Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 134: Nguyệt Thiên Linh
Thành Trân Trân
20/05/2021
“Tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Quỷ Ngũ quát lớn,
nhưng bởi vì hắn có gương mặt trẻ con đáng yêu nên khí thế cũng không
mấy doạ người.
Nguyệt Thiên Linh không sợ, nàng ta là công chúa một nước vốn đã quen với việc coi trời bằng vung, bình thường lúc nhìn thấy thứ nàng muốn dù là người hay đồ vật đều sẽ lấy cho bằng được, hiện tại rất nhiều nô tài trong cung đều do nàng ta giành được, nam tử trước mặt tuy lớn lên không phải quá đẹp nhưng lại rất đáng yêu, nàng muốn nam tử này hầu hạ mình.
“Bắt hắn lại cho bản công chúa.” Nguyệt Thiên Linh quát lớn.
Thị vệ nghe xong lập tức chạy tới vây quanh Quỷ Ngũ, chuẩn bị bắt lấy hắn, xem cách làm của bọn họ chắc hẳn thường xuyên làm mấy chuyện này.
Mặc dù võ công của Quỷ Ngũ không giỏi như đám người Quỷ Tứ nhưng so với người thường thì tốt hơn nhiều, cho nên khi đám thị vệ kia đến gần hắn liền ra tay, tuy hắn không thích giết người nhưng không có nghĩa hắn không biết nổi giận, trên thế gian này ngoại trừ tiểu sư muội những nữ tử khác muốn hắn hầu hạ hắn đều giết chết!
Nguyệt Thiên Linh cũng bị hàng động đột ngột của Quỷ Ngũ doạ sợ, cầm lấy trường tiên đỏ tươi chuẩn bị đánh hắn.
Mắt Lam U Niệm loé lên lãnh ý, dù võ công Nguyệt Thiên Linh không cao nhưng trường tiên trong tay nàng ta lại chứa kịch độc, nếu bị trường tiên này đánh lên người e là chỉ mấy ngày sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Mấy thứ linh tinh này nàng không xem ra gì, nhưng nếu muốn dùng mấy thứ này đối phó người nàng quan tâm, tức là người này đã chạm vào cấm kị của nàng.
Quỷ Ngũ cũng phát hiện trường tiên trong tay Nguyệt Thiên Linh chứa kịch độc, nói thế nào thì hắn cũng là đồ đệ của Quỷ Y Tử sao có thể không nhìn ra, Quỷ Ngũ vẫn đang suy tư có nên giết chết vị công chúa này không, nếu như giết chết có thể sẽ mang đến phiền phức cho Trân Vị các, mang đến phiền phức cho tiểu sư muội.
“Thiên Linh công chúa thật là ngang ngược, nói thế nào thì người này cũng là người Phong Quốc ta, ngươi là công chúa nước khác lại dám ở đây ngang ngược vô lý? Hay là Thiên Linh công chúa căn bản không đặt Phong Quốc trong mắt?” Lam U Niệm bước xuống lầu, kịp thời ngăn cản Nguyệt Thiên Linh đang chuẩn bị ra tay.
“Diệu Âm cô nương…” Người ngồi trong đại sảnh dùng bữa đều cực kì vui vẻ lên tiếng chào hỏi, trong số bọn họ có rất nhiều người là người ái mộ Lam U Niệm, bây giờ nghe nàng nói vậy bọn họ liền vô cùng chán ghét nhìn Nguyệt Thiên Linh, có thể dùng bữa tại Trân Vị các đa phần đều là quý tộc Phong Quốc, dù không phải người có lòng yêu nước mạnh mẽ cũng sẽ không tuỳ ý để một nữ tữ ngoại bang xem thường quốc gia của bọn họ, huống chi bây giờ Phong Quốc có Phong Dực Hiên trấn thủ, quốc gia của bọn họ đương nhiên cường đại hơn các quốc gia khác.
Lam U Niệm hữu lễ chào hỏi bọn họ, dù tính tình nàng trầm tĩnh nhưng cũng biết không thể tuỳ tiện xem thường người khác, bởi vì nếu để mắt cao hơn đầu ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, huống chi bây giờ ở cổ đại hà cớ gì nàng phải gây thù chuốc oán làm gì, nhưng nếu có người chọc giận nàng…
“Ngươi chính là Diệu Âm cô nương?” Nguyệt Thiên Linh ngẩng cao đầu khinh thường nhìn Lam U Niệm: “Xem ra lời đồn quả nhiên không sai, ngươi đã bị huỷ dung!”
Nguyệt Thiên Linh vừa dứt lời, Lam U Niệm không có tức giận nhưng Quỷ Ngũ và nhiều người trong đại sảnh đã nổi giận, Lam U Niệm nhìn lên lầu ba không cho Phong Dực Hiên ra tay, nàng cảm thấy nam nhân của mình lớn lên quá đẹp trai, nếu bị Nguyệt Thiên Linh coi trọng chắc chắn nàng sẽ rất tức giận.
Phong Dực Hiên đứng trên lầu ba nhìn thấy dáng vẻ chiếm hữu của nàng liền cực kỳ vui vẻ, hận không thể để nàng ngày ngày nhìn hắn, vậy hắn liền có thể quang minh chính đại ở cạnh nàng bất cứ lúc nào.
Lam U Niệm đã sớm biết chuyện mình bị huỷ dung được truyền đi vô cùng khó nghe, dù là như thế nàng cũng không muốn để lộ dung mạo thật, không phải nàng quá tự luyến mà là dung mạo này hiện tại đã đẹp đến mức nhân thần câm phẫn, qua mấy năm nữa e là càng đẹp ra, đến lúc đó chưa chắc là chuyện tốt, vả lại nàng đã tìm được nam nhân của đời mình, những chuyện này nàng sẽ không quan tâm.
“Ngươi có ý gì? Công chúa một nước lại không biết lễ nghi như vậy sao?” Quỷ Ngũ không thể nhẫn nhịn có người khi dễ tiểu sư muội bảo bối của hắn.
Nguyệt Thiên Linh thấy Quỷ Ngũ che chở cho Lam U Niệm như thế liền giận dữ, tướng mạo nam tử này nàng rất vừa mắt nhưng hắn lại không chịu đi cùng mình thì thôi đi, nay lại dám giúp đỡ người quái dị này, Nguyệt Thiên Linh chuẩn bị dạy dỗ Lam U Niệm.
“Quản sự, lôi Tam công chúa Nguyệt Quốc ra ngoài!” Lam U Niệm không đợi Nguyệt Thiên Linh xuất thủ đã lên tiếng căn dặn quản sự: “Sau này Trân Vị các không chào đón Thiên Linh công chúa.”
Vốn dĩ nàng định giết chết Nguyệt Thiên Linh nhưng nếu làm vậy sẽ ảnh hưởng ngoại giao hai nước, bọn họ sẽ lấy cớ này khai chiến, chỉ cần khai chiến khẳng định Phong Dực Hiên lại phải chinh chiến sa trường, còn kéo theo cả phủ tướng quân.
Ngoài mặt Lam U Niệm căn dặn quản sự nhưng người ra tay lại là Ám Nhất và Ám Tứ, suy cho cùng thì Nguyệt Thiên Linh vẫn có chút công phu, trường tiên trong tay nàng ta lại chứa kịch độc sợ là tiểu tư bình thường không thể đối phó, cho nên Lam U Niệm vừa dứt lời Phong Dực Hiên đã ngầm để Ám Nhất và Ám Tứ xuất hiện.
Thân phận công chúa của Nguyệt Thiên Linh không hề có giá trị trong mắt hai người bọn họ, trực tiếp ném nàng ta ra ngoài.
Cũng vì Nguyệt Thiên Linh phách lối ngang ngược ngay trên lãnh thổ Phong Quốc nên rất nhiều người đều phỉ nhổ nàng ta, lại bởi vì nàng ta châm chọc Lam U Niệm cho nên đám văn nhân nhã sĩ cũng mắng chửi nàng ta không thương tiếc.
Từ nhỏ tới lớn Nguyệt Thiên Linh chưa từng bị đối xử như vậy, cho nên nàng ta định phái thị vệ của mình bao vây Trân Vị các, thật không ngờ lại có quân nhân đến ngăn lại, lần này không chỉ Nguyệt Thiên Linh chấn kinh mà những người xung quanh đến xem náo nhiệt cũng rất kinh hãi, bọn họ không ngờ Trân Vị các nho nhỏ lại được triều đình chống lưng, hơn nữa còn làm quang minh chính đại như vậy.
“Hiên, có phải chàng điều thủ hạ ở Minh quân tới không?” Lam U Niệm nhìn quân nhân quật ngã đám người Nguyệt Thiên Linh mang tới, sát khí trên người những quân nhân này rất nặng, bộ pháp vững chãi hơn binh sĩ bình thường rất nhiều, cho nên nàng liền nghĩ ngay đến Minh quân.
“Đúng vậy!” Phong Dực Hiên trực tiếp thừa nhận, thật ra hắn cũng có tính toán, dù Nguyệt Thiên Linh muốn gây phiền phức cho Trân Vị các cũng là điều không thể, vị Vô Tình công tử kia không phải ăn chay, nhưng Phong Dực Hiên lại cảm thấy nữ nhân của mình phải do mình che chở, nàng muốn thế nào thì náo thế đó.
“Chàng không sợ người ta nói chàng lạm dụng chức quyền sao?” Lam U Niệm hỏi, dù sao thì người bình thường dám điều động binh sĩ chắc hẳn sẽ bị phán tội danh mưu phản.
“Minh quân không thuộc về Phong Quốc mà chỉ thuộc về Phong Dực Hiên ta, cũng thuộc về nàng, Niệm Niệm.” Phong Dực Hiên ôm lấy nàng, bởi vì dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn lại có phần gầy yếu cho nên Phong Dực Hiên ôm nàng như ôm một đứa bé.
Lam U Niệm hiểu rõ ý của Phong Dực Hiên, hắn muốn nói với nàng dù nàng làm chuyện gì hắn cũng sẽ ở phía sau nâng đỡ, hắn có năng lực bảo vệ nàng!
“Chủ tử, Lam cô nương!” Ám Nhất đọc tin tức trong tay, nhìn chủ tử nhà mình.
“Nói.” Phong Dực Hiên cảm thấy hắn không cần giấu diếm Niệm Niệm chuyện gì, hắn càng sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng.
“Gần đây dường như hoàng hậu để mắt tới Lam cô nương, đã bắt đầu gom bạc nghĩ biện pháp thuê sát thủ đối phó Lam cô nương.” Ám Nhất vừa nhắc tới chuyện này liền tức giận, Lam cô nương là ai? Hiện tại là nữ chủ nhân tương lai phủ Minh Vương, bảo bối trong lòng chủ tử.
“Hả?” Lam U Niệm cười hỏi: “Hoàng hậu có phải rất nhiều tiền không?”
Phong Dực Hiên vốn đang tức giận muốn giết người, nhưng thấy dáng vẻ khả ái như thế của Niệm Niệm nộ khí trong ngực lập tức biến mất, gật đầu: “Cũng được, nhưng không nhiều tiền bằng ta! Niệm Niệm muốn bạc sao?”
Lam U Niệm chuẩn bị nói gì đó, Phong Dực Hiên đã lên tiếng: “Ám Nhất sẽ đưa cho Niệm Niệm danh sách tất cả sản nghiệp của bản vương, còn có…”
“Không cần!” Lam U Niệm che môi hắn, nàng biết hắn rất có tiền nhưng nàng cũng đâu có kém.
“Tiền của chàng còn không phải tiền của ta ư?” Lam U Niệm cho hắn một ánh mắt đắc ý, Phong Dực Hiên cưng chiều gật đầu, không chỉ tiền là của Niệm Niệm mà cả bản thân hắn cũng là của Niệm Niệm.
“Nghe nói gần đây hoàng hậu đem chữ cổ và cổ hoạ đáng giá trong cung sắp xếp lại, chuẩn bị tổ chức bữa tiệc giám thưởng trước khi chuẩn bị đại hội giao lưu các quốc gia?” Lam U Niệm hỏi.
“Đúng vậy, hàng năm hoàng hậu đều sẽ tổ chức giám thưởng, những bức tranh chữ, cổ hoạ này cất giữ trong cung nhiều năm, còn có rất nhiều trong các phủ đệ, chờ yến hội qua đi sẽ trả về hoặc đưa vào kho!” Ám Nhất biết được một số việc nên nói với Lam U Niệm.
“Muốn làm cái gì? Hả?” Phong Dực Hiên thấy hai mắt nàng xoay tròn liền biết nàng đã có chủ ý.
Lam U Niệm cười tươi như hoa nói: “Cho người đi trộm số cổ hoạ đó!”
“Được!” Phong Dực Hiên sảng khoái đáp ứng.
“Trong tay chàng có nhân tài nào biết mô phỏng lại những thứ này không?” Lam U Niệm hỏi, nàng biết năng lực của hắn tốt lắm, bây giờ hai người đã xác định tâm ý cho nên không có gì ngại ngùng, nàng cũng nguyện ý đôi khi sẽ ỷ lại hắn một chút.
Năng nhân dị sĩ trong tay Phong Dực Hiên rất nhiều, đôi khi chính hắn cũng không nhớ rõ cho nên đành phải nhìn sang Ám Nhất, Ám Nhất liền trả lời ngay: “Hồi Lam cô nương, thủ hạ của chủ tử quả thật có một người có thể phỏng chế tranh chữ, nhưng là đồ giả nên vẫn có chút chênh lệch!”
“Có chêch lệch cũng không sao…” Lam U Niệm cười tà ác: “Các ngươi trộm tranh sau đó đưa đến Tiêu Kim các cho Tam ca!”
“Rõ!” Ám Nhất đáp lời sau đó lập tức đi chuẩn bị trộm tranh chữ, đừng hỏi vì sao hắn không hỏi ý chủ tử nhà mình, thật sự là khi chủ tử quen biết Lam cô nương hoàn hoàn không còn chút nguyên tắc nào, cực kì cưng chiều nàng, đừng nói là trộm tranh cho dù là trộm ngọc tỉ chủ tử cũng sẽ làm.
“Niệm Niệm muốn trộm những bức tranh chữ này để hoàng hậu bị dồn vào đường cùng, sau đó lại bỏ tiền ra mua tranh giả, đến cuối cùng bị vạch trần!” Phong Dực Hiên khẳng định nói, từ lúc nàng hỏi hắn đã đoán được nàng muốn làm cái gì.
Lam U Niệm giơ ngón tay cái lên, không biết là nam nhân này tâm tư tương thông với mình hay là hắn quá thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ ra nàng muốn làm gì, may mà không phải kẻ thù, nàng vẫn còn nhớ lần trước đi hái Hương Liên chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy hắn rất nguy hiểm, thật không ngờ bây giờ nàng lại ở cùng với hắn.
Nguyệt Thiên Linh không sợ, nàng ta là công chúa một nước vốn đã quen với việc coi trời bằng vung, bình thường lúc nhìn thấy thứ nàng muốn dù là người hay đồ vật đều sẽ lấy cho bằng được, hiện tại rất nhiều nô tài trong cung đều do nàng ta giành được, nam tử trước mặt tuy lớn lên không phải quá đẹp nhưng lại rất đáng yêu, nàng muốn nam tử này hầu hạ mình.
“Bắt hắn lại cho bản công chúa.” Nguyệt Thiên Linh quát lớn.
Thị vệ nghe xong lập tức chạy tới vây quanh Quỷ Ngũ, chuẩn bị bắt lấy hắn, xem cách làm của bọn họ chắc hẳn thường xuyên làm mấy chuyện này.
Mặc dù võ công của Quỷ Ngũ không giỏi như đám người Quỷ Tứ nhưng so với người thường thì tốt hơn nhiều, cho nên khi đám thị vệ kia đến gần hắn liền ra tay, tuy hắn không thích giết người nhưng không có nghĩa hắn không biết nổi giận, trên thế gian này ngoại trừ tiểu sư muội những nữ tử khác muốn hắn hầu hạ hắn đều giết chết!
Nguyệt Thiên Linh cũng bị hàng động đột ngột của Quỷ Ngũ doạ sợ, cầm lấy trường tiên đỏ tươi chuẩn bị đánh hắn.
Mắt Lam U Niệm loé lên lãnh ý, dù võ công Nguyệt Thiên Linh không cao nhưng trường tiên trong tay nàng ta lại chứa kịch độc, nếu bị trường tiên này đánh lên người e là chỉ mấy ngày sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Mấy thứ linh tinh này nàng không xem ra gì, nhưng nếu muốn dùng mấy thứ này đối phó người nàng quan tâm, tức là người này đã chạm vào cấm kị của nàng.
Quỷ Ngũ cũng phát hiện trường tiên trong tay Nguyệt Thiên Linh chứa kịch độc, nói thế nào thì hắn cũng là đồ đệ của Quỷ Y Tử sao có thể không nhìn ra, Quỷ Ngũ vẫn đang suy tư có nên giết chết vị công chúa này không, nếu như giết chết có thể sẽ mang đến phiền phức cho Trân Vị các, mang đến phiền phức cho tiểu sư muội.
“Thiên Linh công chúa thật là ngang ngược, nói thế nào thì người này cũng là người Phong Quốc ta, ngươi là công chúa nước khác lại dám ở đây ngang ngược vô lý? Hay là Thiên Linh công chúa căn bản không đặt Phong Quốc trong mắt?” Lam U Niệm bước xuống lầu, kịp thời ngăn cản Nguyệt Thiên Linh đang chuẩn bị ra tay.
“Diệu Âm cô nương…” Người ngồi trong đại sảnh dùng bữa đều cực kì vui vẻ lên tiếng chào hỏi, trong số bọn họ có rất nhiều người là người ái mộ Lam U Niệm, bây giờ nghe nàng nói vậy bọn họ liền vô cùng chán ghét nhìn Nguyệt Thiên Linh, có thể dùng bữa tại Trân Vị các đa phần đều là quý tộc Phong Quốc, dù không phải người có lòng yêu nước mạnh mẽ cũng sẽ không tuỳ ý để một nữ tữ ngoại bang xem thường quốc gia của bọn họ, huống chi bây giờ Phong Quốc có Phong Dực Hiên trấn thủ, quốc gia của bọn họ đương nhiên cường đại hơn các quốc gia khác.
Lam U Niệm hữu lễ chào hỏi bọn họ, dù tính tình nàng trầm tĩnh nhưng cũng biết không thể tuỳ tiện xem thường người khác, bởi vì nếu để mắt cao hơn đầu ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, huống chi bây giờ ở cổ đại hà cớ gì nàng phải gây thù chuốc oán làm gì, nhưng nếu có người chọc giận nàng…
“Ngươi chính là Diệu Âm cô nương?” Nguyệt Thiên Linh ngẩng cao đầu khinh thường nhìn Lam U Niệm: “Xem ra lời đồn quả nhiên không sai, ngươi đã bị huỷ dung!”
Nguyệt Thiên Linh vừa dứt lời, Lam U Niệm không có tức giận nhưng Quỷ Ngũ và nhiều người trong đại sảnh đã nổi giận, Lam U Niệm nhìn lên lầu ba không cho Phong Dực Hiên ra tay, nàng cảm thấy nam nhân của mình lớn lên quá đẹp trai, nếu bị Nguyệt Thiên Linh coi trọng chắc chắn nàng sẽ rất tức giận.
Phong Dực Hiên đứng trên lầu ba nhìn thấy dáng vẻ chiếm hữu của nàng liền cực kỳ vui vẻ, hận không thể để nàng ngày ngày nhìn hắn, vậy hắn liền có thể quang minh chính đại ở cạnh nàng bất cứ lúc nào.
Lam U Niệm đã sớm biết chuyện mình bị huỷ dung được truyền đi vô cùng khó nghe, dù là như thế nàng cũng không muốn để lộ dung mạo thật, không phải nàng quá tự luyến mà là dung mạo này hiện tại đã đẹp đến mức nhân thần câm phẫn, qua mấy năm nữa e là càng đẹp ra, đến lúc đó chưa chắc là chuyện tốt, vả lại nàng đã tìm được nam nhân của đời mình, những chuyện này nàng sẽ không quan tâm.
“Ngươi có ý gì? Công chúa một nước lại không biết lễ nghi như vậy sao?” Quỷ Ngũ không thể nhẫn nhịn có người khi dễ tiểu sư muội bảo bối của hắn.
Nguyệt Thiên Linh thấy Quỷ Ngũ che chở cho Lam U Niệm như thế liền giận dữ, tướng mạo nam tử này nàng rất vừa mắt nhưng hắn lại không chịu đi cùng mình thì thôi đi, nay lại dám giúp đỡ người quái dị này, Nguyệt Thiên Linh chuẩn bị dạy dỗ Lam U Niệm.
“Quản sự, lôi Tam công chúa Nguyệt Quốc ra ngoài!” Lam U Niệm không đợi Nguyệt Thiên Linh xuất thủ đã lên tiếng căn dặn quản sự: “Sau này Trân Vị các không chào đón Thiên Linh công chúa.”
Vốn dĩ nàng định giết chết Nguyệt Thiên Linh nhưng nếu làm vậy sẽ ảnh hưởng ngoại giao hai nước, bọn họ sẽ lấy cớ này khai chiến, chỉ cần khai chiến khẳng định Phong Dực Hiên lại phải chinh chiến sa trường, còn kéo theo cả phủ tướng quân.
Ngoài mặt Lam U Niệm căn dặn quản sự nhưng người ra tay lại là Ám Nhất và Ám Tứ, suy cho cùng thì Nguyệt Thiên Linh vẫn có chút công phu, trường tiên trong tay nàng ta lại chứa kịch độc sợ là tiểu tư bình thường không thể đối phó, cho nên Lam U Niệm vừa dứt lời Phong Dực Hiên đã ngầm để Ám Nhất và Ám Tứ xuất hiện.
Thân phận công chúa của Nguyệt Thiên Linh không hề có giá trị trong mắt hai người bọn họ, trực tiếp ném nàng ta ra ngoài.
Cũng vì Nguyệt Thiên Linh phách lối ngang ngược ngay trên lãnh thổ Phong Quốc nên rất nhiều người đều phỉ nhổ nàng ta, lại bởi vì nàng ta châm chọc Lam U Niệm cho nên đám văn nhân nhã sĩ cũng mắng chửi nàng ta không thương tiếc.
Từ nhỏ tới lớn Nguyệt Thiên Linh chưa từng bị đối xử như vậy, cho nên nàng ta định phái thị vệ của mình bao vây Trân Vị các, thật không ngờ lại có quân nhân đến ngăn lại, lần này không chỉ Nguyệt Thiên Linh chấn kinh mà những người xung quanh đến xem náo nhiệt cũng rất kinh hãi, bọn họ không ngờ Trân Vị các nho nhỏ lại được triều đình chống lưng, hơn nữa còn làm quang minh chính đại như vậy.
“Hiên, có phải chàng điều thủ hạ ở Minh quân tới không?” Lam U Niệm nhìn quân nhân quật ngã đám người Nguyệt Thiên Linh mang tới, sát khí trên người những quân nhân này rất nặng, bộ pháp vững chãi hơn binh sĩ bình thường rất nhiều, cho nên nàng liền nghĩ ngay đến Minh quân.
“Đúng vậy!” Phong Dực Hiên trực tiếp thừa nhận, thật ra hắn cũng có tính toán, dù Nguyệt Thiên Linh muốn gây phiền phức cho Trân Vị các cũng là điều không thể, vị Vô Tình công tử kia không phải ăn chay, nhưng Phong Dực Hiên lại cảm thấy nữ nhân của mình phải do mình che chở, nàng muốn thế nào thì náo thế đó.
“Chàng không sợ người ta nói chàng lạm dụng chức quyền sao?” Lam U Niệm hỏi, dù sao thì người bình thường dám điều động binh sĩ chắc hẳn sẽ bị phán tội danh mưu phản.
“Minh quân không thuộc về Phong Quốc mà chỉ thuộc về Phong Dực Hiên ta, cũng thuộc về nàng, Niệm Niệm.” Phong Dực Hiên ôm lấy nàng, bởi vì dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn lại có phần gầy yếu cho nên Phong Dực Hiên ôm nàng như ôm một đứa bé.
Lam U Niệm hiểu rõ ý của Phong Dực Hiên, hắn muốn nói với nàng dù nàng làm chuyện gì hắn cũng sẽ ở phía sau nâng đỡ, hắn có năng lực bảo vệ nàng!
“Chủ tử, Lam cô nương!” Ám Nhất đọc tin tức trong tay, nhìn chủ tử nhà mình.
“Nói.” Phong Dực Hiên cảm thấy hắn không cần giấu diếm Niệm Niệm chuyện gì, hắn càng sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng.
“Gần đây dường như hoàng hậu để mắt tới Lam cô nương, đã bắt đầu gom bạc nghĩ biện pháp thuê sát thủ đối phó Lam cô nương.” Ám Nhất vừa nhắc tới chuyện này liền tức giận, Lam cô nương là ai? Hiện tại là nữ chủ nhân tương lai phủ Minh Vương, bảo bối trong lòng chủ tử.
“Hả?” Lam U Niệm cười hỏi: “Hoàng hậu có phải rất nhiều tiền không?”
Phong Dực Hiên vốn đang tức giận muốn giết người, nhưng thấy dáng vẻ khả ái như thế của Niệm Niệm nộ khí trong ngực lập tức biến mất, gật đầu: “Cũng được, nhưng không nhiều tiền bằng ta! Niệm Niệm muốn bạc sao?”
Lam U Niệm chuẩn bị nói gì đó, Phong Dực Hiên đã lên tiếng: “Ám Nhất sẽ đưa cho Niệm Niệm danh sách tất cả sản nghiệp của bản vương, còn có…”
“Không cần!” Lam U Niệm che môi hắn, nàng biết hắn rất có tiền nhưng nàng cũng đâu có kém.
“Tiền của chàng còn không phải tiền của ta ư?” Lam U Niệm cho hắn một ánh mắt đắc ý, Phong Dực Hiên cưng chiều gật đầu, không chỉ tiền là của Niệm Niệm mà cả bản thân hắn cũng là của Niệm Niệm.
“Nghe nói gần đây hoàng hậu đem chữ cổ và cổ hoạ đáng giá trong cung sắp xếp lại, chuẩn bị tổ chức bữa tiệc giám thưởng trước khi chuẩn bị đại hội giao lưu các quốc gia?” Lam U Niệm hỏi.
“Đúng vậy, hàng năm hoàng hậu đều sẽ tổ chức giám thưởng, những bức tranh chữ, cổ hoạ này cất giữ trong cung nhiều năm, còn có rất nhiều trong các phủ đệ, chờ yến hội qua đi sẽ trả về hoặc đưa vào kho!” Ám Nhất biết được một số việc nên nói với Lam U Niệm.
“Muốn làm cái gì? Hả?” Phong Dực Hiên thấy hai mắt nàng xoay tròn liền biết nàng đã có chủ ý.
Lam U Niệm cười tươi như hoa nói: “Cho người đi trộm số cổ hoạ đó!”
“Được!” Phong Dực Hiên sảng khoái đáp ứng.
“Trong tay chàng có nhân tài nào biết mô phỏng lại những thứ này không?” Lam U Niệm hỏi, nàng biết năng lực của hắn tốt lắm, bây giờ hai người đã xác định tâm ý cho nên không có gì ngại ngùng, nàng cũng nguyện ý đôi khi sẽ ỷ lại hắn một chút.
Năng nhân dị sĩ trong tay Phong Dực Hiên rất nhiều, đôi khi chính hắn cũng không nhớ rõ cho nên đành phải nhìn sang Ám Nhất, Ám Nhất liền trả lời ngay: “Hồi Lam cô nương, thủ hạ của chủ tử quả thật có một người có thể phỏng chế tranh chữ, nhưng là đồ giả nên vẫn có chút chênh lệch!”
“Có chêch lệch cũng không sao…” Lam U Niệm cười tà ác: “Các ngươi trộm tranh sau đó đưa đến Tiêu Kim các cho Tam ca!”
“Rõ!” Ám Nhất đáp lời sau đó lập tức đi chuẩn bị trộm tranh chữ, đừng hỏi vì sao hắn không hỏi ý chủ tử nhà mình, thật sự là khi chủ tử quen biết Lam cô nương hoàn hoàn không còn chút nguyên tắc nào, cực kì cưng chiều nàng, đừng nói là trộm tranh cho dù là trộm ngọc tỉ chủ tử cũng sẽ làm.
“Niệm Niệm muốn trộm những bức tranh chữ này để hoàng hậu bị dồn vào đường cùng, sau đó lại bỏ tiền ra mua tranh giả, đến cuối cùng bị vạch trần!” Phong Dực Hiên khẳng định nói, từ lúc nàng hỏi hắn đã đoán được nàng muốn làm cái gì.
Lam U Niệm giơ ngón tay cái lên, không biết là nam nhân này tâm tư tương thông với mình hay là hắn quá thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ ra nàng muốn làm gì, may mà không phải kẻ thù, nàng vẫn còn nhớ lần trước đi hái Hương Liên chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy hắn rất nguy hiểm, thật không ngờ bây giờ nàng lại ở cùng với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.