Trùng Sinh: Cùng Nhau Sống Lại
Chương 8: Nàng muốn đi đâu
Vy Thảo
14/08/2024
“Sung sướng thì sao? Tam thê tứ
thiếp, phu quân phải chia sẻ cho biết bao người. Nhìn Kiệt vương phi
xem, nàng ta gả vào phủ mấy năm nhưng vẫn giường đơn gối chiếc. Cuộc
sống như vậy các ngươi có cần không?”
Lời nói kia vô tình lọt vào tai của Trạch Hạo Hiên, chân mày nhíu chặt lại nhìn vào nữ nhân còn trong xe. Bước chân chầm chậm bước xuống, nữ nhân kia cũng từ tốn bước ra. Lăng Ngữ Yên thụ sủng nhược kinh* nhìn cánh tay đỡ mình xuống xe, không kìm được ngạc nhiên mà mở to mắt.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Điện hạ đang đỡ ta sao?
“Nàng còn ngây ra đó làm gì? Mau vào phủ”
[…]
Phủ Lăng tướng quân.
Lăng Trạch Dương từ bên ngoài trở về, gương mặt tràn đầy vui vẻ: “Nhị tỷ, ta kể cho tỷ nghe một chuyện”
“Chuyện gì mà khiến đệ vui như vậy chứ?”
Lăng Tử Yên đem chiếc khăn đang thêu để xuống bàn, mỉm cười nhìn nam nhân đang đi đến trước mặt. Trạch Dương hớp một ngụm trà nhận được từ tay tỷ tỷ cười cười nói: “Hôm nay đệ ra ngoài dạo, tình cờ đi ngang qua Kiệt vương phủ. Tỷ đoán xem ta nhìn thấy gì?”
“Kiệt vương phủ? Đó là chỗ của đại tỷ mà, đệ vào thăm tỷ ấy sao?”
“Ta nói tỷ đúng là không biết nắm bắt tin tức gì cả, suốt ngày chỉ ở ru rú trong phủ. Hôm nay là ngày tỷ phu trở về đó”
Lăng Trạch Dương hai mắt sáng lên, tiếp tục nói: “Đệ thấy tỷ phu bước xuống xa, còn tận tình đỡ đại tỷ xuống. Chậc chậc, phu thê hai người này tình cảm quá đi mất”
“Trước kia đệ nghĩ họ sẽ không hạnh phúc. Không ngờ hôm nay nhìn thấy cảnh này, đệ thật sự là yên lòng rồi”
Lăng Tử Yên bị lời nói của đệ đệ chọc cho bật cười: “Đệ sao giống ông cụ non thế?”
“Còn không phải ta sợ tỷ ấy bị chôn vùi trong cuộc sống không màu sao?”
“Để đại tỷ nghe thấy lời này chắc cảm động lắm nhỉ?”
Lăng Trạch Dương vỗ ngực tự tin lên tiếng: “Tất nhiên, đệ đệ ruột này phải hết lòng với tỷ ấy chứ?”
Cách đó không xa, một bóng người đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt dần trầm tối xuống, bàn tay trong tay áo siết chặt đến mức móng tay ghim vào da.
[…]
“Điện hạ, người đi đường mệt mỏi hay là người nghỉ ngơi trước đi. Thần thiếp lui xuống trước”
Trạch Hạo Hiên ngồi trên giường híp mặt nhìn nàng, từ từ cất giọng: “Nàng muốn đi đâu?”
“Thì chẳng phải thiếp về viện của mình hay sao? Chỗ này…”
Nàng ngập ngừng, thật tình thì đã rất lâu rồi nàng chưa bước vào nơi này, cảm thấy thật lạ lẫm. Kiệt vương tự nhiên cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu. Nhớ lại kiếp trước, khi chàng quay về thê tử này suốt ngày tìm mọi cách bám dính lấy chàng.
Còn một chuyện nữa suýt nữa thì chàng quên mất. Nếu tính thời gian thì chẳng phải mấy ngày trước nàng bị ngã xuống hồ sen hay sao?
Chậc, nữ nhân này là đang tìm cách bịt miệng gia nhân trong phủ lại đây sao?
Bị cái nhìn lạnh đến thấu xương của Trạch Hạo Hiên, Lăng Ngữ Yên ngây người một lúc, sau đó mới tá hỏa. Chết rồi, có khi nào Kiệt vương sẽ nghi ngờ tình cảm của mình hay sao? Không đúng, phu phụ nhà của nàng tôn nhau như khách, sao có thể bị nghi ngờ được.
Nhưng mà cái ánh nhìn kia là sao? Không lẽ chuyện mình rơi xuống hồ sen đã truyền đến tai điện hạ. Rõ ràng là đã cho phí bịt miệng, đám gia nhân này nếu nàng biết là ai chắc chắn sẽ không để người đó yên ổn.
Trạch Hạo Hiên nhướng mày: “Chẳng phải trước kia nàng nói trong các tiểu viện kia u ám rất đáng sợ, muốn ngủ lại ở đây sao?”
Thiếp có sao? Lăng Ngữ Yên trợn tròn mắt, chưa kịp lên tiếng đã bị người kia cướp lời: “Vương phi, bên tiểu viện kia của nàng có người nào sao?”
“Không phải, không phải. Thần thiếp không phải loại người như vậy”
Kiệt vương nghe vậy thì nhướng mày: “Vậy sao?”
“Thật sự không có”
“Vậy thì nàng chắc tủi thân lắm nhỉ? Sống trong nhung lụa nhưng về đêm lại phòng không gối chiếc. Người làm phu quân như ta nghe thấy lời này quả thật cũng rất tự trách mình”
Lời nói của chàng phát ra như đang mỉa mai nàng nói hắn chỉ biết lo nghĩ việc nước mà quên mất người vợ là nàng. Lăng Ngữ Yên khịt mũi khinh thường, lời kia nói cũng rất có lý mà. Cũng may là hắn đi mới tám tháng chứ nếu là mấy năm thì nói không chừng mặt phu nhân trên danh nghĩa là nàng, hắn còn nhớ hay không nữa.
Nhưng lời nói này nàng chỉ dám để trong lòng, miệng vẫn nói lời ngon ngọt: “Điện hạ đừng nói vậy, việc nước quan trọng hơn”
“Điện hạ, trên người của điện hạ vẫn còn vết thương. Nếu phu thê chúng ta ngủ chung, e là không hay lắm”
Kiệt vương cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Như nàng đã nói, vết thương trên người ta rất nặng nên cũng không còn sức lực để làm mấy thứ như nàng nghĩ đâu”
A a a a, điện hạ này thật biến thái. Gương mặt của nàng từ từ trở nên đỏ bừng: “Thiếp không phải…”
“Không phải sao?”
Trạch Hạo Hiên còn trưng bày bộ mặt khó hiểu khiến cho nàng suýt chút tức đến độ ọc máu. Rốt cuộc người này đang giả ngốc cái gì chứ, suốt ngày nghĩ ba cái chuyện nhại cảm.
“Không phải, tướng ngủ của thiếp rất xấu. Sợ đụng trúng vết thương của điện hạ”
Lời nói kia vô tình lọt vào tai của Trạch Hạo Hiên, chân mày nhíu chặt lại nhìn vào nữ nhân còn trong xe. Bước chân chầm chậm bước xuống, nữ nhân kia cũng từ tốn bước ra. Lăng Ngữ Yên thụ sủng nhược kinh* nhìn cánh tay đỡ mình xuống xe, không kìm được ngạc nhiên mà mở to mắt.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Điện hạ đang đỡ ta sao?
“Nàng còn ngây ra đó làm gì? Mau vào phủ”
[…]
Phủ Lăng tướng quân.
Lăng Trạch Dương từ bên ngoài trở về, gương mặt tràn đầy vui vẻ: “Nhị tỷ, ta kể cho tỷ nghe một chuyện”
“Chuyện gì mà khiến đệ vui như vậy chứ?”
Lăng Tử Yên đem chiếc khăn đang thêu để xuống bàn, mỉm cười nhìn nam nhân đang đi đến trước mặt. Trạch Dương hớp một ngụm trà nhận được từ tay tỷ tỷ cười cười nói: “Hôm nay đệ ra ngoài dạo, tình cờ đi ngang qua Kiệt vương phủ. Tỷ đoán xem ta nhìn thấy gì?”
“Kiệt vương phủ? Đó là chỗ của đại tỷ mà, đệ vào thăm tỷ ấy sao?”
“Ta nói tỷ đúng là không biết nắm bắt tin tức gì cả, suốt ngày chỉ ở ru rú trong phủ. Hôm nay là ngày tỷ phu trở về đó”
Lăng Trạch Dương hai mắt sáng lên, tiếp tục nói: “Đệ thấy tỷ phu bước xuống xa, còn tận tình đỡ đại tỷ xuống. Chậc chậc, phu thê hai người này tình cảm quá đi mất”
“Trước kia đệ nghĩ họ sẽ không hạnh phúc. Không ngờ hôm nay nhìn thấy cảnh này, đệ thật sự là yên lòng rồi”
Lăng Tử Yên bị lời nói của đệ đệ chọc cho bật cười: “Đệ sao giống ông cụ non thế?”
“Còn không phải ta sợ tỷ ấy bị chôn vùi trong cuộc sống không màu sao?”
“Để đại tỷ nghe thấy lời này chắc cảm động lắm nhỉ?”
Lăng Trạch Dương vỗ ngực tự tin lên tiếng: “Tất nhiên, đệ đệ ruột này phải hết lòng với tỷ ấy chứ?”
Cách đó không xa, một bóng người đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt dần trầm tối xuống, bàn tay trong tay áo siết chặt đến mức móng tay ghim vào da.
[…]
“Điện hạ, người đi đường mệt mỏi hay là người nghỉ ngơi trước đi. Thần thiếp lui xuống trước”
Trạch Hạo Hiên ngồi trên giường híp mặt nhìn nàng, từ từ cất giọng: “Nàng muốn đi đâu?”
“Thì chẳng phải thiếp về viện của mình hay sao? Chỗ này…”
Nàng ngập ngừng, thật tình thì đã rất lâu rồi nàng chưa bước vào nơi này, cảm thấy thật lạ lẫm. Kiệt vương tự nhiên cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu. Nhớ lại kiếp trước, khi chàng quay về thê tử này suốt ngày tìm mọi cách bám dính lấy chàng.
Còn một chuyện nữa suýt nữa thì chàng quên mất. Nếu tính thời gian thì chẳng phải mấy ngày trước nàng bị ngã xuống hồ sen hay sao?
Chậc, nữ nhân này là đang tìm cách bịt miệng gia nhân trong phủ lại đây sao?
Bị cái nhìn lạnh đến thấu xương của Trạch Hạo Hiên, Lăng Ngữ Yên ngây người một lúc, sau đó mới tá hỏa. Chết rồi, có khi nào Kiệt vương sẽ nghi ngờ tình cảm của mình hay sao? Không đúng, phu phụ nhà của nàng tôn nhau như khách, sao có thể bị nghi ngờ được.
Nhưng mà cái ánh nhìn kia là sao? Không lẽ chuyện mình rơi xuống hồ sen đã truyền đến tai điện hạ. Rõ ràng là đã cho phí bịt miệng, đám gia nhân này nếu nàng biết là ai chắc chắn sẽ không để người đó yên ổn.
Trạch Hạo Hiên nhướng mày: “Chẳng phải trước kia nàng nói trong các tiểu viện kia u ám rất đáng sợ, muốn ngủ lại ở đây sao?”
Thiếp có sao? Lăng Ngữ Yên trợn tròn mắt, chưa kịp lên tiếng đã bị người kia cướp lời: “Vương phi, bên tiểu viện kia của nàng có người nào sao?”
“Không phải, không phải. Thần thiếp không phải loại người như vậy”
Kiệt vương nghe vậy thì nhướng mày: “Vậy sao?”
“Thật sự không có”
“Vậy thì nàng chắc tủi thân lắm nhỉ? Sống trong nhung lụa nhưng về đêm lại phòng không gối chiếc. Người làm phu quân như ta nghe thấy lời này quả thật cũng rất tự trách mình”
Lời nói của chàng phát ra như đang mỉa mai nàng nói hắn chỉ biết lo nghĩ việc nước mà quên mất người vợ là nàng. Lăng Ngữ Yên khịt mũi khinh thường, lời kia nói cũng rất có lý mà. Cũng may là hắn đi mới tám tháng chứ nếu là mấy năm thì nói không chừng mặt phu nhân trên danh nghĩa là nàng, hắn còn nhớ hay không nữa.
Nhưng lời nói này nàng chỉ dám để trong lòng, miệng vẫn nói lời ngon ngọt: “Điện hạ đừng nói vậy, việc nước quan trọng hơn”
“Điện hạ, trên người của điện hạ vẫn còn vết thương. Nếu phu thê chúng ta ngủ chung, e là không hay lắm”
Kiệt vương cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Như nàng đã nói, vết thương trên người ta rất nặng nên cũng không còn sức lực để làm mấy thứ như nàng nghĩ đâu”
A a a a, điện hạ này thật biến thái. Gương mặt của nàng từ từ trở nên đỏ bừng: “Thiếp không phải…”
“Không phải sao?”
Trạch Hạo Hiên còn trưng bày bộ mặt khó hiểu khiến cho nàng suýt chút tức đến độ ọc máu. Rốt cuộc người này đang giả ngốc cái gì chứ, suốt ngày nghĩ ba cái chuyện nhại cảm.
“Không phải, tướng ngủ của thiếp rất xấu. Sợ đụng trúng vết thương của điện hạ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.