Chương 27: Chương 27
Thiên Hạ Vô Bạch
14/03/2017
“Ngươi muốn thượng ta hay là muốn được ta thượng?”
“Vấn đề này không liên quan gì tới chuyện ta thích ngươi.” Nếu thành thật trả lời e rằng sẽ lại được ban cho một bạt tai nổi gió.
——
“Anna, em mua cúc dại nhiều như vậy làm gì?” Đường Tạp đi qua, “Cưng à, anh vẫn nghĩ em chỉ thích hoa hồng đỏ nhiệt tình như lửa.”
“Em đích thực thích hoa hồng có gai, bất quá chỗ hoa này không phải em mua.” Anna mang theo ý vị khác liếc sang Đường Kiêu đứng bên cạnh Tô Gia.
Đường Tạp đuôi mày nhướn lên, quay đầu nhìn Đường Kiêu trên mặt không có bất cứ biểu tình gì: “Chậc, lão đại anh cũng lãng mạn gớm, hoa cúc dại, tình yêu thuần khiết, sến chết được.” Cho rằng Đường Kiêu nhờ người đưa hoa tới.
“Không phải ta mua.” Môi mỏng hơi mím, đôi mắt thâm thúy lóe lên một tia u lam nhìn lướt khắp biển hoa mênh mông.
Tô Gia bước tới, tùy tay hái một đóa cúc dại nhìn trái nhìn phải, bâng quơ hỏi: “Anna, là ai tặng hoa?”
“Các anh đi không lâu liền có người đưa hoa lại đây, từng xe từng xe toàn bộ đều là cúc dại.” Khó nén kích động trong lòng, Anna hết sức hâm mộ thuật lại, “Còn có một chàng đẹp trai đeo găng tay trắng, anh ta nói là đến tìm Đường tổng, em mới nói Đường tổng ra ngoài với mấy anh rồi, anh ta liền không nói không rằng bỏ đi một nước, chỉ để hoa lại.”
“Đường tổng, người đó là ai thế, đừng nói là hắn tới cầu hôn anh đi!” Anna một câu gây sốc.
Đường Kiêu nhịn không được trừng Anna một cái, Đường Tạp phong tao bứt một bó cúc dại lượn đến trước mặt biểu ca, hai tay dâng hoa, đá lông nheo kịch liệt: “Nga, lão đại, nợ phong lưu không ít nha.”
“Hắn không phải tới tìm ta, hoa cũng không phải tặng cho ta.” Chán ghét đẩy ra bó hoa trước mắt, Đường Kiêu lần đầu cảm thấy bản tính trầm mặc kiệm lời của Trần Uyên thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
“Chỗ hoa này đều là……” Hắn còn chưa nói xong đã bị Tô Bạch ngắt lời.
“Đường tổng đừng xấu hổ, người ta đã dâng hoa tới tận cửa, ngươi hảo hảo nhận là được rồi, chúng ta cũng đâu chê cười gì ngươi, Đường tổng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nghĩ đến đại sự của đời người, nam nhân với nam nhân cũng tốt, con cái có thể nhận nuôi.” Tô Gia vỗ vai Đường Kiêu, tặng kèm một tràng giáo huấn.
Hoàn toàn ngoài lề câu chuyện nhưng Đường Tạp tự cho là đúng nhảy qua, đắc ý vênh mặt hướng Tô Gia: “Lão đại, Tô lão sư đã hào phóng cởi mở như vậy, anh cứ nhận đi.” Hắn thích xem Tô Bạch ghen ăn tức ở, tuy rằng đối phương căn bản nửa điểm biểu hiện ghen ăn tức ở cũng không có.
Đường Kiêu cười khổ lắc đầu, nếu Tô Bạch đã hạ quyết tâm trút chỗ hoa này lên người hắn, hắn chỉ còn nước ngậm ngùi chịu đựng, bất quá mù quáng nhân nhượng tuyệt không phải là tác phong của Đường Kiêu.
“Ngươi cũng cảm thấy nam nhân với nam nhân không thành vấn đề? Vậy có cần suy nghĩ chuyện kết hôn với ta không, chúng ta có thể đi nước ngoài đăng ký, quan hệ vợ chồng so ra bền vững hơn là đối tác của nhau.” Lời nói ẩn chứa càn khôn.
“Ngươi gả cho ta?” Tô Gia mỉm cười xoay người vào biệt thự, y không nhìn thấy chút thần sắc đùa giỡn nào trong mắt đối phương, cũng không rõ lắm mục đích chân thực đằng sau lời này của Đường Kiêu.
Đường Kiêu lách qua mọi người bước lên, sóng vai đi với Tô Bạch: “Tô Gia, nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ta, sính lễ nhà ta xưa nay hùng hậu, Đường Kiêu ta cũng chưa bao giờ nói đùa.”
Duy trì khoảng cách của mối quan hệ đồng mưu cùng giao dịch có lẽ sẽ giúp hắn đi chung đường với nam nhân Tô Bạch này lâu hơn một ít, nhưng nếu cứ luôn bị vây trong giai đoạn bảo thủ thì đồng nghĩa cả đời cũng không thể vượt qua giới hạn an toàn này, mà hắn căn bản không cần trông mong vị Ngọc diện Diêm La nào đó sẽ bởi vì chết qua một lần trùng sinh biến thành Quan Âm Bồ Tát chuyên môn thấu hiểu lòng người.
Hợp thời thăm dò, hợp thời nhắc nhở, cùng với hợp thời bày tỏ tình yêu.
“Ta còn chưa gặp qua có người nôn nóng muốn gả mình đi như thế, sính lễ của Đường tổng phân lượng có đủ nặng không?” Nhấc chân trên bậc thang, Tô Gia nhắm hướng thư phòng lầu hai.
“Tô Bạch, ngươi không chịu tin ta.” Lần đầu tiên ở trước mặt Tô Gia hắn gọi thẳng tên đối phương.
Đường Kiêu trực tiếp nói rõ tâm tư khiến y có chút kinh ngạc, Tô Gia dừng lại trước cửa thư phòng, xoay người nhìn nam nhân anh tuấn vẻ mặt nghiêm túc: “Không, ta tin ngươi, chỉ là không tín nhiệm ngươi.” Vặn nắm đấm cửa đi vào trong.
“Ngươi có thể thử tín nhiệm ta.” Hắn cũng vào theo, trở tay khóa cửa lại.
Hôm nay Đường Kiêu hơi lạ, trong ấn tượng của Tô Bạch Đường Kiêu trước giờ luôn là một người đàn ông giỏi ẩn nhẫn che đậy lại bất động thanh sắc, trên thực tế hai người họ có thể hòa hợp ở chung cũng là nhờ giữ cho nhau một ranh giới an toàn không vượt quá lĩnh vực riêng tư của đối phương, y lợi dụng thực lực của Đường Kiêu giúp y tiến hành kế hoạch, Đường Kiêu cũng thông qua y lấy lại con chip.
Chẳng có gì lừa gạt với không lừa gạt, cả hai đều làm theo nhu cầu mà thôi.
Nặng nề ngồi xuống ghế xoay, Tô Bạch ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng trước mặt: “Ngươi bị cái gì kích thích, nói ra xem, thân là đối tác kiêm tiền bối của ngươi ta có thể giúp ngươi phần nào.”
Hẹp mắt lại, Đường Kiêu sấn tới, hai tay chống hai bên tay vịn ghế xoay, cúi đầu, hắn ghé sát Tô Bạch, nhìn người trước mặt có thể nói là đa mưu túc trí mà lãnh khốc vô tình, lại toát ra loại thâm trầm đầy mị lực.
“Câu này cũng có thể đến lượt ta nói, thân là đối tác kiêm người ái mộ ngươi, ta có thể hiệp trợ ngươi.”
“Người xác định là ái mộ không phải ngưỡng mộ?” Bọn họ cách quá gần, mùi thuốc lá phảng phất trên người Đường Kiêu cùng với hơi thở ấm nóng phả ra khi nói chuyện đang liên thủ thiêu đốt thần kinh của Tô Gia.
“……” Đường Kiêu nhất thời có chút bất đắc dĩ lại nhụt chí, đúng như Đường Tạp nói, phải lòng một nam nhân không hiểu phong tình lại ích kỷ tàn nhẫn như Tô Bạch hoàn toàn là tự tìm ngược.
Thế nhưng tình yêu là gì? Tìm một phụ nữ hoặc một người đàn ông ngoan hiền nghe lời an an ổn ổn qua cả đời? Cuộc sống như vậy có lẽ không tệ, nhưng chưa bao giờ là thứ mà Đường Kiêu, càng không phải T, muốn có.
Tô Gia đối với hắn mà nói, hồi nhỏ ngay từ ánh nhìn đầu tiên là nhất kiến chung tình ngưỡng mộ cùng rung động thật sâu, thì ra làm người cũng có thể làm giống như Tô Gia, tùy ý mà tiêu sái. Sau đó thu thập không ít tin tức về Tô Bạch, hiểu biết càng nhiều lại càng khâm phục nam nhân trí tuệ lại thủ đoạn này.
Lúc trước quyết định hợp tác với Trần Uyên, ngoài mục đích muốn mượn Tô Gia tìm Simon.D đoạt con chip về, mặt khác còn không phải vì muốn được gặp lại nam nhân như thần thánh ấy một lần nữa?
Há chỉ là ngưỡng mộ? Nghi vấn này ngay sau khi âm sai dương thác gặp được Tô Bạch trùng sinh liền bị phủ định triệt để, lần đầu tiên gần gũi tiếp xúc Tô Gia, thứ hắn muốn không phải giống như Trần Uyên, chỉ biết thần phục quỳ dưới chân nam nhân này, mà là giang hai tay ôm chặt Tô Bạch hung hăng hôn lên môi đối phương.
Khoảnh khắc ấy, hưng phấn kích phát từ nội tâm cùng rung động vô chừng mực khiến Đường Kiêu lần đầu tiên trong đời sâu sắc ý thức được, tại sao hắn không lúc nào không chú ý đến tin tức về Tô Bạch, tại sao hắn luôn xem đối phương là mục tiêu theo đuổi, không phải bởi vì lòng ngưỡng mộ chết giẫm gì đó, mà là ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến đối phương hắn đã hoàn toàn trầm luân bằng cả trái tim.
“Tô Gia, ngươi có chút cảm giác nào với ta không?”
“Ngươi thích ta?” Tô Gia hỏi ngược lại.
“Chẳng lẽ ta lại thích bị bất cứ ai tùy tiện tát mình?” Cười khổ một tiếng.
“Ngươi muốn thượng ta hay là muốn được ta thượng?”
“Vấn đề này không liên quan gì tới chuyện ta thích ngươi.” Nếu thành thật trả lời e rằng sẽ lại được ban cho một bạt tai nổi gió.
Chăm chú nhìn vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc của Đường Kiêu trong chốc lát, Tô Gia hít sâu một hơi dựa vào lưng ghế: “Trần Uyên tặng hoa, ngươi bị khích tướng, chạy lại đây tỏ tình với ta?”
“Tô Gia, ta sẽ không phản bội ngươi.” Hắn thừa nhận, đích thực đã bị khích một chút.
Được rồi, có lẽ không chỉ một chút, Đường Kiêu không ngốc, đám người Trần Uyên Diệp Tử Ngọ đột nhiên toàn bộ đến Hongkong, hắn mơ hồ cảm thấy nội tình có liên quan tới Tô Bạch, Tô Bạch mà an an phận phận thì đã không là Tô Gia ăn thông cả hắc bạch lưỡng đạo.
“Thậm chí cho dù ta không đáp lại tình cảm của ngươi, không lên giường với ngươi?” Tô Bạch nỗ lực giữ mình thật tỉnh táo, chỉ là Đường Kiêu đột nhiên cuồng dã tỏ tình làm y có chút choáng váng, là y điên rồi hay là thế giới này đảo lộn, tuy rằng y cảm thấy mình cực có mị lực nhưng không phải loại mị lực có thể khiến nam nhân si dại như thế.
Một tên Trần Uyên thì thôi đi, thêm một tên Đường Kiêu này nữa, y có nên “thụ sủng nhược kinh” không đây?
“Nếu ta đã thích ngươi ngay từ ánh nhìn đầu tiên, bao năm qua vẫn yên lặng nhẫn xuống, ngày tháng sau này tất cũng có thể nhẫn, ta sẽ không giam cầm ngươi, cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống hay tình cảm của ngươi, ta đợi ngươi.” Đường Kiêu mím môi, lại bổ sung, “Nhưng ta vẫn thập phần chờ mong ngươi đáp lại.”
Ngươi muốn giam cầm ta cũng phải coi ngươi có bản lĩnh đó không đã. Oán thầm một câu, Tô Gia thấy hơi đau đầu, mọi việc đều là sở trường của y, ngoại trừ tình cảm.
Về phần tình cảm, từ nhỏ đến lớn sống trong thế giới ngươi tranh ta đoạt, Tô Gia chỉ biết làm sao vận dụng thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn, y khuyết thiếu tình thân, không hiểu tình yêu, quãng thời gian với Lâm Phàm kỳ thực không thể coi là yêu đương gì đó, Tô Gia chỉ cảm thấy tiểu tử Lâm Phàm này thật dễ mến, thường cho Lâm Phàm ở cạnh mình để giải sầu.
Không phải tình yêu, nhưng cũng động tới cảm tình, bất quá xem đi, mỗi lần y động tới cảm tình có lần nào được kết cục tốt đẹp?
“Vậy ngươi cứ biểu hiện cho ta xem, để ta tin tưởng ngươi, thậm chí là tín nhiệm ngươi.” Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm kiên nghị của Đường Kiêu, Tô Gia khóe miệng câu lên, “Ta cũng không cự tuyệt nam giới.”
Không cự tuyệt, không có nghĩa nhất định sẽ tiếp thu, cũng có thể khi hắn đem trái tim mình mở ra cho đối phương xem, đối phương cuối cùng vẫn không cho hắn một đáp án an ủi.
Nhưng hiện thực chính là, Tô Bạch không trực tiếp cự tuyệt cùng với lời nói ẩn chứa vài phần hy vọng đã đủ kéo hắn nhảy xuống vực sâu không đáy này, loại nam nhân giảo hoạt như vậy mới là Tô Bạch Tô Gia mà hắn khâm phục, ngưỡng mộ, yêu thích.
“Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.” Đường Kiêu cười khẽ, nâng lấy bàn tay đang vuốt cằm hắn của Tô Bạch, ấn xuống một nụ hôn.
So với Trần Uyên, Đường Kiêu biết mình có ưu thế hơn nhiều, mặc kệ là thân phận thương nhân Đường Kiêu này hay là thân phận đầu não T của tổ chức lính đánh thuê đều không có bất cứ quan hệ lợi ích gì, cũng không tồn tại quan hệ đối địch với Tô Gia.
Đợi thời cơ thích hợp, hắn sẽ thẳng thắn khai ra thân phận của mình với Tô Bạch, nhưng tiền đề là Tô Gia đã có tín nhiệm cơ bản với hắn.
T thân phận trùng trùng xưa nay luôn là người cầm lên được bỏ xuống được, ngoại trừ nam nhân trước mắt, quá mức dụ hoặc, quá mức hoàn mỹ, quá mức hấp dẫn, là người mà hắn khó có thể cự tuyệt, là người mà chỉ cần có chút hy vọng nhỏ nhoi hắn liền không thể buông tay.
Tô Gia tâm tư quá nhiều, băn khoăn quá nhiều, không dễ dàng ra quyết định, một khi đã ra quyết định thì bất luận kẻ nào cũng vô pháp thay đổi kết quả.
Tô Bạch không phải món đồ thuộc về bất kỳ ai, sẽ không bị bất kỳ ai khống chế, càng không bị ai trói buộc ai chiếm hữu.
Những gì hắn có thể làm, chính là cố gắng đứng bên cạnh nam nhân này, cùng chiến tuyến, cùng chiến thuyền, cả đời đều có thể giao lưng cho đối phương.
Đường Kiêu ra ngoài, Tô Gia đến bên cửa sổ nhìn đống hoa cúc bị từng xe từng xe tải chở đi, không hiểu sao đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Ta cư nhiên nhờ Đường Kiêu chà lưng cho mình!”
“Vấn đề này không liên quan gì tới chuyện ta thích ngươi.” Nếu thành thật trả lời e rằng sẽ lại được ban cho một bạt tai nổi gió.
——
“Anna, em mua cúc dại nhiều như vậy làm gì?” Đường Tạp đi qua, “Cưng à, anh vẫn nghĩ em chỉ thích hoa hồng đỏ nhiệt tình như lửa.”
“Em đích thực thích hoa hồng có gai, bất quá chỗ hoa này không phải em mua.” Anna mang theo ý vị khác liếc sang Đường Kiêu đứng bên cạnh Tô Gia.
Đường Tạp đuôi mày nhướn lên, quay đầu nhìn Đường Kiêu trên mặt không có bất cứ biểu tình gì: “Chậc, lão đại anh cũng lãng mạn gớm, hoa cúc dại, tình yêu thuần khiết, sến chết được.” Cho rằng Đường Kiêu nhờ người đưa hoa tới.
“Không phải ta mua.” Môi mỏng hơi mím, đôi mắt thâm thúy lóe lên một tia u lam nhìn lướt khắp biển hoa mênh mông.
Tô Gia bước tới, tùy tay hái một đóa cúc dại nhìn trái nhìn phải, bâng quơ hỏi: “Anna, là ai tặng hoa?”
“Các anh đi không lâu liền có người đưa hoa lại đây, từng xe từng xe toàn bộ đều là cúc dại.” Khó nén kích động trong lòng, Anna hết sức hâm mộ thuật lại, “Còn có một chàng đẹp trai đeo găng tay trắng, anh ta nói là đến tìm Đường tổng, em mới nói Đường tổng ra ngoài với mấy anh rồi, anh ta liền không nói không rằng bỏ đi một nước, chỉ để hoa lại.”
“Đường tổng, người đó là ai thế, đừng nói là hắn tới cầu hôn anh đi!” Anna một câu gây sốc.
Đường Kiêu nhịn không được trừng Anna một cái, Đường Tạp phong tao bứt một bó cúc dại lượn đến trước mặt biểu ca, hai tay dâng hoa, đá lông nheo kịch liệt: “Nga, lão đại, nợ phong lưu không ít nha.”
“Hắn không phải tới tìm ta, hoa cũng không phải tặng cho ta.” Chán ghét đẩy ra bó hoa trước mắt, Đường Kiêu lần đầu cảm thấy bản tính trầm mặc kiệm lời của Trần Uyên thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
“Chỗ hoa này đều là……” Hắn còn chưa nói xong đã bị Tô Bạch ngắt lời.
“Đường tổng đừng xấu hổ, người ta đã dâng hoa tới tận cửa, ngươi hảo hảo nhận là được rồi, chúng ta cũng đâu chê cười gì ngươi, Đường tổng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nghĩ đến đại sự của đời người, nam nhân với nam nhân cũng tốt, con cái có thể nhận nuôi.” Tô Gia vỗ vai Đường Kiêu, tặng kèm một tràng giáo huấn.
Hoàn toàn ngoài lề câu chuyện nhưng Đường Tạp tự cho là đúng nhảy qua, đắc ý vênh mặt hướng Tô Gia: “Lão đại, Tô lão sư đã hào phóng cởi mở như vậy, anh cứ nhận đi.” Hắn thích xem Tô Bạch ghen ăn tức ở, tuy rằng đối phương căn bản nửa điểm biểu hiện ghen ăn tức ở cũng không có.
Đường Kiêu cười khổ lắc đầu, nếu Tô Bạch đã hạ quyết tâm trút chỗ hoa này lên người hắn, hắn chỉ còn nước ngậm ngùi chịu đựng, bất quá mù quáng nhân nhượng tuyệt không phải là tác phong của Đường Kiêu.
“Ngươi cũng cảm thấy nam nhân với nam nhân không thành vấn đề? Vậy có cần suy nghĩ chuyện kết hôn với ta không, chúng ta có thể đi nước ngoài đăng ký, quan hệ vợ chồng so ra bền vững hơn là đối tác của nhau.” Lời nói ẩn chứa càn khôn.
“Ngươi gả cho ta?” Tô Gia mỉm cười xoay người vào biệt thự, y không nhìn thấy chút thần sắc đùa giỡn nào trong mắt đối phương, cũng không rõ lắm mục đích chân thực đằng sau lời này của Đường Kiêu.
Đường Kiêu lách qua mọi người bước lên, sóng vai đi với Tô Bạch: “Tô Gia, nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ta, sính lễ nhà ta xưa nay hùng hậu, Đường Kiêu ta cũng chưa bao giờ nói đùa.”
Duy trì khoảng cách của mối quan hệ đồng mưu cùng giao dịch có lẽ sẽ giúp hắn đi chung đường với nam nhân Tô Bạch này lâu hơn một ít, nhưng nếu cứ luôn bị vây trong giai đoạn bảo thủ thì đồng nghĩa cả đời cũng không thể vượt qua giới hạn an toàn này, mà hắn căn bản không cần trông mong vị Ngọc diện Diêm La nào đó sẽ bởi vì chết qua một lần trùng sinh biến thành Quan Âm Bồ Tát chuyên môn thấu hiểu lòng người.
Hợp thời thăm dò, hợp thời nhắc nhở, cùng với hợp thời bày tỏ tình yêu.
“Ta còn chưa gặp qua có người nôn nóng muốn gả mình đi như thế, sính lễ của Đường tổng phân lượng có đủ nặng không?” Nhấc chân trên bậc thang, Tô Gia nhắm hướng thư phòng lầu hai.
“Tô Bạch, ngươi không chịu tin ta.” Lần đầu tiên ở trước mặt Tô Gia hắn gọi thẳng tên đối phương.
Đường Kiêu trực tiếp nói rõ tâm tư khiến y có chút kinh ngạc, Tô Gia dừng lại trước cửa thư phòng, xoay người nhìn nam nhân anh tuấn vẻ mặt nghiêm túc: “Không, ta tin ngươi, chỉ là không tín nhiệm ngươi.” Vặn nắm đấm cửa đi vào trong.
“Ngươi có thể thử tín nhiệm ta.” Hắn cũng vào theo, trở tay khóa cửa lại.
Hôm nay Đường Kiêu hơi lạ, trong ấn tượng của Tô Bạch Đường Kiêu trước giờ luôn là một người đàn ông giỏi ẩn nhẫn che đậy lại bất động thanh sắc, trên thực tế hai người họ có thể hòa hợp ở chung cũng là nhờ giữ cho nhau một ranh giới an toàn không vượt quá lĩnh vực riêng tư của đối phương, y lợi dụng thực lực của Đường Kiêu giúp y tiến hành kế hoạch, Đường Kiêu cũng thông qua y lấy lại con chip.
Chẳng có gì lừa gạt với không lừa gạt, cả hai đều làm theo nhu cầu mà thôi.
Nặng nề ngồi xuống ghế xoay, Tô Bạch ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng trước mặt: “Ngươi bị cái gì kích thích, nói ra xem, thân là đối tác kiêm tiền bối của ngươi ta có thể giúp ngươi phần nào.”
Hẹp mắt lại, Đường Kiêu sấn tới, hai tay chống hai bên tay vịn ghế xoay, cúi đầu, hắn ghé sát Tô Bạch, nhìn người trước mặt có thể nói là đa mưu túc trí mà lãnh khốc vô tình, lại toát ra loại thâm trầm đầy mị lực.
“Câu này cũng có thể đến lượt ta nói, thân là đối tác kiêm người ái mộ ngươi, ta có thể hiệp trợ ngươi.”
“Người xác định là ái mộ không phải ngưỡng mộ?” Bọn họ cách quá gần, mùi thuốc lá phảng phất trên người Đường Kiêu cùng với hơi thở ấm nóng phả ra khi nói chuyện đang liên thủ thiêu đốt thần kinh của Tô Gia.
“……” Đường Kiêu nhất thời có chút bất đắc dĩ lại nhụt chí, đúng như Đường Tạp nói, phải lòng một nam nhân không hiểu phong tình lại ích kỷ tàn nhẫn như Tô Bạch hoàn toàn là tự tìm ngược.
Thế nhưng tình yêu là gì? Tìm một phụ nữ hoặc một người đàn ông ngoan hiền nghe lời an an ổn ổn qua cả đời? Cuộc sống như vậy có lẽ không tệ, nhưng chưa bao giờ là thứ mà Đường Kiêu, càng không phải T, muốn có.
Tô Gia đối với hắn mà nói, hồi nhỏ ngay từ ánh nhìn đầu tiên là nhất kiến chung tình ngưỡng mộ cùng rung động thật sâu, thì ra làm người cũng có thể làm giống như Tô Gia, tùy ý mà tiêu sái. Sau đó thu thập không ít tin tức về Tô Bạch, hiểu biết càng nhiều lại càng khâm phục nam nhân trí tuệ lại thủ đoạn này.
Lúc trước quyết định hợp tác với Trần Uyên, ngoài mục đích muốn mượn Tô Gia tìm Simon.D đoạt con chip về, mặt khác còn không phải vì muốn được gặp lại nam nhân như thần thánh ấy một lần nữa?
Há chỉ là ngưỡng mộ? Nghi vấn này ngay sau khi âm sai dương thác gặp được Tô Bạch trùng sinh liền bị phủ định triệt để, lần đầu tiên gần gũi tiếp xúc Tô Gia, thứ hắn muốn không phải giống như Trần Uyên, chỉ biết thần phục quỳ dưới chân nam nhân này, mà là giang hai tay ôm chặt Tô Bạch hung hăng hôn lên môi đối phương.
Khoảnh khắc ấy, hưng phấn kích phát từ nội tâm cùng rung động vô chừng mực khiến Đường Kiêu lần đầu tiên trong đời sâu sắc ý thức được, tại sao hắn không lúc nào không chú ý đến tin tức về Tô Bạch, tại sao hắn luôn xem đối phương là mục tiêu theo đuổi, không phải bởi vì lòng ngưỡng mộ chết giẫm gì đó, mà là ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến đối phương hắn đã hoàn toàn trầm luân bằng cả trái tim.
“Tô Gia, ngươi có chút cảm giác nào với ta không?”
“Ngươi thích ta?” Tô Gia hỏi ngược lại.
“Chẳng lẽ ta lại thích bị bất cứ ai tùy tiện tát mình?” Cười khổ một tiếng.
“Ngươi muốn thượng ta hay là muốn được ta thượng?”
“Vấn đề này không liên quan gì tới chuyện ta thích ngươi.” Nếu thành thật trả lời e rằng sẽ lại được ban cho một bạt tai nổi gió.
Chăm chú nhìn vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc của Đường Kiêu trong chốc lát, Tô Gia hít sâu một hơi dựa vào lưng ghế: “Trần Uyên tặng hoa, ngươi bị khích tướng, chạy lại đây tỏ tình với ta?”
“Tô Gia, ta sẽ không phản bội ngươi.” Hắn thừa nhận, đích thực đã bị khích một chút.
Được rồi, có lẽ không chỉ một chút, Đường Kiêu không ngốc, đám người Trần Uyên Diệp Tử Ngọ đột nhiên toàn bộ đến Hongkong, hắn mơ hồ cảm thấy nội tình có liên quan tới Tô Bạch, Tô Bạch mà an an phận phận thì đã không là Tô Gia ăn thông cả hắc bạch lưỡng đạo.
“Thậm chí cho dù ta không đáp lại tình cảm của ngươi, không lên giường với ngươi?” Tô Bạch nỗ lực giữ mình thật tỉnh táo, chỉ là Đường Kiêu đột nhiên cuồng dã tỏ tình làm y có chút choáng váng, là y điên rồi hay là thế giới này đảo lộn, tuy rằng y cảm thấy mình cực có mị lực nhưng không phải loại mị lực có thể khiến nam nhân si dại như thế.
Một tên Trần Uyên thì thôi đi, thêm một tên Đường Kiêu này nữa, y có nên “thụ sủng nhược kinh” không đây?
“Nếu ta đã thích ngươi ngay từ ánh nhìn đầu tiên, bao năm qua vẫn yên lặng nhẫn xuống, ngày tháng sau này tất cũng có thể nhẫn, ta sẽ không giam cầm ngươi, cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống hay tình cảm của ngươi, ta đợi ngươi.” Đường Kiêu mím môi, lại bổ sung, “Nhưng ta vẫn thập phần chờ mong ngươi đáp lại.”
Ngươi muốn giam cầm ta cũng phải coi ngươi có bản lĩnh đó không đã. Oán thầm một câu, Tô Gia thấy hơi đau đầu, mọi việc đều là sở trường của y, ngoại trừ tình cảm.
Về phần tình cảm, từ nhỏ đến lớn sống trong thế giới ngươi tranh ta đoạt, Tô Gia chỉ biết làm sao vận dụng thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn, y khuyết thiếu tình thân, không hiểu tình yêu, quãng thời gian với Lâm Phàm kỳ thực không thể coi là yêu đương gì đó, Tô Gia chỉ cảm thấy tiểu tử Lâm Phàm này thật dễ mến, thường cho Lâm Phàm ở cạnh mình để giải sầu.
Không phải tình yêu, nhưng cũng động tới cảm tình, bất quá xem đi, mỗi lần y động tới cảm tình có lần nào được kết cục tốt đẹp?
“Vậy ngươi cứ biểu hiện cho ta xem, để ta tin tưởng ngươi, thậm chí là tín nhiệm ngươi.” Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm kiên nghị của Đường Kiêu, Tô Gia khóe miệng câu lên, “Ta cũng không cự tuyệt nam giới.”
Không cự tuyệt, không có nghĩa nhất định sẽ tiếp thu, cũng có thể khi hắn đem trái tim mình mở ra cho đối phương xem, đối phương cuối cùng vẫn không cho hắn một đáp án an ủi.
Nhưng hiện thực chính là, Tô Bạch không trực tiếp cự tuyệt cùng với lời nói ẩn chứa vài phần hy vọng đã đủ kéo hắn nhảy xuống vực sâu không đáy này, loại nam nhân giảo hoạt như vậy mới là Tô Bạch Tô Gia mà hắn khâm phục, ngưỡng mộ, yêu thích.
“Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.” Đường Kiêu cười khẽ, nâng lấy bàn tay đang vuốt cằm hắn của Tô Bạch, ấn xuống một nụ hôn.
So với Trần Uyên, Đường Kiêu biết mình có ưu thế hơn nhiều, mặc kệ là thân phận thương nhân Đường Kiêu này hay là thân phận đầu não T của tổ chức lính đánh thuê đều không có bất cứ quan hệ lợi ích gì, cũng không tồn tại quan hệ đối địch với Tô Gia.
Đợi thời cơ thích hợp, hắn sẽ thẳng thắn khai ra thân phận của mình với Tô Bạch, nhưng tiền đề là Tô Gia đã có tín nhiệm cơ bản với hắn.
T thân phận trùng trùng xưa nay luôn là người cầm lên được bỏ xuống được, ngoại trừ nam nhân trước mắt, quá mức dụ hoặc, quá mức hoàn mỹ, quá mức hấp dẫn, là người mà hắn khó có thể cự tuyệt, là người mà chỉ cần có chút hy vọng nhỏ nhoi hắn liền không thể buông tay.
Tô Gia tâm tư quá nhiều, băn khoăn quá nhiều, không dễ dàng ra quyết định, một khi đã ra quyết định thì bất luận kẻ nào cũng vô pháp thay đổi kết quả.
Tô Bạch không phải món đồ thuộc về bất kỳ ai, sẽ không bị bất kỳ ai khống chế, càng không bị ai trói buộc ai chiếm hữu.
Những gì hắn có thể làm, chính là cố gắng đứng bên cạnh nam nhân này, cùng chiến tuyến, cùng chiến thuyền, cả đời đều có thể giao lưng cho đối phương.
Đường Kiêu ra ngoài, Tô Gia đến bên cửa sổ nhìn đống hoa cúc bị từng xe từng xe tải chở đi, không hiểu sao đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Ta cư nhiên nhờ Đường Kiêu chà lưng cho mình!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.