Chương 4: Tên khốn Lưu Văn Sinh
Thiên Hạ Vô Bạch
14/03/2017
Chuyện Tô Mặc nhảy xuống biển tự sát bị Tô Dịch Dương ém nhẹm, có lẽ là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hơn nữa Tô Dịch Dương còn có thân phận diễn viên cũng khá nhạy cảm với loại sự tình này, cho nên ngoại trừ vài người tương đối thân cận biết chân tướng, người ngoài đều chỉ cho rằng Tô Mặc trượt chân rơi xuống biển, lý do xin nghỉ phép bên trường học cũng là như thế.
Tô Bạch dụ Xuân Yến kể từ đầu đến cuối vụ Tô Mặc nhảy xuống biển, Xuân Yến biểu thị vừa tức giận vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, thao thao bất tuyệt một tràng, cũng may Tô Bạch đầu óc tỉnh táo, vẫn từ trong chuỗi lời thoại mất trật tự của Xuân Yến như “Tô lão sư thầy đừng tự làm khổ mình như vậy nữa”, “Tô lão sư thầy hãy quên đi!”, “Trên đời này đàn ông tốt rất nhiều, Lưu Vân Sinh chỉ là một tên khốn, không xứng với Tô lão sư” vân vân đại khái rút ra được vài mấu chốt.
Tô Mặc tự tử vì tình, tình cũ là một nam nhân, nam nhân tên Lưu Vân Sinh.
Tay ôm tách trà nóng thư thái nhấp từng hớp nhỏ, Tô Bạch tuy thân thể ba mươi hai nhưng tâm lý đã bốn mươi mốt tuổi, nhất thời nửa khắc vẫn không sửa được thói quen hưu nhàn của lão gia tử.
“Xuân Yến yên tâm, lão sư ta chết qua một lần đã nhìn thấu nghĩ thông tất cả, sẽ không vì gã Lưu Vân Sinh đó làm bất cứ việc gì tổn thương chính mình.”
Dừng một lát, Tô Bạch nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trôi nổi trên mặt nước trong chiếc tách sứ trắng, lại cúi đầu uống một ngụm mới bâng quơ hỏi: “Xuân Yến, em cảm thấy Lưu Vân Sinh đó con người thế nào?”
Tô Bạch trong lòng cũng hiểu, Tô Mặc đích thực đã vì nam nhân kia làm chuyện dại dột, e rằng chung quy không thể vãn hồi, Tô Mặc tuy tính cách nhu nhược không quá khiến người thích nhưng chưa bao giờ làm gì thương thiên hại lý, Tô Gia cũng không phải hạng người vắt chanh bỏ vỏ, Lưu Vân Sinh đó hại Tô Mặc thiệt mạng, thù này Tô Bạch đã quyết định sẵn tiện trả thay Tô Mặc, cho dù là báo đáp công ân cho mượn một thân thịt mỡ này.
Xuân Yến tuổi không lớn, chưa từng trải sự đời ngươi lừa ta gạt, tính cách bộc trực thật thà, bụng dạ thẳng như ruột ngựa, làm sao nghe ra Tô Bạch đây là cố ý tìm hiểu Lưu Vân Sinh, cho rằng Tô Bạch vẫn còn mong nhớ Lưu Vân Sinh, thoáng nhíu mày, máy hát nhất thời lại một trận đại châu tiểu châu phun tung tóe.
Đợi Xuân Yến đem Lưu Vân Sinh từ trước ra sau từ trên xuống dưới phỉ nhổ xong, Tô Bạch đã uống hết nguyên ấm trà Phổ Nhị.
Lưu Vân Sinh là sinh viên đại học B, chính là nơi Tô Mặc dạy. Tô Bạch vốn tưởng Lưu Vân Sinh cũng khoảng ba mươi xấp xỉ tuổi Tô Mặc, ai ngờ Lưu Vân Sinh thế nhưng vẫn còn là sinh viên, chẳng những là sinh viên đại học B mà còn là đệ tử của Tô Mặc, nghiễm nhiên một mối tình thầy trò vong niên a.
Tô Bạch âm thầm cười khổ, Tô Mặc này cũng là đứa ngốc đáng thương, một sinh viên trẻ tuổi mà gia thế lẫn tướng mạo đều không tầm thường lại yêu một lão sư tầm thường, nếu nói Tô Mặc vẫn mang dáng dấp ngọc thụ lâm phong như mười năm trước còn tin được, nhưng hôm nay Tô Mặc hiển nhiên là một người đàn ông trung niên phát phì tiêu chuẩn, cộng thêm tính cách khó gây ấn tượng, Lưu Vân Sinh không bị hư đầu lại đi thích một Tô Mặc như vậy, bên trong ắt hẳn có mờ ám.
Kết quả đúng như Tô Bạch nghĩ, Tô Mặc khờ dại ngỡ rằng Lưu Vân Sinh thật lòng thích mình, nhưng cũng may chưa đến nỗi quá ngốc, cảm thấy mình mập mạp không xứng với Lưu Vân Sinh liền tích cực giảm béo, mà Lưu Vân Sinh đó miệng lưỡi cũng ngọt như đường, cả ngày luôn mồm nói thích Tô Mặc ú nu khả ái, chẳng những ngăn cản Tô Mặc giảm cân còn ra sức cổ vũ Tô Mặc ăn uống nhiều hơn nữa, rõ ràng chỉ là đùa bỡn, Tô Mặc lại từ đó cảm nhận được “ôn nhu” của Lưu Vân Sinh, còn đinh ninh Lưu Vân Sinh thật lòng yêu hắn không để ý ngoại hình hắn, vì thế một năm sau Tô Mặc đã thành bộ dạng như hiện tại.
Lưu Vân Sinh chơi chán chê, quay đầu liền sáp vào Tô Dịch Dương, còn ở trong trường công khai vu cáo Tô Mặc ý đồ dụ dỗ sinh viên, hôm qua còn là người yêu ôn nhu đối đãi, hôm nay liền biến thành ác ma, hậu quả là, không tiếp thu nổi sự thật bạn trai phản bội, không thể đối mặt tin đồn thất thiệt trong trường, Tô Mặc Tô lão sư nhất thời nghĩ quẫn nhảy xuống biển tự sát.
“Tên Lưu Vân Sinh đó rất đáng hận, ỷ trong nhà có dăm ba xu liền hiếp đáp người khác, Tô lão sư, thầy đừng nghĩ Xuân Yến tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, nhưng em thật sự không thích Tô Dịch Dương, hắn là em trai thầy, mà lại đi hùa với người ngoài khi dễ thầy, đúng là bại hoại, Tô lão sư sau này ngàn vạn lần đừng để bị Tô Dịch Dương gạt nữa.” Nhắc lại chuyện thương tâm trước kia, Xuân Yến nhịn không được ứa nước mắt.
Nàng tuy chỉ mới vào đại học, nhưng trong trường mấy chuyện bảo sao hay vậy nghe rất nhiều, nàng vừa bất bình vừa bất đắc dĩ, đám sinh viên kia đều không tin thái tử gia như Lưu Vân Sinh lại đi thích một ông thầy béo ú, hoàn toàn không nghi ngờ gì về tin đồn hại người này, bàn tán ra vào cũng thập phần khó nghe, cách biệt giữa sinh viên và giảng viên tất nhiên cũng khiến một ít sinh viên có thành kiến với thầy cô trong trường, cho nên phần lớn những ai chưa từng tiếp xúc Tô Mặc đều tin vào lời đồn đãi, xem Tô Mặc là đồng tính luyến ái ghê tởm, ngoài mặt thì tôn xưng “giáo sư”, sau lưng đều mắng Tô Mặc là “cầm thú”.
Nhất là đám hủ nữ mù quáng háo sắc, ngày thường thấy một đôi mỹ nam ái muội nhau thì sùng bái thét gào, vừa gặp Tô Mặc liền la làng chịu không nổi, cạnh khóe đủ lời cay độc nào là buồn nôn khó chịu, nào là “heo nái cũng đòi trèo cao hắc mã hoàng tử”, có trách chỉ trách Tô Mặc quá béo, không phải hoa mỹ nam trong mắt người ta.
……
……
Xuân Yến buổi chiều còn có lớp, giúp Tô Bạch làm cơm xong tán gẫu chốc lát liền đi, tuy trong trường có ký túc xá, nhưng Xuân Yến sợ Tô Bạch lại gặp sự cố, lo lắng Tô Bạch vừa mới xuất viện, quyết định sau này mỗi ngày đều về nhà hỗ trợ chăm sóc Tô Bạch, Tô Bạch cũng không từ chối, y còn rất nhiều chuyện phải dò ra từ miệng nàng.
Ít nhất theo tình hình suốt một ngày sau khi y tỉnh lại xem ra, trước mắt chỉ có thể tín nhiệm Xuân Yến.
Xuân Yến đi rồi Tô Bạch liền vào thư phòng trong biệt thự, đề phòng vạn nhất, Tô Gia vẫn khóa trái cửa thư phòng, trước tiên ấn nút mở laptop, Tô Bạch tận dụng thời gian đợi máy khởi động xem lướt qua đống sách trong thư phòng, phần lớn đều là những bộ sách không thú vị, còn có vài danh nhân truyện ký, không có gì đặc biệt.
Máy mở, Tô Bạch đầu tiên xem hết một lượt tất cả nội dung trong phần cứng, cũng không thú vị y như đống sách trong phòng, không có trò chơi, cũng không có video clip gì cả, chỉ có giáo án cần dùng khi lên giảng đường cùng với các báo cáo nghiên cứu vân vân.
Ảnh chụp đâu? Cũng phải có chứ……
Tô Gia phát huy bản lĩnh đặc công máy tính, mười ngón tay núng nính thần tốc nhảy múa trên bàn phím, chỉ chốc lát sau các loại bưu kiện, nhật ký trò chuyện cùng với ảnh chụp sinh tiền của Tô Mặc thảy đều bị Tô Gia khai quật, Tô Bạch kiên nhẫn mở từng file từng file bưu kiện ra xem, đến khi tiêu hóa toàn bộ thì đã hơn năm giờ chiều, tính thời gian, đại khái chừng sáu giờ Xuân Yến sẽ quay lại.
Ấn đồng thời Shift+Del, tất cả tư liệu liên quan đến Tô Mặc nháy mắt hôi phi yên diệt, ngay cả con người Tô Mặc này, cũng biến mất khỏi thế gian.
Tô Bạch chậm rãi nhắm mắt tựa vào ghế da mềm mại, ngón trỏ cùng ngón cái miết miết mi tâm đang phát đau, trong đầu một bên nhanh chóng hồi tưởng mọi thư tín, nhật ký trò chuyện cùng ảnh chụp vừa xem, một bên chỉnh lý ra những bạn bè người quen cùng tính cách sở thích thường ngày của Tô Mặc.
Tô Mặc tựa như một ly nước lọc, có chút yếu đuối vô vị, yếu đuối thiện lương.
Vào thời điểm tất yếu, Tô Bạch nghĩ mình nên sắm vai một Tô Mặc sao cho đúng dáng đúng điệu trước một bộ phận người thích hợp, nhưng thời điểm đó không nên quá dài.
“Lưu Vân Sinh……” Ngón trỏ tay phải theo thói quen gõ gõ mặt bàn khi trầm tư, đáng tiếc tay trái tuy duy trì tư thế lòng bàn tay hướng lên trên nâng tẩu thuốc, nhưng trong tay vẫn một mảnh trống không.
Phát giác sâu trong linh hồn mình đã khắc ghi những động tác theo thói quen vào một thời điểm nào đó, Tô Bạch nhịn không được mỉm cười, ánh mắt y dừng lại ở tay trái trống rỗng, sâu trong ôn nhuận là một tia đanh thép tối tăm, y xưa nay không phải một người thích ứng với mọi hoàn cảnh, hạng tép riu như Tô Dịch Dương hay Lưu Vân Sinh vẫn chưa đủ tầm để Tô Bạch đầu tư tinh lực toàn lực ứng phó, chỉ là sau khi trọng sinh cuộc sống đột nhiên trở nên nhàn hạ hơn trái lại cũng không tồi.
Tô Dịch Dương thân là diễn viên nổi tiếng, Lưu Vân Sinh thân là con một của ông lớn ngành tài chính, những điểm này đều có thể lưu tâm, vào lúc thích hợp có lẽ sẽ phát huy tác dụng.
Còn bây giờ, ngoài đại sự hàng đầu là giảm cân, tầm mắt Tô Gia đã dời tới tên một công ty giải trí trên một tờ báo nào đó.
“Cụ Phong Entertainment?” Tô Gia lẩm bẩm, từ ghế xoay đứng dậy thong thả bước đến bên cửa sổ lớn của thư phòng, vươn tay kéo mạnh bức rèm màu vàng nhạt rủ xuống đất, ánh hoàng hôn ấm áp nhất thời xuyên thấu qua thủy tinh, trải dài, như vụn vàng hư ảo từng sợi từng sợi vương trên tóc và vai Tô Bạch, quanh người y đều được phủ một lớp hào quang ôn nhu.
Tô Bạch còn nhớ hơn nửa năm trước sau một hồi mây mưa cùng Trần Uyên, Trần Uyên cầm một ít tư liệu về tiến công thị trường Trung Quốc đưa cho y, lúc đó y chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, giữa một đống chỉ tiêu kế hoạch y nhớ rõ trong đó có một phương án là “Niêm yết cửa sau”, hiện tại Trung Hoa đại lục thị trường điện ảnh đang phát triển chóng mặt, Trần Uyên chính là nhắm ngay điểm này dự định mượn vỏ một công ty giải trí đã niêm yết, sau đó một lần nữa đưa ra thị trường.
Thứ nhất có thể xem như một phương hướng đầu tư, thứ hai là một con đường rửa tiền đen không tệ, thứ ba là lợi dụng vài minh tinh nổi tiếng để đạt quan hệ tốt đẹp trên thương trường.
Nếu y nhớ không lầm, công ty giải trí bị Trần Uyên nhắm trúng chính là Cụ Phong Entertainment, thật trùng hợp, đó còn là công ty Tô Dịch Dương đầu quân, đáng tiếc lúc ấy y chỉ muốn đá Trần Uyên làm sao có tâm tư đi hỏi kỹ mấy vụ này, cũng không biết là ai hợp tác với Trần Uyên, nhưng bất luận là ai, có lẽ đều có địa vị hết sức quan trọng trên mảnh đất Á châu này.
Đối với Trần Uyên, Tô Gia cảm tình thập phần phức tạp, có thương, có hận, có chán ghét, có thưởng thức, có rất nhiều rất nhiều. Một thuộc hạ phản bội y, chiếm đoạt y, theo lý mà nói y hẳn nên ước gì có thể lập tức tự tay giết chết Trần Uyên, nhưng Tô Bạch luôn có chút luyến tiếc, cũng như ba năm trước khi y dần dần cảm giác Trần Uyên đối với mình cuồng nhiệt quá mức, khi y phát hiện Trần Uyên lần đầu tiên chưa được mệnh lệnh của y đã tự tiện hạ sát Lâm Phàm, Tô Bạch tuy vô cùng tức giận, nhưng thủy chung vẫn không thể hạ thủ chém Trần Uyên, người từng như tay chân của mình.
Tô Gia yêu tiền, yêu gấp ngàn vạn lần so với yêu thân nhân, tuy rằng hiện tại y đã không còn thân nhân nào đặc biệt thân cận.
“Sau khi ta chết Trần Uyên ít nhất cũng sa sút cả tháng trời, công ty niêm yết cửa sau muốn tái tổ chức nhanh nhất cũng cần ba tháng, tính từ bây giờ, ta còn nhiều nhất là ba tháng thời gian.”
Trong vòng ba tháng, Tô Gia xoay sở cũng có thể ôm được một bộ phận cổ phiếu của Cụ Phong Entertainment, tuy rằng y phỏng đoán bọn Trần Uyên từ lâu đã ngấm ngầm ăn không ít cổ phần, nhưng hẳn sẽ không nuốt toàn bộ vào bụng.
Bản thân Tô Mặc không có bao nhiêu tồn khoản, tiền tiêu vặt Tô Gia gửi cho Tô Mặc đều được Tô Mặc quyên góp theo định kỳ giúp trẻ em nghèo khó được đi học, tiền trên phương diện này Tô Bạch không định động tới, tài khoản tiết kiệm của Tô Mặc y cũng không định động tới, Tô Mặc đã không dùng được số tiền đó, y nghĩ nên đợi khi có cơ hội quyên đi, coi như làm từ thiện vì Tô Mặc.
Về việc thôn tính cổ phần của Cụ Phong Entertainment, Tô Gia từng ăn khắp hắc bạch lưỡng đạo cho dù có thay thân đổi phận cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, thành ngữ còn có câu “Thỏ khôn ắt có ba hang”, huống chi Tô Gia được tôn xưng là “Ngọc Diện Diêm La” sao có thể không chừa đường lui cho chính mình?
Chín mươi chín tài khoản phân bố khắp toàn cầu, Trần Uyên sau khi soán vị đã bứng hết không ít nhân sự và lực lượng vũ trang mà Tô Gia cài ở các nơi, nhưng đối với “tiền riêng” của Tô Gia ngay từ đầu đã không tính tra tới, càng không động tới, Tô Bạch bốn mươi mốt tuổi tuy đã chết, kim bảo bên trong chín mươi chín tài khoản kia vẫn còn nguyên, cho dù không cần Tô Gia bốn mươi mốt tuổi chân chính hiện thân, Tô Bạch vẫn có năng lực rút ra số tiền đó.
“Chết đi sống lại không dễ dàng, tĩnh dưỡng trước một hai năm rồi tính, đợi Tô Gia bồi đủ khí lực sẽ chơi với đám oắt con các ngươi.”
Tận cùng biển cả là tịch dương đã trầm xuống một góc, hải âu lặng lẽ bay qua mặt biển gợn sóng nhấp nhô, trên sơn đạo uốn lượn mà bằng phẳng, hai bóng người từ xa dần lại gần, hai bên sơn đạo đèn đường từng cái từng cái lần lượt sáng lên, Xuân Yến cưỡi xe đạp, trên mặt là nụ cười tươi tắn, một túi lớn đặt trong rổ xe, trong đó là một ít rau dưa xanh sẫm, đều do Tô Bạch yêu cầu.
Bên cạnh Xuân Yến còn có một người trẻ tuổi cũng đạp xe, nhìn không rõ diện mạo, nhưng từ thân hình suy ra có lẽ là thanh niên bộ dáng không tồi, người trẻ tuổi nọ hai chân dài bận rộn đạp xe, một bên còn nói gì đó với Xuân Yến.
Tô Bạch trầm mặc một lát, xoay người ra khỏi thư phòng xuống lầu mở cửa, chủ động đi đến cổng biệt thự chờ Xuân Yến và thanh niên kia.
Càng lúc càng gần, Tô Bạch tầm mắt thoáng rơi trên quần áo của người trẻ tuổi, bất quá bị người ta phát giác liền hơi ngẩn ra, sau đó tự nhiên dời tầm mắt nghênh đón Xuân Yến đã dừng xe trước mặt mình.
“Tan học rồi?” Nụ cười của Tô Bạch kết hợp với khuôn mặt tròn phúng phính, quả thật dị thường hòa ái dễ gần.
Chào Xuân Yến xong, Tô Bạch mang theo nghi hoặc nhìn về phía thanh niên bên cạnh Xuân Yến, làn da màu đồng khỏe mạnh, cặp mắt to sáng ngời khiến Tô Bạch nhớ tới con cún nhỏ từng nuôi trong nhà, ươn ướt, long lanh, khả ái, đúng là một tiểu gia hỏa tràn đầy sức sống lại xinh đẹp.
Tô Bạch không chắc Tô Mặc có quen biết người này hay không, y lựa chọn im lặng, mỉm cười nhìn phía người trẻ tuổi.
“Chào Tô lão sư, em là Diệp Tử Ngọ.” Thanh niên sang sảng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm.
Tô Bạch tiếu ý càng sâu, thanh niên trên người là chiếc áo sơmi cotton trắng thuần thủ công thoạt nhìn không mấy nổi bật, cùng một phong cách y yêu thích từ trước, hơn nữa cái tên Diệp Tử Ngọ, nếu giờ phút này y không phải mang thân phận Tô Mặc, Tô Gia đại khái sẽ hòa ái xoa đầu Diệp Tử Ngọ, cười hỏi một câu: Cha nuôi cậu là sếp lớn trong tổ chức hình cảnh quốc tế, mẹ cậu là thiên kim gia tộc Doug hắc bang châu Âu đúng không?
Hoặc giả ra vẻ thân mật nói: Chậc, cậu đã lớn thế này rồi sao, nhớ năm xưa ta bế cậu, cậu vẫn còn là một đứa bé chỉ biết mút ngón tay.
Khi đó Tô Gia tương đương tuổi Diệp Tử Ngọ hiện tại, từng cùng khiêu vũ rồi dính tin đồn với mẹ Diệp Tử Ngọ, từng làm giao dịch với cha nuôi hắn lúc ấy còn chưa làm sếp lớn của tổ chức hình cảnh quốc tế, tuy đều thưởng thức lẫn nhau nhưng cũng đủ lý trí để không phát triển mối quan hệ đến mức trên giường
Tô Bạch dụ Xuân Yến kể từ đầu đến cuối vụ Tô Mặc nhảy xuống biển, Xuân Yến biểu thị vừa tức giận vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, thao thao bất tuyệt một tràng, cũng may Tô Bạch đầu óc tỉnh táo, vẫn từ trong chuỗi lời thoại mất trật tự của Xuân Yến như “Tô lão sư thầy đừng tự làm khổ mình như vậy nữa”, “Tô lão sư thầy hãy quên đi!”, “Trên đời này đàn ông tốt rất nhiều, Lưu Vân Sinh chỉ là một tên khốn, không xứng với Tô lão sư” vân vân đại khái rút ra được vài mấu chốt.
Tô Mặc tự tử vì tình, tình cũ là một nam nhân, nam nhân tên Lưu Vân Sinh.
Tay ôm tách trà nóng thư thái nhấp từng hớp nhỏ, Tô Bạch tuy thân thể ba mươi hai nhưng tâm lý đã bốn mươi mốt tuổi, nhất thời nửa khắc vẫn không sửa được thói quen hưu nhàn của lão gia tử.
“Xuân Yến yên tâm, lão sư ta chết qua một lần đã nhìn thấu nghĩ thông tất cả, sẽ không vì gã Lưu Vân Sinh đó làm bất cứ việc gì tổn thương chính mình.”
Dừng một lát, Tô Bạch nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trôi nổi trên mặt nước trong chiếc tách sứ trắng, lại cúi đầu uống một ngụm mới bâng quơ hỏi: “Xuân Yến, em cảm thấy Lưu Vân Sinh đó con người thế nào?”
Tô Bạch trong lòng cũng hiểu, Tô Mặc đích thực đã vì nam nhân kia làm chuyện dại dột, e rằng chung quy không thể vãn hồi, Tô Mặc tuy tính cách nhu nhược không quá khiến người thích nhưng chưa bao giờ làm gì thương thiên hại lý, Tô Gia cũng không phải hạng người vắt chanh bỏ vỏ, Lưu Vân Sinh đó hại Tô Mặc thiệt mạng, thù này Tô Bạch đã quyết định sẵn tiện trả thay Tô Mặc, cho dù là báo đáp công ân cho mượn một thân thịt mỡ này.
Xuân Yến tuổi không lớn, chưa từng trải sự đời ngươi lừa ta gạt, tính cách bộc trực thật thà, bụng dạ thẳng như ruột ngựa, làm sao nghe ra Tô Bạch đây là cố ý tìm hiểu Lưu Vân Sinh, cho rằng Tô Bạch vẫn còn mong nhớ Lưu Vân Sinh, thoáng nhíu mày, máy hát nhất thời lại một trận đại châu tiểu châu phun tung tóe.
Đợi Xuân Yến đem Lưu Vân Sinh từ trước ra sau từ trên xuống dưới phỉ nhổ xong, Tô Bạch đã uống hết nguyên ấm trà Phổ Nhị.
Lưu Vân Sinh là sinh viên đại học B, chính là nơi Tô Mặc dạy. Tô Bạch vốn tưởng Lưu Vân Sinh cũng khoảng ba mươi xấp xỉ tuổi Tô Mặc, ai ngờ Lưu Vân Sinh thế nhưng vẫn còn là sinh viên, chẳng những là sinh viên đại học B mà còn là đệ tử của Tô Mặc, nghiễm nhiên một mối tình thầy trò vong niên a.
Tô Bạch âm thầm cười khổ, Tô Mặc này cũng là đứa ngốc đáng thương, một sinh viên trẻ tuổi mà gia thế lẫn tướng mạo đều không tầm thường lại yêu một lão sư tầm thường, nếu nói Tô Mặc vẫn mang dáng dấp ngọc thụ lâm phong như mười năm trước còn tin được, nhưng hôm nay Tô Mặc hiển nhiên là một người đàn ông trung niên phát phì tiêu chuẩn, cộng thêm tính cách khó gây ấn tượng, Lưu Vân Sinh không bị hư đầu lại đi thích một Tô Mặc như vậy, bên trong ắt hẳn có mờ ám.
Kết quả đúng như Tô Bạch nghĩ, Tô Mặc khờ dại ngỡ rằng Lưu Vân Sinh thật lòng thích mình, nhưng cũng may chưa đến nỗi quá ngốc, cảm thấy mình mập mạp không xứng với Lưu Vân Sinh liền tích cực giảm béo, mà Lưu Vân Sinh đó miệng lưỡi cũng ngọt như đường, cả ngày luôn mồm nói thích Tô Mặc ú nu khả ái, chẳng những ngăn cản Tô Mặc giảm cân còn ra sức cổ vũ Tô Mặc ăn uống nhiều hơn nữa, rõ ràng chỉ là đùa bỡn, Tô Mặc lại từ đó cảm nhận được “ôn nhu” của Lưu Vân Sinh, còn đinh ninh Lưu Vân Sinh thật lòng yêu hắn không để ý ngoại hình hắn, vì thế một năm sau Tô Mặc đã thành bộ dạng như hiện tại.
Lưu Vân Sinh chơi chán chê, quay đầu liền sáp vào Tô Dịch Dương, còn ở trong trường công khai vu cáo Tô Mặc ý đồ dụ dỗ sinh viên, hôm qua còn là người yêu ôn nhu đối đãi, hôm nay liền biến thành ác ma, hậu quả là, không tiếp thu nổi sự thật bạn trai phản bội, không thể đối mặt tin đồn thất thiệt trong trường, Tô Mặc Tô lão sư nhất thời nghĩ quẫn nhảy xuống biển tự sát.
“Tên Lưu Vân Sinh đó rất đáng hận, ỷ trong nhà có dăm ba xu liền hiếp đáp người khác, Tô lão sư, thầy đừng nghĩ Xuân Yến tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, nhưng em thật sự không thích Tô Dịch Dương, hắn là em trai thầy, mà lại đi hùa với người ngoài khi dễ thầy, đúng là bại hoại, Tô lão sư sau này ngàn vạn lần đừng để bị Tô Dịch Dương gạt nữa.” Nhắc lại chuyện thương tâm trước kia, Xuân Yến nhịn không được ứa nước mắt.
Nàng tuy chỉ mới vào đại học, nhưng trong trường mấy chuyện bảo sao hay vậy nghe rất nhiều, nàng vừa bất bình vừa bất đắc dĩ, đám sinh viên kia đều không tin thái tử gia như Lưu Vân Sinh lại đi thích một ông thầy béo ú, hoàn toàn không nghi ngờ gì về tin đồn hại người này, bàn tán ra vào cũng thập phần khó nghe, cách biệt giữa sinh viên và giảng viên tất nhiên cũng khiến một ít sinh viên có thành kiến với thầy cô trong trường, cho nên phần lớn những ai chưa từng tiếp xúc Tô Mặc đều tin vào lời đồn đãi, xem Tô Mặc là đồng tính luyến ái ghê tởm, ngoài mặt thì tôn xưng “giáo sư”, sau lưng đều mắng Tô Mặc là “cầm thú”.
Nhất là đám hủ nữ mù quáng háo sắc, ngày thường thấy một đôi mỹ nam ái muội nhau thì sùng bái thét gào, vừa gặp Tô Mặc liền la làng chịu không nổi, cạnh khóe đủ lời cay độc nào là buồn nôn khó chịu, nào là “heo nái cũng đòi trèo cao hắc mã hoàng tử”, có trách chỉ trách Tô Mặc quá béo, không phải hoa mỹ nam trong mắt người ta.
……
……
Xuân Yến buổi chiều còn có lớp, giúp Tô Bạch làm cơm xong tán gẫu chốc lát liền đi, tuy trong trường có ký túc xá, nhưng Xuân Yến sợ Tô Bạch lại gặp sự cố, lo lắng Tô Bạch vừa mới xuất viện, quyết định sau này mỗi ngày đều về nhà hỗ trợ chăm sóc Tô Bạch, Tô Bạch cũng không từ chối, y còn rất nhiều chuyện phải dò ra từ miệng nàng.
Ít nhất theo tình hình suốt một ngày sau khi y tỉnh lại xem ra, trước mắt chỉ có thể tín nhiệm Xuân Yến.
Xuân Yến đi rồi Tô Bạch liền vào thư phòng trong biệt thự, đề phòng vạn nhất, Tô Gia vẫn khóa trái cửa thư phòng, trước tiên ấn nút mở laptop, Tô Bạch tận dụng thời gian đợi máy khởi động xem lướt qua đống sách trong thư phòng, phần lớn đều là những bộ sách không thú vị, còn có vài danh nhân truyện ký, không có gì đặc biệt.
Máy mở, Tô Bạch đầu tiên xem hết một lượt tất cả nội dung trong phần cứng, cũng không thú vị y như đống sách trong phòng, không có trò chơi, cũng không có video clip gì cả, chỉ có giáo án cần dùng khi lên giảng đường cùng với các báo cáo nghiên cứu vân vân.
Ảnh chụp đâu? Cũng phải có chứ……
Tô Gia phát huy bản lĩnh đặc công máy tính, mười ngón tay núng nính thần tốc nhảy múa trên bàn phím, chỉ chốc lát sau các loại bưu kiện, nhật ký trò chuyện cùng với ảnh chụp sinh tiền của Tô Mặc thảy đều bị Tô Gia khai quật, Tô Bạch kiên nhẫn mở từng file từng file bưu kiện ra xem, đến khi tiêu hóa toàn bộ thì đã hơn năm giờ chiều, tính thời gian, đại khái chừng sáu giờ Xuân Yến sẽ quay lại.
Ấn đồng thời Shift+Del, tất cả tư liệu liên quan đến Tô Mặc nháy mắt hôi phi yên diệt, ngay cả con người Tô Mặc này, cũng biến mất khỏi thế gian.
Tô Bạch chậm rãi nhắm mắt tựa vào ghế da mềm mại, ngón trỏ cùng ngón cái miết miết mi tâm đang phát đau, trong đầu một bên nhanh chóng hồi tưởng mọi thư tín, nhật ký trò chuyện cùng ảnh chụp vừa xem, một bên chỉnh lý ra những bạn bè người quen cùng tính cách sở thích thường ngày của Tô Mặc.
Tô Mặc tựa như một ly nước lọc, có chút yếu đuối vô vị, yếu đuối thiện lương.
Vào thời điểm tất yếu, Tô Bạch nghĩ mình nên sắm vai một Tô Mặc sao cho đúng dáng đúng điệu trước một bộ phận người thích hợp, nhưng thời điểm đó không nên quá dài.
“Lưu Vân Sinh……” Ngón trỏ tay phải theo thói quen gõ gõ mặt bàn khi trầm tư, đáng tiếc tay trái tuy duy trì tư thế lòng bàn tay hướng lên trên nâng tẩu thuốc, nhưng trong tay vẫn một mảnh trống không.
Phát giác sâu trong linh hồn mình đã khắc ghi những động tác theo thói quen vào một thời điểm nào đó, Tô Bạch nhịn không được mỉm cười, ánh mắt y dừng lại ở tay trái trống rỗng, sâu trong ôn nhuận là một tia đanh thép tối tăm, y xưa nay không phải một người thích ứng với mọi hoàn cảnh, hạng tép riu như Tô Dịch Dương hay Lưu Vân Sinh vẫn chưa đủ tầm để Tô Bạch đầu tư tinh lực toàn lực ứng phó, chỉ là sau khi trọng sinh cuộc sống đột nhiên trở nên nhàn hạ hơn trái lại cũng không tồi.
Tô Dịch Dương thân là diễn viên nổi tiếng, Lưu Vân Sinh thân là con một của ông lớn ngành tài chính, những điểm này đều có thể lưu tâm, vào lúc thích hợp có lẽ sẽ phát huy tác dụng.
Còn bây giờ, ngoài đại sự hàng đầu là giảm cân, tầm mắt Tô Gia đã dời tới tên một công ty giải trí trên một tờ báo nào đó.
“Cụ Phong Entertainment?” Tô Gia lẩm bẩm, từ ghế xoay đứng dậy thong thả bước đến bên cửa sổ lớn của thư phòng, vươn tay kéo mạnh bức rèm màu vàng nhạt rủ xuống đất, ánh hoàng hôn ấm áp nhất thời xuyên thấu qua thủy tinh, trải dài, như vụn vàng hư ảo từng sợi từng sợi vương trên tóc và vai Tô Bạch, quanh người y đều được phủ một lớp hào quang ôn nhu.
Tô Bạch còn nhớ hơn nửa năm trước sau một hồi mây mưa cùng Trần Uyên, Trần Uyên cầm một ít tư liệu về tiến công thị trường Trung Quốc đưa cho y, lúc đó y chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, giữa một đống chỉ tiêu kế hoạch y nhớ rõ trong đó có một phương án là “Niêm yết cửa sau”, hiện tại Trung Hoa đại lục thị trường điện ảnh đang phát triển chóng mặt, Trần Uyên chính là nhắm ngay điểm này dự định mượn vỏ một công ty giải trí đã niêm yết, sau đó một lần nữa đưa ra thị trường.
Thứ nhất có thể xem như một phương hướng đầu tư, thứ hai là một con đường rửa tiền đen không tệ, thứ ba là lợi dụng vài minh tinh nổi tiếng để đạt quan hệ tốt đẹp trên thương trường.
Nếu y nhớ không lầm, công ty giải trí bị Trần Uyên nhắm trúng chính là Cụ Phong Entertainment, thật trùng hợp, đó còn là công ty Tô Dịch Dương đầu quân, đáng tiếc lúc ấy y chỉ muốn đá Trần Uyên làm sao có tâm tư đi hỏi kỹ mấy vụ này, cũng không biết là ai hợp tác với Trần Uyên, nhưng bất luận là ai, có lẽ đều có địa vị hết sức quan trọng trên mảnh đất Á châu này.
Đối với Trần Uyên, Tô Gia cảm tình thập phần phức tạp, có thương, có hận, có chán ghét, có thưởng thức, có rất nhiều rất nhiều. Một thuộc hạ phản bội y, chiếm đoạt y, theo lý mà nói y hẳn nên ước gì có thể lập tức tự tay giết chết Trần Uyên, nhưng Tô Bạch luôn có chút luyến tiếc, cũng như ba năm trước khi y dần dần cảm giác Trần Uyên đối với mình cuồng nhiệt quá mức, khi y phát hiện Trần Uyên lần đầu tiên chưa được mệnh lệnh của y đã tự tiện hạ sát Lâm Phàm, Tô Bạch tuy vô cùng tức giận, nhưng thủy chung vẫn không thể hạ thủ chém Trần Uyên, người từng như tay chân của mình.
Tô Gia yêu tiền, yêu gấp ngàn vạn lần so với yêu thân nhân, tuy rằng hiện tại y đã không còn thân nhân nào đặc biệt thân cận.
“Sau khi ta chết Trần Uyên ít nhất cũng sa sút cả tháng trời, công ty niêm yết cửa sau muốn tái tổ chức nhanh nhất cũng cần ba tháng, tính từ bây giờ, ta còn nhiều nhất là ba tháng thời gian.”
Trong vòng ba tháng, Tô Gia xoay sở cũng có thể ôm được một bộ phận cổ phiếu của Cụ Phong Entertainment, tuy rằng y phỏng đoán bọn Trần Uyên từ lâu đã ngấm ngầm ăn không ít cổ phần, nhưng hẳn sẽ không nuốt toàn bộ vào bụng.
Bản thân Tô Mặc không có bao nhiêu tồn khoản, tiền tiêu vặt Tô Gia gửi cho Tô Mặc đều được Tô Mặc quyên góp theo định kỳ giúp trẻ em nghèo khó được đi học, tiền trên phương diện này Tô Bạch không định động tới, tài khoản tiết kiệm của Tô Mặc y cũng không định động tới, Tô Mặc đã không dùng được số tiền đó, y nghĩ nên đợi khi có cơ hội quyên đi, coi như làm từ thiện vì Tô Mặc.
Về việc thôn tính cổ phần của Cụ Phong Entertainment, Tô Gia từng ăn khắp hắc bạch lưỡng đạo cho dù có thay thân đổi phận cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, thành ngữ còn có câu “Thỏ khôn ắt có ba hang”, huống chi Tô Gia được tôn xưng là “Ngọc Diện Diêm La” sao có thể không chừa đường lui cho chính mình?
Chín mươi chín tài khoản phân bố khắp toàn cầu, Trần Uyên sau khi soán vị đã bứng hết không ít nhân sự và lực lượng vũ trang mà Tô Gia cài ở các nơi, nhưng đối với “tiền riêng” của Tô Gia ngay từ đầu đã không tính tra tới, càng không động tới, Tô Bạch bốn mươi mốt tuổi tuy đã chết, kim bảo bên trong chín mươi chín tài khoản kia vẫn còn nguyên, cho dù không cần Tô Gia bốn mươi mốt tuổi chân chính hiện thân, Tô Bạch vẫn có năng lực rút ra số tiền đó.
“Chết đi sống lại không dễ dàng, tĩnh dưỡng trước một hai năm rồi tính, đợi Tô Gia bồi đủ khí lực sẽ chơi với đám oắt con các ngươi.”
Tận cùng biển cả là tịch dương đã trầm xuống một góc, hải âu lặng lẽ bay qua mặt biển gợn sóng nhấp nhô, trên sơn đạo uốn lượn mà bằng phẳng, hai bóng người từ xa dần lại gần, hai bên sơn đạo đèn đường từng cái từng cái lần lượt sáng lên, Xuân Yến cưỡi xe đạp, trên mặt là nụ cười tươi tắn, một túi lớn đặt trong rổ xe, trong đó là một ít rau dưa xanh sẫm, đều do Tô Bạch yêu cầu.
Bên cạnh Xuân Yến còn có một người trẻ tuổi cũng đạp xe, nhìn không rõ diện mạo, nhưng từ thân hình suy ra có lẽ là thanh niên bộ dáng không tồi, người trẻ tuổi nọ hai chân dài bận rộn đạp xe, một bên còn nói gì đó với Xuân Yến.
Tô Bạch trầm mặc một lát, xoay người ra khỏi thư phòng xuống lầu mở cửa, chủ động đi đến cổng biệt thự chờ Xuân Yến và thanh niên kia.
Càng lúc càng gần, Tô Bạch tầm mắt thoáng rơi trên quần áo của người trẻ tuổi, bất quá bị người ta phát giác liền hơi ngẩn ra, sau đó tự nhiên dời tầm mắt nghênh đón Xuân Yến đã dừng xe trước mặt mình.
“Tan học rồi?” Nụ cười của Tô Bạch kết hợp với khuôn mặt tròn phúng phính, quả thật dị thường hòa ái dễ gần.
Chào Xuân Yến xong, Tô Bạch mang theo nghi hoặc nhìn về phía thanh niên bên cạnh Xuân Yến, làn da màu đồng khỏe mạnh, cặp mắt to sáng ngời khiến Tô Bạch nhớ tới con cún nhỏ từng nuôi trong nhà, ươn ướt, long lanh, khả ái, đúng là một tiểu gia hỏa tràn đầy sức sống lại xinh đẹp.
Tô Bạch không chắc Tô Mặc có quen biết người này hay không, y lựa chọn im lặng, mỉm cười nhìn phía người trẻ tuổi.
“Chào Tô lão sư, em là Diệp Tử Ngọ.” Thanh niên sang sảng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm.
Tô Bạch tiếu ý càng sâu, thanh niên trên người là chiếc áo sơmi cotton trắng thuần thủ công thoạt nhìn không mấy nổi bật, cùng một phong cách y yêu thích từ trước, hơn nữa cái tên Diệp Tử Ngọ, nếu giờ phút này y không phải mang thân phận Tô Mặc, Tô Gia đại khái sẽ hòa ái xoa đầu Diệp Tử Ngọ, cười hỏi một câu: Cha nuôi cậu là sếp lớn trong tổ chức hình cảnh quốc tế, mẹ cậu là thiên kim gia tộc Doug hắc bang châu Âu đúng không?
Hoặc giả ra vẻ thân mật nói: Chậc, cậu đã lớn thế này rồi sao, nhớ năm xưa ta bế cậu, cậu vẫn còn là một đứa bé chỉ biết mút ngón tay.
Khi đó Tô Gia tương đương tuổi Diệp Tử Ngọ hiện tại, từng cùng khiêu vũ rồi dính tin đồn với mẹ Diệp Tử Ngọ, từng làm giao dịch với cha nuôi hắn lúc ấy còn chưa làm sếp lớn của tổ chức hình cảnh quốc tế, tuy đều thưởng thức lẫn nhau nhưng cũng đủ lý trí để không phát triển mối quan hệ đến mức trên giường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.