồi ở trên đùi mình. Tư thế thân mật như vậy khiến Ninh Vân Tấn vừa mới bắt đầu tiếp thu quan hệ hai người có chút không được tự nhiên, nhưng da người này so với mặt đất cứng rắn lạnh băng thoải mái hơn nhiều, bản năng thích hưởng thụ của nhân loại rất nhanh đã dẫn dắt hắn thản nhiên.
Toàn bộ sơn động trở nên gần như đưa tay không thấy được năm ngón, thậm chí nghe không thấy tiếng côn trùng kêu chim hót, âm thanh rõ ràng nhất chỉ có tiếng hít thở của hai người, ở bên trong hoàn cảnh như vậy phá lệ dễ dàng khiến cảm thấy uể oải, gia tăng cảm xúc tiêu cực.
Ninh Vân Tấn nhìn đỉnh, hận không thể tìm được một tia sáng thì đỡ. Tuy rằng mặc chính là y phục Tất Thương Lãng đưa cho, nhưng hà bao của hắn đang còn, bên trong có hỏa chiết. Nhưng mà tại rìa hồ nước tràn ngập metan hắn nào dám thật sự đốt.
“Hôm nay là ngày hai mươi bảy hả?”
Thiếu niên dáng người mềm dẻo, cho dù mặc áo lạnh dày cộm cũng giấu không được vòng eo mảnh khảnh kia. Ôm lấy người trong ngực, Văn Chân vừa thỏa mãn lại có chút tâm viên ý mã, nhưng tại toàn cảnh này thật sự không thích hợp làm những chuyện phong nguyệt, hắn đành phải nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy câu hỏi của Ninh Vân Tấn, hắn không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói, “Ừ, trẫm tìm thấy ngươi là ngày hai mươi ba.”
“Hôm nay là cuối tháng, khó trách ánh sáng trăng cũng chiếu không vào.” Ninh Vân Tấn rầu rĩ mà nói, “Cũng không biết trận pháp hồ nước này biến hóa như thế nào, chẳng lẽ là chúng ta thật sự sẽ chết ở đây?”
Khi hắn nói đã vặn vẹo mông một chút, mông cọ xát giữa hai chân Văn Chân, bên hông lại không biết vật gì cộm Văn Chân một chút, thật sự là đau cũng sung sướng, khiến Văn Chân nhịn không được rên lên một chút.
“Cái gì cứng quá?” Văn Chân vừa nói tay đã sờ soạng tìm bên eo Ninh Vân Tấn, cách lớp y phục hắn đoán được hình dạng đồ vặt bắt được, “Ngọc bán nguyệt kia?”
Ninh Vân Tấn cũng tay sờ lại một phen, đem ngọc bán nguyệt kia cầm ở trong tay, “Đây là Huyền Ngọc Hoàng tế thần lão sư nói qua rồi?” Hắn ý nghĩ kỳ lạ mà nói, “Nghe nói bảo vật này phải một đôi mới có thể ra hết công hiệu, ngươi nói Tất Thương Lãng có thể hay không vì thứ này trở về một chuyến?”
Văn Chân thở dài nói, “Hắn chỉ cần ở tại cửa động chờ chừng mười ngày, thì có thể trực tiếp tới lấy.”
Ninh Vân Tấn nắm ngọc bán nguyệt kia oán hận mà nói, “Ta đây thà rằng đem ngọc bán nguyệt này ném vào hồ nước cũng không tiện cho hắn.”
“Ngươi bỏ được sao?”
Văn Chân hỏi một câu lại khiến Ninh Vân Tấn nhất thời hết chỗ nói, bảo vật như vậy nếu thật sự bị mất, cho dù hắn chết cũng chỉ sợ sẽ cảm thấy đáng tiếc, Tất Thương Lãng đánh cuộc chỉ sợ cũng là điểm này.
Phải biết hai miếng Huyền Ngọc Hoàng tế thần có thể nói là thần vật chân chính của thế giới này, thậm chí vượt qua cửu đỉnh.
Tại trước triều Chu, trong thần thoại hai triều Hạ Thương chính là nhân vật nhiều lần ẩn hiện, thậm chí có phần thẳng thắng cùng người phàm đồng thời sinh hoạt, mà khi đế vương hiến tế là chân chính có thể nhìn thấy cái gọi là Thần, ví dụ nổi danh nhất chính là Thương Trụ vương, hắn vì đắc tội Nữ Oa nương nương, cuối cùng bị triều Chu lật đổ.
Mà có thể làm được như vậy dùng dựa vào chính là hai miếng ngọc bán nguyệt này, chẳng qua Chu Vũ vương cũng không thể từ chỗ Thương Trụ vương tìm được hai miếng ngọc bán nguyệt này, bởi vậy bắt đầu từ triều Chu đã không nghe nói qua chuyện phong tước Thần, thần nhân chân chính triệt để mờ ra khỏi sinh hoạt nhân loại.
Tương truyền hai miếng ngọc này chia làm một âm một dương, miếng dương có thể trị bách bệnh hoạt tử nhân, miếng âm thì tụ hợp âm khí dày nồng nhất trong thiên địa, có thể phóng ra ảo giác tử địa của con người, hai bán nguyệt sau khi hợp lại càng có đủ loại thần thông kỳ diệu.
Ninh Vân Tấn và Văn Chân tuy rằng cũng là người có chút vì tư lợi, nhưng nếu là học như Thương Kiệt đem thứ này chôn theo quanh năm không thấy mặt trời thì thôi, thật sự phải đem thứ này tiêu hủy, vẫn quả thật luyến tiếc.
Hắn thưởng thức miếng ngọc bán nguyệt trong tay, “Ta cảm thấy miếng này có thể là bán nguyệt dương chữa bệnh, trong nó truyền tới dương khí cực kỳ mạnh mẽ dày nồng, Tất Thương Lãng cần hẳn là miếng này rồi?”
Văn Chân nhớ lại một chút cảnh tượng đoạt bán nguyệt, khịt mũi nói, “Trong cơ thể con người trái âm phải dương, bình thường vì trấn tà sẽ đặt dương ở tay trái, đặt vật âm ở tay phải, nhưng hắn chỉ sợ là không biết thức tỉnh huyết mạch giả vừa vặn tương phản.”
“Đại tông sư này thật ngu.” Ninh Vân Tấn không khách khí mà nói.
Văn Chân hình như có thể tưởng tượng được linh động trên mặt tiểu tử này, nhịn không được tựa đầu đặt ở trên cổ Ninh Vân Tấn, từ lỗ tai một đường hôn môi liếm liếm, thẳng đến vị trí môi của đối phương, mút vào. Đều là nam nhân tràn đầy khí huyết, dưới tình huống như thế nếu không có một chút phản ứng chính là quả nhân có tật.
Ninh Vân Tấn cảm giác thấy một khúc gậy cưng cứng đặt ở giữa hai chân mình, hắn nhẹ nhàng ở môi dưới Văn Chân cắn một miếng, ảo não mà nói, “Ngươi cộm ta!”
Văn Chân thở dốc nắm lấy tay hắn, một bên kéo ngón tay hắn, một bên khàn khàn tiếng nói, “Sờ sờ giúp ta.”
Ninh Vân Tấn cảm giác được một đôi tay tặc đã cởi đai lưng của mình, còn ở phía dưới tìm kiếm. Mà vuốt sói bắt mình thì dẫn tay mình, tìm vào trong bụng dưới của Văn Chân.
Chưởng khống dục Văn Chân thật sự không phải suy nghĩ của hắn có thể so sánh, nhưng Ninh Vân Tấn lại đối với tình huống mình bị vây trong bị động như thế hết sức bất mãn. Hắn ý xấu mà nói, “Tay ta chính là sờ qua xác chết.”
Đối với hắn không hiểu phong tình hiện tại Văn Chân đã bình tình mười phần, hắn hồn nhiên không thèm để ý mà nói, “Không sao, ta thấy ngươi dùng nước nóng rửa qua.”
Cái gọi là nước nóng tất nhiên là từ trong hồ nước, khi xác định nước này cũng không độc hại, hai người bọn họ đã dùng đồ đá làm một chút tẩy rửa.
Giữa ỡm ờ y bào Ninh Vân Tấn đã mở rộng, quần của hắn tức thì bị tụt đến cạnh khố.
Một bàn tay Văn Chân ở trên thân thể trắng mịn bóng loáng tuần tra lui tới, từ ngực căng rắn chắc, đến vòng eo mềm dẻo, ở trên cánh mông tràn ngập co dãn như dính vào tay lưu luyến, tiếp từ chỗ đuôi xương sống lấy thủ pháp cực kỳ khiêu khích đem Ninh Vân Tấn đã động tình gắng gượng chộp trong tay.
Ninh Vân Tấn cho tới bây giờ chưa nghĩ qua sẽ có một người so với mình càng thêm quen thuộc thân thể của mình, mỗi một chỗ mẫn cảm đều vừa vặn bị mơn trớn, không nhẹ không nặng, không đau không tê, lại vừa lúc gãi đến tận trong tim, giống như mỗi một chốt mẫn cảm trong cơ thể đều bị nhen nhóm từng chỗ.
Tại địa phương đưa tay không thấy được năm ngón, xúc giác được phóng đại vô hạn, khi hai điểm trước ngực, được gọi là khí quan vô dụng nhất của nam nhân bị Văn Chân ngậm vào trong miệng, khi dùng đầu lưỡi gảy, hắn thậm chí cảm thấy khoái cảm từ cuối xương sống lẻn đến đỉnh đầu
Đêm đó quả nhiêm chiếm không ít tiện nghi của mình! Hắn mơ mơ hồ hồ mà ở trong lòng hộc tào, đầu có chút hỗn độn đang cảm giác tay mình bị Văn Chân dẫn chạm vào một đống lửa nóng, nhất thời bị nóng đến như nhau, cảm người tỉnh táo lại.
Tay Văn Chân cứng rắn mà kiên định đem tay hắn đặt ở trên bộ phận tích trữ đã lâu, thậm chí lửa nóng đã bắt đầu trướng đau, sau đó trợ thủ đắc lực cùng nhau di chuyển, dùng tần suất như nhau ma xát.
Chỗ mẫn cảm nhất của nam nhân bị một đôi tay không thuộc về mình đụng chạm, khoái cảm cực kỳ rất nhanh đã tràn đầy thân thể và trong đầu. Không biết bắt đầu từ thời điểm nào, tay rảnh kia của Ninh Vân Tấn đã khoát lên trên tay Văn Chân, hô hấp hai người cùng tần suất động tác đều bắt đầu nhất trí, tiếp đó hai người đồng thời gầm nhẹ một tiếng, Ninh Vân Tấn cảm giác thấy một dòng dịch nóng dính ướt được bắn vào lòng bàn tay mình.
Sau khi tình cảm mãnh liệt rút lui, hai người dùng nước lạnh giữ lại rửa tay. Thời điểm lần thứ hai bị Văn Chân ôm, Ninh Vân Tấn lần này đã không như trước cảm giác không được tự nhiên, hắn thặt không có tiết tháo nghĩ, nam nhân quả nhiên là động vật nửa thân dưới, đồng thời phá quan hệ có thể thân mật hơn nhiều.
Dần dần Ninh Vân Tấn đã cảm thấy không được bình thường, y phục của hắn còn mặc lỏng lẻo, lúc trước nước gần hồ nước này nóng, cho nên cũng không cảm giác, nhưng mà hiện giờ hắn cư nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Hắn đẩy Văn Chân, hỏi, “Ngươi có cảm giác độ ấm giảm xuống hay không?”
Văn Chân nhất thời ngồi ngay ngắn, cả kinh nói, “Quả thật lạnh hơn không ít!”
Ninh Vân Tấn luống cuống tay chân mặc y phục tử tế, cùng Văn Chân hai người dắt tay cẩn thận sờ soạng đến rìa hồ nước, đầu tiên là thả một mảnh vạt áo vào trong nước. Khi đụng vào vạt áo tay lạnh lẽo, hắn kinh hỉ mà nói, “Nước hồ nước này là lạnh!”
Văn Chân đem bàn tay vào trong hồ, hắn hất nước nói, “Rất lạnh, nước ngầm này chỉ sợ là nước tuyết tan.”
“Nước này không có sức nổi, bơi chỉ sợ bơi không qua. Bất quá chúng ta hiện tại cho dù đạp sai trụ đá cũng không cần sợ rớt vào trong nước…” Vừa nói hai câu, Ninh Vân Tấn lại phủ định suy nghĩ của mình, bất đắc dĩ mà nói, “Không được, cũng không đủ ánh sáng cản bản không thấy rõ vị trí trụ đá.”
Văn Chân càng tiến thêm một bước phân tích nói, “Nơi này chỉ sợ là nơi nguồn nóng lạnh gặp nhau, ban ngày nguồn nóng chiếm thượng phong, ban đêm thì đổi thành nguồn lạnh chiếm thượng phong, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nước nóng không tồn tại.”
Ninh Vân Tấn lập tức hiểu được ý tứ của hắn, “Quả thật, nước nóng kia khẳng định còn nổi ở trên mặt nước, nếu đụng vào dòng nước kia, không chết cũng phải lột da.”
Sau khi vui mừng vô ích một hồi, hai người đành phải lại lui về tại chỗ. Bọn họ tựa sát vào nhau mơ mơ màng màng mà ngủ gật, khi luồng ánh sáng đầu tiên chui vào động, hai người đều không hẹn mà cùng tỉnh.
Vẫn luôn nếm thử bụng đói kêu vang, đã thật lâu chưa được ăn hai người hai mặt nhìn nhau, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ trong lòng.
Văn Chân cả giận nói, “Đám người Lễ bộ kia thật sự là càng ngày càng vô liêm sỉ. Bọn họ bói trẫm ngày sau không bao giờ tin.”
“Ngươi lần này xuất chinh bọn họ bói ra kết quả gì?” Ninh Vân Tấn biết Văn Chân thân là Hoàng đế nhất cử nhất động đều phải qua bói toán hỏi quẻ, phải là điềm lành mới có thể làm việc. Bất quá năng lực huyết mạch mạnh chân chính đều ở tông miếu cung phụng, sao đến Lễ bộ, mà năng lực huyết mạch giả yếu nghĩ muốn bói toán giỏi, vậy mười có tám trong chín không chuẩn.
Chế độ này là tập tự tiền triều, khi đó Hoàng đế không phải là thức tỉnh huyết mạch giả cũng được, căn bản là không có ảnh hưởng, chờ đến triều đại học được hữu hình hữu dạng, mới phát hiện căn bản không hợp thời. Lúc trước hai Hoàng đế đương nhiệm số lần xuất môn ít, đại hôn cũng ít, vẫn không xảy ra ngã rẽ gì, đến lượt Văn Chân thì lại bắt đầu xảy ra vấn đề.
Văn Chân nhớ tới chuyện này liền nổi giận, hắn oán hận nói, “Nói là việc gặp dữ hóa lành, chuyện nghĩ trong lòng thành, chính là thượng cát. Không được, nếu trẫm có thể trở về được, quy củ này nhất định phải sửa.”
Ninh Vân Tấn cười nhạo nói, “Phải nói vẫn có chút chuẩn, ít nhất không bị đại tông sư một chưởng chụp chết…”
Văn Chân nhìn hắn, tức giận cũng tan một ít, “Lại còn chiếm được ngươi!”
“Chẳng lẽ bọn họ chỉ bói ra hai câu như vậy?” Ninh Vân Tấn tò mò hỏi.
“Còn có hai câu mạc danh kỳ diệu.” Văn Chân nói, “Mặt trời mọc phương Đông, mỹ ngọc trình tường.”
Trong lòng Ninh Vân Tấn vừa động, đem ngọc bán nguyệt móc ra, đặt dưới ánh mặt trời. Ở dưới ánh mặt trời chiếu xạ, ngọc bán nguyệt kia màu sáng dần dần trở nên càng ngày càng sáng ánh nước, giống như đang tản ra ánh sáng huỳnh quang.
Hắn đem ngọc bán nguyệt sáng loáng đặt ở gần đó, đầu tiên là cảm giác được có một dòng khí cùng khí tràng mình tiết ra ngoài đang dần dần dung hợp vào nhau.
Ninh Vân Tấn nguyên bản chính là dựa vào cùng Văn Chân tu luyện nội lực cùng một loại bí pháp đặc biệt áp chế tác dụng của Ngũ hành tán huyết tán, nhưng không đáng tin như bình ắc quy, thường thường phải vào để bổ sung, hơn nữa khí tràng tiết ra ngoài vẫn luôn không cách nào khiến nó ngừng lại, chỉ là một loại phương pháp trị phần ngọn không trị được gốc, sớm hay muộn sẽ tiết sạch.
Nhưng hiện tại Ninh Vân Tấn lại rõ ràng cảm giác được dòng khí kia khiến thân thể mình đang khôi phục, mà còn phảng phất có lực lượng cuồn cuộn không dứt. Trong lòng hắn vừa động, nói với Văn Chân, “Thứ này không phải lễ khí sao? Hai người chúng ta đến chiếm đi!”
Văn Chân vừa nghe ánh mắt liền sáng, trụ đá này mặc dù nhiều, nhưng với năng lực của hai người bọn họ lại có ngọc bán nguyệt cung cấp năng lượng, nếu muốn bói ra một con đường an toàn, không phải không có khả năng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.