Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
Chương 16: Hai mặt đối lập
Giang Đường Công Tử
19/12/2022
"Ai làm?" Am Hiển ngồi lên người của gã, tay nắm tóc kéo đầu gã lên.
Dương Hy ngồi xổm xuống đối diện, đôi con ngươi lóe lên trông quỷ dị vô cùng.
"Ai sai mày đến đây hại hắn?" Dương Hy không kiên nhẫn, đưa tay tát một tát thật mạnh lên mặt kẻ kia.
"Tao tự đi đấy thì sao? Tao muốn giết hắn đấy, thì sao?" Giọng gã đùa cợt, không sợ chết mà dám thách thức lại cậu.
"Câm mồm." Am Hiển đạp một cước lên cái tay lần trước Dương Hy bắn vào vẫn chưa kịp lành.
Hắn rống lên một tiếng kinh hồn rồi nằm xụi lơ không nhúc nhích nổi, Dương Hy nhíu mày thực sự không thể chờ thêm liền trực tiếp rút súng từ túi của Am Hiển nhắm thẳng vào đầu gã...
Bóp cò.
"Ái chà!" Am Hiển nhảy ra xa, phủi phủi quần áo rồi oán trách: "Tổ tông của tao ơi, lần sau muốn làm cái gì thì phải báo trước cho người ta một tiếng."
"Hại bẩn quần áo tao vừa mua được."
Dương Hy xem thường y mà liếc một cái, nhưng cậu thật sự nhìn lại quần áo của mình... Hừm, bẩn thật.
"Đi." Cậu vứt cái súng kia qua tay Am Hiển, bỏ đi một mạch.
"Đi? Đi đâu?" Am Hiển ngơ ngác đem món đồ chơi nguy hiểm đó giấu đi hỏi.
"Đến nhà mày."
"Đến nhà tao làm gì?"
Bước chân Dương Hy dừng lại, chằm chằm nhìn y. Như đương nhiên nói: "Tắm."
Am Hiển: "....Hả?"
Lâm Nhất không thích bộ dạng này của cậu. Cậu sẽ không để hắn thấy.
...
"Anh ơi!" Dương Hy như đứa trẻ, lon ton chạy tới phòng bệnh sau khi thay đồ tắm rửa thơm nức.
"Em đến rồi." Lâm Nhất kéo cậu đến gần hắn, yêu chiều mà xoa xoa tóc cậu.
"Mẹ có làm canh nhờ em mang đến nè." Dương Hy quấn quít bên cạnh hắn như chú cún nhỏ, mặt mày sáng rỡ.
Lâm Nhất chăm chú quan sát các động tác của hắn liền tự mỉm cười.
"Sao thế?"
"Chẳng chân thật chút nào."
Dương Hy sửng sốt: "Không chân thật?"
"Ừm." Hắn vẫn nở nụ cười, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lần này đến lượt Dương Hy ngơ ngác, hai mắt đảo một lượt lên người Lâm Nhất. Không chân thật như vậy à?
Tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của Dương Hy, vì thế cậu tiến ra ngoài mở cửa.
Người bên ngoài làm cậu chỉ muốn đóng sầm cửa lại.
"Đến làm gì?" Không khí xung quanh Dương Hy chợt lạnh xuống thành số âm. Cậu quét ánh mắt lên người đối diện gằn từng chữ: "Đến đây làm cái *** gì?"
"Cậu đối với người thăm bệnh thường không khách khí thế à?" Bên ngoài chính là Bạch Nhĩ và Lam Trạch.
"Không. Hoàn toàn không." Dương Hy nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt thiếu điều viết thẳng lên một chữ "Biến đi".
"Dương Hy."
Dương Hy xoay người vào trong, thoáng chốc chẳng quan tâm đến bọn người chướng mắt mà chạy đến bên cạnh hắn.
"Bạch gia chủ và Lam gia chủ chẳng hay hai vị cao cao tại thượng lại tìm đến tôi vì chuyện gì?"
Lam Trạch vốn đang ngứa mắt với Dương Hy, nếu không có Bạch Nhĩ hắn đã sớm nhảy tới đánh cho cậu một trận, nghe vậy mở miệng: "Lâm gia nuôi một con chó trung thành quá nhỉ?"
Bạch Nhĩ nhìn Lam Trạch nhắc nhở: "Im lặng."
Dương Hy: "Tao đấm mày đó."
Lam Trạch giật mình, một tên oắt con lại dám nói với hắn như vậy?
"Mày là cái gì ở đây mà dám nói chuyện hỗn xược như thế?"
"Mày nói tao là chó thì tao là chó của Lâm gia, chó cũng có quyền sủa thay chủ nhân của mình." Mặt Dương Hy cà lơ phất phơ không để ý lý lẽ mà nói.
Lâm Nhất nén cười, nhìn sang Lam Trạch mặt không đỏ tim không đập: "Tiểu Hy là người thuộc Lâm gia, địa vị của em ấy ở đây... So với cậu vẫn cao hơn một bậc."
"Cái..." Lam Trạch còn định nói thêm gì ngay tức thì bị Bạch Nhĩ cản lại. Gã cúi đầu: "Thất lễ rồi."
"Mày." Mắt Lam Trạch muốn đỏ lên vì tức giận, nhưng vẫn cố nhịn không phun thêm lời nào nữa.
Dương Hy "Xì" một tiếng, chẳng thèm quan tâm mà chạy đi ăn canh. Canh của mẹ Lâm làm là ngon nhất!
Bạch Nhĩ nhìn hành động này, thầm cảm thán. Quả thật rất giống hành động của một tên nhóc mười bảy tuổi.
Nhưng mà, hành động ngày hôm đó, ánh mắt tối tăm và cỗ khí lạnh lẽo... Cũng là từ người này mà gã phát hiện ra.
Hai kẻ điên này.
Thật vô cùng có sức uy hiếp.
"Bạch gia chủ đến đây là muốn?" Lâm Nhất thấy gã chẳng nói thêm gì bèn một lần nữa hỏi lại.
"À, là việc hợp tác của Bạch Dương và Lâm thị."
Lâm Nhất cứng nhắc: "Ngài muốn hợp tác?"
"Phải."
...
Dương Hy quay lại phòng bệnh khi trời đã về chiều, cậu đẩy cửa gọi khẽ một tiếng: "Lâm Nhất?"
"Lâm tổng?"
Gọi mấy tiếng mà người chẳng đáp lại, cậu liền đóng cửa rồi rời đi.
"Alo? Đại ca hửm, em đến ngay đây." Dương Hy nghe điện thoại, môi kéo lên một độ cong khó thấy.
Dương Hy bắt taxi đến trước một khu ổ chuột, cậu ngắm nghía hồi lâu rồi tiến vào.
Đời trước, sau khi ba phá sản mẹ qua đời, cậu gia nhập bang phái nhờ lọt vào mắt của một vị đại ca. Theo như cậu biết, hắn là thủ lĩnh của Quạ Đen. Một nhóm người hoạt động không thuộc bất kỳ tổ chức nào, nhưng người ở trong đó lại là những người có địa vị nhất trong xã hội này.
Việc tìm ra được ID ẩn danh là nhờ người của Lâm Nhất, nhưng theo được với người của Lâm Nhất không bao giờ là Dương Hy cậu... Mà là người của Quạ Đen.
"Đại ca, Dương Hy đã đến."
"Cho nó vào." Vị đại ca gương mặt tuấn tú, điển trai, vẻ mặt tràn đầy sự lười biếng nằm dài trên ghế, đầu gác lên đùi mỹ nhân, phía dưới là hai hàng dài thuộc hạ.
Hắn chẳng khác nào một ông vua giữa thời hiện đại cả.
"Đại ca." Dương Hy đi vào, không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề: "Đi săn đi."
"Ơơơ, cái thằng nhóc này... Cậu xem anh là thú vui giải khuây của cậu đấy à?"
"Đừng nói nhiều, nhanh đi." Dương Hy cầm lấy găng tay đeo vào, một cô gái cầm loại súng bắn tỉa tốt nhất đến đưa cho cậu: "Cậu chủ, của cậu đây."
"Cảm ơn."
Dương Hy cùng Túc Hạ tiến ra ngoài bãi săn, hắn hỏi: "Có chuyện gì không vui sao?"
"Tên khốn nào dám đem người đến hại chết Lâm Nhất?"
Túc Hạ biết quan hệ này của cậu và Lâm Nhất cũng không để ý, chỉ đơn giản nói: "Thắng anh, anh nói cho cậu."
Thật ra, Túc Hạ trăm lần như một thôi, chẳng khi nào thắng được Dương Hy. Sở dĩ hắn lúc nào cũng nói vậy, hiểu là hắn đồng ý nói cho cậu rồi, chỉ ngứa miệng không phục tài năng này của cậu mà thôi.
"Nói đi."
"Trần thúc thúc đối thủ nhà cậu đấy."
"Trần thúc thúc?" Dương Hy nhướn mày.
"Ha, Trần Phàm. Cố kim chủ bao dưỡng của Lâm tổng đại nhân."
Dương Hy: "Đệt?"
Trông thấy gương mặt ngáo ngơ của người đối diện, Túc Hạ bật cười thành tiếng.
Ài, còn có cái này nữa à? Dương Hy lớn tiếng rủa trong lòng.
- ----Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tui mới kiếm được quả phim hay ho quá quên cả đăng chương luôn quí dị ơi QAQ
Phim: Cẩm Y Chi Hạ. Ngôn tình đó!! Nhưng hay vỡi cả ra luôn ý. QAQ
Dương Hy ngồi xổm xuống đối diện, đôi con ngươi lóe lên trông quỷ dị vô cùng.
"Ai sai mày đến đây hại hắn?" Dương Hy không kiên nhẫn, đưa tay tát một tát thật mạnh lên mặt kẻ kia.
"Tao tự đi đấy thì sao? Tao muốn giết hắn đấy, thì sao?" Giọng gã đùa cợt, không sợ chết mà dám thách thức lại cậu.
"Câm mồm." Am Hiển đạp một cước lên cái tay lần trước Dương Hy bắn vào vẫn chưa kịp lành.
Hắn rống lên một tiếng kinh hồn rồi nằm xụi lơ không nhúc nhích nổi, Dương Hy nhíu mày thực sự không thể chờ thêm liền trực tiếp rút súng từ túi của Am Hiển nhắm thẳng vào đầu gã...
Bóp cò.
"Ái chà!" Am Hiển nhảy ra xa, phủi phủi quần áo rồi oán trách: "Tổ tông của tao ơi, lần sau muốn làm cái gì thì phải báo trước cho người ta một tiếng."
"Hại bẩn quần áo tao vừa mua được."
Dương Hy xem thường y mà liếc một cái, nhưng cậu thật sự nhìn lại quần áo của mình... Hừm, bẩn thật.
"Đi." Cậu vứt cái súng kia qua tay Am Hiển, bỏ đi một mạch.
"Đi? Đi đâu?" Am Hiển ngơ ngác đem món đồ chơi nguy hiểm đó giấu đi hỏi.
"Đến nhà mày."
"Đến nhà tao làm gì?"
Bước chân Dương Hy dừng lại, chằm chằm nhìn y. Như đương nhiên nói: "Tắm."
Am Hiển: "....Hả?"
Lâm Nhất không thích bộ dạng này của cậu. Cậu sẽ không để hắn thấy.
...
"Anh ơi!" Dương Hy như đứa trẻ, lon ton chạy tới phòng bệnh sau khi thay đồ tắm rửa thơm nức.
"Em đến rồi." Lâm Nhất kéo cậu đến gần hắn, yêu chiều mà xoa xoa tóc cậu.
"Mẹ có làm canh nhờ em mang đến nè." Dương Hy quấn quít bên cạnh hắn như chú cún nhỏ, mặt mày sáng rỡ.
Lâm Nhất chăm chú quan sát các động tác của hắn liền tự mỉm cười.
"Sao thế?"
"Chẳng chân thật chút nào."
Dương Hy sửng sốt: "Không chân thật?"
"Ừm." Hắn vẫn nở nụ cười, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lần này đến lượt Dương Hy ngơ ngác, hai mắt đảo một lượt lên người Lâm Nhất. Không chân thật như vậy à?
Tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của Dương Hy, vì thế cậu tiến ra ngoài mở cửa.
Người bên ngoài làm cậu chỉ muốn đóng sầm cửa lại.
"Đến làm gì?" Không khí xung quanh Dương Hy chợt lạnh xuống thành số âm. Cậu quét ánh mắt lên người đối diện gằn từng chữ: "Đến đây làm cái *** gì?"
"Cậu đối với người thăm bệnh thường không khách khí thế à?" Bên ngoài chính là Bạch Nhĩ và Lam Trạch.
"Không. Hoàn toàn không." Dương Hy nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt thiếu điều viết thẳng lên một chữ "Biến đi".
"Dương Hy."
Dương Hy xoay người vào trong, thoáng chốc chẳng quan tâm đến bọn người chướng mắt mà chạy đến bên cạnh hắn.
"Bạch gia chủ và Lam gia chủ chẳng hay hai vị cao cao tại thượng lại tìm đến tôi vì chuyện gì?"
Lam Trạch vốn đang ngứa mắt với Dương Hy, nếu không có Bạch Nhĩ hắn đã sớm nhảy tới đánh cho cậu một trận, nghe vậy mở miệng: "Lâm gia nuôi một con chó trung thành quá nhỉ?"
Bạch Nhĩ nhìn Lam Trạch nhắc nhở: "Im lặng."
Dương Hy: "Tao đấm mày đó."
Lam Trạch giật mình, một tên oắt con lại dám nói với hắn như vậy?
"Mày là cái gì ở đây mà dám nói chuyện hỗn xược như thế?"
"Mày nói tao là chó thì tao là chó của Lâm gia, chó cũng có quyền sủa thay chủ nhân của mình." Mặt Dương Hy cà lơ phất phơ không để ý lý lẽ mà nói.
Lâm Nhất nén cười, nhìn sang Lam Trạch mặt không đỏ tim không đập: "Tiểu Hy là người thuộc Lâm gia, địa vị của em ấy ở đây... So với cậu vẫn cao hơn một bậc."
"Cái..." Lam Trạch còn định nói thêm gì ngay tức thì bị Bạch Nhĩ cản lại. Gã cúi đầu: "Thất lễ rồi."
"Mày." Mắt Lam Trạch muốn đỏ lên vì tức giận, nhưng vẫn cố nhịn không phun thêm lời nào nữa.
Dương Hy "Xì" một tiếng, chẳng thèm quan tâm mà chạy đi ăn canh. Canh của mẹ Lâm làm là ngon nhất!
Bạch Nhĩ nhìn hành động này, thầm cảm thán. Quả thật rất giống hành động của một tên nhóc mười bảy tuổi.
Nhưng mà, hành động ngày hôm đó, ánh mắt tối tăm và cỗ khí lạnh lẽo... Cũng là từ người này mà gã phát hiện ra.
Hai kẻ điên này.
Thật vô cùng có sức uy hiếp.
"Bạch gia chủ đến đây là muốn?" Lâm Nhất thấy gã chẳng nói thêm gì bèn một lần nữa hỏi lại.
"À, là việc hợp tác của Bạch Dương và Lâm thị."
Lâm Nhất cứng nhắc: "Ngài muốn hợp tác?"
"Phải."
...
Dương Hy quay lại phòng bệnh khi trời đã về chiều, cậu đẩy cửa gọi khẽ một tiếng: "Lâm Nhất?"
"Lâm tổng?"
Gọi mấy tiếng mà người chẳng đáp lại, cậu liền đóng cửa rồi rời đi.
"Alo? Đại ca hửm, em đến ngay đây." Dương Hy nghe điện thoại, môi kéo lên một độ cong khó thấy.
Dương Hy bắt taxi đến trước một khu ổ chuột, cậu ngắm nghía hồi lâu rồi tiến vào.
Đời trước, sau khi ba phá sản mẹ qua đời, cậu gia nhập bang phái nhờ lọt vào mắt của một vị đại ca. Theo như cậu biết, hắn là thủ lĩnh của Quạ Đen. Một nhóm người hoạt động không thuộc bất kỳ tổ chức nào, nhưng người ở trong đó lại là những người có địa vị nhất trong xã hội này.
Việc tìm ra được ID ẩn danh là nhờ người của Lâm Nhất, nhưng theo được với người của Lâm Nhất không bao giờ là Dương Hy cậu... Mà là người của Quạ Đen.
"Đại ca, Dương Hy đã đến."
"Cho nó vào." Vị đại ca gương mặt tuấn tú, điển trai, vẻ mặt tràn đầy sự lười biếng nằm dài trên ghế, đầu gác lên đùi mỹ nhân, phía dưới là hai hàng dài thuộc hạ.
Hắn chẳng khác nào một ông vua giữa thời hiện đại cả.
"Đại ca." Dương Hy đi vào, không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề: "Đi săn đi."
"Ơơơ, cái thằng nhóc này... Cậu xem anh là thú vui giải khuây của cậu đấy à?"
"Đừng nói nhiều, nhanh đi." Dương Hy cầm lấy găng tay đeo vào, một cô gái cầm loại súng bắn tỉa tốt nhất đến đưa cho cậu: "Cậu chủ, của cậu đây."
"Cảm ơn."
Dương Hy cùng Túc Hạ tiến ra ngoài bãi săn, hắn hỏi: "Có chuyện gì không vui sao?"
"Tên khốn nào dám đem người đến hại chết Lâm Nhất?"
Túc Hạ biết quan hệ này của cậu và Lâm Nhất cũng không để ý, chỉ đơn giản nói: "Thắng anh, anh nói cho cậu."
Thật ra, Túc Hạ trăm lần như một thôi, chẳng khi nào thắng được Dương Hy. Sở dĩ hắn lúc nào cũng nói vậy, hiểu là hắn đồng ý nói cho cậu rồi, chỉ ngứa miệng không phục tài năng này của cậu mà thôi.
"Nói đi."
"Trần thúc thúc đối thủ nhà cậu đấy."
"Trần thúc thúc?" Dương Hy nhướn mày.
"Ha, Trần Phàm. Cố kim chủ bao dưỡng của Lâm tổng đại nhân."
Dương Hy: "Đệt?"
Trông thấy gương mặt ngáo ngơ của người đối diện, Túc Hạ bật cười thành tiếng.
Ài, còn có cái này nữa à? Dương Hy lớn tiếng rủa trong lòng.
- ----Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tui mới kiếm được quả phim hay ho quá quên cả đăng chương luôn quí dị ơi QAQ
Phim: Cẩm Y Chi Hạ. Ngôn tình đó!! Nhưng hay vỡi cả ra luôn ý. QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.