Chương 163
Tiện Thương
27/08/2021
Bởi vì thời tiết đang giao mùa nên trời tối rất sớm.
Ngay khi trời vừa tối, một chiếc ca nô liền xuất hiện tại bến tàu. Giữa làn sương mù, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen mơ hồ. Sau đó một người nhảy khỏi ca nô, xách theo một cái túi trong tay rồi đi về phía trước.
Phía trước đã có người đứng đợi anh ta từ lâu.
Triển Mộ đi tới nói mấy câu tiếng Thái, người nọ liền mỉm cười rồi dẫn bọn họ dẫn bọn họ đến ngôi nhà lợp mái ngói.
Ngụy Vô Lan ném túi trong tay lên trên giường, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn.
Hồi lâu, sắc mặt anh ta nghiêm nghị nói: "Anh định làm thế nào?"
Anh nhìn nghiêng góc mặt của Triển Mộ, nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc ban ngày, chợt cảm thấy máu trong người sôi trào.
Kích thích, con mẹ nó thật kích thích!
"Xong rồi." Bắt lấy tấm bẩn đồ mà Triển Mộ ném tới, đột nhiên Ngụy Vô Lan đứng dậy. Vì giữ an toàn, anh chia bản đồ làm bốn phần.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Triển Mộ thổi tắt ngọn đèn dầu rồi lên giường.
Anh ta nhích người vào sát tường, hỏi: "Chậm nhất đến ngày mai Thương Trung Tín có thể nhận được tin tức, anh có chắc là không muốn gọi điện cho Thương Lam?"
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó tiếng Triển Mộ vang lên: "Không cần thiết."
Khẽ nhíu mày, Ngụy Vô Lan không nói thêm gì, trong đầu đang suy nghĩ mấy ngày nữa sẽ liên hệ với Trình Anh, Triển Mộ liền nhắc nhở: "Vô Lan, rất nhiều việc khi làm . . . . Người chết sẽ thuận lợi hơn khi là người sống."
*****
Buổi tối, sau khi ăn xong đồ do người giúp việc mang lên, Thương Lam ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ.
Lúc này ngoài cửa sổ, những cơn gió thổi vào bên trong. Tính ra đã lâu rồi thành phố B không có mưa, cũng không biết đây có phải là sự tĩnh lặng trước cơn giông tố không mà xung quanh luôn nóng bức ngột ngạt.
Sau khi được ăn uống no nê, Vũ liền ngoan ngoãn ngủ. Nhìn bé một lúc, Thương Lam vô thức sờ vào trong túi.
Ánh mắt lơ đãng lướt qua màn hình, nó vẫn im lặng. Bạn bè của cô không nhiều lắm, quay đi quay lại cũng chỉ có mỗi Trình Anh, người sẽ chủ động liên lạc với cô lại càng ít.
Phòng của Thương Lam ở lầu hai nên luôn nghe thấy tiếng bước chân của người giúp việc ngoài cửa, nhưng không có tiếng bước chân nào thuộc về anh.
Không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, cô lấy điều khiển ti vi bật lên, màn hình liền bật sáng, trong lòng không khỏi có chút bực bội.
Trên màn hình đang chiếu cái gì vậy chứ?
Thương Lam không biết.
Nhưng kênh cô vẫn hay xem thì hôm nay không bật được.
Ôm lấy người, cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. . . .
Chẳng biết những ngày như vậy kéo dài bao lâu nữa? Cô không biết, và cô cũng không muốn biết.
"Bảo bối, nếu như ba không quay lại nữa, mẹ nên làm cái gì?"
Lần này về nhà, Triển Mộ chỉ mang theo một bộ quần áo để thay.
Sau khi người giúp việc giặt sạch thì vẫn để trong tủ của cô, đến mấy ngày trước đây mới bị cô tìm thấy.
Thương Lam đờ đẫn vuốt ve chiếc áo trong tay, ánh mắt vô tình nhìn về phía cửa phòng. Nếu như Triển Mộ không về được nữa, như vậy có nghĩa là cô được tự do rồi, không phải sao?
Người đàn ông nguy hiểm đó đã biến mất, sẽ không có ai có thể ngăn cản cô đi thực hiện mơ ước của mình nữa, cũng không ai có thể . . . .
Nhưng khi nhận ra điều này, cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Nước mắt rơi xuống dọc theo lòng bàn tay rơi, từng giọt rơi trên chiếc áo vest, chiếc áo sơ mi phẳng phiu bên trong bị nước mắt làm ướt một mảng . . . .
Chuyện của Triển Mộ, Thương Trung Tín xử lý rất qua loa. Mặc dù ngoài miệng nói sẽ phái người đi tìm nhưng đã qua mấy chục ngày rồi. Thương Lam cảm thấy ba mình chỉ làm qua loa cho xong chuyện.
Chẳng lẽ việc con rể gặp chuyện không may mà người làm ba vợ như ông không cảm thấy lo lắng, sốt ruột chút nào sao?
Nhưng Thương Lam không có cách nào. Mỗi lần cô hỏi, Thương Trung Tín luôn tìm mọi lý do để trốn tránh. Hiện tại không chỉ có cảnh sát đang điều tra, ông cũng có phái người đi tìm hiểu tình hình. Nhưng thi thể của các thủy thủ đoàn cũng lần lượt được tìm thấy theo từng ngày, chỉ còn lại mấy người vẫn không có tin tức như cũ.
Buổi sáng Trình Anh tới đây. Nhìn nụ cười và nét mặt rạng rỡ của cô ấy khi nhắc đến Ngụy Vô Lan, Thương Lam chỉ có thể kìm nén cảm xúc và im lặng. Cô không dám nói cho cô ấy biết chuyện có lẽ Ngụy Vô Lan cũng có mặt ở trên chiếc tàu đó, cũng không dám nói ra sự nghi ngờ của mình, chỉ có thể giấu tất cả mọi chuyện vào trong lòng. Dồn nén qua từng ngày như vậy, cô không biết mình còn có thể nhịn được bao lâu nữa, có thể giây tiếp theo cô sẽ điên lên mất.
Nhà họ Thương trừ Thương Lam, Thương Trung Tín không nói chuyện này cho bất luận kẻ nào.
Ngay cả Thương Hồng, Phùng Nguyên Chiếu cũng không biết gì về chuyện này.
Cho đến khi danh sách những nạn nhân được công bố trên truyền hình, lúc này mọi người mới biết được tin dữ đó. Đêm đấy, Trình Anh gọi điện thoại cho Thương Lam. Trong điện thoại giọng cô ấy run rẩy, mơ hồ khóc nức nở.
Cô ấy khàn cả giọng hỏi đi hỏi lại, có phải Ngụy Vô Lan cũng ở trên chiếc tàu đấy không, anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thương Lam cũng khóc và nói rằng cô không biết, cô cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì với chồng mình. Nếu như anh vẫn còn sống, tại sao ngay cả một cuộc gọi điện thoại cũng keo kiệt với cô.
Trước đây Thương Lam không hiểu, đời trước sau khi mình chết, tâm trạng của Triển Mộ lúc đó như thế nào . . . .
Hiện tại cô có thể hiểu được phần nào. Ôm tiểu Vũ thật chặt trong vòng tay, bây giờ cô vẫn còn một tia hy vọng, nhưng khi đó người đàn ông kia chỉ ôm được một thi thể đã cháy đen. Cô không dám nghĩ đến, nếu như tình huống của hai người hoán đổi cho nhau, nếu người nằm trước mặt cô là anh . . . .
Cô sẽ thế nào.
Cả người không nhịn được run rẩy, dường như tiểu Vũ nằm trong lòng cũng cảm nhận được sự lo sợ của mẹ, bé mở mắt ra liền khóc thét lên.
"Chị! Nếu tiểu Vũ đói bụng thì chị đưa nó cho bảo mẫu đi." Thương Hồng bịt lấy lỗ tai, không vui liếc cô một cái.
"Tiểu Hồng . . . ." Phùng Nguyên Chiếu nhẹ giọng nhắc nhở.
Thương Hồng khó chịu chu miệng, nhưng vẫn kìm nén xuống. Kể từ sau khi Triển Mộ mất tích, Thương Lam không nói chuyện nhiều với cô ta nữa, cả ngày chỉ biết nhốt mình ở trong phòng, thức ăn cũng là người giúp việc bưng lên. Nếu như hôm nay không phải Thương Trung Tín tự mình gõ cửa, không biết cô còn muốn nhốt mình trong phòng bao lâu nữa.
"Không phải thi thể của anh Triển còn chưa có tìm được sao, chị . . . ." Thương Hồng lẩm bẩm, nhưng rất nhanh đã bị cắt ngang.
"Câm miệng." Thương Trung Tín để tờ báo trong tay xuống, giọng nói uy nghiêm: "Nói bậy bạ cái gì vậy?"
Lời nói của Thương Trung Tín thu hút ánh nhìn của Thương Lam. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhưng không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, thái độ của Thương Trung Tín luôn dửng dưng như người ngoài khi thấy hai chị em tranh cãi với nhau, không thiên vị bất kỳ bên nào, cũng không xen vào.
Hành động bây giờ của ông chỉ có một cái khả năng.
Nghĩ đến điều này Thương Lam đột nhiên đứng dậy, ôm tiểu Vũ muốn lên lầu.
"Tiểu Lam! Ngày mai con thay đổi cách ăn mặc một chút, trong nhà sẽ có khách đến. Con có thể làm chút đồ ăn cho người ta nếm thử được không?"
Nghe vậy bước chân cô chợt dừng lại, im lặng một hồi mới gật đầu đồng ý.
Mặc dù cô không biết ngày mai khách tới là ai, nhưng trong lòng cô biết rõ nhà họ Thương không thiếu người giúp việc, chưa túng quẫn đến mức cần một đại tiểu thư tự mình xuống bếp.
Cho nên ngày hôm sau, Thương Lam không nghe theo lời Thương Trung Tín "Ăn mặc" tử tế, cô vẫn mặc một chiếc váy rộng thùng thình như thường ngày, Sau khi giao tiểu Vũ cho bảo mẫu, cô liền mặc bộ tạp dề, bận rộn với công việc ở trong phòng bếp.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn thanh tú, cho dù là không dùng son phấn dưới tình huống thì vẫn khiến người nhìn động lòng.
Thị trưởng Phương vừa vào nhà họ Thương, ánh mắt liền khóa chặt trên người cô. Mặc dù anh ta nhiều lần nói muốn giúp một tay nhưng luôn bị cô nhẹ nhàng từ chối. Nhìn người đàn ông ở trước mặt, rốt cuộc Thương Lam cũng hiểu được dụng ý của Thương Trung Tín.
Vị thị trưởng Phương này mất vợ từ lâu, sau đó vẫn không lập gia đình, lại chưa con cái, tuổi cũng qua bốn mươi tuổi rồi. Tuy đã gặp gỡ vài người nhưng vẫn chưa tìm được một người vừa lòng. Cho đến tận mấy ngày trước, ở trước cửa công ty Thương thị tình cờ nhìn thấy Thương Lam, anh ta vừa nhìn đã yêu cô gái nhỏ có gương mặt tượng tự vài phần với vợ cũ của mình. Sau khi tìm mọi cách điều tra thì tình cảm anh ta giành cho cô càng sâu đậm, cuối cùng còn tìm mọi cách để đến gần cô hơn.
Thị trưởng Phương phụ trách toàn bộ nền kinh tế của thành phố B, Thương Trung Tín đã muốn tạo quan hệ từ lâu nhưng đối phương lại không chịu đáp lại, cũng không gặp mặt. Anh ta là một người liêm chính nên nhất thời ông không biết làm cách nào lôi kéo được. Bây giờ thì tốt rồi, không cần ông phải mở lời, người ta đã tự mình đưa tới cửa.
"Tiểu Lam quả là đảm đang, tiểu Vũ cũng rất đáng yêu. Ai có thể cưới được cô ấy thì đúng là phúc đức tu được từ kiếp trước." Thị trưởng Phương uống một ngụm trà lễ phép nói, cũng biểu đạt suy nghĩ không để ý chuyện cô có một đứa con.
Từ nụ cười ôn hòa trên gương mặt anh ta, không khó nhìn ra đây là một người nhân hậu.
"Thị trưởng Phương, mau đến uống thử một chút trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng này."
"Màu sắc xanh lục, thanh mát, ngòn ngọt, quả nhiên là trà ngon." Thị trưởng Phương nhắm mắt bình phẩm: "Từ xưa đến nay, người ta vẫn luôn so sánh Tây Hồ với Tây Tử, vì trà ngon giống như người đẹp vậy. Tôi nhớ khi hoàng đế Càn Long đến Giang Nam, ông đã từng đến thăm vùng trà Long Tỉnh bốn lần để thưởng thức trà, cũng không ngớt lời khen ngợi. Sau đó ông đã sắc phong cho 18 gốc trà trồng ở Long Tỉnh Tự trước miếu Hồ Công làm ‘ ngự trà ’."
Thương Trung Tín cười ha hả, đều là yêu trà người, mặc dù đối phương nhỏ hơn mình vài chục năm, nhưng giống như là tìm được tri kỷ, ngồi cùng một chỗ có thể nói chuyện suốt.
Sau khi bê tất cả bát đĩa ra ngoài, trong lòng Thương Lam thoáng qua sự khó chịu. Cho dù Thương Trung Tín cố ý sắp xếp Thị trưởng Phương ở bên cạnh mình nhưng vẫn khiến không khí của bữa cơm trở bị hạ xuống, Thương Lam ăn không ngon, rõ ràng là nếm ra mùi vị gì.
Không thể phủ nhận thị trưởng Phương được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ như mới 35 tuổi.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện trong phòng. Cuộc trò chuyện bắt đầu từ lý tưởng đến cuộc sống hằng ngày, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, thỉnh thoảng anh ta lại gắp thức ăn cho cô, giả vờ như không quan tâm đến thân phận tình nhân của mình.
Vẻ mặt Thương Lam hiện lên sự khó hiểu, nhìn khuôn mặt hiền lành đang cười trước mặt, nhiều lần muốn cự tuyệt nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Thương Trung Tín mà im lặng.
Hiện tại trong lòng của cô rất loạn nên không rảnh bận tâm đến người khác. Sau khi ăn cơm xong Thương Trung Tín và anh ta anh hàn huyên một hồi. Thị trưởng Phương nhìn thời gian, ám chỉ nói: "Về lô hàng năm sau của Thương thị, tôi trở về sẽ nhắc trợ lý xử lý tốt. Thời gian cũng không còn sớm, tôi không quấy rầy nữa. Cảm ơn sự tiếp đãi của gia đình, những món mà Tiểu Lam làm ăn thật ngon. Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn được thì thật tốt biết bao."
Thương Trung Tín nghe vây, nhưng vẫn vờ như không hiểu, nói: "Ha ha, nếu khi nào thị trưởng Phương muốn ăn những món ăn gia đình như vậy, tôi đều vô cùng hoan nghênh." Nói xong, ông vẫy tay gọi Thương Lam, nhắc cô: "Tiểu Lam! Thị trưởng Phương muốn về, con tiễn anh ấy đi."
Sao Thương Lam lại không nghe hiểu ý tứ của hai người. Dù sao mọi người đều nói nhân dịp này cô nên . . . . Sắc mặt cô chợt tái đi. Mới có hai tháng sau khi Triển Mộ xảy ra chuyện, Thương Trung Tín đã vội vàng muốn bán mình đi rồi sao?
"Con lên xem tiểu Vũ một chút." Không muốn để ý phép tắc gì nữa, Thương Lam xoay người chạy lên lầu, cũng đóng sầm cửa lại trước mặt mọi người.
Ánh mắt Thương Trung Tín lạnh lẽo, tức giận nói: "Đều đã làm mẹ rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Thật ngại quá, để tôi đưa thị trưởng Phương ra ngoài."
"Không sao, không sao." Anh ta chẳng những không tức giận, ngược lại lễ phép nói: "Chỉ cần mọi người không chê tôi phiền khi đến mỗi ngày là được rồi. Tài xế vẫn còn ở cửa chờ tôi. Thương tổng, chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Không ngại, làm sao lại phiền chứ? Cậu có thể ới là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Đều là người mình rồi, sao lại khách khí như vậy làm gì."
Nghe được hai chữ "Người mình" này, thị trưởng Phương cười vui vẻ hơn. Điều này không khác gì lời chấp thuận của Thương Trung Tín cho quan hệ giữa hai người. Có được sự đồng ý của ông, sau này anh ta muốn theo đuổi Thương Lam cũng sẽ dễ dàng hơn.
Tiễn thị trưởng Phương về, tâm tình của Thương Trung Tín rất tốt, ngay cả chuyện Thương Lam vô lễ cũng không quan trọng.
"Ba, con có chuyện muốn nói với ba." Thương Lam yên lặng chờ trong thư phòng.
Cô đứng thẳng sống lưng, mặc dù bề ngoài nhu nhược nhưng bên trong toát ra khí thế không chịu khuất phục.
Thương Trung Tín ngồi vào ghế, châm điếu xì gà, đưa lên miệng hít một hơi nói: "Đúng lúc, ba cũng có chuyện muốn nói với con."
Nhả ra một vòng khói, ông chậm rãi hỏi: "Con có nghĩ tới nếu như Triển Mộ thật sự xảy ra chuyện, hai mẹ con các con phải làm sao bây giờ?"
"Ba, con . . . ."
"Ba nhìn con người của thị trưởng Phương cũng không tệ, cuộc sống cá nhân sạch sẽ, cũng chưa bao giờ có tai tiếng gì, luôn giữ mình trong sạch, đúng là một người chồng tốt. Nếu người ta không ngại con, chẳng. . . ."
"Con từ chối." Thương Lam vẫn không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực phập phồng giống như là đang cố gắng kìm nén tâm trạng của mình.
Thương Trung Tín sững sờ, dù sao từ nhỏ Thương Lam luôn khéo léo, cũng chưa từng cãi lời ông.
"Ba, ngày mai con muốn đưa tiểu Vũ về."
"Về đâu?" Thương Trung Tín biết rõ còn hỏi: "Ba cũng là vì Triển Mộ, đã bao lâu rồi. Không ai biết Triển Mộ có thể trở lại hay không, chẳng lẽ con muốn vì nó mà làm góa phụ cả đời sao?"
"Anh ấy sẽ không sao." Thương Lam nói những lời này giống như là tự an ủi mình.
"Nếu như con đã cố chấp như vậy, ba không có ý kiến." Thương Trung Tín giận tái mặt, cũng không miễn cưỡng: "Chẳng qua ba cảnh cáo trước, hôm nay nếu như con ra khỏi cái cửa lớn này, về sau dù sống hay chết cũng không liên quan đến nhà họ Thương và ba." Ông thật sự muốn xem, cô có thể chịu nổi mấy ngày.
Thương Lam cũng hiểu được nếu lúc này rời khỏi sự che chở của Thương Trung Tín sẽ gặp nhiều bất lợi, nhưng nếu như không phải là bị ép, cô cũng sẽ không nghĩ tới đi bước đường này.
Mặc dù Triển Mộ không để lại tiền mặt nhưng cũng chưa bao giờ khắt khe trong vẫn đề chi tiêu hay mua sắm với cô. Buổi trưa hôm sau, cô ôm tiểu Vũ trở lại căn hộ, sau đó bắt tay vào việc thu thập tất cả trang sức mà mình có.
Mấy sợi dây chuyền kim cương nằm lẳng lặng trong hộp, cộng thêm chiếc nhẫn trong ngăn kéo, nếu mang tất cả chỗ này đi thế chấp thì cô sẽ có một khoản tiền kha khá, đủ để cô nuôi tiểu Vũ đến khi vào nhà trẻ.
Đến lúc đó, tranh thủ thời gian bé đến trường, cô có thể đi phụ bếp, đi làm thêm hoặc tận dụng thời gian rảnh rỗi để trau dồi kiến thức cho bản thân, như vậy có thể tìm được những công việc có thu nhập cao hơn.
Xung quanh trần ngập một mùi hương quen thuộc, đó là mùi thuốc lá đặc trưng trên người Triển Mộ. Ngẩng đầu lên, Thương Lam nhìn chiếc tủ đứng mở rộng, bên trong là những bộ quần áo được sắp xếp ngay ngắn của bọn họ. những bộ quần áo nam hòa với những bộ váy của nữ, chẳng phân biệt được của ai nữa.
“ Triển Mộ, chẳng phải quần áo của anh đã được giặt và để vào ngăn tủ rồi sao, tại sao anh cứ thích chen chúc để ở đây chứ?”
Cô còn nhớ rõ trước đây mình đã từng mắng anh như vậy, lúc ấy anh chỉ nhìn cô mà mỉm cười, dáng vẻ mặc kệ cô muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được.
Anh vốn là như vậy, cho dù cô lạnh nhạt như thế nào, anh cũng có cách trêu chọc được cô, có đôi lúc tức giận, nhiều lúc lại thấy thẹn thùng. . . .
Bước đến gần, cô sững sờ nhìn về phía tủ quần áo, đầu ngón tay không nhịn được chạm nhẹ lên vải, vuốt ve dọc theo mép áo, nhớ lại dáng vẻ của anh khi đứng ở trước mặt mình với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn như một người vô tình nhưng thực ra lại rất cẩn thận.
Rất nhiều việc không cần cô nói anh đã làm thay cô, lúc cô hoàn toàn không biết, anh đã sớm san bằng con đường phía trước.
Người đàn ông này không giỏi nói chuyện nhưng lại nguyện ý nâng cô trong lòng bàn tay, đối xử với cô như bảo bối. Thương Lam hít sâu mùi hương trên trên áo sơ mi, cắn chặt môi, run rẩy nói: "Bảo bối, là mẹ vô dụng . . . ."
Do cô mãi đắm chìm trong quá khứ mà không chịu nhìn vào sự thay đổi của anh. Cô có thể rời khỏi anh, không gặp anh, nhưng không cách nào tiếp nhận sự thật là anh đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Cái chết của anh có nghĩa là gì? Đó là không thể thấy người này nữa, cô cũng không còn nghe được giọng của anh, không được cảm nhận được nhiệt độ của anh. Cho dù là trên báo hay tạp chí cũng không còn thấy được bất kỳ tin tức nào của anh nữa . . . .
Bây giờ ngay cả việc đứng từ xa nhìn anh một lần, một nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng không thể nào thực hiện được.
"Mẹ phải làm sao bây giờ?" Cô nhìn con gái đang ngủ say. Hình như từ sau khi Triển Mộ xảy ra chuyện, bé cũng trở nên biết điều hơn, không khóc hay làm khó, hiểu chuyện. . . . Khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Quyết định sinh con ra, rốt cuộc là đúng hay sai?" Nếu như tám năm sau cô không thoát khỏi tai nạn đó, như vậy tiểu Vũ phải sống như thế nào khi thiếu cả cha lẫn mẹ đây?
Sau khi rời nhà họ Thương, Thương Lam mới biết mình bị bệnh. Khi ở trong nhà, cô luôn xuất hiện ảo giác. Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng, cô liền mở mắt.
Quay mặt sang liền thấy Triển Mộ đang nằm bên cạnh, trong lòng Thương Lam lại thở dài.
Vươn tay ra, quả nhiên bên cạnh trống không.
Gió nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa sổ trong phòng, tiểu Vũ nằm ngủ bên trong nôi. Thương Lam bước chân trần đi tới, nhẹ nhàng sờ mặt của bé rồi đóng cửa sổ lại.
Cô ngơ ngác đi vào trong phòng tắm, ngay lúc vừa lấy kem đánh răng, bên cạnh liền xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Anh nghiêng người sang nhìn cô với mái tóc rối bời, vẻ mặt có chút không vui, đó là biểu hiện mỗi khi Triển Mộ rời giường. Tật xấu này của anh, Thương Lam đã biết từ lâu.
Khi tỉnh lại, anh rất thích bày ra vẻ mặt hung dữ như vậy, thể hiện một mặt ngang ngược, bướng bỉnh xấu tính đó trước mặt cô. Nhưng khi bước ra khỏi cửa, anh liền khoác lên mình bộ mặt ôn hòa giả dối để lừa gạt mọi người.
Thương Lam súc miệng rồi rửa mặt, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt tuấn tú phản chiếu trên gương, nhưng khi cô vươn tay muốn chạm đến thì lại trống không.
Trên tủ lạnh treo một cái tạp dề, là chiếc áo kẻ caro màu đỏ chót.
Thật ra cái này là do cô cố ý chọn. Mỗi lần nhìn thấy anh mặc chiếc tạp dề sặc sỡ này lắc lư đi lại trong phòng bếp, cô luôn thấy buồn cười.
Thấy cô cười, anh không giận, nhưng Triển Mộ cũng không thích cho người ta chiếm tiện nghi. Khi đêm xuống, anh liền lột hết quần áo của cô, sau đó ép cô mặc chiếc tạp dề lên người rồi ân ái hết lần này đến lần khác. Cô đã nếm được trái đắng khi đắc tội với anh.
“Muốn ăn cái gì?” Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
Cho dù đây đã là chuyện xảy ra mỗi ngày nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy kinh ngạc. Khi ngẩng đầu lên thì người đàn ông trước mặt đã dần dần biến mất theo ánh mặt trời . . . .
Trong căn phòng này đều tràn ngập hơi thở của anh. Mỗi ngày tỉnh lại, đối diện với những hình ảnh của anh, Thương Lam cũng không nhịn được mà ngồi sụp xuống, khóc thật lớn.
Cô nên làm cái gì?
Cô rất sợ mình không chịu được tới lúc tiểu Vũ lớn lên, sợ Triển Mộ cũng sẽ không trở lại nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô cảm thấy mình thực sự sắp điên rồi.
Không, cô nghĩ mình đã điên rồi!
"Ba. . . ." Vài ngày sau, Thương Lam lại xuất hiện trong thư phòng của Thương Trung Tín một lần nữa: "Con muốn cầu xin ba một chuyện."
Trước mặt ông, cô quỳ thụp xuống, túm lấy ống quần của ông, nói: "Cầu xin ba giúp con, con muốn đi tìm anh ấy."
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào, bên trong căn phòng ấm áp chỉ còn tiếng khóc sụt sùi đang đè nén của cô gái. Thương Trung Tín lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống, giống như cô gái trước mặt không phải con gái ruột của ông: "Ba cũng không có trói con hay nhốt con. . . . .Nếu như con muốn đi tìm nó thì cũng được thôi, đến đây cầu xin ba làm cái gì?"
Thương Lam vẫn im lặng quỳ trên mặt đất. Cô nhìn bé con ôm trong ngực mình, lại nhớ đến những nguy hiểm ở vùng Tam Giác Vàng, còn mang theo đứa bé, vậy nhất định cô không dám đi một mình.
"Nếu như con kiên trì muốn đi. . . . . ." Thương Trung Tín nhìn thấy được sự băn khoăn của cô, trong lòng khẽ dao động. Nói cho cùng cô cũng con gái của mình: "Ba sẽ phái mấy vệ sĩ đi theo con, tạm thời tiểu Vũ để bảo mẫu chăm sóc. Con đã lớn rồi, ba không quản được nữa, tự xem mà làm đi."
Bầu trời còn đang trong xanh, bỗng nhiên phía chân trời mây đen cuồn cuộn, mưa to gió lớn. hôm sau Thương Lam đáp chuyến bay đến Vân Nam, dọc theo tuyến đường Lào - Thái Lan. Dẫn theo nhóm vệ sĩ mà Thương Trung Tín đã giao, cô đến nơi Triển Mộ xảy ra chuyện.
Hằng ngày đều phát tin tức, phần lớn thi thể của những thủy thủ trong đoàn găp chuyện không may đều đã được vớt lên, tuy nhiên vẫn còn mấy người chưa tìm được.
Nhìn vào cái chết của những người thủy thủ đoàn có thể thấy, ở một nơi lạc
Ngay khi trời vừa tối, một chiếc ca nô liền xuất hiện tại bến tàu. Giữa làn sương mù, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen mơ hồ. Sau đó một người nhảy khỏi ca nô, xách theo một cái túi trong tay rồi đi về phía trước.
Phía trước đã có người đứng đợi anh ta từ lâu.
Triển Mộ đi tới nói mấy câu tiếng Thái, người nọ liền mỉm cười rồi dẫn bọn họ dẫn bọn họ đến ngôi nhà lợp mái ngói.
Ngụy Vô Lan ném túi trong tay lên trên giường, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn.
Hồi lâu, sắc mặt anh ta nghiêm nghị nói: "Anh định làm thế nào?"
Anh nhìn nghiêng góc mặt của Triển Mộ, nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc ban ngày, chợt cảm thấy máu trong người sôi trào.
Kích thích, con mẹ nó thật kích thích!
"Xong rồi." Bắt lấy tấm bẩn đồ mà Triển Mộ ném tới, đột nhiên Ngụy Vô Lan đứng dậy. Vì giữ an toàn, anh chia bản đồ làm bốn phần.
"Nghỉ ngơi sớm một chút." Triển Mộ thổi tắt ngọn đèn dầu rồi lên giường.
Anh ta nhích người vào sát tường, hỏi: "Chậm nhất đến ngày mai Thương Trung Tín có thể nhận được tin tức, anh có chắc là không muốn gọi điện cho Thương Lam?"
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó tiếng Triển Mộ vang lên: "Không cần thiết."
Khẽ nhíu mày, Ngụy Vô Lan không nói thêm gì, trong đầu đang suy nghĩ mấy ngày nữa sẽ liên hệ với Trình Anh, Triển Mộ liền nhắc nhở: "Vô Lan, rất nhiều việc khi làm . . . . Người chết sẽ thuận lợi hơn khi là người sống."
*****
Buổi tối, sau khi ăn xong đồ do người giúp việc mang lên, Thương Lam ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ.
Lúc này ngoài cửa sổ, những cơn gió thổi vào bên trong. Tính ra đã lâu rồi thành phố B không có mưa, cũng không biết đây có phải là sự tĩnh lặng trước cơn giông tố không mà xung quanh luôn nóng bức ngột ngạt.
Sau khi được ăn uống no nê, Vũ liền ngoan ngoãn ngủ. Nhìn bé một lúc, Thương Lam vô thức sờ vào trong túi.
Ánh mắt lơ đãng lướt qua màn hình, nó vẫn im lặng. Bạn bè của cô không nhiều lắm, quay đi quay lại cũng chỉ có mỗi Trình Anh, người sẽ chủ động liên lạc với cô lại càng ít.
Phòng của Thương Lam ở lầu hai nên luôn nghe thấy tiếng bước chân của người giúp việc ngoài cửa, nhưng không có tiếng bước chân nào thuộc về anh.
Không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, cô lấy điều khiển ti vi bật lên, màn hình liền bật sáng, trong lòng không khỏi có chút bực bội.
Trên màn hình đang chiếu cái gì vậy chứ?
Thương Lam không biết.
Nhưng kênh cô vẫn hay xem thì hôm nay không bật được.
Ôm lấy người, cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. . . .
Chẳng biết những ngày như vậy kéo dài bao lâu nữa? Cô không biết, và cô cũng không muốn biết.
"Bảo bối, nếu như ba không quay lại nữa, mẹ nên làm cái gì?"
Lần này về nhà, Triển Mộ chỉ mang theo một bộ quần áo để thay.
Sau khi người giúp việc giặt sạch thì vẫn để trong tủ của cô, đến mấy ngày trước đây mới bị cô tìm thấy.
Thương Lam đờ đẫn vuốt ve chiếc áo trong tay, ánh mắt vô tình nhìn về phía cửa phòng. Nếu như Triển Mộ không về được nữa, như vậy có nghĩa là cô được tự do rồi, không phải sao?
Người đàn ông nguy hiểm đó đã biến mất, sẽ không có ai có thể ngăn cản cô đi thực hiện mơ ước của mình nữa, cũng không ai có thể . . . .
Nhưng khi nhận ra điều này, cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Nước mắt rơi xuống dọc theo lòng bàn tay rơi, từng giọt rơi trên chiếc áo vest, chiếc áo sơ mi phẳng phiu bên trong bị nước mắt làm ướt một mảng . . . .
Chuyện của Triển Mộ, Thương Trung Tín xử lý rất qua loa. Mặc dù ngoài miệng nói sẽ phái người đi tìm nhưng đã qua mấy chục ngày rồi. Thương Lam cảm thấy ba mình chỉ làm qua loa cho xong chuyện.
Chẳng lẽ việc con rể gặp chuyện không may mà người làm ba vợ như ông không cảm thấy lo lắng, sốt ruột chút nào sao?
Nhưng Thương Lam không có cách nào. Mỗi lần cô hỏi, Thương Trung Tín luôn tìm mọi lý do để trốn tránh. Hiện tại không chỉ có cảnh sát đang điều tra, ông cũng có phái người đi tìm hiểu tình hình. Nhưng thi thể của các thủy thủ đoàn cũng lần lượt được tìm thấy theo từng ngày, chỉ còn lại mấy người vẫn không có tin tức như cũ.
Buổi sáng Trình Anh tới đây. Nhìn nụ cười và nét mặt rạng rỡ của cô ấy khi nhắc đến Ngụy Vô Lan, Thương Lam chỉ có thể kìm nén cảm xúc và im lặng. Cô không dám nói cho cô ấy biết chuyện có lẽ Ngụy Vô Lan cũng có mặt ở trên chiếc tàu đó, cũng không dám nói ra sự nghi ngờ của mình, chỉ có thể giấu tất cả mọi chuyện vào trong lòng. Dồn nén qua từng ngày như vậy, cô không biết mình còn có thể nhịn được bao lâu nữa, có thể giây tiếp theo cô sẽ điên lên mất.
Nhà họ Thương trừ Thương Lam, Thương Trung Tín không nói chuyện này cho bất luận kẻ nào.
Ngay cả Thương Hồng, Phùng Nguyên Chiếu cũng không biết gì về chuyện này.
Cho đến khi danh sách những nạn nhân được công bố trên truyền hình, lúc này mọi người mới biết được tin dữ đó. Đêm đấy, Trình Anh gọi điện thoại cho Thương Lam. Trong điện thoại giọng cô ấy run rẩy, mơ hồ khóc nức nở.
Cô ấy khàn cả giọng hỏi đi hỏi lại, có phải Ngụy Vô Lan cũng ở trên chiếc tàu đấy không, anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thương Lam cũng khóc và nói rằng cô không biết, cô cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì với chồng mình. Nếu như anh vẫn còn sống, tại sao ngay cả một cuộc gọi điện thoại cũng keo kiệt với cô.
Trước đây Thương Lam không hiểu, đời trước sau khi mình chết, tâm trạng của Triển Mộ lúc đó như thế nào . . . .
Hiện tại cô có thể hiểu được phần nào. Ôm tiểu Vũ thật chặt trong vòng tay, bây giờ cô vẫn còn một tia hy vọng, nhưng khi đó người đàn ông kia chỉ ôm được một thi thể đã cháy đen. Cô không dám nghĩ đến, nếu như tình huống của hai người hoán đổi cho nhau, nếu người nằm trước mặt cô là anh . . . .
Cô sẽ thế nào.
Cả người không nhịn được run rẩy, dường như tiểu Vũ nằm trong lòng cũng cảm nhận được sự lo sợ của mẹ, bé mở mắt ra liền khóc thét lên.
"Chị! Nếu tiểu Vũ đói bụng thì chị đưa nó cho bảo mẫu đi." Thương Hồng bịt lấy lỗ tai, không vui liếc cô một cái.
"Tiểu Hồng . . . ." Phùng Nguyên Chiếu nhẹ giọng nhắc nhở.
Thương Hồng khó chịu chu miệng, nhưng vẫn kìm nén xuống. Kể từ sau khi Triển Mộ mất tích, Thương Lam không nói chuyện nhiều với cô ta nữa, cả ngày chỉ biết nhốt mình ở trong phòng, thức ăn cũng là người giúp việc bưng lên. Nếu như hôm nay không phải Thương Trung Tín tự mình gõ cửa, không biết cô còn muốn nhốt mình trong phòng bao lâu nữa.
"Không phải thi thể của anh Triển còn chưa có tìm được sao, chị . . . ." Thương Hồng lẩm bẩm, nhưng rất nhanh đã bị cắt ngang.
"Câm miệng." Thương Trung Tín để tờ báo trong tay xuống, giọng nói uy nghiêm: "Nói bậy bạ cái gì vậy?"
Lời nói của Thương Trung Tín thu hút ánh nhìn của Thương Lam. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhưng không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, thái độ của Thương Trung Tín luôn dửng dưng như người ngoài khi thấy hai chị em tranh cãi với nhau, không thiên vị bất kỳ bên nào, cũng không xen vào.
Hành động bây giờ của ông chỉ có một cái khả năng.
Nghĩ đến điều này Thương Lam đột nhiên đứng dậy, ôm tiểu Vũ muốn lên lầu.
"Tiểu Lam! Ngày mai con thay đổi cách ăn mặc một chút, trong nhà sẽ có khách đến. Con có thể làm chút đồ ăn cho người ta nếm thử được không?"
Nghe vậy bước chân cô chợt dừng lại, im lặng một hồi mới gật đầu đồng ý.
Mặc dù cô không biết ngày mai khách tới là ai, nhưng trong lòng cô biết rõ nhà họ Thương không thiếu người giúp việc, chưa túng quẫn đến mức cần một đại tiểu thư tự mình xuống bếp.
Cho nên ngày hôm sau, Thương Lam không nghe theo lời Thương Trung Tín "Ăn mặc" tử tế, cô vẫn mặc một chiếc váy rộng thùng thình như thường ngày, Sau khi giao tiểu Vũ cho bảo mẫu, cô liền mặc bộ tạp dề, bận rộn với công việc ở trong phòng bếp.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn thanh tú, cho dù là không dùng son phấn dưới tình huống thì vẫn khiến người nhìn động lòng.
Thị trưởng Phương vừa vào nhà họ Thương, ánh mắt liền khóa chặt trên người cô. Mặc dù anh ta nhiều lần nói muốn giúp một tay nhưng luôn bị cô nhẹ nhàng từ chối. Nhìn người đàn ông ở trước mặt, rốt cuộc Thương Lam cũng hiểu được dụng ý của Thương Trung Tín.
Vị thị trưởng Phương này mất vợ từ lâu, sau đó vẫn không lập gia đình, lại chưa con cái, tuổi cũng qua bốn mươi tuổi rồi. Tuy đã gặp gỡ vài người nhưng vẫn chưa tìm được một người vừa lòng. Cho đến tận mấy ngày trước, ở trước cửa công ty Thương thị tình cờ nhìn thấy Thương Lam, anh ta vừa nhìn đã yêu cô gái nhỏ có gương mặt tượng tự vài phần với vợ cũ của mình. Sau khi tìm mọi cách điều tra thì tình cảm anh ta giành cho cô càng sâu đậm, cuối cùng còn tìm mọi cách để đến gần cô hơn.
Thị trưởng Phương phụ trách toàn bộ nền kinh tế của thành phố B, Thương Trung Tín đã muốn tạo quan hệ từ lâu nhưng đối phương lại không chịu đáp lại, cũng không gặp mặt. Anh ta là một người liêm chính nên nhất thời ông không biết làm cách nào lôi kéo được. Bây giờ thì tốt rồi, không cần ông phải mở lời, người ta đã tự mình đưa tới cửa.
"Tiểu Lam quả là đảm đang, tiểu Vũ cũng rất đáng yêu. Ai có thể cưới được cô ấy thì đúng là phúc đức tu được từ kiếp trước." Thị trưởng Phương uống một ngụm trà lễ phép nói, cũng biểu đạt suy nghĩ không để ý chuyện cô có một đứa con.
Từ nụ cười ôn hòa trên gương mặt anh ta, không khó nhìn ra đây là một người nhân hậu.
"Thị trưởng Phương, mau đến uống thử một chút trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng này."
"Màu sắc xanh lục, thanh mát, ngòn ngọt, quả nhiên là trà ngon." Thị trưởng Phương nhắm mắt bình phẩm: "Từ xưa đến nay, người ta vẫn luôn so sánh Tây Hồ với Tây Tử, vì trà ngon giống như người đẹp vậy. Tôi nhớ khi hoàng đế Càn Long đến Giang Nam, ông đã từng đến thăm vùng trà Long Tỉnh bốn lần để thưởng thức trà, cũng không ngớt lời khen ngợi. Sau đó ông đã sắc phong cho 18 gốc trà trồng ở Long Tỉnh Tự trước miếu Hồ Công làm ‘ ngự trà ’."
Thương Trung Tín cười ha hả, đều là yêu trà người, mặc dù đối phương nhỏ hơn mình vài chục năm, nhưng giống như là tìm được tri kỷ, ngồi cùng một chỗ có thể nói chuyện suốt.
Sau khi bê tất cả bát đĩa ra ngoài, trong lòng Thương Lam thoáng qua sự khó chịu. Cho dù Thương Trung Tín cố ý sắp xếp Thị trưởng Phương ở bên cạnh mình nhưng vẫn khiến không khí của bữa cơm trở bị hạ xuống, Thương Lam ăn không ngon, rõ ràng là nếm ra mùi vị gì.
Không thể phủ nhận thị trưởng Phương được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ như mới 35 tuổi.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện trong phòng. Cuộc trò chuyện bắt đầu từ lý tưởng đến cuộc sống hằng ngày, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, thỉnh thoảng anh ta lại gắp thức ăn cho cô, giả vờ như không quan tâm đến thân phận tình nhân của mình.
Vẻ mặt Thương Lam hiện lên sự khó hiểu, nhìn khuôn mặt hiền lành đang cười trước mặt, nhiều lần muốn cự tuyệt nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Thương Trung Tín mà im lặng.
Hiện tại trong lòng của cô rất loạn nên không rảnh bận tâm đến người khác. Sau khi ăn cơm xong Thương Trung Tín và anh ta anh hàn huyên một hồi. Thị trưởng Phương nhìn thời gian, ám chỉ nói: "Về lô hàng năm sau của Thương thị, tôi trở về sẽ nhắc trợ lý xử lý tốt. Thời gian cũng không còn sớm, tôi không quấy rầy nữa. Cảm ơn sự tiếp đãi của gia đình, những món mà Tiểu Lam làm ăn thật ngon. Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn được thì thật tốt biết bao."
Thương Trung Tín nghe vây, nhưng vẫn vờ như không hiểu, nói: "Ha ha, nếu khi nào thị trưởng Phương muốn ăn những món ăn gia đình như vậy, tôi đều vô cùng hoan nghênh." Nói xong, ông vẫy tay gọi Thương Lam, nhắc cô: "Tiểu Lam! Thị trưởng Phương muốn về, con tiễn anh ấy đi."
Sao Thương Lam lại không nghe hiểu ý tứ của hai người. Dù sao mọi người đều nói nhân dịp này cô nên . . . . Sắc mặt cô chợt tái đi. Mới có hai tháng sau khi Triển Mộ xảy ra chuyện, Thương Trung Tín đã vội vàng muốn bán mình đi rồi sao?
"Con lên xem tiểu Vũ một chút." Không muốn để ý phép tắc gì nữa, Thương Lam xoay người chạy lên lầu, cũng đóng sầm cửa lại trước mặt mọi người.
Ánh mắt Thương Trung Tín lạnh lẽo, tức giận nói: "Đều đã làm mẹ rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Thật ngại quá, để tôi đưa thị trưởng Phương ra ngoài."
"Không sao, không sao." Anh ta chẳng những không tức giận, ngược lại lễ phép nói: "Chỉ cần mọi người không chê tôi phiền khi đến mỗi ngày là được rồi. Tài xế vẫn còn ở cửa chờ tôi. Thương tổng, chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Không ngại, làm sao lại phiền chứ? Cậu có thể ới là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Đều là người mình rồi, sao lại khách khí như vậy làm gì."
Nghe được hai chữ "Người mình" này, thị trưởng Phương cười vui vẻ hơn. Điều này không khác gì lời chấp thuận của Thương Trung Tín cho quan hệ giữa hai người. Có được sự đồng ý của ông, sau này anh ta muốn theo đuổi Thương Lam cũng sẽ dễ dàng hơn.
Tiễn thị trưởng Phương về, tâm tình của Thương Trung Tín rất tốt, ngay cả chuyện Thương Lam vô lễ cũng không quan trọng.
"Ba, con có chuyện muốn nói với ba." Thương Lam yên lặng chờ trong thư phòng.
Cô đứng thẳng sống lưng, mặc dù bề ngoài nhu nhược nhưng bên trong toát ra khí thế không chịu khuất phục.
Thương Trung Tín ngồi vào ghế, châm điếu xì gà, đưa lên miệng hít một hơi nói: "Đúng lúc, ba cũng có chuyện muốn nói với con."
Nhả ra một vòng khói, ông chậm rãi hỏi: "Con có nghĩ tới nếu như Triển Mộ thật sự xảy ra chuyện, hai mẹ con các con phải làm sao bây giờ?"
"Ba, con . . . ."
"Ba nhìn con người của thị trưởng Phương cũng không tệ, cuộc sống cá nhân sạch sẽ, cũng chưa bao giờ có tai tiếng gì, luôn giữ mình trong sạch, đúng là một người chồng tốt. Nếu người ta không ngại con, chẳng. . . ."
"Con từ chối." Thương Lam vẫn không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực phập phồng giống như là đang cố gắng kìm nén tâm trạng của mình.
Thương Trung Tín sững sờ, dù sao từ nhỏ Thương Lam luôn khéo léo, cũng chưa từng cãi lời ông.
"Ba, ngày mai con muốn đưa tiểu Vũ về."
"Về đâu?" Thương Trung Tín biết rõ còn hỏi: "Ba cũng là vì Triển Mộ, đã bao lâu rồi. Không ai biết Triển Mộ có thể trở lại hay không, chẳng lẽ con muốn vì nó mà làm góa phụ cả đời sao?"
"Anh ấy sẽ không sao." Thương Lam nói những lời này giống như là tự an ủi mình.
"Nếu như con đã cố chấp như vậy, ba không có ý kiến." Thương Trung Tín giận tái mặt, cũng không miễn cưỡng: "Chẳng qua ba cảnh cáo trước, hôm nay nếu như con ra khỏi cái cửa lớn này, về sau dù sống hay chết cũng không liên quan đến nhà họ Thương và ba." Ông thật sự muốn xem, cô có thể chịu nổi mấy ngày.
Thương Lam cũng hiểu được nếu lúc này rời khỏi sự che chở của Thương Trung Tín sẽ gặp nhiều bất lợi, nhưng nếu như không phải là bị ép, cô cũng sẽ không nghĩ tới đi bước đường này.
Mặc dù Triển Mộ không để lại tiền mặt nhưng cũng chưa bao giờ khắt khe trong vẫn đề chi tiêu hay mua sắm với cô. Buổi trưa hôm sau, cô ôm tiểu Vũ trở lại căn hộ, sau đó bắt tay vào việc thu thập tất cả trang sức mà mình có.
Mấy sợi dây chuyền kim cương nằm lẳng lặng trong hộp, cộng thêm chiếc nhẫn trong ngăn kéo, nếu mang tất cả chỗ này đi thế chấp thì cô sẽ có một khoản tiền kha khá, đủ để cô nuôi tiểu Vũ đến khi vào nhà trẻ.
Đến lúc đó, tranh thủ thời gian bé đến trường, cô có thể đi phụ bếp, đi làm thêm hoặc tận dụng thời gian rảnh rỗi để trau dồi kiến thức cho bản thân, như vậy có thể tìm được những công việc có thu nhập cao hơn.
Xung quanh trần ngập một mùi hương quen thuộc, đó là mùi thuốc lá đặc trưng trên người Triển Mộ. Ngẩng đầu lên, Thương Lam nhìn chiếc tủ đứng mở rộng, bên trong là những bộ quần áo được sắp xếp ngay ngắn của bọn họ. những bộ quần áo nam hòa với những bộ váy của nữ, chẳng phân biệt được của ai nữa.
“ Triển Mộ, chẳng phải quần áo của anh đã được giặt và để vào ngăn tủ rồi sao, tại sao anh cứ thích chen chúc để ở đây chứ?”
Cô còn nhớ rõ trước đây mình đã từng mắng anh như vậy, lúc ấy anh chỉ nhìn cô mà mỉm cười, dáng vẻ mặc kệ cô muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được.
Anh vốn là như vậy, cho dù cô lạnh nhạt như thế nào, anh cũng có cách trêu chọc được cô, có đôi lúc tức giận, nhiều lúc lại thấy thẹn thùng. . . .
Bước đến gần, cô sững sờ nhìn về phía tủ quần áo, đầu ngón tay không nhịn được chạm nhẹ lên vải, vuốt ve dọc theo mép áo, nhớ lại dáng vẻ của anh khi đứng ở trước mặt mình với khuôn mặt lạnh lùng, nhìn như một người vô tình nhưng thực ra lại rất cẩn thận.
Rất nhiều việc không cần cô nói anh đã làm thay cô, lúc cô hoàn toàn không biết, anh đã sớm san bằng con đường phía trước.
Người đàn ông này không giỏi nói chuyện nhưng lại nguyện ý nâng cô trong lòng bàn tay, đối xử với cô như bảo bối. Thương Lam hít sâu mùi hương trên trên áo sơ mi, cắn chặt môi, run rẩy nói: "Bảo bối, là mẹ vô dụng . . . ."
Do cô mãi đắm chìm trong quá khứ mà không chịu nhìn vào sự thay đổi của anh. Cô có thể rời khỏi anh, không gặp anh, nhưng không cách nào tiếp nhận sự thật là anh đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Cái chết của anh có nghĩa là gì? Đó là không thể thấy người này nữa, cô cũng không còn nghe được giọng của anh, không được cảm nhận được nhiệt độ của anh. Cho dù là trên báo hay tạp chí cũng không còn thấy được bất kỳ tin tức nào của anh nữa . . . .
Bây giờ ngay cả việc đứng từ xa nhìn anh một lần, một nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng không thể nào thực hiện được.
"Mẹ phải làm sao bây giờ?" Cô nhìn con gái đang ngủ say. Hình như từ sau khi Triển Mộ xảy ra chuyện, bé cũng trở nên biết điều hơn, không khóc hay làm khó, hiểu chuyện. . . . Khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Quyết định sinh con ra, rốt cuộc là đúng hay sai?" Nếu như tám năm sau cô không thoát khỏi tai nạn đó, như vậy tiểu Vũ phải sống như thế nào khi thiếu cả cha lẫn mẹ đây?
Sau khi rời nhà họ Thương, Thương Lam mới biết mình bị bệnh. Khi ở trong nhà, cô luôn xuất hiện ảo giác. Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng, cô liền mở mắt.
Quay mặt sang liền thấy Triển Mộ đang nằm bên cạnh, trong lòng Thương Lam lại thở dài.
Vươn tay ra, quả nhiên bên cạnh trống không.
Gió nhẹ nhàng thổi bay rèm cửa sổ trong phòng, tiểu Vũ nằm ngủ bên trong nôi. Thương Lam bước chân trần đi tới, nhẹ nhàng sờ mặt của bé rồi đóng cửa sổ lại.
Cô ngơ ngác đi vào trong phòng tắm, ngay lúc vừa lấy kem đánh răng, bên cạnh liền xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Anh nghiêng người sang nhìn cô với mái tóc rối bời, vẻ mặt có chút không vui, đó là biểu hiện mỗi khi Triển Mộ rời giường. Tật xấu này của anh, Thương Lam đã biết từ lâu.
Khi tỉnh lại, anh rất thích bày ra vẻ mặt hung dữ như vậy, thể hiện một mặt ngang ngược, bướng bỉnh xấu tính đó trước mặt cô. Nhưng khi bước ra khỏi cửa, anh liền khoác lên mình bộ mặt ôn hòa giả dối để lừa gạt mọi người.
Thương Lam súc miệng rồi rửa mặt, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt tuấn tú phản chiếu trên gương, nhưng khi cô vươn tay muốn chạm đến thì lại trống không.
Trên tủ lạnh treo một cái tạp dề, là chiếc áo kẻ caro màu đỏ chót.
Thật ra cái này là do cô cố ý chọn. Mỗi lần nhìn thấy anh mặc chiếc tạp dề sặc sỡ này lắc lư đi lại trong phòng bếp, cô luôn thấy buồn cười.
Thấy cô cười, anh không giận, nhưng Triển Mộ cũng không thích cho người ta chiếm tiện nghi. Khi đêm xuống, anh liền lột hết quần áo của cô, sau đó ép cô mặc chiếc tạp dề lên người rồi ân ái hết lần này đến lần khác. Cô đã nếm được trái đắng khi đắc tội với anh.
“Muốn ăn cái gì?” Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
Cho dù đây đã là chuyện xảy ra mỗi ngày nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy kinh ngạc. Khi ngẩng đầu lên thì người đàn ông trước mặt đã dần dần biến mất theo ánh mặt trời . . . .
Trong căn phòng này đều tràn ngập hơi thở của anh. Mỗi ngày tỉnh lại, đối diện với những hình ảnh của anh, Thương Lam cũng không nhịn được mà ngồi sụp xuống, khóc thật lớn.
Cô nên làm cái gì?
Cô rất sợ mình không chịu được tới lúc tiểu Vũ lớn lên, sợ Triển Mộ cũng sẽ không trở lại nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô cảm thấy mình thực sự sắp điên rồi.
Không, cô nghĩ mình đã điên rồi!
"Ba. . . ." Vài ngày sau, Thương Lam lại xuất hiện trong thư phòng của Thương Trung Tín một lần nữa: "Con muốn cầu xin ba một chuyện."
Trước mặt ông, cô quỳ thụp xuống, túm lấy ống quần của ông, nói: "Cầu xin ba giúp con, con muốn đi tìm anh ấy."
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào, bên trong căn phòng ấm áp chỉ còn tiếng khóc sụt sùi đang đè nén của cô gái. Thương Trung Tín lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống, giống như cô gái trước mặt không phải con gái ruột của ông: "Ba cũng không có trói con hay nhốt con. . . . .Nếu như con muốn đi tìm nó thì cũng được thôi, đến đây cầu xin ba làm cái gì?"
Thương Lam vẫn im lặng quỳ trên mặt đất. Cô nhìn bé con ôm trong ngực mình, lại nhớ đến những nguy hiểm ở vùng Tam Giác Vàng, còn mang theo đứa bé, vậy nhất định cô không dám đi một mình.
"Nếu như con kiên trì muốn đi. . . . . ." Thương Trung Tín nhìn thấy được sự băn khoăn của cô, trong lòng khẽ dao động. Nói cho cùng cô cũng con gái của mình: "Ba sẽ phái mấy vệ sĩ đi theo con, tạm thời tiểu Vũ để bảo mẫu chăm sóc. Con đã lớn rồi, ba không quản được nữa, tự xem mà làm đi."
Bầu trời còn đang trong xanh, bỗng nhiên phía chân trời mây đen cuồn cuộn, mưa to gió lớn. hôm sau Thương Lam đáp chuyến bay đến Vân Nam, dọc theo tuyến đường Lào - Thái Lan. Dẫn theo nhóm vệ sĩ mà Thương Trung Tín đã giao, cô đến nơi Triển Mộ xảy ra chuyện.
Hằng ngày đều phát tin tức, phần lớn thi thể của những thủy thủ trong đoàn găp chuyện không may đều đã được vớt lên, tuy nhiên vẫn còn mấy người chưa tìm được.
Nhìn vào cái chết của những người thủy thủ đoàn có thể thấy, ở một nơi lạc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.