Chương 145
Tiện Thương
07/05/2021
Sáng sớm, Ngụy Vô Lan vác một đôi mắt gấu mèo đến công ty.
"Trình Anh, giúp tôi mua một ly uyên ương." Đẩy cửa phòng làm việc ra, anh ta gọi theo thói quen.
Bởi vì thức đêm, sắc mặt anh ta cực kém.
"Dạ. . . . Được ạ . . . ."
Nghe thấy không phải thanh âm của Trình Anh, Ngụy Vô Lan không vui quay đầu lại nói: "Tại sao lại là cô, Trình Anh đi đâu?"
"Vâng, hôm nay Trình Anh xin nghỉ ạ." Tiểu Mễ đang chuẩn bị xuống lầu mua trà sữa, sau khi nói xong liền nghe tiếng đóng cửa nặng nề của Ngụy Vô Lan thì sợ run cả người.
Trước đây sao cô bé có thể cho là trợ lý Ngụy đẹp trai này là một người rất dễ sống chung đây?
Cô nhớ lại bộ dạng mỗi ngày của Ngụy Vô Lan luôn lớn tiếng ầm ĩ với Trình Anh, liền bắt đầu cảm thấy đồng tình với Trình Anh .
Mặc dù thời gian mang thai của Thương Lam ngắn ngủi, bụng còn chưa nhô ra rõ ràng. Nhưng khi chị Lưu nhìn trong tủ quần áo của cô, toàn bộ là quần áo siết eo hoặc bó sát người.
Thường ngày ở nhà, cô còn có thể mặc áo sơ mi của Triển Mộ lắc lư khắp nơi. Nhưng vừa ra cửa liền la hét quần áo không thoải mái, không chịu đi.
Nghĩ đến chuyện này, chị Lưu nói với Triển Mộ mua thêm chút quần áo bà bầu cho Thương Lam.
Triển Mộ cũng không phản đối nhưng không quá yên tâm, dù sao anh không có thời gian lúc nào cũng theo cô.
Đúng lúc ấy Thương Lam ngồi ở trên đùi của anh, mặc trên người một cái áo khoác rộng thùng thình lộ ra hai bắp chân, vắt vẻo trên ghế salon lúc ẩn lúc hiện. . . . . .
Nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng kia, anh lập tức nhớ tới đã một thời gian dài rồi không đưa cô ra ngoài. Huống chi ở trong nhà lâu không tốt cho đứa bé trong bụng cô.
Nhíu mày, anh thật sự là không hạ được quyết tâm cự tuyệt cô . . . .
*******
Giữa trưa, Trình Anh đứng ở trước cửa hàng bách hóa đợi trong mòn mỏi. Rốt cuộc cũng thấy bóng dáng của Thương Lam và chị LưU.
Lúc ra cửa vô luận chị Lưu khuyên như thế nào, Thương Lam cũng không chịu mặc quần dài, bất đắc dĩ chị chỉ có thể xuống dưới lầu mua cho cô một chiếc quần bò ngắn, áo phông.
Những thứ trong cửa hàng đều nhắm đến học sinh ở khu lân cận, cho nên phần lớn quần áo là trẻ trung năng động. Mà vóc người Thương Lam mảnh khảnh, khung xương nhỏ, gương mặt trắng nõn non nớt, rõ ràng không ai tin cô đã hơn hai mươi tuổi. Mặc một bộ quần áo in hình phim hoạt hình không cảm thấy lệch lạc mà ngược lại càng lộ vẻ sức sống.
Trình Anh thấy Thương Lam nhảy nhảy nhót chạy đến phía mình, một thân T shirt quần lửng, nhìn giống như học sinh cấp ba . . . .
"Tiểu Lam! Tiểu Lam em chạy chậm một chút." Chị Lưu che dù ở phía sau đuổi theo, thời điểm đầu rất dễ sảy thai, hơn nữa đầu óc Thương Lam không tỉnh táo lắm, chị rất sợ cô sơ ý một chút liền mất đi đứa trẻ trong bụng.
Chỉ sau hai năm, Trình Anh đã thay đổi phong cách. Mái tóc dài đến eo được uốn xoăn, không còn hình tượng tomboy trước đây nữa, quần áo trang sức càng tăng thêm sự dịu dàng của người con gái này.
Thương Lam chạy chậm tới trước mặt cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng chợt đỏ ửng. Mặc dù hai người chỉ gặp mặt mấy lần, nhưng Thương Lam luôn có một cảm giác thân thiết không nói nên lời với chị gái này.
"Tiểu Lam!" Cô ấy lên tiếng cười lớn nghênh đón.
Chỉ cần không mở miệng, cô ấy có thể là một thục nữ.
Trình Anh nhìn bảo vệ đứng cách đó không xa, không nhịn được nhíu chân mày: "Chỉ mua mấy bộ quần áo, một mình tớ đủ rồi, Triển Mộ khẩn trương như vậy làm gì?"
Cuối cùng cô lại quay đầu lại véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam, chợt thấy cảm giác cũng không tệ, không nhịn được mà xoa thêm: "Nhìn dáng dấp này chứng tỏ anh ta đối với cậu cũng không tệ nha!"
Trình Anh cũng suy nghĩ giống như những người khác, tất cả đều tin việc Thương Lam trượt chân chỉ là ngoài ý muốn, mà việc Triển Mộ không chê bai mà cưới cô càng thấy được sự si tình. . . . . .
Thương Lam sao hiểu được ý của cô ấy, mắt thấy cô ấy hết xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi lại đến bụng thì cười khanh khách không ngừng.
Trong trung tâm mua sắm có mở điều hòa. Trình Anh dắt cô, vừa vào cửa chính liền đi thẳng đến của hàng quần áo. Cô ấy là một người thẳng tính, ghét nhất là dài dòng, tính cách như đàn ông luôn đi thẳng vào vấn đề, cầm lên liền đi tính tiền mà không để ý đến giá cả. . . .
Sàn nhà trong trung tâm mua sắm được lau chùi thường xuyên, người đi qua có thể nhìn thấy rõ ràng bóng của mình.
Trình Anh đi ở phía trước, đôi chân bước dài. Chị Lưu chỉ sợ Thương Lam té, vội vàng đuổi theo,
Thương Lam cúi đầu tò mò nhìn bóng dáng dưới chân, con ngươi không ngừng lưu chuyển.
Chị Lưu nhìn thấy động tác của cô, trong lòng khẳng định cô bé này lại có suy nghĩ gì rồi. Nếu không phải là Trình Anh dắt, đoán chừng sớm chạy mất bóng dáng rồi.
Thật ra thì Triển Mộ đã từng đưa cô tới trung tâm thương mại này. Nhưng khi đó công việc bận rộn, hai người đi dạo không được bao lâu liền có một cuộc điện thoại đến tìm anh, sau đó Thương Lam được tài xế phụ trách đưa về. Cũng vì thế mà cô giận dỗi anh một thời gian dài . . . .
Có lẽ sau này Thương Lam trở nên ngốc nghếch nên tính tình thẳng thắn hơn trước kia rất nhiều. Nếu gặp phải chuyện không vui thường sẽ không che giấu, tất cả cảm xúc dù vui vẻ hay tức giận đều biểu hiện ở trên mặt. Mà tính tình đơn thuần như vậy lại làm cho quan hệ giữa bọn họ kiên cố hơn.
Lần này mua đồ, tác phong của Trình Anh không nghi ngờ giống như gió bão ập đến.
Cô ấy đi tới từng cửa hàng, lấy xuống những bộ quần áo rồi đưa cho Thương Lam.
Cùng nhau đi vào, thấy cái gì đẹp liền lấy cái đó, đợi đến khi trong tay Thương Lam không còn chỗ để cầm nữa liền đẩy cô vào trong phòng thử áo.
Mới đầu Thương Lam còn phối hợp, nhưng sau nửa giờ thử đồ, cô bắt đầu không vui.
Miệng mím chặt, mắt đỏ lên, ôm bộ đồ T shirt vừa đổi tránh ở sau lưng chị Lưu.
"Tiểu Lam, mau ra đây, còn rất nhiều đồ chưa thử nha." Trình Anh hướng về sau gọi, động tác trên tay không những không ngừng, ngược lại càng nhặt càng nhiều.
Thương Lam lặng lẽ lộ đầu ra, lắc đầu với cô ấy một cái.
"Cậu không thử làm sao biết có hợp hay không?" Trình Anh cầm lấy quần áo bà bầu trong tay, đi tới muốn bắt lấy cô.
"Cô Trình, không thì chúng ta bọc những thứ này lại. Tôi thấy Tiểu Lam cũng mệt mỏi, trở về sẽ thử sau." Chị Lưu cười khuyên.
Mắt Trình Anh chợt nhíu lại, Thương Lam vội vàng vươn đầu ra gật một cái.
Trình Anh khổ sở nhìn một sọt quần áo bà bầu, vừa nhìn nụ cười lấy lòng của cô bán hàng. Quần áo nơi này cũng không rẻ chút nào, tùy tiện lấy một cái là có thể đủ gần nửa tháng tiền lương của cô ấy nha..., có tiền cũng không thể xài lung tung thế được không phải sao?
Từ nhỏ cô đã tôn trọng tư tượng của bác Mao, tiêu xài xa xỉ lãng phí không phải là Trình Anh. Cô ấy cắn răng một cái, giày cao gót bước tới, ngay trước mặt cô bán hàng liền không có hình tượng mà ngồi chồm hổm, nhặt lại những bộ quần áo mà Thương Lam vừa mới thử qua, tùy tiện chọn lấy bốn năm bộ rồi đưa đến trước mặt cô gái bán hàng, không để ý đến nụ cười chợt tắt của đối phương, hào khí mười phần nói: "Thanh toán."
Giữa trưa ánh mặt trời trở nên chói chang, cũng chỉ có thể là thời tiết của tháng bảy. Thành phố B cũng đã vào mùa hè.
Sau khi chị Lưu nhận được điện thoại bệnh viện gọi đến liền nói một tiếng với Trình Anh rồi vội vã rời đi.
Hôm nay Trình Anh xin nghỉ, cũng không còn chỗ nào có thể đi. Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh, càng không có ý định đi ra ngoài.
Cho nên sau khi hai người ăn cơm trưa xong, liền trốn ở trong công viên nhỏ hóng mát.
Họ ngồi trên ghế dài ở công viên nhỏ, thành ghế cách đài phun nước ở giữa không tới một mét. Mà đài phun nước trong công viên chỉ duy trì vào ngày nghỉ hoặc ngày lễ mới mở vòi phun. Trong làn nước trong veo nuôi vài con cá chép, đang tranh nhau những mảnh bánh bao mà người đi đường ném xuống.
Trình Anh liếm que kem trong tay, trong đầu bỗng hiện lên bộ dạng nổi trận lôi đình của Ngụy Vô Lan. Vào hai tháng trước cô ấy bất ngờ nhảy dù vào trong bộ phận maketing này. Lúc đầu đối mặt với người đàn ông mà mình đã từng thầm mến, Trình Anh còn cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng sau khi hai người tiếp xúc, cảm giác ngượng ngùng này bị tiếng quát mỗi ngày của anh ta làm bay biến đi không còn sót lại chút gì.
Làm sao em lại đần như vậy hả ——
Em là học sinh tiểu học sao? Như vậy cũng có thể tính sai? ——
Ngu ngốc, tôi bảo em tìm tài liệu năm trước, em đưa tôi tài liệu năm nay làm gì?
Rốt cuộc em có đầu óc hay không? Tôi muốn là cà phê, sao lại là trà sữa, khó uống muốn chết ——
Đclmm!
Trình Anh mắng một tiếng, bóp chặt que ốc quế trong tay.
Cảm thấy trong lòng bàn tay lạnh lẽo, cô "A" một tiếng, thả thứ dính dính trên tay xuống, thầm hô thật xui xẻo.
"Dì. . . . . ." Thương Lam tò mò gọi, nhìn về phía cô nuốt một ngụm nước bọt: "Cháu cũng muốn ăn."
Trình Anh móc khăn giấy lau tay, nghe được tiếng của Thương Lam, lập tức vẻ mặt giận dữ hiện lên sự kinh ngạc giật mình, nổi da gà từ lòng bàn chân lên tận lưng. . . .
"Gọi chị." Cô quay đầu chỉnh lại, dù thế nào cũng không thể tiếp nhận một người bạn cùng lứa tuổi gọi "Dì" .
"Thơm." Thương Lam tiến tới, hít mùi hương chocolate còn sót lại trên tay cô ấy, ngẩng đầu lấy lòng nói: "Chị, thơm."
"Không thể ăn, cậu đừng quên bụng cậu còn đang lớn lên đó."
Lúc này, đối với Thương Lam mà nói, bánh ngọt nhỏ trong tay mình còn lâu mới hấp dẫn bằng kem ở chỗ Trình Anh. Nhưng người trước mắt không phải Triển Mộ, chị Lưu lại đi rồi nên theo bản năng cô không dám giận dỗi, chỉ có thể vần vò bánh ngọt trong tay qua lớp túi nylon thành các loại hình dáng, đôi mắt to thỉnh thoảng làm bộ đáng thương trộm nhìn cô gái bên cạnh.
Mà sau khi Trình Anh lau tay sạch sẽ rồi, cũng không chú ý phía bên cô. Cho đến khi trên gương mặt bị người ta trộm hôn một cái, lúc này mới kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.
Thương Lam liếm liếm môi, ánh mắt nhìn về phía khóe môi cô ấy, nơi nào đó còn dính không ít vụn chocolate, vào miệng vừa lạnh lại vừa ngọt . . . .
Dưới ánh nhìn soi mói của Trình Anh, cô cười híp mắt chép miệng, tham lam muốn tới gần phía trước.
Trình Anh vội vàng ngăn cô lại, gương mặt đỏ bừng. . . . . .
"Tiểu Lam, làm sao cậu lại trở nên như vậy, như vậy. . . . . ." Thật dụ dỗ . . . .
Vừa nói, cô ấy vội vàng lau hết vết kem dính trên khóe miệng, trên mặt vừa như tức giận lại như thẹn thùng, một tay giữ bả vai Thương Lam không để cho cô đến gần.
"Ngọt . . . ." Thương Lam uất ức nhìn động tác của cô ấy, cô còn chưa có ăn đủ đây.
"Chuyện này. . . .Là người nào dạy cậu!" Sự xấu hổ của Trình Anh đi qua, bắt đầu cảm thán bản than đã mất đi nụ hôn đầu. Trước kia Thương Lam rất đúng mực, ngay cả cầm tay sẽ đỏ mặt. Bây giờ cô trở nên ngốc nghếch, nếu không ai dạy thì làm sao cô lại làm ra loại chuyện "Khác người" này!
Thương Lam lắc đầu một cái, không hiểu nhìn cô ấy.
"Chẳng lẽ là do Triển Mộ dạy sao? Anh ta thường làm vậy với cậu sao?" Trình Anh càng nói càng giận.
"Chú?" Thấy Trình Anh gật đầu, cô nhắc lại: "Chú nói. . . . . . Không thể lãng phí thức ăn. Chú còn bắt ăn nấm, nấm rất hôi . . . . Lam ăn không hết. . . . . ."
Trình Anh sững sờ, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.
"Nấm . . . . Sữa tươi uống không ngon . . . . Nhưng chú nói. . . . Uống có lợi . . . . ." Lời nói này của Thương Lam vừa thuần khiết lại vô tội, nhưng vào tai Trình Anh thì lại thay đổi theo một nghĩa khác.
"Cầm thú!" Thậm chí một người ngốc nghếch cũng không bỏ qua.
Dứt lời, ánh mắt cô nhìn về phía vệ sĩ đứng cách đó không xa, cảm động về sự thâm tình của Triển Mộ của Trình Anh lúc nãy biến mất không còn lại chút gì.
Theo hướng nhìn của cô ấy, Thương Lam cũng nhìn về phía mấy người đàn ông kia, cũng chỉ tùy ý nhìn mấy lần, vì không có hứng thú nên thu hồi ánh mắt.
Cuối cùng, lực chú ý của cô hướng về phía mấy con cá trong hồ. Trong tay cầm bánh ngọt, cô đi tới bên cạnh hồ, học theo dáng vẻ người đi đường, ném từng miếng nhỏ bánh ngọt vào trong hồ. Quả nhiên, mấy chú cá vốn sợ cô khi thấy có ăn liền tranh nhau bơi tới.
Thương Lam mải mê nô đùa đến nghiện. Cô nghịch ngợm ném xuống một chút bánh ngọt ở chỗ này, thấy cá nhỏ bơi lại liền chạy đến một đầu khác. Cứ lặp lại như thế, cô không biết mấy chú cá nhỏ trong hồ có mệt hay không, ngược lại chính cô chạy ngược xuôi mà thở hổn hển. Mệt mỏi đặt mông ngồi ở bên hồ, không chơi nữa.
Trình Anh nhìn đồng hồ, đang định đưa cô trở về thì ở phía xa, Thương Lam nhìn thấy một người phụ nữ đang đẩy xe em bé . . . .
Mái tóc đen dài buông thả ngang lưng, cô ta cúi đầu khiến tóc rủ xuống đằng trước làm người khác không thấy rõ mặt của cô ta.
Thấy là phụ nữ, bọn vệ sĩ liền buông lỏng cảnh giác.
"Tiểu Lam, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi." Trình Anh nói xong, cúi người xuống thu dọn đống đồ trên ghế, vài giây sau lại nghe được tiếng cười của Thương Lam.
Cô kinh ngạc ngước mắt hỏi "Có gì đáng cười?"
"Chị . . . ." Thương Lam chỉ vào cô gái đẩy xe cách đó không xa, cười nói: "Dì. . . . Có râu ria . . . ."
Cô vừa nói xong thì người phụ nữ kia liền rút ngắn khoảng cách với hai người họ.
Đột nhiên anh ta đẩy xe em bé ra, một tiếng động vang lên phía sau, một con búp bê bị ném ra khỏi xa đẩy . . . .
(Ở đây là đàn ông đóng giả phụ nữ nên bên trên mình vẫn để là con gái. Khi qua mắt dàn vệ sĩ thì mình mới để đúng cách xưng hô. Không phải nhầm lẫn gì các bạn nhé)
Cho đến khi tia sáng chói mắt đập vào mắt, lúc này Trình Anh mới nhìn rõ anh ta rút ra cái gì trong xe đẩy.
Đó là một cao dao dài chừng 6cm.
Sắc mặt Trình Anh chợt thay đổi, kinh hoảng chạy về phía Thương Lam. . . . . .
Trong công viên người đến người đi, cũng không ai chú ý tới bên này.
Động tác của người đàn ông nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ mấy bước liền rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Khuôn mặt đầy râu như vậy nhất định là để che đi vẻ mặt của anh ta.
Lưỡi dao sắc bén phản chiếu dưới ánh mặt trời, mang theo một luồng sát khí, không khỏi khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hình như Thương Lam bị kinh sợ, ánh mắt cô trở nên đờ đẫn, chỉ thấy lưỡi dao đang từ từ tiến đến trước mắt. Lúc này, đôi tai trở nên nhạy bén khác thường, thậm chí cô có thể nghe được tiếng gió xé khi lưỡi dao lao tới.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, cho nên khi vệ sĩ phát hiện ra tình huống thì không thể kịp thời ngăn cản lại được nữa . . . .
Lưỡi dao sắc bén vụt qua không khí, Thương Lam Tâm sinh ra sợ hãi, theo bản năng lui về sau một bước. Đột nhiên vai trái có một lực đẩy ra. Trong nháy mắt khi lưỡi dao đâm tới, cô đã bị Trình Anh đẩy vào trong đài phun nước.
Tiếng rên vang lên, bụng Trình Anh bị lưỡi dao đâm sâu vào.
Màu đỏ sậm của máu chảy ra từ chỗ lưỡi dao. Khi người đàn ông rút dao ra, trong nháy mắt máu liền phun thành tia từ chỗ vết thương . . . .
Cả người dính máu tanh, anh ta không hề hoảng hốt hay lo lắng mà đẩy người phụ nữ trước mặt ra, nắm chặt dao nhọn tìm tới người phụ nữ ở bên trong đài phun nước.
Cũng không bước được mấy bước, mắt cá chân của anh ta chợt cứng đờ. Trình Anh từ dưới đất ôm thật chặt lấy bắp chân của anh ta.
"Tiểu Lam, chạy mau, chạy mau!" Âm thanh của cô khàn khàn, miệng mở rộng, bởi vì bị thương mà không ngừng thở dốc, máu ở bụng chảy ra đã nhuộm đỏ trên mặt đất, dấu vết loang lổ nhìn thật đáng sợ . . . .
Nghe tiếng bước chân bên tai, người đàn ông quay đầu nhìn lại, thấy vệ sĩ đang chạy lại gần thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, con dao đâm thật nhanh xuống bả vai Trình Anh, khiến cho cô ấy phải buông ra. . . . . .
Vứt bỏ dao nhọn trong tay, anh ta nhanh chóng chui vào trong đám người, chỉ một lát liền mất dấu . . . .
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp ứng phó.
Thương Lam ngồi dậy từ trong nước, nghe thấy tiếng mấy con cá nhỏ quẫy đuôi, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn máu me khắp người Trình Anh. Một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn tay chạy dọc theo sống lưng khiến người ta cảm thấy run rẩy. Cô cảm thấy lạnh, lạnh đén mức toàn thân phát run. . . . . .
Vì mất máu quá nhiều, Trình Anh từ từ mất đi tri giác. Mà trước khi mất đi ý thức, cô ấy thấy đôi mắt Thương Lam mở lớn hoảng sợ, kèm theo đó là tiếng thét chói tai . . . .
"Trình Anh, giúp tôi mua một ly uyên ương." Đẩy cửa phòng làm việc ra, anh ta gọi theo thói quen.
Bởi vì thức đêm, sắc mặt anh ta cực kém.
"Dạ. . . . Được ạ . . . ."
Nghe thấy không phải thanh âm của Trình Anh, Ngụy Vô Lan không vui quay đầu lại nói: "Tại sao lại là cô, Trình Anh đi đâu?"
"Vâng, hôm nay Trình Anh xin nghỉ ạ." Tiểu Mễ đang chuẩn bị xuống lầu mua trà sữa, sau khi nói xong liền nghe tiếng đóng cửa nặng nề của Ngụy Vô Lan thì sợ run cả người.
Trước đây sao cô bé có thể cho là trợ lý Ngụy đẹp trai này là một người rất dễ sống chung đây?
Cô nhớ lại bộ dạng mỗi ngày của Ngụy Vô Lan luôn lớn tiếng ầm ĩ với Trình Anh, liền bắt đầu cảm thấy đồng tình với Trình Anh .
Mặc dù thời gian mang thai của Thương Lam ngắn ngủi, bụng còn chưa nhô ra rõ ràng. Nhưng khi chị Lưu nhìn trong tủ quần áo của cô, toàn bộ là quần áo siết eo hoặc bó sát người.
Thường ngày ở nhà, cô còn có thể mặc áo sơ mi của Triển Mộ lắc lư khắp nơi. Nhưng vừa ra cửa liền la hét quần áo không thoải mái, không chịu đi.
Nghĩ đến chuyện này, chị Lưu nói với Triển Mộ mua thêm chút quần áo bà bầu cho Thương Lam.
Triển Mộ cũng không phản đối nhưng không quá yên tâm, dù sao anh không có thời gian lúc nào cũng theo cô.
Đúng lúc ấy Thương Lam ngồi ở trên đùi của anh, mặc trên người một cái áo khoác rộng thùng thình lộ ra hai bắp chân, vắt vẻo trên ghế salon lúc ẩn lúc hiện. . . . . .
Nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng kia, anh lập tức nhớ tới đã một thời gian dài rồi không đưa cô ra ngoài. Huống chi ở trong nhà lâu không tốt cho đứa bé trong bụng cô.
Nhíu mày, anh thật sự là không hạ được quyết tâm cự tuyệt cô . . . .
*******
Giữa trưa, Trình Anh đứng ở trước cửa hàng bách hóa đợi trong mòn mỏi. Rốt cuộc cũng thấy bóng dáng của Thương Lam và chị LưU.
Lúc ra cửa vô luận chị Lưu khuyên như thế nào, Thương Lam cũng không chịu mặc quần dài, bất đắc dĩ chị chỉ có thể xuống dưới lầu mua cho cô một chiếc quần bò ngắn, áo phông.
Những thứ trong cửa hàng đều nhắm đến học sinh ở khu lân cận, cho nên phần lớn quần áo là trẻ trung năng động. Mà vóc người Thương Lam mảnh khảnh, khung xương nhỏ, gương mặt trắng nõn non nớt, rõ ràng không ai tin cô đã hơn hai mươi tuổi. Mặc một bộ quần áo in hình phim hoạt hình không cảm thấy lệch lạc mà ngược lại càng lộ vẻ sức sống.
Trình Anh thấy Thương Lam nhảy nhảy nhót chạy đến phía mình, một thân T shirt quần lửng, nhìn giống như học sinh cấp ba . . . .
"Tiểu Lam! Tiểu Lam em chạy chậm một chút." Chị Lưu che dù ở phía sau đuổi theo, thời điểm đầu rất dễ sảy thai, hơn nữa đầu óc Thương Lam không tỉnh táo lắm, chị rất sợ cô sơ ý một chút liền mất đi đứa trẻ trong bụng.
Chỉ sau hai năm, Trình Anh đã thay đổi phong cách. Mái tóc dài đến eo được uốn xoăn, không còn hình tượng tomboy trước đây nữa, quần áo trang sức càng tăng thêm sự dịu dàng của người con gái này.
Thương Lam chạy chậm tới trước mặt cô ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng chợt đỏ ửng. Mặc dù hai người chỉ gặp mặt mấy lần, nhưng Thương Lam luôn có một cảm giác thân thiết không nói nên lời với chị gái này.
"Tiểu Lam!" Cô ấy lên tiếng cười lớn nghênh đón.
Chỉ cần không mở miệng, cô ấy có thể là một thục nữ.
Trình Anh nhìn bảo vệ đứng cách đó không xa, không nhịn được nhíu chân mày: "Chỉ mua mấy bộ quần áo, một mình tớ đủ rồi, Triển Mộ khẩn trương như vậy làm gì?"
Cuối cùng cô lại quay đầu lại véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam, chợt thấy cảm giác cũng không tệ, không nhịn được mà xoa thêm: "Nhìn dáng dấp này chứng tỏ anh ta đối với cậu cũng không tệ nha!"
Trình Anh cũng suy nghĩ giống như những người khác, tất cả đều tin việc Thương Lam trượt chân chỉ là ngoài ý muốn, mà việc Triển Mộ không chê bai mà cưới cô càng thấy được sự si tình. . . . . .
Thương Lam sao hiểu được ý của cô ấy, mắt thấy cô ấy hết xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi lại đến bụng thì cười khanh khách không ngừng.
Trong trung tâm mua sắm có mở điều hòa. Trình Anh dắt cô, vừa vào cửa chính liền đi thẳng đến của hàng quần áo. Cô ấy là một người thẳng tính, ghét nhất là dài dòng, tính cách như đàn ông luôn đi thẳng vào vấn đề, cầm lên liền đi tính tiền mà không để ý đến giá cả. . . .
Sàn nhà trong trung tâm mua sắm được lau chùi thường xuyên, người đi qua có thể nhìn thấy rõ ràng bóng của mình.
Trình Anh đi ở phía trước, đôi chân bước dài. Chị Lưu chỉ sợ Thương Lam té, vội vàng đuổi theo,
Thương Lam cúi đầu tò mò nhìn bóng dáng dưới chân, con ngươi không ngừng lưu chuyển.
Chị Lưu nhìn thấy động tác của cô, trong lòng khẳng định cô bé này lại có suy nghĩ gì rồi. Nếu không phải là Trình Anh dắt, đoán chừng sớm chạy mất bóng dáng rồi.
Thật ra thì Triển Mộ đã từng đưa cô tới trung tâm thương mại này. Nhưng khi đó công việc bận rộn, hai người đi dạo không được bao lâu liền có một cuộc điện thoại đến tìm anh, sau đó Thương Lam được tài xế phụ trách đưa về. Cũng vì thế mà cô giận dỗi anh một thời gian dài . . . .
Có lẽ sau này Thương Lam trở nên ngốc nghếch nên tính tình thẳng thắn hơn trước kia rất nhiều. Nếu gặp phải chuyện không vui thường sẽ không che giấu, tất cả cảm xúc dù vui vẻ hay tức giận đều biểu hiện ở trên mặt. Mà tính tình đơn thuần như vậy lại làm cho quan hệ giữa bọn họ kiên cố hơn.
Lần này mua đồ, tác phong của Trình Anh không nghi ngờ giống như gió bão ập đến.
Cô ấy đi tới từng cửa hàng, lấy xuống những bộ quần áo rồi đưa cho Thương Lam.
Cùng nhau đi vào, thấy cái gì đẹp liền lấy cái đó, đợi đến khi trong tay Thương Lam không còn chỗ để cầm nữa liền đẩy cô vào trong phòng thử áo.
Mới đầu Thương Lam còn phối hợp, nhưng sau nửa giờ thử đồ, cô bắt đầu không vui.
Miệng mím chặt, mắt đỏ lên, ôm bộ đồ T shirt vừa đổi tránh ở sau lưng chị Lưu.
"Tiểu Lam, mau ra đây, còn rất nhiều đồ chưa thử nha." Trình Anh hướng về sau gọi, động tác trên tay không những không ngừng, ngược lại càng nhặt càng nhiều.
Thương Lam lặng lẽ lộ đầu ra, lắc đầu với cô ấy một cái.
"Cậu không thử làm sao biết có hợp hay không?" Trình Anh cầm lấy quần áo bà bầu trong tay, đi tới muốn bắt lấy cô.
"Cô Trình, không thì chúng ta bọc những thứ này lại. Tôi thấy Tiểu Lam cũng mệt mỏi, trở về sẽ thử sau." Chị Lưu cười khuyên.
Mắt Trình Anh chợt nhíu lại, Thương Lam vội vàng vươn đầu ra gật một cái.
Trình Anh khổ sở nhìn một sọt quần áo bà bầu, vừa nhìn nụ cười lấy lòng của cô bán hàng. Quần áo nơi này cũng không rẻ chút nào, tùy tiện lấy một cái là có thể đủ gần nửa tháng tiền lương của cô ấy nha..., có tiền cũng không thể xài lung tung thế được không phải sao?
Từ nhỏ cô đã tôn trọng tư tượng của bác Mao, tiêu xài xa xỉ lãng phí không phải là Trình Anh. Cô ấy cắn răng một cái, giày cao gót bước tới, ngay trước mặt cô bán hàng liền không có hình tượng mà ngồi chồm hổm, nhặt lại những bộ quần áo mà Thương Lam vừa mới thử qua, tùy tiện chọn lấy bốn năm bộ rồi đưa đến trước mặt cô gái bán hàng, không để ý đến nụ cười chợt tắt của đối phương, hào khí mười phần nói: "Thanh toán."
Giữa trưa ánh mặt trời trở nên chói chang, cũng chỉ có thể là thời tiết của tháng bảy. Thành phố B cũng đã vào mùa hè.
Sau khi chị Lưu nhận được điện thoại bệnh viện gọi đến liền nói một tiếng với Trình Anh rồi vội vã rời đi.
Hôm nay Trình Anh xin nghỉ, cũng không còn chỗ nào có thể đi. Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh, càng không có ý định đi ra ngoài.
Cho nên sau khi hai người ăn cơm trưa xong, liền trốn ở trong công viên nhỏ hóng mát.
Họ ngồi trên ghế dài ở công viên nhỏ, thành ghế cách đài phun nước ở giữa không tới một mét. Mà đài phun nước trong công viên chỉ duy trì vào ngày nghỉ hoặc ngày lễ mới mở vòi phun. Trong làn nước trong veo nuôi vài con cá chép, đang tranh nhau những mảnh bánh bao mà người đi đường ném xuống.
Trình Anh liếm que kem trong tay, trong đầu bỗng hiện lên bộ dạng nổi trận lôi đình của Ngụy Vô Lan. Vào hai tháng trước cô ấy bất ngờ nhảy dù vào trong bộ phận maketing này. Lúc đầu đối mặt với người đàn ông mà mình đã từng thầm mến, Trình Anh còn cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng sau khi hai người tiếp xúc, cảm giác ngượng ngùng này bị tiếng quát mỗi ngày của anh ta làm bay biến đi không còn sót lại chút gì.
Làm sao em lại đần như vậy hả ——
Em là học sinh tiểu học sao? Như vậy cũng có thể tính sai? ——
Ngu ngốc, tôi bảo em tìm tài liệu năm trước, em đưa tôi tài liệu năm nay làm gì?
Rốt cuộc em có đầu óc hay không? Tôi muốn là cà phê, sao lại là trà sữa, khó uống muốn chết ——
Đclmm!
Trình Anh mắng một tiếng, bóp chặt que ốc quế trong tay.
Cảm thấy trong lòng bàn tay lạnh lẽo, cô "A" một tiếng, thả thứ dính dính trên tay xuống, thầm hô thật xui xẻo.
"Dì. . . . . ." Thương Lam tò mò gọi, nhìn về phía cô nuốt một ngụm nước bọt: "Cháu cũng muốn ăn."
Trình Anh móc khăn giấy lau tay, nghe được tiếng của Thương Lam, lập tức vẻ mặt giận dữ hiện lên sự kinh ngạc giật mình, nổi da gà từ lòng bàn chân lên tận lưng. . . .
"Gọi chị." Cô quay đầu chỉnh lại, dù thế nào cũng không thể tiếp nhận một người bạn cùng lứa tuổi gọi "Dì" .
"Thơm." Thương Lam tiến tới, hít mùi hương chocolate còn sót lại trên tay cô ấy, ngẩng đầu lấy lòng nói: "Chị, thơm."
"Không thể ăn, cậu đừng quên bụng cậu còn đang lớn lên đó."
Lúc này, đối với Thương Lam mà nói, bánh ngọt nhỏ trong tay mình còn lâu mới hấp dẫn bằng kem ở chỗ Trình Anh. Nhưng người trước mắt không phải Triển Mộ, chị Lưu lại đi rồi nên theo bản năng cô không dám giận dỗi, chỉ có thể vần vò bánh ngọt trong tay qua lớp túi nylon thành các loại hình dáng, đôi mắt to thỉnh thoảng làm bộ đáng thương trộm nhìn cô gái bên cạnh.
Mà sau khi Trình Anh lau tay sạch sẽ rồi, cũng không chú ý phía bên cô. Cho đến khi trên gương mặt bị người ta trộm hôn một cái, lúc này mới kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.
Thương Lam liếm liếm môi, ánh mắt nhìn về phía khóe môi cô ấy, nơi nào đó còn dính không ít vụn chocolate, vào miệng vừa lạnh lại vừa ngọt . . . .
Dưới ánh nhìn soi mói của Trình Anh, cô cười híp mắt chép miệng, tham lam muốn tới gần phía trước.
Trình Anh vội vàng ngăn cô lại, gương mặt đỏ bừng. . . . . .
"Tiểu Lam, làm sao cậu lại trở nên như vậy, như vậy. . . . . ." Thật dụ dỗ . . . .
Vừa nói, cô ấy vội vàng lau hết vết kem dính trên khóe miệng, trên mặt vừa như tức giận lại như thẹn thùng, một tay giữ bả vai Thương Lam không để cho cô đến gần.
"Ngọt . . . ." Thương Lam uất ức nhìn động tác của cô ấy, cô còn chưa có ăn đủ đây.
"Chuyện này. . . .Là người nào dạy cậu!" Sự xấu hổ của Trình Anh đi qua, bắt đầu cảm thán bản than đã mất đi nụ hôn đầu. Trước kia Thương Lam rất đúng mực, ngay cả cầm tay sẽ đỏ mặt. Bây giờ cô trở nên ngốc nghếch, nếu không ai dạy thì làm sao cô lại làm ra loại chuyện "Khác người" này!
Thương Lam lắc đầu một cái, không hiểu nhìn cô ấy.
"Chẳng lẽ là do Triển Mộ dạy sao? Anh ta thường làm vậy với cậu sao?" Trình Anh càng nói càng giận.
"Chú?" Thấy Trình Anh gật đầu, cô nhắc lại: "Chú nói. . . . . . Không thể lãng phí thức ăn. Chú còn bắt ăn nấm, nấm rất hôi . . . . Lam ăn không hết. . . . . ."
Trình Anh sững sờ, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.
"Nấm . . . . Sữa tươi uống không ngon . . . . Nhưng chú nói. . . . Uống có lợi . . . . ." Lời nói này của Thương Lam vừa thuần khiết lại vô tội, nhưng vào tai Trình Anh thì lại thay đổi theo một nghĩa khác.
"Cầm thú!" Thậm chí một người ngốc nghếch cũng không bỏ qua.
Dứt lời, ánh mắt cô nhìn về phía vệ sĩ đứng cách đó không xa, cảm động về sự thâm tình của Triển Mộ của Trình Anh lúc nãy biến mất không còn lại chút gì.
Theo hướng nhìn của cô ấy, Thương Lam cũng nhìn về phía mấy người đàn ông kia, cũng chỉ tùy ý nhìn mấy lần, vì không có hứng thú nên thu hồi ánh mắt.
Cuối cùng, lực chú ý của cô hướng về phía mấy con cá trong hồ. Trong tay cầm bánh ngọt, cô đi tới bên cạnh hồ, học theo dáng vẻ người đi đường, ném từng miếng nhỏ bánh ngọt vào trong hồ. Quả nhiên, mấy chú cá vốn sợ cô khi thấy có ăn liền tranh nhau bơi tới.
Thương Lam mải mê nô đùa đến nghiện. Cô nghịch ngợm ném xuống một chút bánh ngọt ở chỗ này, thấy cá nhỏ bơi lại liền chạy đến một đầu khác. Cứ lặp lại như thế, cô không biết mấy chú cá nhỏ trong hồ có mệt hay không, ngược lại chính cô chạy ngược xuôi mà thở hổn hển. Mệt mỏi đặt mông ngồi ở bên hồ, không chơi nữa.
Trình Anh nhìn đồng hồ, đang định đưa cô trở về thì ở phía xa, Thương Lam nhìn thấy một người phụ nữ đang đẩy xe em bé . . . .
Mái tóc đen dài buông thả ngang lưng, cô ta cúi đầu khiến tóc rủ xuống đằng trước làm người khác không thấy rõ mặt của cô ta.
Thấy là phụ nữ, bọn vệ sĩ liền buông lỏng cảnh giác.
"Tiểu Lam, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi." Trình Anh nói xong, cúi người xuống thu dọn đống đồ trên ghế, vài giây sau lại nghe được tiếng cười của Thương Lam.
Cô kinh ngạc ngước mắt hỏi "Có gì đáng cười?"
"Chị . . . ." Thương Lam chỉ vào cô gái đẩy xe cách đó không xa, cười nói: "Dì. . . . Có râu ria . . . ."
Cô vừa nói xong thì người phụ nữ kia liền rút ngắn khoảng cách với hai người họ.
Đột nhiên anh ta đẩy xe em bé ra, một tiếng động vang lên phía sau, một con búp bê bị ném ra khỏi xa đẩy . . . .
(Ở đây là đàn ông đóng giả phụ nữ nên bên trên mình vẫn để là con gái. Khi qua mắt dàn vệ sĩ thì mình mới để đúng cách xưng hô. Không phải nhầm lẫn gì các bạn nhé)
Cho đến khi tia sáng chói mắt đập vào mắt, lúc này Trình Anh mới nhìn rõ anh ta rút ra cái gì trong xe đẩy.
Đó là một cao dao dài chừng 6cm.
Sắc mặt Trình Anh chợt thay đổi, kinh hoảng chạy về phía Thương Lam. . . . . .
Trong công viên người đến người đi, cũng không ai chú ý tới bên này.
Động tác của người đàn ông nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ mấy bước liền rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Khuôn mặt đầy râu như vậy nhất định là để che đi vẻ mặt của anh ta.
Lưỡi dao sắc bén phản chiếu dưới ánh mặt trời, mang theo một luồng sát khí, không khỏi khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hình như Thương Lam bị kinh sợ, ánh mắt cô trở nên đờ đẫn, chỉ thấy lưỡi dao đang từ từ tiến đến trước mắt. Lúc này, đôi tai trở nên nhạy bén khác thường, thậm chí cô có thể nghe được tiếng gió xé khi lưỡi dao lao tới.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, cho nên khi vệ sĩ phát hiện ra tình huống thì không thể kịp thời ngăn cản lại được nữa . . . .
Lưỡi dao sắc bén vụt qua không khí, Thương Lam Tâm sinh ra sợ hãi, theo bản năng lui về sau một bước. Đột nhiên vai trái có một lực đẩy ra. Trong nháy mắt khi lưỡi dao đâm tới, cô đã bị Trình Anh đẩy vào trong đài phun nước.
Tiếng rên vang lên, bụng Trình Anh bị lưỡi dao đâm sâu vào.
Màu đỏ sậm của máu chảy ra từ chỗ lưỡi dao. Khi người đàn ông rút dao ra, trong nháy mắt máu liền phun thành tia từ chỗ vết thương . . . .
Cả người dính máu tanh, anh ta không hề hoảng hốt hay lo lắng mà đẩy người phụ nữ trước mặt ra, nắm chặt dao nhọn tìm tới người phụ nữ ở bên trong đài phun nước.
Cũng không bước được mấy bước, mắt cá chân của anh ta chợt cứng đờ. Trình Anh từ dưới đất ôm thật chặt lấy bắp chân của anh ta.
"Tiểu Lam, chạy mau, chạy mau!" Âm thanh của cô khàn khàn, miệng mở rộng, bởi vì bị thương mà không ngừng thở dốc, máu ở bụng chảy ra đã nhuộm đỏ trên mặt đất, dấu vết loang lổ nhìn thật đáng sợ . . . .
Nghe tiếng bước chân bên tai, người đàn ông quay đầu nhìn lại, thấy vệ sĩ đang chạy lại gần thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, con dao đâm thật nhanh xuống bả vai Trình Anh, khiến cho cô ấy phải buông ra. . . . . .
Vứt bỏ dao nhọn trong tay, anh ta nhanh chóng chui vào trong đám người, chỉ một lát liền mất dấu . . . .
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không kịp ứng phó.
Thương Lam ngồi dậy từ trong nước, nghe thấy tiếng mấy con cá nhỏ quẫy đuôi, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn máu me khắp người Trình Anh. Một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn tay chạy dọc theo sống lưng khiến người ta cảm thấy run rẩy. Cô cảm thấy lạnh, lạnh đén mức toàn thân phát run. . . . . .
Vì mất máu quá nhiều, Trình Anh từ từ mất đi tri giác. Mà trước khi mất đi ý thức, cô ấy thấy đôi mắt Thương Lam mở lớn hoảng sợ, kèm theo đó là tiếng thét chói tai . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.