Trùng Sinh Cùng Ông Xã Báo Thù Rửa Hận
Chương 57: Chú mèo nhỏ
Thi.xz
03/09/2023
Một buổi tiệc đấu giá thượng lưu sang trọng được tổ chức dưới danh nghĩa
của An gia, tất nhiên là thu hút được cực kì nhiều người tham gia. Đặc
biệt là những người muốn lấy lòng An Kính lại càng không đếm xuể.
An Kính xuất hiện, ngay tức thì nhận lấy sự chú ý của mọi người. Hôm nay anh tiến vào mà không có nữ nhân nào đi cùng, làm dấy lên một trận rầm rộ không nhổ. Đa số mọi người đều tưởng An Kính và Diệp Thư Thư quay lại với nhau rồi. Hơn nữa, đêm nay Diệp Thư Thư lại khoác tay mẹ An đi vào.
An Kính nhíu mày. Từ khi hai mẹ con chiến tranh lạnh đến nay, bà đã ngắt rất nhiều cuộc gọi của anh, cũng không nghe anh giải thích. Anh thừa biết tính cách của mẹ mình cứng đầu như thế nào nên cũng không khuyên nhủ quá nhiều. Thời gian sẽ nói lên tất cả.
Lâm Tô Tô là người tốt đẹp nhất thế gian. Và mẹ anh cũng sẽ cảm nhận được điều đó.
Buổi đấu giá thượng lưu này tất nhiên Lâm gia cũng tham gia. Lâm Hách đứng bên cạnh con gái Lâm Diên Vĩ, Lâm Tô Tô đứng phía sau có vẻ bơ vơ lạc lỏng. Cũng không có quá nhiều người bắt chuyện với cậu. Nhưng điều này khiến Lâm Tô Tô dễ chịu hơn nhiều.
Cậu rất ít khi đi mấy thể loại tiệc tùng như thế này cho nên không cách nào quen được. Quá quy củ và gò bó. Ai nấy đều treo lên một lớp mặt nạ giả tạo, cười cười nói nói với nhau nhưng sau lưng lại sẵn sàng ám hại lúc nào không hay.
Bất chợt, Lâm Tô Tô cảm thấy sau gáy có một ánh nhìn cực kì nóng bỏng. Không cần quay lại nhìn cậu cũng biết đó là ai rồi.
Lâm Tô Tô khẽ cười, chỉnh lại cổ áo, cho An Kính một cái liếc mắt thật tinh nghịch, sau đó vội vàng tránh đi như thể hai người không quá thân quen với nhau.
An Kính cũng có chút tiếc nuối. Hôm nay, Tô Tô của hắn ăn vận có hơi khác mọi ngày. Anh muốn tới ôm cậu vào lòng, khoác tay lên vòng eo nhỏ đó để đánh dấu chủ quyền, để đám người đang thèm cậu nhỏ dãi đó biết Lâm Tô Tô là người đã có chủ. Nhưng mà sau cùng, An Kính cũng kiềm lại được.
Diệp Thư Thư một bên theo mẹ An Kính tiếp khách, một bên quan sát tình cũ của mình. Và tất nhiên khoảnh khắc anh nhìn cậu đầy dịu dàng cô cũng nhìn thấy được.
Diệp Thư Thư mím chặt môi, bàn tay nắm chặt, ghim sâu móng vào da thịt nhắc nhở cô phải hết sức bình tĩnh. Dù sao, cô cũng không thể xông ra đánh ghen được. Bây giờ cô cần phải triệt để lấy lòng An mẫu, có như thế thì cho dù An Kính có không thích cô cỡ nào thì kế hoạch mới thành công được.
Buổi đấu giá nhàm chán bắt đầu. An Kính gần như không chút hứng thú nào với mấy món đồ được bày trên kệ. Mặc cho người ta tranh giành nhau giơ bảng, hắn vẫn dửng dưng mặc kệ như không có chút hứng thú nào.
Bỗng nhiên, mẹ An Kính huých nhẹ tay hắn một cái. Bà khẽ thì thầm.
“Thư Thư rất thích chiếc vòng ngọc trai kia. Con trai, con nói xem.”
“Vậy mẹ nói cô ấy mua đi.”
An Kính lạnh lùng từ chối. Chiếc vòng ngọc này không là gì với hắn. Nhưng hắn không thừa tiền để mua quà dỗ dành tình cũ.
Diệp Thư Thư khẽ kéo tay áo mẹ An Kính lại, bộ dáng uỷ khuất trong vô cùng đáng thương. Bà nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô, trông hai người còn thân thiết hơn cả đứa con ruột là An Kính nữa.
Lâm Tô Tô nhìn thấy tất cả, lúc chạm mắt An Kính lần nữa, cậu khẽ thầm thì với khẩu hình rất rõ ràng.
“Trà xanh.”
An Kính nhìn theo khẩu hình miệng của cậu, ngay lập tức đoán ra được. Anh liền không nhịn được bật cười.
Con mèo nhỏ nhắn đáng yêu này. Thế mà lại có lúc cũng đanh đá ghê. Anh thích chết đi được.
“Con cười gì thế?”
Mẹ An Kính có hơi bất ngờ khi nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp của con mình. Bà tất nhiên nghe ra đây là tiếng cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng. Trong đầu lập tức chạy ra hàng vạn câu hỏi về điều gì đặc biệt có thể khiến anh cười có chút vô thố như vậy.
Nhưng An Kính chỉ lắc đầu. Hắn đâu thể nói toẹt ra là con mèo nhỏ của con tức giận lắm rồi, muốn lột trần bộ mặt trà xanh của con dâu mẹ chọn được.
Không chia sẻ niềm vui này với ai. An Kính giữ nó cho riêng mình.
Sản phẩm đấu giá tiếp theo là thứ duy nhất hiếm hoi thu hút được sự chú ý của An Kính trong đêm nay. Hay nói đúng hơn ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh biết nó phải thuộc về anh.
Bởi vì, chiếc khuyên tai lấp lánh sang trọng kia, con mèo nhỏ nhà anh chính là thích hợp nhất.
Bỏ qua mấy lời giới thiệu dài dòng của người chủ trì, sau khi có tín hiệu, An Kính liền giơ bảng đưa ra một mức giá trên trời khiến cho toàn bộ khán phòng kinh ngạc.
Ai cũng tưởng An đại thiếu gia đến đây chỉ để làm cảnh cho vui, không ngờ lại có vật phẩm làm An Kính động lòng.
Mức giá này đưa ra khiến mọi người hết hồn sững sờ mấy giây.
Thật ra chiếc khuyên tai này giá trị không cao đến thế. Nhưng trong mắt An Kính, nếu nó lung linh xinh đẹp trên tai của Lâm Tô Tô thì bao nhiêu tiền cũng là xứng đáng.
“Woa…. Ngài An hứng thú với chiếc khuyên tai này sao? Thật là không hề phù hợp với phong cách của ngài chút nào?”
MC rất nhanh bắt lấy cơ hội làm nóng bầu không khí. Trong câu hỏi cũng lắc léo muốn moi móc một chút riêng tư của An Kính. Đây chính là chủ đề nóng hổi a.
An Kính gõ ngón tay trên đầu gối, tâm trạng hiếm khi tốt mà trả lời.
“Chú mèo nhỏ ở nhà rất hợp với nó. Vậy thôi.”
Mọi người ồ lên kinh ngạc. Ai cũng hiểu con mèo nhỏ ấy không phải phải là con mèo thật sự.
Cộng với biểu cảm cực kì sủng nịch trên gương mặt An chủ tịch, sợ là chú mèo nhỏ hai chân kia cực kì được yêu thương sủng ái đây.
Lâm Tô Tô là nhân vật chính trong câu chuyện, mảnh đỏ lan từ cổ sang khắp cả mặt mũi.
Cái cảm giác ngượng ngùng này thật là… thật là… thích quá đi.
An Kính xuất hiện, ngay tức thì nhận lấy sự chú ý của mọi người. Hôm nay anh tiến vào mà không có nữ nhân nào đi cùng, làm dấy lên một trận rầm rộ không nhổ. Đa số mọi người đều tưởng An Kính và Diệp Thư Thư quay lại với nhau rồi. Hơn nữa, đêm nay Diệp Thư Thư lại khoác tay mẹ An đi vào.
An Kính nhíu mày. Từ khi hai mẹ con chiến tranh lạnh đến nay, bà đã ngắt rất nhiều cuộc gọi của anh, cũng không nghe anh giải thích. Anh thừa biết tính cách của mẹ mình cứng đầu như thế nào nên cũng không khuyên nhủ quá nhiều. Thời gian sẽ nói lên tất cả.
Lâm Tô Tô là người tốt đẹp nhất thế gian. Và mẹ anh cũng sẽ cảm nhận được điều đó.
Buổi đấu giá thượng lưu này tất nhiên Lâm gia cũng tham gia. Lâm Hách đứng bên cạnh con gái Lâm Diên Vĩ, Lâm Tô Tô đứng phía sau có vẻ bơ vơ lạc lỏng. Cũng không có quá nhiều người bắt chuyện với cậu. Nhưng điều này khiến Lâm Tô Tô dễ chịu hơn nhiều.
Cậu rất ít khi đi mấy thể loại tiệc tùng như thế này cho nên không cách nào quen được. Quá quy củ và gò bó. Ai nấy đều treo lên một lớp mặt nạ giả tạo, cười cười nói nói với nhau nhưng sau lưng lại sẵn sàng ám hại lúc nào không hay.
Bất chợt, Lâm Tô Tô cảm thấy sau gáy có một ánh nhìn cực kì nóng bỏng. Không cần quay lại nhìn cậu cũng biết đó là ai rồi.
Lâm Tô Tô khẽ cười, chỉnh lại cổ áo, cho An Kính một cái liếc mắt thật tinh nghịch, sau đó vội vàng tránh đi như thể hai người không quá thân quen với nhau.
An Kính cũng có chút tiếc nuối. Hôm nay, Tô Tô của hắn ăn vận có hơi khác mọi ngày. Anh muốn tới ôm cậu vào lòng, khoác tay lên vòng eo nhỏ đó để đánh dấu chủ quyền, để đám người đang thèm cậu nhỏ dãi đó biết Lâm Tô Tô là người đã có chủ. Nhưng mà sau cùng, An Kính cũng kiềm lại được.
Diệp Thư Thư một bên theo mẹ An Kính tiếp khách, một bên quan sát tình cũ của mình. Và tất nhiên khoảnh khắc anh nhìn cậu đầy dịu dàng cô cũng nhìn thấy được.
Diệp Thư Thư mím chặt môi, bàn tay nắm chặt, ghim sâu móng vào da thịt nhắc nhở cô phải hết sức bình tĩnh. Dù sao, cô cũng không thể xông ra đánh ghen được. Bây giờ cô cần phải triệt để lấy lòng An mẫu, có như thế thì cho dù An Kính có không thích cô cỡ nào thì kế hoạch mới thành công được.
Buổi đấu giá nhàm chán bắt đầu. An Kính gần như không chút hứng thú nào với mấy món đồ được bày trên kệ. Mặc cho người ta tranh giành nhau giơ bảng, hắn vẫn dửng dưng mặc kệ như không có chút hứng thú nào.
Bỗng nhiên, mẹ An Kính huých nhẹ tay hắn một cái. Bà khẽ thì thầm.
“Thư Thư rất thích chiếc vòng ngọc trai kia. Con trai, con nói xem.”
“Vậy mẹ nói cô ấy mua đi.”
An Kính lạnh lùng từ chối. Chiếc vòng ngọc này không là gì với hắn. Nhưng hắn không thừa tiền để mua quà dỗ dành tình cũ.
Diệp Thư Thư khẽ kéo tay áo mẹ An Kính lại, bộ dáng uỷ khuất trong vô cùng đáng thương. Bà nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô, trông hai người còn thân thiết hơn cả đứa con ruột là An Kính nữa.
Lâm Tô Tô nhìn thấy tất cả, lúc chạm mắt An Kính lần nữa, cậu khẽ thầm thì với khẩu hình rất rõ ràng.
“Trà xanh.”
An Kính nhìn theo khẩu hình miệng của cậu, ngay lập tức đoán ra được. Anh liền không nhịn được bật cười.
Con mèo nhỏ nhắn đáng yêu này. Thế mà lại có lúc cũng đanh đá ghê. Anh thích chết đi được.
“Con cười gì thế?”
Mẹ An Kính có hơi bất ngờ khi nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp của con mình. Bà tất nhiên nghe ra đây là tiếng cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng. Trong đầu lập tức chạy ra hàng vạn câu hỏi về điều gì đặc biệt có thể khiến anh cười có chút vô thố như vậy.
Nhưng An Kính chỉ lắc đầu. Hắn đâu thể nói toẹt ra là con mèo nhỏ của con tức giận lắm rồi, muốn lột trần bộ mặt trà xanh của con dâu mẹ chọn được.
Không chia sẻ niềm vui này với ai. An Kính giữ nó cho riêng mình.
Sản phẩm đấu giá tiếp theo là thứ duy nhất hiếm hoi thu hút được sự chú ý của An Kính trong đêm nay. Hay nói đúng hơn ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh biết nó phải thuộc về anh.
Bởi vì, chiếc khuyên tai lấp lánh sang trọng kia, con mèo nhỏ nhà anh chính là thích hợp nhất.
Bỏ qua mấy lời giới thiệu dài dòng của người chủ trì, sau khi có tín hiệu, An Kính liền giơ bảng đưa ra một mức giá trên trời khiến cho toàn bộ khán phòng kinh ngạc.
Ai cũng tưởng An đại thiếu gia đến đây chỉ để làm cảnh cho vui, không ngờ lại có vật phẩm làm An Kính động lòng.
Mức giá này đưa ra khiến mọi người hết hồn sững sờ mấy giây.
Thật ra chiếc khuyên tai này giá trị không cao đến thế. Nhưng trong mắt An Kính, nếu nó lung linh xinh đẹp trên tai của Lâm Tô Tô thì bao nhiêu tiền cũng là xứng đáng.
“Woa…. Ngài An hứng thú với chiếc khuyên tai này sao? Thật là không hề phù hợp với phong cách của ngài chút nào?”
MC rất nhanh bắt lấy cơ hội làm nóng bầu không khí. Trong câu hỏi cũng lắc léo muốn moi móc một chút riêng tư của An Kính. Đây chính là chủ đề nóng hổi a.
An Kính gõ ngón tay trên đầu gối, tâm trạng hiếm khi tốt mà trả lời.
“Chú mèo nhỏ ở nhà rất hợp với nó. Vậy thôi.”
Mọi người ồ lên kinh ngạc. Ai cũng hiểu con mèo nhỏ ấy không phải phải là con mèo thật sự.
Cộng với biểu cảm cực kì sủng nịch trên gương mặt An chủ tịch, sợ là chú mèo nhỏ hai chân kia cực kì được yêu thương sủng ái đây.
Lâm Tô Tô là nhân vật chính trong câu chuyện, mảnh đỏ lan từ cổ sang khắp cả mặt mũi.
Cái cảm giác ngượng ngùng này thật là… thật là… thích quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.