Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 85: Chương 85

Bách Dạ

07/01/2017

Ninh Vân Tấn thưởng thức vật khắc trên tay, ánh mắt có vẻ phá lệ nhu hòa, “Năm nay thân thể phụ thân có chút kém, lại vừa lúc là ba mươi bảy tuổi, vi thần thật sự lo lắng cho cha, cho nên lúc này mới chế tác cốt phù điêu này, lấy cầu có thể bảo vệ cha bình an.”

“Thanh Dương hiếu tâm đáng khen.” Văn Chân trong lòng như là nghẹn một hơi, nửa ngày mới khen Ninh Vân Tấn một câu. Mắt hắn dừng ở trên vật khắc kia, cười nói, “Ngươi cho trẫm nhìn xem?”

Nói vậy, loại đồ cốt phù điêu dính huyết khí và linh khí này, trước khi chế tác hoàn thành là không thể tùy tiện để người chạm. Bất quá Ninh Vân Tấn biết quan hệ huyết thống của mình và Văn Chân – huyết khí cùng mạch ảnh hưởng rất nhỏ, lại là lần đầu tiên chế đồ phức tạp như thế, quả thật yêu cầu có thể có người giúp mình đánh giá, liền không chút do dự đưa lên.

Thái độ tín nhiệm thoải mái như thế của hắn với mình, ngược lại khiến Văn Chân có chút ngại ngùng giở thủ đoạn. Bỏ một tầng linh khí bao quanh trên tay, hắn lấy ra một chiếc khăn lụa đem vật khắc cầm lên.

Vật khắc vào tay nặng trịch, với ánh mắt giám bảo vô số của Văn Chân tự nhiên liếc mắt đã nhìn ra chất liệu là chọn dùng sừng tê giác. Sừng này hẳn là Xiêm La giác (tê giác Châu Á) màu gần trắng, dùng chính là phần đặc gần trước.

Chất liệu sừng này trên dày dưới mỏng, chỗ mỏng nhất mài đến chỉ có độ dày hai đồng tiền, bề ngoài có hình dáng cung tròn, bên trong lại là bằng phẳng, sau đó lại ở mặt trên điêu khắc các loại đường vân.

Đường vân trên cốt điêu rõ ràng chia làm hai dạng hình, bên hình cung tròn kia, một mặt có khắc đồ án tuấn mã và biên bức ‘Mã thượng hữu phúc’, một mặt khác khắc chính là núi xanh biển rộng đại biểu ‘Phúc như Đông Hải thủy trường lưu, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng’, chậm trổ cực kỳ nhẵn nhụi, cho dù với nhãn lực soi mói của Văn Chân cũng khó lấy ra khuyết điểm.

Mà ở bên bằng phẳng kia khắc chính là hình vân không rõ hoa văn vờn quanh một cái đồ án hình đường cong nhìn đoán không ra, Văn Chân vào thời điểm nhìn kỹ mới phát hiện điểm nhỏ hoa văn cấu thành không nhìn rõ kia căn bản là kim văn*, hắn thuận tay cầm lấy kính lúp Ninh Vân Tấn đặt ở bàn trên kháng, lúc này mới đem những chữ chỡ hạt vừng phóng to ra.

*Kim văn: Văn tự khắc trên đồng, thời nhà Ân-Chu, Tần-Hán.

Kim văn chính hắn học đến vô cùng ưu tú, tùy tiện nhìn vài chữ đã dễ nhận ra những lời đó là đại biểu chúc phúc, cầu phúc, trừ tà, phòng tai.

Bản thân vật này đã có văn tự kết hợp di chuyển lực lượng linh khí thiên địa khắc vào sừng tê giác khử độc trừ tà có sẵn tính dẫn rất tốt, lại trải qua dùng khí huyết của người chế tác hỗn hợp qua ngâm nước bùa chú, quả thật là bùa kèm thân cường đại nhất.

Văn Chân đã từng chỉ đạo qua Ninh Vân Tấn học tập phương diện năng lực huyết mạch, tự nhiên với quá trình chế vật này vô cùng rõ ràng. Cốt điêu trên tay hắn này nhuộm dần ra nhan sắc hết sức đều đặn, đã có sừng tê giác nguyên bản là loại hổ phách trong suốt, cũng có thể thấy rõ ràng hoa vân trên chính thân sừng.

Rất rõ ràng Ninh Vân Tấn dùng chính là loại phương thức chế tác phức tạp nhất, đó là khắc một lớp thì dùng một lần nước bùa, phương thức như thế và sau khi khắc xong lại ngâm bốn mươi chín ngày hiệu quả và màu sáng hoàn toàn là hai dạng khác biệt.

Với Văn Chân thân phận vua một nước cho tới bây giờ cũng không thể được thu qua tấm cốt điêu trân quý như vậy, bởi vì có cốt phù điêu người có năng lực chế tác thường thường không có chạm trổ điêu luyện như thế, mà người có loại chạm trổ này lại không có khả năng có năng lực cầu phúc mạnh như thế.

Không nói trước giá trị hộ thân của cốt phù điêu này, chỉ là chạm trổ kia cũng đã có thể xưng là tuyệt thế tinh phẩm!

Văn Chân đang chuẩn bị thả cốt điêu phù xuống, nhịn không được trong lòng sinh ra chua xót khó hiểu, khen ngợi Ninh Vân Tấn một phen, lại đột nhiên nhanh trí, hắn đầu tiên là đem hai cánh trái phải ghé lại một chỗ, lúc này đã có thể dễ nhận ra đường cong trung gian nguyên bản nhìn đoán không ra kia cư nhiên là một kiểu chữ triện ‘Thọ’.



Nói như vậy các loại điêu khắc hoặc là trên kiến trúc dùng nhiều là đồ án ‘Đoàn thọ’ hoặc là ‘Trường thọ’, loại thưởng thức này đã hình thành nhận thức chung của người điêu khắc, bởi vậy Văn Chân cư nhiên liếc mắt không thể nhận ra được.

Khi hắn đang đem hai cánh kia khép lại, hai mặt bằng sau khi ụp vào nhau, vật khắc trong tay đã biến thành một hình quả đào mừng thọ nhỏ nhỏ.

Nếu nói là vừa mới bắt đầu Văn Chân nhìn thấy Ninh Vân Tấn vì Ninh Kính Hiền chế cốt phù điêu vẫn chính là trong lòng có chút không tư vị, nhưng giờ khắc này Văn Chân thật ghen tị sâu sắc!

Cho dù hắn có được thiên hạ thì thế nào, lại còn không sánh bằng một thần tử. Ninh Kính Hiền bất quá là minh thất chi năm mà thôi, chính là mình năm trước cũng là ám cửu chi năm, tuy rằng lễ vạn thọ văn võ bá quan, Hoàng tử tôn thất sôi nổi cống nạp, nhưng mà ai lại sẽ vì mình tiêu phú tâm tư và tâm huyết nhiều như vậy?!

Những lễ vật đó trân quý thế nào đi nữa, cũng bất quá là một chút bạc có thể mua được vật chết, nào so được thọ lễ như vậy!

Trong lòng Văn Chân một hơi quả thật muốn nghẹn đến nội thương, hắn yên lặng buông xuống tấm cốt điêu có thể nói là khéo léo tuyệt vời kia, lẳng lặng mà nhìn Ninh Vân Tấn.

Ninh Kính Hiền cư nhiên có đức gì mà có thể có được hài tử xuất sắc như vậy!

Ninh Vân Tấn nào biết được tâm tư trăm chuyển ngàn nhào của hắn, thấy hắn sắc mặt trầm trọng, còn cho là mình tiêu phí nhiều tâm tư như vậy làm ra phế vật, căn bản không nổi lên hiệu quả.

Hắn thật cẩn thận hỏi, “Hoàng thượng, cốt phù điêu này của vi thần chính là không làm tốt?”

Người này còn nói là không làm tốt những người khác quả thật có thể là chui khe đất đi!

Văn Chân tức giận mà nói, “Làm vô cùng tốt, có thể nói không thể xoi mói! Ngươi nghĩ như thế nào mà lấy tâm tư làm vật này cho phụ thân ngươi?” Hắn chua lè mà nói, “Dịch Thành một đường quan lục bộ, cũng sẽ không có nguy hiểm gì, chỗ nào cần bùa hộ mệnh tốt như thế.”

Ninh Vân Tán vừa nghe mình chế tác cũng không xảy ra vấn đề, lập tức cười lệch miệng, hắn cẩn thận đem cốt phù điêu nắm ở trong tay thưởng thức, nghiêm túc mà nói, “Người có họa phúc sớm tối, chủ ý lão thiên gia nào nói chuẩn, lại nói phụ thân trước bị qua thương, năm gần đây chẳng những thân thể kém đến lợi hại, công lực càng là đang suy yếu. Hiện giờ cha lại còn phải bận rộn chuyện triều đình, nếu mà thứ này có thể vì phụ thân trừ khử chút tai, phù hộ cha bình an cũng đã thành toàn một mảnh hiếu tâm của vi thần.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong lòng Văn Chân nhịn không được rất buồn bực!

Muốn nói mình mấy năm nay làm sao không là tai nạn không ngừng, thời điểm bắt Phu Mông Trác Minh mình đồng dạng bị trọng thương, tại Giang Nam lần đó càng là suýt nữa mất mạng trong tay thích khách, mặc dù dưới sự trợ giúp của Ninh Vân Tấn biến nguy thành an, rốt cuộc vẫn là tổn hại căn cơ, nhưng cho dù như vậy, vừa về tới kinh thành mình vẫn là ôm thân bệnh ngày đem không nghỉ phê duyệt tấu chương, xử lý triều chính.

Cho dù mình có hậu cung ba nghìn, nhi nữ thành đàn, tọa ủng thiên hạ, nhưng mà kết quả bên người lại ngay cả người cảm kích hỏi ấm cũng không có, Văn Chân nhất thời cảm thấy nhân sinh như vậy khiến người có chút rã rời hứng thú.

Hắn thâm trầm nhìn Ninh Vân Tấn khuôn mặt ở dưới ánh đèn có vẻ phá lệ nhu hòa, nhịn không được nổi lên mơ mộng, một người phong hoa tuyệt đại như thế, rồi lại trọng tình trọng nghĩ, với thân nhân với bằng hữu đều có thể như thế, nếu là thật sự có người yêu thích thì chính là ra sao…



Ninh Vân Tấn bị tầm mắt sâu thẳm của Văn Chân nhìn có chút sợ hãi, nếu không phải phát hiện tiêu cự hắn tự hồ xuyên thấu qua mình nhìn phía xa xa, chỉ sự đều phải nổi da gà.

Nhìn thấy Văn Chân cư nhiên mạc danh kỳ diệu đột nhiên lâm vào trong trầm tư, tựa hồ đang đưa ra quyết định trọng đại, Ninh Vân Tấn cùng Lý Đức Minh hai mặt nhìn nhau, thở mạnh cũng không dám thở ra, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

May mắn Văn Chân rất nhanh đã hồi phục tinh thần, với Vân Tấn ôn hòa mà dặn dò, “Trẫm trước hồi tẩm cung, ngươi cũng sớm nghỉ tạm một chút. Đèn tối hôn ám mập mờ, đừng làm những gì hại mắt, cũng không nên ỷ vào mình trẻ tuổi thì không quan tâm thân thể, rồi lại thật sự không tốt, phụ thân ngươi có được phần thọ lễ này cũng sẽ không vui vẻ.”

Văn Chân loại giọng điệu giống như đại ca ca tri tâm này, đem Ninh Vân Tấn sợ tới mức không nhẹ, chỉ kém không làm ra một bộ biểu tình tạ ơn cảm kích chảy nước mắt.

Ninh Vân Tấn phát hiện từ sau đêm đó, Văn Chân ngoài mặt vẫn đối đãi mình trước sau như một, vừa không biểu hiện ra đặc biệt chiếu cố nữa, nhưng cũng sẽ không để cho người khác cho là mình mất thánh quyến, thường thường sẽ ban thưởng xuống những trái cây cống phẩm mới vào cung cho mình, phân lượng kia cư nhiên gần so với một số Hoàng tử, xác thật khiến hắn chọc không ít đỏ mắt.

Bất quá đây không phải là chuyện khiến Ninh Vân Tấn đau trứng, cũng không cũng biết vì sao, hắn cảm thấy ánh mắt Văn Chân mấy ngày nay nhìn mình có vẻ phá lệ sâu thẳm, nếu nói muốn hắn hình dung, như là ong mật nhìn hoa tươi chòng chọc, sói đói nhìn chằm chằm thịt mỡ, thật sự là khiến người thấm đến hoảng.

Nếu không phải vô cùng xác định Hồ Duệ gần đây đều không bị triệu kiến qua, chuyện mình năm đó đùa giỡn Văn Chân hẳn là không bị đưa ra ánh sáng, hắn cũng nhịn không được hoài nghi Văn Chân đã khôi phục ký ức, đang cân nhắc làm sao thu thập mình, bằng không làm sao mộ bộ thần thái muốn ăn mình – không thể không nói đó là một số khía cạnh chân tướng của người nào đó!

Ninh Vân Tấn đem chuyện phiền lòng này đặt ở một bên, chuẩn bị trước xử lý Trần Lập Ngôn, hắn đã nhịn ba tháng, nên đến thời điểm ra tay.

Quan trường văn hóa và nơi làm việc văn hóa của Trung quốc là được cực kỳ chú ý, người mới như Ninh Vân Tấn, nếu vừa nhận chức đã tựa như một người không đầu óc đi gài cấp trên, vậy đợi bị người xa lánh, xếp đặt, cái mác ‘Ỷ thế hiếp người’ khắc trên đầu đi.

Dù sao trong đội ngũ quan lại to lớn trong triều đình quan nhị đại vẫn là thuộc loại số ít, thứ nhất không có khả năng gặp mỗi một thủ trưởng đều có bối cảnh kém hơn mình, thứ hai cũng không có khả năng cùng mỗi một thủ trưởng đều quan hệ tốt, một khi bị mác như thế gắn bên ngoài, cũng không phải chuyện tốt gì.

Ngày sau cho dù dựa vào bản lĩnh của mình bò lên địa vị cao, trong lòng người khác cũng sẽ không chịu phục, nếu về sau nghĩ muốn thúc đẩy chính lệnh gì đó, chỉ cần thuộc hạ của người ta lén lút giở trò xấu, dù chính sách tốt cũng có thể bị người đọc thành lệch.

Ninh Vân Tấn là người đã trải qua từ dưới hướng lên trên, tất nhiên sẽ không giống quan nhị đại chân chính tuổi trẻ khí thịnh ngu như vậy. Thân thế của hắn, tước vị, thánh quyến đều đặt ở đó, Trần Lập Ngôn nếu đem chuyện chuyện nhắm vào mình làm đến quá phận, người khác đều là thấy ở trong mắt.

Mình chỉ cần chịu đựng một hơi này, người khác đều chỉ biết cảm thấy là Trần Lập Ngôn không biết tốt xấu, đến lúc đó từ mình ra tay hoặc là mượn đao, đều chỉ biết cảm thấy hắn xui xẻo là xứng đáng.

Đương nhiên, Ninh Vân Tấn cũng không thể nhịn quá lâu, dù sao nếu bị người cảm thấy yếu đuối dễ bắt nạt, vậy cuộc sống của hắn sau này thì không dễ chịu lắm, thời gian ba tháng hoàn toàn vừa vặn.

Muốn đối phó Trần Lập Ngôn loại ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức này kỳ thật cũng không dễ, bởi vì người này trong tay không có quyền lợi gì, lá gan lại nhỏ, tất nhiên cũng sẽ không có cơ hội phạm sai lầm, nhiều nhất cũng chính là mấy việc nhỏ đưa cho thủ trưởng lễ lớn, thu hiếu kính của cấp dưới.

Đầu năm nay tham ô nhận hối lộ căn bản không tính tội lớn, Ninh Vân Tấn nếu là lấy chút chuyện xấu ấy làm khó dễ, chỉ sợ ngược lại sẽ bị người cười nhạo, bất quá sau khi hắn thấy người trong quan hệ với Trần gia, lập tức có chủ ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook