Trùng Sinh Cùng Ngày Định Mệnh: Không Nhịn Được Mà Hôn Thanh Niên Trí Thức
Chương 33:
Ngô Hữu Trường Cung
18/10/2024
Giữa đêm thế này, hai cô gái đi theo một người đàn ông về nhà, ngày mai người ta sẽ đàm tiếu không ngừng.”
“Nhưng anh ấy bảo chúng ta ở phòng em gái mà.”
“Cũng không được, người khác đâu biết chuyện đó.
Nhưng nếu cậu thật sự muốn đi, thì cứ đi trước đi, tớ sẽ ở lại.”
Đường Tiểu Điềm thoáng phân vân, nhưng cuối cùng cũng không nỡ bỏ Thẩm Giai Nhạc lại một mình: “Tớ sẽ không bỏ cậu ở lại đâu.
Cậu không đi, tớ cũng không đi.”
Tưởng Hạo Nhiên từ trong nhà nghe thấy Lục Minh Phong gọi Thẩm Giai Nhạc về nhà, sợ cô đồng ý, liền dựng tai nghe ngóng tình hình.
Nhưng mãi không thấy tiếng mở cửa, anh thắc mắc không biết Lục Minh Phong đang có ý định gì mà vẫn chưa rời đi.
...
Một lúc lâu sau, Thẩm Giai Nhạc nghĩ rằng Lục Minh Phong đã rời đi, liền thử hỏi: “Anh đi rồi à?”
Từ ngoài, giọng Lục Minh Phong đáp lại: “Tôi vẫn ở đây, nếu có chuyện gì, cứ gọi tôi.”
Thẩm Giai Nhạc không muốn Lục Minh Phong cứ đứng canh ngoài cửa, nên tiến lại gần cửa hỏi: “Anh đã lấy lại tiền chưa?”
“Chưa.
Tôi nghe theo lời cô dặn, không hành động bốc đồng.”
“Tốt lắm.
Vậy anh về nghỉ đi.
Nếu muốn sớm lấy lại tiền, sáng mai tìm tôi, tôi sẽ chỉ cho anh cách.”
“Cô thật sự không bị mưa tạt vào chứ?”
“Tôi có dù lớn, không bị mưa đâu.
Anh còn nhiều việc phải làm ngày mai, cần giữ sức, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Minh Phong đi một vòng quanh căn nhà để kiểm tra, thấy tường vẫn còn vững, chỉ cần cài cửa chặt thì không ai có thể xông vào.
Dù Thẩm Giai Nhạc không đồng ý về nhà anh, thì anh đứng ngoài cũng không có tác dụng gì, liền quyết định quay về.
...
Cả hai người đều bị ướt đẫm, Lục Minh Phong vừa rời đi, Thẩm Giai Nhạc và Đường Tiểu Điềm liền lấy quần áo khô ra thay.
Quấn chăn dựa tường, trước mặt dùng chiếc ô để chống đỡ, Thẩm Giai Nhạc đang chuẩn bị thiu thiu ngủ thì bỗng nghe tiếng gõ cửa.
Cô tưởng là Lục Minh Phong, hỏi: "Anh chưa đi à? Sao quay lại thế?"
"Thẩm Giai Nhạc, là tôi."
Giọng nói của Lý Mai vang lên.
"Có chuyện gì à?"
Thẩm Giai Nhạc hỏi.
"Cô mở cửa đi, tôi muốn vào nhà."
Đường Tiểu Điềm men theo bức tường đi ra mở cửa, hỏi: "Bọn họ đuổi cả cô ra đây à?"
"Không, chỉ là tôi thấy trong nhà nhiều người quá, chật chội, mà trời thì đâu có lạnh, ở ngoài thoáng đãng hơn."
Lý Mai ôm hành lý ngồi xuống cạnh hai người, dựa vào tường.
Ban đầu, cô còn thấy mình may mắn vì kiếm được chỗ trú mưa, nhưng rồi có kẻ đã lén lút động vào mông cô.
Cô không dám hé răng, chỉ âm thầm chịu đựng.
Người kia thấy cô không phản ứng, càng được đà lấn tới, thò tay vào áo cô.
Khoảnh khắc đó, Lý Mai sợ hãi tột cùng, thà bị mưa xối còn hơn phải chen chúc với bọn họ trong phòng.
...
Sáng hôm sau, mưa nhỏ đi nhưng vẫn chưa dứt.
Thẩm Giai Nhạc biết cơn mưa này có thể kéo dài thêm bốn, năm ngày nữa.
Cô mở cửa, vươn vai, nhìn vào bếp thấy mọi người vẫn chen chúc nằm ngủ, chưa ai dậy.
Cô ra ngoài đánh răng rửa mặt thì Lục Minh Phong đã che ô đi tới.
Anh đưa cho cô một quả trứng gà, vẫn còn nóng hổi.
Thẩm Giai Nhạc bóc trứng ra ăn rồi hỏi anh về chuyện xảy ra hôm qua ở nhà bác cả, và tình hình của từng người trong nhà anh.
“Nhưng anh ấy bảo chúng ta ở phòng em gái mà.”
“Cũng không được, người khác đâu biết chuyện đó.
Nhưng nếu cậu thật sự muốn đi, thì cứ đi trước đi, tớ sẽ ở lại.”
Đường Tiểu Điềm thoáng phân vân, nhưng cuối cùng cũng không nỡ bỏ Thẩm Giai Nhạc lại một mình: “Tớ sẽ không bỏ cậu ở lại đâu.
Cậu không đi, tớ cũng không đi.”
Tưởng Hạo Nhiên từ trong nhà nghe thấy Lục Minh Phong gọi Thẩm Giai Nhạc về nhà, sợ cô đồng ý, liền dựng tai nghe ngóng tình hình.
Nhưng mãi không thấy tiếng mở cửa, anh thắc mắc không biết Lục Minh Phong đang có ý định gì mà vẫn chưa rời đi.
...
Một lúc lâu sau, Thẩm Giai Nhạc nghĩ rằng Lục Minh Phong đã rời đi, liền thử hỏi: “Anh đi rồi à?”
Từ ngoài, giọng Lục Minh Phong đáp lại: “Tôi vẫn ở đây, nếu có chuyện gì, cứ gọi tôi.”
Thẩm Giai Nhạc không muốn Lục Minh Phong cứ đứng canh ngoài cửa, nên tiến lại gần cửa hỏi: “Anh đã lấy lại tiền chưa?”
“Chưa.
Tôi nghe theo lời cô dặn, không hành động bốc đồng.”
“Tốt lắm.
Vậy anh về nghỉ đi.
Nếu muốn sớm lấy lại tiền, sáng mai tìm tôi, tôi sẽ chỉ cho anh cách.”
“Cô thật sự không bị mưa tạt vào chứ?”
“Tôi có dù lớn, không bị mưa đâu.
Anh còn nhiều việc phải làm ngày mai, cần giữ sức, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Minh Phong đi một vòng quanh căn nhà để kiểm tra, thấy tường vẫn còn vững, chỉ cần cài cửa chặt thì không ai có thể xông vào.
Dù Thẩm Giai Nhạc không đồng ý về nhà anh, thì anh đứng ngoài cũng không có tác dụng gì, liền quyết định quay về.
...
Cả hai người đều bị ướt đẫm, Lục Minh Phong vừa rời đi, Thẩm Giai Nhạc và Đường Tiểu Điềm liền lấy quần áo khô ra thay.
Quấn chăn dựa tường, trước mặt dùng chiếc ô để chống đỡ, Thẩm Giai Nhạc đang chuẩn bị thiu thiu ngủ thì bỗng nghe tiếng gõ cửa.
Cô tưởng là Lục Minh Phong, hỏi: "Anh chưa đi à? Sao quay lại thế?"
"Thẩm Giai Nhạc, là tôi."
Giọng nói của Lý Mai vang lên.
"Có chuyện gì à?"
Thẩm Giai Nhạc hỏi.
"Cô mở cửa đi, tôi muốn vào nhà."
Đường Tiểu Điềm men theo bức tường đi ra mở cửa, hỏi: "Bọn họ đuổi cả cô ra đây à?"
"Không, chỉ là tôi thấy trong nhà nhiều người quá, chật chội, mà trời thì đâu có lạnh, ở ngoài thoáng đãng hơn."
Lý Mai ôm hành lý ngồi xuống cạnh hai người, dựa vào tường.
Ban đầu, cô còn thấy mình may mắn vì kiếm được chỗ trú mưa, nhưng rồi có kẻ đã lén lút động vào mông cô.
Cô không dám hé răng, chỉ âm thầm chịu đựng.
Người kia thấy cô không phản ứng, càng được đà lấn tới, thò tay vào áo cô.
Khoảnh khắc đó, Lý Mai sợ hãi tột cùng, thà bị mưa xối còn hơn phải chen chúc với bọn họ trong phòng.
...
Sáng hôm sau, mưa nhỏ đi nhưng vẫn chưa dứt.
Thẩm Giai Nhạc biết cơn mưa này có thể kéo dài thêm bốn, năm ngày nữa.
Cô mở cửa, vươn vai, nhìn vào bếp thấy mọi người vẫn chen chúc nằm ngủ, chưa ai dậy.
Cô ra ngoài đánh răng rửa mặt thì Lục Minh Phong đã che ô đi tới.
Anh đưa cho cô một quả trứng gà, vẫn còn nóng hổi.
Thẩm Giai Nhạc bóc trứng ra ăn rồi hỏi anh về chuyện xảy ra hôm qua ở nhà bác cả, và tình hình của từng người trong nhà anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.