Chương 169
Tô Tiểu Lương
12/12/2017
Lúc làm lễ tắm ba ngày của Hạo Ca Nhi, Lục gia đưa tới quà lễ cũng không nhẹ. Bởi vì Cố Ngâm Sương cũng sắp sinh cho nên là do Tôn Thị tới thăm
hỏi. Ngâm Hoan sai Thanh Nha đi chuẩn bị quà lễ thật hậu để ngày mai đưa qua, nói thế nào thì cũng là tỷ tỷ của mình.
Vào ngày lễ tắm ba ngày của Lục phủ cũng rất náo nhiệt, mặc kệ Cố Ngâm Sương có ý định gì, Lục Tướng Quân lại rất thích đứa cháu gái này của mình, lúc sinh ra rất khỏe mạnh, nếu so sánh với cháu trai trưởng của Lục gia, vào thời điểm đứa nhỏ này sinh ra lại khỏe mạnh thì càng thêm vui mừng.
Sau khi lễ tắm ba ngày kết thúc thì đứa bé cũng được ôm trở về, Cố Ngâm Sương nhìn đứa nhỏ mập tròn này, trong lòng không có một chút nào vui vẻ hết, đứa nhỏ này thua xa so với kỳ vọng của nàng ta, nàng ta tình nguyện có một đứa bé có thân thể yếu ớt, cho dù thế nào thì cũng là con trai, sau chuyện này, muốn tiếp tục mang thai phải chờ đến lúc nào đây.
Hình như cảm giác ra được nàng ta không thích mình, vốn là một đứa bé rất ngoan lại lo lắng khóc to lên, trên mặt của Cố Ngâm Sương đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, phất tay gọi người ôm đứa bé đi xuống.
“Nhị thiếu gia đâu?” Cố Ngâm Sương dựa người vào giường hỏi, Đông Linh đứng ở một bên do dự một chút rồi trả lời: “Thiếu gia đang ở chỗ Tướng Quân.”
Cố Ngâm Sương mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, nghĩ tới lần mang thai tiếp theo, (dđlqđ) đứa nhỏ này đã làm hao phí quá nhiều tinh lực của nàng ta, nàng ta làm sao mà cam lòng cho được, nàng ta cũng chỉ mới vừa nắm được Lục gia trong tay mà thôi, không thể nào cứ trơ mắt mà buông tha như vậy. Một lúc sau có nha hoàn bẩm báo ngoài cửa: “Nhị phu nhân, có Lâm phu nhân đến thăm người.”
Cố Ngâm Sương thông suốt mở mắt ra, buổi sáng là Phương Thị, buổi chiều là em gái ruột của mình, như vậy nàng ta cũng không phải bị mọi người quên lãng.
Cố Ngâm Phương lập gia đình cũng đã hơn hai năm, một năm trước sinh ra một đứa con gái, sợ rằng nàng ta xem ra cũng không vui vẻ gì. Cố Ngâm Phương không có dẫn đứa con gái hơn một tuổi của mình tới.
“Đã gấp rút lên đường tới đây, mãi tới bây giờ mới đến được đây.” Cố Ngâm Phương lấy ra quà tặng cho cháu ngoại gái, Cố Ngâm Sương lắc đầu một cái: “Làm như là nhà bọn họ không thể rời bỏ muội được vậy.”
“Làm gì có chuyện người này không thể rời bỏ được người kia chứ.” Cố Ngâm Phương hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại nhàn nhạt trả lời, Phương Thị chọn hôn sự này cho nàng ta, nàng ta rất hài lòng, cửa nhỏ, nhà nhỏ, hai vợ chồng sống với nhau cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không giống như phụ thân, không biết khi nào thì dẫn một di nương về, lại không biết lúc nào thì có thêm một người em trai hay em gái.
“Hắn ta rời bỏ muội thì không có vấn đề, chỉ là khi muội rời bỏ hắn mới không được thôi.” Cố Ngâm Sương hừ một tiếng khinh thường, Cố Ngâm Phương không nói gì thêm nữa, lúc này Cố Ngâm Sương mới nói vòng vo để đổi đề tài: “Muội đã đi cúng bái di nương chưa?”
“Đi rồi, hình như lâu rồi không có ai dọn dẹp nơi đó, cỏ cũng đã mọc cao tới nửa người.” Lời nói của Cố Ngâm Phương khiến cho trên mặt Cố Ngâm Sương hiện lên vẻ xấu hổ, lúc đầu hai chị em bọn họ bàn bạc với nhau, nói là nàng ta sẽ chăm sóc Tiền Di Nương thật tốt, vậy mà hiện tại Cố Ngâm Phương nói như vậy, không phải là đang tát vào mặt nàng ta hay sao.
“Tỷ tỷ vừa mới sinh đứa nhỏ, quả thật không có thời gian để đi, sau này muội sẽ lưu ý nhiều hơn, dù sao thì Lục phủ cũng có nhiều việc.” Cố Ngâm Phương cười: “Đúng rồi, đứa nhỏ đâu, còn chưa nhìn thấy đứa nhỏ nữa.”
“Đông Linh, đi ôm tới đây.” Cố Ngâm Sương phân phó bà vú ôm đứa nhỏ đi qua, Cố Ngâm Phương ôm lấy rất thành thạo, nói với Cố Ngâm Sương: “Có vẻ nặng đó.”
Dù sao cũng do mình sinh ra, khi Cố Ngâm Phương ôm tới cho nàng ta xem thử, Cố Ngâm Sương liếc nhìn thân thể tròn trịa đầy thịt của đứa nhỏ, nhìn không ra là giống ai: “Thật là xấu xí.”
“Đứa nhỏ nào mới sinh ra mà không như vậy, tỷ tỷ nói vậy sao được, lúc chúng ta mới sinh ra có thể đẹp mắt sao?” Cố Ngâm Phương đưa đứa nhỏ cho bà vú, Cố Ngâm Sương thở dài: “Đáng tiếc không phải là một đứa con trai.”
Cố Ngâm Phương bày ra bộ mặt tươi cười cho qua chuyện, (diendanlequydon) cúi đầu chỉnh sửa quần áo một chút: “Nếu là con trai, không biết tỷ tỷ lại có bao nhiêu thứ không cam lòng nữa.”
Mặt Cố Ngâm Sương liền biến sắc, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Hôm nay muội tới thăm tỷ hay là tới để trêu chọc tỷ vậy?”
“Chẳng qua muội chỉ nhìn việc mà nói chuyện thôi, Nhị tỷ nghĩ nhiều rồi.” Từ đầu tới cuối, Cố Ngâm Phương vẫn luôn rất ung dung, Cố Ngâm Sương rất ghét vẻ mặt này của nàng ta, chuyện gì cũng không nhanh không chậm, cho dù người khác có nói gì, thì nàng vẫn giữ một dáng vẻ không cần để ý, không lẽ cuộc sống trong một năm rưỡi ở am ni cô lại ảnh hưởng lớn với nàng như vậy sao?
“Thời gian đã không còn sớm, muội về đi, khi nào thì xuất phát?”
“Muội tiện đường đi thăm Thất Muội luôn, sau đó trở về Cố phủ, ngày mai phải đi về.” Cố Ngâm Phương đứng dậy, không chú ý trong đáy mắt của Cố Ngâm Sương lóe lên tia sắc bén
“Thật là tốt, sáng nay Thất muội đưa đồ tới cho tỷ, tỷ còn chưa đưa quà đáp lễ lại đâu, đứa nhỏ của nàng ta cũng gần đầy tháng rồi, muội thay tỷ đem quà tặng đưa qua bên đó vậy.” Cố Ngâm Sương căn dặn nha hoàn đi chuẩn bị, đợi một lúc thì Cố Ngâm Phương mang theo quà tặng của nàng ta đi Bát Vương Phủ.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, nghe được thông báo, Ngâm Hoan cũng rất kinh ngạc, sai người đi ra đón vào, Cố Ngâm Phương mang theo rất nhiều đồ, trừ những thứ dành cho Hạo Ca Nhi, còn lại là của Ngâm Hoan.
“Đây là do Nhị tỷ bảo tỷ mang qua cho muội, nàng nói hiện giờ sức khỏe cũng không tiện để tới tham gia tiệc đầy tháng.” Ngâm Hoan nhìn cái hộp gấm to như vậy, chỉ cười cười: “Các tỷ có lòng, lúc tỷ xuất giá, muội đã đi Dương Quan, thoáng một cái là đã qua hai năm rồi.”
“Đúng như vậy.” Cố Ngâm Phương cười, khi tuổi càng lớn, thì nàng ta càng hiểu rõ tại sao hoàn cảnh của những tỷ muội ở Cố gia lại như bây giờ, Nhị tỷ như vậy, Thất muội trước mắt này cũng vậy: “Lá trà của Đồng Thành rất ngon, tỷ đem tới cho muội một ít, đợi muội ra tháng thì có thể uống rồi.”
“Vậy thì muội phải cám ơn Lục tỷ rồi.” Ngâm Hoan nói chuyện tâm sự với nàng ta vài câu, hình như bốn vị thẩm nương của Tam phòng đều đem các tỷ muội gả trong thành Lâm An, tốt nhất trong đó có lẽ là Ngũ tỷ và Lục tỷ rồi.
Lúc trời tối thì Cố Ngâm Phương cũng cáo từ rời khỏi Bát Vương Phủ, Nhĩ Đông cầm lấy lá trà của Cố Ngâm Phương tặng, hỏi ý Ngâm Hoan, Ngâm Hoan phất tay: “Lá trà thì cất lại, phải mang đồ của Nhị phu nhân đưa tới đi kiểm tra cẩn thận một chút.”
Một lúc sau, Tô Khiêm Mặc trở về. Mấy ngày nay đúng lúc gặp phải Lục Vương Gia mang quà dâng tặng của Bắc Đồ về kinh, cho nên hắn bận về việc….an trí cho những người đó, hôm nay cũng coi như về sớm rồi. Thanh Nha đã chuẩn bị nước tắm cho hắn từ sớm, Tô Khiêm Mặc tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến phòng nàng: “Ngày mai có bữa tiệc ở Lục Vương Phủ, hôm nay thì hoàng thượng tiếp kiến sứ thần Bắc Đồ ở trong cung.”
“Không phải nói có tiến cống mỹ nữ sao?” Ngâm Hoan nhích sang một bên để nhường cho hắn ngồi xuống, (d/đ/le/quy/don) Tô Khiêm Mặc dựa vào mép giường, vuốt tóc của nàng: “Bọn họ không vào cung, tạm thời được an trí ở nơi khác chờ sau bữa tiệc ở Lục Vương Phủ mới tính.”
Nếu nói mở tiệc thì cũng chỉ là hoàng thượng ban thưởng cho các quan viên, những mỹ nữ Bắc Đồ được tiến cống không có cơ hội được vào cung, nhưng vì tình hữu nghĩ hai nước, bọn họ cũng sẽ không bị đối xử tệ bạc, huống hồ gì trong đó còn có hai vị Quận Chúa.
“Ta sẽ đưa A Duy đi chỗ khác, ở bên này sau khi yến tiệc đầy tháng kết thúc thì chúng ta cũng phải chuẩn bị để dọn qua phủ Bình Vương.”
“Vậy thì ta sẽ sai người thu dọn mọi thứ trước, chàng đã nói với Mẫu phi chưa?”
“Ngày mai nói, nàng không cần lo lắng, hôm nay lúc lâm triều, hoàng thượng có nhắc qua, nếu Mẫu phi không chịu thì Phụ Vương sẽ nói chuyện với bà ấy.” Ngâm Hoan gật đầu, lòng vua khó dò, hôm nay được hoàng thượng thích không có nghĩa là có thể không nghe lời làm một ít chuyện, hiện giờ sức khỏe của Hoàng Thượng cũng không còn tốt như lúc trước nữa, tính tình cũng cổ quái hơn nhiều.
Cũng không biết Tô Khiêm Mặc đã nói như thế nào với Bát Vương Phi, đến gần tối cũng không truyền Ngâm Hoan đến để nói gì hết, lúc này nàng mới yên tâm sai Thanh Nha đi thu xếp dọn dẹp mọi thứ, trong thương khố của nàng và Tô Khiêm Mặc có cũng không ít đồ của hai người, muốn mang qua bên kia cũng phải mất vài chuyến.
Mà giờ phúc này ở Lục Vương phủ thì đèn đóm sáng rực rỡ, trong vườn hoa đã được bày biện tiệc rượu từ sớm, Lục Vương Gia ngồi ở phía trên, còn lại mấy vị Vương Gia khác bao gồm Tô Khiêm Mặc theo thứ tự chỗ ngồi xếp xuống, phía dưới nữa chính là những vị quan lớn, ít nhất cũng có hơn trăm người. Một cái bàn được dọn xong ở giữa, mà mấy vị sứ thần của Bắc Đồ đang ngồi cùng một chỗ với mấy người Tô Khiêm Mặc.
Giờ phút này đang có ca múa của Đại Kim trước mặt, cho đến khi một loạt tiếng đàn vang lên, màn sa trên đài cũng bay phấp phới, năm sáu cô nương đeo màn che mặt, thân hình thước tha trong bộ quần áo hở bụng, làn váy phác họa đường cong hoàn mỹ của cở thể, vũ điệu mà bọn họ nhảy không giống vũ điệu của Đại Kim, họ để chân không mà nhảy, những chiếc lục lạc trên mắt cá chân phát ra những tiếng vang thanh thúy theo điệu nhạc.
Màn đêm buông xuống, lại không thể nào nhìn được mặt những người này rõ ràng, ánh mắt Tô Khiêm Mặc lạnh lẽo nhìn vẻ mặt hưởng thụ của những đại thần kia, mang về nhà những vũ kỹ như vậy, ngoài thưởng thức vũ điệu thì chính là một loại chuyện phong tình khác rồi.
Cho đến khi cô nương mặc áo trắng kia xuất hiện, tiếng nhạc bỗng im bặt, những vị quan viên đang ngồi kia đều mang vẻ mặt ngây dại, không giống như những cô nương trước, toàn thân cô nương này đều phủ y phục màu trắng, lại lộ ra ngoài một chút, cứ như ẩn như hiện, trên mũi đeo cái màn che mặt, nhưng lại có thể thấy rõ được đôi môi đỏ hồng, trên trán điểm một chấm màu đỏ, nhìn qua rất mê hoặc động lòng người.
Người đang ngồi phía sau Tô Khiêm Mặc run lên một cái, dùng sức nắm chặc kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nương đang bị mấy vũ kỹ vòng quanh, sứ thần Bắc Đồ ở một bên cảm giác được gì đó, cười hỏi: “Bình Vương Gia, hộ vệ này của ngài lại nhìn chằm chằm cô nương A Đóa không chịu rời mắt nha.”
Một tay Tô Khiêm Mặc gõ nhẹ ở một bên của cái bàn: “Người đẹp thì sẽ có người thưởng thức, hộ vệ này của ta vẫn còn trẻ, còn chưa trải sự đời, để cho các ngươi chê cười rồi.”
“Không dám.” Sứ thần Bắc Đồ liếc nhìn A Duy một cái, sau đó nhìn về phía trên đài, (diendanlequydon) A Duy nghiêm mặt cố gắng khắc chế vẻ mặt của mình, người đang ở trên đài kia chính là A Đóa tỷ tỷ, nhưng hắn ta không thấy bất cứ dáng vẻ không muốn nào trên mặt của nàng ta, giống như việc nàng ta tới đây không phải bị Nhị Ca bức bách mà chính do bản thân nàng ta tự nguyện.
Một khi trong lòng A Duy đã nảy sinh ra ý nghĩ như vậy, thì nó cũng điên cuồng không ngừng che lấp suy nghĩ của A Duy, hắn ta không cách nào chấp nhận được người phụ nữ mà Đại Ca hết lòng bảo vệ, hiện tại lại như thế này. (Quỳnh: anh này cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, làm mình cứ tưởng anh ấy bay ra cứu người, hết cả hồn.)
“Châm trà.” Tiếng của Tô Khiêm Mặc truyền đến bên tai mình làm cho A Duy sững sờ, Tô Khiêm Mặc quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, ý nhắc nhở trong mắt không cần nói thì cũng hiểu, A Duy cầm bình trà đang để ở một bên, rót cho hắn một ly trà, người trên đài cũng đã nhảy xong. Hôm nay nhiều quan viên tới đây như vậy, mục đích của họ cũng rất đơn giản, Bắc Đồ dâng lên năm người, như vậy thì sẽ ban cho năm người trong bọn họ, hoặc làm thiếp, hoặc làm vợ, chỉ coi bọn họ có thể sắp xếp thế nào thôi.
Quyền quyết định cuối cùng chính là do các nàng ta tự chọn, mà Tô Khiêm Mặc muốn biết rốt cuộc là các nàng ta sẽ chọn lựa người nào, chỉ đơn giản đưa mấy người phụ nữ đến dụ dỗ bọn họ vui vẻ, hay còn có âm mưu nào khác nữa.
Sứ thần Bắc Đồ đối với những người có quyền cao chức trọng ở đây vẫn chưa có ý lựa chọn thì có chút thất vọng, bắt đầu ở bên cạnh Tô Khiêm Mặc khuyên bảo hắn, để hắn có thể chọn một người mang về Bình Vương Phủ, đường đường là một Vương Gia mà chỉ có một người vợ, ngay cả một người thiếp cũng không có, cho dù chỉ chọn một người vũ kỹ để mua vui thì nói thế nào đi nữa cũng tốt mà.
“Một chỗ giống như trong Vương Phủ, chạy nhảy cũng không được, lại nói Bổn Vương sợ mấy cô nương này ở trong Vương Phủ không hợp phong thủy, ít thì có thể sinh bệnh nhẹ, nhiều hơn có khi bệnh nặng không qua nổi, Bổn Vương chỉ đành cáo lỗi với các vị thôi.” Tô Khiêm Mặc cười như không cười nhìn vị sứ thần này, hai người đối diện nhìn nhau thì đã hiểu, sứ thần chỉ đành cười, hậm hực quay đầu đi.
Cho đến khi nhìn thấy A Đóa chọn xong người, bộ dạng ở trong lòng người kia cười lấy lòng, nhận thức của A Duy ở độ tuổi này sinh ra sự thay đổi long trời lỡ đất, vốn dĩ hắn ta cho là ở lại Bắc Đồ sẽ không bị chết, đợi mọi chuyện qua đi Đại Ca và Phụ Vương hiệu lực những người còn ở đó chờ bọn họ trở về, nhưng hắn ta đã quá sai lầm rồi, những người kiên trì ở lại kia, đã chết ở dưới đao của Nhị Ca từ lâu rồi, mà còn sống sót chính là những kẻ đã quy thuận Nhị Ca.
Chờ yến tiệc kết thúc, năm người này cũng bị mang đi, về phần mấy người vũ kỹ bước ra sân khấu đầu tiên, có một Thị Lang nhìn thích, lấy một người về nhà, sau khi lên ngựa, hắn ta bắt đầu hỏi Tô Khiêm Mặc về những người đã chọn năm người đó là người nào, A Duy có chút hoảng hốt, nhất là khi hắn ta hỏi về người đã chọn cô nương áo trắng kia.
Tô Khiêm Mặc thở dài không nói thêm gì nữa, tối hôm nay mạo hiểm dẫn hắn ta tới Lục Vương Phủ là vì muốn hắn ta tự mình nhìn cho rõ ràng, một khi trong lòng hiểu được rõ ràng, thì sau này hắn ta cũng không cần lo lắng nhiều hơn nữa, nhưng mà với đả kích như vậy, đối với một người vẫn luôn kiên trì với ước nguyện ban đầu thì quả thật quá lớn rồi.
Vào ngày lễ tắm ba ngày của Lục phủ cũng rất náo nhiệt, mặc kệ Cố Ngâm Sương có ý định gì, Lục Tướng Quân lại rất thích đứa cháu gái này của mình, lúc sinh ra rất khỏe mạnh, nếu so sánh với cháu trai trưởng của Lục gia, vào thời điểm đứa nhỏ này sinh ra lại khỏe mạnh thì càng thêm vui mừng.
Sau khi lễ tắm ba ngày kết thúc thì đứa bé cũng được ôm trở về, Cố Ngâm Sương nhìn đứa nhỏ mập tròn này, trong lòng không có một chút nào vui vẻ hết, đứa nhỏ này thua xa so với kỳ vọng của nàng ta, nàng ta tình nguyện có một đứa bé có thân thể yếu ớt, cho dù thế nào thì cũng là con trai, sau chuyện này, muốn tiếp tục mang thai phải chờ đến lúc nào đây.
Hình như cảm giác ra được nàng ta không thích mình, vốn là một đứa bé rất ngoan lại lo lắng khóc to lên, trên mặt của Cố Ngâm Sương đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, phất tay gọi người ôm đứa bé đi xuống.
“Nhị thiếu gia đâu?” Cố Ngâm Sương dựa người vào giường hỏi, Đông Linh đứng ở một bên do dự một chút rồi trả lời: “Thiếu gia đang ở chỗ Tướng Quân.”
Cố Ngâm Sương mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, nghĩ tới lần mang thai tiếp theo, (dđlqđ) đứa nhỏ này đã làm hao phí quá nhiều tinh lực của nàng ta, nàng ta làm sao mà cam lòng cho được, nàng ta cũng chỉ mới vừa nắm được Lục gia trong tay mà thôi, không thể nào cứ trơ mắt mà buông tha như vậy. Một lúc sau có nha hoàn bẩm báo ngoài cửa: “Nhị phu nhân, có Lâm phu nhân đến thăm người.”
Cố Ngâm Sương thông suốt mở mắt ra, buổi sáng là Phương Thị, buổi chiều là em gái ruột của mình, như vậy nàng ta cũng không phải bị mọi người quên lãng.
Cố Ngâm Phương lập gia đình cũng đã hơn hai năm, một năm trước sinh ra một đứa con gái, sợ rằng nàng ta xem ra cũng không vui vẻ gì. Cố Ngâm Phương không có dẫn đứa con gái hơn một tuổi của mình tới.
“Đã gấp rút lên đường tới đây, mãi tới bây giờ mới đến được đây.” Cố Ngâm Phương lấy ra quà tặng cho cháu ngoại gái, Cố Ngâm Sương lắc đầu một cái: “Làm như là nhà bọn họ không thể rời bỏ muội được vậy.”
“Làm gì có chuyện người này không thể rời bỏ được người kia chứ.” Cố Ngâm Phương hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại nhàn nhạt trả lời, Phương Thị chọn hôn sự này cho nàng ta, nàng ta rất hài lòng, cửa nhỏ, nhà nhỏ, hai vợ chồng sống với nhau cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không giống như phụ thân, không biết khi nào thì dẫn một di nương về, lại không biết lúc nào thì có thêm một người em trai hay em gái.
“Hắn ta rời bỏ muội thì không có vấn đề, chỉ là khi muội rời bỏ hắn mới không được thôi.” Cố Ngâm Sương hừ một tiếng khinh thường, Cố Ngâm Phương không nói gì thêm nữa, lúc này Cố Ngâm Sương mới nói vòng vo để đổi đề tài: “Muội đã đi cúng bái di nương chưa?”
“Đi rồi, hình như lâu rồi không có ai dọn dẹp nơi đó, cỏ cũng đã mọc cao tới nửa người.” Lời nói của Cố Ngâm Phương khiến cho trên mặt Cố Ngâm Sương hiện lên vẻ xấu hổ, lúc đầu hai chị em bọn họ bàn bạc với nhau, nói là nàng ta sẽ chăm sóc Tiền Di Nương thật tốt, vậy mà hiện tại Cố Ngâm Phương nói như vậy, không phải là đang tát vào mặt nàng ta hay sao.
“Tỷ tỷ vừa mới sinh đứa nhỏ, quả thật không có thời gian để đi, sau này muội sẽ lưu ý nhiều hơn, dù sao thì Lục phủ cũng có nhiều việc.” Cố Ngâm Phương cười: “Đúng rồi, đứa nhỏ đâu, còn chưa nhìn thấy đứa nhỏ nữa.”
“Đông Linh, đi ôm tới đây.” Cố Ngâm Sương phân phó bà vú ôm đứa nhỏ đi qua, Cố Ngâm Phương ôm lấy rất thành thạo, nói với Cố Ngâm Sương: “Có vẻ nặng đó.”
Dù sao cũng do mình sinh ra, khi Cố Ngâm Phương ôm tới cho nàng ta xem thử, Cố Ngâm Sương liếc nhìn thân thể tròn trịa đầy thịt của đứa nhỏ, nhìn không ra là giống ai: “Thật là xấu xí.”
“Đứa nhỏ nào mới sinh ra mà không như vậy, tỷ tỷ nói vậy sao được, lúc chúng ta mới sinh ra có thể đẹp mắt sao?” Cố Ngâm Phương đưa đứa nhỏ cho bà vú, Cố Ngâm Sương thở dài: “Đáng tiếc không phải là một đứa con trai.”
Cố Ngâm Phương bày ra bộ mặt tươi cười cho qua chuyện, (diendanlequydon) cúi đầu chỉnh sửa quần áo một chút: “Nếu là con trai, không biết tỷ tỷ lại có bao nhiêu thứ không cam lòng nữa.”
Mặt Cố Ngâm Sương liền biến sắc, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Hôm nay muội tới thăm tỷ hay là tới để trêu chọc tỷ vậy?”
“Chẳng qua muội chỉ nhìn việc mà nói chuyện thôi, Nhị tỷ nghĩ nhiều rồi.” Từ đầu tới cuối, Cố Ngâm Phương vẫn luôn rất ung dung, Cố Ngâm Sương rất ghét vẻ mặt này của nàng ta, chuyện gì cũng không nhanh không chậm, cho dù người khác có nói gì, thì nàng vẫn giữ một dáng vẻ không cần để ý, không lẽ cuộc sống trong một năm rưỡi ở am ni cô lại ảnh hưởng lớn với nàng như vậy sao?
“Thời gian đã không còn sớm, muội về đi, khi nào thì xuất phát?”
“Muội tiện đường đi thăm Thất Muội luôn, sau đó trở về Cố phủ, ngày mai phải đi về.” Cố Ngâm Phương đứng dậy, không chú ý trong đáy mắt của Cố Ngâm Sương lóe lên tia sắc bén
“Thật là tốt, sáng nay Thất muội đưa đồ tới cho tỷ, tỷ còn chưa đưa quà đáp lễ lại đâu, đứa nhỏ của nàng ta cũng gần đầy tháng rồi, muội thay tỷ đem quà tặng đưa qua bên đó vậy.” Cố Ngâm Sương căn dặn nha hoàn đi chuẩn bị, đợi một lúc thì Cố Ngâm Phương mang theo quà tặng của nàng ta đi Bát Vương Phủ.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, nghe được thông báo, Ngâm Hoan cũng rất kinh ngạc, sai người đi ra đón vào, Cố Ngâm Phương mang theo rất nhiều đồ, trừ những thứ dành cho Hạo Ca Nhi, còn lại là của Ngâm Hoan.
“Đây là do Nhị tỷ bảo tỷ mang qua cho muội, nàng nói hiện giờ sức khỏe cũng không tiện để tới tham gia tiệc đầy tháng.” Ngâm Hoan nhìn cái hộp gấm to như vậy, chỉ cười cười: “Các tỷ có lòng, lúc tỷ xuất giá, muội đã đi Dương Quan, thoáng một cái là đã qua hai năm rồi.”
“Đúng như vậy.” Cố Ngâm Phương cười, khi tuổi càng lớn, thì nàng ta càng hiểu rõ tại sao hoàn cảnh của những tỷ muội ở Cố gia lại như bây giờ, Nhị tỷ như vậy, Thất muội trước mắt này cũng vậy: “Lá trà của Đồng Thành rất ngon, tỷ đem tới cho muội một ít, đợi muội ra tháng thì có thể uống rồi.”
“Vậy thì muội phải cám ơn Lục tỷ rồi.” Ngâm Hoan nói chuyện tâm sự với nàng ta vài câu, hình như bốn vị thẩm nương của Tam phòng đều đem các tỷ muội gả trong thành Lâm An, tốt nhất trong đó có lẽ là Ngũ tỷ và Lục tỷ rồi.
Lúc trời tối thì Cố Ngâm Phương cũng cáo từ rời khỏi Bát Vương Phủ, Nhĩ Đông cầm lấy lá trà của Cố Ngâm Phương tặng, hỏi ý Ngâm Hoan, Ngâm Hoan phất tay: “Lá trà thì cất lại, phải mang đồ của Nhị phu nhân đưa tới đi kiểm tra cẩn thận một chút.”
Một lúc sau, Tô Khiêm Mặc trở về. Mấy ngày nay đúng lúc gặp phải Lục Vương Gia mang quà dâng tặng của Bắc Đồ về kinh, cho nên hắn bận về việc….an trí cho những người đó, hôm nay cũng coi như về sớm rồi. Thanh Nha đã chuẩn bị nước tắm cho hắn từ sớm, Tô Khiêm Mặc tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến phòng nàng: “Ngày mai có bữa tiệc ở Lục Vương Phủ, hôm nay thì hoàng thượng tiếp kiến sứ thần Bắc Đồ ở trong cung.”
“Không phải nói có tiến cống mỹ nữ sao?” Ngâm Hoan nhích sang một bên để nhường cho hắn ngồi xuống, (d/đ/le/quy/don) Tô Khiêm Mặc dựa vào mép giường, vuốt tóc của nàng: “Bọn họ không vào cung, tạm thời được an trí ở nơi khác chờ sau bữa tiệc ở Lục Vương Phủ mới tính.”
Nếu nói mở tiệc thì cũng chỉ là hoàng thượng ban thưởng cho các quan viên, những mỹ nữ Bắc Đồ được tiến cống không có cơ hội được vào cung, nhưng vì tình hữu nghĩ hai nước, bọn họ cũng sẽ không bị đối xử tệ bạc, huống hồ gì trong đó còn có hai vị Quận Chúa.
“Ta sẽ đưa A Duy đi chỗ khác, ở bên này sau khi yến tiệc đầy tháng kết thúc thì chúng ta cũng phải chuẩn bị để dọn qua phủ Bình Vương.”
“Vậy thì ta sẽ sai người thu dọn mọi thứ trước, chàng đã nói với Mẫu phi chưa?”
“Ngày mai nói, nàng không cần lo lắng, hôm nay lúc lâm triều, hoàng thượng có nhắc qua, nếu Mẫu phi không chịu thì Phụ Vương sẽ nói chuyện với bà ấy.” Ngâm Hoan gật đầu, lòng vua khó dò, hôm nay được hoàng thượng thích không có nghĩa là có thể không nghe lời làm một ít chuyện, hiện giờ sức khỏe của Hoàng Thượng cũng không còn tốt như lúc trước nữa, tính tình cũng cổ quái hơn nhiều.
Cũng không biết Tô Khiêm Mặc đã nói như thế nào với Bát Vương Phi, đến gần tối cũng không truyền Ngâm Hoan đến để nói gì hết, lúc này nàng mới yên tâm sai Thanh Nha đi thu xếp dọn dẹp mọi thứ, trong thương khố của nàng và Tô Khiêm Mặc có cũng không ít đồ của hai người, muốn mang qua bên kia cũng phải mất vài chuyến.
Mà giờ phúc này ở Lục Vương phủ thì đèn đóm sáng rực rỡ, trong vườn hoa đã được bày biện tiệc rượu từ sớm, Lục Vương Gia ngồi ở phía trên, còn lại mấy vị Vương Gia khác bao gồm Tô Khiêm Mặc theo thứ tự chỗ ngồi xếp xuống, phía dưới nữa chính là những vị quan lớn, ít nhất cũng có hơn trăm người. Một cái bàn được dọn xong ở giữa, mà mấy vị sứ thần của Bắc Đồ đang ngồi cùng một chỗ với mấy người Tô Khiêm Mặc.
Giờ phút này đang có ca múa của Đại Kim trước mặt, cho đến khi một loạt tiếng đàn vang lên, màn sa trên đài cũng bay phấp phới, năm sáu cô nương đeo màn che mặt, thân hình thước tha trong bộ quần áo hở bụng, làn váy phác họa đường cong hoàn mỹ của cở thể, vũ điệu mà bọn họ nhảy không giống vũ điệu của Đại Kim, họ để chân không mà nhảy, những chiếc lục lạc trên mắt cá chân phát ra những tiếng vang thanh thúy theo điệu nhạc.
Màn đêm buông xuống, lại không thể nào nhìn được mặt những người này rõ ràng, ánh mắt Tô Khiêm Mặc lạnh lẽo nhìn vẻ mặt hưởng thụ của những đại thần kia, mang về nhà những vũ kỹ như vậy, ngoài thưởng thức vũ điệu thì chính là một loại chuyện phong tình khác rồi.
Cho đến khi cô nương mặc áo trắng kia xuất hiện, tiếng nhạc bỗng im bặt, những vị quan viên đang ngồi kia đều mang vẻ mặt ngây dại, không giống như những cô nương trước, toàn thân cô nương này đều phủ y phục màu trắng, lại lộ ra ngoài một chút, cứ như ẩn như hiện, trên mũi đeo cái màn che mặt, nhưng lại có thể thấy rõ được đôi môi đỏ hồng, trên trán điểm một chấm màu đỏ, nhìn qua rất mê hoặc động lòng người.
Người đang ngồi phía sau Tô Khiêm Mặc run lên một cái, dùng sức nắm chặc kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nương đang bị mấy vũ kỹ vòng quanh, sứ thần Bắc Đồ ở một bên cảm giác được gì đó, cười hỏi: “Bình Vương Gia, hộ vệ này của ngài lại nhìn chằm chằm cô nương A Đóa không chịu rời mắt nha.”
Một tay Tô Khiêm Mặc gõ nhẹ ở một bên của cái bàn: “Người đẹp thì sẽ có người thưởng thức, hộ vệ này của ta vẫn còn trẻ, còn chưa trải sự đời, để cho các ngươi chê cười rồi.”
“Không dám.” Sứ thần Bắc Đồ liếc nhìn A Duy một cái, sau đó nhìn về phía trên đài, (diendanlequydon) A Duy nghiêm mặt cố gắng khắc chế vẻ mặt của mình, người đang ở trên đài kia chính là A Đóa tỷ tỷ, nhưng hắn ta không thấy bất cứ dáng vẻ không muốn nào trên mặt của nàng ta, giống như việc nàng ta tới đây không phải bị Nhị Ca bức bách mà chính do bản thân nàng ta tự nguyện.
Một khi trong lòng A Duy đã nảy sinh ra ý nghĩ như vậy, thì nó cũng điên cuồng không ngừng che lấp suy nghĩ của A Duy, hắn ta không cách nào chấp nhận được người phụ nữ mà Đại Ca hết lòng bảo vệ, hiện tại lại như thế này. (Quỳnh: anh này cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, làm mình cứ tưởng anh ấy bay ra cứu người, hết cả hồn.)
“Châm trà.” Tiếng của Tô Khiêm Mặc truyền đến bên tai mình làm cho A Duy sững sờ, Tô Khiêm Mặc quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, ý nhắc nhở trong mắt không cần nói thì cũng hiểu, A Duy cầm bình trà đang để ở một bên, rót cho hắn một ly trà, người trên đài cũng đã nhảy xong. Hôm nay nhiều quan viên tới đây như vậy, mục đích của họ cũng rất đơn giản, Bắc Đồ dâng lên năm người, như vậy thì sẽ ban cho năm người trong bọn họ, hoặc làm thiếp, hoặc làm vợ, chỉ coi bọn họ có thể sắp xếp thế nào thôi.
Quyền quyết định cuối cùng chính là do các nàng ta tự chọn, mà Tô Khiêm Mặc muốn biết rốt cuộc là các nàng ta sẽ chọn lựa người nào, chỉ đơn giản đưa mấy người phụ nữ đến dụ dỗ bọn họ vui vẻ, hay còn có âm mưu nào khác nữa.
Sứ thần Bắc Đồ đối với những người có quyền cao chức trọng ở đây vẫn chưa có ý lựa chọn thì có chút thất vọng, bắt đầu ở bên cạnh Tô Khiêm Mặc khuyên bảo hắn, để hắn có thể chọn một người mang về Bình Vương Phủ, đường đường là một Vương Gia mà chỉ có một người vợ, ngay cả một người thiếp cũng không có, cho dù chỉ chọn một người vũ kỹ để mua vui thì nói thế nào đi nữa cũng tốt mà.
“Một chỗ giống như trong Vương Phủ, chạy nhảy cũng không được, lại nói Bổn Vương sợ mấy cô nương này ở trong Vương Phủ không hợp phong thủy, ít thì có thể sinh bệnh nhẹ, nhiều hơn có khi bệnh nặng không qua nổi, Bổn Vương chỉ đành cáo lỗi với các vị thôi.” Tô Khiêm Mặc cười như không cười nhìn vị sứ thần này, hai người đối diện nhìn nhau thì đã hiểu, sứ thần chỉ đành cười, hậm hực quay đầu đi.
Cho đến khi nhìn thấy A Đóa chọn xong người, bộ dạng ở trong lòng người kia cười lấy lòng, nhận thức của A Duy ở độ tuổi này sinh ra sự thay đổi long trời lỡ đất, vốn dĩ hắn ta cho là ở lại Bắc Đồ sẽ không bị chết, đợi mọi chuyện qua đi Đại Ca và Phụ Vương hiệu lực những người còn ở đó chờ bọn họ trở về, nhưng hắn ta đã quá sai lầm rồi, những người kiên trì ở lại kia, đã chết ở dưới đao của Nhị Ca từ lâu rồi, mà còn sống sót chính là những kẻ đã quy thuận Nhị Ca.
Chờ yến tiệc kết thúc, năm người này cũng bị mang đi, về phần mấy người vũ kỹ bước ra sân khấu đầu tiên, có một Thị Lang nhìn thích, lấy một người về nhà, sau khi lên ngựa, hắn ta bắt đầu hỏi Tô Khiêm Mặc về những người đã chọn năm người đó là người nào, A Duy có chút hoảng hốt, nhất là khi hắn ta hỏi về người đã chọn cô nương áo trắng kia.
Tô Khiêm Mặc thở dài không nói thêm gì nữa, tối hôm nay mạo hiểm dẫn hắn ta tới Lục Vương Phủ là vì muốn hắn ta tự mình nhìn cho rõ ràng, một khi trong lòng hiểu được rõ ràng, thì sau này hắn ta cũng không cần lo lắng nhiều hơn nữa, nhưng mà với đả kích như vậy, đối với một người vẫn luôn kiên trì với ước nguyện ban đầu thì quả thật quá lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.