Chương 57
Tiện Thương
01/07/2017
Thời gian tan học
giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, trong sân trường
tràn đầy những khuôn mặt học sinh trẻ tuổi tươi cười, đường nhỏ trong
sân trường gần rừng rậm chen chúc đầy bóng dáng.
Vốn là Thương Lam hẹn Trình Anh ở đường đi đến sân bóng, chạm mặt Lam Trí đến đây tìm cô.
Trong tay cầm theo hai hộp cơm đựng thức ăn, Thương Lam có chút ngoài ý muốn.
"Không phải anh trở về trong quân ngũ sao?"
"Làm sao, cô rất muốn tôi đi sao?" Lam Trí không vui dùng lỗ mũi hướng về phía cô: "Tôi đấy."
Thương Lam khổ sở nhìn cặp lồng cơm trong tay, cô không biết anh ta chưa về, cho nên chỉ chuẩn bị hai phần.
"Anh muốn ăn cái gì? Nếu không tôi xuống căn tin mua cho anh?"
"Không phải, tôi muốn ăn đồ cô làm." Lam Trí khẽ hừ một tiếng.
Vóc dáng người này ngưu cao mã đại tại sao lại giống như trẻ con vậy.
Thương Lam than nhẹ.
"Anh ăn của tôi đi." Cô ăn ở căn tin là được rồi.
"Một phần khác là cho ai?" Lam Trí ác thanh ác khí hỏi.
"Cái này..."
Thương Lam vừa muốn nói, từ xa truyền đến giọng nói vang dội của Trình Anh.
"Tiểu Lam, ở đây!"
"Lúc nào mà cô đã có quan hệ dính líu đến ba người đàn ông rồi?" Lam Trí xoay đầu vai của cô lại, không cho cô đi.
Giọng oang oang của Lam Trí làm thành một trận ồn ào, Trình Anh mất hứng, giẫm bước chân đi đến.
"Lam Trí, anh kêu ai là đàn ông!" Một cánh tay khoát lên vai Thương Lam, thầm dùng sức nói, giữa ban ngày cướp người.
"Ai hỏi kêu ai." Lam Trí nhếch lông mày, dùng lực xoa tay, mấy tháng huấn luyện thân thể cũng không phải là bày ra đó nhìn.
Sức lực của hai người đều không nhỏ, tranh giành cấu xé lẫn nhau chỉ khổ Thương Lam kẹp ở giữa, cô cau mày khẽ hừ một tiếng.
Trình Anh hướng về phía Lam Trí lớn tiếng tranh cãi:"Còn không mau buông tay, không thấy Tiểu Lam bị anh làm đau sao?"
"Cô thả trước." Lam Trí không cam lòng yếu thế trừng mắt.
Hai người này đều là học sinh tiểu học sao?
Thương Lam căn răng nóng vội tức giận nói.
"Đều thả ra." Một đôi tay vòng qua hông Lam Trí ôm chặt, xoay người nói với Trình Anh:"Nhìn cậu mồ hôi đầy người kìa, chưa rửa tay?"
"Còn anh nữa!" Đột nhiên Thương Lam hóa thân thành hiệu trưởng mẫu giáo, hướng về phía Lam Trí dạy dỗ:"Muốn ăn cơm thì đi rửa tay, lo lắng làm cái gì, còn không mau đi, anh nhìn bộ dạng lôi thôi của mình, trước khi chưa rửa sạch sẽ không được đến gần tôi!"
"..."
"..."
Là ai nói cừu sẽ không nổi bão, giống như câu nói kia của Lỗ Tấn gia gia(1), khi không có ở đây, trầm mặc ở giữa bùng nổ, đang ở giữa trầm mặc ...gì đó.
Lam Trí và Trình Anh nguyên bản là hai người nhìn nhau đã ghét, hoàn toàn không cùng một loại, lúc này Thương Lam bị kẹp ở giữa, cướp người, giành ăn, ngay từ đầu bọn họ đã khinh thường coi nhau là kẻ thù, ngày hôm đó Lam Trí vì cướp đoạt cặp lồng cơm của Trình Anh, suýt chút nữa thì đánh nhau với cô ấy.
"Tại sao trong bát của cô ta nhiều thịt hơn, trong bát của tôi không phải rau xanh thì là đậu hũ!" Cắn chiếc đũa, Lam Trí bất mãn ồn ào:"Tôi muốn đổi với cô ta."
Khẽ hừ một tiếng, tròng mắt Trình Anh linh động dạo qua một vòng, nhanh chóng phun nước vào trong hộp cơm của mình, nhìn anh ta khiêu khích.
"Con mẹ nó cô có ý gì?" Lam Trí dừng nửa giây đập bàn.
Thương Lam nhức đầu che trán, cặp lồng cơm của Lam Trí vốn là của cô, cô ăn thanh đạm, làm thức ăn chay đương nhiên phải như vậy.
Gắp cái đùi gà vào trong bát của anh ta, Thương Lam ngôn ngữ mềm mỏng khuyên nhủ.
"Lần sau trở về tôi sẽ làm thức ăn anh thích ăn có được hay không?"
Lam Trí nhìn cô, trên mặt đột nhiên hiện lên một vệt đỏ ửng, nhếch khuôn mặt qua hừ nói.
"Tôi muốn ăn tôm, còn có cái giòn giòn kia..."
"Là khoai tây chiên." Thương Lam cười sờ đầu của anh ta, tóc mới mọc ra đâm vào tay.
Khuôn mặt Lam Trí tươi cười ôn nhu lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên cúi xuống hôn lên miệng cô một cái: "Có hạt cơm."
"Con mẹ nó!" Trình Anh bất mãn quay đầu sang chỗ khác:"Các người kiêng dè người hãng còn đang sống sờ sờ như tôi đây chứ."
Bên tai truyền đến tiếng cười thật thấp của Lam Trí, mặt Thương Lam đỏ lên, cúi đầu thấp xuống cố gắng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trình Anh trở về sân thể dục huấn luyện, thiếu người kỳ đà cản mũi, Lam Trí càng yên tâm thoải mái nắm tay Thương Lam đi dạo quanh sân trường.
Tại sao trước đây anh ta không cảm thấy ngôi trường trung học cấp 2 này tốt đẹp đến thế.
Ôm Thương Lam, Lam Trí ưu nhã thưởng thức cảnh vật vườn trường, nhìn cây kia, nhìn hoa nhỏ, lại nhìn một thầy giáo dạy vốn không thuận mắt, anh ta cảm thấy đáng yêu khi ở trên một mảnh đất Địa Trung Hải này.
Thật sự là nhìn cái gì cũng hài lòng, nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Bây giờ ôn nhuyễn hương ngọc trong ngực, Lam Trí dự tính trước mắt đạp lên một đống trâu bò, cũng sẽ khen một câu cảm giác nghệ thuật vô cùng phong phú.
Đáng tiếc tức nước vỡ bờ, vui quá thì hóa buồn.
Rất xa, Lam Trí lanh mắt liếc nhìn thấy Ngụy Vô Lan đang đứng dưới gốc cây đại thụ hút thuốc lá.
Chết tiệt! Đi ra cửa nhìn thấy quỷ cũng còn tốt hơn nhìn thấy Ngụy Vô Lan.
Lập tức, anh ta ôm Thương Lam xoay người muốn đi.
Bàn về thị lực, Ngụy Vô Lan cũng không kém, dập tắt tàn thuốc, khóe mắt quét qua nhìn thấy quả đầu con nhím của Lam Trí.
"Ơ, đây không phải là Lam nhị thiếu gia sao?"
Gặp kẻ thù mặt đỏ tía tai--
Lam Trí làm bộ không nghe thấy, bước chân liên tục tăng nhanh.
"Nghe nói Lam thiếu vào bộ đội rồi, bây giờ tại sao trở về, chẳng lẽ Lam nhị thiếu gia được nuông chiều từ bé không chịu nổi cuộc sống khổ cực trong bộ đội nên khóc lóc trở về tìm mẹ?"
"Ngụy Vô Lan, cậu ngứa da đúng không?” Mắt Lam Trí đỏ ngầu trợn mắt nhìn anh ta.
Nói đến Lam Trí và Ngụy Vô Lan hồi nhỏ, vậy thì thật là lịch sử lâu đời, lâu đến ngay cả bản thân của anh ta đều không nhớ rõ.
Nói chung từ lúc anh ta hiểu chuyện tới nay, họ Ngụy chuyện gì cũng nhúng tay vào xâm nhập vào cuộc sống của anh ta, bất kỳ chuyện gì làm anh không vui là anh ta lại vui vẻ đi làm, bạn gái quan trọng nhất của anh cũng bị Ngụy Vô Lan cướp đi, sau đó là cho dù là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư,... Đều không ngoại lệ, chỉ cần là anh, Ngụy Vô Lan đều có hứng thú đi cạnh tranh, chém giết.
Mà ở vẻ ngoài, không có một cô bé nào cự tuyệt nổi Ngụy Vô Lan, rất xinh đẹp lại hiểu được mà dụ dỗ trái tim của con gái....
Nhìn khuôn mặt cần ăn đòn đứng ở dưới gốc cây đa kia, Lam Trí hận đến nghiến răng, đầu những cô gái kia tám phần mười là làm bằng cỏ, thật tình anh nhìn không ra tên Ngụy Vô Lan ẻo lả này có gì hơn anh.
Các cô đều mắt mù rồi!
Anh như thế gọi là đẹp trai, đó mới gọi là đàn ông.
Mặc dù trong lòng đang hết sức tự tin với chính mình, Lam Trí nhịn không được vẫn đem Thương Lam giấu phía sau, anh không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn anh không đấu thắng nổi Ngụy Vô Lan.
Ngụy Vô Lan chết tiệt, nếu như thừa dịp anh không ở đây đoạt vợ anh đi, anh đi đâu khóc đây.
Chú ý tới Lam Trí mờ ám, Ngụy Vô Lan thú vị nhìn sau lưng anh ta, nhìn một cái, anh nhận ra là cô gái nhỏ đêm đó trong hiệu sách lén quan sát mình, nữ nhân vật chính trong ảnh trên bàn làm việc của Triển Mộ.
"Mới theo đuổi?" Ngụy Vô Lan cà lơ phất phơ hỏi.
"Mắc mớ gì tới cậu, nói chuyện tôn trọng người khác một chút." Lam Trí bước chân khẽ động, chặn lại ánh mắt giống như kẻ trộm của Ngụy Vô Lan.
Mà Thương Lam đầu này, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lam Trí, đột nhiên cô sinh ra một chút hiếu kỳ đối với Ngụy Vô Lan, xuyên qua cánh ta Lam Trí, Thương Lam cũng quan sát anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau ở giữa, trong đầu dường như có vật gì chợt lóe lên, nhanh làm người ta không nắm bắt được.
"A..."
"A..."
Hai người cùng lúc phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Thương Lam nhận ra anh ta, trách không được vẫn cảm thấy anh ta quen mặt, thì ra ở đời trước, người vẫn đi theo Triển Mộ, vị kia quanh năm tháng dài mặc đồ Tây đeo mắt kính gọng vàng, luật sư cười đến dối trá giảo hoạt không gì sánh được, chính là thiếu niên trước mặt.
Trước kia cô và Ngụy Vô Lan không tiếp xúc nhiều lắm, cho nên không nhận ra dáng vẻ còn trẻ của anh ta cũng bình thường.
Mà sở dĩ Ngụy Vô Lan cùng hô lên một tiếng, là bởi vì anh nhớ lại buổi tối mấy tuần trước, cái người con gái "Không biết liêm sỉ" nhào vào trong ngực anh “Mạnh mẽ ăn đậu hũ của anh"
Lúc đó ánh sáng mờ tối, anh ta nhìn không rõ mặt của cô, cuối cùng còn để cho cô trốn thoát, may mắn chính là, cô gái kia làm rơi giấy chứng nhận thân phận.
Chỉ cảm thán giấy chứng nhận trong nước xấu vô cùng...
Lam Trí nhìn hai người "Mối tình thầm kín" đối diện, trong lòng càng hối hận, làm sao anh lại đem Thương Lam tới nơi này, làm sao anh lại để cho Ngụy Vô Lan nhìn thấy bảo bối của mình.
"Nhìn cái gì vậy, chúng ta đi." Kịch liệt kéo bả vai của Thương Lam đi, Lam Trí liên tục che chắn người trong lòng lại, chặn ánh mắt nhìn của Ngụy Vô Lan.
Thương Lam không giải thích được theo bước chân của anh ta.
"Không phải đi dạo vườn hoa nhỏ sao?"
"Không đi dạo không đi dạo, đi dạo có cái gì tốt, tôi đói rồi theo tôi ăn cái gì đi." Một con ruồi lớn như vậy bám theo, bà xã cũng sắp bị bắt cóc rồi, anh ta còn tâm tình gì mà đi ngắm hoa nhỏ, cỏ nhỏ.
"..." Ánh mắt chuyển qua bụng no căng của anh ta, Thương Lam nhịn không được sờ sờ, đây không phải là ăn no sao, tại sao lại đói bụng.
Ngắm nhìn bóng lưng của bọn họ dần đi xa, Ngụy Vô Lan vô cùng hứng thú châm lửa hút thuốc, bỏ vào trong miệng hút một cái, khì khì cười rộ lên.
Đột nhiên anh ta đối với cô gái này nổi lên hứng thú.
Thời gian một buổi chiều của Thương Lam đều bị Lam Trí chiếm đoạt hết, sống chết không cho cô về đi học, lý do anh ta nói vô cùng đơn giản-sắp phải đi, cô đi theo tôi một lúc.
Ăn vạ cộng thêm làm nũng, trải qua mấy tháng bộ đội đặc huấn, thân thể anh ta bền chắc, người cũng cao hơn, độ dày da mặt càng lộ ra sự vượt bậc về bản chất.
Thương Lam mồm mép nói không lại anh ta, trong hành động càng là không làm gì được phong cách cương quyết của anh ta, một buổi chiều hai người vùi trong quán cà phê gần trường học, Lam Trí cái gì cũng không làm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Thương Lam từ trong túi lấy ra một quyển tiểu thuyết, thờ ơ nhìn, khóe mắt liếc qua ánh nhìn chăm chú của nah ta, không hiểu hỏi.
"Nhìn suốt trưa rồi, anh không chán sao?"
"Không chán, xem cả đời cũng không chán." Nói về Lam Trí dụ dỗ ngon ngọt mặt không đỏ tim không thẻ dốc.
"..." Thương Lam đem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu giấu vào trong sách, có chút không quen loại ngọt ngào này, thì ra được người che chở lại thích đến vậy, như ăn trộm được mật đường, ngọt đến tâm phổi.
Mầm mống tình yêu sâu đậm trồng vào đáy lòng, lặng lẽ nảy mầm, chậm rãi đợi nó khỏe mạnh trưởng thành, cuối cùng sẽ có một ngày có thể dài thành một gốc cây đại thụ che trời, vì cô che đi mây đen chặn lại mưa lớn.
"Tiểu Lam." Đột nhiên Lam Trí kéo Thương lam đang cầm cuốn tiểu thuyết trên tay, ôm khuôn mặt của cô chăm chú nói: "Về sau cô nhìn thấy Ngụy Vô Lan, nhớ kỹ quay đầu đi liền, một câu cũng không được nói với anh ta, một chữ đều không thể biết không?"
"Vì sao?"
Lam Trí suy nghĩ chăm chú trong chốc lát, nắm tay cô tự nhận một cái đạo lý rất là đạo lý.
"Nói chuyện với anh ta sẽ mang thai. "
Thương Lam trong chốc lát nhịn không được, "Cười khúc khích" .Một tiếng bật cười, vỗ vỗ mặt của anh ta nghiêm túc trả lời theo.
"Tôi biết."
Vốn là Thương Lam hẹn Trình Anh ở đường đi đến sân bóng, chạm mặt Lam Trí đến đây tìm cô.
Trong tay cầm theo hai hộp cơm đựng thức ăn, Thương Lam có chút ngoài ý muốn.
"Không phải anh trở về trong quân ngũ sao?"
"Làm sao, cô rất muốn tôi đi sao?" Lam Trí không vui dùng lỗ mũi hướng về phía cô: "Tôi đấy."
Thương Lam khổ sở nhìn cặp lồng cơm trong tay, cô không biết anh ta chưa về, cho nên chỉ chuẩn bị hai phần.
"Anh muốn ăn cái gì? Nếu không tôi xuống căn tin mua cho anh?"
"Không phải, tôi muốn ăn đồ cô làm." Lam Trí khẽ hừ một tiếng.
Vóc dáng người này ngưu cao mã đại tại sao lại giống như trẻ con vậy.
Thương Lam than nhẹ.
"Anh ăn của tôi đi." Cô ăn ở căn tin là được rồi.
"Một phần khác là cho ai?" Lam Trí ác thanh ác khí hỏi.
"Cái này..."
Thương Lam vừa muốn nói, từ xa truyền đến giọng nói vang dội của Trình Anh.
"Tiểu Lam, ở đây!"
"Lúc nào mà cô đã có quan hệ dính líu đến ba người đàn ông rồi?" Lam Trí xoay đầu vai của cô lại, không cho cô đi.
Giọng oang oang của Lam Trí làm thành một trận ồn ào, Trình Anh mất hứng, giẫm bước chân đi đến.
"Lam Trí, anh kêu ai là đàn ông!" Một cánh tay khoát lên vai Thương Lam, thầm dùng sức nói, giữa ban ngày cướp người.
"Ai hỏi kêu ai." Lam Trí nhếch lông mày, dùng lực xoa tay, mấy tháng huấn luyện thân thể cũng không phải là bày ra đó nhìn.
Sức lực của hai người đều không nhỏ, tranh giành cấu xé lẫn nhau chỉ khổ Thương Lam kẹp ở giữa, cô cau mày khẽ hừ một tiếng.
Trình Anh hướng về phía Lam Trí lớn tiếng tranh cãi:"Còn không mau buông tay, không thấy Tiểu Lam bị anh làm đau sao?"
"Cô thả trước." Lam Trí không cam lòng yếu thế trừng mắt.
Hai người này đều là học sinh tiểu học sao?
Thương Lam căn răng nóng vội tức giận nói.
"Đều thả ra." Một đôi tay vòng qua hông Lam Trí ôm chặt, xoay người nói với Trình Anh:"Nhìn cậu mồ hôi đầy người kìa, chưa rửa tay?"
"Còn anh nữa!" Đột nhiên Thương Lam hóa thân thành hiệu trưởng mẫu giáo, hướng về phía Lam Trí dạy dỗ:"Muốn ăn cơm thì đi rửa tay, lo lắng làm cái gì, còn không mau đi, anh nhìn bộ dạng lôi thôi của mình, trước khi chưa rửa sạch sẽ không được đến gần tôi!"
"..."
"..."
Là ai nói cừu sẽ không nổi bão, giống như câu nói kia của Lỗ Tấn gia gia(1), khi không có ở đây, trầm mặc ở giữa bùng nổ, đang ở giữa trầm mặc ...gì đó.
Lam Trí và Trình Anh nguyên bản là hai người nhìn nhau đã ghét, hoàn toàn không cùng một loại, lúc này Thương Lam bị kẹp ở giữa, cướp người, giành ăn, ngay từ đầu bọn họ đã khinh thường coi nhau là kẻ thù, ngày hôm đó Lam Trí vì cướp đoạt cặp lồng cơm của Trình Anh, suýt chút nữa thì đánh nhau với cô ấy.
"Tại sao trong bát của cô ta nhiều thịt hơn, trong bát của tôi không phải rau xanh thì là đậu hũ!" Cắn chiếc đũa, Lam Trí bất mãn ồn ào:"Tôi muốn đổi với cô ta."
Khẽ hừ một tiếng, tròng mắt Trình Anh linh động dạo qua một vòng, nhanh chóng phun nước vào trong hộp cơm của mình, nhìn anh ta khiêu khích.
"Con mẹ nó cô có ý gì?" Lam Trí dừng nửa giây đập bàn.
Thương Lam nhức đầu che trán, cặp lồng cơm của Lam Trí vốn là của cô, cô ăn thanh đạm, làm thức ăn chay đương nhiên phải như vậy.
Gắp cái đùi gà vào trong bát của anh ta, Thương Lam ngôn ngữ mềm mỏng khuyên nhủ.
"Lần sau trở về tôi sẽ làm thức ăn anh thích ăn có được hay không?"
Lam Trí nhìn cô, trên mặt đột nhiên hiện lên một vệt đỏ ửng, nhếch khuôn mặt qua hừ nói.
"Tôi muốn ăn tôm, còn có cái giòn giòn kia..."
"Là khoai tây chiên." Thương Lam cười sờ đầu của anh ta, tóc mới mọc ra đâm vào tay.
Khuôn mặt Lam Trí tươi cười ôn nhu lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên cúi xuống hôn lên miệng cô một cái: "Có hạt cơm."
"Con mẹ nó!" Trình Anh bất mãn quay đầu sang chỗ khác:"Các người kiêng dè người hãng còn đang sống sờ sờ như tôi đây chứ."
Bên tai truyền đến tiếng cười thật thấp của Lam Trí, mặt Thương Lam đỏ lên, cúi đầu thấp xuống cố gắng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trình Anh trở về sân thể dục huấn luyện, thiếu người kỳ đà cản mũi, Lam Trí càng yên tâm thoải mái nắm tay Thương Lam đi dạo quanh sân trường.
Tại sao trước đây anh ta không cảm thấy ngôi trường trung học cấp 2 này tốt đẹp đến thế.
Ôm Thương Lam, Lam Trí ưu nhã thưởng thức cảnh vật vườn trường, nhìn cây kia, nhìn hoa nhỏ, lại nhìn một thầy giáo dạy vốn không thuận mắt, anh ta cảm thấy đáng yêu khi ở trên một mảnh đất Địa Trung Hải này.
Thật sự là nhìn cái gì cũng hài lòng, nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Bây giờ ôn nhuyễn hương ngọc trong ngực, Lam Trí dự tính trước mắt đạp lên một đống trâu bò, cũng sẽ khen một câu cảm giác nghệ thuật vô cùng phong phú.
Đáng tiếc tức nước vỡ bờ, vui quá thì hóa buồn.
Rất xa, Lam Trí lanh mắt liếc nhìn thấy Ngụy Vô Lan đang đứng dưới gốc cây đại thụ hút thuốc lá.
Chết tiệt! Đi ra cửa nhìn thấy quỷ cũng còn tốt hơn nhìn thấy Ngụy Vô Lan.
Lập tức, anh ta ôm Thương Lam xoay người muốn đi.
Bàn về thị lực, Ngụy Vô Lan cũng không kém, dập tắt tàn thuốc, khóe mắt quét qua nhìn thấy quả đầu con nhím của Lam Trí.
"Ơ, đây không phải là Lam nhị thiếu gia sao?"
Gặp kẻ thù mặt đỏ tía tai--
Lam Trí làm bộ không nghe thấy, bước chân liên tục tăng nhanh.
"Nghe nói Lam thiếu vào bộ đội rồi, bây giờ tại sao trở về, chẳng lẽ Lam nhị thiếu gia được nuông chiều từ bé không chịu nổi cuộc sống khổ cực trong bộ đội nên khóc lóc trở về tìm mẹ?"
"Ngụy Vô Lan, cậu ngứa da đúng không?” Mắt Lam Trí đỏ ngầu trợn mắt nhìn anh ta.
Nói đến Lam Trí và Ngụy Vô Lan hồi nhỏ, vậy thì thật là lịch sử lâu đời, lâu đến ngay cả bản thân của anh ta đều không nhớ rõ.
Nói chung từ lúc anh ta hiểu chuyện tới nay, họ Ngụy chuyện gì cũng nhúng tay vào xâm nhập vào cuộc sống của anh ta, bất kỳ chuyện gì làm anh không vui là anh ta lại vui vẻ đi làm, bạn gái quan trọng nhất của anh cũng bị Ngụy Vô Lan cướp đi, sau đó là cho dù là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư,... Đều không ngoại lệ, chỉ cần là anh, Ngụy Vô Lan đều có hứng thú đi cạnh tranh, chém giết.
Mà ở vẻ ngoài, không có một cô bé nào cự tuyệt nổi Ngụy Vô Lan, rất xinh đẹp lại hiểu được mà dụ dỗ trái tim của con gái....
Nhìn khuôn mặt cần ăn đòn đứng ở dưới gốc cây đa kia, Lam Trí hận đến nghiến răng, đầu những cô gái kia tám phần mười là làm bằng cỏ, thật tình anh nhìn không ra tên Ngụy Vô Lan ẻo lả này có gì hơn anh.
Các cô đều mắt mù rồi!
Anh như thế gọi là đẹp trai, đó mới gọi là đàn ông.
Mặc dù trong lòng đang hết sức tự tin với chính mình, Lam Trí nhịn không được vẫn đem Thương Lam giấu phía sau, anh không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn anh không đấu thắng nổi Ngụy Vô Lan.
Ngụy Vô Lan chết tiệt, nếu như thừa dịp anh không ở đây đoạt vợ anh đi, anh đi đâu khóc đây.
Chú ý tới Lam Trí mờ ám, Ngụy Vô Lan thú vị nhìn sau lưng anh ta, nhìn một cái, anh nhận ra là cô gái nhỏ đêm đó trong hiệu sách lén quan sát mình, nữ nhân vật chính trong ảnh trên bàn làm việc của Triển Mộ.
"Mới theo đuổi?" Ngụy Vô Lan cà lơ phất phơ hỏi.
"Mắc mớ gì tới cậu, nói chuyện tôn trọng người khác một chút." Lam Trí bước chân khẽ động, chặn lại ánh mắt giống như kẻ trộm của Ngụy Vô Lan.
Mà Thương Lam đầu này, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lam Trí, đột nhiên cô sinh ra một chút hiếu kỳ đối với Ngụy Vô Lan, xuyên qua cánh ta Lam Trí, Thương Lam cũng quan sát anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau ở giữa, trong đầu dường như có vật gì chợt lóe lên, nhanh làm người ta không nắm bắt được.
"A..."
"A..."
Hai người cùng lúc phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Thương Lam nhận ra anh ta, trách không được vẫn cảm thấy anh ta quen mặt, thì ra ở đời trước, người vẫn đi theo Triển Mộ, vị kia quanh năm tháng dài mặc đồ Tây đeo mắt kính gọng vàng, luật sư cười đến dối trá giảo hoạt không gì sánh được, chính là thiếu niên trước mặt.
Trước kia cô và Ngụy Vô Lan không tiếp xúc nhiều lắm, cho nên không nhận ra dáng vẻ còn trẻ của anh ta cũng bình thường.
Mà sở dĩ Ngụy Vô Lan cùng hô lên một tiếng, là bởi vì anh nhớ lại buổi tối mấy tuần trước, cái người con gái "Không biết liêm sỉ" nhào vào trong ngực anh “Mạnh mẽ ăn đậu hũ của anh"
Lúc đó ánh sáng mờ tối, anh ta nhìn không rõ mặt của cô, cuối cùng còn để cho cô trốn thoát, may mắn chính là, cô gái kia làm rơi giấy chứng nhận thân phận.
Chỉ cảm thán giấy chứng nhận trong nước xấu vô cùng...
Lam Trí nhìn hai người "Mối tình thầm kín" đối diện, trong lòng càng hối hận, làm sao anh lại đem Thương Lam tới nơi này, làm sao anh lại để cho Ngụy Vô Lan nhìn thấy bảo bối của mình.
"Nhìn cái gì vậy, chúng ta đi." Kịch liệt kéo bả vai của Thương Lam đi, Lam Trí liên tục che chắn người trong lòng lại, chặn ánh mắt nhìn của Ngụy Vô Lan.
Thương Lam không giải thích được theo bước chân của anh ta.
"Không phải đi dạo vườn hoa nhỏ sao?"
"Không đi dạo không đi dạo, đi dạo có cái gì tốt, tôi đói rồi theo tôi ăn cái gì đi." Một con ruồi lớn như vậy bám theo, bà xã cũng sắp bị bắt cóc rồi, anh ta còn tâm tình gì mà đi ngắm hoa nhỏ, cỏ nhỏ.
"..." Ánh mắt chuyển qua bụng no căng của anh ta, Thương Lam nhịn không được sờ sờ, đây không phải là ăn no sao, tại sao lại đói bụng.
Ngắm nhìn bóng lưng của bọn họ dần đi xa, Ngụy Vô Lan vô cùng hứng thú châm lửa hút thuốc, bỏ vào trong miệng hút một cái, khì khì cười rộ lên.
Đột nhiên anh ta đối với cô gái này nổi lên hứng thú.
Thời gian một buổi chiều của Thương Lam đều bị Lam Trí chiếm đoạt hết, sống chết không cho cô về đi học, lý do anh ta nói vô cùng đơn giản-sắp phải đi, cô đi theo tôi một lúc.
Ăn vạ cộng thêm làm nũng, trải qua mấy tháng bộ đội đặc huấn, thân thể anh ta bền chắc, người cũng cao hơn, độ dày da mặt càng lộ ra sự vượt bậc về bản chất.
Thương Lam mồm mép nói không lại anh ta, trong hành động càng là không làm gì được phong cách cương quyết của anh ta, một buổi chiều hai người vùi trong quán cà phê gần trường học, Lam Trí cái gì cũng không làm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Thương Lam từ trong túi lấy ra một quyển tiểu thuyết, thờ ơ nhìn, khóe mắt liếc qua ánh nhìn chăm chú của nah ta, không hiểu hỏi.
"Nhìn suốt trưa rồi, anh không chán sao?"
"Không chán, xem cả đời cũng không chán." Nói về Lam Trí dụ dỗ ngon ngọt mặt không đỏ tim không thẻ dốc.
"..." Thương Lam đem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu giấu vào trong sách, có chút không quen loại ngọt ngào này, thì ra được người che chở lại thích đến vậy, như ăn trộm được mật đường, ngọt đến tâm phổi.
Mầm mống tình yêu sâu đậm trồng vào đáy lòng, lặng lẽ nảy mầm, chậm rãi đợi nó khỏe mạnh trưởng thành, cuối cùng sẽ có một ngày có thể dài thành một gốc cây đại thụ che trời, vì cô che đi mây đen chặn lại mưa lớn.
"Tiểu Lam." Đột nhiên Lam Trí kéo Thương lam đang cầm cuốn tiểu thuyết trên tay, ôm khuôn mặt của cô chăm chú nói: "Về sau cô nhìn thấy Ngụy Vô Lan, nhớ kỹ quay đầu đi liền, một câu cũng không được nói với anh ta, một chữ đều không thể biết không?"
"Vì sao?"
Lam Trí suy nghĩ chăm chú trong chốc lát, nắm tay cô tự nhận một cái đạo lý rất là đạo lý.
"Nói chuyện với anh ta sẽ mang thai. "
Thương Lam trong chốc lát nhịn không được, "Cười khúc khích" .Một tiếng bật cười, vỗ vỗ mặt của anh ta nghiêm túc trả lời theo.
"Tôi biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.