Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập
Chương 66
Nam Qua Lão Yêu
24/03/2021
Thành Nguyên là nơi hiếm hoi của đại thế giới La Viên mà được tạo nên từ chủ yếu là các tu chân thế giờ. Bởi dù các tu sĩ không cấm chuyện yêu đương, nhưng sau khi thanh tu, đa phần họ sẽ sống độc thân.
Việc dùng hình thức gia tộc để duy trì thế lực tu chân rất ít xảy ra. Các gia tộc này thường thông hôn, tạo thành mối liên kết vững chắc không thể tách rời.
Thành này tạo thành từ bảy đại tu chân thế gia và mười tiểu tu chân thế gia. Thành chủ là người cầm quyền cao nhất. Chức vụ này được gia chủ của bảy đại thế gia thay phiên đảm nhiệm.
Ở chốn bình nguyên không có đại tông môn chiếm đóng này, có thể nói, thành Nguyên là thế lực mạnh nhất. Các môn phái vừa và nhỏ đều phải nể nang. So với đa số các tông môn thì thành này đối đã với tán tu khoan dung hơn nhiều. Vậy nên, có nhiều tu sĩ độc lập tu hành, và các môn phái nhỏ sinh hoạt tại chốn phồn hoa này.
Phồn hoa, đồng nghĩa với việc lượng người ở đây đông đúc vô cùng.
Kỳ Thí Phi tìm tới một cửa hàng pháp khí lớn. Y định mua một bộ cho Quỳ Mão mặc tạm, rồi mới tự tay luyện chế pháp bảo tốt hơn cho hắn.
Kỳ Thí Phi bảo chủ tiệm lấy mấy bộ ngoại sam phòng hộ tốt nhất ra để lựa, y soi xét còn hơn là mua cho mình.
Ma tôn đại nhân dùng ngoại hình của Bạch Dương Phàm. Chủ tiệm cũng là tu sĩ Ngưng Hồn, còn trùng hợp thế nào mà từng được thấy mặt Bạch Dương Phàm một lần. Ngự Linh Tông là một trong các tông môn lớn nhất tại Tây Tứ Châu, thành Nguyên không dám đắc tội. Thế nên, lão đương nhiên cung kính vô cùng, không dám tỏ ý phiền hà.
Biết kẻ tới là Bạch Dương Phàm, những người trong cửa hàng đều lén ghé mắt qua dòm trộm. Danh nhân đó nha, là tu sĩ có thuần linh thể cực kỳ hiếm đó nha.
Kỳ Thí Phi không thèm để ý đến những ánh nhìn ấy. Y đã lường trước chuyện này khi quyết định dùng vẻ ngoài của Bạch Dương Phàm.
Hạ Hạc vừa bước vào cửa hàng đã nghe được người chung quanh khe khẽ bàn tán. Tới khi trông thấy Bạch Dương Phàm thì gã mừng lắm.
Là tu sĩ Hồn Tế đứng đầu Đông Độ Châu, vì cái thần hồn ngon lành đó mà gã đã theo dõi Bạch Dương Phàm từ khi còn ở ngoài ma vực Xích Luyện, đến nay cũng chừng bốn, năm năm rồi.
Đây không phải lần đầu gã tốn nhiều thời gian cho việc theo dõi một tu sĩ để săn thần hồn, nhưng Bạch Dương Phàm là kẻ duy nhất có thể trốn khỏi tay gã. Điều này khiến kẻ tự phụ như Hạ Hạc bẽ mặt vô cùng.
Gã chững ở Hóa Thần đã nhiều năm. Việc lâu không đột phá khiến gã bắt đầu trở nên hấp tấp. Cái thần hồn thuần linh thể của Bạch Dương Phàm chính là chìa khóa để gã đột phá lên Đại Thừa.
Gã mất dấu Bạch Dương Phàm ở thành Phượng Cảng. Ngẫm lại thì có lẽ hắn đã về Tây Tứ Châu, vì cái nguyên liệu quan trọng này, gã dằn lòng, quyết tâm theo đuôi đến tận nơi.
Hạ Hạc có tài năng thiên bẩm ở trường phái Hồn Tế, nên gã chẳng cần phải vất vả chạy sang Tây Tứ Châu bao giờ. Lại thêm cái tính thích ru rú trong nhà, không thích đến nơi xa lạ, nên gã chưa từng tới thâm uyên.
Thành ra gã chọn nhầm thuyền, may mà có tu vi cao cường nên mới không chết trong lốc xoáy.
Biến cố ấy khiến khoảng cách của gã với Bạch Dương Phàm càng xa. Lại thêm chuyện gã không ngờ rằng địa thế thâm uyên phức tạp nhường thế, suýt thì lạc trong đó không ra nổi. Đợi đến khi trải qua không biết bao gian khổ để tới được Tây Tứ Châu, rồi dùng linh thạch để mua tin tức của Bạch Dương Phàm thì mới biết hắn đã về tông môn.
Hạ Hạc chưa từ bỏ hi vọng, còn quyết định cắm rễ ở Tây Tứ Châu, đợi ngày Bạch Dương Phàm lộ diện.
Cao nguyên Tước Chiêu là địa bàn của Ngự Linh Tông, gã không dám ở đó. Sau khi chọn tới chọn lui, Hạ Hạc quyết định ở lại nơi có dòng người phức tạp như nguyên thành.
Cứ ngỡ phải đợi tám, mười năm mới đợi được đến khi Bạch Dương Phàm ra khỏi tông môn, nào ngờ lại lơ đãng gặp được!
Hạ Hạc cố nén niềm vui sướng trong lòng, âm thầm quan sát Bạch Dương Phàm.
Gã nhíu mày vì nhận ra mình không nhìn thấy kẻ này.
Tu sĩ Hồn Tế có phương pháp quan sát rất riêng. Thứ họ nhìn thấy không phải tu vi, mà là độ tinh khiết, và độ mạnh yếu của thần hồn.
Thần hồn của Bạch Dương Phàm tinh khiết, cũng khá mạnh, trong tu vi ẩn một tia xốc nổi và kiêu căng. Nhưng Bạch Dương Phàm này, thần hồn không chỉ tinh khiết, mà còn mạnh hơn cả Bạch Dương Phàm trước đây, hơn nữa tu vi cũng đặc sánh và trầm ổn.
Sự thay đổi ấy khiến Hạ Hạc có chút chần chờ. Nhưng gã nhanh chóng tự xóa tan nghi ngờ, bởi trên thế giới này làm gì còn thuần linh thể thứ hai. Cái độ tinh khiết ấy chỉ thuần linh thể mới có, gã chắc chắn không nhìn nhầm.
Chắc lúc ở thâm uyên,hay lúc về tông môn, hắn mới đốt phá? Nghĩ tới đây, Hạ Hạc thấy nhẹ nhõm hơn.
Gã càng khát vọng có được thần hồn của hắn. Toàn thân gã trở nên hưng phấn vì sự xuất hiện của Bạch Dương Phàm.
Hạ Hạc liếm môi, nhìn đống tu sĩ san sát chung quanh, đành tiếc nuối bỏ ý định ra tay ngay lúc này.
Thành chủ của nơi này là một đạo tu Hóa Thần, hơn nữa, nếu gã dám để lộ thân phận ma tu Hồn Tế, thì cả thành sẽ không buông tha cho gã.
Hạ Hạc xen lẫn trong đám đạo tu, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ tham lam thèm khát, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng giữa bao ánh nhìn này, có những ánh nhìn chẳng kém Hạ Hạc là bao, nên Kỳ Thí Phi không nhận ra vị ma tu đồng hương ấy.
Kỳ Thí Phi không quá để ý tới chung quanh, y gần như dồn hết sự chú ý của mình vào việc chọn ngoại sam.
Ma tôn đại nhân nhíu mày tỏ ý không vừa lòng. Ngoại sam có đủ công năng đa phần là trường sam, chỉ có rất ít là y phục bó sát. Quỳ Mão không thích trường sam, mà kiểu dáng của mấy bộ đồ gọn gàng thì cổ lỗ quá, chất liệu cũng không tốt.
“Bạch tu sĩ, nếu ngài chưa hài lòng, thì tiểu điếm cũng chẳng biết làm cách nào cho phải.” Chủ tiệm buồn rười rượi.
Lúc thấy Bạch Dương Phàm, lão còn tưởng thần tài đến, nào ngờ vị này lại soi mói như vậy. Lão đã lôi hết pháp y trong cửa hàng ra rồi đó.
Kỳ Thí Phi không muốn đưa đống quần áo không hợp ý mình này cho cậu chàng Lược Ảnh mặc.
Y ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi: “Có bán nguyên liệu luyện khí không?”
Chủ tiệm thấy vụ mua bán này có vẻ đã thất bại thì buồn rầu vô cùng, nhưng vẫn phải tỏ vẻ lịch sự đáp lại: “Tiểu điếm không có. Nhưng nếu Bạch tu sĩ có thể chờ, thì chúng tôi có thể bảo tiệm nguyên liệu luyện khí cùng chuỗi chuyển tới.”
Kỳ Thí Phi nhìn chung quanh, thấy đám tu sĩ tới xem không ít đi mà còn tăng lên, bèn nói: “Xếp cho ta một phòng, ta ngồi đó chờ.”
Chủ tiệm mừng rỡ: “Dạ vâng vâng vâng.”
Lão dắt Kỳ Thí Phi tới một căn phòng thanh lịch, dâng trà và điểm tâm (1) lên rồi lui xuống.
Kỳ Thí Phi không có hứng thú với linh trà, nhưng điểm tâm thì vẫn nhấm nháp chút.
Chủ nơi này đúng là chịu đầu tư, linh thực để làm điểm tâm có phẩm cấp rất cao, linh khí dồi dào. Điều này khiến Kỳ Thí Phi không khỏi ngạc nhiên, không ngờ chốn này lại có điểm tâm ngon như vậy.
Chưa đến một lát sau, chủ tiệm dắt theo một nam tu sĩ cầm túi không gian đi vào.
Lão chủ động mở túi ra, lấy mỗi thứ nguyên liệu một cái, đặt lên bàn làm hàng mẫu.
Kỳ Thí Phi lựa mấy loại. Chưởng quầy kính cẩn dâng những túi không gian chứa loại nguyên liệu đó cho y.
Tính tiền xong, Kỳ Thí Phi hào phóng đưa một viên linh thạch trung phẩm cho chủ tiệm, coi như là thưởng thêm. Lão vui vẻ ra mặt.
“Điểm tâm ở đây được đấy.”
Chủ tiệm hiểu ngay ý của y. Lão tươi cười sai người bưng đĩa điểm tâm mới lên, nói: “Điểm tâm này là do một vị thảo dược sư Ngưng Hồn dưới trướng thành chủ làm. Nếu ngài thích thì để tiểu nhân bẩm lên thành chủ, rồi hàng năm sẽ gửi chúng tới quý tông môn.”
Thảo dược sư là người chuyên trồng linh thảo, linh thực, bảo sao phẩm cấp của nguyên liệu lại tốt thế.
Kỳ Thí Phi sao có thể để lão đưa đồ tới Ngự Linh Tông thật chứ. Y không đón lời, lấy điểm tâm xong liền rời đi.
Vì quan tâm tới cậu chàng Lược Ảnh nên ma tôn đại nhân không ở lại lâu, mà nhanh chóng chạy về cung điện ở ngoài thành Thiên Trì của mình.
Tốc độ di chuyển của Kỳ Thí Phi quá nhanh, nhanh đến mức mà vừa ra khỏi thành, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được Hạ Hạc. Hạ Hạc không nghĩ đây là thực lực của y, chỉ tưởng y dùng bùa tăng tốc.
Điều ấy khiến gã căm lắm, căm tới độ vung tay dậm chân. Làm đệ tử tông môn thì ngon lắm hả? Làm kẻ giàu có thì ngon lắm hả?!
Hạ Hạc không cam tâm. Dù sao cũng đã biết phương hướng đại khái, gã bèn quyết chí lần theo. Trước đã bám đuôi được, lần này chắc chắn cũng thế!
Kỳ Thí Phi bay về Tử Hư Các, nhưng điều khiến y không vui ấy là cậu chàng Lược Ảnh chẳng còn ở đó nữa.
Ma tôn đại nhân chờ rồi lại chờ, chờ hoài chẳng thấy cậu ta tới gặp bèn giận dữ bay qua Phi Tiêu Lâu.
“Đang làm gì thế?” Kỳ Thí Phi nhìn đăm đăm vào bóng dáng cậu chàng đang đứng trước khoảng đất trống của Phi Tiêu Lâu.
Hắn không mặc áo, không biết luyện đòn cận chiến đã bao lâu mà mồ hôi đầm đìa.
Nửa thân trần để lộ những thớ cơ săn chắc, mồ hôi rịn vào da thịt, ánh lấp lánh. Kỳ Thí Phi cảm thấy trong người nóng lên. Nói đến thì, đây là lần đầu tiên y được thấy một Quỳ Mão như thế, quyến rũ vô cùng!
Quỳ Mão cảm thấy việc để lộ thân trần thực thất lễ, bèn vội vàng rút Kinh Trướng về, đưa tay lấy quần áo cạnh đó để mặc.
Hắn chưa kịp lấy đồ, Kỳ Thí Phi đã quăng một bộ qua.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão cầm quần áo, cảm thấy khó hiểu.
Kỳ Thí Phi nghiêm mặt nói: “Theo chân bản tôn ra ngoài, mặc mấy bộ rẻ rách đó chẳng khác nào làm mất mặt ta. Thay bộ này vào.” Bộ đồ này chỉ có duy nhất khả năng tự vệ sinh, chẳng phải loại pháp y tốt gì, Kỳ Thí Phi vừa làm vội cho hắn mặc tạm.
Lược Ảnh là công việc được bao ăn, bao ở, bao đủ thứ từ đầu đến chân, nên họ chẳng để ý đến những thứ bên ngoài. Dù Quỳ Mão từng trải qua nhiều chuyện khác thường, hiểu được nhiều, thì từ đầu chí cuối hắn chỉ mặc một bộ đồ cho tới khi chết trận, chưa từng nghĩ đến việc thay ra.
Người thanh niên không nghĩ nhiều, chỉ thấy đây là đồ tôn thượng ban cho thì vui vẻ lắm.
Hắn lau người một lượt rồi mới mặc bộ xám nhạt này vào. Kiểu dáng của nó thực khác biệt, cổ và cổ tay còn có hoa văn xanh thẫm, càng tôn lên sự rắn rỏi của người thanh niên.
Trình độ của mình đúng là không phải dạng vừa. Kỳ Thí Phi thầm nghĩ. Cậu chàng Lược Ảnh hợp dáng này thật.
“Loại điểm tâm này ta thấy không tồi, ngươi nếm thử đi.” Kỳ Thí Phi quẳng túi điểm tâm cho Quỳ Mão.
Hắn vừa mừng vừa sợ, mở ra nếm một cái, khen không dứt miệng: “Ngon thật.”
Khóe môi Kỳ Thí Phi cong cong. Quỳ Mão nghĩ trong bụng: cảm động quá, tôn thượng ăn điểm thâm thấy ngon, còn nhớ mang phần thừa về cho mình.
Hắn không ngờ rằng, đây là thứ ma tôn đại nhân lấy riêng cho hắn!Ngáo:
(1) điểm tâm/ điểm sấm (点心): Tui không biết là từ này được đưa vào tiếng Việt rồi các cô ạ. Search trên GG mới thấy có trong wiki tiếng Việt, một vài bài báo cũng sử dụng nữa. Ban đầu tui định để là “bánh”, nhưng ngẫm lại tốt nhất vẫn nên giữ là điểm tâm. Vì điểm tâm không chỉ có mỗi bánh. Nó có thể là bữa sáng, là món lót dạ, là bánh, thịt chiên, bla bla.
Trong trường hợp cụ thể khác, có thể hiểu là bữa sáng. Nhưng ở đây tui không biết là loại điểm tâm nào nên đành giữ chung chung thế.
Đọc chương này thấy Quỳ Mão bẩn vkl =))) Có bộ đồ mãi không chịu thay =))) Bạn Hạ Hạc cameo một chút, sau này sẽ xuất hiện nhiều hơn, với một số phận khá bi đát (hài).
À mà tui thấy lạ lắm nhé, tôn thượng mải chạy về, thế làm cái áo kia cho Quỳ Mão vào lúc nào? Chẳng nhẽ vừa chạy vừa may à? Thần sầu thế?
Việc dùng hình thức gia tộc để duy trì thế lực tu chân rất ít xảy ra. Các gia tộc này thường thông hôn, tạo thành mối liên kết vững chắc không thể tách rời.
Thành này tạo thành từ bảy đại tu chân thế gia và mười tiểu tu chân thế gia. Thành chủ là người cầm quyền cao nhất. Chức vụ này được gia chủ của bảy đại thế gia thay phiên đảm nhiệm.
Ở chốn bình nguyên không có đại tông môn chiếm đóng này, có thể nói, thành Nguyên là thế lực mạnh nhất. Các môn phái vừa và nhỏ đều phải nể nang. So với đa số các tông môn thì thành này đối đã với tán tu khoan dung hơn nhiều. Vậy nên, có nhiều tu sĩ độc lập tu hành, và các môn phái nhỏ sinh hoạt tại chốn phồn hoa này.
Phồn hoa, đồng nghĩa với việc lượng người ở đây đông đúc vô cùng.
Kỳ Thí Phi tìm tới một cửa hàng pháp khí lớn. Y định mua một bộ cho Quỳ Mão mặc tạm, rồi mới tự tay luyện chế pháp bảo tốt hơn cho hắn.
Kỳ Thí Phi bảo chủ tiệm lấy mấy bộ ngoại sam phòng hộ tốt nhất ra để lựa, y soi xét còn hơn là mua cho mình.
Ma tôn đại nhân dùng ngoại hình của Bạch Dương Phàm. Chủ tiệm cũng là tu sĩ Ngưng Hồn, còn trùng hợp thế nào mà từng được thấy mặt Bạch Dương Phàm một lần. Ngự Linh Tông là một trong các tông môn lớn nhất tại Tây Tứ Châu, thành Nguyên không dám đắc tội. Thế nên, lão đương nhiên cung kính vô cùng, không dám tỏ ý phiền hà.
Biết kẻ tới là Bạch Dương Phàm, những người trong cửa hàng đều lén ghé mắt qua dòm trộm. Danh nhân đó nha, là tu sĩ có thuần linh thể cực kỳ hiếm đó nha.
Kỳ Thí Phi không thèm để ý đến những ánh nhìn ấy. Y đã lường trước chuyện này khi quyết định dùng vẻ ngoài của Bạch Dương Phàm.
Hạ Hạc vừa bước vào cửa hàng đã nghe được người chung quanh khe khẽ bàn tán. Tới khi trông thấy Bạch Dương Phàm thì gã mừng lắm.
Là tu sĩ Hồn Tế đứng đầu Đông Độ Châu, vì cái thần hồn ngon lành đó mà gã đã theo dõi Bạch Dương Phàm từ khi còn ở ngoài ma vực Xích Luyện, đến nay cũng chừng bốn, năm năm rồi.
Đây không phải lần đầu gã tốn nhiều thời gian cho việc theo dõi một tu sĩ để săn thần hồn, nhưng Bạch Dương Phàm là kẻ duy nhất có thể trốn khỏi tay gã. Điều này khiến kẻ tự phụ như Hạ Hạc bẽ mặt vô cùng.
Gã chững ở Hóa Thần đã nhiều năm. Việc lâu không đột phá khiến gã bắt đầu trở nên hấp tấp. Cái thần hồn thuần linh thể của Bạch Dương Phàm chính là chìa khóa để gã đột phá lên Đại Thừa.
Gã mất dấu Bạch Dương Phàm ở thành Phượng Cảng. Ngẫm lại thì có lẽ hắn đã về Tây Tứ Châu, vì cái nguyên liệu quan trọng này, gã dằn lòng, quyết tâm theo đuôi đến tận nơi.
Hạ Hạc có tài năng thiên bẩm ở trường phái Hồn Tế, nên gã chẳng cần phải vất vả chạy sang Tây Tứ Châu bao giờ. Lại thêm cái tính thích ru rú trong nhà, không thích đến nơi xa lạ, nên gã chưa từng tới thâm uyên.
Thành ra gã chọn nhầm thuyền, may mà có tu vi cao cường nên mới không chết trong lốc xoáy.
Biến cố ấy khiến khoảng cách của gã với Bạch Dương Phàm càng xa. Lại thêm chuyện gã không ngờ rằng địa thế thâm uyên phức tạp nhường thế, suýt thì lạc trong đó không ra nổi. Đợi đến khi trải qua không biết bao gian khổ để tới được Tây Tứ Châu, rồi dùng linh thạch để mua tin tức của Bạch Dương Phàm thì mới biết hắn đã về tông môn.
Hạ Hạc chưa từ bỏ hi vọng, còn quyết định cắm rễ ở Tây Tứ Châu, đợi ngày Bạch Dương Phàm lộ diện.
Cao nguyên Tước Chiêu là địa bàn của Ngự Linh Tông, gã không dám ở đó. Sau khi chọn tới chọn lui, Hạ Hạc quyết định ở lại nơi có dòng người phức tạp như nguyên thành.
Cứ ngỡ phải đợi tám, mười năm mới đợi được đến khi Bạch Dương Phàm ra khỏi tông môn, nào ngờ lại lơ đãng gặp được!
Hạ Hạc cố nén niềm vui sướng trong lòng, âm thầm quan sát Bạch Dương Phàm.
Gã nhíu mày vì nhận ra mình không nhìn thấy kẻ này.
Tu sĩ Hồn Tế có phương pháp quan sát rất riêng. Thứ họ nhìn thấy không phải tu vi, mà là độ tinh khiết, và độ mạnh yếu của thần hồn.
Thần hồn của Bạch Dương Phàm tinh khiết, cũng khá mạnh, trong tu vi ẩn một tia xốc nổi và kiêu căng. Nhưng Bạch Dương Phàm này, thần hồn không chỉ tinh khiết, mà còn mạnh hơn cả Bạch Dương Phàm trước đây, hơn nữa tu vi cũng đặc sánh và trầm ổn.
Sự thay đổi ấy khiến Hạ Hạc có chút chần chờ. Nhưng gã nhanh chóng tự xóa tan nghi ngờ, bởi trên thế giới này làm gì còn thuần linh thể thứ hai. Cái độ tinh khiết ấy chỉ thuần linh thể mới có, gã chắc chắn không nhìn nhầm.
Chắc lúc ở thâm uyên,hay lúc về tông môn, hắn mới đốt phá? Nghĩ tới đây, Hạ Hạc thấy nhẹ nhõm hơn.
Gã càng khát vọng có được thần hồn của hắn. Toàn thân gã trở nên hưng phấn vì sự xuất hiện của Bạch Dương Phàm.
Hạ Hạc liếm môi, nhìn đống tu sĩ san sát chung quanh, đành tiếc nuối bỏ ý định ra tay ngay lúc này.
Thành chủ của nơi này là một đạo tu Hóa Thần, hơn nữa, nếu gã dám để lộ thân phận ma tu Hồn Tế, thì cả thành sẽ không buông tha cho gã.
Hạ Hạc xen lẫn trong đám đạo tu, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ tham lam thèm khát, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nhưng giữa bao ánh nhìn này, có những ánh nhìn chẳng kém Hạ Hạc là bao, nên Kỳ Thí Phi không nhận ra vị ma tu đồng hương ấy.
Kỳ Thí Phi không quá để ý tới chung quanh, y gần như dồn hết sự chú ý của mình vào việc chọn ngoại sam.
Ma tôn đại nhân nhíu mày tỏ ý không vừa lòng. Ngoại sam có đủ công năng đa phần là trường sam, chỉ có rất ít là y phục bó sát. Quỳ Mão không thích trường sam, mà kiểu dáng của mấy bộ đồ gọn gàng thì cổ lỗ quá, chất liệu cũng không tốt.
“Bạch tu sĩ, nếu ngài chưa hài lòng, thì tiểu điếm cũng chẳng biết làm cách nào cho phải.” Chủ tiệm buồn rười rượi.
Lúc thấy Bạch Dương Phàm, lão còn tưởng thần tài đến, nào ngờ vị này lại soi mói như vậy. Lão đã lôi hết pháp y trong cửa hàng ra rồi đó.
Kỳ Thí Phi không muốn đưa đống quần áo không hợp ý mình này cho cậu chàng Lược Ảnh mặc.
Y ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi: “Có bán nguyên liệu luyện khí không?”
Chủ tiệm thấy vụ mua bán này có vẻ đã thất bại thì buồn rầu vô cùng, nhưng vẫn phải tỏ vẻ lịch sự đáp lại: “Tiểu điếm không có. Nhưng nếu Bạch tu sĩ có thể chờ, thì chúng tôi có thể bảo tiệm nguyên liệu luyện khí cùng chuỗi chuyển tới.”
Kỳ Thí Phi nhìn chung quanh, thấy đám tu sĩ tới xem không ít đi mà còn tăng lên, bèn nói: “Xếp cho ta một phòng, ta ngồi đó chờ.”
Chủ tiệm mừng rỡ: “Dạ vâng vâng vâng.”
Lão dắt Kỳ Thí Phi tới một căn phòng thanh lịch, dâng trà và điểm tâm (1) lên rồi lui xuống.
Kỳ Thí Phi không có hứng thú với linh trà, nhưng điểm tâm thì vẫn nhấm nháp chút.
Chủ nơi này đúng là chịu đầu tư, linh thực để làm điểm tâm có phẩm cấp rất cao, linh khí dồi dào. Điều này khiến Kỳ Thí Phi không khỏi ngạc nhiên, không ngờ chốn này lại có điểm tâm ngon như vậy.
Chưa đến một lát sau, chủ tiệm dắt theo một nam tu sĩ cầm túi không gian đi vào.
Lão chủ động mở túi ra, lấy mỗi thứ nguyên liệu một cái, đặt lên bàn làm hàng mẫu.
Kỳ Thí Phi lựa mấy loại. Chưởng quầy kính cẩn dâng những túi không gian chứa loại nguyên liệu đó cho y.
Tính tiền xong, Kỳ Thí Phi hào phóng đưa một viên linh thạch trung phẩm cho chủ tiệm, coi như là thưởng thêm. Lão vui vẻ ra mặt.
“Điểm tâm ở đây được đấy.”
Chủ tiệm hiểu ngay ý của y. Lão tươi cười sai người bưng đĩa điểm tâm mới lên, nói: “Điểm tâm này là do một vị thảo dược sư Ngưng Hồn dưới trướng thành chủ làm. Nếu ngài thích thì để tiểu nhân bẩm lên thành chủ, rồi hàng năm sẽ gửi chúng tới quý tông môn.”
Thảo dược sư là người chuyên trồng linh thảo, linh thực, bảo sao phẩm cấp của nguyên liệu lại tốt thế.
Kỳ Thí Phi sao có thể để lão đưa đồ tới Ngự Linh Tông thật chứ. Y không đón lời, lấy điểm tâm xong liền rời đi.
Vì quan tâm tới cậu chàng Lược Ảnh nên ma tôn đại nhân không ở lại lâu, mà nhanh chóng chạy về cung điện ở ngoài thành Thiên Trì của mình.
Tốc độ di chuyển của Kỳ Thí Phi quá nhanh, nhanh đến mức mà vừa ra khỏi thành, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được Hạ Hạc. Hạ Hạc không nghĩ đây là thực lực của y, chỉ tưởng y dùng bùa tăng tốc.
Điều ấy khiến gã căm lắm, căm tới độ vung tay dậm chân. Làm đệ tử tông môn thì ngon lắm hả? Làm kẻ giàu có thì ngon lắm hả?!
Hạ Hạc không cam tâm. Dù sao cũng đã biết phương hướng đại khái, gã bèn quyết chí lần theo. Trước đã bám đuôi được, lần này chắc chắn cũng thế!
Kỳ Thí Phi bay về Tử Hư Các, nhưng điều khiến y không vui ấy là cậu chàng Lược Ảnh chẳng còn ở đó nữa.
Ma tôn đại nhân chờ rồi lại chờ, chờ hoài chẳng thấy cậu ta tới gặp bèn giận dữ bay qua Phi Tiêu Lâu.
“Đang làm gì thế?” Kỳ Thí Phi nhìn đăm đăm vào bóng dáng cậu chàng đang đứng trước khoảng đất trống của Phi Tiêu Lâu.
Hắn không mặc áo, không biết luyện đòn cận chiến đã bao lâu mà mồ hôi đầm đìa.
Nửa thân trần để lộ những thớ cơ săn chắc, mồ hôi rịn vào da thịt, ánh lấp lánh. Kỳ Thí Phi cảm thấy trong người nóng lên. Nói đến thì, đây là lần đầu tiên y được thấy một Quỳ Mão như thế, quyến rũ vô cùng!
Quỳ Mão cảm thấy việc để lộ thân trần thực thất lễ, bèn vội vàng rút Kinh Trướng về, đưa tay lấy quần áo cạnh đó để mặc.
Hắn chưa kịp lấy đồ, Kỳ Thí Phi đã quăng một bộ qua.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão cầm quần áo, cảm thấy khó hiểu.
Kỳ Thí Phi nghiêm mặt nói: “Theo chân bản tôn ra ngoài, mặc mấy bộ rẻ rách đó chẳng khác nào làm mất mặt ta. Thay bộ này vào.” Bộ đồ này chỉ có duy nhất khả năng tự vệ sinh, chẳng phải loại pháp y tốt gì, Kỳ Thí Phi vừa làm vội cho hắn mặc tạm.
Lược Ảnh là công việc được bao ăn, bao ở, bao đủ thứ từ đầu đến chân, nên họ chẳng để ý đến những thứ bên ngoài. Dù Quỳ Mão từng trải qua nhiều chuyện khác thường, hiểu được nhiều, thì từ đầu chí cuối hắn chỉ mặc một bộ đồ cho tới khi chết trận, chưa từng nghĩ đến việc thay ra.
Người thanh niên không nghĩ nhiều, chỉ thấy đây là đồ tôn thượng ban cho thì vui vẻ lắm.
Hắn lau người một lượt rồi mới mặc bộ xám nhạt này vào. Kiểu dáng của nó thực khác biệt, cổ và cổ tay còn có hoa văn xanh thẫm, càng tôn lên sự rắn rỏi của người thanh niên.
Trình độ của mình đúng là không phải dạng vừa. Kỳ Thí Phi thầm nghĩ. Cậu chàng Lược Ảnh hợp dáng này thật.
“Loại điểm tâm này ta thấy không tồi, ngươi nếm thử đi.” Kỳ Thí Phi quẳng túi điểm tâm cho Quỳ Mão.
Hắn vừa mừng vừa sợ, mở ra nếm một cái, khen không dứt miệng: “Ngon thật.”
Khóe môi Kỳ Thí Phi cong cong. Quỳ Mão nghĩ trong bụng: cảm động quá, tôn thượng ăn điểm thâm thấy ngon, còn nhớ mang phần thừa về cho mình.
Hắn không ngờ rằng, đây là thứ ma tôn đại nhân lấy riêng cho hắn!Ngáo:
(1) điểm tâm/ điểm sấm (点心): Tui không biết là từ này được đưa vào tiếng Việt rồi các cô ạ. Search trên GG mới thấy có trong wiki tiếng Việt, một vài bài báo cũng sử dụng nữa. Ban đầu tui định để là “bánh”, nhưng ngẫm lại tốt nhất vẫn nên giữ là điểm tâm. Vì điểm tâm không chỉ có mỗi bánh. Nó có thể là bữa sáng, là món lót dạ, là bánh, thịt chiên, bla bla.
Trong trường hợp cụ thể khác, có thể hiểu là bữa sáng. Nhưng ở đây tui không biết là loại điểm tâm nào nên đành giữ chung chung thế.
Đọc chương này thấy Quỳ Mão bẩn vkl =))) Có bộ đồ mãi không chịu thay =))) Bạn Hạ Hạc cameo một chút, sau này sẽ xuất hiện nhiều hơn, với một số phận khá bi đát (hài).
À mà tui thấy lạ lắm nhé, tôn thượng mải chạy về, thế làm cái áo kia cho Quỳ Mão vào lúc nào? Chẳng nhẽ vừa chạy vừa may à? Thần sầu thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.