Trùng Sinh Danh Môn Quân Quyền Nịch Sủng
Chương 93: Mục Giai Nhan chết 2
Loan Chúc Diêu Duệ
07/07/2017
“Không cần, tra hỏi trước đi.” Mục Giai Âm nói một tiếng, nhìn vệ sĩ nói tiếp, “Để cho cô ấy bình tĩnh trước.”
Vệ sĩ nhìn bộ dạng Mục Giai Nhan một chút, rồi nói, “Theo phản ứng của cô ấy, thì chỉ có thể tiêm thuốc gây mê.”
“Tiêm thuốc gây mê thì cảm giác đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều, phải làm như vậy sao, phu nhân?” Vệ sĩ hỏi.
Mục Giai Âm gật đầu một cái, ý định ban đầu của cô cũng không phải muốn Mục Giai Nhan đau đớn.
Khi tiêm thuốc gây mê vào, Mục Giai Nhan thấy cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều.
Nhưng khi cô nhìn trong gương, ngay cả hét chói tai Mục Giai Nhan cũng quên mất.
Mặt của cô…… Mặc dù sử dụng mỹ phẩm thời gian dài, trên mặt cô có vài nốt ban đỏ, nhưng làn da cô được bảo dưỡng tốt, vẫn luôn láng mịn.
Nhưng mà, hiện tại, trên nửa mặt bên phải, lại cosmootj vết sẹo hình con bướm.
Bướm rất đẹp, nhưng mà phía trên như một khối thịt thối, sưng lên rất to, trên thịt còn có một ít máu tươi khiến bụng Mục Giai Nhan sôi trào một trận. Nếu không phải đói bụng suốt một ngày, hiện tại nhất định Mục Giai Nhan sẽ nôn ra.
… Đây không phải là cô, không phải!
Mục Giai Nhan quay đầu sang chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy vết sẹo trên mặt, cho dù có quay sang chỗ nào đi chăng nữa, cũng không tránh thoát vết sẹo trên mặ.
Vừa rồi lúc nói chuyện họ đã lắp gương xung quanh bốn bức tường.
“Bây giờ, có thể nói chưa?” Mục Giai Âm mỉm cười hỏi, ánh mắt lại nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh Mục Giai Nhan không chút thương xót.
“Mục Giai Âm, cô chết không được toàn thây!” Giọng Mục Giai Nhan nguyền rủa nói.
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cô về chuyện của Mục Giai Thu, cho cô ba giây, cô có thể lựa chọn nói hoặc là trên mặt thêm một hình vẽ gì đó nữa?”
Mục Giai Âm nghiêng đầu, ra vẻ hồn nhiên nói, “Nếu như cô không biết chọn hình vẽ nào, tôi sẽ chọn thay cô. Người ta thường nói, hoa văn đối xứng rất đẹp, nếu không, thêm một con bên má trái?”
“Tôi nói.” Toàn thân Mục Giai Nhan đang run lẩy bẩy. Hai chữ tôi nói được cô nói lại trăm ngàn lần, run cầm cập khiến người ta không nghe rõ rốt cuộc Mục Giai Nhan đang nói cái gì.
“Tôi… Trước đó vài ngày lúc cô đi tham gia tiệc rượu, đã từng bị người khác đụng phải, khi đó tôi còn đang bị giam lỏng, nhưng tôi không cam tâm tại sao tôi không được tham gia bữa tiệc đó, thì vẫn đang trò chuyện với một người tại bữa tiệc, người kia nói cái ly của cô bị vỡ. Lập tức tôi để ý ngay, để người kia cầm một ly nước chanh khác đến.” Mục Giai Âm cười ra tiếng giống như người điên.
Mục Giai Âm liễm mày lắng nghe lời nói của Mục Giai Nhan.
Sau đó, cô suy nghĩ một chút bất thình lình bị người khác đụng vào quả thực là một chuyện kỳ quái, nhưng, lúc đó người đụng vào cô là Cơ U Vũ, nên cô không suy nghĩ nhiều.
“Trong ly nước chanh kia có thạch tín.” Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm, “Mục Giai Âm, người muốn hại chị không chỉ một mình tôi!”
“Tiếp tục.” Vẻ mặt Mục Giai Âm không đổi.
“Còn có trước đó, ở bữa tiệc, lúc đầu tôi chỉ điểm Ngô Oánh Oánh, muốn cô ta hạ thuốc gây nôn cho chị, khiến chị mất mặt, nhưng ai ngờ thuốc kia biến thành sinh non,” Mục Giai Nhan nói, “Tôi nhớ chính mắt tôi thấy ở chỗ chị hai có lọ thuốc giống y như đúc, tôi dựa vào đó mà điều tra, sau đó lại tra ra được là chị hai làm.”
“Là Mục Giai Thu bỏ thạch tín hại tôi?” Trên mặt Mục Giai Âm lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
Không đợi Mục Giai Nhan trả lời, Mục Giai Âm nói tiếp, “Thảo nào, trước mặt ông nội Mục Giai Thu giúp cô chuẩn bị lý do thoái thác.”
Rất rõ ràng, trước đó vài ngày ở trước mặt Mục Uẩn Ngạo, Mục Giai Nhan khóc lóc kể lể hoàn toàn không giống như tính cách của cô ta.
Mặc dù sở trường của Mục Giai Nhan là diễn trò khóc lóc, nhưng từ trước đến nay Mục Giai Nhan đều dùng nước mắt để tranh thủ đồng tình, dùng thân thể mảnh mai để làm ra vẻ, mà không phải giống như ngày hôm đó, liên tục làm ông nội đau khổ, để ông nội ép cô không thể không nhượng bộ.
Như vậy vừa ác vừa chuẩn đâm trúng nỗi đau của người khác, rất rõ ràng đây không phải là chuyện Mục Giai Âm có thể làm.
“Đúng, tôi biết nhất định chị sẽ không bỏ qua, vì vậy tôi tìm chị hai nghĩ cách giúp tôi, Mục Giai Âm, chị còn muốn biết cái gì?” Hình như Mục Giai Nhan muốn nói hết một lần, thao thao bất tuyệt nói, “Tôi cho chị biết, tôi và Tả Trí Viễn bắt đầu qua lại đã rất lâu rồi.”
“Lúc vừa mới qua lại tôi vẫn không xác định hai người các chị có phải đang ở cùng một chỗ hay không, sau đó Tả Trí Viễn lại tự thừa nhận với tôi, anh ta còn cố ý kéo chị tới hôn trước mặt tôi, muốn có được sự tin tưởng của tôi, Mục Giai Âm, người đàn ông cô yêu sáu năm, từ trước đến nay anh ta chưa từng yêu chị dù chỉ một chút!” Mục Giai Nhan nở nụ cười quỷ dị, dường như trả thù Mục Giai Âm là một niềm vui sướng.
Sắc mặt Mục Giai Âm không đổi, nhưng trên mặt hoàn toàn là ý cười, “Tôi đã biết từ lâu rồi, tôi cũng không yêu anh ta. Người tôi yêu là Quyền Thiệu Viêm, loại người cặn bã như Tả Trí Viễn rất xứng với cô. Cô yên tâm, không lâu đâu, tôi sẽ cho anh đi theo cô.”
Chẳng qua, cô càng hận Tả Trí Viễn hơn, cô muốn Tả Trí Viễn ngã từ vị trí cao nhất xuống vị trí thấp nhất, nếm hết tất cả nỗi đau trên thế gian này, rồi mới đi theo Mục Giai Nhan, để cho hai người bọn họ xuống địa ngục kể khổ. Thật ra thì, cô vẫn còn rất tốt bụng.
Mặt Mục Giai Nhan biến sắc, “Mục Giai Âm, tôi nói nhiều như vậy, chị vẫn không chịu bỏ qua cho tôi?”
“Ngay từ đầu tôi đã nói, căn bản cô không có khả năng còn sống bước ra khỏi cánh cửa này,” Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan vẻ mặt dần dần trở nên lạnh như băng.
Cô đã lấy được đáp án cô muốn, nên cho Mục Giai Nhan một kết cục.
“Các anh đi ra ngoài trước.” Mục Giai Âm nhìn về phía mấy vệ sĩ nói.
Toàn bộ vệ sĩ đều nghe lời đi ra ngoài.
Lúc này Mục Giai Âm đứng trước mặt Mục Giai Nhan, không mang theo một chút tình cảm nói, “Giai Nhan, đi tới bước này, cô cảm thấy tôi có mấy phần lỗi?”
“Cô hận tôi, cũng vì khi còn bé ba mẹ cưng chìu tôi nhất?”
Khóe miệng Mục Giai Âm mang theo một chút giễu cợt, “Nhưng mà, cô giành đồ của tôi, giành bạn của tôi, giành người đàn ông tôi thích, cướp hết tất cả của tôi, cô cảm thấy còn chưa đủ sao? Sự ghen tỵ của cô đã vặn vẹo từ lâu rồi.”
“Những thứ đó là tôi nên có!” Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm, trong ánh mắt đầy thù hận, “Tôi thích cướp thì cướp, thế thì sao nào?”
Mục Giai Âm không để ý tới Mục Giai Nhan, tiếp tục nói, “Những năm tôi ở nước ngoài, chỉ có năm đầu tiên tôi nhận được một chút tiền sinh hoạt từ trong nhà gửi đến, thậm chí chút tiền này cũng không đủ để tôi đóng tiền phòng, nhưng mà sau đó, ngay cả chút tiền này tôi cũng không nhận được.”
“Giai Nhan, cô có biết cuộc sống của một người ở nước ngoài có bao nhiêu khó khăn không? Hơn nữa, thời gian năm đầu, visa của tôi còn có chút vấn đề, căn bản tôi không có biện pháp ở nước ngoài đi làm,” Mục Giai Âm khẽ nhíu mày lại.
Lúc đó cô vẫn cho là ông nội cảm thấy cô không nghe lời, cố ý muốn rèn luyện cô.
Nhưng những ngày như vậy quá khổ, khổ đến nỗi cô càng oán hận ông nội hơn, cho nên quan hệ giữa cô và ông nội càng ngày càng kém, việc cãi nhau lại thường như cơm bữa.
Sau này, có một lần cô và Quyền Thiệu Viêm nhắc tới chuyện ở nước ngoài.
Trong lúc vô tình Quyền Thiệu Viêm hỏi cô nói, bình thường cô không thích mua đồ xa xỉ, có phải sống ở nước ngoài lúc nào cũng cầm bánh ngọt đi học không, lúc đó cô mới biết, định kỳ hàng tháng ông nội đều gửi sinh hoạt phí cho cô.
Năm đó lúc ông nội đưa cô ra nước ngoài, đã từng đắn đo nhiều lần, về vấn đề quyết định sinh hoạt phí cho cuộc sống sau này của cô, đưa nhiều, ông nội sợ cô nuôi tính lãng phí thành thói quen, càng sợ cô theo bạn học nước ngoài học cái xấu, dính vào một cái là thành thói quen, đưa ít, ông nội lại sợ cô sống không tốt, do đó sau một hồi đắn đo, lập tức trưng cầu ý kiến của hậu bối có quan hệ tốt nhất với ông là Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm nói mỗi tháng đều gửi tiền cho Mục Giai Âm, tuyệt đối ở trong phạm vi cô có thể tiêu pha phung phí.
Nhưng Mục Giai Âm không nhận được số tiền đó.
Lúc đầu Mục Uẩn Ngạo giao chuyện gửi tiền sinh hoạt của Mục Giai Âm cho Mục Giai Thu, nhưng Mục Giai Thu lại chuyển việc này cho Mục Giai Nhan.
Sau đó Mục Giai Âm mới đi điều tra số tiền đó.
“Giai Nhan, dùng phí sinh hoạt của tôi tiêu xài, rất vui vẻ nhỉ? Nhưng cô nghĩ tới sự sống chết của tôi khi ở nước ngoài? Lúc tôi ở nước ngoài đói khóc, khi mùa đông khắc nghiệt tôi phải rửa chén bàn tay nứt nẻ, có phải cô đang ở trong LV điên cuồng quét thẻ?” Mục Giai Âm nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng.
“Giai Nhan, là cô gieo gió gặt bão.” Mục Giai Âm nhẹ nhàng đi tới bên người Mục Giai Nhan, cúi người xuống, ở bên cạnh Mục Giai Nhan nói, “Giai Nhan, có có biết không kiếp trước, cô và tả Trí Viễn cùng nhau hủy hoại tôi, nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần, mỗi ngày đối mặt với bốn bức tường màu trắng trong phòng bệnh, mỗi ngày đối mặt với nơi không thể trốn tấm gương.”
Ngón tay Mục Giai Âm nhẹ nhàng sờ miệng vết thương trên mặt Mục Giai Nhan nói, “Cô biết tôi đang suy nghĩ gì không? Lúc chết tôi đã nghĩ, cho dù có hóa thành ma, tôi cũng sẽ không tha cho các người, không tha cho bất kỳ ai muốn hại tôi. Cô không phải là người chết đầu tiên, đã có Tiểu Lục làm đệm lưng cho cô, rất nhanh thôi, sẽ có người mới đồng hành cùng với cô.”
Thanh âm Mục Giai Âm nhẹ nhàng, giống như mang theo một sức quyến rũ mị hoặc, không để cho Mục Giai Nhan bình tĩnh lại Mục Giai Âm nói tiếp, “Cô sẽ không cô đơn.”
Sẽ không giống như cô, ngày ngày ở trong bệnh viện tâm thần, sống không bằng chết.
Ngón tay Mục Giai Âm lướt qua vết thương của Mục Giai Nhan, Mục Giai Âm cũng không dùng lực mạnh, nhưng lại làm cho Mục Giai Nhan cảm nhận được một luồng khí lạnh và đau đớn phát ra từ đáy lòng, nỗi đau đó như khảm sâu vào trong lòng cô, âm u lạnh lẽo, triền miên. “Tôi không biết Tiểu Lục là ai, cái gì là kiếp trước? Mục Giai Âm rốt cuộc chị đang nói cái gì?”
“Cô không biết Tiểu Lục sao? Tôi biết,” Mục Giai Âm liếc nhìn Mục Giai Nhan nói, “Có lẽ Mục Giai Thu giá họa chuyện này lên trên người cô, yên tâm, Mục Giai Nhan nên tra rõ nhất định tôi sẽ tra rõ, tuyệt đối sẽ không để cô chịu oan ức.”
Mục Giai Âm nghiêng đầu cười cười, mới đi ra khỏi phòng, bây giờ là lúc Mục Giai Nhan nên nếm quả đắng.
Nhìn Mục Giai Âm từng bước từng bước ra khỏi phòng, rốt cuộc Mục Giai Nhan mới cảm nhận được nguy hiểm lại tới.
Rất rõ ràng, Mục Giai Âm cũng không phải bắn tên không đích.
Trong nháy mắt sự sợ hãi khi chết đã bao phủ quanh Mục Giai Nhan, lần đầu tiên Mục Giai Nhan thật sự thật lòng thật dạ, thành khẩn khóc lóc kêu lên, “Chị! Em xin chị, sau này em không dám làm hại chị nữa, em cầu xin chị! Em muốn sống, em thật sự muốn sống!”
Mục Giai Âm quay đầu lại, khẽ cười nhẹ nói, “Cô sẽ không chết ngay bây giờ, yên tâm đi.”
Sẽ không chết nhanh như vậy, năm đó cô trải qua đau khổ, dù sao đi nữa cũng phải để Mục Giai Nhan cảm nhận một phần.
Nhìn vệ sĩ kia từng bước từng bước tới gần cô, Mục Giai Nhan sợ lắc đầu liên tục, “Anh đừng tới đây, đừng tới đây!”
Mục Giai Âm không ở đây, động tác của vệ sĩ kia càng không lưu tình, trưc tiếp nắm cằm Mục Giai Nhan, mạnh mẽ cầm lấy thuốc nước, nhanh chóng thoa lên mặt Mục Giai Nhan.
Lần này không ai tiêm thuốc tê cho Mục Giai Nhan.
Cảm giác mát rượi đi qua rất nhanh, cảm giác như thiêu như đốt đâm thẳng vào trong lòng.
Sợ mục Giai Nhan tự sát, vệ sĩ cố ý nhét khăn lau vào miệng Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan muốn kêu cũng không kêu được, khóc nức nở, Mục Giai Nhan giãy giụa điên cuồng kéo cái ghế trên mặt đất xoay từng vòng từng vòng, giống như một thoi quay không biết mệt mỏi là gì.
Vệ sĩ làm xong tất cả, thì đi ra khỏi phòng.
Trong phòng đèn sáng choang, giống như vĩnh viễn là ban ngày.
Mục Giai Nhan hoàn toàn không dám mở mắt, chỉ cần mở mắt ra là gương mặt như quỷ kia của cô. Vặn vẹo ngay cả bản thân cô cũng kinh hồn bạt vía.
“Không sử dụng những thứ kia sao?” Vệ sĩ hỏi.
Bên trong căn phòng kia còn có một mật thất, toàn bộ bên trong đều đủ loại dụng cụ tra tấn. Vệ sĩ nghĩ là Mục Giai Âm đã quên những thứ đó.
Mục Giai Âm lắc đầu một cái.
Kiếp trước, khi Mục Giai Nhan hủy gương mặt cô, tra tấn tinh thần của cô, những thứ khác cũng không làm.
Thật sự đánh cô, khiến cô đau đớn đến nỗi không muốn sống là Tả Trí Viễn.
Cô nhớ rất rõ, cũng phân biệt rất rõ.
Nhưng mà, có lẽ kiếp này có sự khác biệt đó là có thêm một người nữa, đó là Mục Giai Thu.
Bây giờ cô mới phát hiện chị hai thật sự không tầm thường.
Nhưng mà, tại sao Mục Giai Thu lại làm như vậy chứ?
Cướp đi sự quan tâm của ba mẹ sao? Tính tình Mục Giai Thu vốn lạnh lùng, ngay từ đầu quan hệ giữa ba mẹ với chị ta cũng không được tốt.
Mục Giai Âm xoa nhẹ chân mày, thà rằng ngay từ đầu không có chị em như hai người này.
Hôm nay Quyền Thiệu Viêm được nghỉ phép ở nhà, khi về tới nhà tinh thần Mục Giai Âm vẫn không tốt.
Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm khó chịu, ôm Mục Giai Âm vào trong ngực nói, “Anh nói rồi việc thẩm vấn, để anh làm là được, thân thể em kém như vậy, còn phải nhất định tự mình đi…”
“Anh giống như một ông cụ non, thích dạy dỗ em.” Mục Giai Âm cười cười, bĩu môi oán trách Quyền Thiệu Viêm nói, “Có chuyện em cần nói riêng với Mục Giai Nhan.”
“Chết?” Quyền Thiệu Viêm nói.
Mục Giai Âm lắc đầu một cái, “Vẫn chưa, lười xử lý, cứ lạnh nhạt thờ ơ như vậy thôi.”
Dù sao dựa vào trạng thái tinh thần của Mục Giai Nhan hôm nay, cô ta sẽ không sống được mấy ngày nữa.
“Em vẫn quá mềm lòng.” Quyền Thiệu Viêm kết luận.
Nếu Mục Giai Nhan rơi vào tay anh nhất định sẽ thảm hơn, Mục Giai Nhan làm hại Mục Giai Âm.
Cô cũng không phải thường xuyên ra chiến trường, động một chút là phải đối mặt với phần tử khủng bố, dĩ nhiên không bằng lòng dạ cứng rắn của Quyền Thiệu Viêm.
Hơn nữa, nhìn gương mặt đó của Mục Giai Nhan, quả thực cô cảm thấy rất ghê tởm. Cho nên, sau đó cô không nhìn nữa, trực tiếp đi ra khỏi tầng hầm.
“Mục Giai Nhan nói anh sẽ không thích em như vậy.” Mục Giai ÂM có chút bận tâm liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm.
Cô đối với Mục Giai Nhan quả thực rất tàn nhẫn, nhưng mà cô không biết Quyền Thiệu Viêm có thể tiếp nhận bộ dạng tàn nhẫn của cô hay không.
Ngược lại sắc mặt Quyền Thiệu Viêm không thay đổi, chỉ nói, “Mục Giai Nhan nói những lời này rất đúng, nếu sau này em gặp chuyện còn bướng bỉnh nữa, anh sẽ trực tiếp giải quyết chuyện đó trước em.”
“Không đươc!” Lúc này Mục Giai Âm mới nở nụ cười, nhìn Quyền Thiệu Viêm hờn dỗi một tiếng.
Nhìn Mục Giai Âm đi về phía bên trong phòng, đột nhiên trên mặt Quyền Thiệu Viêm có một chút không được tự nhiên, cất bước đi vào trước tiên, muốn tắt máy tính. Chỉ tiếc, nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm kỳ lạ tất nhiên là Mục Giai Âm theo sát sau lưng Quyền Thiệu Viêm.
Lúc nhìn thử Quyền Thiệu Viêm đang xem cái gì, trên mặt Mục Giai Âm từ từ lộ ra nỗi đau khổ.
Tay chân Quyền Thiệu Viêm có chút luống cuống tắt video kia, Mục Giai Âm đưa tay ra sau lưng ôm Quyền Thiệu Viêm nói, “Quyền Thiệu Viêm, chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai, em thề, anh đừng xem lại cái video đó được không? Anh cũng không cần có khúc mắc với chuyện này nữa, em…”
Mục Giai Âm còn chưa nói hết đã bị Quyền Thiệu Viêm dùng môi lưỡi ngăn lại.
“Giai Âm, anh không có vướng mắc gì hết,” hiện tại Quyền Thiệu Viêm rất tức giận hành động lạnh nhạt trước kia của anh để lại bóng ma trong lòng Mục Giai Âm. Sớm biết như vây, tuyệt đối anh sẽ nghe theo trái tim, tới bệnh viện chăm sóc Mục Giai Âm.
Những ngày đó anh luôn cho rằng Mục Giai Âm không muốn nhìn thấy anh.
“Giai Âm, trước đây anh luôn cảm thấy video này có chút điểm đáng ngờ, nhưng vẫn chưa tìm ra, ngày đó ở nhà họ Mục, anh quan sát Mục Giai Thu, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện,” Giọng nói Quyền Thiệu Viêm dịu dàng, mang theo chút cưng chìu.
Cái ý niệm đó vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh, anh biết nhất định Mục Giai Thu có liên quan tới băng ghi hình đó, nhưng bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc vấn đề là ở đâu, vì vậy mới xem lại băng ghi hình một lần nữa.
Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, dẫn Mục Giai Âm tới ngồi trước mặt băng ghi hình nói, “Nhìn chỗ này.”
Lần đầu tiên Mục Giai Âm nhìn thấy video ngày đó cô gặp chuyện không may, nhưng mà liếc thấy hình dáng quen thuộc đó ở lối đi, cả người Mục Giai Âm cứng ngắt.
“Giai Âm, không sao, có anh.” Quyền Thiệu Viêm nắm tay Mục Giai Âm, ôm cả người Mục Giai Âm vào trong ngực anh. Thật chặt, chặt chẽ ôm vào trong ngực nói, “Nhìn chỗ này.”
Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn video.
Trong video dễ thấy nhất là Ngô Oánh Oánh mở cửa chiếc xe thể thap Ferrari màu đỏ, bên cạnh là một chiếc Land Rover, màu xanh ngọc, hơi thở bình tĩnh.
“Người này,” Quyền Thiệu Viêm chỉ người trong video.
Người kia đeo một cái mắt kính rất to, gần như che kín hết nửa khuôn mặt, cô ta lại trang điểm đậm, đôi môi tô son màu đỏ, chủ yếu là làm cho người ta không đoán ra hình dáng đôi môi của cô ta là gì, người kia còn đeo thêm một cái khăn mỏng, đường nét gương mặt chỗ gần cằm cũng bị che lại, để cho người khác không nhận ra gương mặt của cô ta.
Vệ sĩ nhìn bộ dạng Mục Giai Nhan một chút, rồi nói, “Theo phản ứng của cô ấy, thì chỉ có thể tiêm thuốc gây mê.”
“Tiêm thuốc gây mê thì cảm giác đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều, phải làm như vậy sao, phu nhân?” Vệ sĩ hỏi.
Mục Giai Âm gật đầu một cái, ý định ban đầu của cô cũng không phải muốn Mục Giai Nhan đau đớn.
Khi tiêm thuốc gây mê vào, Mục Giai Nhan thấy cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều.
Nhưng khi cô nhìn trong gương, ngay cả hét chói tai Mục Giai Nhan cũng quên mất.
Mặt của cô…… Mặc dù sử dụng mỹ phẩm thời gian dài, trên mặt cô có vài nốt ban đỏ, nhưng làn da cô được bảo dưỡng tốt, vẫn luôn láng mịn.
Nhưng mà, hiện tại, trên nửa mặt bên phải, lại cosmootj vết sẹo hình con bướm.
Bướm rất đẹp, nhưng mà phía trên như một khối thịt thối, sưng lên rất to, trên thịt còn có một ít máu tươi khiến bụng Mục Giai Nhan sôi trào một trận. Nếu không phải đói bụng suốt một ngày, hiện tại nhất định Mục Giai Nhan sẽ nôn ra.
… Đây không phải là cô, không phải!
Mục Giai Nhan quay đầu sang chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy vết sẹo trên mặt, cho dù có quay sang chỗ nào đi chăng nữa, cũng không tránh thoát vết sẹo trên mặ.
Vừa rồi lúc nói chuyện họ đã lắp gương xung quanh bốn bức tường.
“Bây giờ, có thể nói chưa?” Mục Giai Âm mỉm cười hỏi, ánh mắt lại nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh Mục Giai Nhan không chút thương xót.
“Mục Giai Âm, cô chết không được toàn thây!” Giọng Mục Giai Nhan nguyền rủa nói.
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cô về chuyện của Mục Giai Thu, cho cô ba giây, cô có thể lựa chọn nói hoặc là trên mặt thêm một hình vẽ gì đó nữa?”
Mục Giai Âm nghiêng đầu, ra vẻ hồn nhiên nói, “Nếu như cô không biết chọn hình vẽ nào, tôi sẽ chọn thay cô. Người ta thường nói, hoa văn đối xứng rất đẹp, nếu không, thêm một con bên má trái?”
“Tôi nói.” Toàn thân Mục Giai Nhan đang run lẩy bẩy. Hai chữ tôi nói được cô nói lại trăm ngàn lần, run cầm cập khiến người ta không nghe rõ rốt cuộc Mục Giai Nhan đang nói cái gì.
“Tôi… Trước đó vài ngày lúc cô đi tham gia tiệc rượu, đã từng bị người khác đụng phải, khi đó tôi còn đang bị giam lỏng, nhưng tôi không cam tâm tại sao tôi không được tham gia bữa tiệc đó, thì vẫn đang trò chuyện với một người tại bữa tiệc, người kia nói cái ly của cô bị vỡ. Lập tức tôi để ý ngay, để người kia cầm một ly nước chanh khác đến.” Mục Giai Âm cười ra tiếng giống như người điên.
Mục Giai Âm liễm mày lắng nghe lời nói của Mục Giai Nhan.
Sau đó, cô suy nghĩ một chút bất thình lình bị người khác đụng vào quả thực là một chuyện kỳ quái, nhưng, lúc đó người đụng vào cô là Cơ U Vũ, nên cô không suy nghĩ nhiều.
“Trong ly nước chanh kia có thạch tín.” Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm, “Mục Giai Âm, người muốn hại chị không chỉ một mình tôi!”
“Tiếp tục.” Vẻ mặt Mục Giai Âm không đổi.
“Còn có trước đó, ở bữa tiệc, lúc đầu tôi chỉ điểm Ngô Oánh Oánh, muốn cô ta hạ thuốc gây nôn cho chị, khiến chị mất mặt, nhưng ai ngờ thuốc kia biến thành sinh non,” Mục Giai Nhan nói, “Tôi nhớ chính mắt tôi thấy ở chỗ chị hai có lọ thuốc giống y như đúc, tôi dựa vào đó mà điều tra, sau đó lại tra ra được là chị hai làm.”
“Là Mục Giai Thu bỏ thạch tín hại tôi?” Trên mặt Mục Giai Âm lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
Không đợi Mục Giai Nhan trả lời, Mục Giai Âm nói tiếp, “Thảo nào, trước mặt ông nội Mục Giai Thu giúp cô chuẩn bị lý do thoái thác.”
Rất rõ ràng, trước đó vài ngày ở trước mặt Mục Uẩn Ngạo, Mục Giai Nhan khóc lóc kể lể hoàn toàn không giống như tính cách của cô ta.
Mặc dù sở trường của Mục Giai Nhan là diễn trò khóc lóc, nhưng từ trước đến nay Mục Giai Nhan đều dùng nước mắt để tranh thủ đồng tình, dùng thân thể mảnh mai để làm ra vẻ, mà không phải giống như ngày hôm đó, liên tục làm ông nội đau khổ, để ông nội ép cô không thể không nhượng bộ.
Như vậy vừa ác vừa chuẩn đâm trúng nỗi đau của người khác, rất rõ ràng đây không phải là chuyện Mục Giai Âm có thể làm.
“Đúng, tôi biết nhất định chị sẽ không bỏ qua, vì vậy tôi tìm chị hai nghĩ cách giúp tôi, Mục Giai Âm, chị còn muốn biết cái gì?” Hình như Mục Giai Nhan muốn nói hết một lần, thao thao bất tuyệt nói, “Tôi cho chị biết, tôi và Tả Trí Viễn bắt đầu qua lại đã rất lâu rồi.”
“Lúc vừa mới qua lại tôi vẫn không xác định hai người các chị có phải đang ở cùng một chỗ hay không, sau đó Tả Trí Viễn lại tự thừa nhận với tôi, anh ta còn cố ý kéo chị tới hôn trước mặt tôi, muốn có được sự tin tưởng của tôi, Mục Giai Âm, người đàn ông cô yêu sáu năm, từ trước đến nay anh ta chưa từng yêu chị dù chỉ một chút!” Mục Giai Nhan nở nụ cười quỷ dị, dường như trả thù Mục Giai Âm là một niềm vui sướng.
Sắc mặt Mục Giai Âm không đổi, nhưng trên mặt hoàn toàn là ý cười, “Tôi đã biết từ lâu rồi, tôi cũng không yêu anh ta. Người tôi yêu là Quyền Thiệu Viêm, loại người cặn bã như Tả Trí Viễn rất xứng với cô. Cô yên tâm, không lâu đâu, tôi sẽ cho anh đi theo cô.”
Chẳng qua, cô càng hận Tả Trí Viễn hơn, cô muốn Tả Trí Viễn ngã từ vị trí cao nhất xuống vị trí thấp nhất, nếm hết tất cả nỗi đau trên thế gian này, rồi mới đi theo Mục Giai Nhan, để cho hai người bọn họ xuống địa ngục kể khổ. Thật ra thì, cô vẫn còn rất tốt bụng.
Mặt Mục Giai Nhan biến sắc, “Mục Giai Âm, tôi nói nhiều như vậy, chị vẫn không chịu bỏ qua cho tôi?”
“Ngay từ đầu tôi đã nói, căn bản cô không có khả năng còn sống bước ra khỏi cánh cửa này,” Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Nhan vẻ mặt dần dần trở nên lạnh như băng.
Cô đã lấy được đáp án cô muốn, nên cho Mục Giai Nhan một kết cục.
“Các anh đi ra ngoài trước.” Mục Giai Âm nhìn về phía mấy vệ sĩ nói.
Toàn bộ vệ sĩ đều nghe lời đi ra ngoài.
Lúc này Mục Giai Âm đứng trước mặt Mục Giai Nhan, không mang theo một chút tình cảm nói, “Giai Nhan, đi tới bước này, cô cảm thấy tôi có mấy phần lỗi?”
“Cô hận tôi, cũng vì khi còn bé ba mẹ cưng chìu tôi nhất?”
Khóe miệng Mục Giai Âm mang theo một chút giễu cợt, “Nhưng mà, cô giành đồ của tôi, giành bạn của tôi, giành người đàn ông tôi thích, cướp hết tất cả của tôi, cô cảm thấy còn chưa đủ sao? Sự ghen tỵ của cô đã vặn vẹo từ lâu rồi.”
“Những thứ đó là tôi nên có!” Mục Giai Nhan nhìn Mục Giai Âm, trong ánh mắt đầy thù hận, “Tôi thích cướp thì cướp, thế thì sao nào?”
Mục Giai Âm không để ý tới Mục Giai Nhan, tiếp tục nói, “Những năm tôi ở nước ngoài, chỉ có năm đầu tiên tôi nhận được một chút tiền sinh hoạt từ trong nhà gửi đến, thậm chí chút tiền này cũng không đủ để tôi đóng tiền phòng, nhưng mà sau đó, ngay cả chút tiền này tôi cũng không nhận được.”
“Giai Nhan, cô có biết cuộc sống của một người ở nước ngoài có bao nhiêu khó khăn không? Hơn nữa, thời gian năm đầu, visa của tôi còn có chút vấn đề, căn bản tôi không có biện pháp ở nước ngoài đi làm,” Mục Giai Âm khẽ nhíu mày lại.
Lúc đó cô vẫn cho là ông nội cảm thấy cô không nghe lời, cố ý muốn rèn luyện cô.
Nhưng những ngày như vậy quá khổ, khổ đến nỗi cô càng oán hận ông nội hơn, cho nên quan hệ giữa cô và ông nội càng ngày càng kém, việc cãi nhau lại thường như cơm bữa.
Sau này, có một lần cô và Quyền Thiệu Viêm nhắc tới chuyện ở nước ngoài.
Trong lúc vô tình Quyền Thiệu Viêm hỏi cô nói, bình thường cô không thích mua đồ xa xỉ, có phải sống ở nước ngoài lúc nào cũng cầm bánh ngọt đi học không, lúc đó cô mới biết, định kỳ hàng tháng ông nội đều gửi sinh hoạt phí cho cô.
Năm đó lúc ông nội đưa cô ra nước ngoài, đã từng đắn đo nhiều lần, về vấn đề quyết định sinh hoạt phí cho cuộc sống sau này của cô, đưa nhiều, ông nội sợ cô nuôi tính lãng phí thành thói quen, càng sợ cô theo bạn học nước ngoài học cái xấu, dính vào một cái là thành thói quen, đưa ít, ông nội lại sợ cô sống không tốt, do đó sau một hồi đắn đo, lập tức trưng cầu ý kiến của hậu bối có quan hệ tốt nhất với ông là Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm nói mỗi tháng đều gửi tiền cho Mục Giai Âm, tuyệt đối ở trong phạm vi cô có thể tiêu pha phung phí.
Nhưng Mục Giai Âm không nhận được số tiền đó.
Lúc đầu Mục Uẩn Ngạo giao chuyện gửi tiền sinh hoạt của Mục Giai Âm cho Mục Giai Thu, nhưng Mục Giai Thu lại chuyển việc này cho Mục Giai Nhan.
Sau đó Mục Giai Âm mới đi điều tra số tiền đó.
“Giai Nhan, dùng phí sinh hoạt của tôi tiêu xài, rất vui vẻ nhỉ? Nhưng cô nghĩ tới sự sống chết của tôi khi ở nước ngoài? Lúc tôi ở nước ngoài đói khóc, khi mùa đông khắc nghiệt tôi phải rửa chén bàn tay nứt nẻ, có phải cô đang ở trong LV điên cuồng quét thẻ?” Mục Giai Âm nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng.
“Giai Nhan, là cô gieo gió gặt bão.” Mục Giai Âm nhẹ nhàng đi tới bên người Mục Giai Nhan, cúi người xuống, ở bên cạnh Mục Giai Nhan nói, “Giai Nhan, có có biết không kiếp trước, cô và tả Trí Viễn cùng nhau hủy hoại tôi, nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần, mỗi ngày đối mặt với bốn bức tường màu trắng trong phòng bệnh, mỗi ngày đối mặt với nơi không thể trốn tấm gương.”
Ngón tay Mục Giai Âm nhẹ nhàng sờ miệng vết thương trên mặt Mục Giai Nhan nói, “Cô biết tôi đang suy nghĩ gì không? Lúc chết tôi đã nghĩ, cho dù có hóa thành ma, tôi cũng sẽ không tha cho các người, không tha cho bất kỳ ai muốn hại tôi. Cô không phải là người chết đầu tiên, đã có Tiểu Lục làm đệm lưng cho cô, rất nhanh thôi, sẽ có người mới đồng hành cùng với cô.”
Thanh âm Mục Giai Âm nhẹ nhàng, giống như mang theo một sức quyến rũ mị hoặc, không để cho Mục Giai Nhan bình tĩnh lại Mục Giai Âm nói tiếp, “Cô sẽ không cô đơn.”
Sẽ không giống như cô, ngày ngày ở trong bệnh viện tâm thần, sống không bằng chết.
Ngón tay Mục Giai Âm lướt qua vết thương của Mục Giai Nhan, Mục Giai Âm cũng không dùng lực mạnh, nhưng lại làm cho Mục Giai Nhan cảm nhận được một luồng khí lạnh và đau đớn phát ra từ đáy lòng, nỗi đau đó như khảm sâu vào trong lòng cô, âm u lạnh lẽo, triền miên. “Tôi không biết Tiểu Lục là ai, cái gì là kiếp trước? Mục Giai Âm rốt cuộc chị đang nói cái gì?”
“Cô không biết Tiểu Lục sao? Tôi biết,” Mục Giai Âm liếc nhìn Mục Giai Nhan nói, “Có lẽ Mục Giai Thu giá họa chuyện này lên trên người cô, yên tâm, Mục Giai Nhan nên tra rõ nhất định tôi sẽ tra rõ, tuyệt đối sẽ không để cô chịu oan ức.”
Mục Giai Âm nghiêng đầu cười cười, mới đi ra khỏi phòng, bây giờ là lúc Mục Giai Nhan nên nếm quả đắng.
Nhìn Mục Giai Âm từng bước từng bước ra khỏi phòng, rốt cuộc Mục Giai Nhan mới cảm nhận được nguy hiểm lại tới.
Rất rõ ràng, Mục Giai Âm cũng không phải bắn tên không đích.
Trong nháy mắt sự sợ hãi khi chết đã bao phủ quanh Mục Giai Nhan, lần đầu tiên Mục Giai Nhan thật sự thật lòng thật dạ, thành khẩn khóc lóc kêu lên, “Chị! Em xin chị, sau này em không dám làm hại chị nữa, em cầu xin chị! Em muốn sống, em thật sự muốn sống!”
Mục Giai Âm quay đầu lại, khẽ cười nhẹ nói, “Cô sẽ không chết ngay bây giờ, yên tâm đi.”
Sẽ không chết nhanh như vậy, năm đó cô trải qua đau khổ, dù sao đi nữa cũng phải để Mục Giai Nhan cảm nhận một phần.
Nhìn vệ sĩ kia từng bước từng bước tới gần cô, Mục Giai Nhan sợ lắc đầu liên tục, “Anh đừng tới đây, đừng tới đây!”
Mục Giai Âm không ở đây, động tác của vệ sĩ kia càng không lưu tình, trưc tiếp nắm cằm Mục Giai Nhan, mạnh mẽ cầm lấy thuốc nước, nhanh chóng thoa lên mặt Mục Giai Nhan.
Lần này không ai tiêm thuốc tê cho Mục Giai Nhan.
Cảm giác mát rượi đi qua rất nhanh, cảm giác như thiêu như đốt đâm thẳng vào trong lòng.
Sợ mục Giai Nhan tự sát, vệ sĩ cố ý nhét khăn lau vào miệng Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan muốn kêu cũng không kêu được, khóc nức nở, Mục Giai Nhan giãy giụa điên cuồng kéo cái ghế trên mặt đất xoay từng vòng từng vòng, giống như một thoi quay không biết mệt mỏi là gì.
Vệ sĩ làm xong tất cả, thì đi ra khỏi phòng.
Trong phòng đèn sáng choang, giống như vĩnh viễn là ban ngày.
Mục Giai Nhan hoàn toàn không dám mở mắt, chỉ cần mở mắt ra là gương mặt như quỷ kia của cô. Vặn vẹo ngay cả bản thân cô cũng kinh hồn bạt vía.
“Không sử dụng những thứ kia sao?” Vệ sĩ hỏi.
Bên trong căn phòng kia còn có một mật thất, toàn bộ bên trong đều đủ loại dụng cụ tra tấn. Vệ sĩ nghĩ là Mục Giai Âm đã quên những thứ đó.
Mục Giai Âm lắc đầu một cái.
Kiếp trước, khi Mục Giai Nhan hủy gương mặt cô, tra tấn tinh thần của cô, những thứ khác cũng không làm.
Thật sự đánh cô, khiến cô đau đớn đến nỗi không muốn sống là Tả Trí Viễn.
Cô nhớ rất rõ, cũng phân biệt rất rõ.
Nhưng mà, có lẽ kiếp này có sự khác biệt đó là có thêm một người nữa, đó là Mục Giai Thu.
Bây giờ cô mới phát hiện chị hai thật sự không tầm thường.
Nhưng mà, tại sao Mục Giai Thu lại làm như vậy chứ?
Cướp đi sự quan tâm của ba mẹ sao? Tính tình Mục Giai Thu vốn lạnh lùng, ngay từ đầu quan hệ giữa ba mẹ với chị ta cũng không được tốt.
Mục Giai Âm xoa nhẹ chân mày, thà rằng ngay từ đầu không có chị em như hai người này.
Hôm nay Quyền Thiệu Viêm được nghỉ phép ở nhà, khi về tới nhà tinh thần Mục Giai Âm vẫn không tốt.
Vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm khó chịu, ôm Mục Giai Âm vào trong ngực nói, “Anh nói rồi việc thẩm vấn, để anh làm là được, thân thể em kém như vậy, còn phải nhất định tự mình đi…”
“Anh giống như một ông cụ non, thích dạy dỗ em.” Mục Giai Âm cười cười, bĩu môi oán trách Quyền Thiệu Viêm nói, “Có chuyện em cần nói riêng với Mục Giai Nhan.”
“Chết?” Quyền Thiệu Viêm nói.
Mục Giai Âm lắc đầu một cái, “Vẫn chưa, lười xử lý, cứ lạnh nhạt thờ ơ như vậy thôi.”
Dù sao dựa vào trạng thái tinh thần của Mục Giai Nhan hôm nay, cô ta sẽ không sống được mấy ngày nữa.
“Em vẫn quá mềm lòng.” Quyền Thiệu Viêm kết luận.
Nếu Mục Giai Nhan rơi vào tay anh nhất định sẽ thảm hơn, Mục Giai Nhan làm hại Mục Giai Âm.
Cô cũng không phải thường xuyên ra chiến trường, động một chút là phải đối mặt với phần tử khủng bố, dĩ nhiên không bằng lòng dạ cứng rắn của Quyền Thiệu Viêm.
Hơn nữa, nhìn gương mặt đó của Mục Giai Nhan, quả thực cô cảm thấy rất ghê tởm. Cho nên, sau đó cô không nhìn nữa, trực tiếp đi ra khỏi tầng hầm.
“Mục Giai Nhan nói anh sẽ không thích em như vậy.” Mục Giai ÂM có chút bận tâm liếc nhìn Quyền Thiệu Viêm.
Cô đối với Mục Giai Nhan quả thực rất tàn nhẫn, nhưng mà cô không biết Quyền Thiệu Viêm có thể tiếp nhận bộ dạng tàn nhẫn của cô hay không.
Ngược lại sắc mặt Quyền Thiệu Viêm không thay đổi, chỉ nói, “Mục Giai Nhan nói những lời này rất đúng, nếu sau này em gặp chuyện còn bướng bỉnh nữa, anh sẽ trực tiếp giải quyết chuyện đó trước em.”
“Không đươc!” Lúc này Mục Giai Âm mới nở nụ cười, nhìn Quyền Thiệu Viêm hờn dỗi một tiếng.
Nhìn Mục Giai Âm đi về phía bên trong phòng, đột nhiên trên mặt Quyền Thiệu Viêm có một chút không được tự nhiên, cất bước đi vào trước tiên, muốn tắt máy tính. Chỉ tiếc, nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm kỳ lạ tất nhiên là Mục Giai Âm theo sát sau lưng Quyền Thiệu Viêm.
Lúc nhìn thử Quyền Thiệu Viêm đang xem cái gì, trên mặt Mục Giai Âm từ từ lộ ra nỗi đau khổ.
Tay chân Quyền Thiệu Viêm có chút luống cuống tắt video kia, Mục Giai Âm đưa tay ra sau lưng ôm Quyền Thiệu Viêm nói, “Quyền Thiệu Viêm, chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai, em thề, anh đừng xem lại cái video đó được không? Anh cũng không cần có khúc mắc với chuyện này nữa, em…”
Mục Giai Âm còn chưa nói hết đã bị Quyền Thiệu Viêm dùng môi lưỡi ngăn lại.
“Giai Âm, anh không có vướng mắc gì hết,” hiện tại Quyền Thiệu Viêm rất tức giận hành động lạnh nhạt trước kia của anh để lại bóng ma trong lòng Mục Giai Âm. Sớm biết như vây, tuyệt đối anh sẽ nghe theo trái tim, tới bệnh viện chăm sóc Mục Giai Âm.
Những ngày đó anh luôn cho rằng Mục Giai Âm không muốn nhìn thấy anh.
“Giai Âm, trước đây anh luôn cảm thấy video này có chút điểm đáng ngờ, nhưng vẫn chưa tìm ra, ngày đó ở nhà họ Mục, anh quan sát Mục Giai Thu, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện,” Giọng nói Quyền Thiệu Viêm dịu dàng, mang theo chút cưng chìu.
Cái ý niệm đó vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh, anh biết nhất định Mục Giai Thu có liên quan tới băng ghi hình đó, nhưng bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc vấn đề là ở đâu, vì vậy mới xem lại băng ghi hình một lần nữa.
Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, dẫn Mục Giai Âm tới ngồi trước mặt băng ghi hình nói, “Nhìn chỗ này.”
Lần đầu tiên Mục Giai Âm nhìn thấy video ngày đó cô gặp chuyện không may, nhưng mà liếc thấy hình dáng quen thuộc đó ở lối đi, cả người Mục Giai Âm cứng ngắt.
“Giai Âm, không sao, có anh.” Quyền Thiệu Viêm nắm tay Mục Giai Âm, ôm cả người Mục Giai Âm vào trong ngực anh. Thật chặt, chặt chẽ ôm vào trong ngực nói, “Nhìn chỗ này.”
Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn video.
Trong video dễ thấy nhất là Ngô Oánh Oánh mở cửa chiếc xe thể thap Ferrari màu đỏ, bên cạnh là một chiếc Land Rover, màu xanh ngọc, hơi thở bình tĩnh.
“Người này,” Quyền Thiệu Viêm chỉ người trong video.
Người kia đeo một cái mắt kính rất to, gần như che kín hết nửa khuôn mặt, cô ta lại trang điểm đậm, đôi môi tô son màu đỏ, chủ yếu là làm cho người ta không đoán ra hình dáng đôi môi của cô ta là gì, người kia còn đeo thêm một cái khăn mỏng, đường nét gương mặt chỗ gần cằm cũng bị che lại, để cho người khác không nhận ra gương mặt của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.