Chương 64: Chương 64
Thiên Hạ Vô Bạch
13/03/2017
“Đường tổng có gì chỉ giáo?” Ra khỏi nhà ăn, Tô Bạch liền giảm tốc độ.
Đường Kiêu bước nhanh đuổi theo: “Không nói một tiếng cám ơn sao?”
“Đường tổng quả là thanh niên gương mẫu thích giúp người.”
——-
Cúc dại là hoa đẹp, nhưng mỗi lần Trần Uyên tặng hoa kiểu này đều khiến y cảm thấy ghê tởm.
Ghét một người, mọi thứ của người đó cũng trở nên đáng ghét.
Tô Gia ghét thói quen mỗi lần tặng hoa đều tặng cúc dại của Trần Uyên, ghét hắn ngoại trừ những khi ở cùng y lúc nào cũng mang găng tay trắng, càng ghét Trần Uyên luôn dùng ánh mắt ưu thương lại thâm tình nhìn y, cứ như y cự tuyệt phương thức theo đuổi dị dạng của hắn chính là phạm phải sai lầm tày trời.
“Ngài không thích sao?” Trần Uyên lẳng lặng nhìn Tô Bạch ném đi cành hoa trên bàn, ánh mắt hắn một chút cũng không thay đổi, vẫn như trước là nóng bỏng, khát vọng, lại chất chứa nồng đậm bi tình.
Ánh mắt ấy đủ phức tạp để dọa một đứa trẻ bật khóc.
“Ngài thích cái gì, nói cho ta biết đi có được không? Chỉ cần ngài muốn, thứ gì ta cũng có thể cho ngài.” Tầm mắt dần trượt xuống, dừng lại tại đôi tay tự nhiên đặt trên bàn của nam nhân, đốt khớp rõ ràng, trắng nõn xinh đẹp, mu bàn tay mơ hồ có thể thấy tĩnh mạch màu xanh nhạt.
Như thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật, tay phải Trần Uyên chậm rãi vươn tới tay trái nam nhân.
Phập!
Một tiếng trầm đục, Tô Gia tay trái cầm nĩa bạc cắm lên mặt bàn, chỉ cách ngón tay của Trần Uyên nửa lóng, vài bảo vệ khu nhà ăn người Trung Đông liếc sang bên này, không thấy máu không sát phạt, liền quay đi.
“Ta muốn ngươi chết, chết càng sớm càng tốt.” Trên mặt là nụ cười hòa ái, nhưng trong mắt nào có nửa điểm ý cười, băng lãnh như phủ một lớp sương.
“Thế gian này không có bất cứ ai yêu ngài như ta luôn yêu ngài.” Mi mắt rũ xuống, Trần Uyên thong thả thu tay, thanh âm cực thấp, “Ngài có thể đón nhận một kẻ quen biết chưa đến nửa năm, tại sao không chịu tiếp thu tình yêu ta một mực dành cho ngài?”
Đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng Tô Bạch: “Ta không hiểu!”
“Tiểu Hải cũng yêu ngươi yêu đến bỏ cả mạng, sao ngươi chỉ nhắm vào ta?” Nhoài người ra phía trước, tay phải cầm dao ăn nhẹ nhàng khơi cằm Trần Uyên, “Ta cũng không hiểu, hay là ngươi giải thích cho ta hiểu đi?”
“Ta yêu ngài.” Trần Uyên muốn tới gần hơn nữa, dao ăn trong tay Tô Gia liền trượt xuống kề sát yết hầu hắn, chỉ cần dùng chút sức liền có thể cứa đứt động mạch cổ.
“Cho nên loan báo với toàn thế giới rằng ta bị ngươi cường bạo?” Cười lạnh một tiếng.
“Hai người yêu nhau có quan hệ thể xác là bước thăng hoa trong tình cảm.” Trần Uyên vẻ mặt tự nhiên, giống như nói cho cả thế giới biết một năm đó không phải hắn giam lỏng Tô Bạch, mà là bọn họ chỉ mặn nồng bên nhau mà thôi.
“Hình đâu?” Thu dao về, Tô Gia mỉm cười cắm lên miếng thịt bò trên đĩa, con mắt chó nào của Trần Uyên nhìn thấy mình yêu hắn?
“Buổi đấu giá ngày mai.” Câu trả lời của Trần Uyên ngược lại có chút ngoài dự liệu của Tô Bạch.
Tô Gia nhướn mày, thân thể tựa vào lưng ghế: “Giết ngươi một trăm lần cũng không đủ cho ta hả giận.”
Tầm mắt Trần Uyên lại rơi trên tay nam nhân: “Hôn một cái, ta sẽ rút khỏi buổi đấu giá ngày mai.”
“Rồi lần sau ngươi có phải cũng định hôn môi ta, lần sau nữa liền lên tới giường?” Cầm ly nước tạt qua, không thể đánh người, vậy tát nước thì được?
“Cút!” Tô Bạch lạnh giọng.
Vài gã chân chó ở một bên rạo rực muốn xông lên, Trần Uyên bị tạt nước đầy mặt vẫn giơ tay ra hiệu vệ sĩ lui xuống, hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân, vươn lưỡi liếm liếm nước chảy đến bên miệng.
Tô Gia yêu mặt mũi thích sĩ diện không mấy am hiểu chửi tục, dưới tình huống không thể động thủ đánh người gặp phải một tên vô lại thật khiến y nghẹn khuất hết chỗ nói. Cho nên đôi khi vô lại chỉ có thể giao cho lưu manh mặt dày đối phó.
“Mới sáng sớm Trần tổng chưa rửa mặt đã vội vã ra ngoài?” Một nam nhân Âu phục phẳng phiu khoan thai đi tới đứng bên bàn, trên mặt mang theo nụ cười tiêu sái, trong tay kẹp điếu xì gà thượng hạng, sau lưng xếp một hàng vệ sĩ đồ đen khí thế không thua gì phe Trần Uyên.
Ở thành Ác Ma không thể động thủ ẩu đả, vệ sĩ cũng chỉ là trang sức cho nở mày nở mặt thêm khí thêm thế, bất quá có còn hơn không.
“Vui lòng tránh ra, chỗ anh đang ngồi là của tôi.” Đường Kiêu phà ra một làn khói, dường như để phối hợp với ngữ điệu của hắn, đám hắc y nhân đằng sau nhất tề dang hai chân khoanh hai tay đứng thẳng tắp, loại tình cảnh chỉ có trong phim này làm Tô Gia hơi mím môi, liều mạng nhịn xuống mới không cười ra tiếng.
“Đường Kiêu.” Trần Uyên đứng lên, bất quá hắn không hề có ý định nhường chỗ, hai mắt lạnh lùng nhìn cựu đối tác trước kia, nếu ánh mắt có thể giết người phỏng chừng Đường Kiêu đã bị Trần Uyên tàn sát ít nhất cả vạn lần.
Loại tâm tình hâm mộ ghen tị oán hận này của Trần Uyên, Đường Kiêu rất hiểu.
Giả sử cũng có một gã đàn ông ôm gia, hôn gia, lên giường với gia như những gì hắn đã từng làm, có lẽ hắn sẽ lập tức đi mua bom nguyên tử làm tình địch nổ banh xác không chừa cả bã.
Đa tạ một đối thủ như Trần Uyên, thế thân do Đường Kiêu bồi dưỡng nhiều năm qua rốt cuộc cũng có đất dụng võ, hai bên đã ngầm ác đấu với nhau không biết bao nhiêu hồi, chỉ có gia hỏa Tô Bạch vô tâm vô phế này ở một bên hớn hở xem kịch.
Nhưng ai bảo hắn phải lòng vị gia vô tâm vô phế kia, nhắm mắt lại liền mong nhớ, mở mắt ra liền muốn đi tìm, Tô Bạch chính là độc dược, mà còn không có thuốc giải.
“Được thôi, Trần tổng thích ở đây cứ tự nhiên.” So với đối diện bản mặt quan tài của Trần Uyên, Đường Kiêu càng nguyện ý nhìn Tô Bạch hơn.
Nhìn Tô Gia, tâm tình tốt, bằng không hắn sợ mình sẽ mất kiểm soát đạp Trần Uyên một cước, vì buổi đấu giá ngày mai, hắn không thể bị mời ra khỏi thành Ác Ma.
Tô Gia chịu không nổi loại tình huống cẩu huyết hai thằng nhóc tranh giành lão tình nhân như y, đứng dậy bỏ đi, Đường Kiêu theo sát sau lưng, Trần Uyên theo được hai bước, nhíu mày dừng lại, đáy mắt bình tĩnh tối tăm.
“Tô Bạch.”
“Đường tổng có gì chỉ giáo?” Ra khỏi nhà ăn, Tô Bạch liền giảm tốc độ.
Đường Kiêu bước nhanh đuổi theo: “Không nói một tiếng cám ơn sao?”
“Đường tổng quả là thanh niên gương mẫu thích giúp người.” Lời này nói đến không chút chân thành, từ miệng Tô Bạch càng lộ ra một cỗ ý vị châm chọc khác.
“Đừng khách sáo.” Âm thầm quan sát Tô Gia, mặt mày sạch sẽ, cổ ngực cũng sạch sẽ, thần thanh khí sảng, không giống đêm qua miệt mài lao lực quá độ.
Đường Kiêu trong mắt mơ hồ có ý cười, áp đảo được nam nhân này thật đúng là không có mấy ai.
“Tô Gia, ngày mai gặp.” Đường Kiêu thay đổi hẳn phong cách dĩ vãng, dứt khoát lưu loát bỏ lại một câu liền xoay người rời đi.
Đi đến sảng khoái như vậy ngược lại khiến Tô Bạch một phen sửng sốt, giống như con cún nhỏ trước kia vừa thấy mình liền xoắn xuýt vẫy đuôi mà giờ không bám lấy mình nữa, tuy tự nhủ rằng, con cún này mình mới không cần, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Quay đầu nhìn theo bóng lưng Đường Kiêu, Tô Gia khẽ hừ một tiếng, y đi không lâu lại gặp Diệp Tử Ngọ, thanh niên vừa tỉnh dậy phát hiện trong phòng chỉ có một mình bèn hối hả chạy ra ngoài.
Diệp tử vận khí không được tốt, vừa tới liền đụng phải Tô Bạch đang mặt lạnh, còn tưởng nam nhân giận hắn chuyện hôn môi tối qua, nói cũng không dám nói lớn.
……
……
Thành Ác Ma mỗi tuần đều có một buổi đấu giá quy mô lớn, mỗi tháng một buổi đấu giá chuyên môn, thời gian còn lại là những buổi đấu giá thông thường cỡ nhỏ.
Buổi đấu giá chiều mai thuộc loại đấu giá thông thường, lần này vật phẩm toàn bộ do khách cung cấp, thành Ác Ma chỉ phụ trách chủ trì, giữ gìn trật tự cùng với vai trò trung gian.
Harvey đang rất tuyệt vọng, hắn làm đội phó của Diệp Tử Ngọ đã hơn ba năm, trước đó làm hình cảnh quốc tế cũng bảy tám năm, có lần nào không oai phong lẫm liệt lao ra quát lớn một tiếng “Không được nhúc nhích!”, đám trùm buôn lậu ma túy hễ gặp hắn liền như chuột thấy mèo, thế mà giờ đây, hắn cư nhiên bị người ta đem bán.
Nhưng có lẽ chuyện này không phải nguyên nhân chân chính khiến hắn tâm phiền ý loạn, hắn phải báo với tổ trưởng đây là một cái bẫy, tên hoàng tử Aga đáng chết kia đã sớm bò lên giường của Zayed.
Harvey quả thực hận hoàng tử Aga thấu xương, đồ điếm thối! Cư nhiên có người đi yêu điên cuồng một người bà con đã cường bạo mình, kết quả lúc hắn say sưa giải cứu tên hoàng tử dâm tiện kia lại bị đối phương tiêm một mũi, loại tình huống này hoàn toàn không phải Harvey cũng không phải Diệp Tử Ngọ có thể dự liệu, dù sao trước đó họ đều xem qua ảnh chụp và băng ghi hình Zayed gửi đến, thảm trạng của hoàng tử Aga kia còn rõ ràng trước mắt, ngặt nỗi người ta vừa quay đầu liền phản bội.
“Món hàng kế tiếp do Zayed điện hạ cung cấp, hình cảnh quốc tế đến từ Anh, thể trạng cường tráng, thân hình rắn chắc, là tổ phó Harvey của Diệp Tử Ngọ tiên sinh.” Tiếng người chủ trì từ bên ngoài truyền đến, bắt đầu giới thiệu vật phẩm.
Hai tay bị trói sau lưng, Harvey trong cảnh tù túng cảm giác được cái lồng sắt giam mình đang bị đẩy đi, âm thanh ồn ào bên ngoài càng lúc càng rõ, đáng tiếc hàng đấu giá vì để tăng hứng thú của khách luôn được phủ một tấm vải đen, Harvey chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một tia sáng xuyên qua khe hở.
“Mở ra cho bọn ta xem nào.” Bên ngoài có người la lên.
Tấm vải đen bao phủ y lời xốc lên, cường độ ánh sáng tăng đột ngột đâm vào mắt làm Harvey phải nheo lại, trên người hắn chỉ mặc một cái quần dài, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp vạm vỡ, phía dưới lại có người hò hét, ngôn ngữ thô tục không chịu nổi.
Khi một con mèo bị mất móng vuốt và răng nanh lọt vào hang ổ chuột, bạn có thể tưởng tượng bầy chuột từng bị mèo vờn này sẽ hưng phấn cỡ nào, Harvey không cần nghĩ cũng đoán ra được lũ đốn mạt kia khẳng định đang đắn đo nên làm sao chơi hắn.
Cho hắn một khẩu súng đi, hắn thà tự giải quyết còn hơn lọt vào tay bọn rác rưởi.
“Giá khởi điểm, một triệu đô la.” Người chủ trì một câu làm hiện trường nhất thời sôi sục, có lộn không vậy? Một tên cảnh sát quèn cũng tới một triệu đô la?!
“Đây là giá khởi điểm do Zayed điện hạ quy định, người có lòng mời ra giá.” Người chủ trì giải thích.
Vừa xem hàng xong vài trùm ma túy vốn nóng lòng muốn thử nghe giá rồi lập tức ủ dột, Harvey thì lập tức lên tinh thần, hắn đang ngồi trên chiếu, nhìn thấy tổ trưởng, tổ trưởng nhất định là tới cứu hắn.
Đáng tiếc bị bịt miệng, bằng không Harvey nhất định sẽ la lớn “Tổ trưởng tôi yêu anh!”, không đúng, phải nói là “Tổ trưởng cẩn thận, là bẫy”.
“Một triệu năm trăm ngàn.” Diệp Tử Ngọ không phụ sự mong đợi của mọi người, giơ thẻ.
Hiện trường có không ít nhân vật đều biết mặt vị hình cảnh quốc tế anh tuấn trẻ tuổi này, lúc người chủ trì đưa ra giá khởi điểm của Harvey bọn họ cũng hiểu được, Zayed cố ý cho Diệp Tử Ngọ xuất huyết.
Tiền mua bán thuộc hạ không thể tính vào ngân sách công, Diệp Tử Ngọ phen này có lẽ sẽ bị một vố đau.
Không ai nguyện ý tham gia trận chiến giữa Zayed và Diệp Tử Ngọ, một đám bàng quan xem kịch hay, nhất thời cũng không ai ra giá tiếp.
“Một triệu năm trăm ngàn lần thứ nhất.”
“Hai triệu.” Có người giơ thẻ bài.
Tô Gia ngồi bên cạnh Diệp Tử Ngọ liếc sang phía Đường Kiêu ngồi bên cạnh Zayed, Zayed đề xuất giá khởi điểm, Đường Kiêu phụ trách nâng giá, bọn họ đoan chắc Diệp tử phải cứu Harvey về.
“Cứ tiếp tục như thế cậu sẽ phá sản.” Tô Gia tuyệt sẽ không quan tâm người khác phá sản hay không, nhưng tiền đề là người này không có quan hệ gì với y, nếu là đối thủ y còn có thể ở trong lòng a ha hai tiếng.
Bất quá dù sao Diệp tử hiện giờ cũng là đối tác của y, nói trắng ra là người bên phe Tô gia, theo tính chất bắt cầu, Zayed dốc toàn lực moi tiền Diệp Tử Ngọ cũng là đang tổn hại thể diện của Tô Bạch.
“Em phải cứu Harvey.” Diệp tử trừng mắt nhìn Đường Kiêu đang cười tươi rói, nếu họ Đường đó mua được Harvey, Tô Mặc khẳng định sẽ đi tìm Đường Kiêu đòi người, hắn tuyệt đối không thể để Tô Mặc lại rơi vào bẫy của con sói đó. (nói bậy! người ta là sói hồi nào, là đại điểu!)
Trên thực tế Diệp Tử Ngọ đã nghĩ quá nhiều, Tô Gia sẽ không hảo tâm đến mức giúp hắn đòi người với Đường Kiêu.
“Cậu ra giá một lần nữa.” Nam nhân nheo mắt cười ung dung đứng lên.
“Tô Mặc.” Diệp Tử Ngọ thần tình lo lắng.
“Giao cho tôi.” Thanh niên lúc kinh lúc sợ làm Tô Gia có chút đỡ không nổi, y không phải búp bê bằng bông, não cũng không phải bằng đậu hủ.
“Hai triệu năm trăm ngàn.” Vô pháp ngăn Tô Bạch, Diệp Tử Ngọ chỉ có thể giơ thẻ ra giá, bất quá đôi mắt vẫn gắt gao theo sát nam nhân.
Tô Gia thong thả đi tới chỗ Đường Kiêu, một tay đè lại thẻ bài đối phương sắp giơ lên.
“Hai triệu năm trăm ngàn lần thứ nhất.”
“Ngươi kiềm tay ta, ta còn có miệng.” Họ Đường vẻ mặt rất đáng đánh.
“Muốn ta hôn ngươi à?” Cúi người, Tô Gia kề sát Đường Kiêu cười khẽ một tiếng, thanh âm ôn nhu đến khiến hắn thiếu chút nữa thả hồn.
“Hai triệu năm trăm ngàn lần thứ hai.”
“Ba……” Đường Kiêu nói chưa thành câu, miệng đã bị bịt lại.
“Ta có hai tay.” Bụng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt trên môi Đường Kiêu, hai nam nhân tầm mắt kịch liệt va chạm giữa không trung, va chạm đến ngực cũng phát đau.
“Hai triệu năm trăm ngàn lần thứ ba, chúc mừng Diệp tiên sinh.” Một chùy định giá, giao dịch đạt thành.
“Đáng tiếc, mới có hai triệu rưỡi, tôi còn tưởng sẽ bán được chừng hai chục triệu.” Zayed vuốt râu tặc lưỡi tiếc hận.
Tô Bạch đã trở về, đến nhanh đi cũng nhanh, lưu lại độ ấm của đầu ngón tay trên môi thật lâu không phai.
Nhẹ nhàng sờ môi mình, Đường Kiêu cười nói: “Dù sao mục đích của anh cũng không phải ở chỗ này.”
Zayed nhiệt tình vẫy tay với Diệp Tử Ngọ cách đó không xa: “Tiền của Diệp gia, hốt được khoản nào hay khoản đó.”
Cổng vào chợt có chút rối loạn, Trần Uyên Âu phục giày da đen toàn tập, hai tay mang găng tay trắng diện vô biểu tình rảo bước lên sàn đấu giá, một số người rất nhanh rỉ tai bàn tán.
“Là Trần Uyên, phản đồ của Tô gia.”
“Hắn thật sự muốn bán đấu giá đống ảnh đó?”
Hiển nhiên tâm tư xem kịch hay của quần chúng đã đạt tới cao trào, Trần Uyên làm như không nghe không thấy, cho dù hôm qua mới bị Tô Gia miệt thị một phen, hôm nay hắn vẫn thoải mái tiêu sái đến gần Tô Bạch cung kính khom lưng trước nam nhân, trong tay ôm một bó hồng đỏ cực lớn quả thực chiếu mù mắt ai đó.
“Kệch cỡm.” Đường Kiêu khinh thường hừ lạnh.
Đường Kiêu bước nhanh đuổi theo: “Không nói một tiếng cám ơn sao?”
“Đường tổng quả là thanh niên gương mẫu thích giúp người.”
——-
Cúc dại là hoa đẹp, nhưng mỗi lần Trần Uyên tặng hoa kiểu này đều khiến y cảm thấy ghê tởm.
Ghét một người, mọi thứ của người đó cũng trở nên đáng ghét.
Tô Gia ghét thói quen mỗi lần tặng hoa đều tặng cúc dại của Trần Uyên, ghét hắn ngoại trừ những khi ở cùng y lúc nào cũng mang găng tay trắng, càng ghét Trần Uyên luôn dùng ánh mắt ưu thương lại thâm tình nhìn y, cứ như y cự tuyệt phương thức theo đuổi dị dạng của hắn chính là phạm phải sai lầm tày trời.
“Ngài không thích sao?” Trần Uyên lẳng lặng nhìn Tô Bạch ném đi cành hoa trên bàn, ánh mắt hắn một chút cũng không thay đổi, vẫn như trước là nóng bỏng, khát vọng, lại chất chứa nồng đậm bi tình.
Ánh mắt ấy đủ phức tạp để dọa một đứa trẻ bật khóc.
“Ngài thích cái gì, nói cho ta biết đi có được không? Chỉ cần ngài muốn, thứ gì ta cũng có thể cho ngài.” Tầm mắt dần trượt xuống, dừng lại tại đôi tay tự nhiên đặt trên bàn của nam nhân, đốt khớp rõ ràng, trắng nõn xinh đẹp, mu bàn tay mơ hồ có thể thấy tĩnh mạch màu xanh nhạt.
Như thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật, tay phải Trần Uyên chậm rãi vươn tới tay trái nam nhân.
Phập!
Một tiếng trầm đục, Tô Gia tay trái cầm nĩa bạc cắm lên mặt bàn, chỉ cách ngón tay của Trần Uyên nửa lóng, vài bảo vệ khu nhà ăn người Trung Đông liếc sang bên này, không thấy máu không sát phạt, liền quay đi.
“Ta muốn ngươi chết, chết càng sớm càng tốt.” Trên mặt là nụ cười hòa ái, nhưng trong mắt nào có nửa điểm ý cười, băng lãnh như phủ một lớp sương.
“Thế gian này không có bất cứ ai yêu ngài như ta luôn yêu ngài.” Mi mắt rũ xuống, Trần Uyên thong thả thu tay, thanh âm cực thấp, “Ngài có thể đón nhận một kẻ quen biết chưa đến nửa năm, tại sao không chịu tiếp thu tình yêu ta một mực dành cho ngài?”
Đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng Tô Bạch: “Ta không hiểu!”
“Tiểu Hải cũng yêu ngươi yêu đến bỏ cả mạng, sao ngươi chỉ nhắm vào ta?” Nhoài người ra phía trước, tay phải cầm dao ăn nhẹ nhàng khơi cằm Trần Uyên, “Ta cũng không hiểu, hay là ngươi giải thích cho ta hiểu đi?”
“Ta yêu ngài.” Trần Uyên muốn tới gần hơn nữa, dao ăn trong tay Tô Gia liền trượt xuống kề sát yết hầu hắn, chỉ cần dùng chút sức liền có thể cứa đứt động mạch cổ.
“Cho nên loan báo với toàn thế giới rằng ta bị ngươi cường bạo?” Cười lạnh một tiếng.
“Hai người yêu nhau có quan hệ thể xác là bước thăng hoa trong tình cảm.” Trần Uyên vẻ mặt tự nhiên, giống như nói cho cả thế giới biết một năm đó không phải hắn giam lỏng Tô Bạch, mà là bọn họ chỉ mặn nồng bên nhau mà thôi.
“Hình đâu?” Thu dao về, Tô Gia mỉm cười cắm lên miếng thịt bò trên đĩa, con mắt chó nào của Trần Uyên nhìn thấy mình yêu hắn?
“Buổi đấu giá ngày mai.” Câu trả lời của Trần Uyên ngược lại có chút ngoài dự liệu của Tô Bạch.
Tô Gia nhướn mày, thân thể tựa vào lưng ghế: “Giết ngươi một trăm lần cũng không đủ cho ta hả giận.”
Tầm mắt Trần Uyên lại rơi trên tay nam nhân: “Hôn một cái, ta sẽ rút khỏi buổi đấu giá ngày mai.”
“Rồi lần sau ngươi có phải cũng định hôn môi ta, lần sau nữa liền lên tới giường?” Cầm ly nước tạt qua, không thể đánh người, vậy tát nước thì được?
“Cút!” Tô Bạch lạnh giọng.
Vài gã chân chó ở một bên rạo rực muốn xông lên, Trần Uyên bị tạt nước đầy mặt vẫn giơ tay ra hiệu vệ sĩ lui xuống, hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân, vươn lưỡi liếm liếm nước chảy đến bên miệng.
Tô Gia yêu mặt mũi thích sĩ diện không mấy am hiểu chửi tục, dưới tình huống không thể động thủ đánh người gặp phải một tên vô lại thật khiến y nghẹn khuất hết chỗ nói. Cho nên đôi khi vô lại chỉ có thể giao cho lưu manh mặt dày đối phó.
“Mới sáng sớm Trần tổng chưa rửa mặt đã vội vã ra ngoài?” Một nam nhân Âu phục phẳng phiu khoan thai đi tới đứng bên bàn, trên mặt mang theo nụ cười tiêu sái, trong tay kẹp điếu xì gà thượng hạng, sau lưng xếp một hàng vệ sĩ đồ đen khí thế không thua gì phe Trần Uyên.
Ở thành Ác Ma không thể động thủ ẩu đả, vệ sĩ cũng chỉ là trang sức cho nở mày nở mặt thêm khí thêm thế, bất quá có còn hơn không.
“Vui lòng tránh ra, chỗ anh đang ngồi là của tôi.” Đường Kiêu phà ra một làn khói, dường như để phối hợp với ngữ điệu của hắn, đám hắc y nhân đằng sau nhất tề dang hai chân khoanh hai tay đứng thẳng tắp, loại tình cảnh chỉ có trong phim này làm Tô Gia hơi mím môi, liều mạng nhịn xuống mới không cười ra tiếng.
“Đường Kiêu.” Trần Uyên đứng lên, bất quá hắn không hề có ý định nhường chỗ, hai mắt lạnh lùng nhìn cựu đối tác trước kia, nếu ánh mắt có thể giết người phỏng chừng Đường Kiêu đã bị Trần Uyên tàn sát ít nhất cả vạn lần.
Loại tâm tình hâm mộ ghen tị oán hận này của Trần Uyên, Đường Kiêu rất hiểu.
Giả sử cũng có một gã đàn ông ôm gia, hôn gia, lên giường với gia như những gì hắn đã từng làm, có lẽ hắn sẽ lập tức đi mua bom nguyên tử làm tình địch nổ banh xác không chừa cả bã.
Đa tạ một đối thủ như Trần Uyên, thế thân do Đường Kiêu bồi dưỡng nhiều năm qua rốt cuộc cũng có đất dụng võ, hai bên đã ngầm ác đấu với nhau không biết bao nhiêu hồi, chỉ có gia hỏa Tô Bạch vô tâm vô phế này ở một bên hớn hở xem kịch.
Nhưng ai bảo hắn phải lòng vị gia vô tâm vô phế kia, nhắm mắt lại liền mong nhớ, mở mắt ra liền muốn đi tìm, Tô Bạch chính là độc dược, mà còn không có thuốc giải.
“Được thôi, Trần tổng thích ở đây cứ tự nhiên.” So với đối diện bản mặt quan tài của Trần Uyên, Đường Kiêu càng nguyện ý nhìn Tô Bạch hơn.
Nhìn Tô Gia, tâm tình tốt, bằng không hắn sợ mình sẽ mất kiểm soát đạp Trần Uyên một cước, vì buổi đấu giá ngày mai, hắn không thể bị mời ra khỏi thành Ác Ma.
Tô Gia chịu không nổi loại tình huống cẩu huyết hai thằng nhóc tranh giành lão tình nhân như y, đứng dậy bỏ đi, Đường Kiêu theo sát sau lưng, Trần Uyên theo được hai bước, nhíu mày dừng lại, đáy mắt bình tĩnh tối tăm.
“Tô Bạch.”
“Đường tổng có gì chỉ giáo?” Ra khỏi nhà ăn, Tô Bạch liền giảm tốc độ.
Đường Kiêu bước nhanh đuổi theo: “Không nói một tiếng cám ơn sao?”
“Đường tổng quả là thanh niên gương mẫu thích giúp người.” Lời này nói đến không chút chân thành, từ miệng Tô Bạch càng lộ ra một cỗ ý vị châm chọc khác.
“Đừng khách sáo.” Âm thầm quan sát Tô Gia, mặt mày sạch sẽ, cổ ngực cũng sạch sẽ, thần thanh khí sảng, không giống đêm qua miệt mài lao lực quá độ.
Đường Kiêu trong mắt mơ hồ có ý cười, áp đảo được nam nhân này thật đúng là không có mấy ai.
“Tô Gia, ngày mai gặp.” Đường Kiêu thay đổi hẳn phong cách dĩ vãng, dứt khoát lưu loát bỏ lại một câu liền xoay người rời đi.
Đi đến sảng khoái như vậy ngược lại khiến Tô Bạch một phen sửng sốt, giống như con cún nhỏ trước kia vừa thấy mình liền xoắn xuýt vẫy đuôi mà giờ không bám lấy mình nữa, tuy tự nhủ rằng, con cún này mình mới không cần, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Quay đầu nhìn theo bóng lưng Đường Kiêu, Tô Gia khẽ hừ một tiếng, y đi không lâu lại gặp Diệp Tử Ngọ, thanh niên vừa tỉnh dậy phát hiện trong phòng chỉ có một mình bèn hối hả chạy ra ngoài.
Diệp tử vận khí không được tốt, vừa tới liền đụng phải Tô Bạch đang mặt lạnh, còn tưởng nam nhân giận hắn chuyện hôn môi tối qua, nói cũng không dám nói lớn.
……
……
Thành Ác Ma mỗi tuần đều có một buổi đấu giá quy mô lớn, mỗi tháng một buổi đấu giá chuyên môn, thời gian còn lại là những buổi đấu giá thông thường cỡ nhỏ.
Buổi đấu giá chiều mai thuộc loại đấu giá thông thường, lần này vật phẩm toàn bộ do khách cung cấp, thành Ác Ma chỉ phụ trách chủ trì, giữ gìn trật tự cùng với vai trò trung gian.
Harvey đang rất tuyệt vọng, hắn làm đội phó của Diệp Tử Ngọ đã hơn ba năm, trước đó làm hình cảnh quốc tế cũng bảy tám năm, có lần nào không oai phong lẫm liệt lao ra quát lớn một tiếng “Không được nhúc nhích!”, đám trùm buôn lậu ma túy hễ gặp hắn liền như chuột thấy mèo, thế mà giờ đây, hắn cư nhiên bị người ta đem bán.
Nhưng có lẽ chuyện này không phải nguyên nhân chân chính khiến hắn tâm phiền ý loạn, hắn phải báo với tổ trưởng đây là một cái bẫy, tên hoàng tử Aga đáng chết kia đã sớm bò lên giường của Zayed.
Harvey quả thực hận hoàng tử Aga thấu xương, đồ điếm thối! Cư nhiên có người đi yêu điên cuồng một người bà con đã cường bạo mình, kết quả lúc hắn say sưa giải cứu tên hoàng tử dâm tiện kia lại bị đối phương tiêm một mũi, loại tình huống này hoàn toàn không phải Harvey cũng không phải Diệp Tử Ngọ có thể dự liệu, dù sao trước đó họ đều xem qua ảnh chụp và băng ghi hình Zayed gửi đến, thảm trạng của hoàng tử Aga kia còn rõ ràng trước mắt, ngặt nỗi người ta vừa quay đầu liền phản bội.
“Món hàng kế tiếp do Zayed điện hạ cung cấp, hình cảnh quốc tế đến từ Anh, thể trạng cường tráng, thân hình rắn chắc, là tổ phó Harvey của Diệp Tử Ngọ tiên sinh.” Tiếng người chủ trì từ bên ngoài truyền đến, bắt đầu giới thiệu vật phẩm.
Hai tay bị trói sau lưng, Harvey trong cảnh tù túng cảm giác được cái lồng sắt giam mình đang bị đẩy đi, âm thanh ồn ào bên ngoài càng lúc càng rõ, đáng tiếc hàng đấu giá vì để tăng hứng thú của khách luôn được phủ một tấm vải đen, Harvey chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một tia sáng xuyên qua khe hở.
“Mở ra cho bọn ta xem nào.” Bên ngoài có người la lên.
Tấm vải đen bao phủ y lời xốc lên, cường độ ánh sáng tăng đột ngột đâm vào mắt làm Harvey phải nheo lại, trên người hắn chỉ mặc một cái quần dài, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp vạm vỡ, phía dưới lại có người hò hét, ngôn ngữ thô tục không chịu nổi.
Khi một con mèo bị mất móng vuốt và răng nanh lọt vào hang ổ chuột, bạn có thể tưởng tượng bầy chuột từng bị mèo vờn này sẽ hưng phấn cỡ nào, Harvey không cần nghĩ cũng đoán ra được lũ đốn mạt kia khẳng định đang đắn đo nên làm sao chơi hắn.
Cho hắn một khẩu súng đi, hắn thà tự giải quyết còn hơn lọt vào tay bọn rác rưởi.
“Giá khởi điểm, một triệu đô la.” Người chủ trì một câu làm hiện trường nhất thời sôi sục, có lộn không vậy? Một tên cảnh sát quèn cũng tới một triệu đô la?!
“Đây là giá khởi điểm do Zayed điện hạ quy định, người có lòng mời ra giá.” Người chủ trì giải thích.
Vừa xem hàng xong vài trùm ma túy vốn nóng lòng muốn thử nghe giá rồi lập tức ủ dột, Harvey thì lập tức lên tinh thần, hắn đang ngồi trên chiếu, nhìn thấy tổ trưởng, tổ trưởng nhất định là tới cứu hắn.
Đáng tiếc bị bịt miệng, bằng không Harvey nhất định sẽ la lớn “Tổ trưởng tôi yêu anh!”, không đúng, phải nói là “Tổ trưởng cẩn thận, là bẫy”.
“Một triệu năm trăm ngàn.” Diệp Tử Ngọ không phụ sự mong đợi của mọi người, giơ thẻ.
Hiện trường có không ít nhân vật đều biết mặt vị hình cảnh quốc tế anh tuấn trẻ tuổi này, lúc người chủ trì đưa ra giá khởi điểm của Harvey bọn họ cũng hiểu được, Zayed cố ý cho Diệp Tử Ngọ xuất huyết.
Tiền mua bán thuộc hạ không thể tính vào ngân sách công, Diệp Tử Ngọ phen này có lẽ sẽ bị một vố đau.
Không ai nguyện ý tham gia trận chiến giữa Zayed và Diệp Tử Ngọ, một đám bàng quan xem kịch hay, nhất thời cũng không ai ra giá tiếp.
“Một triệu năm trăm ngàn lần thứ nhất.”
“Hai triệu.” Có người giơ thẻ bài.
Tô Gia ngồi bên cạnh Diệp Tử Ngọ liếc sang phía Đường Kiêu ngồi bên cạnh Zayed, Zayed đề xuất giá khởi điểm, Đường Kiêu phụ trách nâng giá, bọn họ đoan chắc Diệp tử phải cứu Harvey về.
“Cứ tiếp tục như thế cậu sẽ phá sản.” Tô Gia tuyệt sẽ không quan tâm người khác phá sản hay không, nhưng tiền đề là người này không có quan hệ gì với y, nếu là đối thủ y còn có thể ở trong lòng a ha hai tiếng.
Bất quá dù sao Diệp tử hiện giờ cũng là đối tác của y, nói trắng ra là người bên phe Tô gia, theo tính chất bắt cầu, Zayed dốc toàn lực moi tiền Diệp Tử Ngọ cũng là đang tổn hại thể diện của Tô Bạch.
“Em phải cứu Harvey.” Diệp tử trừng mắt nhìn Đường Kiêu đang cười tươi rói, nếu họ Đường đó mua được Harvey, Tô Mặc khẳng định sẽ đi tìm Đường Kiêu đòi người, hắn tuyệt đối không thể để Tô Mặc lại rơi vào bẫy của con sói đó. (nói bậy! người ta là sói hồi nào, là đại điểu!)
Trên thực tế Diệp Tử Ngọ đã nghĩ quá nhiều, Tô Gia sẽ không hảo tâm đến mức giúp hắn đòi người với Đường Kiêu.
“Cậu ra giá một lần nữa.” Nam nhân nheo mắt cười ung dung đứng lên.
“Tô Mặc.” Diệp Tử Ngọ thần tình lo lắng.
“Giao cho tôi.” Thanh niên lúc kinh lúc sợ làm Tô Gia có chút đỡ không nổi, y không phải búp bê bằng bông, não cũng không phải bằng đậu hủ.
“Hai triệu năm trăm ngàn.” Vô pháp ngăn Tô Bạch, Diệp Tử Ngọ chỉ có thể giơ thẻ ra giá, bất quá đôi mắt vẫn gắt gao theo sát nam nhân.
Tô Gia thong thả đi tới chỗ Đường Kiêu, một tay đè lại thẻ bài đối phương sắp giơ lên.
“Hai triệu năm trăm ngàn lần thứ nhất.”
“Ngươi kiềm tay ta, ta còn có miệng.” Họ Đường vẻ mặt rất đáng đánh.
“Muốn ta hôn ngươi à?” Cúi người, Tô Gia kề sát Đường Kiêu cười khẽ một tiếng, thanh âm ôn nhu đến khiến hắn thiếu chút nữa thả hồn.
“Hai triệu năm trăm ngàn lần thứ hai.”
“Ba……” Đường Kiêu nói chưa thành câu, miệng đã bị bịt lại.
“Ta có hai tay.” Bụng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt trên môi Đường Kiêu, hai nam nhân tầm mắt kịch liệt va chạm giữa không trung, va chạm đến ngực cũng phát đau.
“Hai triệu năm trăm ngàn lần thứ ba, chúc mừng Diệp tiên sinh.” Một chùy định giá, giao dịch đạt thành.
“Đáng tiếc, mới có hai triệu rưỡi, tôi còn tưởng sẽ bán được chừng hai chục triệu.” Zayed vuốt râu tặc lưỡi tiếc hận.
Tô Bạch đã trở về, đến nhanh đi cũng nhanh, lưu lại độ ấm của đầu ngón tay trên môi thật lâu không phai.
Nhẹ nhàng sờ môi mình, Đường Kiêu cười nói: “Dù sao mục đích của anh cũng không phải ở chỗ này.”
Zayed nhiệt tình vẫy tay với Diệp Tử Ngọ cách đó không xa: “Tiền của Diệp gia, hốt được khoản nào hay khoản đó.”
Cổng vào chợt có chút rối loạn, Trần Uyên Âu phục giày da đen toàn tập, hai tay mang găng tay trắng diện vô biểu tình rảo bước lên sàn đấu giá, một số người rất nhanh rỉ tai bàn tán.
“Là Trần Uyên, phản đồ của Tô gia.”
“Hắn thật sự muốn bán đấu giá đống ảnh đó?”
Hiển nhiên tâm tư xem kịch hay của quần chúng đã đạt tới cao trào, Trần Uyên làm như không nghe không thấy, cho dù hôm qua mới bị Tô Gia miệt thị một phen, hôm nay hắn vẫn thoải mái tiêu sái đến gần Tô Bạch cung kính khom lưng trước nam nhân, trong tay ôm một bó hồng đỏ cực lớn quả thực chiếu mù mắt ai đó.
“Kệch cỡm.” Đường Kiêu khinh thường hừ lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.