Chương 139
Tiện Thương
02/04/2021
Thương Hồng ngồi ở trên tờ báo, cắn từng miếng từng miếng bánh bao.
Sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, cô ta quay đầu thấy rõ người tới: "Chú hai."
"Tiểu Lam đâu?" Thương Trung Thời đi ra từ trong rừng cây, bước chân ngừng lại. Ông ta cảnh giác nhìn bốn phía.
Thương Hồng bĩu môi, chỉ chỉ chiếc xe dừng sát ở ven đường, tiếp tục cúi đầu, trong lòng khó chịu cắn bánh bao.
"Chú đi đâu?" Thương Trung Tín ngẩng đầu lên hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm người em cách đó không xa.
Thương Trung Thời cười hì hì, đáp: "Em còn có thể đi đâu, không phải cùng mọi người đi ra ngoài tìm người sao?"
Thương Trung Tín hừ lạnh, ngưi thấy mùi thuốc lá phảng phất xung quanh liền cẩn thấy hoài nghi những lời ông ta nói.
Thương Trung Thời sờ mũi một cái ngồi xuống, nhận lấy cá nướng Phùng Nguyên Chiếu đưa tới, không nhịn được lại nhìn vè chiếc xe dừng ở cách đó không xa xe. Im lặng một lúc, ông ta thu hồi tầm mắt, há mồm cắn mạnh xuống thân cá một cái.
Hai ba miếng liền giải quyết xong một con cá.
Nhổ ra xương cá trong miệng, ông ta mới chú ý đến bản thân lúc này bụng rất cồn cào, liền ăn như hổ đói.
Ở trong không gian thu hẹp.
Thân thể của Thương Lam bị ép sát bên cửa xe, mà người đàn ông đè ép cô, đang điên cuồng gặm cắn môi cô. Cô hoang mang sợ hãi lấy tay đẩy ra, đánh, nhưng lại không có tác dụng gì.
"Chú. . . . . . Ưmh. . . . . ." Ngày thường Triển Mộ cũng không phải là không hôn cô, nhưng lại chưa bao giờ giống như vậy, thật giống như muốn hút sạch không khí trong lồng ngực cô.
Thương Lam không thể hô hấp, cô khó chịu đánh hai vai của, những tiếng kêu gào hoặc thét chói tai bị ngậm vào trong miệng.
Ở trong không gian kín như này, trong mắt cô Triển Mộ, giống như một con sói đói đang nổi điên, nhào vào trên người của cô, muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Chú. . . . . . Tôi không ngon. . . . Ưmh. . . .Ăn. . . . . ." Thương Lam bị ép khiến sống lưng thấy đau, uất ức khóc ròng nói.
Hơi thở của Triển Mộ nặng nề, hổn hển tách ra khỏi cô, một đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô, khiến cô rợn cả tóc gáy.
Thương Lam cảm thấy kinh hoảng, suy nghĩ lúc này cảm thấy chú thật hư, nói trở mặt liền trở mặt.
Vuốt đôi môi bị cắn đến sưng hồng, bụng cô vang lên tiếng “rột rột”, cô liền khóc lớn: "A. . . . . . Ưmh. . . . . . Chú đói. . . . . . Ưmh muốn ăn cơm. . . . . ."
Người đàn ông không nhúc nhích nhìn, lướt qua bả vai của cô, ánh mắt anh nhìn về phía cánh rừng cách đó không xa.
Trong lúc bất chợt, anh ngồi dậy. Mặc dù không đè lên cô, nhưng bàn tay lại đan thật chặt lấy năm ngón tay cô.
Thương Lam muốn rút về, nhưng lại bị người bên cạnh bóp mạnh một cái.
Cô ủy khuất nhìn anh, đôi mắt to tròn tràn đầy nước mắt, tựa như đang tố cáo sự bạo lực của anh.
Nhưng anh cũng không để ý những cử động của Thương Lam, chỉ giữ chặt lấy đầu ngón tay của cô không thả.
Chỉ chốc lát sau, anh không nhịn được sờ lên mặt của cô. Đột nhiên nhớ lại bản thân tỉnh lại ở trên giường bệnh mấy năm trước, lúc cô đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Đó là một Thương Lam vẫn còn sống sờ sờ, một Thương Lam còn trẻ mười mấy tuổi . . . .
"Triển đại ca."
Anh nghe thấy âm thanh của cô, trong một khắc kia cảm giác như ở trong mơ.
"Tiểu Lam." Triển Mộ nắm tay của cô, đặt ở khóe miệng hôn, từng ngón từng ngón một: "Anh già rồi, không chịu nổi bất kỳ nguy hiểm gì, không cần làm anh sợ nữa, được không?"
Người đàn ông có kiên cường thế nào đi nữa cũng sẽ có nhược điểm, cũng sẽ có chiếc xương sườn mềm không thể đụng đến.
Mà không thể nghi ngờ chút nào, chiếc xương sườn mềm của anh là Thương Lam.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy của kiếp này, anh đã biết bản thân sẽ không buông tay.
Sự cố chấp của một người là bởi vì sợ mất đi.
So với người bình thường, sự sợ hãi mà được anh giấu ở trong lòng không hề ít hơn. Anh nhất định phải dựa vào việc vùi vào thân thể của cô, cảm thụ nhiệt độ và hơi thở của cô để chứng minh đó cũng không phải là trong mơ, cô là thật, vẫn còn sống sờ sờ một lần nữa ở trong lòng ngực của anh.
Thương Lam nháy mắt mấy cái, nhất thời không thể hiểu nổi.
Cái chú này một giây trước còn hung thần ác sát muốn ăn mình, sao mới qua không bao lâu lại thay đổi sắc mặt.
Mà lần đầu Triển Mộ ở trước mặt cô tháo xuống toàn bộ ngụy trang, để lộ ra vẻ mặt chân thực nhất, cũng là dáng vẻ bất lực nhất.
Cô không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của anh. Tóc của Triển Mộ rất cứng, cảm giác khi sờ lên không phải quá tốt: "Chú. . . . . ."
Anh trầm mặc nhìn cô, đầu ngón tay hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi mềm mại.
Triển Mộ say sưa chăm chú nhìn đôi môi đỏ hồng, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp: "Tiểu Lam, giúp anh một chút."
"Giúp sao?" Thương Lam không hiểu nhìn anh
"Đúng, hiện tại chỉ có em có thể giúp anh." Anh thì thầm bên tai cô.
Khi Thương Lam vẫn còn đang ngẩn ra, anh đã cởi ra áo khoác của mình, đắp trên người của cô.
Trở lại ghế lái, Triển Mộ lấy điện thoại di động ra gọi cho Thương Trung Tín.
"Sao Triển Mộ lại về rồi?" Thương Trung Thời nghe được tiếng động cơ phát động, ngẩng đầu hỏi.
Thương Trung Tín cầm bình giữ nhiệt, rót nước trà vào chén, không nghi ngờ gì trả lời: "Thương Lam không thoải mái, Triển Mộ đưa con bé trở về rồi."
Ánh mắt Thương Trung Thời khẽ lóe lên, ông ta đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dọc theo đường quốc lộ, Triển Mộ lái xe vòng vào con đường nhỏ.
Khi xe đỗ lại, anh đẩy cửa xe ra đi về phía cô.
Thương Lam được anh bọc trong áo khoác ngoài. Khi anh mở cửa xe, theo bản năng một csi đầu nhỏ liền ngó ra.
"Chú?" Vừa mới dứt lời, thì đã bị người ôm ra.
Anh ôm sát thân thể của cô đi thẳng một đường vào nơi sâu nhất trong cánh rừng.
Đi ước chừng 500m, anh tìm được một khối đất trống.
Triển Mộ dừng lại quan sát xung quanh một chút, ngay sau đó đặt cô gái xuống cái áo mình vừa trải dưới đất.
". . . . . . Ưmh?" Thương Lam cong người vừa định đứng lên, nhưng một giây kế tiếp liền bị người đàn ông ở trên đè lên thân thể một cách chặt chẽ.
"Chú?" Cô đẩy bờ vai của anh, không hiểu hỏi.
Triển Mộ cũng không để ý tới vấn đề của cô, chỉ nắm lấy cằm kéo mặt cô lại gần.
Anh nhìn ánh mắt của cô, thăm dò vào chỗ sâu nhất, tựa như đang tìm kiếm cái gì: "Anh biết rõ em không thích ở bên ngoài, nếu như không muốn phải, phải nói để ngăn anh lại."
Anh đang nói chuyện với ai?
Thương Lam ở trong lòng anh khẽ gật đầu một cái.
. . . . . .
Thương Hồng nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, đưa tay với bình nước bên cạnh.
Trống không.
"Phùng Nguyên Chiếu, không có nước." Cô theo thói quen mở miệng.
Phùng Nguyên Chiếu ngẩng đầu khỏi bếp nướng, gương mặt bị hơi nóng làm đỏ lên.
Thương Trung Tín nghe được giọng điệu bốc đồng của con gái, không vui quay đầu lại dạy dỗ: "Nhịn một chút, cái chỗ này ở đâu ra nước cho con."
Thương Hồng mất hứng chu miệng lên, liếm bờ môi khô nứt, cúi đầu không lên tiếng.
"Chú Thương, cháu biết xung quanh đây có một tiệm tạp hóa, rẽ đường nhỏ lúc trước là có thể tới. Tiểu Hồng, em giúp anh để ý bếp lửa." Phùng Nguyên Chiếu đứng dậy, cười với Thương Hồng rồi xoay người chạy ra ngoài.
"Đứa nhỏ Nguyên Chiếu này rất thành thật, qua một thời gian nữa ba sẽ cho người chuẩn bị một chút, chuẩn bị hôn sự cho hai đứa."
Nghe thấy lời ba mình, sắc mặt Thương Hồng chợt cứng đờ, trong lòng tuy vạn phần không muốn nhưng laijkhoong dám phản bác.
Trên đường, Phùng Nguyên Chiếu chạy thật nhanh.
Cậu ta lớn lên trong thôn này, hồi nhỏ đã thích chạy lên núi nên đi trên đường nhỏ không bao lâu liền thấy một tiệm tạp hóa.
Ông lão hiền lành đã không còn ở đây từ lâu, đổi lại là con trai ông ở lại trông tiệm.
Mua nước xong, cậu ta vòng lại đường cũ. Lúc đi ngang qua một con đường khác thì thấy xe của Triển Mộ dừng ở ven đường.
Cậu ta tò mò lại gần nhìn vào trong nhưng hoàn toàn trống không.
Mấy người Triển ca đi đâu?
Trong lòng Phùng Nguyên Chiếu nóng nảy, nếu xảy ra chuyện gì ở nơi rừng núi hoang dã này thì phải làm sao?
Cậu ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói một tiếng với chú Thương. Nhưng sờ lên túi mới phát hiện không có mang điện thoại đi động.
Chú ý thấy dấu chân in trên bùn đất, khá to, chắc chắ là dấu chân của một người đàn ông.
Phùng Nguyên Chiếu suy tư chốc lát liền đi theo dấu.
Bên tai thỉnh thoảng sẽ truyền đến gió xào xạc.
Mà càng đi vào trong, tiếng gió kia liền hòa cùng với một chút . . . . tiếng khóc sụt sùi của con gái?
Trong lòng Phùng Nguyên Chiếu kinh hãi, vén tay áo chạy vào bên trong.
Giọng nữ kia càng nghe càng quen thuộc.
Không phải là giọng của Thương Lam thì còn ai vào đây nữa.
Triển ca đi đâu rồi? Sao lại để cho Tiểu Lam khóc như vậy?
Mang theo sự nghi vấn này này, Phùng Nguyên Chiếu gạt những lùm cây ra đi tiếp.
Xa xa, cậu ta nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ.
Khi nhìn rõ động tác giữa bọn họ thì cậu ta kinh ngạc, vội vàng tránh đằng sau gốc cây.
Dưới bóng cây, Thương Lam bị bắt chéo hai tay ra sau lưng đè ở trên đất, bởi vì cự ly quá xa, hơn nữa ánh sáng đã bị Triển Mộ che hơn phân nửa nên cậu ta nhìn không rõ lắm.
Chỉ có thể nghe trộm thấy âm thanh từ bên đó truyền đến, tiếng cô nức nở mệt mỏi và tiếng gầm nhẹ của Triển Mộ.
Phùng Nguyên Chiếu khi còn bé đã từng thấy qua chó mẹ giao phối, khi đó một đám trẻ con nghịch ngợm còn đi sờ đuôi hai con chó.
Dĩ nhiên, cậu ta không thể so sánh anh Triển với chó được, nhưng tư thế kia cũng giống nhau như đúc. Dưới ánh mặt trời, cơ thể to lớn đè lên trên người Thương Lam, bên dưới không ngừng luật động, khiến cho cô gái vừa gào khóc vừa kêu rên, cũng không biết là thoải mái hay đau đớn.
Thấy vậy, Phùng Nguyên Chiếu không nhịn được che miệng, không dám tin anh Triển ngày thường ôn hòa lễ độ như vậy mà lại có một mặt thú tính như thế này.
Ánh mắt cậu ta như dán lên thân thể trắng nõn của Thương Lam, không cách nào rời đi. Trong long cậu ta thầm nghĩ, có phải Tiểu Hồng cũng trắng mềm như vậy, phát ra âm thanh dễ nghe như vậy. . . . . .
Nghĩ đi nghĩ lại, dưới thân thể của Phùng Nguyên Chiếu liền có phản ứng.
Cậu ta kinh sợ với những suy nghĩ bẩn thỉu của mình, xoay người tát lên mặt mình một cái, rồi sau đó bước chân dồn dập chạy ra khỏi khu rừng.
Thương Hồng nhận lấy chai nước suối trong tay của Phùng Nguyên Chiếu, mở nắp bình ra uống một hơi cạn sạch. Lúc quay đầu lại chú ý thấy cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô ta tức giận nói: "Anh làm gì mà lại dùng ánh mắt đấy nhìn tôi, không cho phép nhìn!"
Phùng Nguyên Chiếu mặt đỏ lên, trong đầu lại một lần nữa hiện lên hình ảnh Triển Mộ đè lên người Thương Lam, lắp bắp nói: "Không có, không có! Anh chỉ cảm thấy Tiểu Hồng thật xinh đẹp."
Thương Hồng khẽ hừ một tiếng không để ý tới câu ta, trong lòng tính toán làm thế nào để thoát khỏi tên nhà quê này. Sợ là không nhờ cậy được gì ở Thương Lam nên cô ta cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Phùng Nguyên Chiếu muốn kết hôn với cô ta sao? Nằm mơ đi!
Sau ngày tảo mộ trở về, mội ngày trong căn hộ của Triển Mộ lại diễn ra trò chơi mèo vờn chuột.
"Ăn cơm." Anh giận tái mặt, nắm tay Thương Lam không buông.
"A. . . . . . Dì! Dì!" Thương Lam ở trong lòng anh giãy giụa, hướng trong phòng bếp kêu.
Ngày thường với chuyện cãi yêu của cặp vợ chồng son này, chị Lưu đã sớm quen nhưng không để ý. Chị vẫn bình tĩnh rửa nốt đống bát đũa trong bồn, đợi đến khi canh trong nồi sôi sùng sùng liền múc một chén bê ra ngoài.
"Cậu chủ, đồ tôi đều làm xong, nếu như không có việc gì tôi xin về trước để trông đứa bé."
"Được, ,chị trở về đi."
Triển Mộ gật đầu một cái, nhận lấy chén cháo gà trong tay chị Lưu, dung thìa nhỏ múc một chút, đặt ở khóe miệng thổi hơi.
"Ngoan, ăn một chút."
Thương Lam khóc lớn không chịu nghe lời, tay đã nắm chặt mép bàn gỗ tử đàn, không chút nghĩ ngợi lao vào lòng anh.
Triển Mộ không tránh, cô an vị ở trong lòng anh nên dù muốn tránh cũng không tránh được.
Nhìn nước dính lên áo trước ngực, anh nhíu máy giận nói: "Thương Lam!"
"Không. . . . . . Ăn. . . . . ." Khi giân dữ thì sức phá hoại của kẻ ngốc nào đó cũng không nhỏ.
Cô chu miệng nhỏ nhắn trừng anh, đột nhiên đẩy tay đang cầm thìa của anh ra. Triển Mộ vẫn duy trì động tác thổi hơi, cái thìa đặt tại khóe miệng bị cô đẩy một cái như vậy, cháo bên trong liền văng ra ngoài.
Cháo gà nóng rơi vào trong cổ áo sơ mi, sau đó chảy dọc xuống ngực người đàn ông.
"Thương Lam!" Triển Mộ lại một lần nữa quát cô, tay rời khỏi trên eo của cô, rút khăn giấy trên mặt bàn ra lau.
Thương Lam lấy được tự do, vội vàng từ trên đùi anh nhảy xuống, vội vã chạy tới cửa lớn. Vừa chạy vừa mắng: " . . . . Chú hư . . . ."
Triển Mộ lau vết bẩn trên ngực, con mắt chăm chú nhìn theo phía sau cô. Anh thấy dáng vẻ đi lại của cô không tự nhiên, đột nhiên trong mắt thoáng qua ánh sáng kì lạ.
Thương Lam chạy đến cửa mở khóa, nhưng cửa này được Triển Mộ cài mật mã, cô ấn lung tung lên nhưng cửa vẫn không mở ra.
Cuối cùng cô nóng nảy, mạnh mẽ đập lên bàn phím trên cửa như để trút giận, rồi xoay người chạy vào phòng ngủ.
Triển Mộ nghe tiếng mắng của cô, giận quá hóa cười, đứng lên đi về phía cô.
Nha đầu này mấy ngày trước còn nằm ở trên giường muốn sống muốn chết, không ngờ sức khỏe lại khôi phục nhanh như vậy, cũng chỉ mới mấy lần bôi thuốc, hiện tại đã có thể chạy nhảy rồi.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Triển Mộ dừng bước chân, nhíu mày. Anh nhớ ở trước mặt anh, trước kia Thương Lam luôn có dáng vẻ nhu nhược, nũng nịu.
Thì ra đều là giả bộ. . . . . .
Lúc này, chân Thương Lam đã bước vào cửa phòng ngủ.
Cô đứng ở bên trong nhìn thấy khoảng cách giữa hai người khá xa, liền liều lĩnh làm mặt quỷ về phía anh, rồi sau đó đóng sần cửa lại.
"Tiểu nghịch ngợm."
Triển Mộ cười khẽ, từ trong ngăn kéo lấy ra chùm chìa khóa rồi đi vào phòng ngủ.
Đằng sau rèm phía cửa sổ sát đất vang lên âm thanh sột soạt.
"Anh thấy sức khỏe của em hồi phục tốt lắm, tới đây."
"Chú. . . . . . Hư. . . . . ."
"Gọi ông xã."
"Chú. . . . . . Không. . . . . . Ưmh. . . . . ."
. . . . . .
Thân thể trần truồng dưới ánh mặt trời trắng nõn như ngà voi.
Hai đầu nhũ hoa nho nhỏ dựng đứng ở trong gió. Một giây kế tiếp, người đàn ông đã nắm lấy hai bầu ngực non mềm.
Anh dùng đầu ngón tay kéo tiểu nhũ hoa Thương Lam, cũng ác ý kéo về phía miệng mình.
Thương Lam không nhịn được kêu lên, đưa tay đẩy đầu của anh, hai chân không an phận ở trong lòng anh đạp lung tung.
Lần này Triển Mộ dùng chết sức lực khiến cô đau, nếu không cô cũng không có phản ứng lớn nhưu vậy.
"A. . . . . . Ưmh. . . . . . Chú. . . . . . Đau. . . . . ." Đầu vú bị người bóp vừa đỏ vừa sưng, Thương Lam khó chịu kêu gào ở phía dưới anh, quay mặt đi cầu cứu: "Dì. . . . . . Ưmh. . . . . . Dì. . . . . ."
Nhưng nơi thâm sơn cùng cốc này ai sẽ tới đây cứu cô.
Mà Triển Mộ cũng không hi vọng bị người khác phát hiện việc tốt của mình, anh nhả ra một bên nhũ hoa, đầu ngực ửng hồng còn dính chút nước miếng, theo sự rời đi của người đàn ông mà kéo ra sợi tơ bạc.
Anh nghĩ ngợi chốc lát, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng rồi dùng dây lưng trói chặt ở phía sau. Anh cũng sợ tiếng la của cô quá lớn khiến người đi đường chú ý, chỉ có thể cởi quần lót trên người cô xuống, cuốn lại rồi nhét vào trong miệng cô.
Thương Lam bị buộc xoay người lại, đưa lưng về phía anh, đầu ngực bị rách da ma sát xuống thảm cỏ, hai tiêu bánh bao theo sự lay động của cơ thể cô mà lắc lư lên xuống.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Nước mắt rơi xuống từng giọt, Thương Lam sợ hãi nhìn anh.
Cô cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc trên cổ tay.
Chát –
Triển Mộ đánh lên cái mông của cô. Da thịt truyền đến đại não khiến khe hẹp giữa hai chân co rút thật nhanh.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Thương Lam đau đớn, nước mắt càng chảy càng nhiều.
Cô giãy dụa eo thon muốn thoát ra nhưng vừa lùi không bao lâu, lại ăn một cái tát.
Một tát này đánh vào một nửa mông còn lại, lần này còn mạnh hơn trước, lập tức âm thanh vang dội ở trong rừng.
Triển Mộ ấn lên âm hạch của cô, trầm giọng uy hiếp: "Không được lộn xộn, lại muốn bị đánh sao?"
Thương Lam hít vào một hơi, vừa khóc vừa lắc đầu.
Anh liền cười nói: "Vậy thì thành thật một chút."
Nói xong, một cái tát lại giáng xuống mông cô, lực mạnh như vậy khiến trên mông hiện lên mấy dấu tay đỏ nhưng anh vẫn không chịu dừng tay.
Đến khi trên mông cảm thấy nóng rát như bị bỏng thì lần này Thương Lam thật sợ, cô không dám lộn xộn, chỉ có thể bị động tiếp nhận anh vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng.
Hô hấp Triển Mộ dồn dập, dã ngoại không thể so với bên trong phòng, vừa hưởng thụ sự kích thích đồng thời lại vừa sợ bị người bắt gặp. Mà sự kích thích và lo sợ này kết hợp với tiếng nức nở rên ri của cô gái này khiến anh chỉ cảm thấy hạ thể của mình nóng đến mức sắp nổ tung, tế bào toàn thân đều đang kêu gào.
Anh muốn đâm vào trong khe huyệt cô, mạnh mẽ va sát lên cách thịt, đè ép, buông thả cho dục vọng mà bản thân kìm nén mấy tháng nay.
Anh không nhịn được dùng ngón tay đút vào trong âm đạo của cô, đợi đến bên trong rốt cuộc chảy ra xuân thủy mới lôi dục vọng đã sớm ngẩng cao đầu ra khỏi quần.
Cự vật to lớn tham lam ma sát một hồi trước miệng huyệt, ngay sau đó chợt nghiêng về phía trước, nặng nề đâm vào.
"A. . . . . . Ưmh. . . . . ." Thương Lam đau mà kêu một tiếng. Đã lâu Triển Mộ không cùng cô quan hệ khiến nơi nào đó trong tiểu huyệt căng chật như bị xé rách. Ngay lập tức cố khóc thét, tựa như nổi điên mà giãy giụa, vật lộn.
"Đau . . . . Chú Chú. . . . . . Ưmh . . . . Thật là đau . . . . A . . . . Thật là đau. . . . . ."
Cô khóc sụt sùi, cái chú này trở nên thật là đáng sợ, làm cô đau quá.
Vốn dĩ khe huyệt tươi non tàn phá khiến nó dần dần đỏ tươi, Triển Mộ liền nâng mông cô lên, lựa thế để mình có thể ra vào sâu hơn.
Toàn bộ côn thịt rút ra rồi đi vào khiến miệng huyệt đỏ ửng chảy ra thật nhiểu dâm thủy, thỉnh thoảng còn có tia máu.
Anh hưng phấn nhìn nơi đỏ hồng dưới chân, hô hấp dồn dập, huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào.
Chính là loại cảm giác này, cảm giác từ từ chinh phục, cùng khoái cảm giày xéo.
"Tiểu Lam, em là của anh, là của anh, của anh đấy!" Anh không quản được thân thể của mình, đã hơn mấy tháng không có sinh hoạt tình dục, anh cảm giác mình đói khát đến mức sắp điên rồi. Mỗi ngày chỉ hôn lướt qua như vậy, hoàn toàn không thỏa mãn anh!
Cái anh muốn là toàn bộ cơ thể cô!
"Mở rộng chân ra." Anh bóp lấy đầu ngực cô nói.
". . . . . . Ưmh. . . . . . Ô. . . . . ." Thương Lam tê liệt trên mặt đất, cảm giác thân bị thứ nào đó cứng rắn chen chúc đâm sâu vào. Cô muốn khép lại hai chân, ngăn người đàn ông đâm vào, nhưng điều đó lại khiến cho tiểu huyệt càng thêm khít khao, kẹp chặt lấy Triển Mộ khiến anh suýt nữa muốn bộc bắn ra.
Anh nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy hai chân cô kéo ra lớn nhất, rút phân thân to dài của mình ra, càn rỡ ở trong cơ thể cô đưa đẩy mạnh mẽ. . . . .
Sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân, cô ta quay đầu thấy rõ người tới: "Chú hai."
"Tiểu Lam đâu?" Thương Trung Thời đi ra từ trong rừng cây, bước chân ngừng lại. Ông ta cảnh giác nhìn bốn phía.
Thương Hồng bĩu môi, chỉ chỉ chiếc xe dừng sát ở ven đường, tiếp tục cúi đầu, trong lòng khó chịu cắn bánh bao.
"Chú đi đâu?" Thương Trung Tín ngẩng đầu lên hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm người em cách đó không xa.
Thương Trung Thời cười hì hì, đáp: "Em còn có thể đi đâu, không phải cùng mọi người đi ra ngoài tìm người sao?"
Thương Trung Tín hừ lạnh, ngưi thấy mùi thuốc lá phảng phất xung quanh liền cẩn thấy hoài nghi những lời ông ta nói.
Thương Trung Thời sờ mũi một cái ngồi xuống, nhận lấy cá nướng Phùng Nguyên Chiếu đưa tới, không nhịn được lại nhìn vè chiếc xe dừng ở cách đó không xa xe. Im lặng một lúc, ông ta thu hồi tầm mắt, há mồm cắn mạnh xuống thân cá một cái.
Hai ba miếng liền giải quyết xong một con cá.
Nhổ ra xương cá trong miệng, ông ta mới chú ý đến bản thân lúc này bụng rất cồn cào, liền ăn như hổ đói.
Ở trong không gian thu hẹp.
Thân thể của Thương Lam bị ép sát bên cửa xe, mà người đàn ông đè ép cô, đang điên cuồng gặm cắn môi cô. Cô hoang mang sợ hãi lấy tay đẩy ra, đánh, nhưng lại không có tác dụng gì.
"Chú. . . . . . Ưmh. . . . . ." Ngày thường Triển Mộ cũng không phải là không hôn cô, nhưng lại chưa bao giờ giống như vậy, thật giống như muốn hút sạch không khí trong lồng ngực cô.
Thương Lam không thể hô hấp, cô khó chịu đánh hai vai của, những tiếng kêu gào hoặc thét chói tai bị ngậm vào trong miệng.
Ở trong không gian kín như này, trong mắt cô Triển Mộ, giống như một con sói đói đang nổi điên, nhào vào trên người của cô, muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Chú. . . . . . Tôi không ngon. . . . Ưmh. . . .Ăn. . . . . ." Thương Lam bị ép khiến sống lưng thấy đau, uất ức khóc ròng nói.
Hơi thở của Triển Mộ nặng nề, hổn hển tách ra khỏi cô, một đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô, khiến cô rợn cả tóc gáy.
Thương Lam cảm thấy kinh hoảng, suy nghĩ lúc này cảm thấy chú thật hư, nói trở mặt liền trở mặt.
Vuốt đôi môi bị cắn đến sưng hồng, bụng cô vang lên tiếng “rột rột”, cô liền khóc lớn: "A. . . . . . Ưmh. . . . . . Chú đói. . . . . . Ưmh muốn ăn cơm. . . . . ."
Người đàn ông không nhúc nhích nhìn, lướt qua bả vai của cô, ánh mắt anh nhìn về phía cánh rừng cách đó không xa.
Trong lúc bất chợt, anh ngồi dậy. Mặc dù không đè lên cô, nhưng bàn tay lại đan thật chặt lấy năm ngón tay cô.
Thương Lam muốn rút về, nhưng lại bị người bên cạnh bóp mạnh một cái.
Cô ủy khuất nhìn anh, đôi mắt to tròn tràn đầy nước mắt, tựa như đang tố cáo sự bạo lực của anh.
Nhưng anh cũng không để ý những cử động của Thương Lam, chỉ giữ chặt lấy đầu ngón tay của cô không thả.
Chỉ chốc lát sau, anh không nhịn được sờ lên mặt của cô. Đột nhiên nhớ lại bản thân tỉnh lại ở trên giường bệnh mấy năm trước, lúc cô đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Đó là một Thương Lam vẫn còn sống sờ sờ, một Thương Lam còn trẻ mười mấy tuổi . . . .
"Triển đại ca."
Anh nghe thấy âm thanh của cô, trong một khắc kia cảm giác như ở trong mơ.
"Tiểu Lam." Triển Mộ nắm tay của cô, đặt ở khóe miệng hôn, từng ngón từng ngón một: "Anh già rồi, không chịu nổi bất kỳ nguy hiểm gì, không cần làm anh sợ nữa, được không?"
Người đàn ông có kiên cường thế nào đi nữa cũng sẽ có nhược điểm, cũng sẽ có chiếc xương sườn mềm không thể đụng đến.
Mà không thể nghi ngờ chút nào, chiếc xương sườn mềm của anh là Thương Lam.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy của kiếp này, anh đã biết bản thân sẽ không buông tay.
Sự cố chấp của một người là bởi vì sợ mất đi.
So với người bình thường, sự sợ hãi mà được anh giấu ở trong lòng không hề ít hơn. Anh nhất định phải dựa vào việc vùi vào thân thể của cô, cảm thụ nhiệt độ và hơi thở của cô để chứng minh đó cũng không phải là trong mơ, cô là thật, vẫn còn sống sờ sờ một lần nữa ở trong lòng ngực của anh.
Thương Lam nháy mắt mấy cái, nhất thời không thể hiểu nổi.
Cái chú này một giây trước còn hung thần ác sát muốn ăn mình, sao mới qua không bao lâu lại thay đổi sắc mặt.
Mà lần đầu Triển Mộ ở trước mặt cô tháo xuống toàn bộ ngụy trang, để lộ ra vẻ mặt chân thực nhất, cũng là dáng vẻ bất lực nhất.
Cô không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của anh. Tóc của Triển Mộ rất cứng, cảm giác khi sờ lên không phải quá tốt: "Chú. . . . . ."
Anh trầm mặc nhìn cô, đầu ngón tay hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi mềm mại.
Triển Mộ say sưa chăm chú nhìn đôi môi đỏ hồng, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp: "Tiểu Lam, giúp anh một chút."
"Giúp sao?" Thương Lam không hiểu nhìn anh
"Đúng, hiện tại chỉ có em có thể giúp anh." Anh thì thầm bên tai cô.
Khi Thương Lam vẫn còn đang ngẩn ra, anh đã cởi ra áo khoác của mình, đắp trên người của cô.
Trở lại ghế lái, Triển Mộ lấy điện thoại di động ra gọi cho Thương Trung Tín.
"Sao Triển Mộ lại về rồi?" Thương Trung Thời nghe được tiếng động cơ phát động, ngẩng đầu hỏi.
Thương Trung Tín cầm bình giữ nhiệt, rót nước trà vào chén, không nghi ngờ gì trả lời: "Thương Lam không thoải mái, Triển Mộ đưa con bé trở về rồi."
Ánh mắt Thương Trung Thời khẽ lóe lên, ông ta đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dọc theo đường quốc lộ, Triển Mộ lái xe vòng vào con đường nhỏ.
Khi xe đỗ lại, anh đẩy cửa xe ra đi về phía cô.
Thương Lam được anh bọc trong áo khoác ngoài. Khi anh mở cửa xe, theo bản năng một csi đầu nhỏ liền ngó ra.
"Chú?" Vừa mới dứt lời, thì đã bị người ôm ra.
Anh ôm sát thân thể của cô đi thẳng một đường vào nơi sâu nhất trong cánh rừng.
Đi ước chừng 500m, anh tìm được một khối đất trống.
Triển Mộ dừng lại quan sát xung quanh một chút, ngay sau đó đặt cô gái xuống cái áo mình vừa trải dưới đất.
". . . . . . Ưmh?" Thương Lam cong người vừa định đứng lên, nhưng một giây kế tiếp liền bị người đàn ông ở trên đè lên thân thể một cách chặt chẽ.
"Chú?" Cô đẩy bờ vai của anh, không hiểu hỏi.
Triển Mộ cũng không để ý tới vấn đề của cô, chỉ nắm lấy cằm kéo mặt cô lại gần.
Anh nhìn ánh mắt của cô, thăm dò vào chỗ sâu nhất, tựa như đang tìm kiếm cái gì: "Anh biết rõ em không thích ở bên ngoài, nếu như không muốn phải, phải nói để ngăn anh lại."
Anh đang nói chuyện với ai?
Thương Lam ở trong lòng anh khẽ gật đầu một cái.
. . . . . .
Thương Hồng nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, đưa tay với bình nước bên cạnh.
Trống không.
"Phùng Nguyên Chiếu, không có nước." Cô theo thói quen mở miệng.
Phùng Nguyên Chiếu ngẩng đầu khỏi bếp nướng, gương mặt bị hơi nóng làm đỏ lên.
Thương Trung Tín nghe được giọng điệu bốc đồng của con gái, không vui quay đầu lại dạy dỗ: "Nhịn một chút, cái chỗ này ở đâu ra nước cho con."
Thương Hồng mất hứng chu miệng lên, liếm bờ môi khô nứt, cúi đầu không lên tiếng.
"Chú Thương, cháu biết xung quanh đây có một tiệm tạp hóa, rẽ đường nhỏ lúc trước là có thể tới. Tiểu Hồng, em giúp anh để ý bếp lửa." Phùng Nguyên Chiếu đứng dậy, cười với Thương Hồng rồi xoay người chạy ra ngoài.
"Đứa nhỏ Nguyên Chiếu này rất thành thật, qua một thời gian nữa ba sẽ cho người chuẩn bị một chút, chuẩn bị hôn sự cho hai đứa."
Nghe thấy lời ba mình, sắc mặt Thương Hồng chợt cứng đờ, trong lòng tuy vạn phần không muốn nhưng laijkhoong dám phản bác.
Trên đường, Phùng Nguyên Chiếu chạy thật nhanh.
Cậu ta lớn lên trong thôn này, hồi nhỏ đã thích chạy lên núi nên đi trên đường nhỏ không bao lâu liền thấy một tiệm tạp hóa.
Ông lão hiền lành đã không còn ở đây từ lâu, đổi lại là con trai ông ở lại trông tiệm.
Mua nước xong, cậu ta vòng lại đường cũ. Lúc đi ngang qua một con đường khác thì thấy xe của Triển Mộ dừng ở ven đường.
Cậu ta tò mò lại gần nhìn vào trong nhưng hoàn toàn trống không.
Mấy người Triển ca đi đâu?
Trong lòng Phùng Nguyên Chiếu nóng nảy, nếu xảy ra chuyện gì ở nơi rừng núi hoang dã này thì phải làm sao?
Cậu ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói một tiếng với chú Thương. Nhưng sờ lên túi mới phát hiện không có mang điện thoại đi động.
Chú ý thấy dấu chân in trên bùn đất, khá to, chắc chắ là dấu chân của một người đàn ông.
Phùng Nguyên Chiếu suy tư chốc lát liền đi theo dấu.
Bên tai thỉnh thoảng sẽ truyền đến gió xào xạc.
Mà càng đi vào trong, tiếng gió kia liền hòa cùng với một chút . . . . tiếng khóc sụt sùi của con gái?
Trong lòng Phùng Nguyên Chiếu kinh hãi, vén tay áo chạy vào bên trong.
Giọng nữ kia càng nghe càng quen thuộc.
Không phải là giọng của Thương Lam thì còn ai vào đây nữa.
Triển ca đi đâu rồi? Sao lại để cho Tiểu Lam khóc như vậy?
Mang theo sự nghi vấn này này, Phùng Nguyên Chiếu gạt những lùm cây ra đi tiếp.
Xa xa, cậu ta nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ.
Khi nhìn rõ động tác giữa bọn họ thì cậu ta kinh ngạc, vội vàng tránh đằng sau gốc cây.
Dưới bóng cây, Thương Lam bị bắt chéo hai tay ra sau lưng đè ở trên đất, bởi vì cự ly quá xa, hơn nữa ánh sáng đã bị Triển Mộ che hơn phân nửa nên cậu ta nhìn không rõ lắm.
Chỉ có thể nghe trộm thấy âm thanh từ bên đó truyền đến, tiếng cô nức nở mệt mỏi và tiếng gầm nhẹ của Triển Mộ.
Phùng Nguyên Chiếu khi còn bé đã từng thấy qua chó mẹ giao phối, khi đó một đám trẻ con nghịch ngợm còn đi sờ đuôi hai con chó.
Dĩ nhiên, cậu ta không thể so sánh anh Triển với chó được, nhưng tư thế kia cũng giống nhau như đúc. Dưới ánh mặt trời, cơ thể to lớn đè lên trên người Thương Lam, bên dưới không ngừng luật động, khiến cho cô gái vừa gào khóc vừa kêu rên, cũng không biết là thoải mái hay đau đớn.
Thấy vậy, Phùng Nguyên Chiếu không nhịn được che miệng, không dám tin anh Triển ngày thường ôn hòa lễ độ như vậy mà lại có một mặt thú tính như thế này.
Ánh mắt cậu ta như dán lên thân thể trắng nõn của Thương Lam, không cách nào rời đi. Trong long cậu ta thầm nghĩ, có phải Tiểu Hồng cũng trắng mềm như vậy, phát ra âm thanh dễ nghe như vậy. . . . . .
Nghĩ đi nghĩ lại, dưới thân thể của Phùng Nguyên Chiếu liền có phản ứng.
Cậu ta kinh sợ với những suy nghĩ bẩn thỉu của mình, xoay người tát lên mặt mình một cái, rồi sau đó bước chân dồn dập chạy ra khỏi khu rừng.
Thương Hồng nhận lấy chai nước suối trong tay của Phùng Nguyên Chiếu, mở nắp bình ra uống một hơi cạn sạch. Lúc quay đầu lại chú ý thấy cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô ta tức giận nói: "Anh làm gì mà lại dùng ánh mắt đấy nhìn tôi, không cho phép nhìn!"
Phùng Nguyên Chiếu mặt đỏ lên, trong đầu lại một lần nữa hiện lên hình ảnh Triển Mộ đè lên người Thương Lam, lắp bắp nói: "Không có, không có! Anh chỉ cảm thấy Tiểu Hồng thật xinh đẹp."
Thương Hồng khẽ hừ một tiếng không để ý tới câu ta, trong lòng tính toán làm thế nào để thoát khỏi tên nhà quê này. Sợ là không nhờ cậy được gì ở Thương Lam nên cô ta cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Phùng Nguyên Chiếu muốn kết hôn với cô ta sao? Nằm mơ đi!
Sau ngày tảo mộ trở về, mội ngày trong căn hộ của Triển Mộ lại diễn ra trò chơi mèo vờn chuột.
"Ăn cơm." Anh giận tái mặt, nắm tay Thương Lam không buông.
"A. . . . . . Dì! Dì!" Thương Lam ở trong lòng anh giãy giụa, hướng trong phòng bếp kêu.
Ngày thường với chuyện cãi yêu của cặp vợ chồng son này, chị Lưu đã sớm quen nhưng không để ý. Chị vẫn bình tĩnh rửa nốt đống bát đũa trong bồn, đợi đến khi canh trong nồi sôi sùng sùng liền múc một chén bê ra ngoài.
"Cậu chủ, đồ tôi đều làm xong, nếu như không có việc gì tôi xin về trước để trông đứa bé."
"Được, ,chị trở về đi."
Triển Mộ gật đầu một cái, nhận lấy chén cháo gà trong tay chị Lưu, dung thìa nhỏ múc một chút, đặt ở khóe miệng thổi hơi.
"Ngoan, ăn một chút."
Thương Lam khóc lớn không chịu nghe lời, tay đã nắm chặt mép bàn gỗ tử đàn, không chút nghĩ ngợi lao vào lòng anh.
Triển Mộ không tránh, cô an vị ở trong lòng anh nên dù muốn tránh cũng không tránh được.
Nhìn nước dính lên áo trước ngực, anh nhíu máy giận nói: "Thương Lam!"
"Không. . . . . . Ăn. . . . . ." Khi giân dữ thì sức phá hoại của kẻ ngốc nào đó cũng không nhỏ.
Cô chu miệng nhỏ nhắn trừng anh, đột nhiên đẩy tay đang cầm thìa của anh ra. Triển Mộ vẫn duy trì động tác thổi hơi, cái thìa đặt tại khóe miệng bị cô đẩy một cái như vậy, cháo bên trong liền văng ra ngoài.
Cháo gà nóng rơi vào trong cổ áo sơ mi, sau đó chảy dọc xuống ngực người đàn ông.
"Thương Lam!" Triển Mộ lại một lần nữa quát cô, tay rời khỏi trên eo của cô, rút khăn giấy trên mặt bàn ra lau.
Thương Lam lấy được tự do, vội vàng từ trên đùi anh nhảy xuống, vội vã chạy tới cửa lớn. Vừa chạy vừa mắng: " . . . . Chú hư . . . ."
Triển Mộ lau vết bẩn trên ngực, con mắt chăm chú nhìn theo phía sau cô. Anh thấy dáng vẻ đi lại của cô không tự nhiên, đột nhiên trong mắt thoáng qua ánh sáng kì lạ.
Thương Lam chạy đến cửa mở khóa, nhưng cửa này được Triển Mộ cài mật mã, cô ấn lung tung lên nhưng cửa vẫn không mở ra.
Cuối cùng cô nóng nảy, mạnh mẽ đập lên bàn phím trên cửa như để trút giận, rồi xoay người chạy vào phòng ngủ.
Triển Mộ nghe tiếng mắng của cô, giận quá hóa cười, đứng lên đi về phía cô.
Nha đầu này mấy ngày trước còn nằm ở trên giường muốn sống muốn chết, không ngờ sức khỏe lại khôi phục nhanh như vậy, cũng chỉ mới mấy lần bôi thuốc, hiện tại đã có thể chạy nhảy rồi.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Triển Mộ dừng bước chân, nhíu mày. Anh nhớ ở trước mặt anh, trước kia Thương Lam luôn có dáng vẻ nhu nhược, nũng nịu.
Thì ra đều là giả bộ. . . . . .
Lúc này, chân Thương Lam đã bước vào cửa phòng ngủ.
Cô đứng ở bên trong nhìn thấy khoảng cách giữa hai người khá xa, liền liều lĩnh làm mặt quỷ về phía anh, rồi sau đó đóng sần cửa lại.
"Tiểu nghịch ngợm."
Triển Mộ cười khẽ, từ trong ngăn kéo lấy ra chùm chìa khóa rồi đi vào phòng ngủ.
Đằng sau rèm phía cửa sổ sát đất vang lên âm thanh sột soạt.
"Anh thấy sức khỏe của em hồi phục tốt lắm, tới đây."
"Chú. . . . . . Hư. . . . . ."
"Gọi ông xã."
"Chú. . . . . . Không. . . . . . Ưmh. . . . . ."
. . . . . .
Thân thể trần truồng dưới ánh mặt trời trắng nõn như ngà voi.
Hai đầu nhũ hoa nho nhỏ dựng đứng ở trong gió. Một giây kế tiếp, người đàn ông đã nắm lấy hai bầu ngực non mềm.
Anh dùng đầu ngón tay kéo tiểu nhũ hoa Thương Lam, cũng ác ý kéo về phía miệng mình.
Thương Lam không nhịn được kêu lên, đưa tay đẩy đầu của anh, hai chân không an phận ở trong lòng anh đạp lung tung.
Lần này Triển Mộ dùng chết sức lực khiến cô đau, nếu không cô cũng không có phản ứng lớn nhưu vậy.
"A. . . . . . Ưmh. . . . . . Chú. . . . . . Đau. . . . . ." Đầu vú bị người bóp vừa đỏ vừa sưng, Thương Lam khó chịu kêu gào ở phía dưới anh, quay mặt đi cầu cứu: "Dì. . . . . . Ưmh. . . . . . Dì. . . . . ."
Nhưng nơi thâm sơn cùng cốc này ai sẽ tới đây cứu cô.
Mà Triển Mộ cũng không hi vọng bị người khác phát hiện việc tốt của mình, anh nhả ra một bên nhũ hoa, đầu ngực ửng hồng còn dính chút nước miếng, theo sự rời đi của người đàn ông mà kéo ra sợi tơ bạc.
Anh nghĩ ngợi chốc lát, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng rồi dùng dây lưng trói chặt ở phía sau. Anh cũng sợ tiếng la của cô quá lớn khiến người đi đường chú ý, chỉ có thể cởi quần lót trên người cô xuống, cuốn lại rồi nhét vào trong miệng cô.
Thương Lam bị buộc xoay người lại, đưa lưng về phía anh, đầu ngực bị rách da ma sát xuống thảm cỏ, hai tiêu bánh bao theo sự lay động của cơ thể cô mà lắc lư lên xuống.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Nước mắt rơi xuống từng giọt, Thương Lam sợ hãi nhìn anh.
Cô cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc trên cổ tay.
Chát –
Triển Mộ đánh lên cái mông của cô. Da thịt truyền đến đại não khiến khe hẹp giữa hai chân co rút thật nhanh.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Thương Lam đau đớn, nước mắt càng chảy càng nhiều.
Cô giãy dụa eo thon muốn thoát ra nhưng vừa lùi không bao lâu, lại ăn một cái tát.
Một tát này đánh vào một nửa mông còn lại, lần này còn mạnh hơn trước, lập tức âm thanh vang dội ở trong rừng.
Triển Mộ ấn lên âm hạch của cô, trầm giọng uy hiếp: "Không được lộn xộn, lại muốn bị đánh sao?"
Thương Lam hít vào một hơi, vừa khóc vừa lắc đầu.
Anh liền cười nói: "Vậy thì thành thật một chút."
Nói xong, một cái tát lại giáng xuống mông cô, lực mạnh như vậy khiến trên mông hiện lên mấy dấu tay đỏ nhưng anh vẫn không chịu dừng tay.
Đến khi trên mông cảm thấy nóng rát như bị bỏng thì lần này Thương Lam thật sợ, cô không dám lộn xộn, chỉ có thể bị động tiếp nhận anh vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng.
Hô hấp Triển Mộ dồn dập, dã ngoại không thể so với bên trong phòng, vừa hưởng thụ sự kích thích đồng thời lại vừa sợ bị người bắt gặp. Mà sự kích thích và lo sợ này kết hợp với tiếng nức nở rên ri của cô gái này khiến anh chỉ cảm thấy hạ thể của mình nóng đến mức sắp nổ tung, tế bào toàn thân đều đang kêu gào.
Anh muốn đâm vào trong khe huyệt cô, mạnh mẽ va sát lên cách thịt, đè ép, buông thả cho dục vọng mà bản thân kìm nén mấy tháng nay.
Anh không nhịn được dùng ngón tay đút vào trong âm đạo của cô, đợi đến bên trong rốt cuộc chảy ra xuân thủy mới lôi dục vọng đã sớm ngẩng cao đầu ra khỏi quần.
Cự vật to lớn tham lam ma sát một hồi trước miệng huyệt, ngay sau đó chợt nghiêng về phía trước, nặng nề đâm vào.
"A. . . . . . Ưmh. . . . . ." Thương Lam đau mà kêu một tiếng. Đã lâu Triển Mộ không cùng cô quan hệ khiến nơi nào đó trong tiểu huyệt căng chật như bị xé rách. Ngay lập tức cố khóc thét, tựa như nổi điên mà giãy giụa, vật lộn.
"Đau . . . . Chú Chú. . . . . . Ưmh . . . . Thật là đau . . . . A . . . . Thật là đau. . . . . ."
Cô khóc sụt sùi, cái chú này trở nên thật là đáng sợ, làm cô đau quá.
Vốn dĩ khe huyệt tươi non tàn phá khiến nó dần dần đỏ tươi, Triển Mộ liền nâng mông cô lên, lựa thế để mình có thể ra vào sâu hơn.
Toàn bộ côn thịt rút ra rồi đi vào khiến miệng huyệt đỏ ửng chảy ra thật nhiểu dâm thủy, thỉnh thoảng còn có tia máu.
Anh hưng phấn nhìn nơi đỏ hồng dưới chân, hô hấp dồn dập, huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào.
Chính là loại cảm giác này, cảm giác từ từ chinh phục, cùng khoái cảm giày xéo.
"Tiểu Lam, em là của anh, là của anh, của anh đấy!" Anh không quản được thân thể của mình, đã hơn mấy tháng không có sinh hoạt tình dục, anh cảm giác mình đói khát đến mức sắp điên rồi. Mỗi ngày chỉ hôn lướt qua như vậy, hoàn toàn không thỏa mãn anh!
Cái anh muốn là toàn bộ cơ thể cô!
"Mở rộng chân ra." Anh bóp lấy đầu ngực cô nói.
". . . . . . Ưmh. . . . . . Ô. . . . . ." Thương Lam tê liệt trên mặt đất, cảm giác thân bị thứ nào đó cứng rắn chen chúc đâm sâu vào. Cô muốn khép lại hai chân, ngăn người đàn ông đâm vào, nhưng điều đó lại khiến cho tiểu huyệt càng thêm khít khao, kẹp chặt lấy Triển Mộ khiến anh suýt nữa muốn bộc bắn ra.
Anh nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy hai chân cô kéo ra lớn nhất, rút phân thân to dài của mình ra, càn rỡ ở trong cơ thể cô đưa đẩy mạnh mẽ. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.