Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
Chương 27
Tiểu Thất Thích Ăn Đường
30/08/2019
Cuối cùng thông qua phòng phát thanh thông báo tìm người, rốt cuộc mẹ
của đứa nhỏ cũng tìm đến đây, ra sức nói lời cảm ơn với Cố Nhược Ngu,
bọn họ là tham gia đoàn du lịch đến Nhật Bản du lịch, ba của đứa không
đến, cho nên cô ấy một mình có chút bận không để ý, người ở đây lại
nhiều cho nên mới để lạc mất đứa nhỏ.
Cố Nhược Ngu cười nói không sao, bảo cô về sau chú ý nhìn đứa nhỏ hơn.
Sau khi nói lời từ biệt với hai mẹ con, Cố Nhược Ngu thoáng nhìn sắc mặt vẫn không phải rất vui của Tưởng Trọng Lâm mà thầm buồn cười, kéo góc áo của anh: “Không phải chứ, anh lại tức giận với một đứa trẻ?”
“Anh không tức giận.”
“Còn nói không tức giận, mặt xụ dài như vậy.” Cố Nhược Ngu bĩu môi.
“... ...”
“Anh sẽ không thật sự để ý người ta gọi anh là chú chứ?”
“... ...”
“Em không ngại anh trâu già gặm cỏ non nha...”
“... ...”
“Thật ra......” Còn chưa nói xong, Tưởng Trọng Lâm quyết đoán dắt tay nhỏ bé của cô kéo cô đi về phía trước.
“Đi thôi, cỏ non.”
... ...
Chuyến đi thứ hai là Hokkaido, nói đến Hokkaido, không thể không nói đến chính là suối nước nóng, nhất là mùa đông, toàn bộ Hokkaido bị băng tuyết bao trùm, một mảnh ngân trang bao lấy, Ở chân núi tuyết trắng có một nước suối bốc lên hơi nóng, chỉ là ngẫm lại đều cảm thấy thoải mái.
Bởi vì lúc đến khách sạn đã muốn có chút muộn, Cố Nhược Ngu quyết định đi dạo ngay ở gần đây, màn đêm buông xuống, rất nhiều quán rượu đều thắp đèn lồng ở ngoài cửa quán, và một số bảng hiệu sáng lên, hoàng hôn thâm trầm nháy mắt đã trở nên đèn đuốc sáng trưng ở ngã tư đường.
Cố Nhược Ngu phát hiện phía trước có một quán ăn không đến nháy mắt đã chật ních người, hơn nữa đại đa số đều là nữ sinh, lòng hiếu kỳ lập tức bị gợi lên, cô thích nhất là xem náo nhiệt.
“Chúng ta đi qua nhìn xem đi, bên kia giống như rất thú vị.” Cô hưng phấn muốn lôi kéo Tưởng Trọng Lâm đi nhìn xem.
Tưởng Trọng Lâm tất nhiên là không hề hứng thú với loại tiểu nữ sinh gì đó, bị cô kép đến cửa quán: “Tự mình xem đi, anh ở chỗ này chờ em.”
“Em biết rồi.” Cố Nhược Ngu nhỏ giọng oán giận, nhưng vẫn dùng sức chen vào bên trong.
Cô tiện tay vỗ bả vai một nữ sinh hỏi: “Xin lỗi, xin hỏi vì sao nhà hàng này có nhiều người như vậy?[ tiếng nhật ]”
Cô gái mặc đồng phục thủy thủ quay đầu hưng phấn thầm nói: “Cô không biết sao? Nhà hàng này bán châu ngọc đổi vận đặc biệt tốt, lúc này có hàng mới đến, nữ sinh độc thân đều muốn mua, nghe nói có thể phù hộ mau chóng tìm được tình yêu mới.[ tiếng nhật ]”
“A, như vậy à.” Ánh mắt của Cố Nhược Ngu lóe lên: “Linh thiêng như vậy tôi cũng muốn mua thử xem.[ tiếng nhật ]”
Nữ sinh kia hồ nghi nhìn sau lưng cô một cái, nhìn thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở nơi đó, hơn nữa nhìn cô gái hỏi một chút vấn đề này không chớp mắt: “Không phải cô đã có bạn trai sao?[ tiếng nhật ]” Cô gái chỉ về phía Tưởng Trọng Lâm.
“A, cái kia nha, anh ấy không phải bạn trai tôi, là anh trai, anh trai.[tiếng nhật]” Cố Nhược Ngu nói dối mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.
Cuối cùng, cô rất có kiên nhẫn xếp hàng, mua được viên ngọc đổi vận cái gọi là sẽ đưa tới tình yêu mới.
Tuy cô cũng không phải rất tin tưởng đây là thứ vô cùng kì diệu, nhưng sợi dây này quả thật rất đẹp, ở giữa có dây tơ hồng, xỏ vào mấy hạt châu rỗng, mặt trên có khắc một ít ký hiệu thần bí, Cố Nhược Ngu cao hứng phấn chấn đeo trên cổ tay.
Tưởng Trọng Lâm nhìn bộ dáng cô vui mừng thật sự là không thể lý giải vì sao những cô gái này sẽ vì một thứ đồ chơi hoàn toàn vô dụng mà chấp nhất như vậy.
Cố Nhược Ngu đắc ý nâng cổ tay của mình lên cho Tưởng Trọng Lâm xem: “Đẹp không?”
Tưởng Trọng Lâm thấy vẻ mặt của cô viết “Dám nói khó coi thử xem!”, trái lương tâm khẳng định nói: “Ừ, rất đẹp.”
Buổi tối, Cố Nhược Ngu chọn một nhà hàng sushi nhỏ không thu hút ăn bữa tối. Chủ bếp của nhà hàng này là đàn ông, nhìn qua phi thường hòa ái, cũng rất hay nói, biết Cố Nhược Ngu bọn họ là từ Trung Quốc đến, hơn nữa có thể lưu loát nói tiếng nhật, phi thường nhiệt tình đề cử thức ăn và phong cảnh đẹp.
Ngay lúc bọn họ ăn xong chuẩn bị trả tiền rời đi, từ trong cửa hàng lại có mấy người khách đi vào, một trong số đó chính là cô gái mặc đồng phục học sinh vừa mới ở trong cửa hàng nói chuyện với cô.
Hiển nhiên, cô gái kia cũng nhận ra cô, rất kinh hỉ tiến lên chào đón.
“Thật khéo, cô cũng ăn cơm ở đây sao.[ tiếng nhật ]” Cố Nhược Ngu mỉm cười đáp lại.
Cô gái Nhật Bản thuận thế đánh giá Tưởng Trọng Lâm đứng ở bên cạnh Cố Nhược Ngu, cao lớn tuấn lãng, mặc áo sơmi màu sọc xám, áo gió vàng nhạt, người đàn ông giơ tay nhấc chân đều có lực thành thục và dụ hoặc.
“Anh trai của cô phi thường soái khí nha!” Nữ sinh kia cảm thán nói với Cố Nhược Ngu.
Cố Nhược Ngu chỉ có thể cười gượng “Ha ha...”, may mắn giờ phút này Tưởng Trọng Lâm không hiểu tiếng nhật.
“Cám ơn khích lệ, chúng tôi đi trước.” Phất tay gặp lại sau với cô gái, Cố Nhược Ngu không ngừng lôi kéo Tưởng Trọng Lâm đi ra ngoài.
Đi từ bờ sông trở về khách sạn, Cố Nhược Ngu đang muốn cảm thán, nơi này thật đúng là yên tĩnh lại xinh đẹp, còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy Tưởng Trọng Lâm khẽ nói hai chữ.
“Anh trai?”
“... ...” Đâu phải không hiểu tiếng nhật!
Nhất thời Cố Nhược Ngu cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên.
Như là nhìn thấu vẻ mặt của cô, Tưởng Trọng Lâm thản nhiên giải thích nói: “Từ đơn giản như vậy, anh vẫn còn là có thể hiểu được.”
“Ha ha...” Vẻ mặt của Cố Nhược Ngu tươi cười lấy lòng: “Không phải em cố ý, em chỉ là vì mua dây xích này mà thôi.”
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy cô như một con chó nhỏ tội nghiệp lấy lòng chủ nhân, đâu nào còn có không hờn giận gì nữa, nhưng trên mặt mũi khẳng định không thể để bỏ qua cho cô có lệ như vậy, giả vờ một bộ dáng không cảm kích, dẫn đến Cố Nhược Ngu càng thêm biến đổi phương pháp làm nũng cầu xin tha thứ.
Cứ như vậy một đường trở về khách sạn, nhắc đến cái khách sạn cũng còn không chuẩn xác, thật ra là một khách sạn khá cao cấp, ông chủ là người địa phương, kinh doanh khách sạn suối nước nóng này đã được mấy chục năm rồi, bên trong trang hoàng đều là giường nhỏ tatami phong cách cổ xưa và kết cấu bằng gỗ. Hơn nữa trong phòng có áo tắm kiểu nhật, và bàn nhỏ rượu gạo, cảnh tượng càng như là trở lại Nhật Bản cũ thật lâu trước kia.
Trong phòng bọn họ đặt có dẫn một suối nước nóng loại nhỏ, bên ngoài là hàng rào đại thụ vây quanh, vô cùng yên tĩnh, ngẩng đầu lên có thể thấy mặt trăng treo cao.
Vốn định tắm uyên ương, ai ngờ đến nơi quỷ quái này còn có thể gặp phải đối tác làm ăn, vừa trở về khách sạn, Tưởng Trọng Lâm phải đi đến phòng tiếp khách bên kia gặp một người gọi là bạn bè quan trọng.
Cố Nhược Ngu đương nhiên mất hứng, nhưng cũng biết đây cũng là chuyện không có biện pháp, đành phải một mình buồn rầu không vui trở về phòng, nhìn thấy trên giường nhỏ đặt áo tắm kiểu nữ xinh đẹp, và suối nước nóng đang bốc hơi lên, Cố Nhược Ngu nghĩ mình đi ngâm trước cho sảng khoái, quản anh muốn đi gặp ai làm gì chứ!
... ...
Lúc Tưởng Trọng Lâm trở về phòng thì thấy được tiểu nữ nhân ngâm đến toàn thân đều phấn hồng.
“Sao giờ mới trở về, em rất nhàm chán nha.” Cố Nhược Ngu bỉu môi vô cùng ai oán nhìn anh.
“... ... Nói chút chuyện.”
“Chuyện còn quan trọng hơn em sao? Anh đây là mang công việc đến hưởng tuần trăng mật sao?”
“... ... Rất xin lỗi.”
“Hừ!”
Lúc này Tưởng Trọng Lâm mới phát hiện trên mặt của cô có chút ửng hồng mất tự nhiên, rượu gạo trên bàn bên cạnh dường như bị chạm qua, Tưởng Trọng Lâm cầm lấy vừa thấy, gì đó bên trong đã thiếu hơn phân nửa.
Nhìn lại bộ dáng của Cố Nhược Ngu, hơn phân nửa là uống rượu.
Tuy tướng ngủ của Cố Nhược Ngu không tệ, nhưng phẩm rượu thật sự không được tốt lắm, từ sau lần trước ở quán bar uống rượu về nhà nhảy ống tuýp cũng đã nhìn ra. Tác dụng của rượu gạo chậm nhưng rất ngấm, bây giờ Cố Nhược Ngu đã giống như là con mèo nhỏ say mèm rồi.
Tưởng Trọng Lâm không còn cách nào, cầm ly rượu bình rượu đi, ôm lấy Cố Nhược Ngu đang ngồi trên đệm tatami ở phòng lên giường.
Ai ngờ đến vừa mới xoay người đặt cô xuống, cũng không biết khí lực đến từ chỗ nào, Tưởng Trọng Lâm xoay người một cái không hề phòng bị cũng ngã xuống trên giường.
Tưởng Trọng Lâm còn mặc quần áo vừa mới đi ra ngoài, chỉ là lúc vào nhà đã bỏ áo gió bên ngoài ra, chỉ còn lại áo sơmi và quần tây, không biết có phải do rượu khiến người khỏe mạnh hay không, giờ phút này Tưởng Trọng Lâm nhìn chính mình bị đặt ở dưới thân, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên còn có loại xúc động muốn đùa giỡn.
“Thật ra hôm nay em cũng không có gọi sai nha.” Cô bỗng nhiên nói một câu không có ý nghĩ từ trên trời rơi xuống.
“Hả?” Ánh mắt của Tưởng Trọng Lâm bị vạt áo tắm hơi hở ngực của cô hấp dẫn, trong nháy mắt cả người đều căng thẳng, sao còn để ý cô đang nói cái gì nữa.
“Em nói, anh vốn cũng là anh trai, tình, anh, trai......” Tay của Cố Nhược Ngu bắt đầu dọc theo nút thắt của áo sơmi dần di chuyển xuống, miệng đến gần bên tai của Tưởng Trọng Lâm khẽ giọng nói.
Tưởng Trọng Lâm hoàn toàn không đoán trước được chuyện sẽ phát triển đến nước này, hoặc là nói không nghĩ đến sau khi Cố Nhược Ngu say rượu lại lớn mật Nhiệt tình như vậy....
Tuy lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải là phong cách của Tưởng Trọng Lâm anh, nhưng loại mỹ vị đưa lên cửa này sao có thể từ chối chứ?
Tay của Tưởng Trọng Lâm ôm eo của cô, đang chuẩn bị xoay người đặt cô ở dưới, lại bị Cố Nhược Ngu đè cánh tay lại, sau đó làm nũng nói một tiếng: “Hôm nay em định nói, A, ni, tang [ Tiếng nhật: Anh trai ]”
Nói xong, tay nhỏ bé mềm mại từ cúc áo áo sơmi dời xuống thắt lưng, một tiếng vang nhỏ, thuận lợi mở khoá dây lưng ra, sau đó từ từ kéo quần tây xuống.
Tưởng Trọng Lâm sắp bị cô tra tấn đến điên rồi, cứ thể tay nhỏ bé mềm mại không xương ở nơi anh mẫn cảm nhất, cảm thấy dao động, vừa muốn cô dừng lại vừa hy vọng cô tiếp tục, dù anh luôn trầm ổn trấn định cũng bị đổ ra một chút mồ hôi, máu toàn thân đều vọt đến một chỗ.
Ngay lúc này, Cố Nhược Ngu dừng lại như vậy, nằm ở trên người anh với một vẻ mặt không biết hạ miệng như thế nào.
Tưởng Trọng Lâm thật sự muốn hỏng mất rồi, kỹ thuật không chu đáo lại còn dám ở phía trên, lúc này dừng lại mà nói anh sợ là không thể không liệt dương.
Anh nắm chặt tay nhỏ bé đang tác quái dưới thân, cường thế nghiêng người, đã đặt Cố Nhược Ngu ở trên nệm mềm mại.
“Vẫn để anh đến đi.”
Cố Nhược Ngu cười nói không sao, bảo cô về sau chú ý nhìn đứa nhỏ hơn.
Sau khi nói lời từ biệt với hai mẹ con, Cố Nhược Ngu thoáng nhìn sắc mặt vẫn không phải rất vui của Tưởng Trọng Lâm mà thầm buồn cười, kéo góc áo của anh: “Không phải chứ, anh lại tức giận với một đứa trẻ?”
“Anh không tức giận.”
“Còn nói không tức giận, mặt xụ dài như vậy.” Cố Nhược Ngu bĩu môi.
“... ...”
“Anh sẽ không thật sự để ý người ta gọi anh là chú chứ?”
“... ...”
“Em không ngại anh trâu già gặm cỏ non nha...”
“... ...”
“Thật ra......” Còn chưa nói xong, Tưởng Trọng Lâm quyết đoán dắt tay nhỏ bé của cô kéo cô đi về phía trước.
“Đi thôi, cỏ non.”
... ...
Chuyến đi thứ hai là Hokkaido, nói đến Hokkaido, không thể không nói đến chính là suối nước nóng, nhất là mùa đông, toàn bộ Hokkaido bị băng tuyết bao trùm, một mảnh ngân trang bao lấy, Ở chân núi tuyết trắng có một nước suối bốc lên hơi nóng, chỉ là ngẫm lại đều cảm thấy thoải mái.
Bởi vì lúc đến khách sạn đã muốn có chút muộn, Cố Nhược Ngu quyết định đi dạo ngay ở gần đây, màn đêm buông xuống, rất nhiều quán rượu đều thắp đèn lồng ở ngoài cửa quán, và một số bảng hiệu sáng lên, hoàng hôn thâm trầm nháy mắt đã trở nên đèn đuốc sáng trưng ở ngã tư đường.
Cố Nhược Ngu phát hiện phía trước có một quán ăn không đến nháy mắt đã chật ních người, hơn nữa đại đa số đều là nữ sinh, lòng hiếu kỳ lập tức bị gợi lên, cô thích nhất là xem náo nhiệt.
“Chúng ta đi qua nhìn xem đi, bên kia giống như rất thú vị.” Cô hưng phấn muốn lôi kéo Tưởng Trọng Lâm đi nhìn xem.
Tưởng Trọng Lâm tất nhiên là không hề hứng thú với loại tiểu nữ sinh gì đó, bị cô kép đến cửa quán: “Tự mình xem đi, anh ở chỗ này chờ em.”
“Em biết rồi.” Cố Nhược Ngu nhỏ giọng oán giận, nhưng vẫn dùng sức chen vào bên trong.
Cô tiện tay vỗ bả vai một nữ sinh hỏi: “Xin lỗi, xin hỏi vì sao nhà hàng này có nhiều người như vậy?[ tiếng nhật ]”
Cô gái mặc đồng phục thủy thủ quay đầu hưng phấn thầm nói: “Cô không biết sao? Nhà hàng này bán châu ngọc đổi vận đặc biệt tốt, lúc này có hàng mới đến, nữ sinh độc thân đều muốn mua, nghe nói có thể phù hộ mau chóng tìm được tình yêu mới.[ tiếng nhật ]”
“A, như vậy à.” Ánh mắt của Cố Nhược Ngu lóe lên: “Linh thiêng như vậy tôi cũng muốn mua thử xem.[ tiếng nhật ]”
Nữ sinh kia hồ nghi nhìn sau lưng cô một cái, nhìn thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở nơi đó, hơn nữa nhìn cô gái hỏi một chút vấn đề này không chớp mắt: “Không phải cô đã có bạn trai sao?[ tiếng nhật ]” Cô gái chỉ về phía Tưởng Trọng Lâm.
“A, cái kia nha, anh ấy không phải bạn trai tôi, là anh trai, anh trai.[tiếng nhật]” Cố Nhược Ngu nói dối mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.
Cuối cùng, cô rất có kiên nhẫn xếp hàng, mua được viên ngọc đổi vận cái gọi là sẽ đưa tới tình yêu mới.
Tuy cô cũng không phải rất tin tưởng đây là thứ vô cùng kì diệu, nhưng sợi dây này quả thật rất đẹp, ở giữa có dây tơ hồng, xỏ vào mấy hạt châu rỗng, mặt trên có khắc một ít ký hiệu thần bí, Cố Nhược Ngu cao hứng phấn chấn đeo trên cổ tay.
Tưởng Trọng Lâm nhìn bộ dáng cô vui mừng thật sự là không thể lý giải vì sao những cô gái này sẽ vì một thứ đồ chơi hoàn toàn vô dụng mà chấp nhất như vậy.
Cố Nhược Ngu đắc ý nâng cổ tay của mình lên cho Tưởng Trọng Lâm xem: “Đẹp không?”
Tưởng Trọng Lâm thấy vẻ mặt của cô viết “Dám nói khó coi thử xem!”, trái lương tâm khẳng định nói: “Ừ, rất đẹp.”
Buổi tối, Cố Nhược Ngu chọn một nhà hàng sushi nhỏ không thu hút ăn bữa tối. Chủ bếp của nhà hàng này là đàn ông, nhìn qua phi thường hòa ái, cũng rất hay nói, biết Cố Nhược Ngu bọn họ là từ Trung Quốc đến, hơn nữa có thể lưu loát nói tiếng nhật, phi thường nhiệt tình đề cử thức ăn và phong cảnh đẹp.
Ngay lúc bọn họ ăn xong chuẩn bị trả tiền rời đi, từ trong cửa hàng lại có mấy người khách đi vào, một trong số đó chính là cô gái mặc đồng phục học sinh vừa mới ở trong cửa hàng nói chuyện với cô.
Hiển nhiên, cô gái kia cũng nhận ra cô, rất kinh hỉ tiến lên chào đón.
“Thật khéo, cô cũng ăn cơm ở đây sao.[ tiếng nhật ]” Cố Nhược Ngu mỉm cười đáp lại.
Cô gái Nhật Bản thuận thế đánh giá Tưởng Trọng Lâm đứng ở bên cạnh Cố Nhược Ngu, cao lớn tuấn lãng, mặc áo sơmi màu sọc xám, áo gió vàng nhạt, người đàn ông giơ tay nhấc chân đều có lực thành thục và dụ hoặc.
“Anh trai của cô phi thường soái khí nha!” Nữ sinh kia cảm thán nói với Cố Nhược Ngu.
Cố Nhược Ngu chỉ có thể cười gượng “Ha ha...”, may mắn giờ phút này Tưởng Trọng Lâm không hiểu tiếng nhật.
“Cám ơn khích lệ, chúng tôi đi trước.” Phất tay gặp lại sau với cô gái, Cố Nhược Ngu không ngừng lôi kéo Tưởng Trọng Lâm đi ra ngoài.
Đi từ bờ sông trở về khách sạn, Cố Nhược Ngu đang muốn cảm thán, nơi này thật đúng là yên tĩnh lại xinh đẹp, còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy Tưởng Trọng Lâm khẽ nói hai chữ.
“Anh trai?”
“... ...” Đâu phải không hiểu tiếng nhật!
Nhất thời Cố Nhược Ngu cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên.
Như là nhìn thấu vẻ mặt của cô, Tưởng Trọng Lâm thản nhiên giải thích nói: “Từ đơn giản như vậy, anh vẫn còn là có thể hiểu được.”
“Ha ha...” Vẻ mặt của Cố Nhược Ngu tươi cười lấy lòng: “Không phải em cố ý, em chỉ là vì mua dây xích này mà thôi.”
Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy cô như một con chó nhỏ tội nghiệp lấy lòng chủ nhân, đâu nào còn có không hờn giận gì nữa, nhưng trên mặt mũi khẳng định không thể để bỏ qua cho cô có lệ như vậy, giả vờ một bộ dáng không cảm kích, dẫn đến Cố Nhược Ngu càng thêm biến đổi phương pháp làm nũng cầu xin tha thứ.
Cứ như vậy một đường trở về khách sạn, nhắc đến cái khách sạn cũng còn không chuẩn xác, thật ra là một khách sạn khá cao cấp, ông chủ là người địa phương, kinh doanh khách sạn suối nước nóng này đã được mấy chục năm rồi, bên trong trang hoàng đều là giường nhỏ tatami phong cách cổ xưa và kết cấu bằng gỗ. Hơn nữa trong phòng có áo tắm kiểu nhật, và bàn nhỏ rượu gạo, cảnh tượng càng như là trở lại Nhật Bản cũ thật lâu trước kia.
Trong phòng bọn họ đặt có dẫn một suối nước nóng loại nhỏ, bên ngoài là hàng rào đại thụ vây quanh, vô cùng yên tĩnh, ngẩng đầu lên có thể thấy mặt trăng treo cao.
Vốn định tắm uyên ương, ai ngờ đến nơi quỷ quái này còn có thể gặp phải đối tác làm ăn, vừa trở về khách sạn, Tưởng Trọng Lâm phải đi đến phòng tiếp khách bên kia gặp một người gọi là bạn bè quan trọng.
Cố Nhược Ngu đương nhiên mất hứng, nhưng cũng biết đây cũng là chuyện không có biện pháp, đành phải một mình buồn rầu không vui trở về phòng, nhìn thấy trên giường nhỏ đặt áo tắm kiểu nữ xinh đẹp, và suối nước nóng đang bốc hơi lên, Cố Nhược Ngu nghĩ mình đi ngâm trước cho sảng khoái, quản anh muốn đi gặp ai làm gì chứ!
... ...
Lúc Tưởng Trọng Lâm trở về phòng thì thấy được tiểu nữ nhân ngâm đến toàn thân đều phấn hồng.
“Sao giờ mới trở về, em rất nhàm chán nha.” Cố Nhược Ngu bỉu môi vô cùng ai oán nhìn anh.
“... ... Nói chút chuyện.”
“Chuyện còn quan trọng hơn em sao? Anh đây là mang công việc đến hưởng tuần trăng mật sao?”
“... ... Rất xin lỗi.”
“Hừ!”
Lúc này Tưởng Trọng Lâm mới phát hiện trên mặt của cô có chút ửng hồng mất tự nhiên, rượu gạo trên bàn bên cạnh dường như bị chạm qua, Tưởng Trọng Lâm cầm lấy vừa thấy, gì đó bên trong đã thiếu hơn phân nửa.
Nhìn lại bộ dáng của Cố Nhược Ngu, hơn phân nửa là uống rượu.
Tuy tướng ngủ của Cố Nhược Ngu không tệ, nhưng phẩm rượu thật sự không được tốt lắm, từ sau lần trước ở quán bar uống rượu về nhà nhảy ống tuýp cũng đã nhìn ra. Tác dụng của rượu gạo chậm nhưng rất ngấm, bây giờ Cố Nhược Ngu đã giống như là con mèo nhỏ say mèm rồi.
Tưởng Trọng Lâm không còn cách nào, cầm ly rượu bình rượu đi, ôm lấy Cố Nhược Ngu đang ngồi trên đệm tatami ở phòng lên giường.
Ai ngờ đến vừa mới xoay người đặt cô xuống, cũng không biết khí lực đến từ chỗ nào, Tưởng Trọng Lâm xoay người một cái không hề phòng bị cũng ngã xuống trên giường.
Tưởng Trọng Lâm còn mặc quần áo vừa mới đi ra ngoài, chỉ là lúc vào nhà đã bỏ áo gió bên ngoài ra, chỉ còn lại áo sơmi và quần tây, không biết có phải do rượu khiến người khỏe mạnh hay không, giờ phút này Tưởng Trọng Lâm nhìn chính mình bị đặt ở dưới thân, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên còn có loại xúc động muốn đùa giỡn.
“Thật ra hôm nay em cũng không có gọi sai nha.” Cô bỗng nhiên nói một câu không có ý nghĩ từ trên trời rơi xuống.
“Hả?” Ánh mắt của Tưởng Trọng Lâm bị vạt áo tắm hơi hở ngực của cô hấp dẫn, trong nháy mắt cả người đều căng thẳng, sao còn để ý cô đang nói cái gì nữa.
“Em nói, anh vốn cũng là anh trai, tình, anh, trai......” Tay của Cố Nhược Ngu bắt đầu dọc theo nút thắt của áo sơmi dần di chuyển xuống, miệng đến gần bên tai của Tưởng Trọng Lâm khẽ giọng nói.
Tưởng Trọng Lâm hoàn toàn không đoán trước được chuyện sẽ phát triển đến nước này, hoặc là nói không nghĩ đến sau khi Cố Nhược Ngu say rượu lại lớn mật Nhiệt tình như vậy....
Tuy lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải là phong cách của Tưởng Trọng Lâm anh, nhưng loại mỹ vị đưa lên cửa này sao có thể từ chối chứ?
Tay của Tưởng Trọng Lâm ôm eo của cô, đang chuẩn bị xoay người đặt cô ở dưới, lại bị Cố Nhược Ngu đè cánh tay lại, sau đó làm nũng nói một tiếng: “Hôm nay em định nói, A, ni, tang [ Tiếng nhật: Anh trai ]”
Nói xong, tay nhỏ bé mềm mại từ cúc áo áo sơmi dời xuống thắt lưng, một tiếng vang nhỏ, thuận lợi mở khoá dây lưng ra, sau đó từ từ kéo quần tây xuống.
Tưởng Trọng Lâm sắp bị cô tra tấn đến điên rồi, cứ thể tay nhỏ bé mềm mại không xương ở nơi anh mẫn cảm nhất, cảm thấy dao động, vừa muốn cô dừng lại vừa hy vọng cô tiếp tục, dù anh luôn trầm ổn trấn định cũng bị đổ ra một chút mồ hôi, máu toàn thân đều vọt đến một chỗ.
Ngay lúc này, Cố Nhược Ngu dừng lại như vậy, nằm ở trên người anh với một vẻ mặt không biết hạ miệng như thế nào.
Tưởng Trọng Lâm thật sự muốn hỏng mất rồi, kỹ thuật không chu đáo lại còn dám ở phía trên, lúc này dừng lại mà nói anh sợ là không thể không liệt dương.
Anh nắm chặt tay nhỏ bé đang tác quái dưới thân, cường thế nghiêng người, đã đặt Cố Nhược Ngu ở trên nệm mềm mại.
“Vẫn để anh đến đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.