Trùng Sinh Chín Lần, Nữ Phụ Điên Cuồng Phục Thù!
Chương 10: Cầm Dao Phay Điên Cuồng Đuổi Chém (2)
Trinh Vô Ưu
22/10/2024
Kiều Tư Ngọc không quan tâm những người này đang nghĩ gì, cô nhìn sang Kiều Chí Hoành: "Ông tỉnh táo lại chưa?"
Kiều Chí Hoành tỉnh táo lại và nhìn Kiều Tư Ngọc. Nếu không vì trên mặt còn đau, ông ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình lại có một ngày bị con gái đánh.
Điều này vô cùng bất hiếu!
Thật là một sự sỉ nhục đối với ông ta!
"Kiều Tư Ngọc!" Đỗ Hồng Nguyệt hoàn hồn lại và hét lên: "Điên rồi, điên rồi, mày điên thật rồi. Người đâu mau bắt nó lại cho tôi."
"Mình ơi, Kiều Tư Ngọc điên rồi, nó không chỉ đốt từ đường, bây giờ ngay cả ông còn dám đánh, còn có chuyện gì nó không dám làm chứ."
"Mau liên lạc với bệnh viện số 4, không thể để nó nổi điên như vậy nữa!"
Đỗ Hồng Nguyệt vừa nói xong, Kiều Tư Ngọc vừa mới ăn no đã lao vào bếp cầm con dao phay hùng hổ vung về phía Đỗ Hồng Nguyệt.
"Ahhh!!!"
Tiếng kêu la hoảng loạn không ngừng vang lên, Đỗ Hồng Nguyệt vừa la vừa sợ hãi ôm đầu chạy vòng quanh.
Kiều Tư Ngọc cầm con dao phay điên cuồng đuổi theo chém. Sau một lúc gà bay chó chạy, đôi chân Đỗ Hồng Nguyệt không còn sức lực nữa, bà ta đã quỵ xuống, nhắm mắt, run rẩy ôm lấy đầu của mình.
Con dao phay được chém xuống bàn ăn cạnh Đỗ Hồng Nguyệt, con dao cắm sâu vào mặt bàn gỗ.
Khi tiếng hét truyền đến tai cô, Kiều Tư Ngọc rút con dao phay ra và kề thẳng vào cổ bà ta, bực dọc quát.
"Câm miệng."
Khi Đỗ Hồng Nguyệt nhìn thấy con dao phay trên cổ mình, bà ta trợn mắt chuẩn bị ngất đi.
Kiều Tư Ngọc cảnh cáo: "Nếu bà dám ngất xỉu, tôi đảm bảo là con dao này sẽ thấy máu."
Đỗ Hồng Nguyệt trợn mắt vài cái, nhưng cố gắng không dám ngất đi.
Trên mặt đất, có chất lỏng chảy ra giữa đôi chân run rẩy của Đỗ Hồng Nguyệt. Kiều Tư Ngọc thấy chán ghét lấy con dao phay ra rồi ngồi lại xuống bàn.
"Bà Đỗ có thể nhanh chóng nghĩ đến chuyện liên lạc với bệnh viện số 4. Tôi đoán đây không phải là lần đầu tiên bà làm như vậy phải không?"
Tên đầy đủ của bệnh viện số 4 là bệnh viện tâm thần số 4.
Đây là một trong những bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất ở Kinh Đô.
Nó đã có lịch sử bốn mươi năm, những bệnh nhân vào đó chưa bao giờ được bước trở ra, hệ thống an ninh trong đó cực kỳ hoàn thiện.
Mỗi phòng có ít nhất hai camera giám sát, các nhân viên bảo vệ tuần tra đều là cựu chiến binh, cứ ba bước thì có một lính canh, cứ năm bước thì có một chốt, mỗi người họ đều có súng điện.
Bên ngoài bệnh viện còn có lưới điện, nếu tự mình rời bệnh viện mà không có giấy xuất viện sẽ bị điện giật chết.
Vì vậy chi phí ở đó rất đắt đỏ, người bình thường không đủ sức chi trả.
Có thể nói đây là bệnh viện tâm thần chuyên phục vụ những người giàu có.
Trùng hợp là ở kiếp thứ tám, cô đã ở trong bệnh viện số 4 cho đến khi chết.
Ánh mắt Đỗ Hồng Nguyệt lóe lên, sắc mặt tái nhợt: "Tao... tao không biết mày đang nói gì."
Đồng thời, bà ta vừa xấu hổ vừa tức giận, bà ta thật sự rất ghét đứa con gái này.
Cô dám làm điều này với họ.
Hành vi điên cuồng của Kiều Tư Ngọc khiến Kiều Chí Hoành giận đến mức thái dương giựt bưng bưng, ông ta vừa sợ vừa không kìm chế được cơn giận.
"Thứ con oan nghiệt, tao không cần biết mày muốn làm gì, bây giờ lập tức theo tao đến nhà họ Hứa, nhà họ Lý, nhà họ Phương để xin lỗi."
Kiều Tư Ngọc nghịch con dao phay: "Ông thích xin lỗi như vậy thì ông tự mà đi."
"Mày..."
Kiều Chí Hoành giận đến choáng váng.
Kiều Tư Ngọc lắc đầu và thở dài: "Lão Kiều, tuổi ông không còn trẻ nữa, động tí là nổi giận, coi chừng bị vỡ mạch máu đấy."
Kiều Chí Hoành cảm thấy huyết áp trong người tăng lên, một ngụm máu đang dâng lên.
"Đồ thứ con gái bất hiếu, mày muốn chọc tao tức chết sao?"
Kiều Tư Ngọc bĩu môi: "Tôi cũng muốn đấy nhưng ông quá cao số."
Ít nhất là sống lâu hơn cô.
Thật không công bằng.
Kiều Chí Hoành tỉnh táo lại và nhìn Kiều Tư Ngọc. Nếu không vì trên mặt còn đau, ông ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình lại có một ngày bị con gái đánh.
Điều này vô cùng bất hiếu!
Thật là một sự sỉ nhục đối với ông ta!
"Kiều Tư Ngọc!" Đỗ Hồng Nguyệt hoàn hồn lại và hét lên: "Điên rồi, điên rồi, mày điên thật rồi. Người đâu mau bắt nó lại cho tôi."
"Mình ơi, Kiều Tư Ngọc điên rồi, nó không chỉ đốt từ đường, bây giờ ngay cả ông còn dám đánh, còn có chuyện gì nó không dám làm chứ."
"Mau liên lạc với bệnh viện số 4, không thể để nó nổi điên như vậy nữa!"
Đỗ Hồng Nguyệt vừa nói xong, Kiều Tư Ngọc vừa mới ăn no đã lao vào bếp cầm con dao phay hùng hổ vung về phía Đỗ Hồng Nguyệt.
"Ahhh!!!"
Tiếng kêu la hoảng loạn không ngừng vang lên, Đỗ Hồng Nguyệt vừa la vừa sợ hãi ôm đầu chạy vòng quanh.
Kiều Tư Ngọc cầm con dao phay điên cuồng đuổi theo chém. Sau một lúc gà bay chó chạy, đôi chân Đỗ Hồng Nguyệt không còn sức lực nữa, bà ta đã quỵ xuống, nhắm mắt, run rẩy ôm lấy đầu của mình.
Con dao phay được chém xuống bàn ăn cạnh Đỗ Hồng Nguyệt, con dao cắm sâu vào mặt bàn gỗ.
Khi tiếng hét truyền đến tai cô, Kiều Tư Ngọc rút con dao phay ra và kề thẳng vào cổ bà ta, bực dọc quát.
"Câm miệng."
Khi Đỗ Hồng Nguyệt nhìn thấy con dao phay trên cổ mình, bà ta trợn mắt chuẩn bị ngất đi.
Kiều Tư Ngọc cảnh cáo: "Nếu bà dám ngất xỉu, tôi đảm bảo là con dao này sẽ thấy máu."
Đỗ Hồng Nguyệt trợn mắt vài cái, nhưng cố gắng không dám ngất đi.
Trên mặt đất, có chất lỏng chảy ra giữa đôi chân run rẩy của Đỗ Hồng Nguyệt. Kiều Tư Ngọc thấy chán ghét lấy con dao phay ra rồi ngồi lại xuống bàn.
"Bà Đỗ có thể nhanh chóng nghĩ đến chuyện liên lạc với bệnh viện số 4. Tôi đoán đây không phải là lần đầu tiên bà làm như vậy phải không?"
Tên đầy đủ của bệnh viện số 4 là bệnh viện tâm thần số 4.
Đây là một trong những bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất ở Kinh Đô.
Nó đã có lịch sử bốn mươi năm, những bệnh nhân vào đó chưa bao giờ được bước trở ra, hệ thống an ninh trong đó cực kỳ hoàn thiện.
Mỗi phòng có ít nhất hai camera giám sát, các nhân viên bảo vệ tuần tra đều là cựu chiến binh, cứ ba bước thì có một lính canh, cứ năm bước thì có một chốt, mỗi người họ đều có súng điện.
Bên ngoài bệnh viện còn có lưới điện, nếu tự mình rời bệnh viện mà không có giấy xuất viện sẽ bị điện giật chết.
Vì vậy chi phí ở đó rất đắt đỏ, người bình thường không đủ sức chi trả.
Có thể nói đây là bệnh viện tâm thần chuyên phục vụ những người giàu có.
Trùng hợp là ở kiếp thứ tám, cô đã ở trong bệnh viện số 4 cho đến khi chết.
Ánh mắt Đỗ Hồng Nguyệt lóe lên, sắc mặt tái nhợt: "Tao... tao không biết mày đang nói gì."
Đồng thời, bà ta vừa xấu hổ vừa tức giận, bà ta thật sự rất ghét đứa con gái này.
Cô dám làm điều này với họ.
Hành vi điên cuồng của Kiều Tư Ngọc khiến Kiều Chí Hoành giận đến mức thái dương giựt bưng bưng, ông ta vừa sợ vừa không kìm chế được cơn giận.
"Thứ con oan nghiệt, tao không cần biết mày muốn làm gì, bây giờ lập tức theo tao đến nhà họ Hứa, nhà họ Lý, nhà họ Phương để xin lỗi."
Kiều Tư Ngọc nghịch con dao phay: "Ông thích xin lỗi như vậy thì ông tự mà đi."
"Mày..."
Kiều Chí Hoành giận đến choáng váng.
Kiều Tư Ngọc lắc đầu và thở dài: "Lão Kiều, tuổi ông không còn trẻ nữa, động tí là nổi giận, coi chừng bị vỡ mạch máu đấy."
Kiều Chí Hoành cảm thấy huyết áp trong người tăng lên, một ngụm máu đang dâng lên.
"Đồ thứ con gái bất hiếu, mày muốn chọc tao tức chết sao?"
Kiều Tư Ngọc bĩu môi: "Tôi cũng muốn đấy nhưng ông quá cao số."
Ít nhất là sống lâu hơn cô.
Thật không công bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.