Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Chương 79: Tỷ thí
Thành Trân Trân
06/07/2018
"Tiểu nữ muốn cùng
Tam tiểu thư Lam phủ tỷ thí một phen, không biết Lam tam tiểu thư có
bằng lòng hay không?" Một nữ tử chừng mười tám tuổi đứng lên, nói với
Lam U Niệm.
Lam U Niệm ngước mắt lên nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện, nàng ta mặc váy áo có chút hoa mỹ, hoa kết bằng lụa màu dưới ánh mặt trời trở nên rực rỡ, rạng ngời, làm nổi bật lên trâm cài tóc được chạm trổ hoa văn cài trên đầu cùng bộ diêu có tua rua rủ xuống, tao nhã đoan trang, trầm tĩnh dịu dàng, nhưng trong đôi mắt kia lại nổi lên ác ý với nàng, phá hủy đi sự mỹ lệ này.
"Đó là ai?" Lam U Niệm nhìn nữ tử khiêu chiến mình hỏi Hoa Mộc Khuynh, mặc dù trong kinh thành nàng có một phần tình báo kỹ càng, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng gặp qua người thật, cho nên khó tránh khỏi mấy phần không rõ.
"Niệm Nhi muội muội phải cẩn thận đấy, nữ tử này tên là An Tư Nghiên, là đứa cháu gái rất được An thừa tướng cưng chiều, cũng là mỹ nữ được công nhận trong kinh thành, nàng ta tìm muội chỉ sợ là vì chuyện ngày đó tại phủ thừa tướng!" Hoa Mộc Khuynh lo lắng nói, dù sao dưới tình huống này Niệm Nhi muội muội nhất định phải đồng ý, nếu không đồng ý tất cả mọi người sẽ cho rằng Niệm Nhi muội muội không đúng tý nào, vốn Niệm Nhi muội muội vừa trở lại kinh thành đã bị người khác xem thường.
"Lam tam tiểu thư tại sao không nói lời nào? Là xem thường tiểu nữ, không muốn cùng tiểu nữ so tài sao?" An Tư Nghiên cố ý đau buồn hỏi, nàng ta vốn có diện mạo xinh đẹp, trong kinh thành có rất nhiều nam tử ái mộ nàng ta, nàng ta tỏ vẻ mình đau lòng, quả nhiên trong yến hội có rất nhiều công tử nhìn Lam U Niệm bằng ánh mắt trách cứ.
Lam U Niệm nhìn những ánh mắt tức giận bất bình của nam tử không khỏi cảm khái, quả nhiên diện mạo của nữ tử luôn là vũ khí lợi hại nhất, chẳng qua có chút đáng tiếc là nàng sẽ không để dung mạo của mình trở thành vũ khí, dung mạo cũng sẽ già đi, chỉ có năng lực của bản thân mới là điều tốt nhất để bảo vệ mình.
Phong Dực Hiên đang chuẩn bị đứng dậy, mặc dù hắn biết Niệm Niệm có năng lực ứng phó với những chuyện này, nhưng trong mắt hắn Niệm Niệm nên được tất cả mọi người cưng chiều, bây giờ những người này lại dám làm khó dễ Niệm Niệm trước mặt hắn, sao hắn có thể làm như không thấy?
"A Hiên!" Phong Hạ Kỳ giữ chặt đệ đệ đang chuẩn bị tức giận, bất mãn nói: "So tài nghệ ai có thể sánh bằng Niệm Nhi muội muội? Nàng đàn một khúc thì ai có thể so sánh?"
Phong Dực Hiên mím môi không nói, nhưng hơi lạnh quanh người chỉ có tăng lên chứ không giảm, mắt hắn nhìn chằm chằm những người trách móc Niệm Niệm, có chút đau lòng. Đương nhiên hắn biết tài nghệ của Niệm Niệm không ai có thể theo kịp, nhưng vậy thì thế nào? Hắn hi vọng Niệm Niệm biểu diễn bởi vì nàng thích, mà không phải vì bị những người đó ép buộc.
"A Hiên, từ khi nào đệ trở nên kích động như vậy? Nhiều năm qua huynh chưa từng thấy đệ kích động, nhưng bây giờ đệ làm sao vậy?" Phong Hạ Kỳ cúi đầu nói rất nhỏ ở bên tai Phong Dực Hiên: "Niệm Nhi muội muội rất tốt, huynh cũng coi nàng như muội muội mà bảo vệ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa đệ cũng không thể xúc động!"
Phong Dực Hiên lạnh lùng nhìn Phong Hạ Kỳ, sau đó như không có việc gì thu hồi ánh mắt, hắn không có xem Niệm Niệm như muội muội, hắn muốn Niệm Niệm trở thành nữ nhân của mình, là thê tử cả đời, là người hắn yêu nhất kiếp này.
Phong Hạ Kỳ thở dài, đệ đệ này của hắn xưa nay không quan tâm cái gì, bây giờ vất vả lắm mới biết quan tâm một tiểu muội muội, nhưng tính tình lại trở nên cổ quái, Phong Hạ Kỳ cũng không biết làm như thế nào cho phải. Đến sau này hắn mới hiểu được, đệ đệ nhà mình bởi vì quan tâm cho nên mới kích động, bởi vì quan tâm nên mới trở nên khác thường.
"Tiểu nữ cũng không có bất kỳ lý do gì để xem thường An tiểu thư, chỉ mong An tiểu thư chớ có tùy ý phỏng đoán!" Lam U Niệm nhìn nữ tử đối diện bình tĩnh nói, nữ tử này tuy đẹp nhưng cũng không phải người giỏi mưu tính, lần này nàng ta làm như vậy chỉ sợ nguyên nhân lớn nhất là do mưu kế của An thừa tướng hoặc là của hoàng hậu.
"Nếu đã như vậy thì Lam tam tiểu thư đồng ý rồi!" Trong mắt An Tư Nghiên chợt lóe lên chút đắc ý, lúc đầu nàng ta nghe gia gia nói tới Tam tiểu thư này còn tưởng rằng nàng rất thông minh, không nghĩ tới nàng ta vừa kích thích đã đồng ý, quả nhiên là tiểu nữ hài không ra gì. Chỉ cần lần này nàng ta thắng, vậy nhất định nàng ta sẽ dốc sức nhục nhã vị Lam tam tiểu thư kia, để sau này ở kinh thành nàng không thể ngẩng đầu lên được, làm vậy cũng là báo thù cho việc An gia mất mặt lần trước.
An Tư Nghiên cho rằng Lam U Niệm không có tài nghệ gì, không chỉ An Tư Nghiên cho là như vậy, có thể nói tất cả người tham gia yến hội này đều cho là như vậy, Tam tiểu thư Lam phủ mất tích nhiều năm mới được tìm về, như thế thì có thời gian đâu mà học tài nghệ giống nữ tử khác?
An Tư Nghiên thi lễ với hoàng hậu, không thể không nói mỹ nhân làm cái gì cũng đẹp, An Tư Nghiên cũng như vậy, chỉ là lấy sắc đẹp để thu hút sự chú ý của nam nhân cũng không phải là người tốt đẹp gì.
An Tư Nghiên muốn vẽ một bức tranh hoa cúc, tất cả mọi người ngồi tại chỗ nhìn An Tư Nghiên đứng giữa sân vẽ cả vườn hoa cúc, thời gian là mấy nén hương, An Tư Nghiên mỉm cười xinh đẹp buông bút trong tay xuống, nụ cười đó khiến cho ánh mắt rất nhiều nam nhân bốc lên lửa dục, quả nhiên là nữ tử câu người.
"Tư Nghiên vẽ một bức tranh hoa cúc, kính xin các vương gia, công tử chỉ điểm một phen!" An Tư Nghiên khẽ khom người thi lễ với các nam tử bên kia, xương quai xanh hơi lộ càng khiến nhiều nam nhân híp mắt, làm sao có thể nhìn bức tranh, chỉ lo nhìn mỹ nhân trước mặt.
Lam U Niệm cũng thấy được bức họa kia, thủ pháp hội họa không đủ thành thạo nét tinh xảo, hơn nữa chỉ vẽ ra được vẻ hào nhoáng bên ngoài, không có vẽ được nét tinh túy của hoa cúc, hoa cúc chính là ẩn sĩ trong các loại hoa, có phong cách của tùng bách cũng có phẩm hạnh của hoa mai, thế nhưng bên trong bức họa của An Tư Nghiên lại trống rỗng.
"Lam tam tiểu thư, xin mời!" An Tư Nghiên nhìn Lam U Niệm nói, giống như đã thấy dáng vẻ xấu xí của Lam U Niệm.
Lam U Niệm đứng dậy, hơi thi lễ, nếu nói An Tư Nghiên gây sự chú ý cho người khác bởi gương mặt xinh đẹp, thì Lam U Niệm vừa đứng dậy liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trên người nàng có một loại khí chất đặc biệt, lúc ẩn lúc hiện như tiên nữ, tiêu sái như hiệp khách, mỏng manh như đồ sứ, rất nhiều khí chất mâu thuẫn dung hợp lại với nhau, tạo thành một loại khí chất đặc thù, khiến người ta không tự chủ được muốn tới gần.
Những người quen biết nàng nhìn nàng đứng dậy đều cho rằng nàng sẽ cầm lấy đàn cổ xướng một khúc, dù sao bọn họ cũng biết Lam U Niệm chính là Diệu Âm cô nương, mà ca khúc của Lam U Niệm xác thực có một không hai, thế nhưng nàng chỉ đứng giữa sân không có lấy ra đàn cổ càng không có hé môi son, điều này khiến rất nhiều người không rõ.
"Lam tam tiểu thư không phải cái gì cũng không biết đấy chứ, nếu Lam tam tiểu thư thật sự không biết, nhận thua là được rồi, Tư Nghiên có thể hiểu mà!" Giọng nói dương dương tự đắc của An Tư Nghiên vang lên trong yến hội, làm cho nhiều người phụ họa theo.
Khi mọi người chuẩn bị nói cái gì đó, ánh mắt lạnh lùng như sói của Phong Dực Hiên quét toàn bộ yến hội một vòng, mỗi lần ánh mắt Phong Dực Hiên đảo qua người đó đều cảm giác được linh hồn đang sợ hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát người đó làm cho mọi người nói cũng không dám nói.
"Ám ám đạm đạm tử, dung dung dã dã hoàng.
Đào lệnh ly biên sắc, la hàm trạch lý hương.
Kỷ thì cấm trọng lộ, thực thị khiếp tàn dương.
Nguyện phiếm kim anh vũ, thăng quân bạch ngọc đường."
Thanh âm thanh túy mềm mại vang lên giữa sân, từ lúc Lam U Niệm bắt đầu nói câu đầu tiên mọi người liền sửng sốt, sau đó là khâm phục và khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới Lam U Niệm lại xuất khẩu thành thơ. Hơn nữa tài hoa còn kinh tài kinh diễm như vậy, ngay cả đám người Phong Dực Hiên cũng sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới nữ hài nhỏ xinh đứng ở giữa sân không chỉ cầm nghệ động lòng người, bây giờ ngay cả làm thơ cũng biết, nữ hài như vậy có ai mà không thích?
Phong Dực Hiên nhìn chằm chằm Lam U Niệm, trong mắt dần hiện ra ánh sáng nóng rực, hắn vẫn luôn biết Niệm Niệm rất thông minh, từ lúc nghe nàng hát, từ lúc nghe tiếng đàn rung động lòng người của nàng, nhìn thấy thâm thủ mạnh mẽ của nàng, hắn cho rằng mình đã hiểu rõ cô gái này, nhưng càng tiếp cận hắn lại vừa mừng vừa sợ, nữ hài này ưu tú khiến hắn phải kiêu ngạo.
Kinh Vô An vỗ tay không ngừng, hài lòng nói: "Niệm Nhi muội muội, thật tài hoa!"
Trong kinh thành đệ nhất tài tử đều được khen ngợi như vậy, mọi người cũng vỗ tay theo, rất nhiều người biết tài hoa của Lam U Niệm rất tốt, đây là điều không thể phủ nhận. An Tư Nghiên oán hận nhìn Lam U Niệm thoải mái trở về chỗ ngồi, trong lòng hận muốn chết, nàng ta không nghĩ tới mình không chỉ không làm cho Lam U Niệm xấu hổ còn để nàng ta được nhiều người tán thưởng, thật sự trộm gà không được còn mất nắm gạo!
"Niệm Nhi muội muội?" Hoa Mộc Khuynh nhìn Lam U Niệm ngồi bên cạnh uể oải kêu một tiếng.
"Thế nào?" Lam U Niệm không rõ lúc này mới bao lâu mà bộ dạng Hoa Mộc Khuynh lại bị đả kích như vậy, ai chọc tới nàng rồi hả?
"Niệm Nhi muội muội sao có thể thông minh như vậy, quả thật để tỷ tỷ rất xấu hổ!" Hoa Mộc Khuynh cẩn thận nhìn Lam U Niệm, vừa cao hứng vì tài năng của Lam U Niệm, vừa cảm thấy mình không xứng làm tỷ tỷ.
"Mỗi người đều có giá trị riêng, Mộc Khuynh tỷ tỷ là nữ tử khó gặp, Niệm Nhi bội phục còn không kịp!" Lam U Niệm lột một quả quýt đặt trên bàn Hoa Mộc Khuynh, chân thành nói. Thật sự nàng rất hâm mộ tính cách của Hoa Mộc Khuynh, càng hâm mộ tâm hồn sạch sẽ của nàng ấy, không giống nàng...
"Thật? Nói như vậy tỷ vẫn còn tư cách làm tỷ tỷ của Niệm Nhi đúng không? Có người muội muội như muội, tỷ tỷ rất kiêu ngạo, thật sự quá hâm mộ Lam Mặc Huyền!" Hoa Mộc Khuynh nói xong lại trừng mắt liếc Lam Mặc Huyền ngồi đối diện, Lam Mặc Huyền cảm thấy mình vô cùng vô tội.
"Tình cảm của Niệm Nhi và tỷ tỷ sao có thể nói là có tư cách hay không để cân nhắc? Tình tỷ muội chỉ cần đặt trong tim là đủ rồi!" Lam U Niệm cười nói.
"Ừ! Muội muội của Hoa Mộc Khuynh ta quả nhiên khác người, sau này chỉ cần Hoa Mộc Khuynh tỷ còn sống, tỷ nhất định sẽ bảo vệ muội!" Hoa Mộc Khuynh nói như thề, đây cũng là sự chân thành của Hoa Mộc Khuynh, phần tình bạn này cũng như lời thề hôm nay.
Bên phía các nam tử cũng bắt đầu thảo luận kết quả tỷ thí của Lam U Niệm và An Tư Nghiên, đám người Nhị vương gia rất muốn nói tài nghệ của An Tư Nghiên tốt hơn, nhưng nhiều ánh mắt nhìn như vậy, hơn nữa còn có tài tử kinh thành Kinh Vô An khen ngợi, càng làm cho Nhị vương gia nghĩ không ra chính là ngay cả Tứ vương gia, Minh Vương đều chen vào, như vậy cũng chỉ có bẩm báo xử lý.
"An tiểu thư An phủ so tài cùng Tam tiểu thư Lam phủ, Lam tam tiểu thư thắng!" Nhị vương gia nhạt nhẽo nói.
"Thực đúng như tên, Niệm Nhi muội muội làm thơ khiến bản thế tử cũng không dám nói là có thể vượt qua!" Kinh Vô An nói với Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương.
"Mặc Huyền, huynh nói xem rốt cuộc nhiều năm qua Niệm Nhi muội muội đã từng trải qua những việc gì, sao có thể thông minh như vậy? Vả lại hơi thở hờ hững trên người Niệm Nhi muội muội càng làm người ta thương tiếc, chuyện này..." Hà Sơ Dương cũng chẳng kiêng dè Kinh Vô An, trực tiếp nói với Lam Mặc Huyền.
"Ta cũng không biết, Niệm Nhi muội muội chưa từng nói, nhưng hẳn là cũng không khá hơn chút nào, nếu không một nữ tử khuê các sao phải bước lên sân khấu Trân Vị các biểu diễn chứ?" Lam Mặc Huyền cũng là người có suy nghĩ mẫn cảm, nhưng quá khứ của Lam U Niệm căn bản hắn không tra được.
"Quá khứ đều đã đi qua làm gì phải xoắn xuýt? Sau ngày hai ca ca các ngươi đối xử tốt với Niệm Nhi muội muội là được rồi, không đúng, còn có Nhị ca là ta nữa!" Kinh Vô An cười nói, nếu không phải Lam U Niệm là nữ tử, hắn nhất định sẽ mời nàng uống rượu thỏa thích tâm sự chuyện đời, nữ tử như vậy quá hiếm.
"Không biết Lam tam tiểu thư chuẩn bị trừng phạt Tư Nghiên cái gì?" Hoàng hậu lên tiếng, nhưng trong giọng nói rất dễ dàng nghe được là đang thiên vị An Tư Nghiên, dù sao thì An Tư Nghiên cũng là cháu gái ruột của hoàng hậu.
"Chuyện này... Tiểu nữ thật sự không nghĩ ra, không bằng để mọi người nghĩ không phải tốt hơn sao?" Lam U Niệm đá quả bóng khó chơi này ra ngoài, dù sao dưới tình huống này, nếu An Tư Nghiên thắng có thể dễ dàng xử lý nàng, nhưng nếu như là nàng, trái lại muốn làm khó An Tư Nghiên khẳng định không có kết quả tốt, một khi đã như vậy cứ để người khác tới giày vò đi!
"Nếu Niệm Nhi muội muội nghĩ không ra, không bằng để bản quận chúa?" Hoa Mộc Khuynh nhìn Đại công chúa chuẩn bị mở miệng vội vàng ngăn lại, nếu An Tư Nghiên đã dám khi dễ Niệm Nhi muội muội, Hoa Mộc Khuynh nàng cũng không sợ.
"Chuyện này..." Nhị vương gia đang chuẩn bị ngăn cản.
"Bổn vương gia cũng cảm thấy do quận chúa quyết định là tốt nhất, bổn vương nghĩ chắc tất cả mọi người không có ý kiến gì đi?" Phong Hạ Kỳ đứng lên, rõ ràng đang giúp Hoa Mộc Khuynh, nhưng thật ra tất cả mọi người đều muốn hả giận cho Lam U Niệm, hơn nữa Phong Hạ Kỳ sợ nếu không hả giận cho Lam U Niệm, nói không chừng đệ đệ của hắn sẽ trực tiếp ra tay.
Tất cả mọi người đều đồng ý, Hoa Mộc Khuynh nhìn An Tư Nghiên cười đắc ý: "Không bằng phạt An đại tiểu thư học vài tiếng chó sủa!"
"Mộc Khuynh quận chúa, ngươi đừng khinh người quá đáng!" An Tư Nghiên giận dữ hướng về phía Hoa Mộc Khuynh kêu lên.
"Cái gì gọi là bản quận chúa khinh người quá đáng? Muốn tỷ thí là ngươi, thua cũng là ngươi, ngươi không chơi nổi thì đừng chơi không phải tốt hơn sao, An đại tiểu thư nói không giữ lời!" Hoa Mộc Khuynh đáp trả một cách mỉa mai, Hoa Mộc Khuynh nàng cũng không phải là người không có đầu óc và mưu kế, chỉ là nàng khinh thường dùng nó với bằng hữu mà thôi.
"Ngươi..." An Tư Nghiên muốn phản bác, nhưng lại không phản bác được gì, vả lại hoàng hậu cũng sẽ không tiếp tục nói giúp An Tư Nghiên.
"Bản công tử cũng cảm thấy đề nghị của quận chúa không tệ, chỉ là kêu vài tiếng chắc cũng không làm khó được An đại tiểu thư!" Lam Mặc Huyền cũng bắt đầu lên tiếng, muội muội của hắn không phải ai cũng có thể ức hiếp.
An Tư Nghiên còn muốn chống chế, thế nhưng Nhị vương gia lại âm trầm nhìn nàng ta, ánh mắt kia đủ để An Tư Nghiên hiểu rõ mình nhất định phải chấp nhận trừng phạt, nếu mình chống chế như vậy chính là nói không giữ lời, mình mất hết mặt mũi cũng chính là phủ thừa tướng mất hết mặt mũi.
"Gâu! gâu gâu!" An Tư Nghiên gân cổ lên kêu nho nhỏ, làm cho tất cả mọi người đều cười ra tiếng, còn bản thân nàng ta lại bật khóc chạy khỏi vườn hoa, xem ra tự tôn của nàng ta bị đả kích không nhẹ!
"Các ngươi cùng đi xem đi!" Hoàng hậu căn dặn cung nữ bên người đuổi theo An Tư Nghiên, ánh mắt liếc qua Lam U Niệm và Hoa Mộc Khuynh.
"Ha ha ha! Niệm Nhi muội muội, tỷ tỷ giúp muội hả giận muội có dễ chịu không?" Hoa Mộc Khuynh cười đến không khép miệng được.
"Mộc Khuynh tỷ tỷ thật là biết nghĩ cách, chỉ có điều sau này đừng tùy ý đắc tội với người, nữ nhân ghi hận là đáng sợ nhất!"
"Tỷ biết rồi, chẳng qua coi như không thích dáng vẻ đó của nàng ta, lại còn dám khi dễ muội muội của tỷ, đương nhiên phải báo thù rồi!"
Lam U Niệm mỉm cười, có được tình bằng hữu chân thành như vậy, thật sự rất tốt.
Lam U Niệm ngước mắt lên nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện, nàng ta mặc váy áo có chút hoa mỹ, hoa kết bằng lụa màu dưới ánh mặt trời trở nên rực rỡ, rạng ngời, làm nổi bật lên trâm cài tóc được chạm trổ hoa văn cài trên đầu cùng bộ diêu có tua rua rủ xuống, tao nhã đoan trang, trầm tĩnh dịu dàng, nhưng trong đôi mắt kia lại nổi lên ác ý với nàng, phá hủy đi sự mỹ lệ này.
"Đó là ai?" Lam U Niệm nhìn nữ tử khiêu chiến mình hỏi Hoa Mộc Khuynh, mặc dù trong kinh thành nàng có một phần tình báo kỹ càng, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng gặp qua người thật, cho nên khó tránh khỏi mấy phần không rõ.
"Niệm Nhi muội muội phải cẩn thận đấy, nữ tử này tên là An Tư Nghiên, là đứa cháu gái rất được An thừa tướng cưng chiều, cũng là mỹ nữ được công nhận trong kinh thành, nàng ta tìm muội chỉ sợ là vì chuyện ngày đó tại phủ thừa tướng!" Hoa Mộc Khuynh lo lắng nói, dù sao dưới tình huống này Niệm Nhi muội muội nhất định phải đồng ý, nếu không đồng ý tất cả mọi người sẽ cho rằng Niệm Nhi muội muội không đúng tý nào, vốn Niệm Nhi muội muội vừa trở lại kinh thành đã bị người khác xem thường.
"Lam tam tiểu thư tại sao không nói lời nào? Là xem thường tiểu nữ, không muốn cùng tiểu nữ so tài sao?" An Tư Nghiên cố ý đau buồn hỏi, nàng ta vốn có diện mạo xinh đẹp, trong kinh thành có rất nhiều nam tử ái mộ nàng ta, nàng ta tỏ vẻ mình đau lòng, quả nhiên trong yến hội có rất nhiều công tử nhìn Lam U Niệm bằng ánh mắt trách cứ.
Lam U Niệm nhìn những ánh mắt tức giận bất bình của nam tử không khỏi cảm khái, quả nhiên diện mạo của nữ tử luôn là vũ khí lợi hại nhất, chẳng qua có chút đáng tiếc là nàng sẽ không để dung mạo của mình trở thành vũ khí, dung mạo cũng sẽ già đi, chỉ có năng lực của bản thân mới là điều tốt nhất để bảo vệ mình.
Phong Dực Hiên đang chuẩn bị đứng dậy, mặc dù hắn biết Niệm Niệm có năng lực ứng phó với những chuyện này, nhưng trong mắt hắn Niệm Niệm nên được tất cả mọi người cưng chiều, bây giờ những người này lại dám làm khó dễ Niệm Niệm trước mặt hắn, sao hắn có thể làm như không thấy?
"A Hiên!" Phong Hạ Kỳ giữ chặt đệ đệ đang chuẩn bị tức giận, bất mãn nói: "So tài nghệ ai có thể sánh bằng Niệm Nhi muội muội? Nàng đàn một khúc thì ai có thể so sánh?"
Phong Dực Hiên mím môi không nói, nhưng hơi lạnh quanh người chỉ có tăng lên chứ không giảm, mắt hắn nhìn chằm chằm những người trách móc Niệm Niệm, có chút đau lòng. Đương nhiên hắn biết tài nghệ của Niệm Niệm không ai có thể theo kịp, nhưng vậy thì thế nào? Hắn hi vọng Niệm Niệm biểu diễn bởi vì nàng thích, mà không phải vì bị những người đó ép buộc.
"A Hiên, từ khi nào đệ trở nên kích động như vậy? Nhiều năm qua huynh chưa từng thấy đệ kích động, nhưng bây giờ đệ làm sao vậy?" Phong Hạ Kỳ cúi đầu nói rất nhỏ ở bên tai Phong Dực Hiên: "Niệm Nhi muội muội rất tốt, huynh cũng coi nàng như muội muội mà bảo vệ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa đệ cũng không thể xúc động!"
Phong Dực Hiên lạnh lùng nhìn Phong Hạ Kỳ, sau đó như không có việc gì thu hồi ánh mắt, hắn không có xem Niệm Niệm như muội muội, hắn muốn Niệm Niệm trở thành nữ nhân của mình, là thê tử cả đời, là người hắn yêu nhất kiếp này.
Phong Hạ Kỳ thở dài, đệ đệ này của hắn xưa nay không quan tâm cái gì, bây giờ vất vả lắm mới biết quan tâm một tiểu muội muội, nhưng tính tình lại trở nên cổ quái, Phong Hạ Kỳ cũng không biết làm như thế nào cho phải. Đến sau này hắn mới hiểu được, đệ đệ nhà mình bởi vì quan tâm cho nên mới kích động, bởi vì quan tâm nên mới trở nên khác thường.
"Tiểu nữ cũng không có bất kỳ lý do gì để xem thường An tiểu thư, chỉ mong An tiểu thư chớ có tùy ý phỏng đoán!" Lam U Niệm nhìn nữ tử đối diện bình tĩnh nói, nữ tử này tuy đẹp nhưng cũng không phải người giỏi mưu tính, lần này nàng ta làm như vậy chỉ sợ nguyên nhân lớn nhất là do mưu kế của An thừa tướng hoặc là của hoàng hậu.
"Nếu đã như vậy thì Lam tam tiểu thư đồng ý rồi!" Trong mắt An Tư Nghiên chợt lóe lên chút đắc ý, lúc đầu nàng ta nghe gia gia nói tới Tam tiểu thư này còn tưởng rằng nàng rất thông minh, không nghĩ tới nàng ta vừa kích thích đã đồng ý, quả nhiên là tiểu nữ hài không ra gì. Chỉ cần lần này nàng ta thắng, vậy nhất định nàng ta sẽ dốc sức nhục nhã vị Lam tam tiểu thư kia, để sau này ở kinh thành nàng không thể ngẩng đầu lên được, làm vậy cũng là báo thù cho việc An gia mất mặt lần trước.
An Tư Nghiên cho rằng Lam U Niệm không có tài nghệ gì, không chỉ An Tư Nghiên cho là như vậy, có thể nói tất cả người tham gia yến hội này đều cho là như vậy, Tam tiểu thư Lam phủ mất tích nhiều năm mới được tìm về, như thế thì có thời gian đâu mà học tài nghệ giống nữ tử khác?
An Tư Nghiên thi lễ với hoàng hậu, không thể không nói mỹ nhân làm cái gì cũng đẹp, An Tư Nghiên cũng như vậy, chỉ là lấy sắc đẹp để thu hút sự chú ý của nam nhân cũng không phải là người tốt đẹp gì.
An Tư Nghiên muốn vẽ một bức tranh hoa cúc, tất cả mọi người ngồi tại chỗ nhìn An Tư Nghiên đứng giữa sân vẽ cả vườn hoa cúc, thời gian là mấy nén hương, An Tư Nghiên mỉm cười xinh đẹp buông bút trong tay xuống, nụ cười đó khiến cho ánh mắt rất nhiều nam nhân bốc lên lửa dục, quả nhiên là nữ tử câu người.
"Tư Nghiên vẽ một bức tranh hoa cúc, kính xin các vương gia, công tử chỉ điểm một phen!" An Tư Nghiên khẽ khom người thi lễ với các nam tử bên kia, xương quai xanh hơi lộ càng khiến nhiều nam nhân híp mắt, làm sao có thể nhìn bức tranh, chỉ lo nhìn mỹ nhân trước mặt.
Lam U Niệm cũng thấy được bức họa kia, thủ pháp hội họa không đủ thành thạo nét tinh xảo, hơn nữa chỉ vẽ ra được vẻ hào nhoáng bên ngoài, không có vẽ được nét tinh túy của hoa cúc, hoa cúc chính là ẩn sĩ trong các loại hoa, có phong cách của tùng bách cũng có phẩm hạnh của hoa mai, thế nhưng bên trong bức họa của An Tư Nghiên lại trống rỗng.
"Lam tam tiểu thư, xin mời!" An Tư Nghiên nhìn Lam U Niệm nói, giống như đã thấy dáng vẻ xấu xí của Lam U Niệm.
Lam U Niệm đứng dậy, hơi thi lễ, nếu nói An Tư Nghiên gây sự chú ý cho người khác bởi gương mặt xinh đẹp, thì Lam U Niệm vừa đứng dậy liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trên người nàng có một loại khí chất đặc biệt, lúc ẩn lúc hiện như tiên nữ, tiêu sái như hiệp khách, mỏng manh như đồ sứ, rất nhiều khí chất mâu thuẫn dung hợp lại với nhau, tạo thành một loại khí chất đặc thù, khiến người ta không tự chủ được muốn tới gần.
Những người quen biết nàng nhìn nàng đứng dậy đều cho rằng nàng sẽ cầm lấy đàn cổ xướng một khúc, dù sao bọn họ cũng biết Lam U Niệm chính là Diệu Âm cô nương, mà ca khúc của Lam U Niệm xác thực có một không hai, thế nhưng nàng chỉ đứng giữa sân không có lấy ra đàn cổ càng không có hé môi son, điều này khiến rất nhiều người không rõ.
"Lam tam tiểu thư không phải cái gì cũng không biết đấy chứ, nếu Lam tam tiểu thư thật sự không biết, nhận thua là được rồi, Tư Nghiên có thể hiểu mà!" Giọng nói dương dương tự đắc của An Tư Nghiên vang lên trong yến hội, làm cho nhiều người phụ họa theo.
Khi mọi người chuẩn bị nói cái gì đó, ánh mắt lạnh lùng như sói của Phong Dực Hiên quét toàn bộ yến hội một vòng, mỗi lần ánh mắt Phong Dực Hiên đảo qua người đó đều cảm giác được linh hồn đang sợ hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát người đó làm cho mọi người nói cũng không dám nói.
"Ám ám đạm đạm tử, dung dung dã dã hoàng.
Đào lệnh ly biên sắc, la hàm trạch lý hương.
Kỷ thì cấm trọng lộ, thực thị khiếp tàn dương.
Nguyện phiếm kim anh vũ, thăng quân bạch ngọc đường."
Thanh âm thanh túy mềm mại vang lên giữa sân, từ lúc Lam U Niệm bắt đầu nói câu đầu tiên mọi người liền sửng sốt, sau đó là khâm phục và khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới Lam U Niệm lại xuất khẩu thành thơ. Hơn nữa tài hoa còn kinh tài kinh diễm như vậy, ngay cả đám người Phong Dực Hiên cũng sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới nữ hài nhỏ xinh đứng ở giữa sân không chỉ cầm nghệ động lòng người, bây giờ ngay cả làm thơ cũng biết, nữ hài như vậy có ai mà không thích?
Phong Dực Hiên nhìn chằm chằm Lam U Niệm, trong mắt dần hiện ra ánh sáng nóng rực, hắn vẫn luôn biết Niệm Niệm rất thông minh, từ lúc nghe nàng hát, từ lúc nghe tiếng đàn rung động lòng người của nàng, nhìn thấy thâm thủ mạnh mẽ của nàng, hắn cho rằng mình đã hiểu rõ cô gái này, nhưng càng tiếp cận hắn lại vừa mừng vừa sợ, nữ hài này ưu tú khiến hắn phải kiêu ngạo.
Kinh Vô An vỗ tay không ngừng, hài lòng nói: "Niệm Nhi muội muội, thật tài hoa!"
Trong kinh thành đệ nhất tài tử đều được khen ngợi như vậy, mọi người cũng vỗ tay theo, rất nhiều người biết tài hoa của Lam U Niệm rất tốt, đây là điều không thể phủ nhận. An Tư Nghiên oán hận nhìn Lam U Niệm thoải mái trở về chỗ ngồi, trong lòng hận muốn chết, nàng ta không nghĩ tới mình không chỉ không làm cho Lam U Niệm xấu hổ còn để nàng ta được nhiều người tán thưởng, thật sự trộm gà không được còn mất nắm gạo!
"Niệm Nhi muội muội?" Hoa Mộc Khuynh nhìn Lam U Niệm ngồi bên cạnh uể oải kêu một tiếng.
"Thế nào?" Lam U Niệm không rõ lúc này mới bao lâu mà bộ dạng Hoa Mộc Khuynh lại bị đả kích như vậy, ai chọc tới nàng rồi hả?
"Niệm Nhi muội muội sao có thể thông minh như vậy, quả thật để tỷ tỷ rất xấu hổ!" Hoa Mộc Khuynh cẩn thận nhìn Lam U Niệm, vừa cao hứng vì tài năng của Lam U Niệm, vừa cảm thấy mình không xứng làm tỷ tỷ.
"Mỗi người đều có giá trị riêng, Mộc Khuynh tỷ tỷ là nữ tử khó gặp, Niệm Nhi bội phục còn không kịp!" Lam U Niệm lột một quả quýt đặt trên bàn Hoa Mộc Khuynh, chân thành nói. Thật sự nàng rất hâm mộ tính cách của Hoa Mộc Khuynh, càng hâm mộ tâm hồn sạch sẽ của nàng ấy, không giống nàng...
"Thật? Nói như vậy tỷ vẫn còn tư cách làm tỷ tỷ của Niệm Nhi đúng không? Có người muội muội như muội, tỷ tỷ rất kiêu ngạo, thật sự quá hâm mộ Lam Mặc Huyền!" Hoa Mộc Khuynh nói xong lại trừng mắt liếc Lam Mặc Huyền ngồi đối diện, Lam Mặc Huyền cảm thấy mình vô cùng vô tội.
"Tình cảm của Niệm Nhi và tỷ tỷ sao có thể nói là có tư cách hay không để cân nhắc? Tình tỷ muội chỉ cần đặt trong tim là đủ rồi!" Lam U Niệm cười nói.
"Ừ! Muội muội của Hoa Mộc Khuynh ta quả nhiên khác người, sau này chỉ cần Hoa Mộc Khuynh tỷ còn sống, tỷ nhất định sẽ bảo vệ muội!" Hoa Mộc Khuynh nói như thề, đây cũng là sự chân thành của Hoa Mộc Khuynh, phần tình bạn này cũng như lời thề hôm nay.
Bên phía các nam tử cũng bắt đầu thảo luận kết quả tỷ thí của Lam U Niệm và An Tư Nghiên, đám người Nhị vương gia rất muốn nói tài nghệ của An Tư Nghiên tốt hơn, nhưng nhiều ánh mắt nhìn như vậy, hơn nữa còn có tài tử kinh thành Kinh Vô An khen ngợi, càng làm cho Nhị vương gia nghĩ không ra chính là ngay cả Tứ vương gia, Minh Vương đều chen vào, như vậy cũng chỉ có bẩm báo xử lý.
"An tiểu thư An phủ so tài cùng Tam tiểu thư Lam phủ, Lam tam tiểu thư thắng!" Nhị vương gia nhạt nhẽo nói.
"Thực đúng như tên, Niệm Nhi muội muội làm thơ khiến bản thế tử cũng không dám nói là có thể vượt qua!" Kinh Vô An nói với Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương.
"Mặc Huyền, huynh nói xem rốt cuộc nhiều năm qua Niệm Nhi muội muội đã từng trải qua những việc gì, sao có thể thông minh như vậy? Vả lại hơi thở hờ hững trên người Niệm Nhi muội muội càng làm người ta thương tiếc, chuyện này..." Hà Sơ Dương cũng chẳng kiêng dè Kinh Vô An, trực tiếp nói với Lam Mặc Huyền.
"Ta cũng không biết, Niệm Nhi muội muội chưa từng nói, nhưng hẳn là cũng không khá hơn chút nào, nếu không một nữ tử khuê các sao phải bước lên sân khấu Trân Vị các biểu diễn chứ?" Lam Mặc Huyền cũng là người có suy nghĩ mẫn cảm, nhưng quá khứ của Lam U Niệm căn bản hắn không tra được.
"Quá khứ đều đã đi qua làm gì phải xoắn xuýt? Sau ngày hai ca ca các ngươi đối xử tốt với Niệm Nhi muội muội là được rồi, không đúng, còn có Nhị ca là ta nữa!" Kinh Vô An cười nói, nếu không phải Lam U Niệm là nữ tử, hắn nhất định sẽ mời nàng uống rượu thỏa thích tâm sự chuyện đời, nữ tử như vậy quá hiếm.
"Không biết Lam tam tiểu thư chuẩn bị trừng phạt Tư Nghiên cái gì?" Hoàng hậu lên tiếng, nhưng trong giọng nói rất dễ dàng nghe được là đang thiên vị An Tư Nghiên, dù sao thì An Tư Nghiên cũng là cháu gái ruột của hoàng hậu.
"Chuyện này... Tiểu nữ thật sự không nghĩ ra, không bằng để mọi người nghĩ không phải tốt hơn sao?" Lam U Niệm đá quả bóng khó chơi này ra ngoài, dù sao dưới tình huống này, nếu An Tư Nghiên thắng có thể dễ dàng xử lý nàng, nhưng nếu như là nàng, trái lại muốn làm khó An Tư Nghiên khẳng định không có kết quả tốt, một khi đã như vậy cứ để người khác tới giày vò đi!
"Nếu Niệm Nhi muội muội nghĩ không ra, không bằng để bản quận chúa?" Hoa Mộc Khuynh nhìn Đại công chúa chuẩn bị mở miệng vội vàng ngăn lại, nếu An Tư Nghiên đã dám khi dễ Niệm Nhi muội muội, Hoa Mộc Khuynh nàng cũng không sợ.
"Chuyện này..." Nhị vương gia đang chuẩn bị ngăn cản.
"Bổn vương gia cũng cảm thấy do quận chúa quyết định là tốt nhất, bổn vương nghĩ chắc tất cả mọi người không có ý kiến gì đi?" Phong Hạ Kỳ đứng lên, rõ ràng đang giúp Hoa Mộc Khuynh, nhưng thật ra tất cả mọi người đều muốn hả giận cho Lam U Niệm, hơn nữa Phong Hạ Kỳ sợ nếu không hả giận cho Lam U Niệm, nói không chừng đệ đệ của hắn sẽ trực tiếp ra tay.
Tất cả mọi người đều đồng ý, Hoa Mộc Khuynh nhìn An Tư Nghiên cười đắc ý: "Không bằng phạt An đại tiểu thư học vài tiếng chó sủa!"
"Mộc Khuynh quận chúa, ngươi đừng khinh người quá đáng!" An Tư Nghiên giận dữ hướng về phía Hoa Mộc Khuynh kêu lên.
"Cái gì gọi là bản quận chúa khinh người quá đáng? Muốn tỷ thí là ngươi, thua cũng là ngươi, ngươi không chơi nổi thì đừng chơi không phải tốt hơn sao, An đại tiểu thư nói không giữ lời!" Hoa Mộc Khuynh đáp trả một cách mỉa mai, Hoa Mộc Khuynh nàng cũng không phải là người không có đầu óc và mưu kế, chỉ là nàng khinh thường dùng nó với bằng hữu mà thôi.
"Ngươi..." An Tư Nghiên muốn phản bác, nhưng lại không phản bác được gì, vả lại hoàng hậu cũng sẽ không tiếp tục nói giúp An Tư Nghiên.
"Bản công tử cũng cảm thấy đề nghị của quận chúa không tệ, chỉ là kêu vài tiếng chắc cũng không làm khó được An đại tiểu thư!" Lam Mặc Huyền cũng bắt đầu lên tiếng, muội muội của hắn không phải ai cũng có thể ức hiếp.
An Tư Nghiên còn muốn chống chế, thế nhưng Nhị vương gia lại âm trầm nhìn nàng ta, ánh mắt kia đủ để An Tư Nghiên hiểu rõ mình nhất định phải chấp nhận trừng phạt, nếu mình chống chế như vậy chính là nói không giữ lời, mình mất hết mặt mũi cũng chính là phủ thừa tướng mất hết mặt mũi.
"Gâu! gâu gâu!" An Tư Nghiên gân cổ lên kêu nho nhỏ, làm cho tất cả mọi người đều cười ra tiếng, còn bản thân nàng ta lại bật khóc chạy khỏi vườn hoa, xem ra tự tôn của nàng ta bị đả kích không nhẹ!
"Các ngươi cùng đi xem đi!" Hoàng hậu căn dặn cung nữ bên người đuổi theo An Tư Nghiên, ánh mắt liếc qua Lam U Niệm và Hoa Mộc Khuynh.
"Ha ha ha! Niệm Nhi muội muội, tỷ tỷ giúp muội hả giận muội có dễ chịu không?" Hoa Mộc Khuynh cười đến không khép miệng được.
"Mộc Khuynh tỷ tỷ thật là biết nghĩ cách, chỉ có điều sau này đừng tùy ý đắc tội với người, nữ nhân ghi hận là đáng sợ nhất!"
"Tỷ biết rồi, chẳng qua coi như không thích dáng vẻ đó của nàng ta, lại còn dám khi dễ muội muội của tỷ, đương nhiên phải báo thù rồi!"
Lam U Niệm mỉm cười, có được tình bằng hữu chân thành như vậy, thật sự rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.