Chương 77: Chương 77
Bách Dạ
07/01/2017
Thẳng đến thời gian Lý Đức Minh chạy đến lần thứ ba, mới nhìn thấy Ninh Vân Tấn bắt đầu viết, hắn nhìn lên thời gian cư nhiên cũng đã canh ba giờ Thân. Vì tìm hiểu nhiều thông tin một chút để dễ hồi báo Hoàng thượng, hắn hữu ý vô ý mà đi qua cạnh bàn của Ninh Vân Tấn, nhìn lướt qua sau phát hiện vị Ninh công tử này cư nhiên trực tiếp đặt bút, căn bản không nghĩ bản nháp!
Đây cũng quá…Lý tổng quản thật sự quá mức tài sơ học thiển, đã không tìm thấy từ hình dung, đành phải lo lắng mà mắt nhìn Ninh Vân Tấn đang vẫy bút trả lời, bất mãn mà đi khỏi.
Động tác của hắn tuy rằng tự nhận là làm rất bí mật, nhưng mà chỗ nào trốn qua được ba người quan chủ khảo hỏa nhãn kim tinh. Bất quá bản thân bọn hắn cũng hết sức chú ý tình huống của Ninh Vân Tấn, dù sao nếu thi Đình thành tích tốt, đợt này nói không chừng có thể cho ra một liên trung tam Nguyên, bọn họ làm quan sư cũng trên mặt quanh vinh.
Nhưng mà cả ngày Ninh Vân Tấn không phải ngẩng người thì là hết nhìn đông đến nhìn tây, chính là biểu hiện thật sự khiến ba người thất vọng, chờ đến thấy hắn cư nhiên trực tiếp ở trên ống cuộn đặt bút, đều lắc lắc đầu, chỉ cho Ninh Vân Tấn dù sao vẫn là tuổi quá nhỏ không khống chế được đề mục, đã sớm buông tha!
Ninh Vân Tấn đương nhiên không phải thật sự đang ngẩng người, hắn chẳng qua là trực tiếp ở trong đầu đem suy nghĩ của mình hoàn thiện lại một lần mà thôi, với người có năng lực xem qua là nhớ mà nói, hiệu suất như vậy so với viết trực tiếp phải cao hơn không ít. Nhưng mà sở dĩ thi Hương thi Tỉnh còn nghĩ bản nháp, chỉ là vì cái gọi là quy định ‘Trường thi nhất định có bản nháp của bọn họ, để phòng dối trá làm thay’ như thế mà thôi, chỉ có đến thi Đình trước mắt bao người như này, mới không cần tránh hiềm nghi!
Đề mục này hắn cũng không cảm thấy khó, trên thực tế có không ít tệ đoan đều là về sau sẽ bộc phát ra đến bị khắp nơi bàn tán, cho dù hắn là võ tướng cũng biết không ít. Ninh Vân Tấn chẳng qua là nghĩ nếu dùng kinh nghiệm đời trước nghĩ ra một điều càng thích đáng, lại càng không đắc tội với người giải quyết biện pháp mà thôi.
Tuy rằng được xưng là thi Đình, nhưng mà Văn Chân tên Hoàng đế này không có khả năng thật sự cùng đám Cử tử thi ở một ngày, trên thực tế hắn chỉ cần tại kết thúc đi vào Bảo Hòa điện giảng nói mấy câu mà thôi. Vì nhìn xem tình huống của Ninh Vân Tấn, hắn lần này đặc biệt mà thời gian sớm một chút.
Chờ đến thời điểm Ninh Vân Tấn cũng đã để bút xuống, chỉ chờ nét mực khô hết, một bộ bộ dáng nghĩ muốn nộp bài thi sớm. Vừa thấy biểu tình định liệu trước kia của Ninh Vân Tấn kia, Văn Chân thì cũng không thay hắn quan tâm nữa, ngược lại nhìn tình huống của Cử tử khác.
Canh giờ vừa đến, giám khảo không chút lưu tình nào mà bắt đầu thu cuộn, trong đó cư nhiên có một con quỷ xui xẻo chưa có chép xong, ống cuộn sau khi bị thu nhất thời gào khóc.
Chờ đến Hoàng đến làm xong nói chuyện thông lệ, chúng Cử tử đã sôi nổi rời khỏi Bảo Hòa điện chuẩn bị trở về nhà.
Còn chưa có đi ra khỏi Bảo Hòa điện, Từ Bất Dụng và Tôn Bản Thiện đã đi đến bên người Ninh Vân Tấn.
Văn Chân cũng chưa đi xa, thấy hai người bọn họ ăn ý mà một trái một phải phân biệt đứng ở hai bên Ninh Vân Tấn, loại thái độ người bảo vệ này khiến hắn nhịn không được chau mày lại.
Từ Bất Dụng cười ấm áp, “Nhìn bộ dạng Vân Tấn người đã biết lần này đặt bút như có thần hỗ trợ, vi huynh sẽ chờ được đọc danh tác của ngươi!”
“Chí Thiện huynh cũng không kém nha!” Ninh Vân Tấn chắp tay cười nói, “Tiểu đệ chính là nhìn thấy ngươi sớm đã hoàn thành văn trước!”
Thấy hai người bộ dáng khen tặng lẫn nhau, Tôn Bản Thiện thờ dài nói, “Với văn chương của hai người ít nhất phải vào giáp (hạng đầu), ta lần này hỏng rồi, chỉ sợ tam giáp cũng sờ không được rìa!”
“Thế nào lại như thế!” Ninh Vân Tấn kinh ngạc hỏi, “Quý Khanh huynh thế nhưng là tài tử đương thời!”
Từ Bất Dụng không chút nào đồng tình mà nói, “Muốn ta nói thì Quý Khanh là xứng đáng thôi! Ngươi nhìn hắn đi trước thi Đình cũng không cần chuẩn bị tâm lý, mấy ngày nay đều ngâm mình ở trên vẽ tranh, một ngày một đêm, ngay cả gà nhà hắn gáy cũng không nghe thấy, đừng nói là chuyện đương thời, ngươi nói hắn có thể thi được tốt sao!”
Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, “Vẽ gì khiến Quý Khanh huynh mê mẩn như thế?”
“Chính là hai bức lần trước!” Với cuộc thi thi Đình thất bại Tôn Bản Thiện căn bản không cho là đúng, nhưng mà khi nhắc tới kiệt tác của mình, mặt của hắn lại nổi lên ửng đỏ, hưng phấn mà nói, “Ta tại ngày hôm qua rốt cuộc hoàn thành, suốt đêm đưa đi đến chỗ Vương Truyền đại sư căng khung.”
Ninh Vân Tấn nhịn không được ở trong lòng đảo cái xem thường, người này với chuyện vẽ tranh cũng quá nhập tâm, khó trách sau đó vì vẽ vẽ ngay cả quan cũng không làm! Bất quá với người si tâm chuyên chú vật mình thích như thế, hắn nghiêng về bội phục, cũng chờ mong nhìn thấy tác phẩm lấy mình làm hình vẽ, nhân tiện nói, “Vậy tiểu đệ liền chờ danh tác của Quý Khanh huynh!”
Tôn Bản Thiện tự tin mà nói, “Không thành vấn đề, khẳng định sẽ không để cho Vân Tấn ngươi thất vọng.”
Ba người đi ra hoàng cung, hẹn ước sau khi ra kết quả thi Đình lại tụ hội, liền mỗi người đi một ngả hồi phủ từng người.
Thành tích thi Đình tuy nói là từ Hoàng đế khâm điểm, bất quá trên thực tế phạm vi hắn lựa chọn cũng bất quá chỉ có mười bài mà thôi.
Thông thường trình tự lúc thi Đình từ tám vị quan phán duyệt đọc cuộn, mỗi người bọn họ một bàn thay phiên truyền đọc, khi chấm bài thi dựa theo văn vẻ tốt xấu cộng thêm năm loại ký hiệu, trong đó được người được ‘○’ là tốt nhất. Cuối cùng lại ở toàn bộ cuộn trúng truyển ra mười cuộn vẽ tròn nhiều nhất trình lên Hoàng đế, khâm điểm ra tam giáp.
Tổng thể lưu trình kéo dài gần ngàn năm như thế, nghiêm khắc, nghiêm túc, không phải Hoàng đế nào dễ đánh vỡ như vậy, nhất là những giám khảo đọc đủ thứ thơ văn đều sẽ tự giác giữ gìn, bởi vậy cho dù Văn Chân vội vã tìm được văn của Ninh Vân Tấn, cũng chỉ có thể chờ.
Cũng may người tham gia thi Đình bất quá hơn ba trăm người mà thôi, rất nhanh mười cuộn hay nhất đã chọn ra, Văn Chân vừa thấy cuộn đầu tiên mở ra, mặt trên vẽ một loạt tròn tròn, nhịn không được trước mắt sáng ngời. Hắn cầm lấy bản kia, chỉ vào tám ống cuộn hỏi, “Các khanh đều cảm thấy bản này là hay?”
Một trong quan chủ khảo Lễ bộ Thị lang Hoàng Trì Trung vuốt râu dài của mình liên tục gật đầu, chỉ nghe hắn khen, “Vị Cử tử này kiến thức bất phàm, văn vẻ lại làm rất chắc khỏe ngắn gọn, xác thật là tác phẩm xuất sắc! Cho nên chúng thần nhất trí cho rằng bản này là cuộn thi Đình giỏi nhất.”
Văn Chân nhịn không được ha ha nở nụ cười một tiếng, tuy rằng lúc này tên trên cuộn còn dán lại, nhưng mà bút tích quen thuộc kia hắn làm sao sẽ nhận sai. Hắn không thể chờ được mà mở ra bản cuộn kia, nói, “Đợi trẫm xem trước một chút, nếu thật sự có giỏi như các khanh nói, chỉ sợ triều đại thật sự phải ra một liên trung tam Nguyên!”
Nói xong hắn cũng không quản mọi người kinh ngạc, bắt đầu xem văn của Ninh Vân Tấn.
Ninh Vân Tấn đối đáp bài thi đáp này, tổng cộng lưu loát viết gần hai ngàn chữ, một cuộn ống thật dày, nhưng không có sữa một chữ sai, từng chữ đều sửa khéo léo tinh tế, có thể thấy được bản lĩnh vững chắc. Cuộn thi Đình được xem trọng nhất đặt ở một bên không thảo luận, nội dung hàm lượng thật sự quá mức phong phú, chờ Văn Chân đọc gần hai trăm chữ sau đã ngừng đọc nhanh như gió.
Văn Chân gần như là từ từ thưởng thức mỗi chữ mỗi câu của lời văn, rốt cuộc sau khi xem toàn bộ nội dung, hắn lại quay lại đem phía trước đơn sơ giản lược xem qua một bộ phận rồi lại nhìn lần nữa. Chờ đến sau khi buông ống cuộn kia xuống, Văn Chân có loại cảm giác sợ hãi giống như tâm tư của mình bị người nhìn thấu!
Bất quá cảm giác sợ hãi này đến cũng nhanh, đi càng nhanh hơn, đổi lại chính là một loại kích động khó hiểu, loại cảm giác suy nghĩ cùng người đồng điệu này, khiến Văn Chân chưa từng có được qua dạng thể nghiệm này cảm thấy kỳ diệu.
Trong bài văn này của Ninh Vân Tấn có ít nhất một nửa là tệ đoan đế quốc Văn Chân đang tự hỏi, có chút hắn đã tìm được biện pháp giải quyết, có chút lại còn bất quá là mới vừa có chút cảm giác mà thôi.
Văn Chân biết mình tuy rằng gần hai năm nay ngẫu nhiên sẽ cùng Ninh Vân Tấn thảo luận một ít chuyện trên triều đình, nhưng mà chưa bao giờ nói đến quá mức đi sâu, ít nhất không lộ ra ngoài quá ý đồ của mình, bởi vậy nhất định là Ninh Vân Tấn cũng cùng mình có đồng dạng sầu lo mới có thể làm tốt điểm này.
Khúc dạo đầu của bài văn này, đã trực tiếp nêu ý chính, Đế vương muốn đem quốc gia thống trị đến hưng thịnh, thì phải nghiêm chính là thành thật, trên phải định cương lập kỷ, xác định pháp quy pháp luật, có pháp có làm theo, dưới mới có thể mục tiêu rõ ràng nghe nhìn bất loạn, toàn quốc trên dưới nhất hô bá ứng, như vậy mới có thể từ trên căn bản thống trị quốc gia.
Văn kế tiếp từ mười phương diện lưu loát mà điểm ra tệ nạn của đế quốc, hí kịch của thổ địa ngày càng nghiêm trọng, trong quan trường kết bè kết cánh hối lộ thành phong trào, Kỳ binh thao luyện không đồng đều Lục doanh trang bị cũ kỹ, oan giải sai án chồng chất, quốc khố trống rỗng, lại trị và không khí xã hội càng bại hoại, kẻ thù bên ngoài vờn quanh, kế hoạch dân Bát Kỳ vân vân, đem thế cục Đại Hạ nói vô cùng nguy cơ.
Tư thế nói chuyện sét đánh như thế đem Văn Chân nhìn xem cả người nhịn không được mồ hôi lạnh không ngừng, bên trong có một chút vấn đề hắn đã có chỗ phát hiện, nhưng bởi vì nhãn giới bất đồng, hắn tự nhiên không thể nghĩ được một ít nội dung Ninh Vân Tấn nhắc tới, cứ tỷ như Văn Chân biết Đại Thương đang đánh chủ ý mảnh thổ địa dồi dào này, lại không thể nghĩ được những người nước ngoài lướt gió qua biển mà đến cũng ôm tâm tư không hề hiền lành, đây là chuyện chưa từng suy xét.
Nếu không phải điều đó liên quan đến tệ đoan vận mệnh quốc gia về sau, Ninh Vân Tấn lại viết một ít phương pháp giải quyết khả thi cho hắn, Văn Chân cũng nhịn không được muốn xách người lại đây hảo hảo răn dạy một phen, không lôi kéo nói chuyện sấm sét như thế, cũng sắp đem mình quản lý Đại Hạ nói nước không ra nước!?
Nhưng mà trên văn đơn sơ giản lược nhắc đến phương pháp, khẳng định không thể hình thành chính lệnh, cụ thể phải giải quyết mấy vấn đề này còn không biết phải bao lâu, nhưng mà trắng ra với văn vẻ mà nói, đây đúng là một bài văn hay không thể xoi mói, khó trách tám vị quan đọc cuộn không hẹn mà cùng đem bài Ninh Vân Tấn định làm tác phẩm xuất sắc.
Hoàng Trì Trung thấy Văn Chân bộ dáng yêu thích không buông tay với ống cuộn kia, đã biết Hoàng đế cũng bị bài văn này đả động. Hắn nhịn không được hỏi, “Hoàng thượng cảm thấy vị Cử tử này có nên trở thành Trạng Nguyên?”
“Nếu bài văn này vẫn không thể cho ra một liên trung tam Nguyên thì chính là mắt trẫm vụng về!” Văn Chân cười nói, cầm bút son tự mình ở trên phần cuộn của Ninh Vân Tấn viết xuống bốn chữ đỏ ‘Nhất giáp nhất danh’. Sau khi viết xong hắn đem ống cuộn kia trả về cho Hoàng Trì Trung, cảm thán nói, “Không nghĩ tới vị đầu tiên liên trung tam Nguyên của triều đại lại trẻ như vậy, nhìn thấy hắn trẫm cảm thấy mình cũng già rồi.”
Mọi người nghĩ đến tuổi tác Ninh Vân Tấn, cũng nhịn không được sôi nổi gật đầu, nói thẳng, “Đây thật đúng là hậu sinh khả úy mà!”
Sau khi thứ tự Trạng Nguyên đi ra, Bảng Nhãn và Thám Hoa thì thập phần định tốt rồi, Văn Chân sau đó chính là mỗi phần cuộn nhìn lướt qua, cứ dựa theo nhóm quan đọc cuộn bình điểm tình huống, định ra thứ tự.
Thành tích thi Đình không phải trước dán thông báo dán ra, mà là ở ngày ra thành tích, để nhóm Tiến sĩ tân khoa và toàn bộ quan viên đồng thời tham gia lâm triều.
Ninh Vân Tấn đi theo gia gia phụ thân đến trước cửa cung, ngoài cửa cung đã đứng đầy văn võ bá quan cùng với ba trăm tám mươi vị Tiến sĩ tân khoa năm nay. Bởi vì hôm nay là ngày đại triều, vừa phải cử hành đại điển truyền lư*, dòng dõi hoàng thất có tư cách đứng triều cũng đều đến, hắn cũng không tiện lại đứng ở bên trăm quan, liền chuẩn bị cùng nhóm Tiến sĩ tân khoa đứng cùng nhau.
*Trên truyền bảo dưới gọi là lư. Phép đời khoa cử thi Đình xong, sáng sớm xướng danh các người đỗ gọi là truyền lư 傳臚
Ninh Đào Húc gật đầu đồng ý. Hắn hôm nay là đặc biệt mà cùng ngày thay ca sau đến tham gia lâm triều, như tông miếu chỉ cần phái ra một người ý tứ một chút tham gia lâm triều là được, cũng biết Ninh gia hôm nay có khả năng sẽ ra một liên trung tam Nguyên, bởi vậy muốn lên triều người nọ cũng ý nghĩ vui vẻ cùng ông trao đổi.
Ninh Kính Hiền thì vỗ vỗ vai hắn, “Tiểu nhị con không cần có áp lực, cho dù không phải Trạng Nguyên, cũng rất giỏi!”
Phụ thân ngài ra vẻ so với càng kích động càng có áp lực hơn…Ninh Vân Tấn nhịn không được nói thầm, trên mặt tự nhiên là nhu thuận đáp ứng. Hắn mới vừa đi vào Tiến sĩ tân khoa, thì nhin thấy cửa cung chậm rãi mở ra!
Chỉ nghe trên lầu cửa thành một tiếng chuông vang, có thái giám kéo hô, “Giờ lành đến, trăm quan hãy dẫn cống sinh bái kiến!”
Đây cũng quá…Lý tổng quản thật sự quá mức tài sơ học thiển, đã không tìm thấy từ hình dung, đành phải lo lắng mà mắt nhìn Ninh Vân Tấn đang vẫy bút trả lời, bất mãn mà đi khỏi.
Động tác của hắn tuy rằng tự nhận là làm rất bí mật, nhưng mà chỗ nào trốn qua được ba người quan chủ khảo hỏa nhãn kim tinh. Bất quá bản thân bọn hắn cũng hết sức chú ý tình huống của Ninh Vân Tấn, dù sao nếu thi Đình thành tích tốt, đợt này nói không chừng có thể cho ra một liên trung tam Nguyên, bọn họ làm quan sư cũng trên mặt quanh vinh.
Nhưng mà cả ngày Ninh Vân Tấn không phải ngẩng người thì là hết nhìn đông đến nhìn tây, chính là biểu hiện thật sự khiến ba người thất vọng, chờ đến thấy hắn cư nhiên trực tiếp ở trên ống cuộn đặt bút, đều lắc lắc đầu, chỉ cho Ninh Vân Tấn dù sao vẫn là tuổi quá nhỏ không khống chế được đề mục, đã sớm buông tha!
Ninh Vân Tấn đương nhiên không phải thật sự đang ngẩng người, hắn chẳng qua là trực tiếp ở trong đầu đem suy nghĩ của mình hoàn thiện lại một lần mà thôi, với người có năng lực xem qua là nhớ mà nói, hiệu suất như vậy so với viết trực tiếp phải cao hơn không ít. Nhưng mà sở dĩ thi Hương thi Tỉnh còn nghĩ bản nháp, chỉ là vì cái gọi là quy định ‘Trường thi nhất định có bản nháp của bọn họ, để phòng dối trá làm thay’ như thế mà thôi, chỉ có đến thi Đình trước mắt bao người như này, mới không cần tránh hiềm nghi!
Đề mục này hắn cũng không cảm thấy khó, trên thực tế có không ít tệ đoan đều là về sau sẽ bộc phát ra đến bị khắp nơi bàn tán, cho dù hắn là võ tướng cũng biết không ít. Ninh Vân Tấn chẳng qua là nghĩ nếu dùng kinh nghiệm đời trước nghĩ ra một điều càng thích đáng, lại càng không đắc tội với người giải quyết biện pháp mà thôi.
Tuy rằng được xưng là thi Đình, nhưng mà Văn Chân tên Hoàng đế này không có khả năng thật sự cùng đám Cử tử thi ở một ngày, trên thực tế hắn chỉ cần tại kết thúc đi vào Bảo Hòa điện giảng nói mấy câu mà thôi. Vì nhìn xem tình huống của Ninh Vân Tấn, hắn lần này đặc biệt mà thời gian sớm một chút.
Chờ đến thời điểm Ninh Vân Tấn cũng đã để bút xuống, chỉ chờ nét mực khô hết, một bộ bộ dáng nghĩ muốn nộp bài thi sớm. Vừa thấy biểu tình định liệu trước kia của Ninh Vân Tấn kia, Văn Chân thì cũng không thay hắn quan tâm nữa, ngược lại nhìn tình huống của Cử tử khác.
Canh giờ vừa đến, giám khảo không chút lưu tình nào mà bắt đầu thu cuộn, trong đó cư nhiên có một con quỷ xui xẻo chưa có chép xong, ống cuộn sau khi bị thu nhất thời gào khóc.
Chờ đến Hoàng đến làm xong nói chuyện thông lệ, chúng Cử tử đã sôi nổi rời khỏi Bảo Hòa điện chuẩn bị trở về nhà.
Còn chưa có đi ra khỏi Bảo Hòa điện, Từ Bất Dụng và Tôn Bản Thiện đã đi đến bên người Ninh Vân Tấn.
Văn Chân cũng chưa đi xa, thấy hai người bọn họ ăn ý mà một trái một phải phân biệt đứng ở hai bên Ninh Vân Tấn, loại thái độ người bảo vệ này khiến hắn nhịn không được chau mày lại.
Từ Bất Dụng cười ấm áp, “Nhìn bộ dạng Vân Tấn người đã biết lần này đặt bút như có thần hỗ trợ, vi huynh sẽ chờ được đọc danh tác của ngươi!”
“Chí Thiện huynh cũng không kém nha!” Ninh Vân Tấn chắp tay cười nói, “Tiểu đệ chính là nhìn thấy ngươi sớm đã hoàn thành văn trước!”
Thấy hai người bộ dáng khen tặng lẫn nhau, Tôn Bản Thiện thờ dài nói, “Với văn chương của hai người ít nhất phải vào giáp (hạng đầu), ta lần này hỏng rồi, chỉ sợ tam giáp cũng sờ không được rìa!”
“Thế nào lại như thế!” Ninh Vân Tấn kinh ngạc hỏi, “Quý Khanh huynh thế nhưng là tài tử đương thời!”
Từ Bất Dụng không chút nào đồng tình mà nói, “Muốn ta nói thì Quý Khanh là xứng đáng thôi! Ngươi nhìn hắn đi trước thi Đình cũng không cần chuẩn bị tâm lý, mấy ngày nay đều ngâm mình ở trên vẽ tranh, một ngày một đêm, ngay cả gà nhà hắn gáy cũng không nghe thấy, đừng nói là chuyện đương thời, ngươi nói hắn có thể thi được tốt sao!”
Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, “Vẽ gì khiến Quý Khanh huynh mê mẩn như thế?”
“Chính là hai bức lần trước!” Với cuộc thi thi Đình thất bại Tôn Bản Thiện căn bản không cho là đúng, nhưng mà khi nhắc tới kiệt tác của mình, mặt của hắn lại nổi lên ửng đỏ, hưng phấn mà nói, “Ta tại ngày hôm qua rốt cuộc hoàn thành, suốt đêm đưa đi đến chỗ Vương Truyền đại sư căng khung.”
Ninh Vân Tấn nhịn không được ở trong lòng đảo cái xem thường, người này với chuyện vẽ tranh cũng quá nhập tâm, khó trách sau đó vì vẽ vẽ ngay cả quan cũng không làm! Bất quá với người si tâm chuyên chú vật mình thích như thế, hắn nghiêng về bội phục, cũng chờ mong nhìn thấy tác phẩm lấy mình làm hình vẽ, nhân tiện nói, “Vậy tiểu đệ liền chờ danh tác của Quý Khanh huynh!”
Tôn Bản Thiện tự tin mà nói, “Không thành vấn đề, khẳng định sẽ không để cho Vân Tấn ngươi thất vọng.”
Ba người đi ra hoàng cung, hẹn ước sau khi ra kết quả thi Đình lại tụ hội, liền mỗi người đi một ngả hồi phủ từng người.
Thành tích thi Đình tuy nói là từ Hoàng đế khâm điểm, bất quá trên thực tế phạm vi hắn lựa chọn cũng bất quá chỉ có mười bài mà thôi.
Thông thường trình tự lúc thi Đình từ tám vị quan phán duyệt đọc cuộn, mỗi người bọn họ một bàn thay phiên truyền đọc, khi chấm bài thi dựa theo văn vẻ tốt xấu cộng thêm năm loại ký hiệu, trong đó được người được ‘○’ là tốt nhất. Cuối cùng lại ở toàn bộ cuộn trúng truyển ra mười cuộn vẽ tròn nhiều nhất trình lên Hoàng đế, khâm điểm ra tam giáp.
Tổng thể lưu trình kéo dài gần ngàn năm như thế, nghiêm khắc, nghiêm túc, không phải Hoàng đế nào dễ đánh vỡ như vậy, nhất là những giám khảo đọc đủ thứ thơ văn đều sẽ tự giác giữ gìn, bởi vậy cho dù Văn Chân vội vã tìm được văn của Ninh Vân Tấn, cũng chỉ có thể chờ.
Cũng may người tham gia thi Đình bất quá hơn ba trăm người mà thôi, rất nhanh mười cuộn hay nhất đã chọn ra, Văn Chân vừa thấy cuộn đầu tiên mở ra, mặt trên vẽ một loạt tròn tròn, nhịn không được trước mắt sáng ngời. Hắn cầm lấy bản kia, chỉ vào tám ống cuộn hỏi, “Các khanh đều cảm thấy bản này là hay?”
Một trong quan chủ khảo Lễ bộ Thị lang Hoàng Trì Trung vuốt râu dài của mình liên tục gật đầu, chỉ nghe hắn khen, “Vị Cử tử này kiến thức bất phàm, văn vẻ lại làm rất chắc khỏe ngắn gọn, xác thật là tác phẩm xuất sắc! Cho nên chúng thần nhất trí cho rằng bản này là cuộn thi Đình giỏi nhất.”
Văn Chân nhịn không được ha ha nở nụ cười một tiếng, tuy rằng lúc này tên trên cuộn còn dán lại, nhưng mà bút tích quen thuộc kia hắn làm sao sẽ nhận sai. Hắn không thể chờ được mà mở ra bản cuộn kia, nói, “Đợi trẫm xem trước một chút, nếu thật sự có giỏi như các khanh nói, chỉ sợ triều đại thật sự phải ra một liên trung tam Nguyên!”
Nói xong hắn cũng không quản mọi người kinh ngạc, bắt đầu xem văn của Ninh Vân Tấn.
Ninh Vân Tấn đối đáp bài thi đáp này, tổng cộng lưu loát viết gần hai ngàn chữ, một cuộn ống thật dày, nhưng không có sữa một chữ sai, từng chữ đều sửa khéo léo tinh tế, có thể thấy được bản lĩnh vững chắc. Cuộn thi Đình được xem trọng nhất đặt ở một bên không thảo luận, nội dung hàm lượng thật sự quá mức phong phú, chờ Văn Chân đọc gần hai trăm chữ sau đã ngừng đọc nhanh như gió.
Văn Chân gần như là từ từ thưởng thức mỗi chữ mỗi câu của lời văn, rốt cuộc sau khi xem toàn bộ nội dung, hắn lại quay lại đem phía trước đơn sơ giản lược xem qua một bộ phận rồi lại nhìn lần nữa. Chờ đến sau khi buông ống cuộn kia xuống, Văn Chân có loại cảm giác sợ hãi giống như tâm tư của mình bị người nhìn thấu!
Bất quá cảm giác sợ hãi này đến cũng nhanh, đi càng nhanh hơn, đổi lại chính là một loại kích động khó hiểu, loại cảm giác suy nghĩ cùng người đồng điệu này, khiến Văn Chân chưa từng có được qua dạng thể nghiệm này cảm thấy kỳ diệu.
Trong bài văn này của Ninh Vân Tấn có ít nhất một nửa là tệ đoan đế quốc Văn Chân đang tự hỏi, có chút hắn đã tìm được biện pháp giải quyết, có chút lại còn bất quá là mới vừa có chút cảm giác mà thôi.
Văn Chân biết mình tuy rằng gần hai năm nay ngẫu nhiên sẽ cùng Ninh Vân Tấn thảo luận một ít chuyện trên triều đình, nhưng mà chưa bao giờ nói đến quá mức đi sâu, ít nhất không lộ ra ngoài quá ý đồ của mình, bởi vậy nhất định là Ninh Vân Tấn cũng cùng mình có đồng dạng sầu lo mới có thể làm tốt điểm này.
Khúc dạo đầu của bài văn này, đã trực tiếp nêu ý chính, Đế vương muốn đem quốc gia thống trị đến hưng thịnh, thì phải nghiêm chính là thành thật, trên phải định cương lập kỷ, xác định pháp quy pháp luật, có pháp có làm theo, dưới mới có thể mục tiêu rõ ràng nghe nhìn bất loạn, toàn quốc trên dưới nhất hô bá ứng, như vậy mới có thể từ trên căn bản thống trị quốc gia.
Văn kế tiếp từ mười phương diện lưu loát mà điểm ra tệ nạn của đế quốc, hí kịch của thổ địa ngày càng nghiêm trọng, trong quan trường kết bè kết cánh hối lộ thành phong trào, Kỳ binh thao luyện không đồng đều Lục doanh trang bị cũ kỹ, oan giải sai án chồng chất, quốc khố trống rỗng, lại trị và không khí xã hội càng bại hoại, kẻ thù bên ngoài vờn quanh, kế hoạch dân Bát Kỳ vân vân, đem thế cục Đại Hạ nói vô cùng nguy cơ.
Tư thế nói chuyện sét đánh như thế đem Văn Chân nhìn xem cả người nhịn không được mồ hôi lạnh không ngừng, bên trong có một chút vấn đề hắn đã có chỗ phát hiện, nhưng bởi vì nhãn giới bất đồng, hắn tự nhiên không thể nghĩ được một ít nội dung Ninh Vân Tấn nhắc tới, cứ tỷ như Văn Chân biết Đại Thương đang đánh chủ ý mảnh thổ địa dồi dào này, lại không thể nghĩ được những người nước ngoài lướt gió qua biển mà đến cũng ôm tâm tư không hề hiền lành, đây là chuyện chưa từng suy xét.
Nếu không phải điều đó liên quan đến tệ đoan vận mệnh quốc gia về sau, Ninh Vân Tấn lại viết một ít phương pháp giải quyết khả thi cho hắn, Văn Chân cũng nhịn không được muốn xách người lại đây hảo hảo răn dạy một phen, không lôi kéo nói chuyện sấm sét như thế, cũng sắp đem mình quản lý Đại Hạ nói nước không ra nước!?
Nhưng mà trên văn đơn sơ giản lược nhắc đến phương pháp, khẳng định không thể hình thành chính lệnh, cụ thể phải giải quyết mấy vấn đề này còn không biết phải bao lâu, nhưng mà trắng ra với văn vẻ mà nói, đây đúng là một bài văn hay không thể xoi mói, khó trách tám vị quan đọc cuộn không hẹn mà cùng đem bài Ninh Vân Tấn định làm tác phẩm xuất sắc.
Hoàng Trì Trung thấy Văn Chân bộ dáng yêu thích không buông tay với ống cuộn kia, đã biết Hoàng đế cũng bị bài văn này đả động. Hắn nhịn không được hỏi, “Hoàng thượng cảm thấy vị Cử tử này có nên trở thành Trạng Nguyên?”
“Nếu bài văn này vẫn không thể cho ra một liên trung tam Nguyên thì chính là mắt trẫm vụng về!” Văn Chân cười nói, cầm bút son tự mình ở trên phần cuộn của Ninh Vân Tấn viết xuống bốn chữ đỏ ‘Nhất giáp nhất danh’. Sau khi viết xong hắn đem ống cuộn kia trả về cho Hoàng Trì Trung, cảm thán nói, “Không nghĩ tới vị đầu tiên liên trung tam Nguyên của triều đại lại trẻ như vậy, nhìn thấy hắn trẫm cảm thấy mình cũng già rồi.”
Mọi người nghĩ đến tuổi tác Ninh Vân Tấn, cũng nhịn không được sôi nổi gật đầu, nói thẳng, “Đây thật đúng là hậu sinh khả úy mà!”
Sau khi thứ tự Trạng Nguyên đi ra, Bảng Nhãn và Thám Hoa thì thập phần định tốt rồi, Văn Chân sau đó chính là mỗi phần cuộn nhìn lướt qua, cứ dựa theo nhóm quan đọc cuộn bình điểm tình huống, định ra thứ tự.
Thành tích thi Đình không phải trước dán thông báo dán ra, mà là ở ngày ra thành tích, để nhóm Tiến sĩ tân khoa và toàn bộ quan viên đồng thời tham gia lâm triều.
Ninh Vân Tấn đi theo gia gia phụ thân đến trước cửa cung, ngoài cửa cung đã đứng đầy văn võ bá quan cùng với ba trăm tám mươi vị Tiến sĩ tân khoa năm nay. Bởi vì hôm nay là ngày đại triều, vừa phải cử hành đại điển truyền lư*, dòng dõi hoàng thất có tư cách đứng triều cũng đều đến, hắn cũng không tiện lại đứng ở bên trăm quan, liền chuẩn bị cùng nhóm Tiến sĩ tân khoa đứng cùng nhau.
*Trên truyền bảo dưới gọi là lư. Phép đời khoa cử thi Đình xong, sáng sớm xướng danh các người đỗ gọi là truyền lư 傳臚
Ninh Đào Húc gật đầu đồng ý. Hắn hôm nay là đặc biệt mà cùng ngày thay ca sau đến tham gia lâm triều, như tông miếu chỉ cần phái ra một người ý tứ một chút tham gia lâm triều là được, cũng biết Ninh gia hôm nay có khả năng sẽ ra một liên trung tam Nguyên, bởi vậy muốn lên triều người nọ cũng ý nghĩ vui vẻ cùng ông trao đổi.
Ninh Kính Hiền thì vỗ vỗ vai hắn, “Tiểu nhị con không cần có áp lực, cho dù không phải Trạng Nguyên, cũng rất giỏi!”
Phụ thân ngài ra vẻ so với càng kích động càng có áp lực hơn…Ninh Vân Tấn nhịn không được nói thầm, trên mặt tự nhiên là nhu thuận đáp ứng. Hắn mới vừa đi vào Tiến sĩ tân khoa, thì nhin thấy cửa cung chậm rãi mở ra!
Chỉ nghe trên lầu cửa thành một tiếng chuông vang, có thái giám kéo hô, “Giờ lành đến, trăm quan hãy dẫn cống sinh bái kiến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.