Chương 68: Chương 67.2
Tiện Thương
14/10/2017
Thương Lam hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ, cảm thụ được thiên nhiên trong lành.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ nguyên nhân bà nội không muốn trở về sống trong thành thị cùng với bọn cô.
Nếu như có thể, ở lúc tuổi già cô cũng muốn về đây sống.
Hai cái người đàn ông to lớn ra phía sau dùng sức đẩy, Thương Lam và Thương Hồng đứng tại chỗ cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn, rối rít bước lên hỗ trợ.
Thương Trung Tín liếc nhìn bánh xe dính bùn đất vàng, quay lên xe, lập tức mở động cơ.
Không đến hai tiếng nổ xe bắt đầu khởi động, bánh xe lăn một vòng, nước vàng bắn tung tóe lên cả ba người.
Thương Hồng hét lên một tiếng, đột nhiên lui ra phía sau mấy bước, mất hứng trừng lớn mắt, nhưng lúc đối mặt với Thương Trung Tín lại mang vô số bất mãn trong miệng nuốt trở lại.
Mà Thương Lam đã đứng ngồi không yên, nhanh chóng móc khăn tay trong túi xách ra không ngừng chà lau bùn bẩn trên người, rất nhanh một cái khăn tay đều dùng hết rồi, thế nhưng trên người nước bùn vàng lại một chút cũng không lau sạch, giữa lúc cô khổ não nhìn mình chằm chằm lúc quần áo đang dính bẩn, bên cạnh xuất hiện một khớp xương tay có lực.
Triển Mộ đưa cho cô một cái mới khăn tay, nét mặt cười yếu ớt theo, ôn hòa nhìn cô.
Thương Lam sững sờ trong chốc lát, dừng lại nửa giây nhìn chăm chú tay anh, sau đó cô không chút khách khí tiếp nhận, bây giờ không phải là lúc kiểu cách.
Triển Mộ cười ôn hòa, đối xử bình đẳng đưa cho Thương Hồng một cái khăn tay mới, sau đó không để ý hỏi.
"Tiểu Lam, nghe nói em đổi số điện thoại rồi?"
Lau nước trên áo, Thương Lam nhẹ nhàng thu lại mặt mũi, không liếc anh dến một cái, đi về phía bên cạnh Thương Hồng.
Thương Hồng cũng đang lau chùi quần áo của mình, cô ngẩng đầu cười cười với Triển Mộ, sau đó nói.
"Triển đại ca, quần áo của anh cũng bẩn, không cần lau một chút sao?"
"Không cần, anh không sao." Nụ cười Triển Mộ ôn hòa không đạt đến đáy mắt, lướt qua Thương Hồng anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thương Hồng, nếu như không phải điều kiện không cho phép, anh thật hận không thể tiến lên một bước nhéo khuôn mặt không ngoan của tiểu nhân(*) kia, cho cô một giáo huấn khắc sâu.
Không biết anh đang suy nghĩ gì giống như Thương Lam đang oán thầm, người này một khi làm việc có thể năm ngày không tắm, không thay quần áo, bẩn một chút này anh sẽ không quan tâm.
Động cơ vang “ong ong” - một tiếng, cuối cùng Thương Trung Tín cũng mở cửa xe đi ra ngoài, Thương Lam hai chị em lần lượt lên xe ngồi xong, Thương Trung Tín ngồi chỗ tài xế, đã đoạt đi vị trí của Triển Mộ, Thương Hồng theo quán tính kéo cửa xe ngồi ghế bên cạnh tài xế, cứ như vậy, chỗ ngồi đăng sau chỉ còn lại Thương Lam và Triển Mộ.
Thương Lam ảo não, vừa rồi sao không đi nhanh một chút, làm sao lại để cho em gái cho đoạt chỗ ngồi kế tài xế đâu.
Cũng không biết có phải hay không là cố ý, Triển Mộ dựa vào cô rất gần, rõ ràng bên cạnh anh có một khoảng trống lớn, anh hết lần này tới lần khác muốn chen với cô đến chỗ cửa xe, thâ thể cường tráng dựa chặt lấy cô.
Thương Hồng ngồi phía trước chơi điện thoại di động, không chú ý phía sau, càng không thấy được vẻ mặt Thương Lam đỏ ửng liều mạng muốn rút tay trở về, cô nào dám nghĩ đến anh lại gan lớn đến vậy ở trước mặt ba ba có hành động.
Cô liên tục muốn rút về, Triển Mộ giống như đã quyết tâm, khớp xương bàn tay to lớn cầm chặt lấy tay mềm mại như cỏ của cô, nắm chặt trong bàn tay tinh tế xoa bóp trêu trọc, làm sao cũng luyến tiếc buông ra.
"Ba ba!"
Đột nhiên Thương Lam gọi lên, quả nhiên tay cầm lấy tay mình buông lỏng ra.
"Thì thế nào, có việc lúc sau nói, không thấy ba đang lái xe sao." Thương Trung Tín cũng không quay đầu lại - không vui nói, khúc nhạc dạo vừa rồi làm trong bụng anh tức giận không ít.
"Không có, con chỉ là muốn hỏi còn bao lâu mới có thể đến, cũng rất lâu con chưa gặp bà nội rồi, cũng rất nhớ."
"Rất nhanh thì đến, có chuyện gì đến rồi lại nói, hiện tại chớ phiền ba."
Thương Lam lộ vẻ tức giận thu hồi lời vừa tới miệng, khóe mắt quét qua bóng dáng Triển Mộ đang ngồi an tĩnh, hai tay ôm ngực, bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt người không yên tâm thoải mái, trong nháy mắt Thương Lam một lần nữa cho rằng người vừa cầm tay cô trêu ghẹo không phải là cùng một người.
Một đường xe chạy ổn định, càng chạy xuống, tình hình giao thông càng trở nên bằng phẳng, thẳng đến khi xe màu đen có rèm che lái đến trong thôn nhỏ, cũng không tiếp tục xảy ra tình huống gì.
Mà đoạn đường này, Thương Lam rất sợ Triển Mộ lại làm ra cái gì nữa, vẫn quấn quít lấy Thương Hồng nói, trò chuyện cái gì đều trò chuyện, cũng không quan trọng đến nội dung câu chuyện, sau khi nói xong ngay cả Thương Lam cũng không nhớ rõ mình đã nói qua cái gì.
Đối với cô mà nói là không quan trọng, thế nhưng một bên Triển Mộ lại nghe chăm chú, anh nghe cô nói một tuần này cô cùng Trình Anh đi đâu đi dạo phố, đi học ở đâu nghe giảng không hiểu, quán ăn nhỏ ở ngoài trường chỗ nào ăn ngon nhất...
Cô gái nhỏ đưa thông tin như Phật âm(*), tính tính toán toán thời gian, anh cũng một tuần không thấy cô, không có thể nghe được giọng nói mềm nhũn của cô, giọng nói hèn mọn của cô, mà bây giờ anh muốn nghe nhất chính là cô ở dưới người anh nhõng nhẽo - rên rỉ.
(*) Phật âm: chắc anh nghe chị nói như kinh thánh đó mà. ==!!!
Suy nghĩ một chút, thân -- dưới xông lên một dòng nước nóng, Triển Mộ hít sâu một hơi, cố giữ vững trấn định, thân thể trẻ trung này cái gì cũng tốt, cường tráng to lớn, khiến anh hơi khó khăn, chính là không được trải qua kích thích, đặc biệt trước mặt tiểu nhân, chỉ cần nghe giọng nói của cô, nhìn dáng dấp của cô, đã khiến anh dâng lên -- khát vọng.
Hạnh phúc thật sự chỉ trong lúc mất đi mới có thể hiểu rõ nó.
Triển Mộ nghiêng đầu lại nhìn cô, mái tóc đen nhánh dài mượt cột bằng sợi giây gai, khéo léo rũ xuống sau ót, anh nhịn xuống muốn tự tay chạm vào -- khát vọng, tưởng tượng thấy bọn họ đang làm chuyện – ái tình, dáng vẻ cô thở dốc dưới thân thể anh, mái tóc dài đen bóng kia rũ loạn trên gối, cảm xúc như tơ lụa vậy...
Anh nhìn mắt cô chưa phát hiện ra mình đã mất hồn, anh nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, ánh ắt sắc bén có thể phun ra lửa.
Ánh mắt kinh người như vật làm sao Thương Lam không nhìn thấy, ngồi ở vị trí kế bên tài xế người cùng cô nói chuyện trời đất - Thương Hồng đồng dạng cũng không thấy, chỉ có xuyên qua kính chiếu hậu Thương Trung Tín chú ý tới.
Lập tức, vẫn chuyên tâm lái xe ông ta vẻ mặt cứng lại nhíu mày.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯▽╰)╭ bá vương của ta đáng đánh đòn.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ nguyên nhân bà nội không muốn trở về sống trong thành thị cùng với bọn cô.
Nếu như có thể, ở lúc tuổi già cô cũng muốn về đây sống.
Hai cái người đàn ông to lớn ra phía sau dùng sức đẩy, Thương Lam và Thương Hồng đứng tại chỗ cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn, rối rít bước lên hỗ trợ.
Thương Trung Tín liếc nhìn bánh xe dính bùn đất vàng, quay lên xe, lập tức mở động cơ.
Không đến hai tiếng nổ xe bắt đầu khởi động, bánh xe lăn một vòng, nước vàng bắn tung tóe lên cả ba người.
Thương Hồng hét lên một tiếng, đột nhiên lui ra phía sau mấy bước, mất hứng trừng lớn mắt, nhưng lúc đối mặt với Thương Trung Tín lại mang vô số bất mãn trong miệng nuốt trở lại.
Mà Thương Lam đã đứng ngồi không yên, nhanh chóng móc khăn tay trong túi xách ra không ngừng chà lau bùn bẩn trên người, rất nhanh một cái khăn tay đều dùng hết rồi, thế nhưng trên người nước bùn vàng lại một chút cũng không lau sạch, giữa lúc cô khổ não nhìn mình chằm chằm lúc quần áo đang dính bẩn, bên cạnh xuất hiện một khớp xương tay có lực.
Triển Mộ đưa cho cô một cái mới khăn tay, nét mặt cười yếu ớt theo, ôn hòa nhìn cô.
Thương Lam sững sờ trong chốc lát, dừng lại nửa giây nhìn chăm chú tay anh, sau đó cô không chút khách khí tiếp nhận, bây giờ không phải là lúc kiểu cách.
Triển Mộ cười ôn hòa, đối xử bình đẳng đưa cho Thương Hồng một cái khăn tay mới, sau đó không để ý hỏi.
"Tiểu Lam, nghe nói em đổi số điện thoại rồi?"
Lau nước trên áo, Thương Lam nhẹ nhàng thu lại mặt mũi, không liếc anh dến một cái, đi về phía bên cạnh Thương Hồng.
Thương Hồng cũng đang lau chùi quần áo của mình, cô ngẩng đầu cười cười với Triển Mộ, sau đó nói.
"Triển đại ca, quần áo của anh cũng bẩn, không cần lau một chút sao?"
"Không cần, anh không sao." Nụ cười Triển Mộ ôn hòa không đạt đến đáy mắt, lướt qua Thương Hồng anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thương Hồng, nếu như không phải điều kiện không cho phép, anh thật hận không thể tiến lên một bước nhéo khuôn mặt không ngoan của tiểu nhân(*) kia, cho cô một giáo huấn khắc sâu.
Không biết anh đang suy nghĩ gì giống như Thương Lam đang oán thầm, người này một khi làm việc có thể năm ngày không tắm, không thay quần áo, bẩn một chút này anh sẽ không quan tâm.
Động cơ vang “ong ong” - một tiếng, cuối cùng Thương Trung Tín cũng mở cửa xe đi ra ngoài, Thương Lam hai chị em lần lượt lên xe ngồi xong, Thương Trung Tín ngồi chỗ tài xế, đã đoạt đi vị trí của Triển Mộ, Thương Hồng theo quán tính kéo cửa xe ngồi ghế bên cạnh tài xế, cứ như vậy, chỗ ngồi đăng sau chỉ còn lại Thương Lam và Triển Mộ.
Thương Lam ảo não, vừa rồi sao không đi nhanh một chút, làm sao lại để cho em gái cho đoạt chỗ ngồi kế tài xế đâu.
Cũng không biết có phải hay không là cố ý, Triển Mộ dựa vào cô rất gần, rõ ràng bên cạnh anh có một khoảng trống lớn, anh hết lần này tới lần khác muốn chen với cô đến chỗ cửa xe, thâ thể cường tráng dựa chặt lấy cô.
Thương Hồng ngồi phía trước chơi điện thoại di động, không chú ý phía sau, càng không thấy được vẻ mặt Thương Lam đỏ ửng liều mạng muốn rút tay trở về, cô nào dám nghĩ đến anh lại gan lớn đến vậy ở trước mặt ba ba có hành động.
Cô liên tục muốn rút về, Triển Mộ giống như đã quyết tâm, khớp xương bàn tay to lớn cầm chặt lấy tay mềm mại như cỏ của cô, nắm chặt trong bàn tay tinh tế xoa bóp trêu trọc, làm sao cũng luyến tiếc buông ra.
"Ba ba!"
Đột nhiên Thương Lam gọi lên, quả nhiên tay cầm lấy tay mình buông lỏng ra.
"Thì thế nào, có việc lúc sau nói, không thấy ba đang lái xe sao." Thương Trung Tín cũng không quay đầu lại - không vui nói, khúc nhạc dạo vừa rồi làm trong bụng anh tức giận không ít.
"Không có, con chỉ là muốn hỏi còn bao lâu mới có thể đến, cũng rất lâu con chưa gặp bà nội rồi, cũng rất nhớ."
"Rất nhanh thì đến, có chuyện gì đến rồi lại nói, hiện tại chớ phiền ba."
Thương Lam lộ vẻ tức giận thu hồi lời vừa tới miệng, khóe mắt quét qua bóng dáng Triển Mộ đang ngồi an tĩnh, hai tay ôm ngực, bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt người không yên tâm thoải mái, trong nháy mắt Thương Lam một lần nữa cho rằng người vừa cầm tay cô trêu ghẹo không phải là cùng một người.
Một đường xe chạy ổn định, càng chạy xuống, tình hình giao thông càng trở nên bằng phẳng, thẳng đến khi xe màu đen có rèm che lái đến trong thôn nhỏ, cũng không tiếp tục xảy ra tình huống gì.
Mà đoạn đường này, Thương Lam rất sợ Triển Mộ lại làm ra cái gì nữa, vẫn quấn quít lấy Thương Hồng nói, trò chuyện cái gì đều trò chuyện, cũng không quan trọng đến nội dung câu chuyện, sau khi nói xong ngay cả Thương Lam cũng không nhớ rõ mình đã nói qua cái gì.
Đối với cô mà nói là không quan trọng, thế nhưng một bên Triển Mộ lại nghe chăm chú, anh nghe cô nói một tuần này cô cùng Trình Anh đi đâu đi dạo phố, đi học ở đâu nghe giảng không hiểu, quán ăn nhỏ ở ngoài trường chỗ nào ăn ngon nhất...
Cô gái nhỏ đưa thông tin như Phật âm(*), tính tính toán toán thời gian, anh cũng một tuần không thấy cô, không có thể nghe được giọng nói mềm nhũn của cô, giọng nói hèn mọn của cô, mà bây giờ anh muốn nghe nhất chính là cô ở dưới người anh nhõng nhẽo - rên rỉ.
(*) Phật âm: chắc anh nghe chị nói như kinh thánh đó mà. ==!!!
Suy nghĩ một chút, thân -- dưới xông lên một dòng nước nóng, Triển Mộ hít sâu một hơi, cố giữ vững trấn định, thân thể trẻ trung này cái gì cũng tốt, cường tráng to lớn, khiến anh hơi khó khăn, chính là không được trải qua kích thích, đặc biệt trước mặt tiểu nhân, chỉ cần nghe giọng nói của cô, nhìn dáng dấp của cô, đã khiến anh dâng lên -- khát vọng.
Hạnh phúc thật sự chỉ trong lúc mất đi mới có thể hiểu rõ nó.
Triển Mộ nghiêng đầu lại nhìn cô, mái tóc đen nhánh dài mượt cột bằng sợi giây gai, khéo léo rũ xuống sau ót, anh nhịn xuống muốn tự tay chạm vào -- khát vọng, tưởng tượng thấy bọn họ đang làm chuyện – ái tình, dáng vẻ cô thở dốc dưới thân thể anh, mái tóc dài đen bóng kia rũ loạn trên gối, cảm xúc như tơ lụa vậy...
Anh nhìn mắt cô chưa phát hiện ra mình đã mất hồn, anh nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, ánh ắt sắc bén có thể phun ra lửa.
Ánh mắt kinh người như vật làm sao Thương Lam không nhìn thấy, ngồi ở vị trí kế bên tài xế người cùng cô nói chuyện trời đất - Thương Hồng đồng dạng cũng không thấy, chỉ có xuyên qua kính chiếu hậu Thương Trung Tín chú ý tới.
Lập tức, vẫn chuyên tâm lái xe ông ta vẻ mặt cứng lại nhíu mày.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯▽╰)╭ bá vương của ta đáng đánh đòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.