Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 58: Trả đàn
Thành Trân Trân
12/06/2018
"Vương gia, bên ngoài một nha hoàn của phủ Tướng quân đem đồ đến" quản
gia cung kính đứng chỗ rất xa ngoài thư phòng nói, hắn biết rõ Vương gia võ công cao cường trong thư phòng nhất định có thể nghe được, hơn nữa
Vương gia đang ở trong thư phòng không phải là người nào cũng có thể
tiếp cận.
Ám Tứ đột nhiên xuất hiện, có chút bất mãn hôm nay vì Hà quản gia như thế nào như thế làm điều thừa, phủ Minh Vương từ trước đến nay không tiếp đãi bất luận nữ tử nào, huống chi chỉ là nha hoàn, quản gia không phải là lão hồ đồ rồi?
"Quản gia, việc này còn muốn hỏi chủ tử sao? Trực tiếp đuổi đi là được." Ám Tứ mặc dù nhìn như không biết lớn nhỏ với quản gia, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra sự tôn kính đối với quản gia. Bọn họ từ nhỏ đã theo chủ tử, mà quản gia cũng bắt đầu chiếu cố bọn họ từ nhỏ.
"Ám Tứ, ngươi có biết kia là của ai nha hoàn không a?" Quản gia cố ý lấp lửng, khuôn mặt mang theo nếp nhăn tràn đầy vui vẻ.
"Bất kể nàng là nha hoàn của ai, ở phủ Minh Vương là người nữ đều không thể vào" Ám Tứ nói xong, sau đó suy nghĩ một chút nhìn nhìn Ám Tam ở chỗ tối "Ám Tam không tính nữ!"
Ám Tam nắm chặt quả đấm đang chuẩn bị ra để giáo huấn Ám Tứ, thì trong thư phòng truyền ra thanh âm "Để cho nàng đi vào!"
Ám Tứ sững sờ, thật không hiểu chủ tử đây là như thế nào, chủ tử chán ghét nữ tử là quá rõ ràng, trong phủ trừ phòng bếp có vài nữ đầu bếp còn lại toàn bộ đều là gã sai vặt cùng gia Đinh thị vệ, bây giờ sao lại để một nha hoàn vào phủ?
Quản gia lui xuống trước, nhìn Ám Tứ không hiểu hảo tâm nhắc nhở "Đây chính là tỳ nữ bên người Lam cô nương của phủ Tướng quân!", kể từ khi quản gia biết Vương gia chính mình nhìn lớn lên thích nữ tử thì hưng phấn đến vài ngày đều không ngủ được, trong miệng luôn ồn ào Phủ Minh Vương được cứu rồi, nếu như không phải quản gia khống chế được chính mình, hắn đã chuẩn bị trói vị Lam cô nương kia trực tiếp đem đến trên giường Vương gia. Nhưng mà đến cuối cùng vừa nghe Vương gia thập phần yêu thích cô gái này, hơn nữa còn biết rõ vị Lam cô nương này mới mười ba tuổi, nét mặt già nua lập tức uể oải, nhỏ như vậy thì khi nào mới có tiểu chủ tử a?
Lam cô nương? Ám Tứ trong nháy mắt liền hiểu, thì ra là Lam cô nương nhân, ai, chủ tử thật sự rất yêu Lam cô nương.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, Lam Khúc mặc một bộ váy dài màu xanh đi vào đại sảnh phủ Minh Vương, Phong Dực Hiên ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, không khí lạnh như băng trong nháy mắt làm cho Lam Khúc hô hấp khó khăn, Minh Vương này thật sự cường đại.
"Minh Vương" Lam Khúc cong gối thi lễ, không tự giác kính trọng đối với Phong Dực Hiên đang ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, trên người nam tử này mang theo hơi thở giết chóc và lạnh như băng, thật không biết tiểu thư quen biết Minh Vương là tốt hay xấu.
Phong Dực Hiên cũng không để ý, bộ dáng hắn vốn lạnh như băng, phủ Minh Vương mọi người sớm đã thành thói quen, còn quản gia sợ làm cho vị cô nương này lưu lại xấu ấn tượng trở về lại nói cho vị Lam cô nương kia, vậy cũng không tốt.
"Không biết vị cô nương này đến phủ Minh Vương có chuyện gì?" Quản gia đứng bên cạnh Phong Dực Hiên, mang theo vài phần hiền lành nói.
Lam Khúc đem đàn cổ cõng sau lưng để xuống, mở bao lấy đàn cổ ra, cung kính nói "Tiểu thư nói Minh Vương đã quên mang đi cái gì đó, nên đặc biệt sai nô tỳ đưa tới!"
Phong Dực Hiên ngước mắt nhìn cầm trên bàn, nghĩ tới lời nói của Lam Khúc, Lam U Niệm, đồ còn có thể trở về, nhưng mà ta tâm đâu? Tâm ta vẫn chưa trở lại!
Lam Khúc đưa xong đông tây thi cái lễ sau liền chuẩn bị rời đi, nhưng là này lúc Phong Dực Hiên lên tiếng, thanh âm còn là như thế ngậm băng tra "Ám Tam, giữ nàng lại!”
Trong nháy mắt Ám Tam ngăn trước mặt Lam Khúc, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ "Ai nha, ngượng ngùng, còn mời vị cô nương này nán lại Phủ Minh Vương một lúc", mặc dù Ám Tam cũng không hiểu rốt cuộc chủ tử muốn làm cái gì, nhưng chức trách bọn họ chính là nghe theo mệnh lệnh.
"Ám Tứ, thông báo Niệm Niệm tỳ nữ của nàng chẳng biết tại sao sinh bệnh ở phủ Minh Vương, để nàng đến đón người!" Phong Dực Hiên lạnh như băng nói, kỳ thật trong lòng tất cả đều là lửa giận, bởi vì kết quả Ám Nhất điều vừa mới tra lại là, Vô Tình công tử cùng Diệu Âm cô nương chính là trời sinh một đôi, Diệu Âm cô nương có thể ở Trân Vị Các muốn tới thì tới muốn đi thì đi, đều là vì Vô Tình công tử che chở, hơn nữa còn có đồn đãi Diệu Âm cô nương mặc dù đối người ngoài không nói lời nào chỉ hát khúc, nhưng mà đối Vô Tình công tử bất đồng.
Khi Phong Dực Hiên nghe được mấy những chuyện này, cảm thấy cả người như sinh bệnh thật khó chịu, trong lòng hoảng sợ. Hắn biết rõ lời đồn đãi không thể tin, nhưng hắn cảm thấy chuyện tên Niệm Niệm cùng tên khác nam tử để cùng một chỗ là không thể, hơn nữa Niệm Niệm có thể ở lầu ba Trân Vị Các đi lại tự nhiên cũng có thể thấy được nàng cùng Vô Tình công tử đúng là rất quen thuộc, nếu không lầu ba của Vô Tình Các là nơi chứa tất cả sản nghiệp của Vô Tình công tử, Niệm Niệm tại sao có thể đi vào? Phong Dực Hiên càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này nàng lại phái người đem đàn đưa trả lại, Phong Dực Hiên cảm thấy cực kỳ tức giận.
Cho nên hắn muốn lập tức thấy nàng, nhưng nếu đã để nha hoàn này ở đây, như vậy làm cho Niệm Niệm đến phủ Minh Vương cũng tốt, dù sao mình cũng muốn nàng xem chỗ ở của bản thân.
"Minh Vương đây là ý gì?" Lam Khúc cung kính nhưng sắc mặt rét lạnh xuống, mặc dù nàng chỉ là tỳ nữ nhưng ở nhà tiểu thư hun đúc hạ tự có vài phần ngông nghênh, quản gia mấy người không khỏi đánh giá cao Lam Khúc, tỳ nữ gặp chuyện như thế cũng không hoảng hốt, xem ra Lam cô nương đúng là có cách dạy bảo.
Phong Dực Hiên cũng không trả lời, hoặc là nói hắn vẫn luôn không nói nhiều như vậy. Ám Tam nghe được chủ tử phân phó cũng biết chủ tử muốn Lam cô nương đến phủ Minh Vương, mặc dù thủ đoạn ngang ngược không phân phải trái, nhưng bây thời vẫn là an ủi thật tốt nha hoàn này "Vị cô nương này ngươi suy nghĩ nhiều, chủ tử cũng không phải có ý muốn thương tổn Lam cô nương, mời vị cô nương này đi theo ta.”
Lam Khúc nghe tiểu thư đã nói qua vị Minh Vương này cũng không có ác ý, mà bây giờ… Công phu của bản thân quá yếu căn bản đánh không lại những người này, hơn nữa tiểu thư đã từng nói cho dù phát sinh bất kì cái gì đều phải bảo vệ tốt tính mạng chính mình, Lam Khúc gật gật đầu đi theo Ám Tam đi xuống.
Ám Tứ đã bay về phía phủ Lam tướng quân bay, trong nội tâm còn có vài tia kích động, cuối cùng có thể nhìn thấy Lam cô nương, phải nịnh bợ cho tốt!
"Quản gia, sai phòng bếp làm ăn điểm tâm điểm tâm thật tốt, hơn nữa sắc trời đã không còn sớm, sai phòng bếp làm chút thức ăn, phải thật phong phú nhưng phải thanh đạm, nàng không thích ăn nhiều dầu mỡ gì đó, ngươi đi xuống tự mình chuẩn bị đi!" Phong Dực Hiên dặn dò đứng quản gia bên cạnh đã sửng sốt nói ra.
Quản gia cảm giác mình sống một bó tuổi như vậy thật không dễ dàng, vậy mà có thể chứng kiến bộ dáng Vương gia tỉ mỉ quan tâm một người như thế, hơn nữa mặc dù ăn mặc của Vương gia đều là tốt nhất, nhưng Vương gia cũng không có để ý những thứ này, bây giờ để ý như vậy chỉ sợ đều là vì vị Lam cô nương kia đi.
Quản gia vội vàng gấp rút phân phó, tự mình chạy vào phòng bếp nhìn chằm chằm nhóm nữ đầu bếp làm điểm tâm, nhóm nữ đầu bếp đều nơm nớp lo sợ, thật không hiểu đến tột cùng là đại nhân vật nào đến phủ mà có thể làm quản gia cẩn thận như vậy. một mặt khác quản gia còn chạy tới đình viện phân phó gia đinh đem đình viện vốn không nhuộn trần thế dọn dẹp lần nữa, một hồi lại phân phó thị vệ vận dụng khinh công lau bảng hiệu Phủ Minh Vương, làm cho tất cả mọi người trong phủ không đều hiểu ra sao.
"Ám Nhị, ta đợi nàng ở đình viện trong hoa viên!" Phong Dực Hiên nói xong cũng rời đại sảnh, mặc dù hắn tức giận nhưng cũng không đánh mất lý trí, thân phận hiện giờ của Niệm Niệm nếu để cho người khác biết chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho nàng, mặc dù hắn rất muốn báo cho thế nhân hắn tâm ý.
"Phiền toái thông báo một tiếng, Ám Tứ phủ Minh Vương cầu kiến Lam cô nương" Ám Tứ cũng không rực tiếp xông vào U Niệm Các, dù sao sau này đây là chủ mẫu của bọn họ, nếu như chọc chủ mẫu mất hứng, chủ mẫu mất hứng thì chủ tử liền mất hứng, hậu quả....
Trương Lâm gật gật đầu rồi đến đình viện bẩm báo Lam U Niệm.
"Hả? Ám Tứ Phủ Minh Vương?" Lam U Niệm suy nghĩ Lam Khúc đi đưa cầm thế nhưng lâu như vậy đều chưa trở về, trong lòng cũng biết khẳng định đã xảy ra chuyện gì "Cho hắn đi vào đi!"
Ám Tứ sau khi đi vào liếc mắt liền thấy nữ hài ngồi ở trong đình viện kia, tuổi vị thành niên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khí thế quanh thân lại không thể bỏ qua, cặp mắt kia là cặp mắt đẹp nhất hắn từng thấy, không trách được chủ tử sẽ như vậy thích vị này Lam cô nương.
" Tỳ nữ Lam cô nương đột nhiên ngã bệnh, cho nên trước mắt ở phủ Minh Vương, chủ tử sai thuộc hạ đến nói cho Lam cô nương" khi Ám Tứ nói ra thì bản thân cũng xấu hổ sợ, mợ nó, chủ tử ngươi không thể nghĩ ra một cái cớ tốt hơn sao?
Kỳ thật dựa vào tài trí Phong Dực Hiên hắn có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, thậm chí ngay cả Lam U Niệm cũng sẽ không nhìn thấu, nhưng hắn không muốn lừa dối Lam U Niệm, hơn nữa dưới tình huống tức giận khi đó dùng một lý do sứt vẹo như vậy, chỉ là bởi vì hắn để ý nàng.
Sao Lam U Niệm lại không nghe ra ý tứ của Ám Tứ được, xem ra là Phong Dực Hiên cố ý giữ lại Lam Khúc để cho mình đến, đến tột cùng là Phong Dực Hiên này muốn làm cái gì đây? Từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới bây giờ hắn đều như vậy, lúc nào cũng thỉnh thoảng xuất hiện ở bên cạnh mình, không chỉ không có ác ý mà còn hết sức quan tâm mình, Phong Dực Hiên, ngươi đến tột cùng là muốn cái gì?
"Ta biết rồi, nói với Minh Vương chính ta sẽ đi đón nha hoàn của ta về" Lam U Niệm nhấn mạnh hai chữ chính ta.
Lam U Niệm biết rõ này lúc U Niệm Các kỳ thật có rất nhiều người chú ý, tỷ như mẹ con An di nương và lão phu kia nhân, cho nên Lam U Niệm cũng không lập tức đi phủ Minh Vương, mà là dặn dò chút sự tình khi bóng đêm phủ xuống mới bay đến Phủ Minh Vương.
Bốn phía Phủ Minh Vương, cổ thụ che trời, cây cao bóng cả, tường đỏ ngói vàng, xanh vàng rực rỡ. Kiến trúc như một tòa cung điện thật lớn, ngói lưu ly đen nhánh ở dưới ánh trăng lóng lánh trong trẻo nhưng lạnh lùng hào quang. Giữa đại môn là tấm biển màu đen tơ vàng, trên đó đề ba chữ mặt rồng bay phượng múa thật to "Phủ Minh Vương".
Khi Lam U Niệm xuất hiện ở đầu tường Phủ Minh Vương, Ám Nhất cũng đã chờ đợi bên trong "Lam cô nương, chủ tử ở vườn hoa chờ ngài", nói xong thì đi phía trước dẫn đường.
Vườn hoa ở Phủ Minh Vương được xây dựng ở hậu viện, chiếm diện tích phi thường lớn, bên trong có con đường nhỏ uốn lượn, cũng có đình đài lầu các, dọc theo đường đi sắc màu rực rỡ, điểu ngữ hoa hương, mà khi Lam U Niệm đến nhìn thấy nam tử đứng trong trong hoa viên nam tử, tâm rung động.
Ám Tứ đột nhiên xuất hiện, có chút bất mãn hôm nay vì Hà quản gia như thế nào như thế làm điều thừa, phủ Minh Vương từ trước đến nay không tiếp đãi bất luận nữ tử nào, huống chi chỉ là nha hoàn, quản gia không phải là lão hồ đồ rồi?
"Quản gia, việc này còn muốn hỏi chủ tử sao? Trực tiếp đuổi đi là được." Ám Tứ mặc dù nhìn như không biết lớn nhỏ với quản gia, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra sự tôn kính đối với quản gia. Bọn họ từ nhỏ đã theo chủ tử, mà quản gia cũng bắt đầu chiếu cố bọn họ từ nhỏ.
"Ám Tứ, ngươi có biết kia là của ai nha hoàn không a?" Quản gia cố ý lấp lửng, khuôn mặt mang theo nếp nhăn tràn đầy vui vẻ.
"Bất kể nàng là nha hoàn của ai, ở phủ Minh Vương là người nữ đều không thể vào" Ám Tứ nói xong, sau đó suy nghĩ một chút nhìn nhìn Ám Tam ở chỗ tối "Ám Tam không tính nữ!"
Ám Tam nắm chặt quả đấm đang chuẩn bị ra để giáo huấn Ám Tứ, thì trong thư phòng truyền ra thanh âm "Để cho nàng đi vào!"
Ám Tứ sững sờ, thật không hiểu chủ tử đây là như thế nào, chủ tử chán ghét nữ tử là quá rõ ràng, trong phủ trừ phòng bếp có vài nữ đầu bếp còn lại toàn bộ đều là gã sai vặt cùng gia Đinh thị vệ, bây giờ sao lại để một nha hoàn vào phủ?
Quản gia lui xuống trước, nhìn Ám Tứ không hiểu hảo tâm nhắc nhở "Đây chính là tỳ nữ bên người Lam cô nương của phủ Tướng quân!", kể từ khi quản gia biết Vương gia chính mình nhìn lớn lên thích nữ tử thì hưng phấn đến vài ngày đều không ngủ được, trong miệng luôn ồn ào Phủ Minh Vương được cứu rồi, nếu như không phải quản gia khống chế được chính mình, hắn đã chuẩn bị trói vị Lam cô nương kia trực tiếp đem đến trên giường Vương gia. Nhưng mà đến cuối cùng vừa nghe Vương gia thập phần yêu thích cô gái này, hơn nữa còn biết rõ vị Lam cô nương này mới mười ba tuổi, nét mặt già nua lập tức uể oải, nhỏ như vậy thì khi nào mới có tiểu chủ tử a?
Lam cô nương? Ám Tứ trong nháy mắt liền hiểu, thì ra là Lam cô nương nhân, ai, chủ tử thật sự rất yêu Lam cô nương.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, Lam Khúc mặc một bộ váy dài màu xanh đi vào đại sảnh phủ Minh Vương, Phong Dực Hiên ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, không khí lạnh như băng trong nháy mắt làm cho Lam Khúc hô hấp khó khăn, Minh Vương này thật sự cường đại.
"Minh Vương" Lam Khúc cong gối thi lễ, không tự giác kính trọng đối với Phong Dực Hiên đang ngồi ngay ngắn ở đại sảnh, trên người nam tử này mang theo hơi thở giết chóc và lạnh như băng, thật không biết tiểu thư quen biết Minh Vương là tốt hay xấu.
Phong Dực Hiên cũng không để ý, bộ dáng hắn vốn lạnh như băng, phủ Minh Vương mọi người sớm đã thành thói quen, còn quản gia sợ làm cho vị cô nương này lưu lại xấu ấn tượng trở về lại nói cho vị Lam cô nương kia, vậy cũng không tốt.
"Không biết vị cô nương này đến phủ Minh Vương có chuyện gì?" Quản gia đứng bên cạnh Phong Dực Hiên, mang theo vài phần hiền lành nói.
Lam Khúc đem đàn cổ cõng sau lưng để xuống, mở bao lấy đàn cổ ra, cung kính nói "Tiểu thư nói Minh Vương đã quên mang đi cái gì đó, nên đặc biệt sai nô tỳ đưa tới!"
Phong Dực Hiên ngước mắt nhìn cầm trên bàn, nghĩ tới lời nói của Lam Khúc, Lam U Niệm, đồ còn có thể trở về, nhưng mà ta tâm đâu? Tâm ta vẫn chưa trở lại!
Lam Khúc đưa xong đông tây thi cái lễ sau liền chuẩn bị rời đi, nhưng là này lúc Phong Dực Hiên lên tiếng, thanh âm còn là như thế ngậm băng tra "Ám Tam, giữ nàng lại!”
Trong nháy mắt Ám Tam ngăn trước mặt Lam Khúc, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ "Ai nha, ngượng ngùng, còn mời vị cô nương này nán lại Phủ Minh Vương một lúc", mặc dù Ám Tam cũng không hiểu rốt cuộc chủ tử muốn làm cái gì, nhưng chức trách bọn họ chính là nghe theo mệnh lệnh.
"Ám Tứ, thông báo Niệm Niệm tỳ nữ của nàng chẳng biết tại sao sinh bệnh ở phủ Minh Vương, để nàng đến đón người!" Phong Dực Hiên lạnh như băng nói, kỳ thật trong lòng tất cả đều là lửa giận, bởi vì kết quả Ám Nhất điều vừa mới tra lại là, Vô Tình công tử cùng Diệu Âm cô nương chính là trời sinh một đôi, Diệu Âm cô nương có thể ở Trân Vị Các muốn tới thì tới muốn đi thì đi, đều là vì Vô Tình công tử che chở, hơn nữa còn có đồn đãi Diệu Âm cô nương mặc dù đối người ngoài không nói lời nào chỉ hát khúc, nhưng mà đối Vô Tình công tử bất đồng.
Khi Phong Dực Hiên nghe được mấy những chuyện này, cảm thấy cả người như sinh bệnh thật khó chịu, trong lòng hoảng sợ. Hắn biết rõ lời đồn đãi không thể tin, nhưng hắn cảm thấy chuyện tên Niệm Niệm cùng tên khác nam tử để cùng một chỗ là không thể, hơn nữa Niệm Niệm có thể ở lầu ba Trân Vị Các đi lại tự nhiên cũng có thể thấy được nàng cùng Vô Tình công tử đúng là rất quen thuộc, nếu không lầu ba của Vô Tình Các là nơi chứa tất cả sản nghiệp của Vô Tình công tử, Niệm Niệm tại sao có thể đi vào? Phong Dực Hiên càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này nàng lại phái người đem đàn đưa trả lại, Phong Dực Hiên cảm thấy cực kỳ tức giận.
Cho nên hắn muốn lập tức thấy nàng, nhưng nếu đã để nha hoàn này ở đây, như vậy làm cho Niệm Niệm đến phủ Minh Vương cũng tốt, dù sao mình cũng muốn nàng xem chỗ ở của bản thân.
"Minh Vương đây là ý gì?" Lam Khúc cung kính nhưng sắc mặt rét lạnh xuống, mặc dù nàng chỉ là tỳ nữ nhưng ở nhà tiểu thư hun đúc hạ tự có vài phần ngông nghênh, quản gia mấy người không khỏi đánh giá cao Lam Khúc, tỳ nữ gặp chuyện như thế cũng không hoảng hốt, xem ra Lam cô nương đúng là có cách dạy bảo.
Phong Dực Hiên cũng không trả lời, hoặc là nói hắn vẫn luôn không nói nhiều như vậy. Ám Tam nghe được chủ tử phân phó cũng biết chủ tử muốn Lam cô nương đến phủ Minh Vương, mặc dù thủ đoạn ngang ngược không phân phải trái, nhưng bây thời vẫn là an ủi thật tốt nha hoàn này "Vị cô nương này ngươi suy nghĩ nhiều, chủ tử cũng không phải có ý muốn thương tổn Lam cô nương, mời vị cô nương này đi theo ta.”
Lam Khúc nghe tiểu thư đã nói qua vị Minh Vương này cũng không có ác ý, mà bây giờ… Công phu của bản thân quá yếu căn bản đánh không lại những người này, hơn nữa tiểu thư đã từng nói cho dù phát sinh bất kì cái gì đều phải bảo vệ tốt tính mạng chính mình, Lam Khúc gật gật đầu đi theo Ám Tam đi xuống.
Ám Tứ đã bay về phía phủ Lam tướng quân bay, trong nội tâm còn có vài tia kích động, cuối cùng có thể nhìn thấy Lam cô nương, phải nịnh bợ cho tốt!
"Quản gia, sai phòng bếp làm ăn điểm tâm điểm tâm thật tốt, hơn nữa sắc trời đã không còn sớm, sai phòng bếp làm chút thức ăn, phải thật phong phú nhưng phải thanh đạm, nàng không thích ăn nhiều dầu mỡ gì đó, ngươi đi xuống tự mình chuẩn bị đi!" Phong Dực Hiên dặn dò đứng quản gia bên cạnh đã sửng sốt nói ra.
Quản gia cảm giác mình sống một bó tuổi như vậy thật không dễ dàng, vậy mà có thể chứng kiến bộ dáng Vương gia tỉ mỉ quan tâm một người như thế, hơn nữa mặc dù ăn mặc của Vương gia đều là tốt nhất, nhưng Vương gia cũng không có để ý những thứ này, bây giờ để ý như vậy chỉ sợ đều là vì vị Lam cô nương kia đi.
Quản gia vội vàng gấp rút phân phó, tự mình chạy vào phòng bếp nhìn chằm chằm nhóm nữ đầu bếp làm điểm tâm, nhóm nữ đầu bếp đều nơm nớp lo sợ, thật không hiểu đến tột cùng là đại nhân vật nào đến phủ mà có thể làm quản gia cẩn thận như vậy. một mặt khác quản gia còn chạy tới đình viện phân phó gia đinh đem đình viện vốn không nhuộn trần thế dọn dẹp lần nữa, một hồi lại phân phó thị vệ vận dụng khinh công lau bảng hiệu Phủ Minh Vương, làm cho tất cả mọi người trong phủ không đều hiểu ra sao.
"Ám Nhị, ta đợi nàng ở đình viện trong hoa viên!" Phong Dực Hiên nói xong cũng rời đại sảnh, mặc dù hắn tức giận nhưng cũng không đánh mất lý trí, thân phận hiện giờ của Niệm Niệm nếu để cho người khác biết chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho nàng, mặc dù hắn rất muốn báo cho thế nhân hắn tâm ý.
"Phiền toái thông báo một tiếng, Ám Tứ phủ Minh Vương cầu kiến Lam cô nương" Ám Tứ cũng không rực tiếp xông vào U Niệm Các, dù sao sau này đây là chủ mẫu của bọn họ, nếu như chọc chủ mẫu mất hứng, chủ mẫu mất hứng thì chủ tử liền mất hứng, hậu quả....
Trương Lâm gật gật đầu rồi đến đình viện bẩm báo Lam U Niệm.
"Hả? Ám Tứ Phủ Minh Vương?" Lam U Niệm suy nghĩ Lam Khúc đi đưa cầm thế nhưng lâu như vậy đều chưa trở về, trong lòng cũng biết khẳng định đã xảy ra chuyện gì "Cho hắn đi vào đi!"
Ám Tứ sau khi đi vào liếc mắt liền thấy nữ hài ngồi ở trong đình viện kia, tuổi vị thành niên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khí thế quanh thân lại không thể bỏ qua, cặp mắt kia là cặp mắt đẹp nhất hắn từng thấy, không trách được chủ tử sẽ như vậy thích vị này Lam cô nương.
" Tỳ nữ Lam cô nương đột nhiên ngã bệnh, cho nên trước mắt ở phủ Minh Vương, chủ tử sai thuộc hạ đến nói cho Lam cô nương" khi Ám Tứ nói ra thì bản thân cũng xấu hổ sợ, mợ nó, chủ tử ngươi không thể nghĩ ra một cái cớ tốt hơn sao?
Kỳ thật dựa vào tài trí Phong Dực Hiên hắn có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, thậm chí ngay cả Lam U Niệm cũng sẽ không nhìn thấu, nhưng hắn không muốn lừa dối Lam U Niệm, hơn nữa dưới tình huống tức giận khi đó dùng một lý do sứt vẹo như vậy, chỉ là bởi vì hắn để ý nàng.
Sao Lam U Niệm lại không nghe ra ý tứ của Ám Tứ được, xem ra là Phong Dực Hiên cố ý giữ lại Lam Khúc để cho mình đến, đến tột cùng là Phong Dực Hiên này muốn làm cái gì đây? Từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới bây giờ hắn đều như vậy, lúc nào cũng thỉnh thoảng xuất hiện ở bên cạnh mình, không chỉ không có ác ý mà còn hết sức quan tâm mình, Phong Dực Hiên, ngươi đến tột cùng là muốn cái gì?
"Ta biết rồi, nói với Minh Vương chính ta sẽ đi đón nha hoàn của ta về" Lam U Niệm nhấn mạnh hai chữ chính ta.
Lam U Niệm biết rõ này lúc U Niệm Các kỳ thật có rất nhiều người chú ý, tỷ như mẹ con An di nương và lão phu kia nhân, cho nên Lam U Niệm cũng không lập tức đi phủ Minh Vương, mà là dặn dò chút sự tình khi bóng đêm phủ xuống mới bay đến Phủ Minh Vương.
Bốn phía Phủ Minh Vương, cổ thụ che trời, cây cao bóng cả, tường đỏ ngói vàng, xanh vàng rực rỡ. Kiến trúc như một tòa cung điện thật lớn, ngói lưu ly đen nhánh ở dưới ánh trăng lóng lánh trong trẻo nhưng lạnh lùng hào quang. Giữa đại môn là tấm biển màu đen tơ vàng, trên đó đề ba chữ mặt rồng bay phượng múa thật to "Phủ Minh Vương".
Khi Lam U Niệm xuất hiện ở đầu tường Phủ Minh Vương, Ám Nhất cũng đã chờ đợi bên trong "Lam cô nương, chủ tử ở vườn hoa chờ ngài", nói xong thì đi phía trước dẫn đường.
Vườn hoa ở Phủ Minh Vương được xây dựng ở hậu viện, chiếm diện tích phi thường lớn, bên trong có con đường nhỏ uốn lượn, cũng có đình đài lầu các, dọc theo đường đi sắc màu rực rỡ, điểu ngữ hoa hương, mà khi Lam U Niệm đến nhìn thấy nam tử đứng trong trong hoa viên nam tử, tâm rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.