Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 92: Tìm được
Thành Trân Trân
11/01/2020
Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Đăng bởi: Trương Phi Yên.
_______________
Sau khi bọn họ rời khỏi núi tuyết ở Thiên Đô Phong, thì gặp được đám người Ám Nhất, Ám Tam, Lam Mặc Huyền, Vũ Lưu Ly và Hoa Mộc Khuynh.
Từ khi Ám Nhị nhận được tin của Ám Nhất, hắn nhanh chóng dẫn theo người của Quỷ Vực đi tìm, ban đầu bọn họ chia nhau ra tìm kiếm, sau đó không lâu bọn họ lại nhận được tin của Ám Nhị hắn nói đã tìm được người, cho nên bọn họ liền chờ ở chỗ này.
Khi thấy Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm xuất hiện, Hoa Mộc Khuynh ngã ngồi ra đất, may là Lam Mặc Huyền nhanh tay đỡ lấy nàng mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
"Niệm Nhi muội muội!" Bọn họ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phong Dực Hiên, thấy Lam U Niệm đang được Phong Dực Hiên bọc kín trong áo choàng: “Niệm Nhi muội muội có bị thương không?”
"Không sao! Ta đưa nàng ấy về phủ Minh Vương trước!" Phong Dực Hiên nói xong thì ôm Lam U Niệm rời đi, nhưng chỉ nói như thế sao Lam Mặc Huyền có thể yên tâm, hơn nữa vết máu trên y phục của Phong Dực Hiên rõ ràng như vậy, xem dáng vẻ của hắn chắc là không có bị thương, vậy người bị thương khẳng định là Niệm Nhi muội muội.
“Rốt cuộc thì Niệm Nhi muội muội bị làm sao thế?” Hoa Mộc Khuynh khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ rạp xuống trước mặt Phong Dực Hiên, nhìn Lam U Niệm đang được hắn bế trong ngực.
Không phải nàng không muốn nói chuyện nhưng bụng của nàng đau đến long trời lở đất nên dù nàng có muốn mở miệng cũng là điều không thể, hơn nữa dòng nước ấm phía dưới khiến nàng không thể tùy tiện nhúc nhích, nàng sợ vết máu trên y phục sẽ dọa mọi người, ban đầu nàng muốn để mọi người thấy nàng bình an thì sẽ an tâm, nào ngờ nàng không nghĩ tới Hoa Mộc Khuynh lại đau lòng và lo lắng đến thế, rơi vào đường cùng nên nàng để Phong Dực Hiên đỡ mình từ từ đứng xuống đất, cũng để lộ gương mặt vốn có của mình.
Tiếng hít thở nặng nề của mọi người vang lên không ngoài dự đoán, Lam U Niệm có cảm giác gương mặt này của nàng quả thật là gieo họa, hiện tại nàng cũng không có ý muốn giấu giếm cho nên để lộ hình dáng vốn có, nhưng nếu như mỗi lần gặp đều gặp vẻ mặt này thì nàng cảm thấy cực kì đau đầu.
Dù mọi người đều rất kinh ngạc nhưng vẫn quan tâm tới thân thể của nàng, Hoa Mộc Khuynh nhìn thấy vết máu trên người Phong Dực Hiên nên nàng hiểu rõ đây không phải máu của hắn, nàng vội vàng dắt lấy tay Lam U Niệm nói: “Niệm Nhị muội muội, muội bị thương? Thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Lam U Niệm cảm thấy nguyệt sự lần đầu tiên của mình đến rất không đúng lúc, Phong Dực Hiên hiểu lầm thì thôi đi, sao bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng như thế nhỉ, căn bản nàng không biết phải giải thích thế nào, vả lại nàng cũng thấy hơi xấu hổ.
Còn Phong Dực Hiên thì khỏi phải nói, nhìn Lam U Niệm hắn lại nghĩ ngay đến chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm, lập tức tức giận không thôi, chứng kiến sắc mặt Lam U Niệm ngày càng tái nhợt trong lòng hắn vô cùng không vui, duỗi tay ôm Lam U Niệm vào ngực, sau đó nói với mọi người: “Chỉ là bị chút vết thương nhẹ, bản vương dẫn Niệm Niệm trở về, trì hoãn nữa chỉ sợ Niệm Niệm thực sự không xong!”
Hoa Mộc Khuynh nhìn Lam U Niệm nằm cuộn tròn trong ngực Phong Dực Hiên, sắc mặt tái nhợt, lòng càng thêm hối hận tự trách, nhưng nàng biết rõ hiện tại việc quan trọng nhất là hồi phủ tìm đại phu.
“Mộc Khuynh tỷ tỷ, ca ca, Vũ đại ca, Ám Nhất, Ám Tam, muội không sao, mọi người đừng quá lo lắng, muội chỉ hơi mệt chút thôi!” Lam U Niệm nhìn bọn họ cười nói, sau đó lại nhìn sang Hoa Mộc Khuynh: “Mộc Khuynh tỷ tỷ, chuyện này sao có thể trách tỷ, tỷ đừng đau lòng, nếu chúng ta đã là bằng hữu, hôm nay nếu như muội ngã xuống đó, muội tin Mộc Khuynh tỷ tỷ cũng sẽ cứu Niệm Nhi, có đúng không?”
Hoa Mộc Khuynh gật đầu, sau đó lại gật thật mạnh, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, ta nhất định sẽ cứu Niệm Nhi muội muội!”
“Nếu đã như vậy, Mộc Khuynh tỷ tỷ đừng tiếp tục tự trách nữa, ngoan ngoãn trở về ngủ một giấc, sau đó mang đồ ăn ngon đến bồi bổ cho Niệm Nhi mới là quan trọng!” Lam U Niệm nói xong dường như mệt mỏi liền tựa vào ngực Phong Dực Hiên nhắm mắt lại.
Phong Dực Hiên cũng biết lúc này thân thể Niệm Niệm rất không thoải mái, ôm nàng nhảy lên hắc mã chạy như bay.
Đám người Lam Mặc Huyền không dám trì hoãn lâu, hơn nữa ai ai cũng vô cùng chật vật, dưới sự sắp xếp của Ám Nhị lên xe ngựa trở về kinh thành, bây giờ bọn họ đã tìm được Lam U Niệm nên có chút yên tâm, nhưng vẫn không yên về thương thế của nàng, đều chuẩn bị nhanh chóng trở lại kinh thành sẽ đi thẳng đến Minh Vương phủ thăm Lam U Niệm.
Phong Dực Hiên vừa muốn gia tăng tốc độ mau chút để trở về tìm đại phu xem cho Niệm Niệm, nhưng lại sợ chạy nhanh quá bị lắc lư khiến Niệm Niệm khó chịu, cho nên hắn ôm nàng vững vàng, cố gắng điều khiển ngựa chạy ít lắc lư chút, Lam U Niệm cũng biết hắn lo lắng, nàng cảm thấy lòng mình cực kì ấm áp.
“Ta không mềm yếu đến thế, vẫn nên mau chóng trở về thôi, còn như vậy nữa e là ngươi không còn quần áo để xé cho ta nữa đâu!” Lam U Niệm mở miệng nói đùa.
Phong Dực Hiên nghe Lam U Niệm nói vậy lập tức nhớ tới chuyện tối qua mình làm, liếc mắt nhìn Lam U Niệm một cái, vành tai lập tức phiếm hồng, ngượng ngùng nói: “Y phục vẫn còn, chỉ là đã một ngày rồi không có tắm rửa nên không sạch sẽ!”
“Ha ha ha ha!” Lam U Niệm bị giọng nói nghiêm túc của Phong Dực Hiên chọc cười không thôi, tại sao có thể có một người đàn ông như vậy nhỉ? Rõ ràng hắn lạnh lùng đến cực điểm nhưng lại ấm giọng nói chuyện nhỏ nhẹ với nàng, thậm chí khi đang trả lời nàng cũng sẽ nghiêm túc suy tư sau đó mới trả lời, phần nghiêm túc này khiến nàng rất thích.
“Đừng cười lạc giọng!” Phong Dực Hiên cảm thấy lời mình nói không có gì đáng cười, hắn thấy lời mình nói đều là thật mà.
Thời điểm Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm bay vào Minh Vương phủ, bốn người Ám Nhất đã theo hắn trở lại vương phủ, Phong Dực Hiên trực tiếp ôm nàng vào phòng, Lam U Niệm nói vọng ra với đám người Ám Nhất: “Giúp ta đón tỳ nữ của ta đến!”
Nguyệt sự của nàng đến, nàng chỉ có thể đi hỏi Lam Vũ, để Lam Vũ làm mấy chuyện này cũng là hợp tình hợp lí, nàng không biết làm vật kia.
Gian phòng này vẫn như thế, Phong Dực Hiên ôm nàng vào phòng, nàng mới phát hiện phòng được mở rộng thêm rất nhiều, vốn đã hết sức rộng rãi xa hoa nay lại càng thêm rộng, càng khiến nàng giật mình hơn là Phong Dực Hiên chuyển động nghiên mực trên bàn sách, vách tường đó mở ra hai bên, hắn ôm nàng bước vào, nàng mới biết thì ra nơi này là một cái ao tắm dẫn ôn tuyền vào, ở trong cung đãi ngộ này cũng chỉ có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mới có, không nghĩ tới nơi này của hắn cũng có.
Phong Dực Hiên nhìn noãn ngọc được xây thành bể tắm hài lòng gật đầu, từ lần trước khi Niệm Niệm tắm ở chỗ này hắn đã mở rộng gian phòng mà mình đã dùng nhiều năm, còn cố ý để người ta dùng noãn ngọc xây một cái hồ tắm cực lớn, bỏ ra một khoản lớn nhân lực vật lực chuyển ôn tuyền phía sau núi tới vương phủ, hiện tại dẫn Niệm Niệm đến đây lần nữa vừa vặn có thể dùng tới, vậy là Niệm Niệm có thể dùng nước ấm ở đây để tắm gội, hơn nữa trong ao còn tăng thêm chút dược liệu, rất tốt cho Niệm Niệm.
Cẩn thận đặt Lam U Niệm trên giường êm cạnh suối nước nóng, Phong Dực Hiên mím môi nói: “Ta đi lấy y phục cho nàng!”, chỉ vài hơi thở hắn đã lấy tới vài bộ y phục màu trắng đặt trên giường êm nàng đang ngồi, bên trong có áo sơ mi, áo ngoài, y phục, càng khiến Lam U Niệm đỏ mặt là ngay cả yếm cũng rất đầy đủ, nếu như lúc này có sấm nhất định nàng sẽ bị bổ cho choáng váng.
Còn phần Phong Dực Hiên thì lúc hắn đi chuẩn bị cũng rất khó xử, bởi vì hắn nghĩ đây là đồ Niệm Niệm sẽ mặc, nên hắn không muốn để thuộc hạ đi xử lý, mà trực tiếp dặn dò tú nương làm, hơn nữa còn nghiêm túc miêu tả dáng vẻ, sợ tú nương làm sai.
Chờ sau khi Phong Dực Hiên rời đi đóng kín vách, nàng cởi bỏ quần áo bẩn ngâm mình vào ôn tuyền…
Lam Vũ được Ám Nhị đến đón vô cùng lo lắng đợi ở ngoài của phòng Phong Dực Hiên vài mét, nàng biết quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và vị Minh Vương này không tệ, nhưng vẫn có tâm phòng bị người, huống chi lúc ám vệ đón nàng còn nói là tình huống khẩn cấp.
Phong Dực Hiên bước ra khỏi phòng, đứng ở chỗ đó nói với Lam Vũ “Đồ!”, hắn biết Niệm Niệm gọi tỳ nữ này đến vương phủ làm gì, khẳng định là vì nguyệt sự, cho nên lúc Niệm Niệm tắm rửa hắn đã đi ra.
“Tiểu thư đâu?” Lam Vũ không biết đồ mà Phong Dực Hiên nói là cái gì, nàng chỉ quan tâm vì sao tiểu thư của mình không có đi ra.
Phong Dực Hiên cực kì không muốn nói nhảm cùng tỳ nữ trước mắt, nhưng hắn biết đây là người của Niệm Niệm nên không thể nổi giận, quẫn bách nói: “Niệm Niệm có nguyệt sự, đồ đâu!”
Tới tận giờ phút này Lam Vũ mới biết hóa ra tiểu thư gọi mình tới là vì chuyện gì, các nàng là tỳ nữ hầu hạ tiểu thư nhiều năm, tự nhiên biết rõ tiểu thư chưa có nguyệt sự, hiện tại có nguyệt sự khẳng định không biết làm thế nào, mặc dù Lam Vũ rất muốn vào phòng xem tiểu thư, nhưng lại ngại uy áp của Phong Dực Hiên nên ngoan ngoãn đi làm nan nguyệt sự.
Chờ đến lúc Lam Vũ xuất hiện trong tay cầm một cái túi, Phong Dực Hiên không chút khách khí cầm vào phòng, còn Ám Nhị thì dẫn Lam Vũ đến nơi khác chờ đợi, dù sao với tính cách cực chán ghét nữ tử của chủ tử nếu như không cẩn thận giết chết Lam Vũ cô nương, e là không ổn.
Sau khi Phong Dực Hiên cầm đồ vào phòng cũng không lập tức đưa cho Lam U Niệm, mà là mở túi ra nhìn nguyệt sự nan người ta vẫn hay nói tới, tự nhủ lần sau hắn sẽ tự mình làm mấy thứ đồ riêng tư này cho Niệm Niệm, không thể để người khác nhúng tay vào, cho nên, sau này khi Lam U Niệm đến tháng đều dùng đai nguyệt sự do đích thân Minh Vương làm, việc này còn khiến Lam U Niệm giật mình rất lâu, càng khiến cho ám vệ của Phong Dực Hiên sợ hãi xém chút nữa nhảy núi tập thể, chủ tử vĩ đại của bọn họ sao lại thành ra thế này?
Lam U Niệm lau sạch cơ thể, đột nhiên nghe tiếng đập cửa bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?” Nàng biết người gõ cửa lúc này nhất định là Phong Dực Hiên.
“Đồ ta để ở chỗ này nhé!” Phong Dực Hiên mở ra một cái khe đặt cái túi vào sau đó lập tức đống vách tường lại, rất sợ sẽ nhìn thấy cái gì đó, nhưng hắn vẫn ngửi được mùi hương cơ thể của Niệm Niệm len lỏi trong không khí, chỉ chút thế thôi đã khiến thân thể hắn cực kì căng thẳng.
Lam U Niệm mở túi ra, thấy thứ trong túi, mặt mày ửng hồng vì vừa tắm rửa lập tức thăng cấp thành đỏ bừng….
Lúc nàng đi ra, Phong Dực Hiên cũng đã tắm xong, chứng kiến Lam U Niệm xõa mái tóc dài còn nhỏ nước, lập tức thở dài lấy một chiếc khăn trắng trong tủ ra cẩn thận lau tóc cho nàng, bây giờ đối với việc thỉnh thoảng Phong Dực Hiên làm mấy chuyện như vậy với mình nàng đã không còn cự tuyệt, bởi vì nàng biết hắn rất cố chấp, căn bản không thể cự tuyệt được.
Phong Dực Hiên lau khô tóc cho nàng liền phát hiện giống như nàng lại không thoải mái, chuẩn bị gọi đại phu đến, ống tay áo lại bị nàng kéo lại.
“Ngoan nào, để đại phu kiểm tra xem!” Phong Dực Hiên dụ dỗ, dù sao thì khi thấy nàng không thoải mái trong lòng hắn cũng siết chặt vì khó chịu.
“Không sao, ta cũng là thầy thuốc, ta chỉ cần ngủ một lát sẽ tốt thôi!” Lam U Niệm yếu ớt nói, nàng không có nói dối dù y thuật của nàng kém hơn Quỷ Nhất rất nhiều nhưng nếu so với đại phu bình thường vẫn tốt hơn nhiều, cơn đau bụng kinh này chỉ là do trước đây bị đông lạnh quá nặng mà thôi, trị không dứt, chỉ có thể chậm rãi điều trị.
“Vậy có cách nào có thể không đau không?” Phong Dực Hiên cũng rất tin tưởng y thuật của nàng, nhưng không phải người ta vẫn nói thầy thuốc không thể tự trị cho mình sao, hắn vẫn thấy lo lắng.
“Nguyên nhân là do thân thể của ta, sau này sẽ từ từ điều dưỡng!” Lam U Niệm giải thích.
Hắn cũng biết nàng cố chấp, ôm nàng lên giường đắp kín mền, ấm giọng khuyên: “Ngủ đi!”, sau đó dùng nội lực ủ ấm người cho nàng.
“Mặc dù nội lực ngươi thâm hậu, nhưng không thể cứ dùng như vậy, ta đã không sao rồi!” Nàng ngăn cản động tác của hắn hơn nữa còn rất kiên trì, dù nàng cảm động cách làm của hắn, nhưng nàng cũng có chừng mực, cả đêm qua phát nội lực liên tục nếu như bây giờ lại tiếp tục ít nhiều gì cũng sẽ hao tổn, nàng không yên lòng.
“Ừ!” Hắn nhẹ nhàng đáp ứng, còn nàng thì dần chìm vào giấc ngủ bình yên.
Đăng bởi: Trương Phi Yên.
_______________
Sau khi bọn họ rời khỏi núi tuyết ở Thiên Đô Phong, thì gặp được đám người Ám Nhất, Ám Tam, Lam Mặc Huyền, Vũ Lưu Ly và Hoa Mộc Khuynh.
Từ khi Ám Nhị nhận được tin của Ám Nhất, hắn nhanh chóng dẫn theo người của Quỷ Vực đi tìm, ban đầu bọn họ chia nhau ra tìm kiếm, sau đó không lâu bọn họ lại nhận được tin của Ám Nhị hắn nói đã tìm được người, cho nên bọn họ liền chờ ở chỗ này.
Khi thấy Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm xuất hiện, Hoa Mộc Khuynh ngã ngồi ra đất, may là Lam Mặc Huyền nhanh tay đỡ lấy nàng mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
"Niệm Nhi muội muội!" Bọn họ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phong Dực Hiên, thấy Lam U Niệm đang được Phong Dực Hiên bọc kín trong áo choàng: “Niệm Nhi muội muội có bị thương không?”
"Không sao! Ta đưa nàng ấy về phủ Minh Vương trước!" Phong Dực Hiên nói xong thì ôm Lam U Niệm rời đi, nhưng chỉ nói như thế sao Lam Mặc Huyền có thể yên tâm, hơn nữa vết máu trên y phục của Phong Dực Hiên rõ ràng như vậy, xem dáng vẻ của hắn chắc là không có bị thương, vậy người bị thương khẳng định là Niệm Nhi muội muội.
“Rốt cuộc thì Niệm Nhi muội muội bị làm sao thế?” Hoa Mộc Khuynh khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ rạp xuống trước mặt Phong Dực Hiên, nhìn Lam U Niệm đang được hắn bế trong ngực.
Không phải nàng không muốn nói chuyện nhưng bụng của nàng đau đến long trời lở đất nên dù nàng có muốn mở miệng cũng là điều không thể, hơn nữa dòng nước ấm phía dưới khiến nàng không thể tùy tiện nhúc nhích, nàng sợ vết máu trên y phục sẽ dọa mọi người, ban đầu nàng muốn để mọi người thấy nàng bình an thì sẽ an tâm, nào ngờ nàng không nghĩ tới Hoa Mộc Khuynh lại đau lòng và lo lắng đến thế, rơi vào đường cùng nên nàng để Phong Dực Hiên đỡ mình từ từ đứng xuống đất, cũng để lộ gương mặt vốn có của mình.
Tiếng hít thở nặng nề của mọi người vang lên không ngoài dự đoán, Lam U Niệm có cảm giác gương mặt này của nàng quả thật là gieo họa, hiện tại nàng cũng không có ý muốn giấu giếm cho nên để lộ hình dáng vốn có, nhưng nếu như mỗi lần gặp đều gặp vẻ mặt này thì nàng cảm thấy cực kì đau đầu.
Dù mọi người đều rất kinh ngạc nhưng vẫn quan tâm tới thân thể của nàng, Hoa Mộc Khuynh nhìn thấy vết máu trên người Phong Dực Hiên nên nàng hiểu rõ đây không phải máu của hắn, nàng vội vàng dắt lấy tay Lam U Niệm nói: “Niệm Nhị muội muội, muội bị thương? Thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Lam U Niệm cảm thấy nguyệt sự lần đầu tiên của mình đến rất không đúng lúc, Phong Dực Hiên hiểu lầm thì thôi đi, sao bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng như thế nhỉ, căn bản nàng không biết phải giải thích thế nào, vả lại nàng cũng thấy hơi xấu hổ.
Còn Phong Dực Hiên thì khỏi phải nói, nhìn Lam U Niệm hắn lại nghĩ ngay đến chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm, lập tức tức giận không thôi, chứng kiến sắc mặt Lam U Niệm ngày càng tái nhợt trong lòng hắn vô cùng không vui, duỗi tay ôm Lam U Niệm vào ngực, sau đó nói với mọi người: “Chỉ là bị chút vết thương nhẹ, bản vương dẫn Niệm Niệm trở về, trì hoãn nữa chỉ sợ Niệm Niệm thực sự không xong!”
Hoa Mộc Khuynh nhìn Lam U Niệm nằm cuộn tròn trong ngực Phong Dực Hiên, sắc mặt tái nhợt, lòng càng thêm hối hận tự trách, nhưng nàng biết rõ hiện tại việc quan trọng nhất là hồi phủ tìm đại phu.
“Mộc Khuynh tỷ tỷ, ca ca, Vũ đại ca, Ám Nhất, Ám Tam, muội không sao, mọi người đừng quá lo lắng, muội chỉ hơi mệt chút thôi!” Lam U Niệm nhìn bọn họ cười nói, sau đó lại nhìn sang Hoa Mộc Khuynh: “Mộc Khuynh tỷ tỷ, chuyện này sao có thể trách tỷ, tỷ đừng đau lòng, nếu chúng ta đã là bằng hữu, hôm nay nếu như muội ngã xuống đó, muội tin Mộc Khuynh tỷ tỷ cũng sẽ cứu Niệm Nhi, có đúng không?”
Hoa Mộc Khuynh gật đầu, sau đó lại gật thật mạnh, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, ta nhất định sẽ cứu Niệm Nhi muội muội!”
“Nếu đã như vậy, Mộc Khuynh tỷ tỷ đừng tiếp tục tự trách nữa, ngoan ngoãn trở về ngủ một giấc, sau đó mang đồ ăn ngon đến bồi bổ cho Niệm Nhi mới là quan trọng!” Lam U Niệm nói xong dường như mệt mỏi liền tựa vào ngực Phong Dực Hiên nhắm mắt lại.
Phong Dực Hiên cũng biết lúc này thân thể Niệm Niệm rất không thoải mái, ôm nàng nhảy lên hắc mã chạy như bay.
Đám người Lam Mặc Huyền không dám trì hoãn lâu, hơn nữa ai ai cũng vô cùng chật vật, dưới sự sắp xếp của Ám Nhị lên xe ngựa trở về kinh thành, bây giờ bọn họ đã tìm được Lam U Niệm nên có chút yên tâm, nhưng vẫn không yên về thương thế của nàng, đều chuẩn bị nhanh chóng trở lại kinh thành sẽ đi thẳng đến Minh Vương phủ thăm Lam U Niệm.
Phong Dực Hiên vừa muốn gia tăng tốc độ mau chút để trở về tìm đại phu xem cho Niệm Niệm, nhưng lại sợ chạy nhanh quá bị lắc lư khiến Niệm Niệm khó chịu, cho nên hắn ôm nàng vững vàng, cố gắng điều khiển ngựa chạy ít lắc lư chút, Lam U Niệm cũng biết hắn lo lắng, nàng cảm thấy lòng mình cực kì ấm áp.
“Ta không mềm yếu đến thế, vẫn nên mau chóng trở về thôi, còn như vậy nữa e là ngươi không còn quần áo để xé cho ta nữa đâu!” Lam U Niệm mở miệng nói đùa.
Phong Dực Hiên nghe Lam U Niệm nói vậy lập tức nhớ tới chuyện tối qua mình làm, liếc mắt nhìn Lam U Niệm một cái, vành tai lập tức phiếm hồng, ngượng ngùng nói: “Y phục vẫn còn, chỉ là đã một ngày rồi không có tắm rửa nên không sạch sẽ!”
“Ha ha ha ha!” Lam U Niệm bị giọng nói nghiêm túc của Phong Dực Hiên chọc cười không thôi, tại sao có thể có một người đàn ông như vậy nhỉ? Rõ ràng hắn lạnh lùng đến cực điểm nhưng lại ấm giọng nói chuyện nhỏ nhẹ với nàng, thậm chí khi đang trả lời nàng cũng sẽ nghiêm túc suy tư sau đó mới trả lời, phần nghiêm túc này khiến nàng rất thích.
“Đừng cười lạc giọng!” Phong Dực Hiên cảm thấy lời mình nói không có gì đáng cười, hắn thấy lời mình nói đều là thật mà.
Thời điểm Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm bay vào Minh Vương phủ, bốn người Ám Nhất đã theo hắn trở lại vương phủ, Phong Dực Hiên trực tiếp ôm nàng vào phòng, Lam U Niệm nói vọng ra với đám người Ám Nhất: “Giúp ta đón tỳ nữ của ta đến!”
Nguyệt sự của nàng đến, nàng chỉ có thể đi hỏi Lam Vũ, để Lam Vũ làm mấy chuyện này cũng là hợp tình hợp lí, nàng không biết làm vật kia.
Gian phòng này vẫn như thế, Phong Dực Hiên ôm nàng vào phòng, nàng mới phát hiện phòng được mở rộng thêm rất nhiều, vốn đã hết sức rộng rãi xa hoa nay lại càng thêm rộng, càng khiến nàng giật mình hơn là Phong Dực Hiên chuyển động nghiên mực trên bàn sách, vách tường đó mở ra hai bên, hắn ôm nàng bước vào, nàng mới biết thì ra nơi này là một cái ao tắm dẫn ôn tuyền vào, ở trong cung đãi ngộ này cũng chỉ có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mới có, không nghĩ tới nơi này của hắn cũng có.
Phong Dực Hiên nhìn noãn ngọc được xây thành bể tắm hài lòng gật đầu, từ lần trước khi Niệm Niệm tắm ở chỗ này hắn đã mở rộng gian phòng mà mình đã dùng nhiều năm, còn cố ý để người ta dùng noãn ngọc xây một cái hồ tắm cực lớn, bỏ ra một khoản lớn nhân lực vật lực chuyển ôn tuyền phía sau núi tới vương phủ, hiện tại dẫn Niệm Niệm đến đây lần nữa vừa vặn có thể dùng tới, vậy là Niệm Niệm có thể dùng nước ấm ở đây để tắm gội, hơn nữa trong ao còn tăng thêm chút dược liệu, rất tốt cho Niệm Niệm.
Cẩn thận đặt Lam U Niệm trên giường êm cạnh suối nước nóng, Phong Dực Hiên mím môi nói: “Ta đi lấy y phục cho nàng!”, chỉ vài hơi thở hắn đã lấy tới vài bộ y phục màu trắng đặt trên giường êm nàng đang ngồi, bên trong có áo sơ mi, áo ngoài, y phục, càng khiến Lam U Niệm đỏ mặt là ngay cả yếm cũng rất đầy đủ, nếu như lúc này có sấm nhất định nàng sẽ bị bổ cho choáng váng.
Còn phần Phong Dực Hiên thì lúc hắn đi chuẩn bị cũng rất khó xử, bởi vì hắn nghĩ đây là đồ Niệm Niệm sẽ mặc, nên hắn không muốn để thuộc hạ đi xử lý, mà trực tiếp dặn dò tú nương làm, hơn nữa còn nghiêm túc miêu tả dáng vẻ, sợ tú nương làm sai.
Chờ sau khi Phong Dực Hiên rời đi đóng kín vách, nàng cởi bỏ quần áo bẩn ngâm mình vào ôn tuyền…
Lam Vũ được Ám Nhị đến đón vô cùng lo lắng đợi ở ngoài của phòng Phong Dực Hiên vài mét, nàng biết quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và vị Minh Vương này không tệ, nhưng vẫn có tâm phòng bị người, huống chi lúc ám vệ đón nàng còn nói là tình huống khẩn cấp.
Phong Dực Hiên bước ra khỏi phòng, đứng ở chỗ đó nói với Lam Vũ “Đồ!”, hắn biết Niệm Niệm gọi tỳ nữ này đến vương phủ làm gì, khẳng định là vì nguyệt sự, cho nên lúc Niệm Niệm tắm rửa hắn đã đi ra.
“Tiểu thư đâu?” Lam Vũ không biết đồ mà Phong Dực Hiên nói là cái gì, nàng chỉ quan tâm vì sao tiểu thư của mình không có đi ra.
Phong Dực Hiên cực kì không muốn nói nhảm cùng tỳ nữ trước mắt, nhưng hắn biết đây là người của Niệm Niệm nên không thể nổi giận, quẫn bách nói: “Niệm Niệm có nguyệt sự, đồ đâu!”
Tới tận giờ phút này Lam Vũ mới biết hóa ra tiểu thư gọi mình tới là vì chuyện gì, các nàng là tỳ nữ hầu hạ tiểu thư nhiều năm, tự nhiên biết rõ tiểu thư chưa có nguyệt sự, hiện tại có nguyệt sự khẳng định không biết làm thế nào, mặc dù Lam Vũ rất muốn vào phòng xem tiểu thư, nhưng lại ngại uy áp của Phong Dực Hiên nên ngoan ngoãn đi làm nan nguyệt sự.
Chờ đến lúc Lam Vũ xuất hiện trong tay cầm một cái túi, Phong Dực Hiên không chút khách khí cầm vào phòng, còn Ám Nhị thì dẫn Lam Vũ đến nơi khác chờ đợi, dù sao với tính cách cực chán ghét nữ tử của chủ tử nếu như không cẩn thận giết chết Lam Vũ cô nương, e là không ổn.
Sau khi Phong Dực Hiên cầm đồ vào phòng cũng không lập tức đưa cho Lam U Niệm, mà là mở túi ra nhìn nguyệt sự nan người ta vẫn hay nói tới, tự nhủ lần sau hắn sẽ tự mình làm mấy thứ đồ riêng tư này cho Niệm Niệm, không thể để người khác nhúng tay vào, cho nên, sau này khi Lam U Niệm đến tháng đều dùng đai nguyệt sự do đích thân Minh Vương làm, việc này còn khiến Lam U Niệm giật mình rất lâu, càng khiến cho ám vệ của Phong Dực Hiên sợ hãi xém chút nữa nhảy núi tập thể, chủ tử vĩ đại của bọn họ sao lại thành ra thế này?
Lam U Niệm lau sạch cơ thể, đột nhiên nghe tiếng đập cửa bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?” Nàng biết người gõ cửa lúc này nhất định là Phong Dực Hiên.
“Đồ ta để ở chỗ này nhé!” Phong Dực Hiên mở ra một cái khe đặt cái túi vào sau đó lập tức đống vách tường lại, rất sợ sẽ nhìn thấy cái gì đó, nhưng hắn vẫn ngửi được mùi hương cơ thể của Niệm Niệm len lỏi trong không khí, chỉ chút thế thôi đã khiến thân thể hắn cực kì căng thẳng.
Lam U Niệm mở túi ra, thấy thứ trong túi, mặt mày ửng hồng vì vừa tắm rửa lập tức thăng cấp thành đỏ bừng….
Lúc nàng đi ra, Phong Dực Hiên cũng đã tắm xong, chứng kiến Lam U Niệm xõa mái tóc dài còn nhỏ nước, lập tức thở dài lấy một chiếc khăn trắng trong tủ ra cẩn thận lau tóc cho nàng, bây giờ đối với việc thỉnh thoảng Phong Dực Hiên làm mấy chuyện như vậy với mình nàng đã không còn cự tuyệt, bởi vì nàng biết hắn rất cố chấp, căn bản không thể cự tuyệt được.
Phong Dực Hiên lau khô tóc cho nàng liền phát hiện giống như nàng lại không thoải mái, chuẩn bị gọi đại phu đến, ống tay áo lại bị nàng kéo lại.
“Ngoan nào, để đại phu kiểm tra xem!” Phong Dực Hiên dụ dỗ, dù sao thì khi thấy nàng không thoải mái trong lòng hắn cũng siết chặt vì khó chịu.
“Không sao, ta cũng là thầy thuốc, ta chỉ cần ngủ một lát sẽ tốt thôi!” Lam U Niệm yếu ớt nói, nàng không có nói dối dù y thuật của nàng kém hơn Quỷ Nhất rất nhiều nhưng nếu so với đại phu bình thường vẫn tốt hơn nhiều, cơn đau bụng kinh này chỉ là do trước đây bị đông lạnh quá nặng mà thôi, trị không dứt, chỉ có thể chậm rãi điều trị.
“Vậy có cách nào có thể không đau không?” Phong Dực Hiên cũng rất tin tưởng y thuật của nàng, nhưng không phải người ta vẫn nói thầy thuốc không thể tự trị cho mình sao, hắn vẫn thấy lo lắng.
“Nguyên nhân là do thân thể của ta, sau này sẽ từ từ điều dưỡng!” Lam U Niệm giải thích.
Hắn cũng biết nàng cố chấp, ôm nàng lên giường đắp kín mền, ấm giọng khuyên: “Ngủ đi!”, sau đó dùng nội lực ủ ấm người cho nàng.
“Mặc dù nội lực ngươi thâm hậu, nhưng không thể cứ dùng như vậy, ta đã không sao rồi!” Nàng ngăn cản động tác của hắn hơn nữa còn rất kiên trì, dù nàng cảm động cách làm của hắn, nhưng nàng cũng có chừng mực, cả đêm qua phát nội lực liên tục nếu như bây giờ lại tiếp tục ít nhiều gì cũng sẽ hao tổn, nàng không yên lòng.
“Ừ!” Hắn nhẹ nhàng đáp ứng, còn nàng thì dần chìm vào giấc ngủ bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.