Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
Chương 30
Tiểu Thất Thích Ăn Đường
30/08/2019
Vốn Cố Nhược Ngu không phải là người thích tìm
hiểu chuyện riêng tư của người khác, nhưng nếu đối tượng đổi thành Tưởng Trọng Lâm, cô vẫn nguyện ý hy sinh một chút nhân cách mà tò mò một
chút.
Cô nhớ rõ lúc trước mình đặt một phần văn kiện ở trong góc nào đấy trong thư phòng, kết quả lúc muốn tìm lại mà cũng không thấy, ở thư phòng lật đến lật đi, ngoài ý muốn tìm thấy một quyển photo album nhìn qua có chút cũ.
Lại nói tiếp, cho tới bây giờ hình như cô chưa từng thấy qua ảnh chụp trước kia của Tưởng Trọng Lâm, hơn nữa anh cũng không thích chụp ảnh, việc này khiến cho cô có rất nhiều hiếu kì với album này.
Mở ra trang thứ nhất, chính là một tấm ảnh gia đình, trong ảnh chụp có hai đứa trẻ, đứa nhỏ kia chắc là Tưởng Trọng Lâm, tuổi không lớn, vợ của Tưởng Thâm Hứa Thu Lâm cũng khoẻ mạnh, chắc là chuyện lúc anh bốn tuổi gì đó.
Cố Nhược Ngu chưa thấy qua mẹ của anh, nhưng từ trong ảnh chụp có thể thấy, khuôn mặt của Tưởng Trọng Lâm di truyền từ Hứa Thu Lâm rất nhiều, mà dáng vẻ của anh cả Tưởng Bá Á lại không quá giống. Theo như lời của Tưởng Trọng Lâm lúc trước, Tưởng Bá Á không phải là con của ba Tưởng, chắc anh ta lớn lên giống ba thất lạc của mình? Cũng may mà năm đó Tưởng Thâm nguyện ý tiếp nhận người phụ nữ đã có con với người khác làm vợ, chắc là thành phần lợi ích chiếm đa số đi.
Lại lật tiếp, đều là ảnh chụp Tưởng Trọng Lâm hơi lớn một chút, lên tiểu học, lên sơ trung, lên cấp ba......
Dường như mỗi lần lên lên lớp, và lễ tốt nghiệp đều có một hai ảnh chụp như vậy, vừa mới bắt đầu ba Tưởng còn có thể xuất hiện ở trong ảnh, nhưng càng về sau, ảnh chụp cũng chỉ còn lại một mình Tưởng Trọng Lâm.
Cố Nhược Ngu cảm thấy có chút chua xót, tuy nhà của cô cũng coi như không hòa thuận ôn nhu hơn bao nhiêu, nhưng cuối cùng người nhà khoẻ mạnh, tuy cha mẹ ruột sẽ cần cô vì trong nhà làm chút việc, dù sao cũng để lại dấu vết trong quá trình cô trưởng thành, cái tính cách lạnh nhạt trầm mặc này của Tưởng Trọng Lâm hình như có thể nói là xuất phát từ bút tích của người ba.
Ở trong quá trình lật xem, bỗng nhiên một bức ảnh không kẹp ở trong album rơi xuống đất, Cố Nhược Ngu ngồi xổm xuống nhặt lên, vừa thấy ảnh thì có chút sững sờ.
Trong ảnh có hai người mặc đồng phục học sinh, cũng không phải là đồng phục của Cố Nhược Ngu năm đó, sớm hơn một chút, Tưởng Trọng Lâm mặc áo sơmi màu trắng có chứa huy hiệu trường, một cái quần bò mài trắng, mép váy của nữ sinh bên cạnh ở trong gió khẽ bay lên, tay phải kéo cánh tay của Tưởng Trọng Lâm, tay trái vén tóc dài ra phía sau.
Anh đang cười.
Cố Nhược Ngu rất khó tưởng tượng anh cũng sẽ có thời đại như vậy, thiếu niên kiệt ngạo bất tuân, cô gái chứa vẻ dịu dàng ngượng ngùng, ở trong bức ảnh, lúc đó bọn họ như người yêu thân thiết nhất, một cái nhăn mày hay nụ cười đều là phong cảnh.
Cố Nhược Ngu quay ảnh chụp, mặt sau còn viết mấy chữ: “A Lâm sinh nhật mười tám tuổi, trong vườn trường” Phía dưới viết ngày hôm đó.
Trong lúc nhất thời Cố Nhược Ngu có chút rối rắm, nhìn thấy di vật của bạn gái cũ trong lòng mất hứng quả thật rất bình thường, nhưng cứ như vậy cầm thứ này đi tìm Tưởng Trọng Lâm chính mình không khỏi có vẻ quá nhỏ nhen, đây đều là chuyện của bao nhiêu năm trước. Hơn nữa, lúc bọn họ chụp ảnh này đoán chừng chính mình vẫn còn đang liếm kẹo que đấy, nhưng thứ này cứ như vậy đặt ở trong album thấy thế nào cũng không vừa mắt.
“Bộp” một tiếng, Cố Nhược Ngu khép album lại, rõ ràng vẫn là mắt không thấy tâm không phiền thì tốt hơn.
... ...
Cách vài ngày, bác sĩ Hứa đến nhà kiểm tra như thường lệ, Cố Nhược Ngu nghĩ đến bác sĩ Hứa ở Tưởng gia ngây người nhiều năm như vậy, bao nhiêu tin tức cũng biết một ít đi, ở lúc ông kiểm tra một số chỉ tiêu hằng ngày cho Cố Nhược Ngu, Cố Nhược Ngu nói bóng nói gió hỏi:
“Bác sĩ Hứa, chú ở Tưởng gia làm bác sĩ gia đình đã lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ Hứa là một người hòa ái, ánh mắt nheo lại nhớ lại chuyện trước kia: “Chú đã ở đây hơn hai mươi năm rồi.”
“Vậy......” Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút, lại không biết mở miệng như thế nào.
Thấy Cố Nhược Ngu kỳ lạ muốn nói lại thôi, bác sĩ hứa lại nở nụ cười: “Cháu đứa nhỏ này nhất định là muốn hỏi chuyện của Trọng Lâm thiếu gia hả?”
Bởi vì tuổi của Cố Nhược Ngu còn nhỏ, lại hoạt bát sáng sủa, bình thường nói chuyện không có gì quy củ, bác sĩ Hứa đã đối xử với cô như con gái.
Cố Nhược Ngu bị đâm trúng tâm tư có chút ngượng ngùng, cười mỉa nói: “Cháu chỉ là muốn biết có phải thời trung học anh ấy đã kết giao với một người bạn gái hay không?”
Bác sĩ Hứa suy nghĩ một chút: “A, mục đình cháu nói chính là cái này? Cháu không biết sao? Chuyện năm đó ầm ĩ rất lớn, nhưng cháu không biết cũng bình thường, lúc đó cháu vẫn là đứa trẻ đấy.”
Bác sĩ Hứa thu dụng cụ lại, thở dài: “Từ khi còn nhỏ Trọng Lâm thiếu gia còn có chút quái gở, anh trai của cậu ấy đã bị Tưởng tiên sinh đưa ra nước ngoài từ sớm, mẹ lại chết bệnh ở lúc cậu ấy sáu tuổi, trong nhà chỉ có một ít người hầu, ngay cả người nói chuyện cũng đều không có, hơn nữa Tưởng tiên sinh vẫn vô cùng nghiêm khắc với cậu ấy, trong lúc đó cha con cũng không nói như thế nào, Trọng Lâm thiếu gia cũng không thích trao đổi với người khác.”
Khó trách, Cố Nhược Ngu ở trong lòng nghĩ, tất cả nhân cách dị dạng sau này đều là bóng ma tuổi thơ mà tạo thành.
“Mục Đình là bạn học thời trung học của cậu ấy, đứa nhỏ kia chú đã thấy, dáng vẻ rất xinh xắn, thành tích cũng không tệ, đáng tiếc trong nhà xuất thân không tốt, mặc dù ở chung trường học, nhưng Mục Đình là dựa vào thành tích nên được miễn giảm học phí mới đi vào học, sau đó, Tưởng tiên sinh biết được nên giận dữ, nhất định phải tách bọn họ ra.”
“Sau đó thế nào?” Cố Nhược Ngu cảm thấy kịch tình này đều có thể đánh ra một bộ ngôn tình cẩu huyết.
“Sau đó, Trọng Lâm thiếu gia vẫn rất kiên trì, thiếu chút nữa thì trở mặt với Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh thấy ông không thể xuống tay ở đây nên phải đi tìm Mục Đình.”
“Kết quả Mục Đình buông tha?”
Bác sĩ Hứa gật đầu: “Cụ thể là chuyện gì xảy ra chú không rõ lắm, chỉ biết là Tưởng tiên sinh đi tìm đứa nhỏ kia vài lần, sau đó chính cô ta đưa ra chia tay, sau đó phải ra nước ngoài, về sau vẫn không có tin tức.”
Nghe xong chuyện xưa này, Cố Nhược Ngu thổn thức không thôi, không nghĩ đến một người thoạt nhìn lạnh lùng như vậy lại có thể vì một cô gái mà yêu thích nhiệt huyết một phen, cô phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nghĩ như vậy Tưởng Trọng Lâm thật sự rất đáng thương, mặc dù ở trong mắt người ngoài là thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ có thể ngồi nắm giữ toàn bộ Tưởng thị, sao có thể nghĩ đến cũng chỉ là một đứa nhỏ từ nhỏ đã thiếu tình yêu của cha mẹ, thật vất vả trưởng thành, cô gái mình thích lại bị ba chia cắt, chính mình còn phải ứng phó với tình nhân của và em trai cùng cha khác mẹ, đặt ở trên người ai thì tính tình có thể tốt được sao?
Cố Nhược Ngu cảm thấy lòng thương của mình đã lâu không thấy sắp tràn ra.
... ...
Tưởng Trọng Lâm cảm thấy mấy ngày nay Cố Nhược Ngu trở nên rất kỳ quái, cũng không thể gọi là kỳ quái, chỉ là rất hiểu chuyện khiến cho người ta khó có thể nhận.
Giữa trưa sẽ trầm trồ khen ngợi mua đồ ăn bên ngoài rồi cố ý để cho Alex đưa lên, hơn nữa đều là món gì đó anh thích, tan tầm về nhà cô còn có thể cười hì hì chạy đến nhận áo khoác của anh, lúc xem tin tức cô cũng không ở bên cạnh oán giận muốn xem phim truyền hình mới nhất, ngược lại im lặng bồi ở bên cạnh xem, buổi tối còn có thể đặt nước tắm xong rồi đến thư phòng gọi anh.
Loại tình huống quỷ dị này giằng co vài ngày làm cho Tưởng Trọng Lâm cảm thấy thụ sủng nhược kinh đồng thời lại lo sợ bất an.
Buổi tối hôm nay anh mới từ phòng tắm đi ra, Cố Nhược Ngu ở trên giường lật xem tạp chí, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi anh chuẩn bị sinh nhật như thế nào?
Có trời biết anh đã nhiều năm rồi không tổ chức sinh nhật, mỗi lần đều là do một số người hợp tác làm ăn sẽ gửi lễ vật đến, bằng không anh thậm chí sẽ quên luôn ngày sinh nhật.
Tưởng Trọng Lâm nghi ngờ nhìn cô không trả lời, nhưng thật ra phát hiện tờ giấy hé ra đặt ở đầu giường, là báo cáo bác sĩ Hứa làm xong kiểm tra sức khoẻ rồi để lại.
Tưởng Trọng Lâm cầm lấy báo cáo nhìn kỹ, mày lại càng nhíu chặt:
“Anh nói mấy ngày nay sao em khác thường như vậy, thì ra là vì vậy có phải hay không?”
Vẻ mặt của Cố Nhược Ngu đặt dấu chấm hỏi, lúc ấy báo cáo kia cô tiện tay để đấy, cũng chưa thấy qua, ai biết phía trên viết cái gì?
“Bác sĩ Hứa nói em có chút máu hư, kinh nguyệt còn có một số thời gian không đều, kị đồ sống nguội, kị cay độc, anh nói mấy ngày nay sao em bỗng nhiên thay đổi như vậy, ngoan không chịu được. Lúc trước anh nói không được đi ăn kem ly chính là không được, dù nịnh bợ cũng không được!”
Tưởng Trọng Lâm vừa nói như vậy, Cố Nhược Ngu mới nhớ lại có việc như vậy, trên tầng cao của trung tâm shopping mall Tưởng thị có một của hàng đồ uống lạnh muốn mở, nằm trong chuỗi các cửa hàng giải khát từ nước ngoài tiến cử, ở trong nước vẫn cửa hàng đứng đầu. Cố Nhược Ngu đang định khai trương sẽ đi thử xem, năn nỉ Tưởng Trọng Lâm hồi lâu cũng chưa nhả ra, không nghĩ đến bây giờ anh lại nghĩ đến chuyện này.
Vốn Cố Nhược Ngu còn bởi vì chuyện xưa bi tình của bác sĩ Hứa kia ít nhiều cũng có chút đồng tình nên mới nghĩ quan tâm yêu thương anh nhiều một chút, nào biết anh không những không cảm kích, còn trả đũa nói cô có mục đích nên nịnh bợ, Cố Nhược Ngu bùng lên một cỗ tà hỏa.
“Không ăn không ăn không ăn, em mới không hiếm lạ gì, tránh ra để em ngủ.” Nói xong thì nằm xuống, chui vào trong chăn, quay lưng lại.
Tưởng Trọng Lâm nhìn cô làm bộ ra vẻ ta đây ngược lại cảm thấy buồn cười, như là đứa nhỏ bị vạch trần chơi xấu, sao anh có thể nghĩ đến Cố Nhược Ngu là đang “Đáng thương đồng tình” anh nên mới bỗng nhiên trở nên hiền lành, nghĩ đến cô thật sự đang vì chuyện ăn nên mới như vậy, anh cũng thuận thế nằm xuống, khẽ ôm chầm Cố Nhược Ngu, trấn an nói:
“Cái kia rất lạnh, với thân thể của em không tốt, em có muốn ăn cái khác thì chúng ta lại đi ăn là được.” Bàn tay to của anh chậm dãi vuốt bụng của Cố Nhược Ngu: “Em tốt nhất nên điều dưỡng, bằng không em có thể có thể phải chịu khổ.”
“Không phải là anh muốn sinh con chứ?” Vậy cũng không kì lạ khi Cố Nhược Ngu sẽ hỏi như vậy, nhìn anh để ý chuyện của con gái như vậy, ý tưởng trực tiếp nhất chính là điều trị tốt thân thể để sinh đứa nhỏ. Thật ra bọn họ vẫn cũng không có tránh thai, ban đầu Cố Nhược Ngu còn không có chú ý đến chuyện này, sau đó lại cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bởi vì bản thân không vội cũng sẽ không để ý. Lúc trước bác sĩ Hứa cũng nói qua cô có chút khí huyết không đủ, thời gian kinh nguyệt có chút bệnh xấu, khả năng không phải dễ thụ thai, tuy bác sĩ Hứa nhiều lần nói điều trị nhiều một chút sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng không phải Tưởng Trọng Lâm vội vã muốn đứa nhỏ chứ? Anh một mình cô đơn lâu như vậy rồi, có lẽ có đứa nhỏ mà nói sẽ cao hứng đi?
Không nghĩ đến Cố Nhược Ngu đột nhiên sẽ hỏi như vậy, Tưởng Trọng Lâm nở nụ cười một cái: “Có thì đương nhiên tốt, không có cũng không sao, từ từ sẽ đến, chuyện này vẫn thuận theo tự nhiên.”
Cố Nhược Ngu thật không có đinh khắc ý tưởng, nhưng vẫn cảm thấy chuyện mình làm mẹ rất xa xôi, nhưng bây giờ nói đến chuyện mang thai, cô lại có chút lo lắng, vạn nhất về sau chờ cô muốn đứa nhỏ lại không sinh được thì phải làm sao bây giờ?
“Vạn nhất em cũng giống như chị của em thì làm sao bây giờ?” Cố Nhược Ngu lo lắng hỏi, chính là bởi vì Cố Nhược Sầm bị cung hàn nghiêm trọng nên không thể mang thai, nói không chừng bệnh này xuất hiện cũng giữa chị em thì sao?
Tưởng Trọng Lâm sờ trán của cô, vuốt tóc khẽ hôn cô một cái: “Không sao, nuôi em cũng không khác nuôi đứa nhỏ lắm, bây giờ anh cũng đã thể tự nghiệm đến cảm giác nuôi con gái rồi.”
Cố Nhược Ngu “Cắt...” một tiếng, không nói nữa, trong lòng ít nhiều vẫn có chút rung động, mặc kệ giờ phút này anh nói thật hay là nói dối, nhưng cô vẫn nguyện ý tin tưởng, cô sẽ không đi lên con đường của Cố Nhược Sầm.
Cô nhớ rõ lúc trước mình đặt một phần văn kiện ở trong góc nào đấy trong thư phòng, kết quả lúc muốn tìm lại mà cũng không thấy, ở thư phòng lật đến lật đi, ngoài ý muốn tìm thấy một quyển photo album nhìn qua có chút cũ.
Lại nói tiếp, cho tới bây giờ hình như cô chưa từng thấy qua ảnh chụp trước kia của Tưởng Trọng Lâm, hơn nữa anh cũng không thích chụp ảnh, việc này khiến cho cô có rất nhiều hiếu kì với album này.
Mở ra trang thứ nhất, chính là một tấm ảnh gia đình, trong ảnh chụp có hai đứa trẻ, đứa nhỏ kia chắc là Tưởng Trọng Lâm, tuổi không lớn, vợ của Tưởng Thâm Hứa Thu Lâm cũng khoẻ mạnh, chắc là chuyện lúc anh bốn tuổi gì đó.
Cố Nhược Ngu chưa thấy qua mẹ của anh, nhưng từ trong ảnh chụp có thể thấy, khuôn mặt của Tưởng Trọng Lâm di truyền từ Hứa Thu Lâm rất nhiều, mà dáng vẻ của anh cả Tưởng Bá Á lại không quá giống. Theo như lời của Tưởng Trọng Lâm lúc trước, Tưởng Bá Á không phải là con của ba Tưởng, chắc anh ta lớn lên giống ba thất lạc của mình? Cũng may mà năm đó Tưởng Thâm nguyện ý tiếp nhận người phụ nữ đã có con với người khác làm vợ, chắc là thành phần lợi ích chiếm đa số đi.
Lại lật tiếp, đều là ảnh chụp Tưởng Trọng Lâm hơi lớn một chút, lên tiểu học, lên sơ trung, lên cấp ba......
Dường như mỗi lần lên lên lớp, và lễ tốt nghiệp đều có một hai ảnh chụp như vậy, vừa mới bắt đầu ba Tưởng còn có thể xuất hiện ở trong ảnh, nhưng càng về sau, ảnh chụp cũng chỉ còn lại một mình Tưởng Trọng Lâm.
Cố Nhược Ngu cảm thấy có chút chua xót, tuy nhà của cô cũng coi như không hòa thuận ôn nhu hơn bao nhiêu, nhưng cuối cùng người nhà khoẻ mạnh, tuy cha mẹ ruột sẽ cần cô vì trong nhà làm chút việc, dù sao cũng để lại dấu vết trong quá trình cô trưởng thành, cái tính cách lạnh nhạt trầm mặc này của Tưởng Trọng Lâm hình như có thể nói là xuất phát từ bút tích của người ba.
Ở trong quá trình lật xem, bỗng nhiên một bức ảnh không kẹp ở trong album rơi xuống đất, Cố Nhược Ngu ngồi xổm xuống nhặt lên, vừa thấy ảnh thì có chút sững sờ.
Trong ảnh có hai người mặc đồng phục học sinh, cũng không phải là đồng phục của Cố Nhược Ngu năm đó, sớm hơn một chút, Tưởng Trọng Lâm mặc áo sơmi màu trắng có chứa huy hiệu trường, một cái quần bò mài trắng, mép váy của nữ sinh bên cạnh ở trong gió khẽ bay lên, tay phải kéo cánh tay của Tưởng Trọng Lâm, tay trái vén tóc dài ra phía sau.
Anh đang cười.
Cố Nhược Ngu rất khó tưởng tượng anh cũng sẽ có thời đại như vậy, thiếu niên kiệt ngạo bất tuân, cô gái chứa vẻ dịu dàng ngượng ngùng, ở trong bức ảnh, lúc đó bọn họ như người yêu thân thiết nhất, một cái nhăn mày hay nụ cười đều là phong cảnh.
Cố Nhược Ngu quay ảnh chụp, mặt sau còn viết mấy chữ: “A Lâm sinh nhật mười tám tuổi, trong vườn trường” Phía dưới viết ngày hôm đó.
Trong lúc nhất thời Cố Nhược Ngu có chút rối rắm, nhìn thấy di vật của bạn gái cũ trong lòng mất hứng quả thật rất bình thường, nhưng cứ như vậy cầm thứ này đi tìm Tưởng Trọng Lâm chính mình không khỏi có vẻ quá nhỏ nhen, đây đều là chuyện của bao nhiêu năm trước. Hơn nữa, lúc bọn họ chụp ảnh này đoán chừng chính mình vẫn còn đang liếm kẹo que đấy, nhưng thứ này cứ như vậy đặt ở trong album thấy thế nào cũng không vừa mắt.
“Bộp” một tiếng, Cố Nhược Ngu khép album lại, rõ ràng vẫn là mắt không thấy tâm không phiền thì tốt hơn.
... ...
Cách vài ngày, bác sĩ Hứa đến nhà kiểm tra như thường lệ, Cố Nhược Ngu nghĩ đến bác sĩ Hứa ở Tưởng gia ngây người nhiều năm như vậy, bao nhiêu tin tức cũng biết một ít đi, ở lúc ông kiểm tra một số chỉ tiêu hằng ngày cho Cố Nhược Ngu, Cố Nhược Ngu nói bóng nói gió hỏi:
“Bác sĩ Hứa, chú ở Tưởng gia làm bác sĩ gia đình đã lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ Hứa là một người hòa ái, ánh mắt nheo lại nhớ lại chuyện trước kia: “Chú đã ở đây hơn hai mươi năm rồi.”
“Vậy......” Cố Nhược Ngu suy nghĩ một chút, lại không biết mở miệng như thế nào.
Thấy Cố Nhược Ngu kỳ lạ muốn nói lại thôi, bác sĩ hứa lại nở nụ cười: “Cháu đứa nhỏ này nhất định là muốn hỏi chuyện của Trọng Lâm thiếu gia hả?”
Bởi vì tuổi của Cố Nhược Ngu còn nhỏ, lại hoạt bát sáng sủa, bình thường nói chuyện không có gì quy củ, bác sĩ Hứa đã đối xử với cô như con gái.
Cố Nhược Ngu bị đâm trúng tâm tư có chút ngượng ngùng, cười mỉa nói: “Cháu chỉ là muốn biết có phải thời trung học anh ấy đã kết giao với một người bạn gái hay không?”
Bác sĩ Hứa suy nghĩ một chút: “A, mục đình cháu nói chính là cái này? Cháu không biết sao? Chuyện năm đó ầm ĩ rất lớn, nhưng cháu không biết cũng bình thường, lúc đó cháu vẫn là đứa trẻ đấy.”
Bác sĩ Hứa thu dụng cụ lại, thở dài: “Từ khi còn nhỏ Trọng Lâm thiếu gia còn có chút quái gở, anh trai của cậu ấy đã bị Tưởng tiên sinh đưa ra nước ngoài từ sớm, mẹ lại chết bệnh ở lúc cậu ấy sáu tuổi, trong nhà chỉ có một ít người hầu, ngay cả người nói chuyện cũng đều không có, hơn nữa Tưởng tiên sinh vẫn vô cùng nghiêm khắc với cậu ấy, trong lúc đó cha con cũng không nói như thế nào, Trọng Lâm thiếu gia cũng không thích trao đổi với người khác.”
Khó trách, Cố Nhược Ngu ở trong lòng nghĩ, tất cả nhân cách dị dạng sau này đều là bóng ma tuổi thơ mà tạo thành.
“Mục Đình là bạn học thời trung học của cậu ấy, đứa nhỏ kia chú đã thấy, dáng vẻ rất xinh xắn, thành tích cũng không tệ, đáng tiếc trong nhà xuất thân không tốt, mặc dù ở chung trường học, nhưng Mục Đình là dựa vào thành tích nên được miễn giảm học phí mới đi vào học, sau đó, Tưởng tiên sinh biết được nên giận dữ, nhất định phải tách bọn họ ra.”
“Sau đó thế nào?” Cố Nhược Ngu cảm thấy kịch tình này đều có thể đánh ra một bộ ngôn tình cẩu huyết.
“Sau đó, Trọng Lâm thiếu gia vẫn rất kiên trì, thiếu chút nữa thì trở mặt với Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh thấy ông không thể xuống tay ở đây nên phải đi tìm Mục Đình.”
“Kết quả Mục Đình buông tha?”
Bác sĩ Hứa gật đầu: “Cụ thể là chuyện gì xảy ra chú không rõ lắm, chỉ biết là Tưởng tiên sinh đi tìm đứa nhỏ kia vài lần, sau đó chính cô ta đưa ra chia tay, sau đó phải ra nước ngoài, về sau vẫn không có tin tức.”
Nghe xong chuyện xưa này, Cố Nhược Ngu thổn thức không thôi, không nghĩ đến một người thoạt nhìn lạnh lùng như vậy lại có thể vì một cô gái mà yêu thích nhiệt huyết một phen, cô phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nghĩ như vậy Tưởng Trọng Lâm thật sự rất đáng thương, mặc dù ở trong mắt người ngoài là thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ có thể ngồi nắm giữ toàn bộ Tưởng thị, sao có thể nghĩ đến cũng chỉ là một đứa nhỏ từ nhỏ đã thiếu tình yêu của cha mẹ, thật vất vả trưởng thành, cô gái mình thích lại bị ba chia cắt, chính mình còn phải ứng phó với tình nhân của và em trai cùng cha khác mẹ, đặt ở trên người ai thì tính tình có thể tốt được sao?
Cố Nhược Ngu cảm thấy lòng thương của mình đã lâu không thấy sắp tràn ra.
... ...
Tưởng Trọng Lâm cảm thấy mấy ngày nay Cố Nhược Ngu trở nên rất kỳ quái, cũng không thể gọi là kỳ quái, chỉ là rất hiểu chuyện khiến cho người ta khó có thể nhận.
Giữa trưa sẽ trầm trồ khen ngợi mua đồ ăn bên ngoài rồi cố ý để cho Alex đưa lên, hơn nữa đều là món gì đó anh thích, tan tầm về nhà cô còn có thể cười hì hì chạy đến nhận áo khoác của anh, lúc xem tin tức cô cũng không ở bên cạnh oán giận muốn xem phim truyền hình mới nhất, ngược lại im lặng bồi ở bên cạnh xem, buổi tối còn có thể đặt nước tắm xong rồi đến thư phòng gọi anh.
Loại tình huống quỷ dị này giằng co vài ngày làm cho Tưởng Trọng Lâm cảm thấy thụ sủng nhược kinh đồng thời lại lo sợ bất an.
Buổi tối hôm nay anh mới từ phòng tắm đi ra, Cố Nhược Ngu ở trên giường lật xem tạp chí, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi anh chuẩn bị sinh nhật như thế nào?
Có trời biết anh đã nhiều năm rồi không tổ chức sinh nhật, mỗi lần đều là do một số người hợp tác làm ăn sẽ gửi lễ vật đến, bằng không anh thậm chí sẽ quên luôn ngày sinh nhật.
Tưởng Trọng Lâm nghi ngờ nhìn cô không trả lời, nhưng thật ra phát hiện tờ giấy hé ra đặt ở đầu giường, là báo cáo bác sĩ Hứa làm xong kiểm tra sức khoẻ rồi để lại.
Tưởng Trọng Lâm cầm lấy báo cáo nhìn kỹ, mày lại càng nhíu chặt:
“Anh nói mấy ngày nay sao em khác thường như vậy, thì ra là vì vậy có phải hay không?”
Vẻ mặt của Cố Nhược Ngu đặt dấu chấm hỏi, lúc ấy báo cáo kia cô tiện tay để đấy, cũng chưa thấy qua, ai biết phía trên viết cái gì?
“Bác sĩ Hứa nói em có chút máu hư, kinh nguyệt còn có một số thời gian không đều, kị đồ sống nguội, kị cay độc, anh nói mấy ngày nay sao em bỗng nhiên thay đổi như vậy, ngoan không chịu được. Lúc trước anh nói không được đi ăn kem ly chính là không được, dù nịnh bợ cũng không được!”
Tưởng Trọng Lâm vừa nói như vậy, Cố Nhược Ngu mới nhớ lại có việc như vậy, trên tầng cao của trung tâm shopping mall Tưởng thị có một của hàng đồ uống lạnh muốn mở, nằm trong chuỗi các cửa hàng giải khát từ nước ngoài tiến cử, ở trong nước vẫn cửa hàng đứng đầu. Cố Nhược Ngu đang định khai trương sẽ đi thử xem, năn nỉ Tưởng Trọng Lâm hồi lâu cũng chưa nhả ra, không nghĩ đến bây giờ anh lại nghĩ đến chuyện này.
Vốn Cố Nhược Ngu còn bởi vì chuyện xưa bi tình của bác sĩ Hứa kia ít nhiều cũng có chút đồng tình nên mới nghĩ quan tâm yêu thương anh nhiều một chút, nào biết anh không những không cảm kích, còn trả đũa nói cô có mục đích nên nịnh bợ, Cố Nhược Ngu bùng lên một cỗ tà hỏa.
“Không ăn không ăn không ăn, em mới không hiếm lạ gì, tránh ra để em ngủ.” Nói xong thì nằm xuống, chui vào trong chăn, quay lưng lại.
Tưởng Trọng Lâm nhìn cô làm bộ ra vẻ ta đây ngược lại cảm thấy buồn cười, như là đứa nhỏ bị vạch trần chơi xấu, sao anh có thể nghĩ đến Cố Nhược Ngu là đang “Đáng thương đồng tình” anh nên mới bỗng nhiên trở nên hiền lành, nghĩ đến cô thật sự đang vì chuyện ăn nên mới như vậy, anh cũng thuận thế nằm xuống, khẽ ôm chầm Cố Nhược Ngu, trấn an nói:
“Cái kia rất lạnh, với thân thể của em không tốt, em có muốn ăn cái khác thì chúng ta lại đi ăn là được.” Bàn tay to của anh chậm dãi vuốt bụng của Cố Nhược Ngu: “Em tốt nhất nên điều dưỡng, bằng không em có thể có thể phải chịu khổ.”
“Không phải là anh muốn sinh con chứ?” Vậy cũng không kì lạ khi Cố Nhược Ngu sẽ hỏi như vậy, nhìn anh để ý chuyện của con gái như vậy, ý tưởng trực tiếp nhất chính là điều trị tốt thân thể để sinh đứa nhỏ. Thật ra bọn họ vẫn cũng không có tránh thai, ban đầu Cố Nhược Ngu còn không có chú ý đến chuyện này, sau đó lại cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bởi vì bản thân không vội cũng sẽ không để ý. Lúc trước bác sĩ Hứa cũng nói qua cô có chút khí huyết không đủ, thời gian kinh nguyệt có chút bệnh xấu, khả năng không phải dễ thụ thai, tuy bác sĩ Hứa nhiều lần nói điều trị nhiều một chút sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng không phải Tưởng Trọng Lâm vội vã muốn đứa nhỏ chứ? Anh một mình cô đơn lâu như vậy rồi, có lẽ có đứa nhỏ mà nói sẽ cao hứng đi?
Không nghĩ đến Cố Nhược Ngu đột nhiên sẽ hỏi như vậy, Tưởng Trọng Lâm nở nụ cười một cái: “Có thì đương nhiên tốt, không có cũng không sao, từ từ sẽ đến, chuyện này vẫn thuận theo tự nhiên.”
Cố Nhược Ngu thật không có đinh khắc ý tưởng, nhưng vẫn cảm thấy chuyện mình làm mẹ rất xa xôi, nhưng bây giờ nói đến chuyện mang thai, cô lại có chút lo lắng, vạn nhất về sau chờ cô muốn đứa nhỏ lại không sinh được thì phải làm sao bây giờ?
“Vạn nhất em cũng giống như chị của em thì làm sao bây giờ?” Cố Nhược Ngu lo lắng hỏi, chính là bởi vì Cố Nhược Sầm bị cung hàn nghiêm trọng nên không thể mang thai, nói không chừng bệnh này xuất hiện cũng giữa chị em thì sao?
Tưởng Trọng Lâm sờ trán của cô, vuốt tóc khẽ hôn cô một cái: “Không sao, nuôi em cũng không khác nuôi đứa nhỏ lắm, bây giờ anh cũng đã thể tự nghiệm đến cảm giác nuôi con gái rồi.”
Cố Nhược Ngu “Cắt...” một tiếng, không nói nữa, trong lòng ít nhiều vẫn có chút rung động, mặc kệ giờ phút này anh nói thật hay là nói dối, nhưng cô vẫn nguyện ý tin tưởng, cô sẽ không đi lên con đường của Cố Nhược Sầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.