Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 136

Tiện Thương

12/03/2021

Editor: Thiên Y

Triển Mộ sờ lên huyệt thịt non mềm của Thương Lam, từ bên trong tiết ra một chút chất lỏng trong suốt.

Anh đưa lên khóe miệng thưởng thức, ánh mắt nhìn hai gò má ửng đỏ của cô, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Cô đang động tình.

Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên kinh nghiệm không tốt đẹp lắm, Thương Lam khó tránh khỏi sẽ còn sợ hãi về chuyện tình dục.

Hơn nữa trước khi cô chết phải chịu sự hành hạ, nên chuyện hoan ái giữa nam và nữ đã không còn đơn giản là sự sợ hãi nữa.

Khi đó, từ thân thể đến tâm lý của cô đều vô cùng bài xích. . . .

Anh dùng tay vạch ra hoa huyệt phấn nộn của thiếu nữ, ngón trỏ chậm rãi đi vào, ở bên trong âm đạo thăm dò, lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát theo vách thịt, sau đó lại cảm giác không đủ. Sau khi khiến miệng huyệt tiết ra nhiều chất lỏng hơn, lập tức, hai ngón tay liền đi vào, khuấy đảo gây ra tiếng nước chảy "chóp chép".

"A. . . . A. . . . Ừm. . . ." Khoái cảm xa lạ truyền đến từ bụng dưới. Thương Lam nhắm mắt lại nằm thẳng dưới đất, khó chịu di chuyển cái mông nhỏ, chủ động hướng về phía tay anh. Giờ khắc này trong cô cảm thấy thoải mái, trống không, còn muốn càng nhiều, nhiều hơn. . . .

Triển Mộ hai mắt đỏ ngầu, hai ngón tay đang không ngừng hoạt động chợt chạm đến tiểu thịt non mềm gồ lên. Mỗi khi đầu ngón tay sượt qua liền có thể khiến cô rên rỉ hơn.

Trong mắt anh bỗng nhiên sáng lên, ngón tay hướng lên trên, mạnh mẽ xoa nắn tiểu thịt. . . .

Đột nhiên đôi mắt đang nhắm chặt của Thương Lam liền mở to. Cô khiếp sợ nhìn anh, thân thể trần truồng không ngừng run rẩy.

"Ừ a. . . . . ."

Sau khi thét lên một tiếng, một cỗ chất lỏng trong suốt từ miệng âm đạo Thương Lam tiết ra, phun lên trên mặt Triển Mộ.

Động tác của anh hơi chậm lại, giơ tay lên lau dòng chất lỏng trên mặt, ánh mắt khẽ lóe lên.

Thương Lam nằm trên mặt đất, cả người đỏ lên, không ngừng thở dốc.

Đôi mắt vốn nhắm chặt chợt khẽ mở, cô len lén nhìn anh, nước dính trên bầu ngực nhấp nhô mơ hồ phản chiếu dưới ánh sáng của bóng đèn.

Triển Mộ không tự chủ nhìn ngây dại. Anh vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô, từ trong quần lót kéo ra côn thịt đã sớm đỏ tím còn vương hơi nhiệt, đặt đến mép thịt cẩn thận ma sát ở hai bên.

Ánh mắt anh như bừng sáng khi nhìn cửa huyệt của cô, còn nặng nề nuốt nước bọt.

Sau khi Thương Lam làm phẫu thuât xong, theo lời của bác sĩ thì trong vòng hai tháng không cho phép sinh hoạt vợ chồng .

Anh kéo dương vật của mình lên xuống, tay còn lại thì kéo cô từ trên mặt đất lên.

Hai chân nhỏ của Thương Lam vẫn còn run rẩy, bị Triển Mộ lôi kéo như vậy khiến đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ gối bên đùi anh.

Cô tựa vào trên ngực của anh không ngừng thở dốc, đôi mắt to tròn trong suốt mở lớn nhìn anh.

Cuối cùng ánh mắt của cô tò mò hướng xuống dương vật đang khuấy động của Triển Mộ. Côn thịt to lớn dưới ánh mắt vô tư của Thương Lam càng trở nên dữ tợn, kiên đĩnh.

Triển Mộ nặng nề thở ra, cầm tay của cô hướng bụng dưới của mình tìm kiếm.

"Con sâu . . . ." Cô sờ lên cự long của anh, khi lòng bàn tay chạm được nguồn nhiệt kia thì bị sợ hãi mà thu tay về.

"Bé ngoan, ngậm nó giúp anh." Triển Mộ khó chịu than nhẹ, nắm tiểu đệ của mình hướng về phía khuôn mặt của Thương Lam.

"Có thể ăn sao?" Chẳng qua là vừa lại gần, Thương Lam liền ngửi thấy một trận mùi tanh hôi.

Triển Mộ thở ra một hơi, gật đầu một cái, đưa tay kéo mũi của cô, cự long sung huyết xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ của cô.

Khi dưới thân nhanh chóng cảm nhận sự ẩm ướt, anh thoải mái thở dài: "Không thể cắn. Đúng, nhẹ nhàng ngậm, dùng đầu lưỡi của em liếm. . . . A . . . . Đúng . . . . Tiểu Lam thật biết nghe lời . . . ."

Thương Lam mút lấy côn thịt trong miệng, đầu lưỡi liếm xung quanh côn thịt, cảm giác mềm mại kia khiến cô ngạc nhiên, giống như đang có thứ gì toát ra từ bên trong.

Tiếng cười của cô phát ra từ trong cổ họng, không để ý đến mùi hôi cùng tiếng thở dốc của đàn ông, đôi tay nhỏ bé giữ tận gốc côn thịt, cố định vị trí thật tốt. Cô nghe lời liền dùng sức mút vào chất lỏng bên trong, theo cử động của Triển Mộ, từ trong miệng cô phát ra âm thanh vang vọng ở trong phòng tắm.

Rốt cuộc, Triển Mộ gầm nhẹ một tiếng, một dòng tinh dịch từ cự lòng bắn ra, toàn bộ phun vào trong miệng cô không chừa một giọt nào.

Anh buông Thương Lam ra, ngồi tựa vào trên tường thở dốc, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ngồi cô gái dưới đất.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong miệng chứa đầy tinh dịch, mùi vị đó mặn mặn không phải quá tốt. Ở trong mắt của người đàn ông, cô lại không dám phun ra ngoài, dù sao dì Lệ đã dạy, lãng phí thức ăn không tốt. . . .

Cuối cùng, ngay trước mặt Triển Mộ cô nuốt xuống chất lỏng ở trong miệng vào bụng, cuối cùng học bộ dáng của anh ngồi xuống, toét miệng cười khanh khách.

Trận mưa lớn này vẫn kéo dài đến tận khuya mới có thể dừng lại, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió sột soạt, kèm theo gió lạnh mùa đông sắp đến khiến rèm cửa sổ tung bay.

Thương Lam an tĩnh ngủ ở một bên, theo bản năng áp gần vào nguồn nhiệt ở sau lưng.

Cô khẽ nhếch cái miệng nhỏ, ở trong ngực của Triển Mộ cọ xát, vùi ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái liền tiếp tục ngủ say.

Triển Mộ hé mở mí mắt, nhìn thiếu nữ nằm ở trước ngực mình, trầm mặc trong chốc lát, đưa tay kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một gói thuốc lá.

Thương Lam bị mùi khói thuốc làm cho sặc tỉnh, cô chớp mắt ở trong lòng anh, cau mày nhìn về một bên.

"Ưmh." Eo nhỏ bị một cánh tay ôm lấy chặt chẽ, cô kháng nghị khẽ hừ một tiếng.

Triển Mộ nhả một vòng khói từ trong miệng, cánh tay đang ôm cô liền siết lại.



Bị quấy rầy giấc ngủ, Thương Lam bất đắc dĩ ngước lên từ trong lòng anh, mở đôi mắt còn buồn ngủ, gương mặt mê mang.

Đôi mắt đen nhánh ở dưới ánh đèn khẽ lóe ánh sáng, Triển Mộ không tự chủ nhìn sâu vào ánh mắt của cô, nơi đó sạch sẽ giống như một dòng suối trong suốt, có thể nhìn xuống tận đáy.

Trong đầu Thương Lam mơ mơ hồ hồ ngước lên, vẫn là một đôi mắt to tròn rõ ràng, vẫn nhìn mình một cách mơ hồ.

Nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt kia lại như cách một tấm lụa mỏng, bên trong lớp vải như ẩn giấu nhiều điều người khác không biết, toàn bộ những bí mật kia như được chôn giấu ở đáy lòng cô.

Vô luận anh làm gì thì vẫn đứng bên ngoài cánh cửa lòng của cô, rõ ràng cô vẫn bài xích chỗ dựa trong lòng anh.

Thương Lam hít mùi thuốc lá trong không khí, mặt vùi sâu vào trong ngực của anh, giơ tay chụp lên mặt của anh.

"Thối. . . . Thối. . . ." Cô buồn buồn nói.

Triển Mộ đưa điếu thuốc đang hút ra xa, mặc cho cô véo ở trên mặt mình: "Thối cái gì?"

Thương Lam kéo cánh tay đang sờ loạn mái tóc của mình ra, chỉ vào khói thuốc cách đó không xa la ầm lên: "Thối. . . . Thối. . . . "

Thấy người đàn ông ở trước mắt chỉ lo cười, cũng không để lời nói của mình ở trong mắt, Thương Lam nổi giận, năm đầu ngón tay dùng sức bóp lấy cổ anh. Vì đã từng trải qua một lần nên những móng tay dùng làm vũ khí của cô đã sớm bị Triển Mộ cắt gọn sạch sẽ.

Khi cô phát hiện mình không đụng được đến da anh thì dùng bàn tay nặng nề vỗ lồng ngực của anh, phát ra từng tiếng "Bành bạch".

Nhưng người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt đi tàn thuốc còn dư, rồi sau đó thuận thế hôn một cái ở trên mặt cô.

Bị tập kích thành công, cô gái ngu ngơ dừng lại động tác trên tay, cô vuốt mặt của mình. Ngón tay chạm vào chỗ vừa được hôn, rồi sau đó học anh, cắn lên khuôn mặt anh.

Tay đang kẹp điếu thuốc của Triển Mộ chợt cứng đờ, tim anh đập mạnh và loạn nhịp, cũng sờ lên hai má của mình. Dưới ánh đèn, nơi đó chợt thấy chút nước và dấu răng dính lên.

"Thối!" Thương Lam nhất quyết không tha, la lỗi om sòm ở trong ngực anh, làm bộ lại muốn cắn lên cổ của anh.

Mắt thấy bóng dáng ngốc nghếch lại ỷ lại của Tiểu Lam, khóe miệng Triển Mộ khẽ cong lên. Bất luận cô biến thành hình dáng gì, ít nhất cô nguyện ý gần gũi anh, thứ anh muốn không nhiều lắm, chỉ như vậy cũng đã đủ rồi. . . .

Anh đặt điếu thuốc lá lại gần khóe miệng, mạnh mẽ hít một hơi, dưới ánh mắt tò mò của Thương Lam, hướng trên mặt cô phun ra một luồng khói trắng.

Thương Lam"A" một tiếng, vội vàng cúi đầu chui vào trong chăn tránh né.

"Thối chỗ nào?" Triển Mộ dụi đầu điếu thuốc, miệng đầy mùi thuốc lá ngăn chận cô.

"Ưmh." Thương Lam không đẩy được anh, chỉ có thể ai oán ở trong ngực anh.

Triển Mộ ở trong chăn cười nhỏ một tiếng : "Nơi này thối sao? Hay là nơi này?"

"A. . . ."

"Chẳng lẽ là nơi này?"

Âm thanh từ tốn lộ ra một sự mờ ám.

"Ưmh. . . . . ."

Vài ngày sau, Triển Mộ mang theo một kẻ ngốc nghếch đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Khi đi ra khỏi cục dân chính, anh vuốt khuôn mặt cô, trong lòng hiện lên một câu hỏi.

"Nếu như em biết chuyện sẽ phát triển thành như thế, vậy lúc ban đầu có còn dứt khoát ngã xuống như vậy nữa hay không?"

Một con bươm buớm bay tới từ đằng xa, Thương Lam thoát ra khỏi vòng tay anh, cười khanh khách đuổi theo.

Triển Mộ yên lặng nhìn cô gái chạy loạn trong vườn hoa. Anh không biết đáp án của cô, hoặc có thể anh cũng vĩnh viễn không có cơ hội biết. . . .

Nhũ mẫu suy yếu ở trên giường bệnh, nhìn thấy liền vẫy tay với Triển Mộ đang đứng ở cửa: "Trợ lý Triển."

Triển Mộ khẽ vuốt cằm, ôm lấy Thương Lam đang làm loạn sau lưng anh: "Nhũ mẫu, con đưa Tiểu Lam sang đây thăm người."

Thương Lam vỗ mạnh lên cổ tay của Triển Mộ, nhấc chân đá vào bắp chân của anh: "Bươm buớm. . . . Bay bay . . . ."

Kể từ sau khi Thương Lam trở nên ngốc nghếch, Trần Lệ liền thu hết giày cao gót của cô, đổi thành mấy đôi giày vải mua ở trung tâm thương mai.

Cô sức yếu, mặc dù đôi giày mềm mại đá vào trên chân không đau, nhưng đáy giày bẩn thỉu dính lên quần tây hiện lên rất nhiều vết bẩn.

Mà đi đến đây, trên quần Triển Mộ đã sớm dính nhiều dấu giày.

Thương Lam rất không vui, cô và con bướm nhỏ chơi rất vui, người đàn ông này nhất định lôi mình. . . .

"Tiểu Lam à." Nhũ mẫu khẽ gọi.

Thương Lam hình bà lão này thì rất có hảo cảm, nghe thấy tiếng bà gọi tên thì dừng lại động tác trên chân.

"Lại đây. Để nhũ mẫu nhìn con nào." Nhũ mẫu vẫy tay về phía cô, dưới ánh mặt trời cánh tay gầy như que củi hơi run rẩy. Bởi vì ốm đau hành hạ, hai má bà hõm sâu, quầng thâm dưới bọng mắt đậm hơn, những vết nhăn hiện rõ lên trên khuôn mắt vốn đã không có chút huyết sắc nào, lập tức như là già đi hai mươi tuổi. . . .

"A. . . ." Thương Lam ngẩng đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ, chạy tới, thân mật tựa vào người phụ nữ bên giường.

"Ưmh. . . . . ." Cô ngoan ngoãn mặc cho nhũ mẫu vuốt ve tóc của mình, ánh mắt cô rơi xuống cánh tay chỉ còn da bọc xương.

Cô tò mò nắm mu bàn tay của nhũ mẫu, kéo lại gần, buông ra, lại kéo lại rồi buông ra, cứ lặp lại như thế. . . .

Thương Lam cười "Khanh khách", hé miệng định cắn lên liền bị Triển Mộ giữ chặt eo, ôm trở lại.

"A. . . . . ." Cô ở trong lòng anh giãy dụa, cau mày dùng sức đạp lên giày da của anh.



"Ngoan, đừng nghịch." Bất đắc dĩ, Triển Mộ chỉ có thể giữ chặt eo thon của cô, nâng cô lên. Thương Lam không thuận theo, lại làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng cái mông nhỏ bị một cái tát mạnh, cô "Á…." một tiếng, cũng ngoan ngoãn hơn.

Nhũ mẫu trợn mắt nhìn hai người trước mặt, đột nhiên nước mắt chảy xuống.

Tại Trung Quốc luôn tin vào chuyện hồi quang phản chiếu. Mà mấy ngày gần đây tinh thần của bà rất tốt, đầu óc bỗng trở nên minh mẫn, nhưng cơ thể càng ngày càng suy yếu, dưới dự giải thích động viên của bác sĩ, bà nghĩ rằng thời khắc đó của mình cũng sắp đến rồi.

Bà đau thương nói: "Tiểu thư, người như vậy . . . . Người bảo bà lão này làm sao có thể an tâm ra đi đây?"

Thương Lam nghiêng đầu, vùi ở trong ngực Triển Mộ an tĩnh nghịch nút áo trước ngực anh, cô dùng sức lôi kéo hạt cúc ra ngoài, rất nhanh liền kéo được cúc thứ nhất. "Lộc cộc" một tiếng, cúc áo màu đen bị ném ở trên tường, kèm theo tiếng cười thanh thúy của cô gái, quanh quẩn ở trong phòng bệnh thật lâu.

Triển Mộ nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của nhũ mẫu, trên mặt thoáng qua vẻ ảm đạm. Anh giống như tuyên thề, nói ra từng chữ từng câu: "Người yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, không xa không rời."

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã vào đông.

Bởi vì công việc bận rộn nên Triển Mộ mời hai người giúp việc cho Thương Lam. Mỗi ngày ở trong phòng làm việc, anh đều có thể nhận được điện thoại của bọn họ.

"Ừ là tôi, cô ấy lại không ăn cơm sao? Được, tôi biết rồi, làm phiền chị đưa điện thoại cho ấy."

Triển Mộ đợi rất lâu, cũng không nghe được âm thanh trong điện thoại. Đuôi lông máy anh nhíu chặt, trầm giọng gọi: "Thương Lam."

"A. . . ." Thương Lam nhẹ nhàng lên tiếng ở đầu dây bên kia.

"Nghe chị Lưu nói, em lại bướng bỉnh phải không?" Triển Mộ nâng cao giọng của mình.

"Ưmh."

"Lại không ăn cơm ư?"

"Ưmh. . . . . . Ừ."

"Còn hắt nước lên người chị Lưu hả?"

". . . . A. . . ."

Triển Mộ xoa lấy ấn đường, bất đắc dĩ nói: "Ngoan, đi ăn cơm."

"A. . . ." Âm thanh Thương Lam lại cao thêm nhiều, rõ ràng cho thấy không để lời của anh trong đầu.

"Thương Lam." Triển Mộ giận tái mặt: "Nếu như nếu để cho anh nhận được điện thoại của chị Lưu, cẩn thận trở về anh sẽ đánh cái mông của em đấy."

Nghe thấy sự uy hiếp của anh, Thương Lam run run , trả lại điện thoại cho chị Lưu, vôi vội vàng vàng chạy thẳng đến bàn ăn rồi ngồi xuống.

Cô vụng về cầm cái thìa lên, xúc từng miếng từng miếng cơm tẻ vào miệng. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra, cái mông nhỏ của cô vẫn còn đau đến giờ đấy.

Bà nội Thương Lam qua đời năm trước. Đến ngày giỗ, Thương Trung Tín đưa cả nhà về quê thăm mộ.

Bởi vì có nhiều người, Thương Hồng và Phùng Nguyên Chiếu bị chia sang xe của Triển Mộ.

Phùng Nguyên Chiếu hưng phấn ghé ở trên cửa sổ xe. Cậu ta lớn lên ở quê, khi biết hôm nay có thể trở lại nên cố ý mua một đống nguyên liệu nấu ăn đặt ở cốp xe. Trong lòng cậu ra đang suy nghĩ một lát nữa sau khi thăm mộ xong còn có thể làm cơm dã ngoại, ăn cùng Thương Hồng bên ngoài thiên nhiên. Nhueng dù sao đó cũng chỉ là một phân tưởng tượng tốt đẹp. . . .

"Tiểu Hồng! Em muốn ăn cái gì, lát nữa anh làm cho em." Phùng Nguyên Chiếu thu hồi tầm mắt, cả người chen lấn bên cạnh Thương Hồng.

Thương Hồng khẽ hừ một tiếng, xoay mặt đi, không quá để ý đến cậu ta.

Phùng Nguyên Chiếu lộ vẻ tức giận, dựa người vào ghế xe, ánh mắt nhìn về phía Triển Mộ đang ngồi phía trước, trong lòng cảm thấy uất ức. Anh Triển và tiểu Lam cũng đã nhận giấy kết hôn rồi, như vậy mình. . . .

Cậy ta vụng trộm liếc nhìn Thương Hồng bên cạnh, khổ não không biết phải mở miệng thế nào với Thương Trung Tín. . . . . .

"A. . . ." Thương Lam chỉ chim nhỏ bay qua ngoài cửa xe, vừa cười vừa kéo cánh tay Triển Mộ: "A. . . . Chim . . . . Bay bay . . . ."

"Ngoan, đừng nghịch, anh đang lại xe."

"A. . . . Nha. . . ." Thương Lam nào nghe lời anh, tiếp tục kéo tay áo anh.

Tay lái của Triển Mộ vừa di chuyển, xe hơi lệch khỏi quỹ đạo, lái vào đường bùn bên cạnh.

Anh mất công mới có thể lái xe về trục đường chính, nhìn tiểu Lam ngốc nghếch lại đang duỗi tay đến kéo cổ áo của mình, Triển Mộ nghiêng mặt sang, âm trầm nói: "Em lại muốn ăn đòn phải không?"

Thương Lam trợn to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, bản năng che cái mông của mình, lùi về cạnh cửa.

Cô cắn ngón tay của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh. Chú này thật là xấu, rất thích cắn cô, không có việc gì liền sờ khắp người cô, hơn nữa còn động một chút là uy hiếp muốn đánh cái mông của cô.

Cô khẽ hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục chơi với tay của mình, coi như là tạm thời an tĩnh lại.

Triển Mộ vừa chú ý tình hình phía trước, vừa nghiêng đầu quan sát nét mặt của cô.

Khóe miệng của anh mang theo nụ cười cưng chiều.

Thật ra thì anh cũng không phải là thường đánh cô, chỉ là thỉnh thoảng một hai lần như vậy, cố ý sa sầm mặt, trước quát lớn dừng lại, rồi đánh một cái vào mông.

Không lâu sau, cô có thể ghi nhớ.

Nếu lại không nghe lời nữa, anh liền giận tái mặt nhìn về phía cô, thỉnh thoảng xoa bóp cái mông nhỏ của cô. . . .

Sự thật chứng minh chiêu này quả thật có tác dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Thương Lam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook