Trùng Sinh Chi Võng Du Báo Thù.
Chương 17: Nữ Đế Lam Nguyệt.
Vân Đạm Phong Khuynh
09/09/2016
Bắc Đại lục là một trong tứ đại Lục rộng lớn nhất của Liên Minh nhân loại, tuy nhiên, nhân loại lại hầu như không sống được trong hoàn cảnh khắc nghiệt này mà chủ yếu chỉ có Tuyết tộc, tinh Linh tuyết, thú nhân tộc,.. thích hợp sinh sống. Hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt nhưng trái lại nó lại cô cùng rộng lớn, gồm 15 tiểu quốc, 1 đại đế quốc.
Ba đại thành thị Tô Nhĩ thành, Lâm Lang Thành và Thác Back thành cùng trực thuộc Tu Tuyết Đại Đế quốc,lập thành thế chân vạc, cũng là ơi phồn hoa nhất của Bắc Đại Lục.
Muốn đi qua các quốc gia cùng đế quốc khác cần đại lượng kim tệ để khởi động truyền tống trận, chính vì thế Khinh Doanh rất chú trọng tới việc xây dựng gốc rễ, trước hết chiếm lấy Bắc Đại Lục rồi mới nghĩ tới các đại lục khác.
Tu Tuyết đế quốc còn chưa ăm hết máu mạch kinh tế nên Khinh Doanh không hề có ý định chuyển sang quốc gia khác. Nhưng một thương nhân thông minh không chỉ là giàu có mà còn có cả đại lượng vũ lực bảo vệ tài sản nếu không thì giàu có đến đâu cũng không mở rộng được nữa. chính vì thế mà Khinh Doanh phải tìm thêm người tới ngoài người chơi thuần sinh hoạt, ừm, có nên lập công hội không nghỉ?
Khinh Doanh nghĩ một lát rồi lắc đầu, có công hội thật sự rất phiền phức, cô không thích! Ừm, không cần công hội cũng được cơ mà! Khinh Doanh suy nghĩ một lát rồi đứng trước con phố phồn hoa đệ nhất Tô Nhĩ Thành, phố Lam Tầm.
Giờ này còn chưa tới buổi sáng nên người chơi thường không có ra ngoài đánh quái mà thường hay bầy quầy bán những trang bị đánh quái rớt ra, mà những qầy hàng này cũng là do nàng cho thuê.
Bách Lý Khinh Doanh đi qua một cửa hàng, nhìn thấy trên đó có bày la liệt những tờ giấy mỏng nên hiếu kì ghé vào xem, đúng lúc ấy lại có một người tới đẩy nàng ra, hung dữ quát:
“Mau đưa đồ gia cần ra đây, nếu không Nguyệt Trì công hội sẽ không tha cho ngươi!”
“Đại gia thông cảm, hàng hóa ngài cần tôi đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng là, kim tệ,…”
Tráng hán kia cười lạnh lùng:
“Chẳng phải là 3 kim tệ sao? Ta đưa cho ngươi không lấy đấy thôi!”
“Đại gia, cái này, hết 5 kim tệ, ta đã nói với ngài,…”
“Hừ, láo thật, lão tử ngày hôm trước mua cũng chỉ 3 kim tệ,…”
Bách Lý Khinh Doanh mặc áo choàng đen che đi danh tính, quay qua cỗ khác, tỏ vẻ không can dự vào. Cô đang định bước đi thì chợt nghe thấy một giọng nữ thốt lên:
“Tên béo kia, ngày hôm qua ta cũng bày hàng ở đây, cũng chứng kiến ngơi ép mua ép bán, một lần thì thôi, cớ sao lần này ngươi còn tiếp tục?”
“A~ con nhãi ranh, dám xen vào chuyện của lão tử, lão tử nói 3 kim là 3 kim. Nếu không bán cho lão tử, xem ngày sau các ngươi có phải không dám ra khỏi thành hay không?”
Khinh Doanh nhìn qua cô gái cũng khoác áo choàng đen giống mình, cười cười, nếu không đủ mạnh, giúp người cũng nhu hại người mà thôi! Cô đang định bước đi thì bỗng chốc dừng lại vì nghe thấy giọng nói lanh lảnh kia tiếp tục:
“Tiêu Quyên ta mặc kệ Trì Trì gì đó của các người, mau mau cút đi! Ở đây là phố Lam Tầm, nếu các ngươi còn tiếp tục, ta gọi thủ vệ tới cho coi!”
Thủ vệ ở đây chính là NPC, này tuy chỉ là thủ vệ hạ cấp nhưng cũng lên tới 10 cấp tả hữu, nếu sinh sự sẽ bị đuổi ran gay lập tức, đôi khi cò dẫn tới người quản lí, nghiêm cấm người chơi ra vào phố Lam Tầm.
“Ngươi uy hiếp lão tử? Tiêu Quyên? Kia được lắm, ta sẽ cho hai ngươi biết mặt!!!”
Tuy nói vậy nhưng tráng hán kia vẫn phải rời đi, không chỉ là vì hắn không dám động thù mà còn sợ hãi gặp phải người quản lí phố Lam Tầm. Kia đã mấy lần có người bị người quản lí bắt, không chỉ hắn mà còn cả công hội hắn tham gia đều bị cấm vào phố Lam Tầm.
Ở con phố này không chỉ đầy đù các loại mặt hàng mà còn rất rẻ, này chính là người nào cũng muốn đi qua, ngày đêm bao giớ cũng tấp nập. Bách Lý Khinh Doanh nghe xog tên Tiêu Quyên, không khỏi dừng lại, quay người nói với Tiêu Quyên và người bán hàng kia:
“Xin chào, ta có chuyện muốn nói với hai người, tới Long Nha đế điếm đi!”
Hai người kia chần chừ một lát rồi cũng cắn răng đi theo, mấy người vừa đi hiện trường lập tức sôi trào:
“Đó là người quản lí phố này đó!”
“Xem ra hai người kia gặp xui rồi! thật là may có tên kia chạy nhanh, nếu không, chậc chậc…….”
“……….”
Khinh Doanh dẫn hai người lên nhã gian của Long Nha đế điếm, người bán hàng lo sợ nhìn cô còn Tiêu Quyên thì vẫn vững vàng như cũ, ánh mắt kiên định không sợ hãi.
“Kia, tên hai người?”
“Ta là Tiêu Quyên!”
“Tôi,… tên là Thủy Sắc Thiên Thiên.”
Bách Lý Khinh Doanh nghe xong còn tưởng mình nghe lầm, Nữ đế Lam Nguyệt Tiêu Quyên cô có biết nhưng mà tại sao Thủy Sắc Thiên Thiên lại ở đây?
Cũng tốt, Khinh Doanh mừng thầm nhưng trên mặt không biểu lộ ra thần sắc gì, nói:
“Như hai người đoán, ta là chủ của con phố Lam Tầm cùng Long Nha cửa hàng!”
Tiêu Quyên hứng thú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia. Thực không giỡn nếu là thực sự cô rất muốn cuồi, người lùn a!! Cuối cùng cũng thấy một người lùn như vậy, phả chăng sẽ là có một cái đầu to bự???
Khinh Doanh không để ý hai người tâm trang, tiếp tục nói:
“Tôi muốn hai người làm việc cho Long Nha cửa hàng!”
Tiêu Quyên khinh miệt nhìn qua Bách Lý Khinh Doanh, lạnh lùng nói:
“Hừ, ta không đồng ý!”
“Tại sao?”
Tiêu Quyên gật gù:
“Ta đây chỉ làm việc cho kẻ mạnh, kia ngời mạnh hơn ta sao?”
Bách Lý Khinh Doanh cười cười, kiêu ngọa, quả thực vô cùng kiêu ngạo! Nhưng mà cũng là do Tiêu Quyên có cái vốn của mình. Nữ Đế Lam Nguyệt chưa bao giờ là hư danh.
Nữ Đế Lam Nguyệt chính là chỉ nghề nghiệp ẩn tàng Thích khách ánh trăng và quốc gia cô ấy thống trị, Lam quốc. Cái chính là Tiêu Quyên tuy là thích khách nhưng sau này lập ra đoàn đội vô cùng mạnh, chính là Hải Đường Các.
Hải Đường các chỉ gồm tầm 20 người nhưng trong đó, ai ai cũng là cao thủ, chưởng khống nguyên một quốc gia rộng lớn. Bất kì một siêu cấp công hội nào cũng không dám đắc tội hay đối nghịch với Hải Đường Các.
Bách Lý Khinh Doanh cười nhẹ, nói:
“Nếu như ta đánh thắng ngươi thì làm sao đây?”
Tiêu Quyên chần chờ một lát rồi cười vô cùng giảo hoạt, nói:
“Nếu như ngươi đánh bại thần tượng của ta, ta sẽ cấp ngươi làm hộ vệ, như thế nào?”
Bách Lý Khinh Doanh cười cười:
“Người kia là ai?”?
“Chính là đại thần đệ nhất Đông Đại lục!”
Bách Lý Khinh Doanh nhíu mày, Đông Đại lục se có người mạnh nhất sao? Tại sao cơ chưa từng nghe qua nhỉ? Ném ánh mắt nghi hoặc đi, Khinh Doanh nói với Thủy Sắc Thiên Thiên:
“còn cô thì sao?”
“Ta,… ta còn ca ca ta,~~”
Bách Lý Khinh Doanh vuốt mặt cười, nói:
“Ca ca cô là ai? Long Nha cửa hàng cũng đồng dạng thu nhận hắn ta!”
Cô nhủ thầm, dù cho anh ta có là phế vật cũng được, Long Nha cửa hàng chịu được, miễn là Thủy Sắc Thiên Thiên chịu gia nhập Long Nha! Đùa ư? Thủy Sắc Thiên Thiên chính là đại thần chút thuật đệ nhật Đông đại lục. Tuy từ trước tới nay chưa nghe danh ca ca của nàng nhưng có nghe danh ma pháp quyển trục củng với bùa chú nàng vẽ ra.
Bao quát của Luân Hồi, nàng tuyệt sẽ lọt vào top 20 đứng đầu về Chú Thuật!!!!!! Tuyệt đối là người mà các siêu cấp công hội chịu tiêu back tỷ mua về a!~~~.
“Ca ca ta tên Thủy Sắc Đê Điều, kia, huynh ấy hôm nay có việc bận, không có lên mạng, nhưng mà huynh ấy đi đâu ta đi đó!”
Bách Lý Khinh Doanh cười cười, không hề để ý, nói:
“Được rồi nếu ngày mai hắn ta có tới thì hai người hãy tới gặp Ám Sắc Nguyệt, cả hai người sẽ được hưởng thụ quyền lợi của nhân vật hạch tâm của các Đại công hội, như thế nào đây?”
Thủy Sắc Thiên Thiên nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, bất giờ Bách Lý Khinh Doanh mới quay sang Tiêu Quyên:
“Ta tuyệt chưa nghe qua cao thủ đứng đầu Bắc Đại lục???”
Ghế cao kia ai dám ngồi, chẳng phải là kẻ ngốc sẽ không xưng mình là cao thủ đệ nhất, nếu như bị người khác khiêu chiến sau đó thua thì, chà chà, khỏi phải nói rồi!
Mà ai lại là thần tượng của Nữ Đế Nguyệt Lam nhỉ? Nghe nói nữ đế này cực kì kiêu ngạo, tuyệt chưa nghe nàng nói qua phục ai nha!
Tiêu Quyên ánh mắt gian giảo, khẽ lóe lên, kiêu ngạo nói:
“Đệ nhất nhân của Bắc đại lục còn ai khác ngoài Vong Ưu đại thần. Nàng ấy là đệ nhất, ta đây chính là đệ nhị, tuyệt không có đối thủ!”
Bách Lý Khinh Doanh nhíu mày, bất an nói:
“Vong Ưu Đại thần? Chưa từng nghe qua!”
Thủy Sắc Thiên Thiên nhẹ nhàng thốt:
“Chính là Bỉ Ngạn Vong Ưu đại thần, ngươi không nghe qua sao?”
Tiêu Quyên cũng dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn cô. Thầm nhủ: Quái lạ người sao chưa từng nghe tính danh đại thần nhỉ? Phải chăng người này hôm nay vừa vào game là?
Bách Lý Khinh Doanh ngay tắp lự phun hết cả tách trà mới đưa vào miệng. Cô ho khù khụ một lúc mới dừng lại., cố vuốt họng rồi nói:
“Nàng ta tự nhận như thế?”
Tiêu Quyên cười nhếch miệng khinh bỉ cô, nói:
“Chẳng lẽ cô chưa bao giờ lên diễn đàn Luân Hồi xem thử?”
Bách Lý Khinh Doanh quay mặt đi. Đây chính là một tật xấu khó bỏ của cô. Nhưng mà, để tránh bị người khác khinh bỉ, cô quyết tâm lần sau phải chăm chỉ vào diễn đàn xem a~~.
Nghĩ nghĩ một lúc, không thể từ bỏ Nữ đế Lam Nguyệt được nên cô ghé vào tai Tiêu Quyên, trầm giọng nói:
“Nếu như tôi nói cho cô biết sau lưng phố Lam Tầm là Bỉ Ngạn Vong Ưu?”
Ngay tắp lự, Tiêu Quyên nhảy dựng lên, túm chặt lấy áo cô, hét the thé:
“Ngươi nói thật?”
Ba đại thành thị Tô Nhĩ thành, Lâm Lang Thành và Thác Back thành cùng trực thuộc Tu Tuyết Đại Đế quốc,lập thành thế chân vạc, cũng là ơi phồn hoa nhất của Bắc Đại Lục.
Muốn đi qua các quốc gia cùng đế quốc khác cần đại lượng kim tệ để khởi động truyền tống trận, chính vì thế Khinh Doanh rất chú trọng tới việc xây dựng gốc rễ, trước hết chiếm lấy Bắc Đại Lục rồi mới nghĩ tới các đại lục khác.
Tu Tuyết đế quốc còn chưa ăm hết máu mạch kinh tế nên Khinh Doanh không hề có ý định chuyển sang quốc gia khác. Nhưng một thương nhân thông minh không chỉ là giàu có mà còn có cả đại lượng vũ lực bảo vệ tài sản nếu không thì giàu có đến đâu cũng không mở rộng được nữa. chính vì thế mà Khinh Doanh phải tìm thêm người tới ngoài người chơi thuần sinh hoạt, ừm, có nên lập công hội không nghỉ?
Khinh Doanh nghĩ một lát rồi lắc đầu, có công hội thật sự rất phiền phức, cô không thích! Ừm, không cần công hội cũng được cơ mà! Khinh Doanh suy nghĩ một lát rồi đứng trước con phố phồn hoa đệ nhất Tô Nhĩ Thành, phố Lam Tầm.
Giờ này còn chưa tới buổi sáng nên người chơi thường không có ra ngoài đánh quái mà thường hay bầy quầy bán những trang bị đánh quái rớt ra, mà những qầy hàng này cũng là do nàng cho thuê.
Bách Lý Khinh Doanh đi qua một cửa hàng, nhìn thấy trên đó có bày la liệt những tờ giấy mỏng nên hiếu kì ghé vào xem, đúng lúc ấy lại có một người tới đẩy nàng ra, hung dữ quát:
“Mau đưa đồ gia cần ra đây, nếu không Nguyệt Trì công hội sẽ không tha cho ngươi!”
“Đại gia thông cảm, hàng hóa ngài cần tôi đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng là, kim tệ,…”
Tráng hán kia cười lạnh lùng:
“Chẳng phải là 3 kim tệ sao? Ta đưa cho ngươi không lấy đấy thôi!”
“Đại gia, cái này, hết 5 kim tệ, ta đã nói với ngài,…”
“Hừ, láo thật, lão tử ngày hôm trước mua cũng chỉ 3 kim tệ,…”
Bách Lý Khinh Doanh mặc áo choàng đen che đi danh tính, quay qua cỗ khác, tỏ vẻ không can dự vào. Cô đang định bước đi thì chợt nghe thấy một giọng nữ thốt lên:
“Tên béo kia, ngày hôm qua ta cũng bày hàng ở đây, cũng chứng kiến ngơi ép mua ép bán, một lần thì thôi, cớ sao lần này ngươi còn tiếp tục?”
“A~ con nhãi ranh, dám xen vào chuyện của lão tử, lão tử nói 3 kim là 3 kim. Nếu không bán cho lão tử, xem ngày sau các ngươi có phải không dám ra khỏi thành hay không?”
Khinh Doanh nhìn qua cô gái cũng khoác áo choàng đen giống mình, cười cười, nếu không đủ mạnh, giúp người cũng nhu hại người mà thôi! Cô đang định bước đi thì bỗng chốc dừng lại vì nghe thấy giọng nói lanh lảnh kia tiếp tục:
“Tiêu Quyên ta mặc kệ Trì Trì gì đó của các người, mau mau cút đi! Ở đây là phố Lam Tầm, nếu các ngươi còn tiếp tục, ta gọi thủ vệ tới cho coi!”
Thủ vệ ở đây chính là NPC, này tuy chỉ là thủ vệ hạ cấp nhưng cũng lên tới 10 cấp tả hữu, nếu sinh sự sẽ bị đuổi ran gay lập tức, đôi khi cò dẫn tới người quản lí, nghiêm cấm người chơi ra vào phố Lam Tầm.
“Ngươi uy hiếp lão tử? Tiêu Quyên? Kia được lắm, ta sẽ cho hai ngươi biết mặt!!!”
Tuy nói vậy nhưng tráng hán kia vẫn phải rời đi, không chỉ là vì hắn không dám động thù mà còn sợ hãi gặp phải người quản lí phố Lam Tầm. Kia đã mấy lần có người bị người quản lí bắt, không chỉ hắn mà còn cả công hội hắn tham gia đều bị cấm vào phố Lam Tầm.
Ở con phố này không chỉ đầy đù các loại mặt hàng mà còn rất rẻ, này chính là người nào cũng muốn đi qua, ngày đêm bao giớ cũng tấp nập. Bách Lý Khinh Doanh nghe xog tên Tiêu Quyên, không khỏi dừng lại, quay người nói với Tiêu Quyên và người bán hàng kia:
“Xin chào, ta có chuyện muốn nói với hai người, tới Long Nha đế điếm đi!”
Hai người kia chần chừ một lát rồi cũng cắn răng đi theo, mấy người vừa đi hiện trường lập tức sôi trào:
“Đó là người quản lí phố này đó!”
“Xem ra hai người kia gặp xui rồi! thật là may có tên kia chạy nhanh, nếu không, chậc chậc…….”
“……….”
Khinh Doanh dẫn hai người lên nhã gian của Long Nha đế điếm, người bán hàng lo sợ nhìn cô còn Tiêu Quyên thì vẫn vững vàng như cũ, ánh mắt kiên định không sợ hãi.
“Kia, tên hai người?”
“Ta là Tiêu Quyên!”
“Tôi,… tên là Thủy Sắc Thiên Thiên.”
Bách Lý Khinh Doanh nghe xong còn tưởng mình nghe lầm, Nữ đế Lam Nguyệt Tiêu Quyên cô có biết nhưng mà tại sao Thủy Sắc Thiên Thiên lại ở đây?
Cũng tốt, Khinh Doanh mừng thầm nhưng trên mặt không biểu lộ ra thần sắc gì, nói:
“Như hai người đoán, ta là chủ của con phố Lam Tầm cùng Long Nha cửa hàng!”
Tiêu Quyên hứng thú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia. Thực không giỡn nếu là thực sự cô rất muốn cuồi, người lùn a!! Cuối cùng cũng thấy một người lùn như vậy, phả chăng sẽ là có một cái đầu to bự???
Khinh Doanh không để ý hai người tâm trang, tiếp tục nói:
“Tôi muốn hai người làm việc cho Long Nha cửa hàng!”
Tiêu Quyên khinh miệt nhìn qua Bách Lý Khinh Doanh, lạnh lùng nói:
“Hừ, ta không đồng ý!”
“Tại sao?”
Tiêu Quyên gật gù:
“Ta đây chỉ làm việc cho kẻ mạnh, kia ngời mạnh hơn ta sao?”
Bách Lý Khinh Doanh cười cười, kiêu ngọa, quả thực vô cùng kiêu ngạo! Nhưng mà cũng là do Tiêu Quyên có cái vốn của mình. Nữ Đế Lam Nguyệt chưa bao giờ là hư danh.
Nữ Đế Lam Nguyệt chính là chỉ nghề nghiệp ẩn tàng Thích khách ánh trăng và quốc gia cô ấy thống trị, Lam quốc. Cái chính là Tiêu Quyên tuy là thích khách nhưng sau này lập ra đoàn đội vô cùng mạnh, chính là Hải Đường Các.
Hải Đường các chỉ gồm tầm 20 người nhưng trong đó, ai ai cũng là cao thủ, chưởng khống nguyên một quốc gia rộng lớn. Bất kì một siêu cấp công hội nào cũng không dám đắc tội hay đối nghịch với Hải Đường Các.
Bách Lý Khinh Doanh cười nhẹ, nói:
“Nếu như ta đánh thắng ngươi thì làm sao đây?”
Tiêu Quyên chần chờ một lát rồi cười vô cùng giảo hoạt, nói:
“Nếu như ngươi đánh bại thần tượng của ta, ta sẽ cấp ngươi làm hộ vệ, như thế nào?”
Bách Lý Khinh Doanh cười cười:
“Người kia là ai?”?
“Chính là đại thần đệ nhất Đông Đại lục!”
Bách Lý Khinh Doanh nhíu mày, Đông Đại lục se có người mạnh nhất sao? Tại sao cơ chưa từng nghe qua nhỉ? Ném ánh mắt nghi hoặc đi, Khinh Doanh nói với Thủy Sắc Thiên Thiên:
“còn cô thì sao?”
“Ta,… ta còn ca ca ta,~~”
Bách Lý Khinh Doanh vuốt mặt cười, nói:
“Ca ca cô là ai? Long Nha cửa hàng cũng đồng dạng thu nhận hắn ta!”
Cô nhủ thầm, dù cho anh ta có là phế vật cũng được, Long Nha cửa hàng chịu được, miễn là Thủy Sắc Thiên Thiên chịu gia nhập Long Nha! Đùa ư? Thủy Sắc Thiên Thiên chính là đại thần chút thuật đệ nhật Đông đại lục. Tuy từ trước tới nay chưa nghe danh ca ca của nàng nhưng có nghe danh ma pháp quyển trục củng với bùa chú nàng vẽ ra.
Bao quát của Luân Hồi, nàng tuyệt sẽ lọt vào top 20 đứng đầu về Chú Thuật!!!!!! Tuyệt đối là người mà các siêu cấp công hội chịu tiêu back tỷ mua về a!~~~.
“Ca ca ta tên Thủy Sắc Đê Điều, kia, huynh ấy hôm nay có việc bận, không có lên mạng, nhưng mà huynh ấy đi đâu ta đi đó!”
Bách Lý Khinh Doanh cười cười, không hề để ý, nói:
“Được rồi nếu ngày mai hắn ta có tới thì hai người hãy tới gặp Ám Sắc Nguyệt, cả hai người sẽ được hưởng thụ quyền lợi của nhân vật hạch tâm của các Đại công hội, như thế nào đây?”
Thủy Sắc Thiên Thiên nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, bất giờ Bách Lý Khinh Doanh mới quay sang Tiêu Quyên:
“Ta tuyệt chưa nghe qua cao thủ đứng đầu Bắc Đại lục???”
Ghế cao kia ai dám ngồi, chẳng phải là kẻ ngốc sẽ không xưng mình là cao thủ đệ nhất, nếu như bị người khác khiêu chiến sau đó thua thì, chà chà, khỏi phải nói rồi!
Mà ai lại là thần tượng của Nữ Đế Nguyệt Lam nhỉ? Nghe nói nữ đế này cực kì kiêu ngạo, tuyệt chưa nghe nàng nói qua phục ai nha!
Tiêu Quyên ánh mắt gian giảo, khẽ lóe lên, kiêu ngạo nói:
“Đệ nhất nhân của Bắc đại lục còn ai khác ngoài Vong Ưu đại thần. Nàng ấy là đệ nhất, ta đây chính là đệ nhị, tuyệt không có đối thủ!”
Bách Lý Khinh Doanh nhíu mày, bất an nói:
“Vong Ưu Đại thần? Chưa từng nghe qua!”
Thủy Sắc Thiên Thiên nhẹ nhàng thốt:
“Chính là Bỉ Ngạn Vong Ưu đại thần, ngươi không nghe qua sao?”
Tiêu Quyên cũng dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn cô. Thầm nhủ: Quái lạ người sao chưa từng nghe tính danh đại thần nhỉ? Phải chăng người này hôm nay vừa vào game là?
Bách Lý Khinh Doanh ngay tắp lự phun hết cả tách trà mới đưa vào miệng. Cô ho khù khụ một lúc mới dừng lại., cố vuốt họng rồi nói:
“Nàng ta tự nhận như thế?”
Tiêu Quyên cười nhếch miệng khinh bỉ cô, nói:
“Chẳng lẽ cô chưa bao giờ lên diễn đàn Luân Hồi xem thử?”
Bách Lý Khinh Doanh quay mặt đi. Đây chính là một tật xấu khó bỏ của cô. Nhưng mà, để tránh bị người khác khinh bỉ, cô quyết tâm lần sau phải chăm chỉ vào diễn đàn xem a~~.
Nghĩ nghĩ một lúc, không thể từ bỏ Nữ đế Lam Nguyệt được nên cô ghé vào tai Tiêu Quyên, trầm giọng nói:
“Nếu như tôi nói cho cô biết sau lưng phố Lam Tầm là Bỉ Ngạn Vong Ưu?”
Ngay tắp lự, Tiêu Quyên nhảy dựng lên, túm chặt lấy áo cô, hét the thé:
“Ngươi nói thật?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.