Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 55: Lựa chọn tuyệt vọng
Bích Thủy Mai Lạc
21/03/2016
Trời mưa phùn, Phong Hàn Bích nhìn hướng hoàng cung, nội tâm đột nhiên đau đớn, ánh mắt bi thương. Cảm giác này, lúc mẫu hậu qua đời, cũng có qua……
“Thần, Trình Viễn, tham kiến điện hạ!” Thủ tướng Mị thành Trình Viễn vội vàng chạy đến, quỳ một gối, nói: “Điện hạ, bọn thần đã ngăn binh mã của Bình vương ngoài thành, tuy Bình vương liên tiếp thất bại, nhưng không hề bối rối, như đang đợi cái gì, thần sợ sẽ có biến!” Hắn là gián điệp Phong Hàn Bích phái đến bên người Mạc Nguyên, phản lại Phong Hàn Mộ, hắn đã áp chế người của đối phương ngoài thành.
“Hắn đang chờ viện quân, viện quân của Lang Hiên và quân đội bí mật của hắn.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, chúng tướng sĩ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phong Hàn Bích, hóa ra Bình vương có viện quân!
“Nhưng, lát nữa hắn sẽ luống cuống. Bởi vì, không có viện quân.” Phong Hàn Bích ngồi trên ngựa hướng về hoàng cung cúi thấp người, sau đó quay ngựa lại, nói: “Trình Viễn, lập tức mang binh mã đến Đồng Châu thành, hỗ trợ Thương tướng quân.”
“Vâng!” Trình Viễn lĩnh mệnh rời đi.
“Điện hạ! Chúng ta đã bao vây phủ thừa tướng!” Một binh lính vội vã chạy tới bẩm báo.
“Xuất phát.” Phong Hàn Bích nhẹ đạp thân ngựa, dẫn đội cận vệ tới phủ thừa tướng. Phong Hàn Mộ không có cơ hội, đêm trước Thương Giác Trưng đã ngăn chặn lối ra duy nhất ở Võng Lượng cốc, ba thùng dầu lớn, châm lửa, mười vạn binh mã bí ẩn cứ như vậy táng thân trong biển lửa. Về phần vì sao Lang Hiên không xuất binh, là vì Hoàng thượng phái tâm phúc đi mật đàm cùng quốc chủ Lang Hiên quốc. Sau đó Lang Hiên quốc chủ tước binh quyền của thái tử, lệnh hắn ở nhà tu tâm dưỡng tính, nửa tháng không được xuất môn.
Đến tướng phủ, mới phát hiện ký hiệu Mạc Tiếu để lại, Chung Như Thủy và Đào Như Lý đã bị mang đi! Lần theo dấu vết, Phong Hàn Bích lập tức đuổi theo ký hiệu.
Như nhi…… Lông mày Phong Hàn Bích hơi co lại, “Ầm ầm” Tiếng sấm vang lên, mưa dần dần dày hạt, sau đó biến thành mưa to.
Lúc Phong Hàn Mộ xông vào mật thất, khiến Chung Như Thủy và Đào Như Lý hoảng sợ, bộ dạng của hắn so với mấy canh giờ trước thực sự kém quá xa ! Một thân long bào nhốm máu và nước mưa, tóc mai tán loạn, sắc mặt xanh trắng. Trong mắt là thất bại và không cam lòng khiến Chung Như Thủy nhẹ thở dài — ai, thiên hạ, quan trọng như vậy?
“U, soán vị thành công hả? Ta nói, ngươi một thân long bào? Chậc chậc, y phục đẹp đẽ quý giá trên người ngươi, đều cho một loại cảm giác, cầm thú.” Chung Như Thủy vuốt cằm, có chút đáng tiếc nói. Đào Như Lý không kịp bảo hộ Chung Như Thủy, hắn đã bị Phong Hàn Mộ túm lấy cổ, Phong Hàn Mộ ghé vào lỗ tai hắn, căm hận nói: “Thuần Vu Lưu, ngươi đừng đắc ý, nếu ta chết ta cũng kéo hai ngươi chết theo! Phong Hàn Bích khiến ta thảm, ta không đáp lễ y, thực có lỗi với chính mình a?”
“A!” Chung Như Thủy kêu lên một tiếng đau đớn, tay che chở bụng của mình, hung hăng nhìn Phong Hàn Mộ.
“Buông hắn ra!” Đào Như Lý một chưởng bổ về phía Phong Hàn Mộ Mộ, Lang đứng một bên đã sớm chuẩn bị, ra tay như chớp điểm huyệt hắn.
“Đi!” Phong Hàn Mộ hạ một chưởng làm Chung Như Thủy hôn mê, ném cho Lang. Khí lực của Lang quả thật vô cùng lớn, có thể khiếng cả hai người trên vai, sải bước đuổi theo Phong Hàn Mộ, Phong Hàn Mộ đẩy cửa đá bên cạnh, nơi này là mật đạo, thông với ngoại thành, ở đó tàn quân đang chờ hắn. Hắn muốn tới Đồng Châu thành, hắn không tin quân đội mình nuôi dưỡng nhiều năm lại bị Thương Giác Trưng tiêu diệt! Chỉ cần liên hệ với bọn họ, với Khúc Dương Vũ của Lang Hiên, nhất định hắn có thể xoay chuyển tình thế! Phong Hàn Mộ hắn sẽ không thua!
Phong Hàn Mộ phi nhanh trong màn mưa lạnh lẽo, theo sau hắn không tới hai mươi người! Lang vì yểm hộ hắn rời đi, một mình một người chống lại binh mã của Phong Hàn Bích! Cái gọi là binh bại như núi đổ, Phong Hàn Mộ biết rõ lần này nhất định thua, nhưng hắn thua, hắn cũng muốn lợi dụng ưu thế này làm tổn thương Phong Hàn Bích! Đến cửa vào Võng Lượng cốc, đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng tựa như địa ngục — một mảng rừng cây cháy đen, thây chất đầy đất, tản ra mùi hôi thối làm người ta cảm thấy buồn nôn, có nhiều chỗ còn dư hỏa, nhánh cây cháy tạo ra thanh âm tí tách. Nếu không phải tối hôm qua có một trận mưa lớn, chỉ sợ nơi này vẫn cháy rừng rực. Phong Hàn Mộ áp chế cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày, hai mắt hiện lên cừu hận thấu xương, Phong Hàn Bích thiêu mười vạn đại quân của hắn, hắn sẽ bắt Phong Hàn Bích nếm thử tư vị thống khổ và tuyệt vọng! Quay đầu nhìn Chung Như Thủy và Đào Như Lý trên lưng ngựa, cay nghiệt cười, lạnh nhạt nói với những người còn lại: “Đến Si Mị hà!”
Phong Hàn Bích lãnh nhãn nhìn Lang một thân đầy thương tích, điềm nhiên nói: “Tránh ra!”
Lang thở hổn hển cầm đại đao của mình, đứng ở giữa, hai bên chất đầy thi thể, máu tươi chảy thành dòng, ngay mưa cũng không làm nhạt đi huyết sắc.
Mưa càng lúc càng lớn, nội tâm Phong Hàn Bích càng thêm lo lắng, y bội phục dũng khí của Lang, nhưng hắn không thức thời, vậy phải chết!
Phong Hàn Bích rút kiếm, nhảy xuống ngựa, rất nhanh hướng về phía hắn.
“Phốc!” Máu tươi trước ngực Lang mạnh mẽ phun ra, ngã xuống, hắn thậm chí còn không kịp rút đao.
Phong Hàn Bích đứng dướimưa, mưa rửa trôi vết máu trên thân kiếm. May mắn Như nhi không trông thấy y giết người, Phong Hàn Bích nghĩ có chút may mắn, nhớ cũng vào một ngày mưa, hắn từ trong mưa chạy tới, khóc nói với y, “Mạng người đều rất quý giá”, cầu y đừng giết người. Có lẽ khi đó, y đã yêu hắn? Phong Hàn Bích giục ngựa, nhanh chóng đuổi theo. Chờ cứu được Như nhi, y sẽ nói cho hắn biết, hắn là hoàng hậu duy nhất của y.
Lúc Phong Hàn Bích đuổi tới Võng Lượng cốc thì Chung Như Thủy và Đào Như Lý bị treo trên cọc gỗ, dưới cọc gỗ là nước sông chảy xiết, hai dây thừng bị thắt chung một chỗ, buộc vào một tảng đá lớn trên đầu. Mưa to, nước sông cuồn cuộn, nếu rơi xuống, đến thi thể cũng không thể tìm thấy. Phong Hàn Mộ nở nụ cười nhìn đoàn nhân mã, trong mắt tràn đầy điên cuồng, bên cạnh hắn là thi thể của nhưng binh sĩ còn lại, hắn giết bọn họ, táng theo hắn.
Nhận được tin tức, Thương Giác Trưng và Lê Khổ mang theo binh mã chạy đến, nhìn cảnh tượng như vậy, tâm liền lạnh xuống, vô thức nhìn về phía Phong Hàn Bích. Phong Hàn Bích lạnh lùng nhìn Phong Hàn Mộ, Tiếu dung Phong Hàn Mộ không đổi, nghiêng đầu gọi một tiếng “Đại ca”, sau đó đem kiếm đặt trên sợi dây.
Trong lòng Thương Giác Trưng căng thẳng, hét lớn: “Ngươi trốn không thoát đâu, nhanh thả bọn họ.” Ánh mắt Thương Giác Trưng đầy tàn nhẫn nhìn Phong Hàn Mộ, Chung Như Thủy bị treo, đưa lưng về phía bọn họ, căn bản không biết tình cảnh của mình. Đào Như Lý đối diện bọn họ, thần sắc suy yếu, nhưng vẫn bảo trì thanh tỉnh.
“Tiểu Đào Nhi! Thủy Thủy!” Thương Giác Trưng sợ hãi gọi tên bọn hắn, Đào Như Lý mỉm cười suy yếu đáp lại, Chung Như Thủy không động một chút, Thương Giác Trưng cả kinh!
Phong Hàn Bích diện vô biểu tình, lạnh lùng nhìn Phong Hàn Mộ.
“Hì hì hì!” Phong Hàn Mộ cười quái dị, “Ta đang đợi Thái tử ca ca, tới thật nhanh a!”
“Ngươi muốn thế nào.” Phong Hàn Bích lạnh nhạt nói.
“Bản thân ta không muốn gì, chỉ muốn chơi một trò chơi với ngươi, là lễ vật ta tặng ngươi trước lúc chết!” Nụ cười của Phong Hàn Mộ đầy tàn nhẫn, tâm Lê Khổ hô một tiếng, không tốt, Thủy Thủy và Tiểu Đào Nhi là tử huyệt của điện hạ, tình huống này không tốt cho điện hạ!
“Nói, ta phụng bồi.” Phong Hàn Bích bảo trì lạnh lùng.
“Hừ hừ,” Phong Hàn Mộ cười cười, “Ngươi biết, ta rất sợ tịch mịch, cũng rất muốn nhìn thấy bộ dáng hối hận thống khổ đến tuyệt vọng của ngươi, lần đầu cũng tốt, ta thật sự muốn nhìn một chút.” Phong Hàn Mộ trở nên điên cuồng, “Cho nên, ta chọn trò chơi này, đương nhiên, ngươi không cần phải theo ta đến hoàng tuyền. Ngươi nói, trò chơi này rất tuyệt phải không!”
Phong Hàn Bích không chút xao động, Lê Khổ lại không trấn định được như vậy, giơ cũng tiễn trong tay, quát lớn: “Ta quản ngươi chơi hay không chơi, giết ngươi, ta có thể cứu cả hai!” Thương Giác Trưng không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hàn Bích.
“Vậy ngươi muốn đánh cuộc kiếm của ta nhanh hay tên của ngươi nhanh?” Phong Hàn Mộ cử động kiếm, khẽ nghiêng bên dây thừng trói Đào Như Lý, nhẹ nhàng xẹt qua, dây thừng lập tức đứt một sợi.
“Ngươi!” Lê Khổ khí tuyệt, hung hăng thả cung trong tay, quay đầu nhìn Phong Hàn Bích.
“Ngươi chỉ có thể chọn một, tiểu nam sủng? Hay tiểu thái y?” Phong Hàn Mộ cười tàn khốc, dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Phong Hàn Bích.
Phong Hàn Bích chỉ nhìn chằm chằm Chung Như Thủy và Đào Như Lý, Đào Như Lý nở nụ cười nhàn nhạt, hắn bị điểm á huyệt, Phong Hàn Mộ lại không khiến hắn mất đi ý thức, gã cố ý. Phong Hàn Mộ đắc ý nói, muốn cho hắn tận mắt thấy Phong Hàn Bích lựa chọn. Nếu Phong Hàn Bích chọn hắn, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Như Thủy và hài tử trong bụng chết đi, y cả đời sẽ sống trong đau khổ; Nếu Phong Hàn Bích chọn Thủy Thủy, hắn sẽ tận mắt nhìn người mình nói phải bảo vệ cả đời táng thân nơi đáy sông, cũng rất thống khổ……Nhưng, Đào Như Lý muốn, hắn muốn Thủy Thủy và tiểu bảo bối sống sót, hạnh phúc sống. Huyệt đạo còn chưa giải, thời gian lại không ngừng trôi, Đào Như Lý nhìn Phong Hàn Bích, động tác nơi miệng khi phát âm hướng y “Nói”: “Cứu Thủy Thủy.”
Phong Hàn Bích chấn động, y hiểu Đào Như Lý muốn nói gì. Chung Như Thủy bị trói trên giá gỗ đưa lưng về phía bọn họ, đầu rũ xuống vẫn không nhúc nhích, y biết rõ Chung Như Thủy chỉ ngất đi thôi. Như vậy là tốt nhất? Tối thiểu không phải tận mắt nhìn mình bị người mình yêu nhất vứt bỏ, tối thiểu không để hắn nghe được, người y chọn không phải hắn……
“Đào Như Lý.” Thanh âm Phong Hàn Bích không dẫn theo nửa phân tình cảm, vang lên rõ ràng trong mưa gió, Đào Như Lý rơi nước mắt, cười thống khổ, ngươi sẽ hối hận …… Tay Thương Giác Trưng gắt gao nắm dây cương, không thể tưởng tượng nổi nhìn Phong Hàn Bích.
“Phong Hàn Bích!” Thương Giác Trưng rống giận, đau đớn vô cùng, Đào Như Lý là bằng hữu tốt nhất của hắn, hắn không muốn Đào Như Lý chết, Chung Như Thủy là người hắn yêu nhất, hắn cũng không muốn Chung Như Thủy chết! Nhưng, khi nghe được lựa chọn của Phong Hàn Bích, hắn lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ, lúc trước vì y nói là thật sự yêu Chung Như Thủy nên hắn mới lựa chọn buông tay, mà hôm nay, y lại lựa chọn Đào Như Lý!
“Ha ha ha ha cáp!” Phong Hàn Mộ kiêu ngạo cười to, “Ta thật sự tiếc thay cho tiểu nam sủng này, hắn còn chắc chắc ngươi nhất định sẽ cứu hắn, nhưng ai biết…… Chậc chậc, tuy ta càng hy vọng người bồi ta là tiểu thái y này, nhưng có còn hơn không!”
Phong Hàn Bích cắn chặt răng, quyết không lộ ra một tia cảm xúc.
“Như vậy, để hắn đi chết a!” Phong Hàn Mộ vừa mới dứt lời, kiếm hướng dây từng treo Chung Như Thủy, vẽ một đường — ai cũng không phát hiện, một đạo hắc ảnh cũng nhảy xuống nước lúc Chung Như Thủy rơi xuống.
“Đừng!!” Thương Giác Trưng nhảy xuống ngựa, ngơ ngác nhìn dòng nước xiết, nước mắt thống khổ hòa lẫn nước mưa, nội tâm đau đớn.
“Ha ha ha ha, Phong Hàn Bích, ta thật sự muốn nhìn bộ dáng sau khi biết sự thực của ngươi một chút, ngươi biết không? Tiểu nam sủng của ngươi, hắn –” Phong Hàn Mộ nhe răng cười , lời còn chưa nói hết, một thanh âm khàn khàn đã cắt đứt lời hắn!
“Lê Khổ giết hắn!” Đào Như Lý cưỡng chế giải khai huyệt đạo, một ngụm máu tươi phun ra! Dường như đồng thời, Lê Khổ giơ cung tên trong tay, Phong Hàn Mộ chấn động, đồng tử trong nháy mắt phóng đại, không cam lòng ngã xuống. Đào Như Lý nhìn Si Mị hà bên dưới, cười, rơi lệ. Hắn đã hại chết hai người, để hắn sống, lại khiến hắn sống không bằng chết. Tất cả tội lỗi, hắn gánh chịu một mình a!
“Thủy Thủy……” Thương Giác Trưng giật mình thất thần đi đến bên thác nước, chậm rãi quỳ xuống, nước chảy xiết nhìn không thấy đáy, sóng nước đâm vào đá ngầm văng tung tóe trên mặt hắn, giống như những giọt nước mắt tuyệt vọng.
Phong Hàn Bích bước từng bước một đến bên bờ sông Si Mị, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời.
Đào Như Lý được binh sĩ cẩn thận thả xuống, mặt xám như tro. Lê Khổ chạy vội đến bên cạnh hắn, ôm chặt hắn, y biết rõ, người thống khổ nhất là Đào Như Lý. Đào Như Lý nhìn Phong Hàn Bích, sững sờ hỏi: “Vì sao, ngươi có thể vì một lời hứa hẹn vớ vẩn, tận mắt chứng kiến hắn chết đi? Vì sao?”
Thương Giác Trưng xoay người nện một quyền lên mặt Phong Hàn Bích, những tướng sĩ sau lưng hắn cả kinh, nhưng không nói cái gì. Tuy bọn họ chưa từng gặp Chung Như Thủy, nhưng đã từng nghe đến, cũng biết tình cảm của điện hạ đối với hắn thế nào.
Thương Giác Trưng rơi nước mắt, nhìn Đào Như Lý, lại nhìn Phong Hàn Bích, tuyệt vọng cười, rốt cuộc không giữ lại được, tình cảm của bọn hắn.
Phong Hàn Bích không tránh không né mà hứng trọn một quyền của Thương Giác Trưng, lau vết máu nơi khóe miệng nói: “Đánh xong? Ta phải đi tìm Như nhi ……”
Lê Khổ nghe được câu này liền sững sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Phong Hàn Bích nhảy lên, trầm mình vào sông. Thương Giác Trưng nghe y nói cũng biết y muốn gì, chỉ là chưa kịp bắt lấy, y đã nhảy vào lòng sông.
“Điện hạ!” Lê Khổ nghẹn ngào hô to, sắc mặt Đào Như Lý tro tàn, ánh mắt trống rỗng, cổ họng chợt ngọt, mất đi ý thức.
Sau đó, nhiều binh sĩ thông thạo việc bơi lội đều nhảy vào lòng sông. Mưa tầm tã, nước sông chảy xiết, Lê Khổ ôm Đào Như Lý, lần đầu tiên cảm nhận được tuyệt vọng.
Một tháng sau, tân vương Quỷ Tà Phong Hàn Bích đăng cơ, sửa niên hiệu thành “Như Thương”. Cùng năm, Như Thương đế dùng tội khi quân phạm thượng biếm toàn bộ người trong Liễu gia làm thứ dân, Liễu Hiểu Mộng tuy là quý phi cũng bị đuổi khỏi hoàng cung, cùng với người nhà rời khỏi kinh thành. Cùng năm, Như Thương đế tuyên một đạo thánh chỉ, sinh thời không nạp phi, bãi bỏ chế độ tuyển tú, người thừa kế sẽ lựa chọn trong tôn tử của Phong thị. Năm thứ hai, Như Thương đế làm cả nước xôn xao, ngay cả nước láng giềng cũng khiếp sợ, không phải vì Như Thương đế hủy thánh chỉ không nạp phi của mình, mà bởi vì hoàng hậu của Như Thương đế là một khối linh bài, mà lại là một vị nam tử, nghe đồn, là vong quốc thế tử Ngu quốc.
Thời gian Như Thương đế tại vị, Quỷ Tà dân phú binh cường, tuy về sau chiến hỏa liên tục, dân chúng cũng không hề mất đi sự tôn trọng cùng kính yêu với y. Cuối cùng thống nhất thiên hạ, trở thành bá chủ duy nhất của Trung Nguyên, cũng là đế vương xuất sắc nhất trong lịch sử Quỷ Tà quốc.
“Thần, Trình Viễn, tham kiến điện hạ!” Thủ tướng Mị thành Trình Viễn vội vàng chạy đến, quỳ một gối, nói: “Điện hạ, bọn thần đã ngăn binh mã của Bình vương ngoài thành, tuy Bình vương liên tiếp thất bại, nhưng không hề bối rối, như đang đợi cái gì, thần sợ sẽ có biến!” Hắn là gián điệp Phong Hàn Bích phái đến bên người Mạc Nguyên, phản lại Phong Hàn Mộ, hắn đã áp chế người của đối phương ngoài thành.
“Hắn đang chờ viện quân, viện quân của Lang Hiên và quân đội bí mật của hắn.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, chúng tướng sĩ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phong Hàn Bích, hóa ra Bình vương có viện quân!
“Nhưng, lát nữa hắn sẽ luống cuống. Bởi vì, không có viện quân.” Phong Hàn Bích ngồi trên ngựa hướng về hoàng cung cúi thấp người, sau đó quay ngựa lại, nói: “Trình Viễn, lập tức mang binh mã đến Đồng Châu thành, hỗ trợ Thương tướng quân.”
“Vâng!” Trình Viễn lĩnh mệnh rời đi.
“Điện hạ! Chúng ta đã bao vây phủ thừa tướng!” Một binh lính vội vã chạy tới bẩm báo.
“Xuất phát.” Phong Hàn Bích nhẹ đạp thân ngựa, dẫn đội cận vệ tới phủ thừa tướng. Phong Hàn Mộ không có cơ hội, đêm trước Thương Giác Trưng đã ngăn chặn lối ra duy nhất ở Võng Lượng cốc, ba thùng dầu lớn, châm lửa, mười vạn binh mã bí ẩn cứ như vậy táng thân trong biển lửa. Về phần vì sao Lang Hiên không xuất binh, là vì Hoàng thượng phái tâm phúc đi mật đàm cùng quốc chủ Lang Hiên quốc. Sau đó Lang Hiên quốc chủ tước binh quyền của thái tử, lệnh hắn ở nhà tu tâm dưỡng tính, nửa tháng không được xuất môn.
Đến tướng phủ, mới phát hiện ký hiệu Mạc Tiếu để lại, Chung Như Thủy và Đào Như Lý đã bị mang đi! Lần theo dấu vết, Phong Hàn Bích lập tức đuổi theo ký hiệu.
Như nhi…… Lông mày Phong Hàn Bích hơi co lại, “Ầm ầm” Tiếng sấm vang lên, mưa dần dần dày hạt, sau đó biến thành mưa to.
Lúc Phong Hàn Mộ xông vào mật thất, khiến Chung Như Thủy và Đào Như Lý hoảng sợ, bộ dạng của hắn so với mấy canh giờ trước thực sự kém quá xa ! Một thân long bào nhốm máu và nước mưa, tóc mai tán loạn, sắc mặt xanh trắng. Trong mắt là thất bại và không cam lòng khiến Chung Như Thủy nhẹ thở dài — ai, thiên hạ, quan trọng như vậy?
“U, soán vị thành công hả? Ta nói, ngươi một thân long bào? Chậc chậc, y phục đẹp đẽ quý giá trên người ngươi, đều cho một loại cảm giác, cầm thú.” Chung Như Thủy vuốt cằm, có chút đáng tiếc nói. Đào Như Lý không kịp bảo hộ Chung Như Thủy, hắn đã bị Phong Hàn Mộ túm lấy cổ, Phong Hàn Mộ ghé vào lỗ tai hắn, căm hận nói: “Thuần Vu Lưu, ngươi đừng đắc ý, nếu ta chết ta cũng kéo hai ngươi chết theo! Phong Hàn Bích khiến ta thảm, ta không đáp lễ y, thực có lỗi với chính mình a?”
“A!” Chung Như Thủy kêu lên một tiếng đau đớn, tay che chở bụng của mình, hung hăng nhìn Phong Hàn Mộ.
“Buông hắn ra!” Đào Như Lý một chưởng bổ về phía Phong Hàn Mộ Mộ, Lang đứng một bên đã sớm chuẩn bị, ra tay như chớp điểm huyệt hắn.
“Đi!” Phong Hàn Mộ hạ một chưởng làm Chung Như Thủy hôn mê, ném cho Lang. Khí lực của Lang quả thật vô cùng lớn, có thể khiếng cả hai người trên vai, sải bước đuổi theo Phong Hàn Mộ, Phong Hàn Mộ đẩy cửa đá bên cạnh, nơi này là mật đạo, thông với ngoại thành, ở đó tàn quân đang chờ hắn. Hắn muốn tới Đồng Châu thành, hắn không tin quân đội mình nuôi dưỡng nhiều năm lại bị Thương Giác Trưng tiêu diệt! Chỉ cần liên hệ với bọn họ, với Khúc Dương Vũ của Lang Hiên, nhất định hắn có thể xoay chuyển tình thế! Phong Hàn Mộ hắn sẽ không thua!
Phong Hàn Mộ phi nhanh trong màn mưa lạnh lẽo, theo sau hắn không tới hai mươi người! Lang vì yểm hộ hắn rời đi, một mình một người chống lại binh mã của Phong Hàn Bích! Cái gọi là binh bại như núi đổ, Phong Hàn Mộ biết rõ lần này nhất định thua, nhưng hắn thua, hắn cũng muốn lợi dụng ưu thế này làm tổn thương Phong Hàn Bích! Đến cửa vào Võng Lượng cốc, đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng tựa như địa ngục — một mảng rừng cây cháy đen, thây chất đầy đất, tản ra mùi hôi thối làm người ta cảm thấy buồn nôn, có nhiều chỗ còn dư hỏa, nhánh cây cháy tạo ra thanh âm tí tách. Nếu không phải tối hôm qua có một trận mưa lớn, chỉ sợ nơi này vẫn cháy rừng rực. Phong Hàn Mộ áp chế cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày, hai mắt hiện lên cừu hận thấu xương, Phong Hàn Bích thiêu mười vạn đại quân của hắn, hắn sẽ bắt Phong Hàn Bích nếm thử tư vị thống khổ và tuyệt vọng! Quay đầu nhìn Chung Như Thủy và Đào Như Lý trên lưng ngựa, cay nghiệt cười, lạnh nhạt nói với những người còn lại: “Đến Si Mị hà!”
Phong Hàn Bích lãnh nhãn nhìn Lang một thân đầy thương tích, điềm nhiên nói: “Tránh ra!”
Lang thở hổn hển cầm đại đao của mình, đứng ở giữa, hai bên chất đầy thi thể, máu tươi chảy thành dòng, ngay mưa cũng không làm nhạt đi huyết sắc.
Mưa càng lúc càng lớn, nội tâm Phong Hàn Bích càng thêm lo lắng, y bội phục dũng khí của Lang, nhưng hắn không thức thời, vậy phải chết!
Phong Hàn Bích rút kiếm, nhảy xuống ngựa, rất nhanh hướng về phía hắn.
“Phốc!” Máu tươi trước ngực Lang mạnh mẽ phun ra, ngã xuống, hắn thậm chí còn không kịp rút đao.
Phong Hàn Bích đứng dướimưa, mưa rửa trôi vết máu trên thân kiếm. May mắn Như nhi không trông thấy y giết người, Phong Hàn Bích nghĩ có chút may mắn, nhớ cũng vào một ngày mưa, hắn từ trong mưa chạy tới, khóc nói với y, “Mạng người đều rất quý giá”, cầu y đừng giết người. Có lẽ khi đó, y đã yêu hắn? Phong Hàn Bích giục ngựa, nhanh chóng đuổi theo. Chờ cứu được Như nhi, y sẽ nói cho hắn biết, hắn là hoàng hậu duy nhất của y.
Lúc Phong Hàn Bích đuổi tới Võng Lượng cốc thì Chung Như Thủy và Đào Như Lý bị treo trên cọc gỗ, dưới cọc gỗ là nước sông chảy xiết, hai dây thừng bị thắt chung một chỗ, buộc vào một tảng đá lớn trên đầu. Mưa to, nước sông cuồn cuộn, nếu rơi xuống, đến thi thể cũng không thể tìm thấy. Phong Hàn Mộ nở nụ cười nhìn đoàn nhân mã, trong mắt tràn đầy điên cuồng, bên cạnh hắn là thi thể của nhưng binh sĩ còn lại, hắn giết bọn họ, táng theo hắn.
Nhận được tin tức, Thương Giác Trưng và Lê Khổ mang theo binh mã chạy đến, nhìn cảnh tượng như vậy, tâm liền lạnh xuống, vô thức nhìn về phía Phong Hàn Bích. Phong Hàn Bích lạnh lùng nhìn Phong Hàn Mộ, Tiếu dung Phong Hàn Mộ không đổi, nghiêng đầu gọi một tiếng “Đại ca”, sau đó đem kiếm đặt trên sợi dây.
Trong lòng Thương Giác Trưng căng thẳng, hét lớn: “Ngươi trốn không thoát đâu, nhanh thả bọn họ.” Ánh mắt Thương Giác Trưng đầy tàn nhẫn nhìn Phong Hàn Mộ, Chung Như Thủy bị treo, đưa lưng về phía bọn họ, căn bản không biết tình cảnh của mình. Đào Như Lý đối diện bọn họ, thần sắc suy yếu, nhưng vẫn bảo trì thanh tỉnh.
“Tiểu Đào Nhi! Thủy Thủy!” Thương Giác Trưng sợ hãi gọi tên bọn hắn, Đào Như Lý mỉm cười suy yếu đáp lại, Chung Như Thủy không động một chút, Thương Giác Trưng cả kinh!
Phong Hàn Bích diện vô biểu tình, lạnh lùng nhìn Phong Hàn Mộ.
“Hì hì hì!” Phong Hàn Mộ cười quái dị, “Ta đang đợi Thái tử ca ca, tới thật nhanh a!”
“Ngươi muốn thế nào.” Phong Hàn Bích lạnh nhạt nói.
“Bản thân ta không muốn gì, chỉ muốn chơi một trò chơi với ngươi, là lễ vật ta tặng ngươi trước lúc chết!” Nụ cười của Phong Hàn Mộ đầy tàn nhẫn, tâm Lê Khổ hô một tiếng, không tốt, Thủy Thủy và Tiểu Đào Nhi là tử huyệt của điện hạ, tình huống này không tốt cho điện hạ!
“Nói, ta phụng bồi.” Phong Hàn Bích bảo trì lạnh lùng.
“Hừ hừ,” Phong Hàn Mộ cười cười, “Ngươi biết, ta rất sợ tịch mịch, cũng rất muốn nhìn thấy bộ dáng hối hận thống khổ đến tuyệt vọng của ngươi, lần đầu cũng tốt, ta thật sự muốn nhìn một chút.” Phong Hàn Mộ trở nên điên cuồng, “Cho nên, ta chọn trò chơi này, đương nhiên, ngươi không cần phải theo ta đến hoàng tuyền. Ngươi nói, trò chơi này rất tuyệt phải không!”
Phong Hàn Bích không chút xao động, Lê Khổ lại không trấn định được như vậy, giơ cũng tiễn trong tay, quát lớn: “Ta quản ngươi chơi hay không chơi, giết ngươi, ta có thể cứu cả hai!” Thương Giác Trưng không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hàn Bích.
“Vậy ngươi muốn đánh cuộc kiếm của ta nhanh hay tên của ngươi nhanh?” Phong Hàn Mộ cử động kiếm, khẽ nghiêng bên dây thừng trói Đào Như Lý, nhẹ nhàng xẹt qua, dây thừng lập tức đứt một sợi.
“Ngươi!” Lê Khổ khí tuyệt, hung hăng thả cung trong tay, quay đầu nhìn Phong Hàn Bích.
“Ngươi chỉ có thể chọn một, tiểu nam sủng? Hay tiểu thái y?” Phong Hàn Mộ cười tàn khốc, dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Phong Hàn Bích.
Phong Hàn Bích chỉ nhìn chằm chằm Chung Như Thủy và Đào Như Lý, Đào Như Lý nở nụ cười nhàn nhạt, hắn bị điểm á huyệt, Phong Hàn Mộ lại không khiến hắn mất đi ý thức, gã cố ý. Phong Hàn Mộ đắc ý nói, muốn cho hắn tận mắt thấy Phong Hàn Bích lựa chọn. Nếu Phong Hàn Bích chọn hắn, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Như Thủy và hài tử trong bụng chết đi, y cả đời sẽ sống trong đau khổ; Nếu Phong Hàn Bích chọn Thủy Thủy, hắn sẽ tận mắt nhìn người mình nói phải bảo vệ cả đời táng thân nơi đáy sông, cũng rất thống khổ……Nhưng, Đào Như Lý muốn, hắn muốn Thủy Thủy và tiểu bảo bối sống sót, hạnh phúc sống. Huyệt đạo còn chưa giải, thời gian lại không ngừng trôi, Đào Như Lý nhìn Phong Hàn Bích, động tác nơi miệng khi phát âm hướng y “Nói”: “Cứu Thủy Thủy.”
Phong Hàn Bích chấn động, y hiểu Đào Như Lý muốn nói gì. Chung Như Thủy bị trói trên giá gỗ đưa lưng về phía bọn họ, đầu rũ xuống vẫn không nhúc nhích, y biết rõ Chung Như Thủy chỉ ngất đi thôi. Như vậy là tốt nhất? Tối thiểu không phải tận mắt nhìn mình bị người mình yêu nhất vứt bỏ, tối thiểu không để hắn nghe được, người y chọn không phải hắn……
“Đào Như Lý.” Thanh âm Phong Hàn Bích không dẫn theo nửa phân tình cảm, vang lên rõ ràng trong mưa gió, Đào Như Lý rơi nước mắt, cười thống khổ, ngươi sẽ hối hận …… Tay Thương Giác Trưng gắt gao nắm dây cương, không thể tưởng tượng nổi nhìn Phong Hàn Bích.
“Phong Hàn Bích!” Thương Giác Trưng rống giận, đau đớn vô cùng, Đào Như Lý là bằng hữu tốt nhất của hắn, hắn không muốn Đào Như Lý chết, Chung Như Thủy là người hắn yêu nhất, hắn cũng không muốn Chung Như Thủy chết! Nhưng, khi nghe được lựa chọn của Phong Hàn Bích, hắn lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ, lúc trước vì y nói là thật sự yêu Chung Như Thủy nên hắn mới lựa chọn buông tay, mà hôm nay, y lại lựa chọn Đào Như Lý!
“Ha ha ha ha cáp!” Phong Hàn Mộ kiêu ngạo cười to, “Ta thật sự tiếc thay cho tiểu nam sủng này, hắn còn chắc chắc ngươi nhất định sẽ cứu hắn, nhưng ai biết…… Chậc chậc, tuy ta càng hy vọng người bồi ta là tiểu thái y này, nhưng có còn hơn không!”
Phong Hàn Bích cắn chặt răng, quyết không lộ ra một tia cảm xúc.
“Như vậy, để hắn đi chết a!” Phong Hàn Mộ vừa mới dứt lời, kiếm hướng dây từng treo Chung Như Thủy, vẽ một đường — ai cũng không phát hiện, một đạo hắc ảnh cũng nhảy xuống nước lúc Chung Như Thủy rơi xuống.
“Đừng!!” Thương Giác Trưng nhảy xuống ngựa, ngơ ngác nhìn dòng nước xiết, nước mắt thống khổ hòa lẫn nước mưa, nội tâm đau đớn.
“Ha ha ha ha, Phong Hàn Bích, ta thật sự muốn nhìn bộ dáng sau khi biết sự thực của ngươi một chút, ngươi biết không? Tiểu nam sủng của ngươi, hắn –” Phong Hàn Mộ nhe răng cười , lời còn chưa nói hết, một thanh âm khàn khàn đã cắt đứt lời hắn!
“Lê Khổ giết hắn!” Đào Như Lý cưỡng chế giải khai huyệt đạo, một ngụm máu tươi phun ra! Dường như đồng thời, Lê Khổ giơ cung tên trong tay, Phong Hàn Mộ chấn động, đồng tử trong nháy mắt phóng đại, không cam lòng ngã xuống. Đào Như Lý nhìn Si Mị hà bên dưới, cười, rơi lệ. Hắn đã hại chết hai người, để hắn sống, lại khiến hắn sống không bằng chết. Tất cả tội lỗi, hắn gánh chịu một mình a!
“Thủy Thủy……” Thương Giác Trưng giật mình thất thần đi đến bên thác nước, chậm rãi quỳ xuống, nước chảy xiết nhìn không thấy đáy, sóng nước đâm vào đá ngầm văng tung tóe trên mặt hắn, giống như những giọt nước mắt tuyệt vọng.
Phong Hàn Bích bước từng bước một đến bên bờ sông Si Mị, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời.
Đào Như Lý được binh sĩ cẩn thận thả xuống, mặt xám như tro. Lê Khổ chạy vội đến bên cạnh hắn, ôm chặt hắn, y biết rõ, người thống khổ nhất là Đào Như Lý. Đào Như Lý nhìn Phong Hàn Bích, sững sờ hỏi: “Vì sao, ngươi có thể vì một lời hứa hẹn vớ vẩn, tận mắt chứng kiến hắn chết đi? Vì sao?”
Thương Giác Trưng xoay người nện một quyền lên mặt Phong Hàn Bích, những tướng sĩ sau lưng hắn cả kinh, nhưng không nói cái gì. Tuy bọn họ chưa từng gặp Chung Như Thủy, nhưng đã từng nghe đến, cũng biết tình cảm của điện hạ đối với hắn thế nào.
Thương Giác Trưng rơi nước mắt, nhìn Đào Như Lý, lại nhìn Phong Hàn Bích, tuyệt vọng cười, rốt cuộc không giữ lại được, tình cảm của bọn hắn.
Phong Hàn Bích không tránh không né mà hứng trọn một quyền của Thương Giác Trưng, lau vết máu nơi khóe miệng nói: “Đánh xong? Ta phải đi tìm Như nhi ……”
Lê Khổ nghe được câu này liền sững sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Phong Hàn Bích nhảy lên, trầm mình vào sông. Thương Giác Trưng nghe y nói cũng biết y muốn gì, chỉ là chưa kịp bắt lấy, y đã nhảy vào lòng sông.
“Điện hạ!” Lê Khổ nghẹn ngào hô to, sắc mặt Đào Như Lý tro tàn, ánh mắt trống rỗng, cổ họng chợt ngọt, mất đi ý thức.
Sau đó, nhiều binh sĩ thông thạo việc bơi lội đều nhảy vào lòng sông. Mưa tầm tã, nước sông chảy xiết, Lê Khổ ôm Đào Như Lý, lần đầu tiên cảm nhận được tuyệt vọng.
Một tháng sau, tân vương Quỷ Tà Phong Hàn Bích đăng cơ, sửa niên hiệu thành “Như Thương”. Cùng năm, Như Thương đế dùng tội khi quân phạm thượng biếm toàn bộ người trong Liễu gia làm thứ dân, Liễu Hiểu Mộng tuy là quý phi cũng bị đuổi khỏi hoàng cung, cùng với người nhà rời khỏi kinh thành. Cùng năm, Như Thương đế tuyên một đạo thánh chỉ, sinh thời không nạp phi, bãi bỏ chế độ tuyển tú, người thừa kế sẽ lựa chọn trong tôn tử của Phong thị. Năm thứ hai, Như Thương đế làm cả nước xôn xao, ngay cả nước láng giềng cũng khiếp sợ, không phải vì Như Thương đế hủy thánh chỉ không nạp phi của mình, mà bởi vì hoàng hậu của Như Thương đế là một khối linh bài, mà lại là một vị nam tử, nghe đồn, là vong quốc thế tử Ngu quốc.
Thời gian Như Thương đế tại vị, Quỷ Tà dân phú binh cường, tuy về sau chiến hỏa liên tục, dân chúng cũng không hề mất đi sự tôn trọng cùng kính yêu với y. Cuối cùng thống nhất thiên hạ, trở thành bá chủ duy nhất của Trung Nguyên, cũng là đế vương xuất sắc nhất trong lịch sử Quỷ Tà quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.