Chương 56: Chương 56
Thiên Hạ Vô Bạch
13/03/2017
“Anh là người thừa kế do Tô Bạch chỉ định, tại sao?”
“Tôi cũng muốn hỏi ngài ấy.” Không thể nói với đối phương, thật ra ta chính là Tô Bạch
—–
Có lẽ tiểu bạch thỏ thời nay đều mang một trái tim màu đen, Tô Bạch cũng không thật sự tự mình đa tình cho rằng Diệp Tử Ngọ sẽ bị đả động bởi dăm ba câu nói của y, vì vậy tuy Diệp tử chủ động báo tin Tô Hồng và Lawrence con giao dịch, y vẫn phái người âm thầm bám gót đối phương. Sau đó vô tình phát hiện con chó Glide luôn ở cạnh Trần Uyên, bất cẩn bị bắt cóc đến tận đây, lại bất cẩn gặp phải Diệp Tử Ngọ.
Nếu y nhớ không lầm, tin tức do thám tử theo dõi Diệp Tử Ngọ hồi báo là, vị hình cảnh quốc tế đang đứng trước mặt y hiện tại nên ở Mỹ điều tra một đường dây buôn lậu mới đúng.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, chiêu này thật không tồi.
Buông súng, Tô Gia chậm rãi giơ tay lên, thoạt nhìn như đầu hàng, nhưng khi tay đưa tới ngang tai y nhanh chóng ấn bộ đàm, thấp giọng nói hai chữ: “Rút lui!”
Ngay trong tích tắc y liền nghe thấy tiếng lên đạn, trước mặt cảnh sát dám truyền lệnh cho thủ hạ, quả là có gan khiêu khích.
“Tất cả bỏ súng!” Súng đã lên đạn chỉ cần khinh suất chút thôi cũng đủ dẫn tới nguy hiểm chết người, Diệp Tử Ngọ nháy mắt tim bật tới cổ họng, hắn không rõ mình mang tâm trạng gì bước nhanh qua đó vươn tay gỡ xuống bộ đàm dán sau tai Tô Bạch, đôi mắt nâu trong trẻo ẩn chứa chút tình tố không biết tên.
Tức tốc lấy còng khóa hai tay Tô Bạch, Diệp Tử Ngọ cau mày kéo cánh tay nam nhân, hạ lệnh với những người bên cạnh: “Đi.”
Những người kia đều đi rất nhanh, còn Tô Bạch cứ thế bị Diệp Tử Ngọ lôi đi, đối phương ngoài mấy câu ban nãy ra cũng không nói gì nữa.
Diệp Tử Ngọ đi một hồi đột nhiên phát hiện Tô Bạch càng đi càng chậm, gần như mặc hắn tha tới phía trước, cho dù lúc này hắn không muốn cũng không biết nói gì, nhưng vẫn không thể không dừng lại, Tô Bạch sắc mặt không tốt lắm.
“Tôi đi không nổi.” Diệp Tử Ngọ vừa dừng chân, nam nhân liền dứt khoát ngồi xuống đất, thái độ rành rành là ngươi đừng hòng bắt ta đi thêm bước nào nữa.
“Đứng lên.” Nếu là bình thường, Diệp Tử Ngọ đã sớm mặc kệ phạm nhân có nguyện ý hay không túm áo xách lên đấm hai quyền, bất quá hiện tại hắn chỉ có thể không mặn không nhạt phun ra hai chữ như vậy.
“Cứng đầu này!” Một viên cảnh sát bên cạnh xông tới co chân định đá Tô Bạch, Tô Gia vẫn duy trì bộ dáng sừng sững bất động.
Trước khi chân của viên cảnh sát kia ân cần hỏi thăm Tô Bạch, Diệp Tử Ngọ đã lạnh lùng quát một tiếng: “Tôi có cho anh đánh người sao?”
“Xin lỗi, tổ trưởng.” Viên cảnh sát ngượng ngùng thu cước, không có nửa điểm không phục.
Tô Bạch đều ghi vào mắt, trong lòng dâng lên chút tán thưởng, Diệp tử quản giáo thuộc hạ rất tốt, thực tế xem ra đám cấp dưới đều xuất phát từ nội tâm kính nể phục tùng Diệp tử, bất luận hắn hạ mệnh lệnh gì cũng không chút do dự chấp hành. Y một mặt thưởng thức tài hoa của Diệp Tử Ngọ, một mặt lại có điểm phiền não, người này nếu không thể hợp tác, đã đang và sẽ là tiếc nuối lớn nhất của y, mà nếu thành địch thủ, y lại phải đau đầu như lúc trước.
Trong quá khứ khi chưa “chết”, Diệp tử đã gieo cho y không ít rắc rối.
“Anh làm sao vậy?” Diệp Tử Ngọ cuối cùng vẫn ngồi xuống.
“Thuốc mê.” Tô Bạch nghiêng đầu, vừa rồi sở dĩ không có cảm giác là vì thứ nhất ý chí y đủ kiên cường, thứ hai vào thời điểm chiến đấu tinh thần tập trung cao độ nên át đi một loạt phản ứng do thuốc mê mang đến, hiện tại tinh thần thả lỏng dược tính liền xông lên.
Diệp Tử Ngọ quả nhiên phát hiện một vết tiêm nho nhỏ ở bên trái cổ nam nhân, hắn không nói không rằng kéo hai tay Tô Bạch quàng qua cổ mình, hai tay ôm đùi đối phương trực tiếp cõng lên.
Mọi chuyện sau đó Tô Bạch cũng không rõ, Diệp tử tuy thoạt nhìn có vẻ cao gầy, nhưng vai lưng thập phần dày rộng, dựa vào cũng không cảm thấy không thoải mái, dược tính bắt đầu lan tràn, y rất nhanh lâm vào hôn mê.
Tô Ngụ bọn họ hẳn đã rút lui, tiểu tử Trần Uyên giảo hoạt phỏng chừng cũng chạy mất, Đường Kiêu nếu đã mang tên Đường Kiêu, nhất định cũng biến thành một con chim bay đi rồi.
Đúng là mất mặt, tuy đã trừ khử được phản đồ Tiểu Hải nhưng đồng thời cũng rơi vào bẫy của Diệp Tử Ngọ, Tô Bạch có chút buồn bực, y cảm thấy gần đây toàn gặp chuyện không hài lòng, đặc biệt là lần này cư nhiên mất mặt trước Đường Kiêu, gia hỏa Đại Điểu nếu dám cười nhạo y thì đừng hòng động tới một ngón tay y nữa.
Đợi Tô Bạch lần thứ hai tỉnh lại, cảm giác mềm nhũn vô lực trên thân thể thôi thúc y ở trong lòng hung hăng nguyền rủa Trần Uyên một phen, sở thích lạm dụng thuốc mê này của Trần Uyên quả thực khiến y căm thù tận xương tuỷ.
“Nước.” Tay ôm trán, vừa mới tỉnh lại Tô Gia theo bản năng như ngày thường muốn gì liền mở miệng ra lệnh, hoàn toàn quên mất y hiện tại mang thân phận phạm nhân.
Nói xong Tô Gia lại bắt đầu âm thầm chế giễu mình, giờ này còn ai bưng nước cho y, bất quá chưa đầy vài giây y liền nhìn thấy Diệp Tử Ngọ mặc sơ mi quần bò cầm ly nước đứng bên giường.
“Là một ít thuốc mê, lúc mới tỉnh lại sẽ cảm thấy toàn thân mất sức, khát nước chóng mặt, đại khái nửa giờ sau sẽ khôi phục.” Ly nước đặt ở đầu giường, Diệp Tử Ngọ diện vô biểu tình khom lưng một tay ôm eo một tay nâng đầu nam nhân ôm người lên đỡ đối phương tựa vào đầu giường.
“Cám ơn.” Tô Bạch tùy ý quét mắt quan sát nơi “giam giữ” y, bày trí xa hoa, giường lớn mềm mại, đãi ngộ dành cho phạm nhân của tổ chức hình cảnh quốc tế coi như không tồi, bất quá gian phòng này có vẻ kỳ quái, thỉnh thoảng lại lung lay một chút.
Diệp Tử Ngọ đưa ly nước tới trước mặt nam nhân, khí lực tự uống nước Tô Bạch vẫn còn, y nhận ly ngửa đầu thong thả uống cạn, đừng hy vọng y mở miệng trước, địch bất động ta cũng bất động, chung quy sẽ có một người chịu hết nổi phải xuống nước trước thôi.
Hiển nhiên người chịu hết nổi trước là gừng non Diệp tử.
“Tôi đã tra qua tờ di chúc đó của Tô Bạch, bút tích không phải người khác giả mạo.” Đưa nước cho Tô Bạch, hắn liền quay lưng về phía nam nhân ngồi bên giường, hai mắt nhìn mặt sàn trải thảm Trung Đông phong tình, ngữ khí chắc chắn, “Anh là người thừa kế do Tô Bạch chỉ định, tại sao?”
“Tôi cũng muốn hỏi ngài ấy.” Không thể nói với đối phương, thật ra ta chính là Tô Bạch.
“Lần đầu tiên tôi gặp anh là ở trên du thuyền của Đường Kiêu, anh tuyệt vọng nhảy xuống biển, sau đó mỗi lần gặp nhau, anh đều cho tôi thấy một bộ mặt khác, biết tại sao tôi bắt được anh không?” Phen này hắn không đợi Tô Bạch trả lời liền tự động nói tiếp, thanh âm đượm chút ưu sầu.
“Tôi nghiên cứu Tô Bạch suốt ba năm qua, chiêu số mà lão hồ ly đó thường dùng khi đối phó địch thủ, thói quen lẫn sở thích, khẩu vị của hắn với đồ ăn, ưa chuộng quần áo hiệu gì, mang cỡ giày nào, thậm chí là mỗi sáng mấy giờ dậy, những điều này tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.” Diệp Tử Ngọ khóe miệng đột nhiên nhẹ nhàng cong lên, “Kỳ thực có vài điểm anh và hắn thật sự rất giống, thậm chí ngay cả tư thế nổ súng giết người cũng như khuôn đúc ra, tôi có thể bắt được anh chẳng qua là nhờ dựa theo thói quen của Tô Bạch.”
“Người đó mỗi khi muốn làm việc gì thường dùng một việc khác để che đậy đánh lạc hướng.” Mỉm cười như đang tự giễu, Diệp Tử Ngọ quay lại lấy cái ly không trong tay Tô Bạch, chu đáo hỏi, “Uống nữa không?”
Tô Bạch lắc đầu, lúc này y phải làm một lựa chọn, hoặc là thẳng thắn khai nhận, hoặc là giả vờ hồ đồ đến cùng.
“Thật ra, ngay cả khoảng thời gian tôi và Lâm Phàm yêu nhau, tôi cũng chưa từng tỉ mỉ tìm hiểu cậu ấy như vậy, ngoại trừ biết Lâm Phàm thích hát mấy vở kịch tôi nghe không hiểu, những gì tôi biết về cậu ấy cũng không nhiều,” Thuận thế leo hẳn lên giường ngồi bên cạnh nam nhân, Diệp Tử Ngọ cười nhạt nhìn đèn treo trên trần phòng, hồi ức về mối tình đầu của hắn, “Đôi khi tôi cứ nghĩ mãi, tôi rốt cuộc là vì cái gì mà một mực bám theo Tô Bạch không tha.”
“Rõ ràng biết hung thủ thực sự sát hại Lâm Phàm là Trần Uyên, tại sao cậu vẫn truy đuổi Tô Bạch?” Đây là một nghi vấn luôn canh cánh trong lòng y, nếu Diệp tử đã nhắc tới đề tài này, y liền dứt khoát hỏi luôn thể.
“Tại sao ư? Tôi cũng không biết tại sao nữa……” Dường như, điều đó đã trở thành một thói quen.
Chính Diệp Tử Ngọ cũng không muốn thừa nhận, khi hắn hay tin Tô Gia qua đời vì sự cố máy bay, trong lòng cư nhiên có chút trống trải lạc lỏng, cho nên sau đó hắn quyết điều tra nguyên nhân ngọn nguồn của tai nạn, do thẻ nhớ trong hộp đen bị Simon trộm đi mà đến Hong Kong, cuối cùng lại gặp được Tô Mặc.
“Diệp tử, tại sao kể chuyện này với tôi?”
“Anh có rất nhiều thói quen giống Tô Bạch.” Đôi mắt nâu trong veo như được gột rửa trong nước suối kia lẳng lặng chăm chú nhìn Tô Gia, không có dồn dập bức người, cũng không có tra khảo thẩm vấn, chân thành đến mức khiến người dễ sinh mặc cảm tội lỗi.
Tô Gia đời này vu khống không ít người, xét tình huống gần đây thì có Đường Kiêu thay y gánh cả thúng tiếng xấu, không biết bây giờ có tính là báo ứng chăng, thật không ngờ có một ngày y cũng phải đổ tội cho bản thân mình, y đã chết qua một lần đáng thương biết mấy, những người này không thể buông tha y sao?
“Hồi tôi còn nhỏ từng đến tổng hành dinh của Tô gia một lần, cậu đã quen thuộc Tô Bạch như vậy hẳn cũng nhận thấy tôi với ngài ấy tướng mạo có ba phần giống nhau, kể từ đó tôi được bí mật huấn luyện một thời gian, thói quen sinh hoạt, bắn súng, giết người, mưu kế…… Chúng tôi càng lúc càng giống, nếu có một ngày Tô Gia cần, tôi sẽ trở thành thế thân cho ngài ấy.” Thật ra y cũng từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện này, bất quá khi đó tựa hồ đang bận việc khác, vừa quay đầu liền quên luôn Tô Mặc.
“Không ai muốn trở thành thế thân cho một người khác, chuyện sau đó cậu đều biết cả rồi.” Lời không thể thổ lộ hết, phần còn lại để Diệp tử từ từ động não đi.
“Tại sao lúc trước không nói với tôi?”
“Cậu không phải cũng có chuyện giấu diếm tôi sao?” Cười khẽ một tiếng, Tô Gia há có thể không ghi thù lần này Diệp tử đã gài y vào tròng.
Không có bất cứ giải thích nào, Diệp Tử Ngọ từ bên giường đứng lên: “Tô Mặc, anh cứ nghỉ ngơi một lát, tôi nhờ người mang đồ ăn tới cho anh.”
“Cậu không tống tôi vào cục cảnh sát?” Từ lúc tỉnh lại đến giờ mới phát giác mình đang ở trên máy bay, cũng không biết là bay đi đâu, nước Pháp là đại bản doanh của Interpol, gia tộc bên ngoại của Diệp Tử Ngọ ở Pháp thế lực không nhỏ, có thể nói ở Pháp muốn động tới người mà Diệp Tử Ngọ đã có ý định cất giấu quả thực chính là tự tìm chỗ chết.
“Thầy thừa biết em sẽ không làm thế.” Diệp Tử Ngọ mỉm cười, “Trong thời gian này phải phiền Tô lão sư tạm thời ở chung với em, nếu đã muốn hợp tác, vậy chúng ta cũng nên từ từ tìm hiểu nhau một chút.”
Tô Gia thật không biết nên nói gì cho phải.
“Chúng ta sắp đi đâu?” Ít nhất cũng phải cho y biết đích đến.
“Trung Đông.”
“Tôi cũng muốn hỏi ngài ấy.” Không thể nói với đối phương, thật ra ta chính là Tô Bạch
—–
Có lẽ tiểu bạch thỏ thời nay đều mang một trái tim màu đen, Tô Bạch cũng không thật sự tự mình đa tình cho rằng Diệp Tử Ngọ sẽ bị đả động bởi dăm ba câu nói của y, vì vậy tuy Diệp tử chủ động báo tin Tô Hồng và Lawrence con giao dịch, y vẫn phái người âm thầm bám gót đối phương. Sau đó vô tình phát hiện con chó Glide luôn ở cạnh Trần Uyên, bất cẩn bị bắt cóc đến tận đây, lại bất cẩn gặp phải Diệp Tử Ngọ.
Nếu y nhớ không lầm, tin tức do thám tử theo dõi Diệp Tử Ngọ hồi báo là, vị hình cảnh quốc tế đang đứng trước mặt y hiện tại nên ở Mỹ điều tra một đường dây buôn lậu mới đúng.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, chiêu này thật không tồi.
Buông súng, Tô Gia chậm rãi giơ tay lên, thoạt nhìn như đầu hàng, nhưng khi tay đưa tới ngang tai y nhanh chóng ấn bộ đàm, thấp giọng nói hai chữ: “Rút lui!”
Ngay trong tích tắc y liền nghe thấy tiếng lên đạn, trước mặt cảnh sát dám truyền lệnh cho thủ hạ, quả là có gan khiêu khích.
“Tất cả bỏ súng!” Súng đã lên đạn chỉ cần khinh suất chút thôi cũng đủ dẫn tới nguy hiểm chết người, Diệp Tử Ngọ nháy mắt tim bật tới cổ họng, hắn không rõ mình mang tâm trạng gì bước nhanh qua đó vươn tay gỡ xuống bộ đàm dán sau tai Tô Bạch, đôi mắt nâu trong trẻo ẩn chứa chút tình tố không biết tên.
Tức tốc lấy còng khóa hai tay Tô Bạch, Diệp Tử Ngọ cau mày kéo cánh tay nam nhân, hạ lệnh với những người bên cạnh: “Đi.”
Những người kia đều đi rất nhanh, còn Tô Bạch cứ thế bị Diệp Tử Ngọ lôi đi, đối phương ngoài mấy câu ban nãy ra cũng không nói gì nữa.
Diệp Tử Ngọ đi một hồi đột nhiên phát hiện Tô Bạch càng đi càng chậm, gần như mặc hắn tha tới phía trước, cho dù lúc này hắn không muốn cũng không biết nói gì, nhưng vẫn không thể không dừng lại, Tô Bạch sắc mặt không tốt lắm.
“Tôi đi không nổi.” Diệp Tử Ngọ vừa dừng chân, nam nhân liền dứt khoát ngồi xuống đất, thái độ rành rành là ngươi đừng hòng bắt ta đi thêm bước nào nữa.
“Đứng lên.” Nếu là bình thường, Diệp Tử Ngọ đã sớm mặc kệ phạm nhân có nguyện ý hay không túm áo xách lên đấm hai quyền, bất quá hiện tại hắn chỉ có thể không mặn không nhạt phun ra hai chữ như vậy.
“Cứng đầu này!” Một viên cảnh sát bên cạnh xông tới co chân định đá Tô Bạch, Tô Gia vẫn duy trì bộ dáng sừng sững bất động.
Trước khi chân của viên cảnh sát kia ân cần hỏi thăm Tô Bạch, Diệp Tử Ngọ đã lạnh lùng quát một tiếng: “Tôi có cho anh đánh người sao?”
“Xin lỗi, tổ trưởng.” Viên cảnh sát ngượng ngùng thu cước, không có nửa điểm không phục.
Tô Bạch đều ghi vào mắt, trong lòng dâng lên chút tán thưởng, Diệp tử quản giáo thuộc hạ rất tốt, thực tế xem ra đám cấp dưới đều xuất phát từ nội tâm kính nể phục tùng Diệp tử, bất luận hắn hạ mệnh lệnh gì cũng không chút do dự chấp hành. Y một mặt thưởng thức tài hoa của Diệp Tử Ngọ, một mặt lại có điểm phiền não, người này nếu không thể hợp tác, đã đang và sẽ là tiếc nuối lớn nhất của y, mà nếu thành địch thủ, y lại phải đau đầu như lúc trước.
Trong quá khứ khi chưa “chết”, Diệp tử đã gieo cho y không ít rắc rối.
“Anh làm sao vậy?” Diệp Tử Ngọ cuối cùng vẫn ngồi xuống.
“Thuốc mê.” Tô Bạch nghiêng đầu, vừa rồi sở dĩ không có cảm giác là vì thứ nhất ý chí y đủ kiên cường, thứ hai vào thời điểm chiến đấu tinh thần tập trung cao độ nên át đi một loạt phản ứng do thuốc mê mang đến, hiện tại tinh thần thả lỏng dược tính liền xông lên.
Diệp Tử Ngọ quả nhiên phát hiện một vết tiêm nho nhỏ ở bên trái cổ nam nhân, hắn không nói không rằng kéo hai tay Tô Bạch quàng qua cổ mình, hai tay ôm đùi đối phương trực tiếp cõng lên.
Mọi chuyện sau đó Tô Bạch cũng không rõ, Diệp tử tuy thoạt nhìn có vẻ cao gầy, nhưng vai lưng thập phần dày rộng, dựa vào cũng không cảm thấy không thoải mái, dược tính bắt đầu lan tràn, y rất nhanh lâm vào hôn mê.
Tô Ngụ bọn họ hẳn đã rút lui, tiểu tử Trần Uyên giảo hoạt phỏng chừng cũng chạy mất, Đường Kiêu nếu đã mang tên Đường Kiêu, nhất định cũng biến thành một con chim bay đi rồi.
Đúng là mất mặt, tuy đã trừ khử được phản đồ Tiểu Hải nhưng đồng thời cũng rơi vào bẫy của Diệp Tử Ngọ, Tô Bạch có chút buồn bực, y cảm thấy gần đây toàn gặp chuyện không hài lòng, đặc biệt là lần này cư nhiên mất mặt trước Đường Kiêu, gia hỏa Đại Điểu nếu dám cười nhạo y thì đừng hòng động tới một ngón tay y nữa.
Đợi Tô Bạch lần thứ hai tỉnh lại, cảm giác mềm nhũn vô lực trên thân thể thôi thúc y ở trong lòng hung hăng nguyền rủa Trần Uyên một phen, sở thích lạm dụng thuốc mê này của Trần Uyên quả thực khiến y căm thù tận xương tuỷ.
“Nước.” Tay ôm trán, vừa mới tỉnh lại Tô Gia theo bản năng như ngày thường muốn gì liền mở miệng ra lệnh, hoàn toàn quên mất y hiện tại mang thân phận phạm nhân.
Nói xong Tô Gia lại bắt đầu âm thầm chế giễu mình, giờ này còn ai bưng nước cho y, bất quá chưa đầy vài giây y liền nhìn thấy Diệp Tử Ngọ mặc sơ mi quần bò cầm ly nước đứng bên giường.
“Là một ít thuốc mê, lúc mới tỉnh lại sẽ cảm thấy toàn thân mất sức, khát nước chóng mặt, đại khái nửa giờ sau sẽ khôi phục.” Ly nước đặt ở đầu giường, Diệp Tử Ngọ diện vô biểu tình khom lưng một tay ôm eo một tay nâng đầu nam nhân ôm người lên đỡ đối phương tựa vào đầu giường.
“Cám ơn.” Tô Bạch tùy ý quét mắt quan sát nơi “giam giữ” y, bày trí xa hoa, giường lớn mềm mại, đãi ngộ dành cho phạm nhân của tổ chức hình cảnh quốc tế coi như không tồi, bất quá gian phòng này có vẻ kỳ quái, thỉnh thoảng lại lung lay một chút.
Diệp Tử Ngọ đưa ly nước tới trước mặt nam nhân, khí lực tự uống nước Tô Bạch vẫn còn, y nhận ly ngửa đầu thong thả uống cạn, đừng hy vọng y mở miệng trước, địch bất động ta cũng bất động, chung quy sẽ có một người chịu hết nổi phải xuống nước trước thôi.
Hiển nhiên người chịu hết nổi trước là gừng non Diệp tử.
“Tôi đã tra qua tờ di chúc đó của Tô Bạch, bút tích không phải người khác giả mạo.” Đưa nước cho Tô Bạch, hắn liền quay lưng về phía nam nhân ngồi bên giường, hai mắt nhìn mặt sàn trải thảm Trung Đông phong tình, ngữ khí chắc chắn, “Anh là người thừa kế do Tô Bạch chỉ định, tại sao?”
“Tôi cũng muốn hỏi ngài ấy.” Không thể nói với đối phương, thật ra ta chính là Tô Bạch.
“Lần đầu tiên tôi gặp anh là ở trên du thuyền của Đường Kiêu, anh tuyệt vọng nhảy xuống biển, sau đó mỗi lần gặp nhau, anh đều cho tôi thấy một bộ mặt khác, biết tại sao tôi bắt được anh không?” Phen này hắn không đợi Tô Bạch trả lời liền tự động nói tiếp, thanh âm đượm chút ưu sầu.
“Tôi nghiên cứu Tô Bạch suốt ba năm qua, chiêu số mà lão hồ ly đó thường dùng khi đối phó địch thủ, thói quen lẫn sở thích, khẩu vị của hắn với đồ ăn, ưa chuộng quần áo hiệu gì, mang cỡ giày nào, thậm chí là mỗi sáng mấy giờ dậy, những điều này tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.” Diệp Tử Ngọ khóe miệng đột nhiên nhẹ nhàng cong lên, “Kỳ thực có vài điểm anh và hắn thật sự rất giống, thậm chí ngay cả tư thế nổ súng giết người cũng như khuôn đúc ra, tôi có thể bắt được anh chẳng qua là nhờ dựa theo thói quen của Tô Bạch.”
“Người đó mỗi khi muốn làm việc gì thường dùng một việc khác để che đậy đánh lạc hướng.” Mỉm cười như đang tự giễu, Diệp Tử Ngọ quay lại lấy cái ly không trong tay Tô Bạch, chu đáo hỏi, “Uống nữa không?”
Tô Bạch lắc đầu, lúc này y phải làm một lựa chọn, hoặc là thẳng thắn khai nhận, hoặc là giả vờ hồ đồ đến cùng.
“Thật ra, ngay cả khoảng thời gian tôi và Lâm Phàm yêu nhau, tôi cũng chưa từng tỉ mỉ tìm hiểu cậu ấy như vậy, ngoại trừ biết Lâm Phàm thích hát mấy vở kịch tôi nghe không hiểu, những gì tôi biết về cậu ấy cũng không nhiều,” Thuận thế leo hẳn lên giường ngồi bên cạnh nam nhân, Diệp Tử Ngọ cười nhạt nhìn đèn treo trên trần phòng, hồi ức về mối tình đầu của hắn, “Đôi khi tôi cứ nghĩ mãi, tôi rốt cuộc là vì cái gì mà một mực bám theo Tô Bạch không tha.”
“Rõ ràng biết hung thủ thực sự sát hại Lâm Phàm là Trần Uyên, tại sao cậu vẫn truy đuổi Tô Bạch?” Đây là một nghi vấn luôn canh cánh trong lòng y, nếu Diệp tử đã nhắc tới đề tài này, y liền dứt khoát hỏi luôn thể.
“Tại sao ư? Tôi cũng không biết tại sao nữa……” Dường như, điều đó đã trở thành một thói quen.
Chính Diệp Tử Ngọ cũng không muốn thừa nhận, khi hắn hay tin Tô Gia qua đời vì sự cố máy bay, trong lòng cư nhiên có chút trống trải lạc lỏng, cho nên sau đó hắn quyết điều tra nguyên nhân ngọn nguồn của tai nạn, do thẻ nhớ trong hộp đen bị Simon trộm đi mà đến Hong Kong, cuối cùng lại gặp được Tô Mặc.
“Diệp tử, tại sao kể chuyện này với tôi?”
“Anh có rất nhiều thói quen giống Tô Bạch.” Đôi mắt nâu trong veo như được gột rửa trong nước suối kia lẳng lặng chăm chú nhìn Tô Gia, không có dồn dập bức người, cũng không có tra khảo thẩm vấn, chân thành đến mức khiến người dễ sinh mặc cảm tội lỗi.
Tô Gia đời này vu khống không ít người, xét tình huống gần đây thì có Đường Kiêu thay y gánh cả thúng tiếng xấu, không biết bây giờ có tính là báo ứng chăng, thật không ngờ có một ngày y cũng phải đổ tội cho bản thân mình, y đã chết qua một lần đáng thương biết mấy, những người này không thể buông tha y sao?
“Hồi tôi còn nhỏ từng đến tổng hành dinh của Tô gia một lần, cậu đã quen thuộc Tô Bạch như vậy hẳn cũng nhận thấy tôi với ngài ấy tướng mạo có ba phần giống nhau, kể từ đó tôi được bí mật huấn luyện một thời gian, thói quen sinh hoạt, bắn súng, giết người, mưu kế…… Chúng tôi càng lúc càng giống, nếu có một ngày Tô Gia cần, tôi sẽ trở thành thế thân cho ngài ấy.” Thật ra y cũng từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện này, bất quá khi đó tựa hồ đang bận việc khác, vừa quay đầu liền quên luôn Tô Mặc.
“Không ai muốn trở thành thế thân cho một người khác, chuyện sau đó cậu đều biết cả rồi.” Lời không thể thổ lộ hết, phần còn lại để Diệp tử từ từ động não đi.
“Tại sao lúc trước không nói với tôi?”
“Cậu không phải cũng có chuyện giấu diếm tôi sao?” Cười khẽ một tiếng, Tô Gia há có thể không ghi thù lần này Diệp tử đã gài y vào tròng.
Không có bất cứ giải thích nào, Diệp Tử Ngọ từ bên giường đứng lên: “Tô Mặc, anh cứ nghỉ ngơi một lát, tôi nhờ người mang đồ ăn tới cho anh.”
“Cậu không tống tôi vào cục cảnh sát?” Từ lúc tỉnh lại đến giờ mới phát giác mình đang ở trên máy bay, cũng không biết là bay đi đâu, nước Pháp là đại bản doanh của Interpol, gia tộc bên ngoại của Diệp Tử Ngọ ở Pháp thế lực không nhỏ, có thể nói ở Pháp muốn động tới người mà Diệp Tử Ngọ đã có ý định cất giấu quả thực chính là tự tìm chỗ chết.
“Thầy thừa biết em sẽ không làm thế.” Diệp Tử Ngọ mỉm cười, “Trong thời gian này phải phiền Tô lão sư tạm thời ở chung với em, nếu đã muốn hợp tác, vậy chúng ta cũng nên từ từ tìm hiểu nhau một chút.”
Tô Gia thật không biết nên nói gì cho phải.
“Chúng ta sắp đi đâu?” Ít nhất cũng phải cho y biết đích đến.
“Trung Đông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.