Chương 27
Tiện Thương
20/06/2017
Thương Lam thật lòng
không hiểu tại sao Lam Trí lại thích cùng cô ở một chỗ, nói cô đẹp
không, thì cũng trên trung bình, bình thường cô đối với hắn xa cách,
ngoài lạnh trong nóng, luôn luôn không tỏ vẻ thân thiện.
Ví dụ nói cô ký tấm giấy nợ kia, cô cũng chỉ đến biệt thự cá nhân của Lam Trí một lần, giao cho cô làm thêm giờ, mà sau lần đó cô thẳng thừng tìm một lý do trả lại chìa khóa dự phòng cho hắn, từ đó cô không bước vào biệt thự đó nửa bước.
Toàn bộ chuyện này Lam Trí đều không biết, từ trong mũi Thương Lam hừ một tiếng, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề là xong, hơn nữa ai bảo hắn tự đem nhà của mình trở thành khách sạn.
Á, nếu như Thương Lam biết Lam Trí thích cô nhưng không dám nói, đến mức khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bày ra dáng vẻ ủy khuất...Liệu có tức đến ngất đi hay không.
Đợt thi lần này kết quả không tụt xuống, cũng không uổng hàng đêm cô bật đèn học, kết quả cũng chỉ cao thêm một chút.
Mà Thương Hồng ngồi ở phía trước, vẫn như cũ vững vàng ở vị trí đầu, Thương Lam than nhẹ, cùng một mẹ sinh ra, làm sao kém nhiều như vậy.
Sau giờ trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, lợi dụng lúc Lam Trí chạy vào WC, Thương Lam lẫn trong đám học sinh đi ra khỏi trường.
Che cái miệng nhỏ nhắn khẽ ngáp một cái, cô lau đi nước mắt ở khóe mắt, vẻ mặt uể oải, mấy ngày nay mệt mỏi đối phó gần đến kỳ thi cuối, mắt thâm quầng nặng nề rồi.
Đang đi, cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay thô lỗ nắm vững.
"Vì sao mấy ngày nay không trả lời điện thoại của tôi!"
Bị anh ta xoay người kiên quyết dắt đi, Thương Lam ngước mắt sửng sốt, kinh ngạc.
Là Cung Vân.
"Đêm đó... Chúng ta không phải vẫn tốt sao, có phải tên họ Triển kia uy hiếp em, em nói cho anh biết, anh đi tìm hắn!"
Thương lam chống lại ánh mắt sáng như sao nóng rực của hắn, dự tính nói chuyện.
Cảm xúc này là Cung học trưởng đã nhầm lẫn cô và Thương Hồng.
"Tại sao không nói chuyện? Tiểu Hồng, em đừng sợ, tất cả đã có anh." Cung Vân là một người đẹp trai như ánh mặt trời, tính tình trẻ con trên mặt hiện lên mấy phần sốt ruột, Thương Lam nhìn bàn tay anh ta nắm chặt không buông, đáy mắt âm thầm hiện lên một tia giảo hoạt.
Chú ý đến người qua đường tò mò ghé mắt, Thương Lam nắm tay nhẹ nhàng anh ta.
"Học trưởng, việc này... Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống bàn lại, được không?"
Cung Vân nheo mắt lại, cầm chặt tay cô gật đầu đồng ý.
Dù sao cô chạy cũng không thoát.
Bọn họ tìm một quán cà phê, gọi hai cốc mocha.
"Vì sao không trả lời điện thoại, anh trở về không thể thở được, có phải anh đã làm gì khiến em không vui?" Mới vừa ngồi xuống, Cung Vân nắm lấy tay cô vội vàng, rất sợ cô chạy trốn giống như lần trước.
"..." Lông mày Thương Lam nhíu chặt, cổ tay chuyển động, da thịt trắng nõn trên xuất hiện một vòng vết nằn đỏ.
"Tại sao không nói chuyện? Tiểu Hồng, anh yêu em, em đừng rời xa anh, không có em anh sẽ không thể tiếp tục sống được."
Cầm lấy bàn tay to của mình liên tục run rẩy, Thương Lam chống lại ánh mắt giả bộ của hắn, giận tái mặt.
Thật là một tên đàn ông cặn bã, lời nói như vậy cũng chỉ có Thương Hồng tin.
Thấy anh ta vẫn không buông tay, cô thở dài, đáy lòng đè xuống chán ghét giãy giụa trốn thoát.
"Học trưởng." Mím môi, Thương Lam cầm lấy tay anh ta.
"Xin lỗi, thật ra người em vẫn thích là Triển ca ca."
Không ngờ được "Thương Hồng" sẽ trả lời mình như vậy, rất lâu Cung Vân cũng không bình tĩnh được.
"Em lừa anh, lần trước em không nói như vậy!" Bắt lấy hai tay cô thật chặt, Thương Lam cau mày kêu lên một tiếng đau đớn.
"Anh làm em đau."
"Nhất định là tên họ Triển kia uy hiếp em..." Cung Vân thông suốt đứng dậy:"Bây giờ anh sẽ đi tìm hắn, yên tâm, không ai có thể chia rẽ chúng ta."
Ví dụ nói cô ký tấm giấy nợ kia, cô cũng chỉ đến biệt thự cá nhân của Lam Trí một lần, giao cho cô làm thêm giờ, mà sau lần đó cô thẳng thừng tìm một lý do trả lại chìa khóa dự phòng cho hắn, từ đó cô không bước vào biệt thự đó nửa bước.
Toàn bộ chuyện này Lam Trí đều không biết, từ trong mũi Thương Lam hừ một tiếng, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề là xong, hơn nữa ai bảo hắn tự đem nhà của mình trở thành khách sạn.
Á, nếu như Thương Lam biết Lam Trí thích cô nhưng không dám nói, đến mức khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bày ra dáng vẻ ủy khuất...Liệu có tức đến ngất đi hay không.
Đợt thi lần này kết quả không tụt xuống, cũng không uổng hàng đêm cô bật đèn học, kết quả cũng chỉ cao thêm một chút.
Mà Thương Hồng ngồi ở phía trước, vẫn như cũ vững vàng ở vị trí đầu, Thương Lam than nhẹ, cùng một mẹ sinh ra, làm sao kém nhiều như vậy.
Sau giờ trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, lợi dụng lúc Lam Trí chạy vào WC, Thương Lam lẫn trong đám học sinh đi ra khỏi trường.
Che cái miệng nhỏ nhắn khẽ ngáp một cái, cô lau đi nước mắt ở khóe mắt, vẻ mặt uể oải, mấy ngày nay mệt mỏi đối phó gần đến kỳ thi cuối, mắt thâm quầng nặng nề rồi.
Đang đi, cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay thô lỗ nắm vững.
"Vì sao mấy ngày nay không trả lời điện thoại của tôi!"
Bị anh ta xoay người kiên quyết dắt đi, Thương Lam ngước mắt sửng sốt, kinh ngạc.
Là Cung Vân.
"Đêm đó... Chúng ta không phải vẫn tốt sao, có phải tên họ Triển kia uy hiếp em, em nói cho anh biết, anh đi tìm hắn!"
Thương lam chống lại ánh mắt sáng như sao nóng rực của hắn, dự tính nói chuyện.
Cảm xúc này là Cung học trưởng đã nhầm lẫn cô và Thương Hồng.
"Tại sao không nói chuyện? Tiểu Hồng, em đừng sợ, tất cả đã có anh." Cung Vân là một người đẹp trai như ánh mặt trời, tính tình trẻ con trên mặt hiện lên mấy phần sốt ruột, Thương Lam nhìn bàn tay anh ta nắm chặt không buông, đáy mắt âm thầm hiện lên một tia giảo hoạt.
Chú ý đến người qua đường tò mò ghé mắt, Thương Lam nắm tay nhẹ nhàng anh ta.
"Học trưởng, việc này... Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống bàn lại, được không?"
Cung Vân nheo mắt lại, cầm chặt tay cô gật đầu đồng ý.
Dù sao cô chạy cũng không thoát.
Bọn họ tìm một quán cà phê, gọi hai cốc mocha.
"Vì sao không trả lời điện thoại, anh trở về không thể thở được, có phải anh đã làm gì khiến em không vui?" Mới vừa ngồi xuống, Cung Vân nắm lấy tay cô vội vàng, rất sợ cô chạy trốn giống như lần trước.
"..." Lông mày Thương Lam nhíu chặt, cổ tay chuyển động, da thịt trắng nõn trên xuất hiện một vòng vết nằn đỏ.
"Tại sao không nói chuyện? Tiểu Hồng, anh yêu em, em đừng rời xa anh, không có em anh sẽ không thể tiếp tục sống được."
Cầm lấy bàn tay to của mình liên tục run rẩy, Thương Lam chống lại ánh mắt giả bộ của hắn, giận tái mặt.
Thật là một tên đàn ông cặn bã, lời nói như vậy cũng chỉ có Thương Hồng tin.
Thấy anh ta vẫn không buông tay, cô thở dài, đáy lòng đè xuống chán ghét giãy giụa trốn thoát.
"Học trưởng." Mím môi, Thương Lam cầm lấy tay anh ta.
"Xin lỗi, thật ra người em vẫn thích là Triển ca ca."
Không ngờ được "Thương Hồng" sẽ trả lời mình như vậy, rất lâu Cung Vân cũng không bình tĩnh được.
"Em lừa anh, lần trước em không nói như vậy!" Bắt lấy hai tay cô thật chặt, Thương Lam cau mày kêu lên một tiếng đau đớn.
"Anh làm em đau."
"Nhất định là tên họ Triển kia uy hiếp em..." Cung Vân thông suốt đứng dậy:"Bây giờ anh sẽ đi tìm hắn, yên tâm, không ai có thể chia rẽ chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.