Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 167: Lam U Niệm xấu hổ
Thành Trân Trân
04/10/2021
Sau khi tắm rửa nàng lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, còn Phong Dực Hiên cũng đến sau bình phong tắm rửa, nàng nhận định đêm nay nhất định hắn sẽ ngủ ở nhuyễn tháp, dù sao thì từ lâu hai người đã tách ra ngủ, thứ nhất hắn sợ mình xúc động xâm phạm nàng, thứ hai là thời gian hắn trở về đều rất khuya cho nên không đành lòng quấy rầy nàng.
Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng phát hiện hắn vén chăn lên, nàng không có nghĩ nhiều liền dựa sát vào ngực hắn ngủ như thường ngày, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, bất chợt mở mắt.
Bởi vì nàng cảm giác được làn da trần trụi của hắn khi hắn ôm mình, nàng mở to mắt hoảng sợ nhìn hắn, vừa nhìn suýt chút nữa bò khỏi giường, nhưng mà vẫn bị hắn ôm lấy.
"Hiên, ngươi... Ngươi..." Mặt mũi nàng đỏ bừng nhìn thân thể loã lồ của Phong Dực Hiên, thật không biết nên trợn tròn mắt hay là nhắm mắt, bởi vì trong phòng có dạ minh châu cho nên nàng có thể nhìn rõ thân thể hắn.
Nàng thật không ngờ thường ngày thấy dáng vẻ của hắn tựa hồ rất gầy, bây giờ mới biết, hoá ra dưới lớp quần áo đó là một cơ thể săn chắc, làn da rất nhẵn rất trắng, lồng ngực to lớn cùng cơ bụng chắc nịch khiến nàng sắp chảy máu mũi, kiếp trước nàng từng xem qua không ít dáng người mẫu đẹp trai nhưng nếu đem so với Phong Dực Hiên quả thật đều là cặn bã, sợ là nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn không biết có bao nhiêu người muốn nhào lên.
"A - - -" Lam U Niệm che miệng muốn thét chói tai, nàng cho là mình đã đủ mạnh bạo, thuận theo cơ bụng nhìn xuống là phần lường gợi cảm, còn có ***. Nàng cho rằng hắn chỉ loã lồ nửa người trên mà thôi, hiện tại mới biết hắn không hề mặc y phục, dùng cơ thể trần trụi ôm nàng.
Lam U Niệm đã thấy rõ tiểu *** của hắn, vô cùng xấu hổ, có lẽ bởi vì trong lòng có tình ý cho nên càng không thể thích ứng.
"Ngươi mặc y phục vào đi!" Lam U Niệm đỏ mặt cưỡng bách không cho mình nhìn Phong Dực Hiên, cố gắng quên sạch hình ảnh vừa thấy trong đầu, nhưng nàng phát hiện bản thân không thể nào quên được.
Lần này Phong Dực Hiên lại không nghe lời, mà là dịu dàng xoay đầu nhỏ của nàng lại tiếp tục nhìn thân thể trần trụi của mình, nàng có cảm giác muốn điên cuồng bốc trần hắn.
Nàng thở gấp mấy lần để bản thân bình tĩnh, sau đó bất chấp ngại ngùng hỏi: “Hiên, ngươi làm sao vậy?” Nàng có chút sợ, sợ chính mình không nhịn được mà nhào tới, sắc đẹp không chỉ lầm nam sắc mà còn lầm người.
Phong Dực Hiên thấy dường như không phải Niệm Niệm không hài lòng với vóc dáng của mình, nàng còn thẹn thùng đỏ mặt, hắn cười lớn, phảng phất như mây đen bỗng nhiên rút đi, ánh nắng trút xuống đầy phòng, chớp mắt một cái khiến cảnh đẹp thất sắc, thiên địa không còn ánh sáng, hắn nhìn Lam U Niệm lẩm bẩm: "Niệm Niệm, sau này không được phép nhìn thân thể nam tử khác, muốn nhìn cũng phải nhìn ta!"
"Ta nhìn nam tử khác khi nào?" Lam U Niệm phản bác, đột nhiên nàng nhớ đến lời hắn nói lúc nãy trên nóc nhà ở hành cung, có xúc động muốn hộc máu, nam nhân này sao có thể nghiêm túc như vậy chứ?
"Dù sao cũng không được phép, nhìn cũng không đẹp như ta!" Phong Dực Hiên kiêu ngạo nói, hắn rất có tự tin với vóc dáng của mình, dù sao thì hắn cũng đã luyện võ nhiều năm còn chinh chiến sa trường, vóc dáng cực kỳ đẹp mắt.
"Ta biết rồi, dáng người ngươi là tốt nhất!" Lam U Niệm dở khóc dở cười, sau đó tranh thủ xuống giường lấy y phục ném cho hắn, lo lắng nói: "Hiện tại có thể mặc y phục vào rồi!"
Nhưng mà Phong Dực Hiên không chỉ không có cầm y phục mặc vào mà là đi đến ôm Lam U Niệm lên giường, sau đó thập phần nghiêm túc nói: "Niệm Nhi, nàng vẫn chưa có xem vóc dáng của ta!"
"Ta xem rồi!" Lam U Niệm cầm y phục đưa cho Phong Dực Hiên, cam đoan: "Thực sự ta đã nhìn thấy!"
Phong Dực Hiên xác định nàng nói là thật, sau đó có chút cẩn thận dò hỏi: "Vậy… Vóc dáng của ta có đẹp không?" Hắn muốn cho Niệm Niệm biết hắn là tốt nhất, chỉ có như vậy sau này Niệm Niệm sẽ chỉ nhìn hắn.
Lam U Niệm thật sự muốn biết Phong Dực Hiên ngây thơ của trước kia đi đâu rồi, hiện tại người nằm bên cạnh mình đã hắc hoá từ khi nào? Quả thực khiến nàng không chống đỡ nổi.
"Rất tốt, rất tốt!" Lam U Niệm thành thật nói: "Hiện tại có thể mặc y phục vào rồi chứ? Hiên, gần đây thời tiết trở lạnh, nếu ngươi ngã bệnh làm sao bây giờ?" Lam U Niệm lộ ra vẻ mặt lo lắng, ủy khuất.
Phong Dực Hiên vừa nghe vậy vội vàng mặc y phục vào, sợ mình sẽ khiến nàng đau lòng, thật ra hắn không hề cảm thấy lạnh chút nào, vừa rồi dưới ánh mắt của nàng hắn còn cảm thấy thân thể có xúc động khác thường, bây giờ không chỉ không cảm thấy lạnh mà còn rất nóng, cũng chỉ có ánh mắt của Niệm Niệm mới có thể khiến hắn động dục niệm, kiếp này định sẵn hắn thua trên tay nàng, thế nhưng lại khiến trong lòng hắn thấy rất ngọt ngào.
Phong Dực Hiên thong thả mặc y phục vào, còn Lam U Niệm thì đưa lưng về phía hắn mà ngủ. Nàng không có cách nào đối mặt với hắn, vừa rồi đã cho nàng rung động quá lớn, đây cũng là lần đầu tiên cùng giường với hắn mà nàng lại nằm xa như thế.
Sau khi mặc y phục vào trực tiếp mò vào trong kéo Lam U Niệm vào ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng dỗ nàng ngủ như dỗ trẻ con, chỉ là Lam U Niệm không thể nào ngủ được, bởi vì hai thân thể kề sát nhau, nàng có thể cảm nhận được hạ thân khác thường của hắn.
Còn Phong Dực Hiên lại cho rằng nữ tử trong ngực quá xấu hổ nên không ngủ được, hắn ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy Niệm Niệm cũng tán thương thân thể hắn tốt, Vũ Lưu Ly từng nói nữ tử đều thích được khen ngợi, cho nên hắn kề sát vào tai nàng thì thầm.
“Thật ra dáng người của Niệm Niệm cũng rất tốt!” Giọng điệu trầm thấp mà hùng hậu, mang theo một cỗ từ tính mê người vang lên bên tai nàng.
"Phong Dực Hiên!" Lam U Niệm ngồi bật dậy quát: "Ngươi cút xuống cho ta!" Lòng ngực phập phồng nghiêm trọng, cũng chỉ có Phong Dực Hiên mới có thể khơi mào ba đào trong lòng nàng.
"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên mở to đôi mắt màu tím đáng thương nhìn Lam U Niệm, hắn thật sự không hiểu tại sao hắn khen vóc dáng nàng đẹp, nàng lại giận? Nếu như Niệm Niệm tán dương vóc dáng hắn tốt hắn còn rất vui vẻ nữa là khác.
"Xuống đi!" Lam U Niệm duỗi chân nhỏ đá Phong Dực Hiên một cước, nàng trực tiếp dụng lực, trong lòng vừa giận vừa hờn quả thật không hiểu được tại sao hắn lại nói ra mấy lời đó, quá khiến nàng xấu hổ đi.
Phong Dực Hiên tùy ý để nàng dùng chân nhỏ đá mình, chút sức lực này đối với hắn chỉ là gãi ngứa, giờ phút này hắn vẫn còn suy nghĩ tại sao được khen mà Niệm Niệm lại không vui? Hắn rất không vui, âm thầm nhận định thủ đoạn nịnh nọt nữ tử của Vũ Lưu Ly hoàn toàn sai, lần sau gặp lại nhất định phải đánh hắn vài quyền, đúng là chủ ý ngu ngốc!
Vũ Lưu Ly đang nằm trong phòng ngủ bỗng nhiên hắt xì mấy cái, không hiểu ai đang nhắc đến mình! Sau lưng như nào lại thấy lạnh? Hắn không thể nào nghĩ ra bản thân cứ như vậy bị Phong Dực Hiên ghi hận, lần gặp mặt tiếp theo quả thực đã bị đánh mấy quyền, còn không hiểu sao lại bị đánh, hắn không thể nghĩ thông.
"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên dùng tay nắm lấy chân nhỏ, bàn chân nhỏ trơn bóng nằm gọn trong tay Phong Dực Hiên, ngón chân trắng nõn cực kỳ đáng yêu, hắn sợ chân nhỏ bị lạnh nên dùng tay ủ ấm, vẫn không chịu xuống giường.
"Xuống đi!" Lam U Niệm quyết tâm đêm nay không cho Phong Dực Hiên ngủ ở bên cạnh, chỉ cần có hắn trong phòng nàng liền an tâm, nàng cũng dám cam đoan hắn sẽ không rời đi.
"Đừng mà!" Phong Dực Hiên vuốt vuốt bàn chân trong lòng bàn tay, kiên quyết trả lời.
Lam U Niệm trừng to mắt, sau đó hơi híp mắt tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhỏ, hàng mi dài khẽ run lên nhè nhẹ, giọng nói có chút run rẩy: "Ngươi còn nói cái gì cũng nghe ta, hiện tại liền bắt đầu bắt nạt ta…"
Phong Dực Hiên vừa thấy điệu bộ này đột nhiên luống cuống, không phải hắn không biết Niệm Niệm cố ý giả bộ ủy khuất, cho dù là giả vờ hắn cũng không đành lòng, quả thực khiến hắn đau lòng không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Niệm Niệm, ta không có, ta xuống ngay có được hay không?" Phong Dực Hiên lập tức xuống giường sau đó giúp nàng đắp kín chăn, rất sợ nàng sẽ bị lạnh càng sợ nàng bất mãn không vui.
Lam U Niệm ngẩng đầu lên làm gì có chút uỷ khuất nào, trong mắt còn rất vui vẻ, hắn cũng biết là nàng giả vờ, thấy nàng ngẩng đầu lên, đưa tay điểm lên trán nàng: “Nàng đó!” Thanh âm tràn ngập cưng chìu.
"Đi ngủ sớm một chút!" Thấy thời gian không còn sớm, Phong Dực Hiên cũng thu liễm tâm tư muốn trêu chọc Niệm Niệm, sau đó hôn lên trán nàng.
"Ngươi cũng ngủ đi!" Lam U Niệm chỉ về phía nhuyễn tháp, mặc dù nàng giận hắn nói mấy câu không đứng đắn nhưng cũng đau lòng vì hắn nhẫn nhịn mình, hắn làm cho nàng thay đổi trở nên yếu đuối, khác biệt hoặc là nói để nàng biểu hiện tâm tính thật ẩn sâu trong lòng.
"Được!" Mặc dù Phong Dực Hiên rất muốn đứng ở cạnh giường nhìn nàng, nhưng thấy trong mắt nữ tử không che giấu đau lòng cùng quan tâm, hắn cảm thấy trong lòng còn ngọt hơn ăn mật, nghe lời lên nhuyễn tháp đắp chăn, thấy nữ tử nằm nghiêng nhìn mình, hai người liền đối mặt với nhau rồi chìm vào giấc ngủ, một đêm đầy mộng đẹp.
Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng phát hiện hắn vén chăn lên, nàng không có nghĩ nhiều liền dựa sát vào ngực hắn ngủ như thường ngày, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, bất chợt mở mắt.
Bởi vì nàng cảm giác được làn da trần trụi của hắn khi hắn ôm mình, nàng mở to mắt hoảng sợ nhìn hắn, vừa nhìn suýt chút nữa bò khỏi giường, nhưng mà vẫn bị hắn ôm lấy.
"Hiên, ngươi... Ngươi..." Mặt mũi nàng đỏ bừng nhìn thân thể loã lồ của Phong Dực Hiên, thật không biết nên trợn tròn mắt hay là nhắm mắt, bởi vì trong phòng có dạ minh châu cho nên nàng có thể nhìn rõ thân thể hắn.
Nàng thật không ngờ thường ngày thấy dáng vẻ của hắn tựa hồ rất gầy, bây giờ mới biết, hoá ra dưới lớp quần áo đó là một cơ thể săn chắc, làn da rất nhẵn rất trắng, lồng ngực to lớn cùng cơ bụng chắc nịch khiến nàng sắp chảy máu mũi, kiếp trước nàng từng xem qua không ít dáng người mẫu đẹp trai nhưng nếu đem so với Phong Dực Hiên quả thật đều là cặn bã, sợ là nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn không biết có bao nhiêu người muốn nhào lên.
"A - - -" Lam U Niệm che miệng muốn thét chói tai, nàng cho là mình đã đủ mạnh bạo, thuận theo cơ bụng nhìn xuống là phần lường gợi cảm, còn có ***. Nàng cho rằng hắn chỉ loã lồ nửa người trên mà thôi, hiện tại mới biết hắn không hề mặc y phục, dùng cơ thể trần trụi ôm nàng.
Lam U Niệm đã thấy rõ tiểu *** của hắn, vô cùng xấu hổ, có lẽ bởi vì trong lòng có tình ý cho nên càng không thể thích ứng.
"Ngươi mặc y phục vào đi!" Lam U Niệm đỏ mặt cưỡng bách không cho mình nhìn Phong Dực Hiên, cố gắng quên sạch hình ảnh vừa thấy trong đầu, nhưng nàng phát hiện bản thân không thể nào quên được.
Lần này Phong Dực Hiên lại không nghe lời, mà là dịu dàng xoay đầu nhỏ của nàng lại tiếp tục nhìn thân thể trần trụi của mình, nàng có cảm giác muốn điên cuồng bốc trần hắn.
Nàng thở gấp mấy lần để bản thân bình tĩnh, sau đó bất chấp ngại ngùng hỏi: “Hiên, ngươi làm sao vậy?” Nàng có chút sợ, sợ chính mình không nhịn được mà nhào tới, sắc đẹp không chỉ lầm nam sắc mà còn lầm người.
Phong Dực Hiên thấy dường như không phải Niệm Niệm không hài lòng với vóc dáng của mình, nàng còn thẹn thùng đỏ mặt, hắn cười lớn, phảng phất như mây đen bỗng nhiên rút đi, ánh nắng trút xuống đầy phòng, chớp mắt một cái khiến cảnh đẹp thất sắc, thiên địa không còn ánh sáng, hắn nhìn Lam U Niệm lẩm bẩm: "Niệm Niệm, sau này không được phép nhìn thân thể nam tử khác, muốn nhìn cũng phải nhìn ta!"
"Ta nhìn nam tử khác khi nào?" Lam U Niệm phản bác, đột nhiên nàng nhớ đến lời hắn nói lúc nãy trên nóc nhà ở hành cung, có xúc động muốn hộc máu, nam nhân này sao có thể nghiêm túc như vậy chứ?
"Dù sao cũng không được phép, nhìn cũng không đẹp như ta!" Phong Dực Hiên kiêu ngạo nói, hắn rất có tự tin với vóc dáng của mình, dù sao thì hắn cũng đã luyện võ nhiều năm còn chinh chiến sa trường, vóc dáng cực kỳ đẹp mắt.
"Ta biết rồi, dáng người ngươi là tốt nhất!" Lam U Niệm dở khóc dở cười, sau đó tranh thủ xuống giường lấy y phục ném cho hắn, lo lắng nói: "Hiện tại có thể mặc y phục vào rồi!"
Nhưng mà Phong Dực Hiên không chỉ không có cầm y phục mặc vào mà là đi đến ôm Lam U Niệm lên giường, sau đó thập phần nghiêm túc nói: "Niệm Nhi, nàng vẫn chưa có xem vóc dáng của ta!"
"Ta xem rồi!" Lam U Niệm cầm y phục đưa cho Phong Dực Hiên, cam đoan: "Thực sự ta đã nhìn thấy!"
Phong Dực Hiên xác định nàng nói là thật, sau đó có chút cẩn thận dò hỏi: "Vậy… Vóc dáng của ta có đẹp không?" Hắn muốn cho Niệm Niệm biết hắn là tốt nhất, chỉ có như vậy sau này Niệm Niệm sẽ chỉ nhìn hắn.
Lam U Niệm thật sự muốn biết Phong Dực Hiên ngây thơ của trước kia đi đâu rồi, hiện tại người nằm bên cạnh mình đã hắc hoá từ khi nào? Quả thực khiến nàng không chống đỡ nổi.
"Rất tốt, rất tốt!" Lam U Niệm thành thật nói: "Hiện tại có thể mặc y phục vào rồi chứ? Hiên, gần đây thời tiết trở lạnh, nếu ngươi ngã bệnh làm sao bây giờ?" Lam U Niệm lộ ra vẻ mặt lo lắng, ủy khuất.
Phong Dực Hiên vừa nghe vậy vội vàng mặc y phục vào, sợ mình sẽ khiến nàng đau lòng, thật ra hắn không hề cảm thấy lạnh chút nào, vừa rồi dưới ánh mắt của nàng hắn còn cảm thấy thân thể có xúc động khác thường, bây giờ không chỉ không cảm thấy lạnh mà còn rất nóng, cũng chỉ có ánh mắt của Niệm Niệm mới có thể khiến hắn động dục niệm, kiếp này định sẵn hắn thua trên tay nàng, thế nhưng lại khiến trong lòng hắn thấy rất ngọt ngào.
Phong Dực Hiên thong thả mặc y phục vào, còn Lam U Niệm thì đưa lưng về phía hắn mà ngủ. Nàng không có cách nào đối mặt với hắn, vừa rồi đã cho nàng rung động quá lớn, đây cũng là lần đầu tiên cùng giường với hắn mà nàng lại nằm xa như thế.
Sau khi mặc y phục vào trực tiếp mò vào trong kéo Lam U Niệm vào ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng dỗ nàng ngủ như dỗ trẻ con, chỉ là Lam U Niệm không thể nào ngủ được, bởi vì hai thân thể kề sát nhau, nàng có thể cảm nhận được hạ thân khác thường của hắn.
Còn Phong Dực Hiên lại cho rằng nữ tử trong ngực quá xấu hổ nên không ngủ được, hắn ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy Niệm Niệm cũng tán thương thân thể hắn tốt, Vũ Lưu Ly từng nói nữ tử đều thích được khen ngợi, cho nên hắn kề sát vào tai nàng thì thầm.
“Thật ra dáng người của Niệm Niệm cũng rất tốt!” Giọng điệu trầm thấp mà hùng hậu, mang theo một cỗ từ tính mê người vang lên bên tai nàng.
"Phong Dực Hiên!" Lam U Niệm ngồi bật dậy quát: "Ngươi cút xuống cho ta!" Lòng ngực phập phồng nghiêm trọng, cũng chỉ có Phong Dực Hiên mới có thể khơi mào ba đào trong lòng nàng.
"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên mở to đôi mắt màu tím đáng thương nhìn Lam U Niệm, hắn thật sự không hiểu tại sao hắn khen vóc dáng nàng đẹp, nàng lại giận? Nếu như Niệm Niệm tán dương vóc dáng hắn tốt hắn còn rất vui vẻ nữa là khác.
"Xuống đi!" Lam U Niệm duỗi chân nhỏ đá Phong Dực Hiên một cước, nàng trực tiếp dụng lực, trong lòng vừa giận vừa hờn quả thật không hiểu được tại sao hắn lại nói ra mấy lời đó, quá khiến nàng xấu hổ đi.
Phong Dực Hiên tùy ý để nàng dùng chân nhỏ đá mình, chút sức lực này đối với hắn chỉ là gãi ngứa, giờ phút này hắn vẫn còn suy nghĩ tại sao được khen mà Niệm Niệm lại không vui? Hắn rất không vui, âm thầm nhận định thủ đoạn nịnh nọt nữ tử của Vũ Lưu Ly hoàn toàn sai, lần sau gặp lại nhất định phải đánh hắn vài quyền, đúng là chủ ý ngu ngốc!
Vũ Lưu Ly đang nằm trong phòng ngủ bỗng nhiên hắt xì mấy cái, không hiểu ai đang nhắc đến mình! Sau lưng như nào lại thấy lạnh? Hắn không thể nào nghĩ ra bản thân cứ như vậy bị Phong Dực Hiên ghi hận, lần gặp mặt tiếp theo quả thực đã bị đánh mấy quyền, còn không hiểu sao lại bị đánh, hắn không thể nghĩ thông.
"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên dùng tay nắm lấy chân nhỏ, bàn chân nhỏ trơn bóng nằm gọn trong tay Phong Dực Hiên, ngón chân trắng nõn cực kỳ đáng yêu, hắn sợ chân nhỏ bị lạnh nên dùng tay ủ ấm, vẫn không chịu xuống giường.
"Xuống đi!" Lam U Niệm quyết tâm đêm nay không cho Phong Dực Hiên ngủ ở bên cạnh, chỉ cần có hắn trong phòng nàng liền an tâm, nàng cũng dám cam đoan hắn sẽ không rời đi.
"Đừng mà!" Phong Dực Hiên vuốt vuốt bàn chân trong lòng bàn tay, kiên quyết trả lời.
Lam U Niệm trừng to mắt, sau đó hơi híp mắt tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhỏ, hàng mi dài khẽ run lên nhè nhẹ, giọng nói có chút run rẩy: "Ngươi còn nói cái gì cũng nghe ta, hiện tại liền bắt đầu bắt nạt ta…"
Phong Dực Hiên vừa thấy điệu bộ này đột nhiên luống cuống, không phải hắn không biết Niệm Niệm cố ý giả bộ ủy khuất, cho dù là giả vờ hắn cũng không đành lòng, quả thực khiến hắn đau lòng không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Niệm Niệm, ta không có, ta xuống ngay có được hay không?" Phong Dực Hiên lập tức xuống giường sau đó giúp nàng đắp kín chăn, rất sợ nàng sẽ bị lạnh càng sợ nàng bất mãn không vui.
Lam U Niệm ngẩng đầu lên làm gì có chút uỷ khuất nào, trong mắt còn rất vui vẻ, hắn cũng biết là nàng giả vờ, thấy nàng ngẩng đầu lên, đưa tay điểm lên trán nàng: “Nàng đó!” Thanh âm tràn ngập cưng chìu.
"Đi ngủ sớm một chút!" Thấy thời gian không còn sớm, Phong Dực Hiên cũng thu liễm tâm tư muốn trêu chọc Niệm Niệm, sau đó hôn lên trán nàng.
"Ngươi cũng ngủ đi!" Lam U Niệm chỉ về phía nhuyễn tháp, mặc dù nàng giận hắn nói mấy câu không đứng đắn nhưng cũng đau lòng vì hắn nhẫn nhịn mình, hắn làm cho nàng thay đổi trở nên yếu đuối, khác biệt hoặc là nói để nàng biểu hiện tâm tính thật ẩn sâu trong lòng.
"Được!" Mặc dù Phong Dực Hiên rất muốn đứng ở cạnh giường nhìn nàng, nhưng thấy trong mắt nữ tử không che giấu đau lòng cùng quan tâm, hắn cảm thấy trong lòng còn ngọt hơn ăn mật, nghe lời lên nhuyễn tháp đắp chăn, thấy nữ tử nằm nghiêng nhìn mình, hai người liền đối mặt với nhau rồi chìm vào giấc ngủ, một đêm đầy mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.