Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 175: Chương 175

Bách Dạ

07/01/2017

Đã từng có một vị vĩ nhân nói qua, tất cả phái phản động đều là hổ giấy. Đương nhiên nếu muốn có sức mạnh để nói ra lời này, đầu tiên thì phải tự thân có sự chống chọi cương quyết cầm báng súng.

Văn Chân tuy rằng chưa nghe qua lời này, nhưng đạo lý như nhau hắn cũng đã hiểu ra rất sớm. Hiện giờ trên thế giới này, vũ lực cao nhất của Đại tông sư mới là đại sát khí chi phối vận mệnh quốc gia, nếu không mặc cho ngươi có bao nhiêu hào nhoáng, một Đại tông sư lúc nào cũng muốn lấy đầu ai đó, thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ!

Hoàng cung cũng không dám khẳng định an toàn một trăm phần trăm, thì càng miễn bàn nhà cửa của các đại thần cánh tay đắc lực khác!

Đúng là vì có loại cảm giác nguy cơ treo trên đầu làm động lực, dẫn đến Văn Chân thân là Hoàng đế, cũng mấy chục năm như một kiên trì tập võ. Nếu như không có biến số Ninh Vân Tấn, lấy tư chất của Văn Chân tiếp qua vài năm cũng có hy vọn thăng cấp —— một đời kia của Ninh Vân Tấn đúng là như thế.

Nếu không phải hai người đã không thể nhịn được nữa, bị bức khẩn cấp rằng những người đó sẽ không cho bên ta thời gian phát triển nữa, bọn họ cũng sẽ không thỏa thuận mượn cơ hội lần này tương kế tựu kế, sắp đặt các loại bố trí.

Ở trong kế hoạch của hai người, trận chủ chiến chân chính không phải Dương Châu. Bởi vậy bố trí tốt phòng ngự, lại giữ lại một đội nhân mã để khắc phục hậu quả sau khi bị ám sát lần này, Văn Chân ngự thuyền lần thứ hai lên thuyền, chạy tới Hàng Châu.

Bắt đầu từ hai năm trước, Văn Chân lấy cớ có giặc Oa quấy nhiễu biên cương, triệu tập quần thần nhằm vào các tỉnh vùng duyên hải bố trí phòng ngự lần nữa, hắn tự mình khoanh vòng một mảnh xung quanh Tây Hồ mà xây sửa kỳ doanh, lại còn đóng hai vạn quân. Một lần hành động này không chỉ đe dọa hải tặc và giặc Oa vốn dĩ ngày càng lớn mạnh, hơn nữa khiến cho Giang Nam nguyên là vì kinh tế phát triển thịnh vượng, bắt đầu trở nên rục rịch, nơi chốn tràn ngập khí tức mạnh mẽ nhất thời an phận vài phần.

Chưa đến thời gian một ngày, ngự thuyền đã theo Đại Vận Hà đi đường sông tiến nhập binh doanh, nơi xây sửa thành nơi trú quân nghiễm nhiên nằm ở trung tâm thành, được xây rất phòng thủ kiên cố.

Xa xa nhìn nhấp nhô trùng điệp, các doanh trướng ngay ngắn làm cho phong cảnh Giang Nam tú lệ này càng thêm vài phần mỹ cảnh nguy nga đồ sộ, mà nơi này cũng sẽ trở thành nơi đặt chân của đội ngũ nam tuần tại Hàng Châu.

Văn Chân lại dừng chân ở Hàng Châu một đoạn thời gian, đương nhiên cũng không chỉ là vì thưởng tức phong cảnh Giang Nam mà thôi. Dựa theo an bài, tuần tra công trình thủy lợi mới xây, kiểm duyệt kỳ doanh, tiếp kiến hàng loạt thân sĩ quan viên địa phương, một loạt chuyện làm đều rất hao tốn thời gian, bất tri bất giác ở Hàng Châu đã gần mười ngày.

Hai người một lòng chờ tiếp chiêu, lại không nghĩ rằng đối phương ở trong khoảng thời gian này cư nhiên vẫn luôn không ra tay. Đảo mắt ngự thuyền đã tới thời điểm chuẩn bị rời khỏi Hàng Châu, đêm nay Ninh Vân Tấn lần nữa mò tiến vào phòng Văn Chân cùng thương nghị.

So với Ninh Vân Tấn không thể chờ được nữa, Văn Chân tương đối trấn định, nhàn nhã vì hắn pha trà, cười nói, “Bọn họ tìm cách nhiều ngần ấy năm, không có khả năng không lung lạc được hai Đại tông sư, thời điểm thành công ngay trước mắt đột nhiên buông tay không làm. Gần đây không động thủ, chỉ có thể vì kiêng kị chúng ta ở trong kỳ doanh.”

Ninh Vân Tấn làm sao đoán không ra được điểm ấy, bất quá vẫn là nhịn không được nhíu mày, “Những thế gia đó có tích lũy ngàn năm, ai cũng không biết bọn họ còn có chút thủ đoạn gì. Lão sư năm đó cũng chưa dạy ta nhiều lắm, vạn nhất bọn họ cầm máu của ngươi…”

Văn Chân ha ha mỉm cười, đối với quan tâm của hắn cũng rất hưởng thụ, kéo tay Ninh Vân Tấn đưa hắn vào trong ngực, lúc này mới nói, “Ngươi đây chính là quan tâm đến loạn. Lấy lượng máu bọn họ có được, cho dù muốn thực hành đại hình thuật nguyền rủa gì đó cũng không đủ. Nếu mạnh mẽ muốn động thủ, thì cần dùng lượng lớn tế phẩm, hiện giờ đây chính là ở Giang Nam, cũng không phải trên thảo nguyên như năm đó. Hiện giờ xung quanh thành đều giới nghiêm, người khả nghi ra vào qua lại đều bị giám thị, nào dễ để cho bọn họ được việc.”

Ninh Vân Tấn bị hắn chọc thủng tâm tư, trừng mắt liếc hắn một cái, thoạt nhìn rất có vài phần bộ dáng thẹn quá hóa giận. ‘Lãnh khốc vô tình’ mà cự tuyệt thỉnh cầu Văn Chân để hắn ngủ lại, hắn trực tiếp quay về phòng mình nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, ngự thuyền chậm rãi rời càng. Boong thuyền nắm sớm tốt, lại có gió nhẹ lả lướt phất mặt, ở boong thuyền nghỉ ngơi hóng gió cực kỳ thoải mái nhất. Dựa theo thói quen hình thành mấy ngày nay, Văn Chân một bên thông khí, thuận tiện triệu kiến một ít đại thần theo thuyền thương nghị triều chính.

Thường ngày thời gian này, ngoại trừ cung nữ thái giám hầu hạ bận rộn một chút, những người khác đều có thể hơi chút lơi lỏng, dù sao thuyền chạy trên đường sông có hay không có nguy hiểm vừa nhìn là biết ngay.

Ninh Vân Tấn nhìn như nhàn nhã mà đứng phía sau Văn Chân, lực chú ý lại quan tâm bốn phía, một canh giờ trước đều không có chút dị động nào, ở nơi cao trên ngự thuyền xa xa nhìn ra, đã dần dần nhìn không thấy bóng dáng thành Hàng Châu.

Mắt thấy thái dương bắt đầu lên giới giữa không trung, nhiệt độ không khí chậm rãi lên cao, Văn Chân nhìn các đại thần có chút mập giả tạo trên trán đã ra một lớp mồ hôi, nên kết thúc đề tài, thả bọn họ từng người rời đi trở về khoang thuyền của mình nghỉ ngơi.

Ninh Vân Tấn cũng đi theo dòng người xuống boong tàu, tầng hắn ở không phú cũng quý, đều có thân phận đặc thù, bởi vậy ở cũng không quá nhiều người, mới vừa đi vào khoang thuyền của mình, hắn còn chưa kịp ngồi xuống, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa.

“Ai?” Ninh Vân Tấn cũng không lập tức đi mở cửa, mà là hỏi trước một câu. Dù sao mình vừa mới vào cửa đã có người tìm, không phải tùy thời chú ý tình huống nơi này căn bản không có khả năng.

“Hồi bẩm Tiểu ninh đại nhân, nô ỳ là phụng mệnh Hoàng thượng, đưa cho ngài dược vật phòng cảm nắng.”

Nàng ngoài cửa âm thanh trong trẻo, mang theo vài phần mềm mại đáng yêu, trong lòng Ninh Vân Tấn lại càng thêm cảnh giác. Hôm nay thời gian hắn trở về sớm hơn so với thường ngày, mà ngay cả Diệp Hải đi ra ngoài thông khí cũng vẫn chưa có thể đúng lúc vội trở về hầu hạ, cứ cho là thật Văn Chân phân phó cũng sẽ không nhanh như vậy đưa đến, chớ nói cho Văn Chân biết mình đã là Đại tông sư căn bản không có khả năng lo lắng cảm nắng, sẽ không làm điều thừa thãi như thế.

Bất quá Ninh Vân Tấn hiện giờ tài cao gan lớn, tâm niệm vừa chuyển, đơn giản trực tiếp mở cửa ra. Đứng ngoài cửa là một nữ tử mười bảy mười tám tuổi mặc y phục cung nữ, hắn liếc ả ta một cái, nghiêng người để cung nữ đi vào khoang thuyền.

“Vào đi!”

Trong tay cung nữ kia bưng một cái khay, mặt trên đặt một bình thuốc dẹp gốm Thanh Hoa, ả đầu tiên là quỳ gối với Ninh Vân Tấn, nói tiếng vái chào, lúc này mới đi vào cửa.

Ninh Vân Tấn đóng cửa khoang thuyền, cầm cái bình kia vào tay, lạnh lùng nhìn cung nữ nói, “Ngươi căn bản không phải người bên cạnh Hoàng thượng, nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tới?”

Cung nữ lạnh nhạt mỉm cười, một tia lấy lòng mang trên mặt lập tức tiêu thất, ả cười khen tặng nói, “Tiểu Ninh đại nhân thật sự là nhãn lực tốt, nô tỳ quả thật không phải người của Hoàng thượng. Bất quá chủ tử cũng là lo lắng thân thể của ngài, đặc biệt mà để nô tỳ đưa thuốc đến cho ngài.”

Ninh Vân Tấn nghĩ lại tưởng tượng đã biết chủ tử trong miện ả là ai, dù sao lần tùy giá xuất hành này, ngoại trừ tôn thất đều không thể dẫn nữ quyến thị nữ, người chỗ Nhược Kỳ hắn gần như đều có vài phần quen mắt, tuy rằng gọi không nổi danh tự nhưng phần lớn gặp qua, lại chưa gặp qua cung nữ này, ngoài ra cùng mình liên quan cũng chỉ còn lại chọn được một người.

“Thế tử ngược lại có tâm, báo lại chủ tử ngươi. Ngày khác có cơ hội, Ninh mỗ tự mình hướng hắn nói lời cảm tạ.” Nói xong Ninh Vân Tấn thuận tay đem cái bình kia đặt lên bàn.

Không nghĩ tới cung nữ kia lại tiến lên một bước, một đôi tay ngọc nâng bình sứ kia lần thứ hai dâng đến trước mặt Ninh Vân Tấn, cười mỉm mà nói, “Tiểu Ninh đại nhân, chủ tử phân phó nô tỳ phải nhìn ngài uống thuốc này. Xin ngài đừng làm khó chỉ thị.”

Ninh Vân Tấn lần này không tiếp nhận, chỉ là cười lạnh nói, “Chỉ sợ đây không phải là thuốc phòng cảm nắng gì đi!”

“Chủ tử quả không sai, Tiểu Ninh đại nhân quả thật là người thông minh.” Cung nữ kia bị vạch trần cũng không kinh hoảng, mềm mại đáng yêu cười nói, “Chủ tử để nô tỳ chuyển cáo đại nhân, thuốc này là đặc biệt cầu tới, có thể trị liệu chứng mất hồn của đại nhân. Ngài bởi vì bệnh tĩnh dưỡng thời gian dài như vậy, tuy rằng Hoàng thượng đối xử đại nhân như cũ, nhưng rời xa triều đình quá lâu tóm lại không phải chuyện tốt.”

Thấy cung nữ nói xong liền mở to đôi con ngươi điểm chút nước nhìn mình chằm chằm, dưới biểu tình thẹn thùng muốn nói nhưng thôi lại mang theo cứng rắn không thể xem nhẹ, tỏ rõ là một bộ tư thế không thấy mình uống hết thì không đi.

Ninh Vân Tấn nếu muốn giả bộ phát tác đem người đuổi đi tất nhiên không phải không được, nhưng đánh chó cũng phải ngó chủ nhân, mình hiện tại đang cùng bọn họ là quan hệ hợp tác…Vì thế hắn hừ lạnh một tiếng, cầm cái bình đổ ra một viên thuốc, cũng không thèm nhìn đã ném vào miệng.

Cung nữ kia thấy hắn dứt khoát như thế, ôn nhu cười duyên giải thích, “Đại nhân, thuốc này đúng là thuốc tốt khó kiếm, một bình tổng cộng chỉ có ba viên, có thể nói là vô giá. Không tin ngài vận công thử xem thì sẽ biết!”

Ninh Vân Tấn hiện giờ đã là Đại tông sư, dược vật thế gian này có thể ảnh hưởng với hắn đã ít lại càng ít, hắn căn bản là không lo lắng đối phương ra tay trên phương diện này, viên thuốc kia là thật nuốt vào.

Nghe cung nữ này giải thích, hắn ngược lại hiếu kỳ, đến cảnh giới Đại tông sư thân thể mỗi một chỗ đều có thể linh hoạt vận dụng. Hơi hơi vận công, khiến dạ dày sôi sục nhanh hơn, dược lực lập tức đã phát huy, hắn rõ ràng cảm giác được một dòng khí mát trong theo kinh mạch bắt đầu vận chuyển, yên lặng không tiếng động mà lưu chuyển dễ chịu, cho dù với tu vi hiện giờ của hắn cũng vô cùng hữu ích, nếu chỉ là võ giả bình thường sau khi dùng thuốc này, ít nhất có thể tăng thêm một hai năm tu vi, có thể thấy được thuốc này dùng vật liệu trân quý, quả thật được gọi là thứ giá trị thiên kim.

Bất quá sau khoảnh khắc Ninh Vân Tấn cũng cảm giác được cổ họng nhiều thêm một tia huyết khí nhạt không thể tra, nam nắm nay hắn cũng không phải sống uổng, dựa vào phúc của bản thân là xem qua là nhớ, ít nhất trên năng lực phân biệt dược hiệu khiến hắn đã vượt qua đại bộ phận thầy thuốc, kết hợp với vài năm học tri thức dược lý hắn đã nháy mắt hiểu ra mấu chốt trong đó.

Ninh Vân Tấn trong lòng hiện lên một tia tức giận, nhưng cũng buông tâm vẫn luôn treo xuống, biết Nhược Lâm bọn hắn đem máu của Văn Chân dùng ở chỗ nào, cuối cùng không cần suy nghĩ nhiều hơn.

Hóa ra thuốc này làm tinh xảo vô cùng, lớp ngoài có công lực tăng lên, dược vật ngưng thần tĩnh khí, bên trong lại là Ngụy Huyết đan. Hàm lượng Ngụy Huyết đan bên trong viên thuốc này vô cùng ít, huyết khí cũng không giống lượng nồng đậm hắn đã từng ăn, nếu không phải thành phần đại bộ phận tương tự với viên trong trí nhớ hắn đã từng ăn, Ninh Vân Tấn cơ hồ cũng phải công nhận không nghĩ ra, chỉ biết cho rằng đây là hương vị nguyên bản của thuốc.

Thấy Ninh Vân Tấn uống thuốc dứt khoát như thế, trong mắt cung nữ hiện lên một tia kinh hỉ, biết mình không bị làm khó, ả cũng không ở lại lâu hơn, thản nhiên mỉm cười dặn dò mỗi ngày phải một viên, sau đó thì cáo lui, trở về hồi báo với chủ tử.

Đối phương đem viên thuốc này ra, cũng chính là đem con bài chưa lật triệt để xốc lên, mỗi ngày một viên, nếu nói không có gì bất ngờ xảy ra thời gian phát động sẽ vào ngày kia. Ninh Vân Tấn cười lạnh, đem bình thuốc kia thu vào tay áo, bắt đầu tính toán ở trong lòng.

Dựa theo hành trình, thời gian ba ngày đủ bọn họ đổi một lớn thành bốn thuyền biển nhỏ đến cảng Ninh Ba. Thời gian đoàn người Văn Chân đến đúng lúc là thời gian buổi trưa, thái dương treo cao ở trên không trung, tuy có binh sĩ ở ven bờ giới nghiêm, nhưng ven đường hơn mười dặm đều phát động toàn người.

Cảnh tượng náo nhiệt như vậy từ bắt đầu xuất kinh đã thường xuyên trình diễn, người trên thuyền biển cũng thấy nhưng không thể trách, dù sao đây là lần thứ hai Hoàng thượng nam tuần, trong triều lại mới có một trận đại thắng phát huy quốc uy mạnh mẽ, thanh thế to lớn một chút, những dân chúng không kiến thức vô giúp vui quả thực cực kỳ bình thường. Thẳng đến đám thủy thủ hô quát sắp cập bờ, những quan viên đi theo mới lục tục đi lên boong tàu.

Bờ biển không khí ẩm thấp sóng biển ẩm ướt, ánh mặt trời chiếu xuống ngay cả trong hô hấp cũng mang theo ẩm thấp tanh mặn, không ít quan viên đến từ phương bắc cả người mồ hôi ướt đẫm, tại trường hợp chúng mắt quan sát rồi lại không dám cử chỉ thất lễ, lượng lớn mồ hôi từ thái dương chảy xuống, bọn họ chỉ có thể thỉnh thoảng lại dùng khăn lau mặt, thoáng có vẻ chật vật.

Dưới phụ trợ của bọn họ, Văn Chân và Ninh Vân Tấn đi đầu ở đằng trước thì có vẻ phá lệ đặc biệt. Cho dù chính trang rất nặng, dung nhan hai người bọn họ cũng không có một tia nhếch nhác, thong dong nhẹ nhàng trước sau như một theo sau nghi trượng đi lên bến tàu. Cho dù không xét thân phận của hai người, tư thế oai hùng bừng bừng phong độ ngút trời như vậy cũng chọc người khác không tự chủ được mà đem tầm mắt ngừng ở trên người hai người.



“Xem, đó hẳn là Tiểu Ninh đại nhân.”

“Tiểu Ninh đại nhân không hổ là Tam Nguyên trẻ tuổi nhất…”

Ninh Vân Tấn nghe trong đám người bị binh lính ngăn cách xa ra có người đang nhỏ giọng nghị luận, không thèm để ý mà cười cười trong lòng, rồi đem tầm mắt dừng ở trên người Tổng đốc Phúc Kiến Ứng Tường Kiệt đang đầu đầy mồ hôi.

Chỉ thấy Ứng Tường Kiệt dẫn dẫn theo tám người phía sau bịch bịch quỳ gối trước mặt Văn Chân, hô to vạn tuế, sau khi hắn hô xong, nhất thời tất cả mọi người quỳ lạy trên mặt đất.

“Hãy bình thân!” Văn Chân phất tay, để cho bọn họ đều đứng dậy, tầm mắt lướt qua, thì chú ý đến hai người sau lưng hắn ta, “Hai vị này là?”

Cũng không thể trách hai lão giả một béo một gầy kia quá gây chú ý, trong tám người có sáu người đều mặc áo quan, chỉ có hai người bọn hắn một người áo mộc, một người tơ lụa, nhìn thì không giống như người trong quan trường. Nhưng cố tình ở trong trường hợp nghênh giá này, có thể được Ứng Tường Kiệt dẫn ra, lại đủ để chứng minh hai người chẳng những thân phận có thể tin tưởng, ở một nơi như Phúc Kiến cũng có thể là có chút uy tín.

Ừng Tường Kiệt vội vàng chỉ vào lão giả gầy mặc áo mộc nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, vị này chính là Hồng Phi tiên sinh thư viện Thanh Xuyên.” Lại chỉ vào lão giả béo một thân tơ lụa thoạt nhìn vô cùng phú quý nói, “Vị này chính là Lý Vĩnh Phúc hội trưởng hội hành thương Phúc Kiến.”

“À!” Văn Chân vừa nghe hắn giới thiệu thì nhớ tới lai lịch hai người, “Hóa ra nhị vị là người dẫn đầu lập công lớn trong cuộc chiến chống Oa. Trẫm nhớ rõ các ngươi một đã từng tổ chức dân đinh (trai khỏe), một đi đầu đóng góp thuế ruộng. Không tồi, không tồi, đều là người tốt!”

Tại trường hợp này được Văn Chân chính miệng khen ngợi, khiến hai người kích động không thôi, lại quỳ xuống đất tạ ơn.

Lấy trí nhớ của Ninh Vân Tấn tất nhiên cũng nhớ nguyên nhân hai người bọn họ có thể xuất hiện ở nơi này, vì vùng đất duyên hải này ngày càng giàu có, hai năm nay trị an cũng càng ngày càng hỗn loạn. Giữa chủ xưởng mới phát đạt và thân hào nông thôn bản địa thường xuyên xuất hiện xung đột, lại có hải tặc giặc Oa chịu không được mê hoặc của lợi ích, thường thường ầm ĩ ra một số án mạng người, cuối cùng Văn Chân căm tức mà cử đại quân càn quét, cũng có lẽ là cuối cùng bị phản ngược, thời điểm cuối xuân một lượng lớn hải tặc và giặc Oa cấu kết với một ít nội gian, làm ra kế điệu hổ ly sơn đem quân đội nội thành Ninh Ba lừa đi, nhân cơ hội tụ tập mấy ngàn người phát động tập kích bất ngờ.

Thời điểm những cường đạo đó đang đốt giết cướp trong thành, chính là tiên sinh Thanh Xuyên vung tay hô to dựa vào danh vọng của hắn ở địa phương tổ chức dân đinh bắt đầu phản kháng, mà Lý Vĩnh Phúc thì cung cấp thuế ruộng và vũ khí cho bọn họ, cùng bọn tặc tử đấu tranh hai ngày, kiên trì chờ quân đội trở về gấp tiêu diệt.

Chính là hai người này lúc đó sở tác sở vi cứu không ít người, trong lúc nhất thời ở trong dân gian danh vọng đạt tới đỉnh cao, được mọi người tôn trọng. Thời điểm Ứng Tường Kiệt lúc trước dâng chiết tử thỉnh tội, đặc biệt mà nhắc tới công lao của hai người, vì bọn họ xin công. Văn Chân lúc đó khi xem đến chiết tử kia đã đối với hai người kia có chút hứng thú, phê đỏ rồi nhắc tới khi nam tuần muốn gặp mặt.

Nơi đây không phải địa phương tốt để nói chuyện, Văn Chân để hai người đứng dậy, sau đó nhìn phía Ứng Tường Kiệt phân phó nói, “Trở về hãy để hai vị tiên sinh đến hành cung, rồi cùng trẫm hảo hảo mà trò chuyện.”

“Tuân chỉ!” Ứng Tường Kiệt tiến lên một bước hành lễ, sau đó lui về một bên. Hắn vừa mới đứng ổn, lại thấy hai người kia cũng không động. Hai người này cũng không phải người bình thường, một người bụng đầy thi thư cứng cỏi kiên cường, một người có thể nói là thủ phủ Phúc Kiến, tổ tiên cũng từng làm đại quan, đều là trải qua cảnh đời, hẳn là sẽ không không biết, loại trường hợp tiếp giá này không cho phép được xằng bậy.

Trong lòng Ứng Tường Kiệt nhất thời sinh ra một nỗi dự cảm điềm xấu, đợi hắn nhìn thấy trên mặt hai người kia lộ ra một tia kiên định, vừa mới chuẩn bị ngăn cản bọn họ, hai người kia cũng đã không hẹn mà cùng nhau lần nữa quỳ lạy trên mặt đất. Chỉ nghe tiên sinh Thanh Xuyên cao giọng khí phách nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, đệ tử mạo muội, có một chuyện muốn tấu, cầu Hoàng thượng ân chuẩn.”

Văn Chân hai mắt híp lại, ngữ điệu không vui mà nói, “Ngươi vừa có cơ hội lần thứ hai diện thánh, có chuyện gì không thể lại tấu sau.”

Lý Vĩ Phúc sắc mặt trắng nhợt, tiên sinh Thanh Xuyên ngược lại càng trấn định, hai tay hắn dâng một quyển chiết tử thật dày, giơ lên cao quá đỉnh đầu, “Việc này vì là thỉnh nguyện của vi dân, tự mình phải đối mặt với người trong thiên hạ.”

Sau khi hắn nói xong, dân chúng ban đầu đứng xa xa bên ngoài vây xem náo nhiệt đột nhiên cũng có người quỳ xuống, đồng thời trăm miệng một lời mà hô to nói, “Cầu Hoàng thượng ân chuẩn.”

“Giỏi! Giỏi! Giỏi! Người trong thành các ngươi đúng là cho trẫm kinh hỉ.” Văn Chân liên thanh cả giận nói, hung hăng trừng sắc lẻm Ứng Tường Kiệt một cái, lúc này mới ý bảo Lý Đức Minh tiến lên tiếp nhận chiết tử kia.

Ứng Tường Kiệt sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, vào thời tiết nóng cả người lại như bị nhốt trong hầm băng. Nhìn Văn Chân bắt đầu lật xem bản chiết tử kia, đầu óc hắn đột nhiên thông suốt. Thời điểm từ lúc đầu tháng, đã có người đề cập tới hư hư thực thực Tiểu Ninh đại nhân là Đại hoàng tử chết non, chờ sau khi truyền tới tin tức về Thái tử trọng thương chưa tỉnh, loại lời đồn này càng truyền càng mạnh.

Người địa phương khác khả năng cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng, nhưng tại vùng Giang Nam Phúc Kiến này, danh dự Tiểu Ninh đại nhân chính là cực cao, những sự tích truyền kỳ của hắn vẫn luôn được người tán dương, mọi người cũng không hồ đồ, biết ngày lành hiện nay là ai mang đến. Bởi vì tình thế Giang Nam tương đối phức tạp, người thông qua làm nhà xưởng giàu lên đang cùng một số dân tộc Thổ địa phương ầm ĩ đến bất ổn, cho nên ngược lại lại Phúc Kiến bên này nguyên bản không thể sung túc đối với Tiểu Ninh đại nhân rất sùng bái, thậm chí có một học xã Hoằng Dương tự phát thành lập, chuyên môn nghiên cứu thơ văn và các mục chủ trương chính trị của hắn, mà tiên sinh Thanh Dương và Lý Phúc Chính là chính phó xã trưởng.

Hai ngày trước Ứng Tường Kiệt chợt nghe người sôi nổi nghị luận, nếu Tiểu Ninh đại nhân thật sự là Đại hoàng tử thì tốt rồi, công tử văn võ song toàn như vậy nếu sinh ở hoàng gia, thiên hạ này khẳng định sẽ được thống trị tốt hơn. Vì thế đã có người ý nghĩ kỳ lạ nhắc tới, nếu là vạn dân thỉnh nguyện, khiến Hoàng thượng và Tiểu Ninh đại nhân lấy máu nhận thân, nếu phương pháp nghĩ sai trước mặt đông dân Hoàng thượng nhiều nhất là tức giận, mà nếu quả là thật…

Ứng Tường Kiệt lúc ấy nghe một chút cũng xem như là trò đùa rồi thôi, cũng không để trong lòng, hắn cũng không phải những thư sinh dễ bị người châm ngòi hăng hái tiến lên, cũng không phải những ngu dân đầu óc đơn giản, tất nhiên biết nếu muốn hoàn thành việc này, đầu tiên phải có người có thể diện thánh, nhưng cho dù những người khác có thể trốn khỏi tránh phạt, vậy người cầm sách tấu thỉnh nguyện kia hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít, ai sẽ ngu như vậy lấy mệnh đổi một tia cơ hội xa vời?! Càng miễn bàn làm như vậy còn không có chút chỗ tốt, nếu Tiểu Ninh đại nhân thật sự là huyết mạch hoàng gia, lại có ý ngôi vị Hoàng đế, bằng đầu óc nhân gia văn thao võ lược chỉ sợ đã sớm tự mình bắt đầu mượn sức người, làm sao như bây giờ ngược lại dần rời triều đình.

Ngay tại thời điểm Ứng Tường Kiệt đầy bụng ủy khuất mắng tiên sinh Thanh Xuyên và Lý Vĩnh Phúc, Văn Chân đã đọc nhanh như gió xem hết bản chiết tử kia. Hắn trừng mắt nhìn hai người đang quỳ dưới đất, xoay người đem bản chiết tử kia ném cho Ninh Vân Tấn phía sau, “Ngươi cũng tự mình xem, trẫm ngược lại không nghĩ tới, Tiểu Ninh đại nhân ngươi tên tuổi ở dân gian so với trẫm còn cao hơn.”

Nếu là thần tử khác nghe thấy lời này của Văn Chân thì hẳn là héo tâm, chỉ sợ lập tức phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Bất quá nếu ở trên người Ninh Vân Tấn, tất nhiên là Văn Châ thực tâm nói, trong lòng hắn cũng là vui vẻ. Vì thế ở trong mắt người khác, vị Tiểu Ninh đại nhân phong tư trác tuyệt kia bình tĩnh là đón chiết tử Hoàng thượng ném qua, lấy tư thế vô cùng tao nhã mà tạ tội Hoàng thượng, sau đó dưới sự đồng ý ngầm đọc chiết tử đã ngưng tụ tâm huyết của bọn họ.

Ninh Vân Tấn xem nội dung chiết tử kia, trong lòng thật sự là cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Trên chiết tử viết cũng không nhiều, đơn giản là một đoạn dài dòng vô nghĩa đem mình khen thành anh tài hiếm có trên trời dưới đất, tiếp vào đoạn cuối nhắc tới hoài nghi với thân phận mình, cũng chỉ ra hoài nghi như thế không phải tin đồn vô căn cứ, thỉnh cầu Hoàng thượng nghiệm rõ thân phận của mình. Thông qua cơ cấu mật thám của Văn Chân, chuyện học xã Hoằng Dương đã sớm biết, nhưng khi thật sự nhìn phần bức thư ở trong thời gian ngắn ngủi chưa đến ba ngày đã đầy dấu tay và kí tên vạn dân, cũng không khỏi khâm phục với hai ‘Đồ ngốc’ quỳ trên mặt đất này.

Hắn cùng với Văn Chân đã từng suy đoán vài loại Nhược Lâm bọn hắn sẽ dùng phương pháp gì để chứng minh thân phận của mình, lại không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại quang minh chính đại mà lợi dụng những người một lòng sùng kính kính yêu mình. Ninh Vân Tấn so với ai khác đều hiểu rõ chuyện thỉnh nguyện như này, về việc của mình trước tiên là không cùng bọn hắn thông đồng, cứ cho chứng minh mình thật sự là Đại hoàng tử hai người kia cũng không chiếm được nửa điểm chỗ tốt, ngược lại bởi vì làm mất thể diện Hoàng đế, cho dù hiện tại mặt ngoài sẽ không bị xử lý, quay đầu chỉ sợ cũng bị trả thù.

Ninh Vân Tấn đem chiết tử khép lại, vận công ở thái dương mình tiết ra vài giọt mồ hôi lạnh, mang theo vài phần âm rung quỳ xuống đất nói, “Hoàng thượng, thần sợ hãi. Cầu Hoàng thượng minh giám, việc này cùng thần không quan hệ.”

Thời điểm hắn nói chuyện hai gò má tái nhợt, trong tròng mắt đen trắng chứa hơi nước mông lung, ngược lại có loại bộ dáng đáng thương rõ rành rành. Văn Chân lại chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn, cho dù biết gia hỏa trước mắt là đang diễn trò, trong lòng như cũ có chút nhộn nhạo, bình thường vật nhỏ ngạo khí như vậy mà lộ ra vẻ mặt này, ngược lại càng khiến người càng muốn ăn hiếp hơn…

Ngay tại thời điểm Văn Chân tư tưởng tà ác sắp đột phá phía chân trời, tiên sinh Thanh Xuyên và Lý Vĩnh Phúc đầu dập xuống, “Cầu Hoàng thượng ân chuẩn” năm chữ lần thứ hai quanh quẩn ở trên bến tàu.

Văn Chân làm cấp bậc ảnh đế trong lòng cho dù nghĩ chuyện khác, trên mặt biểu tình lại nghiêm túc đến có chút âm trầm, đem Lý Vĩnh Phúc nhát gan hơn một chút sợ tới mức trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Khi cảm giác được tầm mắt Hoàng thượng dừng ở trên người mình, hắn thầm nghĩ một tiếng, mạng ta đã mất.

Lúc Lý Vĩnh Phúc nghĩ các loại kiểu chết của mình, Văn Chân lại đột nhiên trở nên mặt không đổi sắc, đầu tiên là tiến lên tự tay nâng Ninh Vân Tấn dậy, tiếp cao giọng nói, “Việc này trẫm nhiều năm trước đã từng nghe nói qua lời đồn nhảm này, vốn chỉ mong ngừng lại ở người thông minh, xem ra muốn ngăn chặn miệng của nhiều người các ngươi, cũng chỉ có trước mặt mọi người lấy máu nhận thân mới được.”

Không ai lại nghĩ tới Văn Chân sẽ đáp ứng dễ dàng như thế, mọi người đều ngẩn mặt, một số cựu thần cảm thấy như thế dù sao tổn hại đến thể diện hoàng gia, đang chuẩn bị mở miệng. Văn Chân căn bản không nhìn, tay phải vừa nhấc để cho bọn họ chớ có lên tiếng, chính là nhìn tiên sinh Thanh Xuyên và Lý Vĩnh Phúc nói, “Nếu thư vạn tên do hai người các ngươi dâng đến trước mặt trẫm, nói vậy cũng nhận được tin cậy của dân chúng, một lúc sau thì tới phủ Tổng đốc tận mắt xem kết quả lấy máu nhận thân đi!”

Văn Chân nói xong phất tay áo rồi đi, trải qua chuyện bến tàu, tiết mục nghênh giá gì đó cũng không cần xem, toàn bộ nghi trượng được bọc trong ba lớp dân chúng vây quanh trực tiếp đi đến phủ Tổng đốc. Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều đăm chiêu, thường thường dùng biểu tình phức tạp mà nhìn Ninh Vân Tấn đang cưỡi ngựa đi bên cạnh ngự giá.

Bởi vì đây là chuyện chuyện hiếm lạ nhất triều đại, phủ Tổng đốc hiện giờ náo nhiệt chưa từng có trước đây, so với lần trước khi dân loạn người còn nhiều hơn. Bất quá ngự giá ngừng ở nơi này, tất nhiên sẽ không để cho người bình thường đến quá gần, gần như toàn bộ dân chúng đều bị quan binh ngăn bên ngoài, chỉ có tiên sinh Thanh Xuyên và Lý Vĩnh Phúc hai người được mời vào.

Khác với Lý Vĩnh Phúc thấp thỏm bất an, khi tiên sinh Thanh Xuyên đi vào công đường phủ Tổng đốc thắt lưng đứng thẳng, không chút nào nhát gan mà nhận ánh mắt như nhìn người chết của những quan to hiển quý trong đại sảnh.

Tuy rằng bị hai người này trước mặt mọi người làm mất mặt mũi, bất quá Văn Chân vẫn rất có hảo cảm với tiên sinh Thanh Xuyên, nhưng trên mặt hắn lại mang theo vài tia không vui, lạnh lùng mà nói, “Nếu đến, vậy thì chuẩn bị bắt đầu đi! Dầu gì các ngươi cũng là người đã đọc sách thánh hiền, lời đồn vớ vẩn như vậy cố tình vẫn tin tưởng.” Nói xong hắn hơi châm chọc hỏi, “Trẫm đã phân phó người chuẩn bị nước thuốc, nếu các ngươi không tin cũng có thể dùng thứ các ngươi cung cấp.”

“Xin Hoàng thượng bớt giận!” Văn Chân vừa nói lời mang theo chỉ trích, tiên sinh Thanh Xuyên và Lý Vĩnh Phúc lập tức quỳ trên mặt đất xin tha, miệng liên thanh nói, “Tiểu dân không dám.”

“Các ngươi còn có cái gì không dám.” Văn Chân hừ lạnh một tiếng, bất quá lại quay đầu ý bảo Lý Đức Minh chuẩn bị bắt đầu.

Lý Đức Minh từ trong tay tiểu thái giám phía sau tiếp nhận khay đã sớm chuẩn bị xong, trấn định mà đi đến trước mặt Văn Chân. Trong khay đặt một bát nước thuốc đã điều chế xong và một thanh đao bạc sắc bén, Văn Chân cầm lấy đao cắt một chút trên ngón áp út, nặn ra một giọt máu nhỏ vào trong bát.

Nhìn thấy Lý Đức Minh bưng khay đi đến trước mặt mình, Ninh Vân Tấn cảm khái thế sự trên đời, người bình thường ai lại có hai lần trải qua lấy máu nhận thân, hơn nữa mỗi lần đều là cùng một người. Nghĩ như vậy hắn cầm đao bạc trong tay dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Văn Chân, cũng đồng dạng rạch một đường trên ngón áp út.

Giọt máu kia rất nhanh nhỏ rơi vào trong bát máu thu hút mọi người chú ý, sau đó ánh mắt không tự chủ mà cùng theo Lý Đức Minh, thẳng đến hắn đem khay đặt trên cái bàn ở chính giữa công đường. Chờ hắn lại lặng yên không tiếng động lui về sau, mới có người kịp phản ứng bản thân cư nhiên quên hô hấp.

Mọi người đều biết Ninh Vân Tấn và Văn Chân hai người đều là huyết mạch giả, máu của bọn họ sẽ không tùy tiện dung hợp, hai giọt máu ở trong bát lưu ly gần như trong suốt đầu tiên là phân biệt rõ ràng, mỗi giọt một bên, sau mười nhịp mới dần dần bắt đầu biến hóa trong nước thuốc, tiếp chúng ở trong tầm mắt của mọi người chậm rãi hợp một thể.

Ninh Vân Tấn vội lướt qua biểu tình của mọi người, có khiếp sợ, có vui sướng, đương nhiên càng nhiều hơn là cáo già không động thanh sắc.

“Không có khả năng! Thanh Dương làm sao chính là Đại hoàng tử!” Trong đại sảnh bỗng vang lên một tiếng la hoảng hốt, Ninh Vân Tấn theo tiếng nhìn lại, không nghĩ tới đầu tiên phát ra nghi ngờ còn đứng ra cư nhiên chính là Nhược Kỳ.

Chỉ thấy Nhược Kỳ đứng lên, bước nhanh tiến lên, hai tay ôm quyền nói với Văn Chân, “Hoàng thượng, trong này tất có kỳ quái. Nghe nói mấy năm trước Thanh Dương đã từng ở trước mặt đại Tông Chính cùng Ninh đại nhân lấy máu nhận thân, đại Tông Chính chính miệng nói ra máu của phụ tử bọn họ là hòa vào nhau.”

“Vậy kết quả này thì nói sao!” Văn Chân hung hăng vỗ xuống, cả giận nói, “Hai lần lấy máu, hai kết quả, dù sao cũng phải có một giải thích, trẫm ngược lại muốn xem ai dám can đảm khi quân!”

Văn Chân giả vờ tức giận tất nhiên dọa không được Ninh Vân Tấn, nhưng trên mặt hắn vẫn là biểu hiện ra vài phần kích động. Cho dù không cần cảm giác, Ninh Vân Tấn cũng biết hiện giờ tất cả mọi người chờ mình mở miệng, hắn thậm chí cũng thấy không thiếu người vui sướng khi người gặp họa.



Hắn lúc này cũng có vài phần nắm rõ nguyên nhân đám người Nhược Kỳ làm như thế, mưu phản mặt ngoài nhìn như sai lầm nhất ngược lại càng khó phá giải. Mình nếu thật sự là lợi ích trên hết, lựa chọn bán cha nuôi Ninh Kính Hiền, bất luận lý do gì, ở trong mắt thế nhân đều là bất nghĩa, chờ đến ngày sau mình không bị khống chế, lại nhả ra chuyện Ngụy Huyết đan, thì chính là bất hiếu, mà tội lớn khi quân càng là bất trung, người bất trung bất nghĩa bất hiếu như thế, cho dù tài hoa có năng lực đi nữa cũng không lên được mặt bàn, kinh doanh nhiều năm nay của mình cũng trở thành chê cười.

Ninh Vân Tấn vận công nặn ra vài giọt mồ hôi lạnh, lại khiến hai má đỏ ửng, thoạt nhìn vừa khiếp sợ vừa hoảng loạn, hắn vội vàng đi đến bên cạnh bàn đặt bát lưu ly, vội la lên, “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thật sự không biết vì sao hai lần kết quả tại sao khác nhau, xin Hoàng thượng minh giám.”

“Ngươi không phải Hoàng nhi của trẫm, chẳng lẽ bản thân trẫm còn không rõ. Nếu Ninh Kính Hiền có thể có bản lĩnh mang một hài tử rõ rành rành xuất cung, vậy thì kỳ quái!” Văn Chân sắc mặt âm trầm mà nói, “Người đâu, đi điều tra thật kỹ chuyện này cho trẫm!”

Thấy Văn Chân quyết khẩu không thừa nhận kết quả lấy máu nhận thân lần này, tiên sinh Thanh Xuyên và Lý Vĩnh Phúc không khỏi có chút nóng vội, nhưng cũng biết rằng trường hợp này lại không có cơ hội để bọn họ mở miệng. Bất quá bọn họ không nói lời nào, không có nghĩa là người khác không gấp.

Ninh Vân Tấn mờ mịt mà đối diện Nhược Lâm vứt cho một ánh mắt ra hiệu, chỉ thấy hắn ta nhẹ như không mà gật gật đầu, tiếp quyết đoán mà tiến lên một bước, chỉ vào bát lưu ly kia, “Hoàng thượng, không bằng trước gọi người kiểm tra xem thật giả của nước thuốc này, vạn nhất Tiểu Ninh đại nhân thật sự là… Đến lúc đó lại trị tội Ninh Kính Hiền cũng không muộn!”

Văn Chân sắc mặt không tốt mà gật đầu, lập tức có người mời Thái y đến. Tuy rằng huyết mạch giả thử máu cần nước thuốc đặc biệt, bất quá đại bộ phận thầy thuốc trong tộc đều biết phối liệu. Sau khi ba lão nhân đầu bạc được mời đi ra, vây quanh lại vừa nhìn vừa ngửi, thậm chí có người còn dùng ngón út dính một chút nước thuốc đặt vào miệng, cuối cùng nhất trí cho rằng nước không có vấn đề.

Lời bọn họ vừa dứt, trong đại sảnh rốt cuộc bắt đầu ồ lên, phải biết hiện giờ Thái tử trọng thương chưa tỉnh, nếu có gì ngoài ý muốn, Hoàng thượng nhất định phải lần nữa lựa chọn người thừa kế, hiện giờ lại chứng minh Ninh Vân Tấn từ hoàng gia ra, là Đại hoàng tử chết non trong truyền thuyết. Vốn dĩ Hoàng thượng cũng rất thiên vị Tiểu Ninh đại nhân, nhưng thời điểm là con cháu so với con ruột còn yêu mến hơn, nếu thật trở thành Hoàng tử, chính là có địa vị cao, lại có tài đức, hơn nữa các phương diện năng lực đều là nổi tiếng, cho dù Thái tử khang phục, chỉ sợ cũng hoàn toàn không có sức cạnh tranh, chờ đến lúc đó, thế lực trong triều chỉ sợ là công lao nâng cao, còn phải bắt đầu lập thế lần nữa.

Các loại tính toán của những người này tất nhiên không trốn thoát được đánh giá của Nhược Lâm, trong lòng hắn ta đang âm thầm đắc ý, sau khi Ninh Vân Tấn lại liếc nhìn hắn ta, đột nhiên mở miệng nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

Văn Chân vuốt cằm, “Nói. Trẫm ngược lại muốn nghe xem ngươi còn có biện giải gì.”

Ninh Vân Tấn lấy ra bình ngọc đặt trong tay áo, hai tay giơ cao trình lên, hơi nghi hoặc mà nói, “Thần nhớ tới, ba ngày trước đã từng có một cung nữ đưa tới một bình thuốc, nói là Hoàng thượng ban thưởng thuốc phòng cảm, thần không nghi ngờ, mỗi ngày dùng hai viên, nhưng hôm qua nghe đại nhân khác nói, Hoàng thượng vẫn chưa có hành động ban thuốc, bởi vậy đặc biệt mà không dùng viên thuốc cuối cùng này. Hiện giờ nhớ tới, cảm thấy có thể hay không thuốc này có vấn đề.”

“Trẫm quả thật chưa từng ban thuốc, ngược lại muốn biết đến tột cùng là ai to gan lớn mật như thế.” Văn Chân làm bộ làm tịch từ trong tay hắn tiếp nhận bình thuốc, chỉ là mở nắp ra để mùi xông vào mũi ngửi, hắn tùy tay đưa cho Lý Đức Minh, phân phó nói, “Ngửi thấy đúng là thuốc tốt, chỉ dùng để phòng cảm cũng quá đại tài tiểu dụng rồi! Để cho bọn hắn kiểm tra.”

“Ninh đại nhân, đây chính là chuyện liên quan xã tắc, ngài cũng không thể tùy tiện liên lụy.” Phẫn nộ trong mắt Nhược Lâm quả thật che giấu cũng che giấu không nổi, kích động mà nói.

Ninh Vân Tấn nguyên bản trước khi mở miệng thoáng nhìn thì có chút hiểu rõ, hiện giờ nhìn hắn tựa hồ mang theo vài phần kinh hoảng, một ít người tâm như gương sáng giây phút này đã có hoài nghi. Nhược Kỳ tiếp tục châm chọc nói, “Thế tử kích động như thế làm chi? Ninh đại nhân cũng chưa nói thuốc này là ngươi đưa tới.”

“Ngươi…” Nhược Lâm mang đầy oán độc mà liếc hắn một cái, bất quá hắn ta dù sao lòng dạ thâm sâu, ngay lập tức đã khôi phục xảm xúc, lãnh tĩnh mà nói, “Ngươi không cần giúp đỡ Ninh Vân Tấn cắn ngược lung tung. Trên thuyền có thể dẫn theo cung nữ, ngoại trừ Hoàng thượng, cũng chỉ có hai chúng ta. Bất quá ngươi nghĩ đến trên người của ta cũng phải có chứng cớ, Hoàng thượng anh minh, sao lại chỉ nghe lời nói một phía các ngươi.”

“Tinh diệu! Thật sự rất tinh diệu!” Ba lão ngự y đang kiểm tra thuốc đột nhiên phát ra một trận kinh hô, nhất thời hấp dẫn những người khác chú ý. Bọn họ gần như chụm đầu thảo luận, rồi đề cử ra một vị, chỉ thấy lão ngự y kia noi, “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong thuốc này chứa thành phần của Ngụy Huyết đan, tài năng chế thuốc quả thật trước đây chưa từng thấy, dược liệu phân phối cũng đều là cực phẩm. Hôm nay dưới tay một người có thể làm ra một viên thuốc như thế đều có thể đếm đầu ngón tay, chỉ cần tra hành tung gần đây của bọn họ là có thể tra ra được thuốc đến từ đâu.”

Nói xong hắn lại dừng một chút, “Cũng không biết Hoàng thượng gần đây có từng bị lấy máu…”

Văn Chân mắt bắn hàn quang, lạnh lùng nói, “Ám sát lần trước!”

Trong lòng Nhược Lâm biết vô pháp chống chế nữa, hắn ta quyết định thật nhanh hai tay dò vào tay áo, lại vươn tay, trên mỗi tay kẹp ba viên đạn thuốc màu đen Đại Long Nhãn, tay trái ném phía Văn Chân, tay phải thì ném về triều thần.

“Hộ giá!”

“Có thích khách!”

Không ai biết hắn ta ném ra là cái gì, nhất thời trong phủ Tổng đốc loạn, có thất kinh vội vàng tránh né, có chuẩn bị đánh bạc mạng nhỏ hộ giá. Ninh Vân Tấn lại không nóng nảy, tuy rằng hộ vệ kiểm xét giống nhau sẽ không quá mức cẩn thận với quan to hiển quý, nhưng đồ vượt qua thể tích nhất định vẫn không cho phép mang, cho dù đời sau bom Đại Long Nhãn nổ cũng không chết người, chớ nói chi là niên đại này, phỏng chừng nhiều nhất chẳng qua là chút khói mê hoặc là khói mù thứ linh tinh.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, đầu đạn kia rơi xuống đất nhanh chóng tràn ngập ra một luồng khói trắng nồng đậm, cũng không có người thương vong. Bất quá Nhược Lâm ngược lại thừa dịp trận hoảng loạn này, lướt đến cửa, rồi phóng ra một cái đạn tín hiệu phát sáng.

Nhìn thấy đạn tín hiệu sau khi nổ trên không trung, Nhược Lâm cư nhiên không lo lắng nữa, một gương mặt tuấn tú lộ ra vài tia dữ tợn mà nói với mọi người trong đại sảnh, “Hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây.”

“Chế đến nơi còn muốn giãy giụa!” Nhược Kỳ sớm nhìn hắn ta không vừa mắt, tiến lên nghĩ muốn bắt hắn ta. Đột nhiên phát hiện trước người Nhược Lâm nhiều hơn hai bóng ảnh, đợi tập trung nhìn vào, trong lòng nhất thời thật lạnh rất lạnh, âm hơi rung phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Tất sư, Ngô sư…”

“Tông Chính Nhược Lâm ngươi cẩu tặc thông đồng với địch bán nước, không xứng họ Tông Chính!” Nhược Kỳ cũng là người tâm tư thông minh, nhất thời đoán được Nhược Lâm là nhìn thấy mưu kế vô dụng, trực tiếp lưới rách. Tuy rằng mưu nghịch là hạ hạ sách, nhưng vì bảo vệ các Hoàng tử trong cung, hộ vệ bên người Hoàng thượng hiện giờ là thiếu trước nay chưa từng có, đừng nói là hai Đại tông sư, chỉ sợ chỉ tới một mọi người nơi đây mệnh đều lấp vào cũng vô dụng.

Hiện giờ Thái tử trọng thương chưa tỉnh, nếu Hoàng thượng còn bị tổn hại ở đây, trong triều cũng sẽ bất ổn, nhà Nhược Lâm dựa vào nhiều năm kinh doanh, lại còn hai nguồn thế lực khác tương trợ, nghĩ muốn được việc chỉ sợ cũng không khó. Nghĩ như thế, trong lòng hắn quả thật nổi lên lo lắng, cư nhiên ảo não trong âm thầm, nếu Thanh Dương thật sự là Đại hoàng tử thì tốt rồi…

Tất Thương Lãng và Ngô Khiêm Nhất cũng không có như mấy nhân vật phản diện yêu thích lên sân khấu phải chít chít oa oa nói một chuỗi dài, hai người sau khi rơi xuống đất lần thứ hai mượn lực bay lên không rồi lập tức đánh về phía Văn Chân. Ninh Vân Tấn quyết đoán đón nhận Tất Thương Lãng, Văn Chân thì một cước rất mạnh đem cái bàn đá lên, đá vào Ngô Khiêm Nhất.

Thời điểm trên không trung Ngô Khiêm Nhất cũng đã rút ra kiếm mình, Văn Chân không dám động vào mũi nhọn này, dựa vào lực đùi lui vào trong công đường. Phía trước thủ vệ ở chỗ đó có vài vị phụng cung, lập tức bao vây Ngô Khiêm Nhất, mấy người lâm vào chiến đấu.

Ninh Vân Tấn giống thế không đón một chưởng của Tất Thương Lãng, cho dù hắn ở vào thời kỳ toàn thịnh, muốn tiếp nhận một chưởng dốc hết toàn lực này chính hắn nhất định cũng không chịu nổi. Hắn chỉ là bốn lạng đẩy nghìn cân đem chưởng kia đẩy ra, sau đó mượn lực bay lên không trung, rơi xuống về phía cửa lớn.

Hành động rõ ràng như thế là nghĩ muốn dẫn Tất Thương Lãng rời khỏi nội đường, dẫn tới hắn ta khịt mũi nói, “Thằng nhãi con, ngươi ngược lại tiến bộ không nhỏ. Ai cũng thành ăn gan hùm mật báo, cho rằng dựa vào một mình ngươi có thể ngăn được lão phu!”

“Không thử thì sao biết!” Ninh Vân Tấn cũng khôn muốn cùng hắn vô nghĩa, bọn họ hiện giờ tựa như tranh đua đua ngựa, bản thân phải thừa dịp thời điểm thể lực tốt nhất lấy tốc độ nhanh nhất thu thập Tất Thương Lãng, tiếp lại nghênh chiến Ngô Khiêm Nhất. Kế hoạch lần dẫn xà xuất động này xem như là mạo hiểm mười phần, nếu không phải mình hết sức thuyết phục Văn Chân, tên kia tuyệt đối sẽ không đồng ý làm thế, nếu không muốn lại bị đám người như da trâu kia dính vào, đây là lần cơ hội tốt nhất.

Tất Thương Lãng bị thái độ khinh thị của hắn chọc giận đến không nhẹ, đã nhiều năm rồi vẫn không có ai dám coi thường mình như thế. Hắn ta ôm hận ra tay, lưu đường sống thì càng ngày càng nhỏ, tuyệt chiêu của bản thân không muốn dùng ít.

Ninh Vân Tấn và Tất Thương Lãng sớm không phải là lần đầu tiên giao thủ, hắn giống như có thể biết trước, tuy rằng mỗi lần đều trốn đến chật vật, nhưng rồi lại khó khăn có thể trốn đi. Đám người trong công đường cũng sớm được Lý Vĩnh Phúc chỉ huy trốn đi, hai người ở trong không gian to rộng giao đấu, cư nhiên đánh tới đánh lui đánh được một khắc thời gian.

Tất Thương Lãng dần dần nhận thấy điều gì đó, Ninh Vân Tấn một tiểu tử chưa cập quan cư nhiên có thể cùng mình giao thủ lâu như vậy. Hắn ta lại cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện Ninh Vân Tấn nhìn như bị thương, nhưng chẳng qua là y phục bị chưởng phong của mình phất rách, hoặc là rách da chảy một ít tơ máu, vết thương chân chính trí mạng đều không có.

Hắn ta thầm nghĩ trong lòng không tốt, mơ mơ hồ hồ có loại suy đoán không thể tin, rồi lại làm sao cũng không nguyện ý tin Ninh Vân Tấn có thể có thiên phú dị bẩm như thế, tuổi nhỏ như vậy có thể đạt tới cảnh giới đó. Nhưng Ninh Vân Tấn làm sao sẽ cho hắn ta cơ hội hợp lại với Ngô Khiêm Nhất, hắn đã sớm muốn chấm dứt chiến đấu bên mình, đem Tất Thương Lãng dẫn tới gần giá binh khí trong công đường, mình thì thuận tay cầm nguyệt đao Thanh Long Uyển đặt trên giá.

Ninh Vân Tấn bình thường không cần binh khí, nếu thật phải dùng thì đó là loại binh khí dài dùng tương đối thuận tay, dù sao đó mới là việc đời trước ở trên lưng ngựa vì nước quên mình luyện ra. Gạt, Bổ, Chẻ, Tước, Gọt, Lia, Chém, Móc, Chặt… Một đao vào tay Ninh Vân Tấn giống như thay đổi thành người khác, người bình thường hai tay cũng khó có thể cầm lấy vũ khí ở trên tay giống hắn giơ cao nhẹ nhàng, các loại chiêu thức như bão tố hướng về Tất Thương Lãng.

Từ xưa đến nay nếu nói binh khí đã có một phần mạnh một phần cứng, Ninh Vân Tấn hấp thu công lực cả đời Văn Chân, hiện giờ thực lực chân thực vốn là không thể yếu hơn Tất Thương Lãng, giờ phút này lại có binh khí trong tay, bắt nạt một Tất Thương Lãng dùng tay quả thật không hề khó khăn.

Tất Thương Lãng bị hắn đánh đến bốc hỏa, vừa né vừa nói, “Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, bất quá ngươi nghĩ muốn dễ dàng đối phó lão phu cũng không dễ đâu. Cẩu Hoàng đế bên kia đang kéo không được bao lâu!”

Ninh Vân Tấn biết hắn nói chính là nói thật, có thể giết chết Đại tông sư chỉ có Đại tông sư, nhưng chiến đấu giữa hai Đại tông sư căn bản không có khả năng chấm dứt nhẹ hều, bất quá hắn vốn đã không chuẩn bị cùng Tất Thương Lãng thành thành thật thật quyết đấu.

Tất Thương Lãng cũng không phát hiện Ninh Vân Tấn đang vô ý hữu ý dẫn hắn ta lui hướng bên trái công đường, nơi đó bình thường chỉ dùng để đặt các loại hình cụ cẩu đầu đao hổ đầu đao, còn có một khoanh dây thừng quấn lung tung vứt dưới đất. Cảnh tượng bình thường như vậy hắn ta cũng không để trong lòng, Ninh Vân Tấn lại ánh mắt âm hiểm, đột nhiên nhảy cao lên, đối với đầu của hắn ta trực tiếp chém xuống.

Một đao kia kèm theo quá nửa chân khí của Ninh Vân Tấn, càng là có khí thế hoàn toàn không như trước đây, tốc độ cực nhanh quả thật trở thành một đạo hư ảnh, Tất Thương Lãng cho dù có vũ khí trong tay nghĩ muốn cản cũng phải phế một hồi công phu, giờ phút này hắn ta cũng chật vật cố không nổi, ngay tại chỗ ngửa về sau chuẩn bị lăn né.

Ninh Vân Tấn thấy hắn ta rốt cuộc rơi vào bẫy rập, thế đao không giảm, miệng lại hét lớn một tiếng, “Kéo!”

Tất Thương Lãng nếu muốn mượn lực phải hai tay chống đỡ, khoanh dây thừng kia quấn không ít nút lòng thọng, cố tình tay hắn đặt vào chỗ không đúng, vừa lúc ở chỗ vòng trống của nút kết, sau tiếng quát của Ninh Vân Tấn, cũng không biết từ nơi nào nhảy ra tám người phân biệt đánh về phía dây thừng hai đầu mạnh mẽ kéo, lại đem hai tay Tất Thương Lãng trói lại.

“Xú tiểu tử, ngươi cho rằng dây thừng này có thể bắt nhốt được lão phu sao?”

Ninh Vân Tấn ở trên cao nhìn xuống hắn ta, mũi đao chỉ vào cổ Tất Thương Lãng, lưỡi đao sắc bén đã đâm vào trong da thịt, tơ máu đỏ tươi đang nhỏ chảy ra, “Ngươi có thể cứ việc thử xem.”

Nào còn cần hắn nói, Tất Thương Lãng đã sớm vận công nghĩ muốn chặt đứt dây, chỉ nghe một tiếng bức tung, dây thừng kia đã bung rách, bất quá nhưng không đứt, ngược lại lộ ra dây thép màu đen thô như chiếc đũa bên trong. Ninh Vân Tấn vui sướng khi người gặp họa mà nói, “Thế nào, đây chính là dây thép cứng nhất mà công tượng tốt nhất triều đại tạo ra, ta chính là tự mình thử qua, nghĩ muốn thoát là không có nửa phần nắm chắc.”

Tất Thương Lãng vẫn thật không nghĩ tới mình kiêu ngạo cả đời, vào già rồi lại lật thuyền trong mương, hắn ta nhận mệnh mà đứng lên dưới bức hiếp của Ninh Vân Tấn, mặc người đem bản thân trói thành như một cái bánh chưng. Mặc dù như thế Ninh Vân Tấn cũng vẫn chưa yên tâm, lại phong bế huyệt đạo hắn ta, lúc này mới quay đầu nhìn phía nội đường đang đánh đến náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook