Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 19: Đa sự chi thu (Thời buổi rối ren)
Bích Thủy Mai Lạc
21/03/2016
Chung Như Thủy dìu Phong Hàn Bích bị thương, lo lắng nhìn con đường dài phía trước. Tuy Mạc Tiếu điểm huyệt cầm máu cho y, nhưng vết thương vẫn thỉnh thoảng chảy máu. Khinh công của Mạc Hoan vô cùng tốt, vì thương thế của Phong Hàn Bích, hắn về hoàng cung tìm Đào Như Lý trước.
“Phong Hàn Bích, ngươi rất mệt rất lạnh phải không? Ngươi chịu đựng một chút, chúng ta sắp về, trở về là vô sự.” Khuôn mặt Chung Như Thủy tái nhợt, cố gắng dìu Phong Hàn Bích, mang theo giọng mũi nồng đậm, an ủi. Thân thể Phong Hàn Bích dán sát hắn, hiển nhiên biến hóa nhiệt độ cơ thể của y, hắn biết rõ ràng. Bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể Phong Hàn Bích bắt đầu lạnh, cước bộ lảo đảo.
“Ngươi sợ hãi?” Ngữ khí Phong Hàn Bích bình thản, biểu tình trên mặt cũng nhàn nhạt, giống như y không hề bị thương.
“Đúng!” Lần này Chung Như Thủy rất dứt khoát thừa nhận, “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha thứ chính mình cả đời!”
Phong Hàn Bích khẽ giật mình, nói: “Không sao, ngươi đừng tự trách.” Chung Như Thủy không nói lời nào, tay ôm Phong Hàn Bích siết chặt hơn. Phong Hàn Bích cong khóe miệng, nhiệt độ cơ thể Chung Như Thủy không cao, nhưng đêm nay đặc biệt nóng, y lại càng dáng sát vào hắn, có lẽ y thật sự chảy quá nhiều máu.
“Điện hạ!” Mười thị vệ từ xa chạy tới, Đào Như Lý dẫn đầu, nhất tề quỳ xuống trước mặt Phong Hàn Bích, từ lúc nghe được động tĩnh, Mạc Tiếu đã ẩn nấp.
Đào Như Lý hành lễ xong, bấp chấp nhiều người liền đứng lên, mở dược tương, xem vết thương cho Phong Hàn Bích. Một thị vệ lấy ghế ra, Phong Hàn Bích ngồi xuống, Chung Như Thủy lo lắng nhìn Đào Như Lý chữa thương cho y. Vốn Thái tử cung cũng đã xảy ra chuyện lớn, Đào Như Lý định ra cung tìm Phong Hàn Bích, hắn và Thương Giác Trưng đang bàn bạc, bỗng một mũi tên cắm ngay cột. Trên đó viết ‘Điện hạ bị tập kích, bị thương, nhanh chóng đến phố Tiếu Lộng!’, Đào Như Lý hoảng hốt dẫn mười thị về đuổi đến chỗ Phong Hàn Bích, để Thương Giác Trưng và Lâm công công ở hoàng cung chờ tin tức.
“Điện hạ, có biết người nào đánh lén? Có liên quan tới người hạ độc không?” Đào Như Lý nhanh chóng xử lý vết thương cho Phong Hàn Bích, dù trên mặt không bối rối, nhưng trong mắt hiện lên lo lắng thật sâu, cùng đau lòng không dễ dàng phát giác.
“Không phải hướng vào ta.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, kim sang dược bôi lên miệng vết thương cũng không làm y nhíu mày một chút, phảng phất vết thương có thể thấy rõ xương cốt cánh tay không phải của y. Đào Như Lý cả kinh, không hướng vào điện hạ? Chung Như Thủy sững sờ, những người kia không hướng vào Phong Hàn Bích thì hướng vào ai? Đợi đến khi vết thương được băng bó tốt cũng không thấy Phong Hàn Bích nói gì, Đào Như Lý biết y không muốn nói, thức thời im lặng. Chung Như Thủy cũng không hỏi, Phong Hàn Bích không muốn nói, hắn không bắt buộc y nói, chờ y muốn nói tự nhiên sẽ biết.
“Thương thế của điện hạ nghiêm trọng, trong nửa tháng, vết thương không thể chạm nước, không thể dùng võ, ăn uống phải chú ý, kị tanh nồng và cay, không thể uống rượu.” Đào Như Lý buộc lại băng vải, Chung Như Thủy đứng bên cạnh, yên lặng ghi nhớ.
“Trong nội cung đã xảy ra chuyện sao?” Phong Hàn Bích đột nhiên hỏi, nếu không, Đào Như Lý sẽ đến một mình.
Đào Như Lý sững sờ, nói: “Vâng.”
“Trở về.” Phong Hàn Bích có chút mệt mỏi, đêm nay y bị thương nặng, nếu không, y chẳng lộ vẻ mệt mỏi trước mặt người khác.
“Cung thỉnh điện hạ lên kiệu!” Đào Như Lý cất dược tương, cung kính nói với Phong Hàn Bích. Bốn gã thị vệ khiêng kiệu đã sớm chạy đến, quỳ trên mặt đất chờ Phong Hàn Bích. Phong Hàn Bích vươn tay hướng Chung Như Thủy, Chung Như Thủy lập tức dìu y dậy. Đến bên cạnh kiệu, Chung Như Thủy muốn buông tay, nhưng Phong Hàn Bích ôm chặt, nghi hoặc nhìn qua, Phong Hàn Bích thản nhiên mở miệng: “Lên kiệu.”
Chung Như Thủy sững sờ, len lén nhìn nhóm người Đào Như Lý, tất cả đều cúi thấp đầu, vẻ mặt bình tĩnh, Chung Như Thủy ngẫm lại, cũng bình tĩnh lên kiệu. Hắn vẫn chưa tỉnh rượu toàn bộ, hơn nữa đau đầu muốn chết, nếu không vì Phong Hàn Bích, hắn đã sớm ngất đi.
Thái Tử cung, Cần Miễn lâu.
Phong Hàn Bích nhìn lướt qua Đào Như Lý, Đào Như Lý hiểu rõ, uể oải nói: “Hàn khí xâm thể, chấn kinh quá độ, sốt cao không lùi. Còn đang mê man, đã phân phó hạ nhân hảo hảo chăm sóc, tỉnh thì cho hắn uống dược.” Phong Hàn Bích nhẹ nhàng thở ra, từ lúc lên kiệu, Chung Như Thủy tựa vào bả vai y không nhúc nhích, tay khá nóng nắm chặt tay trái lạnh buốt của y, còn tưởng rằng hắn chưa hết kinh hãi, ai ngờ đến cung điện, y gọi Chung Như Thủy hai tiếng cũng không có nửa điểm động tĩnh, mới phát hiện không thích hợp. Nâng đầu của hắn xem xét, Phong Hàn Bích lại càng hoảng sợ! Đầu và cổ Chung Như Thủy đổ đầy mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập, mặt đỏ ửng, người đã hôn mê. Vươn tay sờ trán của hắn, nóng dọa người! Phong Hàn Bích quên vết thương trên tay mình, vội vàng ôm hắn trở lại tẩm cung, Đào Như Lý càng hoảng sợ, nhanh chóng đuổi theo. Hôm qua Chung Như Thủy dầm mưa, hôm nay trời chưa sáng đã đi thẩm tra phạm nhân, buổi tối còn uống nhiều rượu như vậy, rồi chịu gió lạnh, thêm hoảng sợ khi gặp thích khách, không bệnh mới là lạ!
“Lâm công công.” Phong Hàn Bích gọi.
“Có nô tài!” Lâm công công thủ một đêm ở hoàng cung, Thương Giác Trưng sợ nhân thủ của Phong Hàn Bích không đủ, vội vàng bảo hắn chạy về. Ai ngờ hắn vừa tới thì thấy thái tử điện hạ toàn thân nhiễm máu ôm Chung Như Thủy, mà Chung Như Thủy còn hôn mê bất tỉnh, thiếu chút nữa khiến trái tim già nua của hắn ngừng đập!
“Điều một nửa thị vệ đến tẩm cung, ngươi tự mình trông coi Như nhi, nếu hắn mất một sợi tóc, ngươi cáo lão về quê.” Phong Hàn Bích nhàn nhạt nói, còn có Mạc Tiếu, y đã sớm phái hắn trông nom Chung Như Thủy.
“Vâng! Nô tài thề bảo hộ thế tử chu toàn!” Lâm công công hiểu rõ, lần tấn công này không đơn giản, người nọ gây bất lợi cho điện hạ, còn muốn xuống tay với Chung Như Thủy. Những người thần bí kia có mục đích gì, trước khi tình báo trở về, không thể nào suy đoán. Hơn nữa, sự kiện hạ độc, cũng trở nên phức tạp. Lâm công công lĩnh mệnh mà đi, Phong Hàn Bích lạnh lùng nhìn lướt qua vết thương trên cánh tay, Đào Như Lý cho y kim sang dược tốt nhất, y cũng chẳng để tâm thương thế của mình. Nhưng Chung Như Thủy, những người kia nói rõ cho y biết, bọn họ muốn Chung Như Thủy. Đến tột cùng là ai? Thủ lĩnh của bọn họ nói một câu “Quý quốc”, chứng tỏ bọn họ không phải người Qủy Tà quốc, vậy, là mật thám của địch quốc. Nhưng tại sao bọn họ muốn Chung Như Thủy? Hắn chỉ là thế tử vong quốc, ngoại trừ thân phận đó, hắn không có cái gì. Chẳng lẽ, trên người Chung Như Thủy, thật sự ẩn dấu bí mật?
“Điện hạ,” Tiếng gọi của Đào Như Lý kéo Phong Hàn Bích phục hồi tinh thần, “Lúc nãy ta giúp Thủy Thủy bắt mạch, hình như hắn trúng độc.”
“Độc?” Phong Hàn Bích sững sờ, đêm này hắn không bị thương, sao lại trúng độc?
“Đúng, nhưng ta không quá xác định, mạch của hắn rất kỳ quái, độc mà không phải độc, ta không tìm rõ nó là cái gì, nhưng ta suy đoán nó đã ở trong cơ thể hắn khá lâu, không phải đêm nay trúng độc.”
Phong Hàn Bích trầm tư: “Có thể giải không?”
Đào Như Lý do dự một chút, nói thực tế: “Hiện tại ngay cả độc trong người hắn là gì ta cũng không biết, lấy đâu ra giải dược?”
Sắc mặt Phong Hàn Bích âm trầm, Đào Như Lý ngầm thở dài, Phong Hàn Bích chưa từng có nhược điểm, về sau không thể hoàn mỹ, hắn bắt đầu lo lắng. Cũng như vết thương đêm nay, Đào Như Lý tin tưởng, chỉ cần Phong Hàn Bích nguyện ý, những thích khách kia chắc chắn phải chết, mà không phải bản thân y bị thương, còn để vài người sống sót trở ra. Hắn hiểu rất rõ tác phong nhổ cỏ tận gốc của Phong Hàn Bích, đêm nay những người kia có thể sống được, nhất định vì Chung Như Thủy, Phong Hàn Bích mới hạ thủ lưu tình.
“Điện hạ, ta cho rằng, bây giờ chuyện của nương nương quan trọng hơn.” Đào Như Lý vừa nói xong, liền cảm giác sát khí trong phòng dâng lên, sắc mặt của Phong Hàn Bích không thể dùng âm trầm để hình dung, Đào Như Lý nghĩ, xem ra, lần này có nhiều người phải chết.
“Hiện tại di nương thế nào.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, lệ khí trong mắt càng phát ra mãnh liệt, người nọ dám động thủ trước mắt hắn, xem ra, thật sự rất muốn chết.
“Nương nương rất tốt, lúc Hoàng thượng phái người bắt nàng, nàng chủ động yêu cầu……” Đào Như Lý dừng một chút, “Đến lãnh cung Hoàng hậu nương nương từng sống.”
“Thật sao?” Trên gương mặt lạnh lùng của Phong Hàn Bích không có biểu lộ gì, nhưng Đào Như Lý biết rõ, y lúc này, ngay cả ý muốn hành thích vua đều có.
“Điện hạ và Chung Như Thủy vừa xuất môn, ngự lâm quân liền tới hình phòng, kéo Tiểu Lan đi. Thiếu chút nữa Tiểu Thương động thủ với bọn họ, không lâu chợt nghe nương nương bị bắt, tội danh – hạ độc Thái tử. Liễu gia chưa có động tĩnh gì, nhưng ta nghĩ, bọn họ sẽ không để nữ nhi cuối cùng uổng mạng trong nội cung.” Thanh âm của Đào Như Lý có chút nặng nề, nhìn Phong Hàn Bích càng thêm cay đắng, tin tức truyền ra nhanh như vậy, chắc chắn người nọ sắp xếp không ít mật thám ở Thái tử cung.
“Nếu kết quả xấu nhất, vậy ta đành để phụ hoàng ‘Kính yêu’ thoái vị.” Phong Hàn Bích nói lời này, giọng điệu lạnh lùng, biểu tình đạm nhiên, tựa như cùng Chung Như Thủy thảo luận hôm nay ăn món gì. Mười một năm trước, vì y còn nhỏ mà bất lực, để thân mẫu uổng mạng trong lãnh cung. Mười một năm sau y sẽ không để thân nhân chết trước mắt mình.
“Điện hạ!” Thương Giác Trưng đột nhiên xông tới, không kịp thở chạy đến trước mặt Phong Hàn Bích, thấy thương thế của y liền đỏ hốc mắt, ấp úng mở miệng: “Đau không?” Không khí vốn nặng nề trở nên thoải mái chút ít, sắc mặt Phong Hàn Bích cũng không khó coi như vừa rồi, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thủy Thủy thế nào?” Thương Giác Trưng khẩn trương hỏi.
“Chưa tỉnh, nhưng không có trở ngại.” Đào Như Lý nói.
Thương Giác Trưng nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới chuyện quan trong hơn cần bẩm báo, liền nói: “Tình cảnh của nương nương không xong, Hoàng thượng bảo hình bộ thị lang thẩm vấn Tiểu Lan suốt đêm, dùng nhiều lần đại hình, nàng đều nói là nương nương sai sử! Hoàng thượng cũng tin, giam cầm nương nương tại lãnh cung! Ngươi nói, sao Hoàng thượng lại hồ đồ lần nữa!” Ngữ khí của Thương Giác Trưng có chút buồn rầu và bi phẫn.
Đào Như Lý cau mày quát: “Tiểu Thương câm miệng! Không thể bất kính với Hoàng thượng!”
“Ta!” Thương Giác Trưng nghĩ tới điều gì đó, ngoan ngoãn im lặng. Hắn đã quên, bây giờ Thái tử cung cũng không an toàn, không chừng bốn phía đều có mật thám !
“Gọi người đến thay y phục cho ta, ta muốn tiến cung diện thánh.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, đôi mắt hẹp dài hiện lên hàn quang.
Đào Như Lý bị Phong Hàn Bích lưu lại chiếu cố Chung Như Thủy, Thương Giác Trưng cùng y tiến cung.
Đào Như Lý ngồi bên giường Chung Như Thủy, tinh tế đánh giá khuôn mặt của hắn. Mày liễu xinh đẹp nhưng hơi đạm, mũi vô cùng khéo léo, môi không dày nhưng mượt mà, đáng tiếc sắc môi quá nhạt, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay vì sốt cao mà hồng nhuận, lúc bình thường tái nhợt không chút máu, làn da nõn nà nhưng dáng người quá mức nhỏ nhắn. Mà ngay cả khí chất xuất trần thế nhân khen ngợi hắn cũng không có, duy nhất đôi mắt hạnh xinh đẹp lúc này lại đóng chặt, thậm chí khuôn mặt còn kém một số thái giám trong nội cung, đến tột cùng có ma lực gì, khiến Thương Giác Trưng ái mộ, khiến Phong Hàn Bích động tâm? Ái mộ trong mắt Thương Giác Trưng chưa bao giờ che dấu, dục vọng nóng bỏng trong mắt Phong Hàn Bích chưa bao giờ khắc chế, cũng chỉ có Chung Như Thủy trì độn nên không phát giác, cái này, người trong Thái tử cung đều biết.
Đột nhiên, Chung Như Thủy đang mê man trở nên bất ổn, hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Đào Như Lý lập tức cầm khăn lạnh lau mồ hôi cho hắn, ai ngờ tay chưa đụng tới, Chung Như Thủy đột nhiên ngồi dậy.
“Phong Hàn Bích!” Khuôn mặt đầy lo lắng và sợ hãi, sau đó nước mắt chảy xuống. Hắn thấy! Hắn thấy Phong Hàn Bích không nhúc nhích ngã vào vũng máu, không có hô hấp, tim ngừng đập, hắn đứng xa kêu gào tên y, muốn chạy đến bên cạnh y nhưng không nhúc nhích được, hắn khóc, hắn la hét, nhưng người kia không để ý đến hắn, hắn hô phá cuống họng, người kia cũng không đáp, vẫn nằm không nhúc nhích, không tỉnh lại ……
Đào Như Lý bị Chung Như Thủy dọa tới mức sững sờ, lập tức thở dài, nhẹ nhàng lau đi nước mắt và mồ hôi trên mặt hắn. Chung Như Thủy tựa hồ cảm ứng bên cạnh có người, sững sờ quay đầu lại, “Thủy Thủy?”
“Không sao, ngươi đã trở lại, điện hạ cũng không sao, các ngươi đều hảo.” Đào Như Lý an ủi, vỗ nhẹ lưng hắn.
“Đã trở lại…… Không sao ……” Chung Như Thủy nỉ non, “Y? Y đang ở đâu?”
“Điện hạ……” Đào Như Lý do dự một chút, Chung Như Thủy khẩn trương nhìn hắn, hắn đành thở dài nói: “Nương nương đã xảy ra chuyện, điện hạ vào cung.”
Cái gì? Chung Như Thủy cả kinh, Đào Như Lý nói cho hắn một chút, xua tan suy nghĩ Phong Hàn Bích có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, an ủi hắn nằm xuống, sau đó tự mình lấy dược cho hắn. Chung Như Thủy đau nhức chóng mặt, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực đều không có, trong lòng rối bời, nghĩ đến cảnh ngộ kiếp trước, nghĩ đến Phong Hàn Bích vì hắn mà bị thương, lại nghĩ tới ác mộng kinh khủng kia. Giấc mộng đó…… Chẳng lẽ nhắc nhở hắn, Phong Hàn Bích lại gặp chuyện xấu? Chung Như Thủy lo lắng nhìn về phía cửa, Phong Hàn Bích, ngươi nhanh trở lại, chỉ cần ngươi bình an trở về, từ nay ta không mắng ngươi, không hung dữ với ngươi, trở về a……
“Phong Hàn Bích, ngươi rất mệt rất lạnh phải không? Ngươi chịu đựng một chút, chúng ta sắp về, trở về là vô sự.” Khuôn mặt Chung Như Thủy tái nhợt, cố gắng dìu Phong Hàn Bích, mang theo giọng mũi nồng đậm, an ủi. Thân thể Phong Hàn Bích dán sát hắn, hiển nhiên biến hóa nhiệt độ cơ thể của y, hắn biết rõ ràng. Bởi vì mất máu quá nhiều, thân thể Phong Hàn Bích bắt đầu lạnh, cước bộ lảo đảo.
“Ngươi sợ hãi?” Ngữ khí Phong Hàn Bích bình thản, biểu tình trên mặt cũng nhàn nhạt, giống như y không hề bị thương.
“Đúng!” Lần này Chung Như Thủy rất dứt khoát thừa nhận, “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha thứ chính mình cả đời!”
Phong Hàn Bích khẽ giật mình, nói: “Không sao, ngươi đừng tự trách.” Chung Như Thủy không nói lời nào, tay ôm Phong Hàn Bích siết chặt hơn. Phong Hàn Bích cong khóe miệng, nhiệt độ cơ thể Chung Như Thủy không cao, nhưng đêm nay đặc biệt nóng, y lại càng dáng sát vào hắn, có lẽ y thật sự chảy quá nhiều máu.
“Điện hạ!” Mười thị vệ từ xa chạy tới, Đào Như Lý dẫn đầu, nhất tề quỳ xuống trước mặt Phong Hàn Bích, từ lúc nghe được động tĩnh, Mạc Tiếu đã ẩn nấp.
Đào Như Lý hành lễ xong, bấp chấp nhiều người liền đứng lên, mở dược tương, xem vết thương cho Phong Hàn Bích. Một thị vệ lấy ghế ra, Phong Hàn Bích ngồi xuống, Chung Như Thủy lo lắng nhìn Đào Như Lý chữa thương cho y. Vốn Thái tử cung cũng đã xảy ra chuyện lớn, Đào Như Lý định ra cung tìm Phong Hàn Bích, hắn và Thương Giác Trưng đang bàn bạc, bỗng một mũi tên cắm ngay cột. Trên đó viết ‘Điện hạ bị tập kích, bị thương, nhanh chóng đến phố Tiếu Lộng!’, Đào Như Lý hoảng hốt dẫn mười thị về đuổi đến chỗ Phong Hàn Bích, để Thương Giác Trưng và Lâm công công ở hoàng cung chờ tin tức.
“Điện hạ, có biết người nào đánh lén? Có liên quan tới người hạ độc không?” Đào Như Lý nhanh chóng xử lý vết thương cho Phong Hàn Bích, dù trên mặt không bối rối, nhưng trong mắt hiện lên lo lắng thật sâu, cùng đau lòng không dễ dàng phát giác.
“Không phải hướng vào ta.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, kim sang dược bôi lên miệng vết thương cũng không làm y nhíu mày một chút, phảng phất vết thương có thể thấy rõ xương cốt cánh tay không phải của y. Đào Như Lý cả kinh, không hướng vào điện hạ? Chung Như Thủy sững sờ, những người kia không hướng vào Phong Hàn Bích thì hướng vào ai? Đợi đến khi vết thương được băng bó tốt cũng không thấy Phong Hàn Bích nói gì, Đào Như Lý biết y không muốn nói, thức thời im lặng. Chung Như Thủy cũng không hỏi, Phong Hàn Bích không muốn nói, hắn không bắt buộc y nói, chờ y muốn nói tự nhiên sẽ biết.
“Thương thế của điện hạ nghiêm trọng, trong nửa tháng, vết thương không thể chạm nước, không thể dùng võ, ăn uống phải chú ý, kị tanh nồng và cay, không thể uống rượu.” Đào Như Lý buộc lại băng vải, Chung Như Thủy đứng bên cạnh, yên lặng ghi nhớ.
“Trong nội cung đã xảy ra chuyện sao?” Phong Hàn Bích đột nhiên hỏi, nếu không, Đào Như Lý sẽ đến một mình.
Đào Như Lý sững sờ, nói: “Vâng.”
“Trở về.” Phong Hàn Bích có chút mệt mỏi, đêm nay y bị thương nặng, nếu không, y chẳng lộ vẻ mệt mỏi trước mặt người khác.
“Cung thỉnh điện hạ lên kiệu!” Đào Như Lý cất dược tương, cung kính nói với Phong Hàn Bích. Bốn gã thị vệ khiêng kiệu đã sớm chạy đến, quỳ trên mặt đất chờ Phong Hàn Bích. Phong Hàn Bích vươn tay hướng Chung Như Thủy, Chung Như Thủy lập tức dìu y dậy. Đến bên cạnh kiệu, Chung Như Thủy muốn buông tay, nhưng Phong Hàn Bích ôm chặt, nghi hoặc nhìn qua, Phong Hàn Bích thản nhiên mở miệng: “Lên kiệu.”
Chung Như Thủy sững sờ, len lén nhìn nhóm người Đào Như Lý, tất cả đều cúi thấp đầu, vẻ mặt bình tĩnh, Chung Như Thủy ngẫm lại, cũng bình tĩnh lên kiệu. Hắn vẫn chưa tỉnh rượu toàn bộ, hơn nữa đau đầu muốn chết, nếu không vì Phong Hàn Bích, hắn đã sớm ngất đi.
Thái Tử cung, Cần Miễn lâu.
Phong Hàn Bích nhìn lướt qua Đào Như Lý, Đào Như Lý hiểu rõ, uể oải nói: “Hàn khí xâm thể, chấn kinh quá độ, sốt cao không lùi. Còn đang mê man, đã phân phó hạ nhân hảo hảo chăm sóc, tỉnh thì cho hắn uống dược.” Phong Hàn Bích nhẹ nhàng thở ra, từ lúc lên kiệu, Chung Như Thủy tựa vào bả vai y không nhúc nhích, tay khá nóng nắm chặt tay trái lạnh buốt của y, còn tưởng rằng hắn chưa hết kinh hãi, ai ngờ đến cung điện, y gọi Chung Như Thủy hai tiếng cũng không có nửa điểm động tĩnh, mới phát hiện không thích hợp. Nâng đầu của hắn xem xét, Phong Hàn Bích lại càng hoảng sợ! Đầu và cổ Chung Như Thủy đổ đầy mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập, mặt đỏ ửng, người đã hôn mê. Vươn tay sờ trán của hắn, nóng dọa người! Phong Hàn Bích quên vết thương trên tay mình, vội vàng ôm hắn trở lại tẩm cung, Đào Như Lý càng hoảng sợ, nhanh chóng đuổi theo. Hôm qua Chung Như Thủy dầm mưa, hôm nay trời chưa sáng đã đi thẩm tra phạm nhân, buổi tối còn uống nhiều rượu như vậy, rồi chịu gió lạnh, thêm hoảng sợ khi gặp thích khách, không bệnh mới là lạ!
“Lâm công công.” Phong Hàn Bích gọi.
“Có nô tài!” Lâm công công thủ một đêm ở hoàng cung, Thương Giác Trưng sợ nhân thủ của Phong Hàn Bích không đủ, vội vàng bảo hắn chạy về. Ai ngờ hắn vừa tới thì thấy thái tử điện hạ toàn thân nhiễm máu ôm Chung Như Thủy, mà Chung Như Thủy còn hôn mê bất tỉnh, thiếu chút nữa khiến trái tim già nua của hắn ngừng đập!
“Điều một nửa thị vệ đến tẩm cung, ngươi tự mình trông coi Như nhi, nếu hắn mất một sợi tóc, ngươi cáo lão về quê.” Phong Hàn Bích nhàn nhạt nói, còn có Mạc Tiếu, y đã sớm phái hắn trông nom Chung Như Thủy.
“Vâng! Nô tài thề bảo hộ thế tử chu toàn!” Lâm công công hiểu rõ, lần tấn công này không đơn giản, người nọ gây bất lợi cho điện hạ, còn muốn xuống tay với Chung Như Thủy. Những người thần bí kia có mục đích gì, trước khi tình báo trở về, không thể nào suy đoán. Hơn nữa, sự kiện hạ độc, cũng trở nên phức tạp. Lâm công công lĩnh mệnh mà đi, Phong Hàn Bích lạnh lùng nhìn lướt qua vết thương trên cánh tay, Đào Như Lý cho y kim sang dược tốt nhất, y cũng chẳng để tâm thương thế của mình. Nhưng Chung Như Thủy, những người kia nói rõ cho y biết, bọn họ muốn Chung Như Thủy. Đến tột cùng là ai? Thủ lĩnh của bọn họ nói một câu “Quý quốc”, chứng tỏ bọn họ không phải người Qủy Tà quốc, vậy, là mật thám của địch quốc. Nhưng tại sao bọn họ muốn Chung Như Thủy? Hắn chỉ là thế tử vong quốc, ngoại trừ thân phận đó, hắn không có cái gì. Chẳng lẽ, trên người Chung Như Thủy, thật sự ẩn dấu bí mật?
“Điện hạ,” Tiếng gọi của Đào Như Lý kéo Phong Hàn Bích phục hồi tinh thần, “Lúc nãy ta giúp Thủy Thủy bắt mạch, hình như hắn trúng độc.”
“Độc?” Phong Hàn Bích sững sờ, đêm này hắn không bị thương, sao lại trúng độc?
“Đúng, nhưng ta không quá xác định, mạch của hắn rất kỳ quái, độc mà không phải độc, ta không tìm rõ nó là cái gì, nhưng ta suy đoán nó đã ở trong cơ thể hắn khá lâu, không phải đêm nay trúng độc.”
Phong Hàn Bích trầm tư: “Có thể giải không?”
Đào Như Lý do dự một chút, nói thực tế: “Hiện tại ngay cả độc trong người hắn là gì ta cũng không biết, lấy đâu ra giải dược?”
Sắc mặt Phong Hàn Bích âm trầm, Đào Như Lý ngầm thở dài, Phong Hàn Bích chưa từng có nhược điểm, về sau không thể hoàn mỹ, hắn bắt đầu lo lắng. Cũng như vết thương đêm nay, Đào Như Lý tin tưởng, chỉ cần Phong Hàn Bích nguyện ý, những thích khách kia chắc chắn phải chết, mà không phải bản thân y bị thương, còn để vài người sống sót trở ra. Hắn hiểu rất rõ tác phong nhổ cỏ tận gốc của Phong Hàn Bích, đêm nay những người kia có thể sống được, nhất định vì Chung Như Thủy, Phong Hàn Bích mới hạ thủ lưu tình.
“Điện hạ, ta cho rằng, bây giờ chuyện của nương nương quan trọng hơn.” Đào Như Lý vừa nói xong, liền cảm giác sát khí trong phòng dâng lên, sắc mặt của Phong Hàn Bích không thể dùng âm trầm để hình dung, Đào Như Lý nghĩ, xem ra, lần này có nhiều người phải chết.
“Hiện tại di nương thế nào.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, lệ khí trong mắt càng phát ra mãnh liệt, người nọ dám động thủ trước mắt hắn, xem ra, thật sự rất muốn chết.
“Nương nương rất tốt, lúc Hoàng thượng phái người bắt nàng, nàng chủ động yêu cầu……” Đào Như Lý dừng một chút, “Đến lãnh cung Hoàng hậu nương nương từng sống.”
“Thật sao?” Trên gương mặt lạnh lùng của Phong Hàn Bích không có biểu lộ gì, nhưng Đào Như Lý biết rõ, y lúc này, ngay cả ý muốn hành thích vua đều có.
“Điện hạ và Chung Như Thủy vừa xuất môn, ngự lâm quân liền tới hình phòng, kéo Tiểu Lan đi. Thiếu chút nữa Tiểu Thương động thủ với bọn họ, không lâu chợt nghe nương nương bị bắt, tội danh – hạ độc Thái tử. Liễu gia chưa có động tĩnh gì, nhưng ta nghĩ, bọn họ sẽ không để nữ nhi cuối cùng uổng mạng trong nội cung.” Thanh âm của Đào Như Lý có chút nặng nề, nhìn Phong Hàn Bích càng thêm cay đắng, tin tức truyền ra nhanh như vậy, chắc chắn người nọ sắp xếp không ít mật thám ở Thái tử cung.
“Nếu kết quả xấu nhất, vậy ta đành để phụ hoàng ‘Kính yêu’ thoái vị.” Phong Hàn Bích nói lời này, giọng điệu lạnh lùng, biểu tình đạm nhiên, tựa như cùng Chung Như Thủy thảo luận hôm nay ăn món gì. Mười một năm trước, vì y còn nhỏ mà bất lực, để thân mẫu uổng mạng trong lãnh cung. Mười một năm sau y sẽ không để thân nhân chết trước mắt mình.
“Điện hạ!” Thương Giác Trưng đột nhiên xông tới, không kịp thở chạy đến trước mặt Phong Hàn Bích, thấy thương thế của y liền đỏ hốc mắt, ấp úng mở miệng: “Đau không?” Không khí vốn nặng nề trở nên thoải mái chút ít, sắc mặt Phong Hàn Bích cũng không khó coi như vừa rồi, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thủy Thủy thế nào?” Thương Giác Trưng khẩn trương hỏi.
“Chưa tỉnh, nhưng không có trở ngại.” Đào Như Lý nói.
Thương Giác Trưng nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới chuyện quan trong hơn cần bẩm báo, liền nói: “Tình cảnh của nương nương không xong, Hoàng thượng bảo hình bộ thị lang thẩm vấn Tiểu Lan suốt đêm, dùng nhiều lần đại hình, nàng đều nói là nương nương sai sử! Hoàng thượng cũng tin, giam cầm nương nương tại lãnh cung! Ngươi nói, sao Hoàng thượng lại hồ đồ lần nữa!” Ngữ khí của Thương Giác Trưng có chút buồn rầu và bi phẫn.
Đào Như Lý cau mày quát: “Tiểu Thương câm miệng! Không thể bất kính với Hoàng thượng!”
“Ta!” Thương Giác Trưng nghĩ tới điều gì đó, ngoan ngoãn im lặng. Hắn đã quên, bây giờ Thái tử cung cũng không an toàn, không chừng bốn phía đều có mật thám !
“Gọi người đến thay y phục cho ta, ta muốn tiến cung diện thánh.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, đôi mắt hẹp dài hiện lên hàn quang.
Đào Như Lý bị Phong Hàn Bích lưu lại chiếu cố Chung Như Thủy, Thương Giác Trưng cùng y tiến cung.
Đào Như Lý ngồi bên giường Chung Như Thủy, tinh tế đánh giá khuôn mặt của hắn. Mày liễu xinh đẹp nhưng hơi đạm, mũi vô cùng khéo léo, môi không dày nhưng mượt mà, đáng tiếc sắc môi quá nhạt, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay vì sốt cao mà hồng nhuận, lúc bình thường tái nhợt không chút máu, làn da nõn nà nhưng dáng người quá mức nhỏ nhắn. Mà ngay cả khí chất xuất trần thế nhân khen ngợi hắn cũng không có, duy nhất đôi mắt hạnh xinh đẹp lúc này lại đóng chặt, thậm chí khuôn mặt còn kém một số thái giám trong nội cung, đến tột cùng có ma lực gì, khiến Thương Giác Trưng ái mộ, khiến Phong Hàn Bích động tâm? Ái mộ trong mắt Thương Giác Trưng chưa bao giờ che dấu, dục vọng nóng bỏng trong mắt Phong Hàn Bích chưa bao giờ khắc chế, cũng chỉ có Chung Như Thủy trì độn nên không phát giác, cái này, người trong Thái tử cung đều biết.
Đột nhiên, Chung Như Thủy đang mê man trở nên bất ổn, hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Đào Như Lý lập tức cầm khăn lạnh lau mồ hôi cho hắn, ai ngờ tay chưa đụng tới, Chung Như Thủy đột nhiên ngồi dậy.
“Phong Hàn Bích!” Khuôn mặt đầy lo lắng và sợ hãi, sau đó nước mắt chảy xuống. Hắn thấy! Hắn thấy Phong Hàn Bích không nhúc nhích ngã vào vũng máu, không có hô hấp, tim ngừng đập, hắn đứng xa kêu gào tên y, muốn chạy đến bên cạnh y nhưng không nhúc nhích được, hắn khóc, hắn la hét, nhưng người kia không để ý đến hắn, hắn hô phá cuống họng, người kia cũng không đáp, vẫn nằm không nhúc nhích, không tỉnh lại ……
Đào Như Lý bị Chung Như Thủy dọa tới mức sững sờ, lập tức thở dài, nhẹ nhàng lau đi nước mắt và mồ hôi trên mặt hắn. Chung Như Thủy tựa hồ cảm ứng bên cạnh có người, sững sờ quay đầu lại, “Thủy Thủy?”
“Không sao, ngươi đã trở lại, điện hạ cũng không sao, các ngươi đều hảo.” Đào Như Lý an ủi, vỗ nhẹ lưng hắn.
“Đã trở lại…… Không sao ……” Chung Như Thủy nỉ non, “Y? Y đang ở đâu?”
“Điện hạ……” Đào Như Lý do dự một chút, Chung Như Thủy khẩn trương nhìn hắn, hắn đành thở dài nói: “Nương nương đã xảy ra chuyện, điện hạ vào cung.”
Cái gì? Chung Như Thủy cả kinh, Đào Như Lý nói cho hắn một chút, xua tan suy nghĩ Phong Hàn Bích có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, an ủi hắn nằm xuống, sau đó tự mình lấy dược cho hắn. Chung Như Thủy đau nhức chóng mặt, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực đều không có, trong lòng rối bời, nghĩ đến cảnh ngộ kiếp trước, nghĩ đến Phong Hàn Bích vì hắn mà bị thương, lại nghĩ tới ác mộng kinh khủng kia. Giấc mộng đó…… Chẳng lẽ nhắc nhở hắn, Phong Hàn Bích lại gặp chuyện xấu? Chung Như Thủy lo lắng nhìn về phía cửa, Phong Hàn Bích, ngươi nhanh trở lại, chỉ cần ngươi bình an trở về, từ nay ta không mắng ngươi, không hung dữ với ngươi, trở về a……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.